Lạc Phi sợ làm vậy sẽ dọa Lăng Tịch chạy đi! Nên có chút bất đắc dĩ thở dài, áp chế ý niệm chính mình xuống, sau đó vội vàng lau lau vài cái
"Tắm xong rồi."
Lạc Phi nhanh chóng đứng lên, cũng lùi lại đứng dưới vòi sen để nước xối lên người. Tại không có nắm chắc, hắn sẽ không chạm nam nhân. Cái hắn muốn, không chỉ có là thân thể, mà là cả tình cảm của Lăng Tịch.
"À."
Nghe được giọng Lạc Phi nói đã làm xong, nam nhân đem nước xối lên một chút, sau đó vội vàng lau khô thân thể, thay đổi quần áo đi ra. Khi vừa định đẩy cửa ra, như là nhớ tới cái gì quay đầu, nhìn về phía Lạc Phi đang quay lưng lại,
"Phi Phi, con sao còn chưa tắm?"
"Tắm ngay, người đi ra ngoài trước đi."
"Vâng, con tắm nhanh một chút, ta đi nấu cho con chút canh."
"Dạ, cám ơn ba."
Đợi nam nhân đóng cửa lại, Lạc Phi mới dám xoay người, mở lớn nước lạnh, xoa bóp dương cụ nóng bỏng thẳng tắp giữ hai chân của mình. Được nước lạnh tưới một lúc, dục hỏa giảm đi. Sau đó mặc cho nước lạnh cọ rửa thân thể của chính mình. Khi đi ra ngoài, thân mình vẫn hơi hơi phát run, mặt cũng vì lạnh mà phiếm hồng.
"Phi Phi, con tắm xong rồi à?"
Nghe được động tĩnh phía sau, nam nhân đem bát canh cẩn thận bưng đi ra,
"Đến, uống canh gừng."
"Dạ, "
Cầm bát canh nóng, Lạc Phi ghé vào miệng liên uống ngay một ngụm. Rất nóng... làm cho lưỡi Lạc Phi bị phỏng, khẽ chau mày, đầu lưỡi cũng bắt đầu cảm thấy đau.
"Chậm một chút."
Thấy Lạc Phi uống gấp như vậy, bị nóng phỏng, nam nhân cũng đến bên cạnh Lạc Phi lấy lại chén canh để lên bàn, lo lắng nói
"Đến, le lưỡi ra cho ta xem."
"Dạ."
Nhìn đầu lưỡi Lạc Phi bị phỏng hồng hồng, nam nhân nghiêng đầu qua một chút, sau đó chậm rãi hướng đầu lưỡi kia thổi khí.
Lạc Phi rũ đôi mắt bắt đầu có điểm rung chuyển. Còn đầu lưỡi đau đớn, cũng tạm thời quên đi. Giờ phút này, trong mắt của hắn, chỉ có đôi môi đang nghiêm túc hướng đầu lưỡi mình thổi khí.
"Tốt hơn chưa?"
"Vâng, cám ơn ba."
Lạc Phi gật đầu, nâng bát canh trên bàn tiếp tục uống, để che dấu bối rối chính mình.
Lăng Tịch nhớ đến vừa rồi chạm vào bàn tay lạnh ngắt của Lạc Phi, có chút nghi ngại hỏi
"Đúng rồi, Phi Phi, tay con sao lạnh như vậy?"
Lạc Phi không thể giải thích được. Đã nhanh chóng tìm đại một cái lý do trả lời:
"Dạ? Con tắm đến lúc sau không còn nước ấm, cho nên tay hơi chút lạnh, không có việc gì, uống xong canh gừng liền ấm."
"Ừ, uống xong mau đi ngủ, bên trong chăn tương đối ấm áp."
Nghe được Lạc Phi trả lời, nam nhân cũng không có nghi ngờ, mà là đến tủ lấy chăn để ở trên giường. Đang lúc chuẩn bị trải chiếu dưới sàn, Lạc Phi bên ngoài đi đến, mở miệng yêu cầu:
"Ba, con nghĩ cùng nhau ngủ đi"
"Á..."
Nhìn Bạch Tiểu Hàn nằm sát tường, nam nhân gật đầu đáp ứng
"Được, bất quá, vẫn là ba người chen nhau ngủ."
"Dạ, không thành vấn đề."
Giường nhỏ một chút, có thể cùng nam nhân nằm gần hơn một chút, nên không có ý kiến. Đương nhiên, nếu không có Bạch Tiểu Hàn ngủ ở một bên, sẽ tốt hơn.
