Chẳng lẽ là ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng? Vẫn là nói ánh mắt của hắn không có che dấu tốt, làm cho Lăng Tịch cảm giác được không thích hợp, cho nên mới hỏi hắn như vậy?
"Làm sao vậy, ta hỏi vấn đề này làm cho ngươi rất khó xử sao?"
Nhìn Trọng Thần vẻ mặt phức tạp, nam nhân có chút ngượng ngùng cười cười,
"Ta chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi, cho nên mới hỏi một chút."
Nguyên do chính là tò mò hỏi một chút, Trọng Thần cảm thấy được thoải mái không ít. Nghĩ nghĩ lúc sau, Trọng Thần đưa ra một cái đáp án coi như hợp lý,
"Anh mang lại cảm giác rất thân thuộc, thật giống như là anh trai ta. Nếu đem anh trở thành anh trai, giúp anh một chút việc, cũng được phải không? Không có gì là kỳ quái."
"Vâng, ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi."
Trọng Thần đã nói như vậy, nam nhân nghĩ là nên tin như vậy đi, không tất yếu tiếp tục làm vấn đề này thêm rối rắm.
"Vâng, anh đã trở lại, ta đây cũng nên đi, còn phải về đưa ba mẹ ta đi ra xe, bọn họ muốn về với ông bà."
Kỳ thật ban đêm ông bà Trọng mới lên xe, nhưng sợ nam nhân còn có thể hỏi tiếp, Trọng Thần nghĩ nên về sớm hơn.
"Bọn họ hôm nay đi trở về sao? Nếu không... Ta và ngươi đi đưa bọn họ về."
"Không cần, anh còn phải đi làm, sẽ trễ giờ của anh. Cứ như vậy đi, ta đi về trước, lần sau gặp."
Nói xong, Trọng Thần liền vội vàng đứng lên đi ra cửa, còn không quay đầu lại chỉ hướng nam nhân phất phất tay.
"Vậy được rồi, lần tới gặp."
Sau khi Trọng Thần rời khỏi, nam nhân vừa mới chuẩn bị đi vào bên trong, liền nghe được tiếng chuông điện thoại trong tủ quần áo truyền đến.
Tần Tường tìm có chuyện gì? Nam nhân chần chờ trong chốc lát, mới mở ngăn kéo, lấy điện thoại di động ra, đưa lên tai
"A lô?"
"Sao chậm như vậy? Không phải nói ngươi phải luôn mang theo điện thoại bên người sao?"
Âm thanh quen thuộc từ ống nghe truyền tới, giọng hơi lớn làm cho nam nhân hơi chút nghiêng đầu, để di động cách một khoảng cách nhất định với tai.
"Bởi vì phải đi Lăng gia, cho nên không mang di động."
"Lăng gia? Ngươi mới trở về a? Quên đi, bất quá ngươi nghe ta nói này. Ngươi hiện tại mau lại đây, thay ta sắp xếp đồ đạc."
"Đi đâu?"
"Vô nghĩa, đương nhiên là tới nhà của ta."
Tần Tường giọng nâng cao một chút, khi nghĩ đến nam nhân cũng không biết nhà hắn ở đâu, lại nói chậm một chút.
"Thế nhưng... Thế nhưng ta phải đi làm"
Nghe được địa chỉ Tần Tường nói, lại nhìn thời gian hiện tại, nam nhân phỏng chừng nếu đi tới chỗ Tần Tường, sẽ muộn làm.
"Ngươi là chủ hay ta là chủ? Gọi ngươi đến thì đến, hôm nay xem như nghỉ phép, ngươi không cần lo lắng."
Người nam nhân này sao ngốc như vậy, đầu kia điện thoại là Tần Tường nhíu mày.
"Này... Được rồi. Ta sẽ tới."
"Nhanh lên đó."
Nói xong, Tần Tường trực tiếp tắt điện thoại. Nóng nảy đem điện thoại nhét vào túi.
Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn dặn dò một tiếng, sau đó dựa theo địa chỉ Tần Tường nói, đón xe taxi vội vàng đi.
Khi tới nhà Tần Tường nhấn chuông cửa, một lúc sau, Tần Tường mới mở cửa với vẻ mặt bất mãn nhíu mày,
"Ngươi sao chậm rì rì vậy? Ta cũng chờ ngươi đã lâu rồi."
"Ta là đón xe taxi tới, trên đường cũng không có tắc xe. Chính là đường quá xa, cho nên tốn một ít thời gian. Hơn nữa bên này cúp điện, không có thang máy, ta đi thang bộ lên."
Nam nhân có chút thở hổn hển cùng Tần Tường giải thích, cũng sử dụng tay vịn khung cửa để chống đỡ cặp chân mềm nhũn đứng không vững, người đầy mồ hôi.
"Ồ. Vào đi."
Đợi nam nhân sau đi vào, Tần Tường từ trong phòng tắm lấy một cái khăn mặt đưa cho nam nhân,
"Ngươi nghỉ ngơi một lát, sau đó giúp ta sắp xếp lại mấy thứ."
"Vâng, được."
