"Phương Văn, con cũng đừng quá bận rộn, mau ăn đi."
Nhìn đến Phương Văn bận rộn, Lăng lão gia hơi nhíu mày.
"Dạ."
Khi tất cả mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, Lăng lão gia nhìn hết một lượt mỗi người trên bàn, khi xẹt qua Phương Văn, ông cố ý dừng vài giây.
Có lẽ là đã nhận ra ánh mắt Lăng lão gia, Phương Văn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía ông mỉm cười dịu dàng, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Lăng lão gia như có điều suy nghĩ thu hồi tầm mắt, cầm lấy đũa gắp món ăn, có chút không yên lòng nhai nuốt.
Phương Văn rất thông minh, cũng rất tốt tính, dù già hay trẻ gặp cô đều yêu mến, khen không dứt miệng. Trong công việc cũng rất giỏi giang. Đặc biệt Phương Văn rất yêu Gia An. Ông rất yên tâm giao phó công việc và con trai cho cô.
Chính là, ông quên sự ghen tuông của phụ nữ. Vừa rồi ông nhìn ra ánh mắt Phương Văn đối với Lăng Tịch có một cổ oán hận. Nhưng đó là chuyện đã qua, ông không nghĩ nó sẽ ảnh hưởng quan hệ hiện tại.
Cảm giác được trên bàn cơm có chút áp lực, nam nhân vẫn không có lên tiếng, rất im lặng ăn. Đợi Lăng lão gia hạ bát, nam nhân cũng buông xuống đôi đũa trong tay, lại một lần nữa cùng Lăng lão gia nói lời từ giả,
"Lăng thúc, con cũng cần phải trở về rồi."
"Được. Vậy con hãy đi về trước đi, ta phái người đưa con."
"Không cần, con đón xe là được rồi."
"Vậy được rồi, trên đường chú ý an toàn. Có rảnh, nhớ đến chơi cùng ta."
Ông cũng không có miễn cưỡng nam nhân, mà lại một lần nữa cùng nam nhân dặn dò.
"Dạ, đã biết. Hẹn gặp lại."
Đợi bước ra khỏi Lăng gia, Lăng Tịch thoải mái hít thở, sau đó nhéo nhéo mặt, mới đi nhanh ra đường lớn.
Nơi này khó đón xe, nam nhân dừng bước quay đầu nhìn về phía phía Lăng gia, nhìn trong chốc lát, nam nhân mới thở dài, quay đầu tiếp tục đi ra đường lớn.
Tuy rằng đã đáp ứng Lăng lão gia có rảnh đến chơi, nhưng đáy lòng vẫn không thế nào tình nguyện trở lại đây. Không biết lần tới là khi nào nữa.
Tuy rằng Lăng lão gia thân thiết cũng không ít, cũng không ai trêu cợt, hay xem thường, nhưng nam nhân vẫn cảm thấy được có áp lực. Bất quá mặc kệ ra sao, cuối cùng cũng cùng Lăng Gia An nói rõ ràng, về sau hẳn sẽ không bị Lăng Gia An dây dưa đi?!
Sau khi nam nhân rời khỏi, Lăng lão gia cũng gọi Phương Văn vào thư phòng trò chuyện. Ông muốn Phương Văn thông cảm, cũng hy vọng cô không cần đi tìm Lăng Tịch gây phiền phức.
Lăng Tịch lúc trước tại Lăng gia bị nhiều ủy khuất, ông vẫn cảm thấy rất có lỗi. Ông không muốn làm cho Lăng Tịch lại bị tổn thương, rất không công bằng chút nào. Đứa bé kia rất đơn giản, căn bản đấu không lại Phương Văn.
Sau khi cùng lão gia nói chuyện xong, Phương Văn có chút thẩn thờ. Cô đi ra cửa, được vài bước, lại có chút không cam lòng dừng bước lại, u oán mở miệng,
"Ba."
"Hả? Còn có việc sao?"
"Ngài có biết hay không, buổi sáng nay, Gia An nói muốn cùng con ly hôn."
"Cái gì? Ly hôn?!"
"Dạ, anh ấy muốn ly hôn."
"Ly hôn? Sao lại như thế."
Đứa con luôn rất yếu đuối, cho dù lúc trước bị bắt cưới Phương Văn, trong lòng không tình nguyện, nhưng vẫn là thuận theo. Sao lại đòi ly hôn?! Lăng lão gia buông cái tẩu trong tay, có chút phiền lòng.
Nghe Phương Văn nói như thế, ông đã hiểu được vì cái gì Phương Văn oán hận nhìn Lăng Tịch.