Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 125

"Em đi về trước, anh nghỉ ngơi, lần sau tới thăm anh."

Dù Tần Tường rất không muốn thừa nhận, những lời Mạn Ny quả thật có lý. Nếu... Nếu Lăng Tịch là có nỗi khổ vậy hắn nên làm cái gì bây giờ? Còn có, mẹ hắn nếu cũng có khổ tâm gì đó, sẽ như thế nào?

Hắn sở dĩ có thể sống đến nay, động lực chính là muốn trả thù. Một khi mất đi động lực, vậy hắn cố gắng, là vì những thứ gì?! Cho nên, hắn không biết, tuyệt không muốn biết.

Tần Tường lấy hộp thuốc ở đầu giường nuốt một viên. Uống thuốc xong, lại đi đến phía trước cửa sổ đem bức màn kéo lại, nằm trên giường đợi cơn buồn ngủ đến.

Thật vất vả xuống xe, nam nhân tìm cái ghế ngồi một lát, đợi hơi chút thoải mái, mới chậm rãi đi về nhà. Nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà Tần Tường, nam nhân thở dài, rất là đáng tiếc.

Mở cửa phòng, nam nhân không có nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn, mà ngay cả Lạc Phi cũng không có bóng dáng. Trên bàn có một cái bánh kem còn có cắm nến.

"Tiểu Hàn, Phi Phi."

Không có ai đáp lại. Bọn họ làm cái gì?! Nam nhân đóng cửa, hồ nghi đi vào bên trong. Đợi đi tới cửa, bị một lực mạnh mẽ trực tiếp kéo đi vào, nam nhân rơi vào giữa một cái ôm ấm áp.

"Ba, sinh nhật vui vẻ."

Bạch Tiểu Hàn ôm nam nhân, ngọt ngào nói một tiếng, cũng ghé vào mặt nam nhân hôn một hơi.

"Hả? Chưa tới sinh nhật ta."

Mà Lạc Phi thì vẫn đứng bên cạnh bánh kem nhìn Bạch Tiểu Hàn không có lên tiếng. Bọn họ làm cái gì?!

"Phi Phi, các con đang làm cái gì? Hôm nay cũng không phải sinh nhật của ta."

Không phải sinh nhật Lăng Tịch, cũng không phải Bạch Tiểu Hàn cùng Lạc Phi.


"Con biết a."

Lạc Phi đi đến đem nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn kéo vào trong lòng, cũng nhanh chóng hôn lên môi nam nhân,

"Sinh nhật vui vẻ."

"Con..."

"Là như vầy. Người đi rồi, con liền mang Tiểu Hàn đi ra ngoài ăn cái gì đó, đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt Tiểu Hàn đã nói muốn ăn bánh ngọt, còn nói muốn tổ chức sinh nhật. Con đi mua một cái bánh kem, sau đó mua nến chờ người trở về, dù sao đã rất nhiều năm không có cùng nhau mừng sinh nhật, coi như bù trước đây. Có được không?"

Lúc ở viện cô nhi, dù cho có bận cỡ nào, vào ngày sinh nhật hắn, nam nhân cũng sẽ chạy tới tặng bánh, rồi ăn cùng nhau, mỗi lần đều có quà. Lúc đầu quà rất sang quý, nhưng từ khi nam nhân rời Lăng gia, quà cũng giảm dần giá trị, nhưng mỗi lần, nam nhân đều rất dụng tâm, đều là vật hắn yêu thích. Lạc Phi cũng không quan tâm giá tiền cao hay thấp, chỉ cần là nam nhân đưa cho, dù là một cây cỏ, cũng sẽ rất thích.

Này vài năm ở nước ngoài chưa có trở về, cứ đến ngày sinh nhật, Lạc Phi sẽ nghỉ ở nhà một ngày. Làm bạn với những món quà và xem hình chụp chung của họ ngày xưa. Cho nên khi Bạch Tiểu Hàn muốn ăn bánh ngọt, hắn đã nghĩ đến một cái bánh sinh nhật.

"Hiểu rồi. Như vậy đột nhiên, ta không có chuẩn bị gì, quà cũng không có."

"Không sao, quà bổ sung sau. Ba, người thiếu con nhiều quà lắm đấy, không được quên."

Lạc Phi nhéo nhéo tay nam nhân, cười nhìn nam nhân hai má điểm hồng.

"Vâng, sẽ không."

"Ba, chúng ta đi ăn bánh ngọt đi."

Bạch Tiểu Hàn bắt lấy tay nam nhân lắc lắc, sau đó dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía cái bánh trên bàn, còn không ngừng liếm liếm môi. Nhìn Bạch Tiểu Hàn, nam nhân lắc đầu, sau đó lôi kéo bọn họ đi đến cái bánh, nam nhân nhìn những cây nến quay sang hỏi Lạc Phi

"Phi Phi, mấy cây nến?"


"Mười hai"

Lạc Phi không chút do dự cười giải thích:

"Lần đầu tiên nhìn thấy người, đến nay là mười hai năm."

"Ừ."

Không nghĩ tới Lạc Phi sẽ nhớ rõ như vậy, nam nhân hiểu ý cười.

Sợ Bạch Tiểu Hàn đốt tới tay, nam nhân không muốn cho, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt long lanh của Bạch Tiểu Hàn đổi thành dặn dò,

"Con cẩn thận một chút."

"Dạ."

Khi Bạch Tiểu Hàn đốt nến, Lạc Phi đem bức màn buông xuống, trong lúc nhất thời, trong phòng có vẻ tối tăm không ít. Rất nhanh ngọn nến lung linh lay động chiếu rọi trong phòng, chiếu sáng khuôn mặt cười của mỗi người.

"Ba, thật đẹp."

Bạch Tiểu Hàn chống cằm ngắm nhìn ngọn nến

"Không phải muốn ăn bánh ngọt sao?"

"Dạ, ăn bánh ngọt."

"Phi Phi, lại đây cắt bánh."

Nam nhân hướng về Lạc Phi vẫy vẫy tay, cũng đem dao đưa tới chỗ Lạc Phi.

"Cùng nhau cắt."

"Được."

Đối với lời mời của Lạc Phi, nam nhân rất sảng khoái đồng ý, cũng cầm tay Lạc Phi, đem dao hướng về phía cái bánh kem.

Tay nam nhân đã không còn nhẵn nhụi như trước, là có vài chỗ chai sần, tạo cho cho hắn một loại cảm giác bao bộc an toàn. Lạc Phi có chút mê muội nhìn nam nhân, chậm chạp không hề cử động. Ngay lúc nam nhân chuẩn bị cắt bánh ngọt, Lạc Phi hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên khóe môi nam nhân