Tiếp được khăn mặt, nam nhân hơi chút sửng sốt, lập tức khóe miệng hiện lên nụ cười. Xem ra, Tần Tường cũng không phải tệ. Ít nhất, hắn vẫn là có chút quan tâm nam nhân.
Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, nam nhân quan sát đánh giá căn hộ. Nơi này cũng rất rộng, bố trí cũng rất đơn giản, lấy đen trắng làm chủ đạo, rất thoáng mát.
"Ngươi nhìn cái gì? Xem có dấu vết phụ nữ khác ở đây không hả?"
"Không phải. Ta lần đầu tiên tới đây, tùy tiện nhìn một chút."
"Đúng vậy sao? Ta còn tưởng rằng ngươi đang ghen đó."
Tần Tường không lưu tâm cười cười, sau đó tiến đến ôm thắt lưng nam nhân từ phía sau, cũng dán bên tai nam nhân thì thầm ái muội
"Ngươi yên tâm, cho tới bây giờ, ngươi là người đầu tiên vào nhà của ta. Mà ngay cả Mạn Ny, cũng chưa có vào đâu."
Mạn Ny chỉ cho người mang đồ này nọ để ở cửa chứ chưa bao giờ vào.
Nam nhân đem khăn mặt để một bên, sau đó đẩy tay Tần Tường khoác bên hông ra
"Ta nghỉ ngơi tốt rồi, ta nên làm cái gì đây?"
"Theo ta vào đây."
Mang theo nam nhân đi vào phòng ngủ, Tần Tường chỉ vào đống quần áo trên giường, hơn nữa trên mặt đất cũng có mấy cái túi to, nói:
"Đó đều là quần áo, mấy thứ linh tinh. Ngươi dựa theo loại, phân ra cho tốt, sau đó xếp lại cho vào túi."
Ngày hôm qua trong buổi tiệc tại Lăng gia, Mạn Ny kết bạn không ít, cũng gia nhập hiệp hội gì đó. Sau đó, đã đem đống quần áo của cô tới bên này, cũng nhờ hắn sắp xếp cho tốt để đưa đi đến hiệp hội chó má nào đó, nói là muốn tham gia bán đấu giá, bán đấu giá lấy tiền giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn.
Nhìn đống lớn quần áo, da đầu hắn đều run lên, thế nhưng Mạn Ny đã giao cho cho hắn, hắn cũng không thể đem tất cả chúng đều quẳng ra bên ngoài. Không có biện pháp, hắn đành phải chính mình thử sắp xếp lại, thế nhưng mới xếp vài món, liền phiền lòng thật sự... Nghĩ đến nam nhân tại KTV cũng làm loại công việc này, hắn liền gọi nam nhân đến đây giúp hắn sắp xếp lại đống đồ này.
"Sao nhiều như vậy?"
"Không nhiều ta cần gọi ngươi sao? Đừng nói nhảm, ngươi nhanh lên giúp ta sắp xếp. Chút nữa Mạn Ny lại đây lấy đi, nói là ngày mai phải đưa đi bán đấu giá."
"Bán đấu giá?"
"Ừ, làm từ thiện. Ngươi nhanh lên, làm xong gọi ta, ta đi ngủ một hồi."
"Vâng, được."
Nghe đến mấy cái này là cầm đi bán đấu giá làm từ thiện, nam nhân thần sắc vui vẻ rất nhiều, động tác cũng nhanh hơn không ít. Một đống quần áo, được nam nhân mất hai giờ mới sắp xếp xong.
Nam nhân thoải mái hít thở, sau đó đi đến phòng ngủ gọi Tần Tường rời giường. Gọi vài tiếng, Tần Tường đều không có đáp lại, mà ngay cả mi mắt cũng không có động. Nam nhân đi đến đầu giường khẽ đẩy đẩy Tần Tường,
"Tần Tường, dậy đi."
"Ư..."
Tần Tường lên tiếng, lại nghiêng mình ngủ tiếp. Ngủ thật đúng là say mê. Thấy Tần Tường ngủ say như vậy, nam nhân không khỏi muốn cho Tần Tường ngủ thêm một lát. Nhưng vừa nghĩ tới Tần Tường lúc nãy dặn dò, nam nhân vẫn là tiếp tục đẩy đẩy Tần Tường,
"Thức dậy."
"Này phiền quá."
Tần Tường than thở một tiếng, sau đó vươn tay bắt lấy cánh tay của nam nhân kéo ngã trên giường, cũng trở qua mình đè lên thân thể nam nhân,
"Đừng ầm ĩ."
Tần Tường môi kề sát má nam nhân, toàn thân tất cả đều đặt ở trên người nam nhân, tư thế thật sự là quá mức ái muội, làm cho nam nhân có chút khẩn trương. Nam nhân cố gắng đẩy Tần Tường, gặp đẩy không ra, liền có chút bất đắc dĩ nói:
"Tần Tường, ngươi đứng lên, đừng đè nặng ta."
"Ngươi quá ầm ĩ."
Tần Tường chậm rãi mở mắt, cặp mắt mang theo buồn ngủ có chút nồng đậm bất mãn,
"Gấp như vậy gọi ta làm gì? Muốn cho ta đè ngươi hả?"