Sau khi báo với Lăng lão gia xe cấp cứu chưa đến. Lăng Tịch chạy đến hoa viên lôi Lăng Gia An trở vào nhà. Gia An liều mạng đẩy tay nam nhân. Hai bên giằng co hồi lâu, sau đó Lăng Gia An mặc cho nam nhân như vậy kéo đi, trên mặt của hắn, các loại cảm xúc đang không ngừng chuyển đổi... Có nghi hoặc, có mê mang, cuối cùng, chuyển sang giật mình.
Lăng Tịch nói về tình hình của Phương Văn đang không tốt chút nào. Cô bị chảy máu và có nguy cơ bị sẩy thai. Lăng Gia An sửng sốt, nam nhân bắt lấy cánh tay Lăng Gia An, kéo hắn tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thấy Lăng Gia An bị nam nhân kéo vào, nhìn mình lo lắng, Phương Văn giống như quên hết đau đớn, khóe miệng, chậm rãi nở nụ cười
"Xe cứu thương đâu? Sao không gọi xe cứu thương?"
"Đã kêu, còn chưa tới. Bình tĩnh, nhanh chóng sẽ tới."
Nam nhân ở phía sau trả lời Lăng Gia An, đợi nam nhân trả lời xong lúc sau, phòng khách lại lâm vào yên lặng.
Một lát sau, tiếng còi xe cứu thương chờ mong đã lâu truyền đến, bất quá nghe được thanh âm kia hẳn là cách nơi này một khoảng cách khá xa. Nhìn thấy Phương Văn giữ chặt tay Gia An bất an, Lăng lão gia cũng khẩn trương, nam nhân thay họ chạy ra ngoài dẫn đường.
Khi chạy đến thang lầu gặp Lăng Duệ đi ra
"Cứu người."
Nam nhân giải thích cho Lăng Duệ một câu, liền tiếp tục chạy đi.
Đem Phương Văn đưa lên xe cứu thương xong, nhìn bác sĩ bận rộn, nam nhân cùng mọi người có chút vô lực ngồi xuống một bên khẩn trương nhìn chằm chằm Phương Văn. Ai cũng hi vọng mẹ con cô bình an.