"Trên người của con thật lạnh, vẫn là ngủ ở giữ đi, ấm áp một chút."
"Dạ."
Nghe được nam nhân nói, Lạc Phi cười đồng ý. Cũng dựa theo lời nam nhân nằm lên giường.
"Ba, người cũng tới ngủ đi."
"Được."
Nam nhân tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Lạc Phi. Cảm giác được Lạc Phi thân mình thật lạnh, nam nhân hướng tới Lạc Phi bên cạnh nhích lại gần, cũng vươn tay ôm thắt lưng hắn,
"Phi Phi, con dựa vào đây một chút."
"Dạ."
Nam nhân thân thể ấm áp, Lạc Phi rút vào lòng nam nhân, sau đó nhỏ giọng nói
"Ba, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lạc Phi ngủ thật sự không an ổn, khi lạnh khi nóng, rất không thoải mái. Hắn rất muốn đứng lên đi uống nước, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, làm sao cũng không mở ra được.
Cơ thể khó chịu dày vò, hắn cảm giác được một đôi tay ấm áp luôn luôn chăm sóc mình, lau mồ hôi, hoặc là dắp chăn. Rất muốn mở mắt ra nhìn người chăm sóc mình, thế nhưng không mở mắt ra được. Giày vò đến cuối cùng, Lạc Phi ôm chặt người cho mình ấm áp, cọ vài cái liền chậm rãi ngủ...
Khi Lạc Phi tỉnh lại, phát giác trên giường chỉ còn lại có một mình, trên người đắp chăn, trên trán đắp một cái khăn mặt.
Đầu đau quá... Xem ra, thật sự bị cảm nặng. Cũng đúng, ngày hôm qua dầm mưa, sau đó lại tắm nước lạnh, muốn không cảm mạo cũng khó. Cau mày nằm trong chốc lát, Lạc Phi nghe được tiếng mở cửa mở, cửa lại đóng, tiếng bước chân rất nhẹ càng lúc càng gần...
"Phi Phi, con tỉnh rồi? Cảm giác tốt hơn chưa? Con ban đêm phát sốt."
"Còn đau đầu, mệt mỏi."
Lạc Phi vừa mở miệng, mới phát giác, giọng của mình nghe yếu ớt, rất vô lực.
Vừa nghĩ tới Lạc Phi bộ dáng yếu ớt, làm nam nhân đau lòng. Rồi lại nhớ Lạc Phi không chịu chú ý thân thể của chính mình, nam nhân cảm thấy rất giận.
Đã giằng co cả buổi tối. Vốn muốn đem Lạc Phi đưa đi bệnh viện, nhưng nghĩ đến Lạc Phi sợ chích, đành đứng dậy lấy thuốc đút cho hắn uống.
Bạch Tiểu Hàn cũng bị làm cho tỉnh, có chút mờ mịt nhìn Lạc Phi đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh.
Cho Lạc Phi uống thuốc xong, nam nhân lại đi trải chiếu trên mặt đất để cho Bạch Tiểu Hàn ngủ, còn bản thân không có ngủ, rất vất vả chăm sóc Lạc Phi.
"Ba, con sai rồi. Đừng mắng con."
Có lẽ bởi vì bị bệnh nên giọng Lạc Phi rất nhẹ, đôi mắt ngấn lệ, còn trên mặt biểu tình ngây thơ vô tội rất giống Bạch Tiểu Hàn.
"Đến, uống thuốc."
Nam nhân đem Lạc Phi nâng dậy ngồi ở đầu giường, sau đó lấy hộp thuốc mở nắp ra, dựa theo tờ giấy hướng dẫn lấy thuốc nhét vào tay Lạc Phi cũng đem ly nước đưa tới.
"Có thể không uống được không? Rất đắng."
"Không thể. Nhanh lên nuốt hết. Không uống, ta sẽ không lo cho con."
"Thôi được, con uống."
Lạc Phi chần chờ mở to mắt nhìn, sau đó đem viên thuốc cho vào trong miệng nuốt xuống, cũng lấy ly nước từ tay nam nhân uống một hơi.
"Chậm một chút, đừng gấp."
Đứa nhỏ này, còn tưởng rằng đã trưởng thành, chính chắn, rốt cục có thể yên tâm. Kết quả vẫn là còn tính trẻ con, lại đem bản tính bộc lộ ra. Bất quá như vậy cũng tốt, có thể thấy được tính cách thực sự, so sánh với vẻ hoàn mỹ thể hiện trước mặt người khác, tốt hơn nhiều.