"Tiểu Duệ? Con tại sao lại ở chỗ này?"
Lăng Duệ áo quần không chỉnh tề, ngực lộ ra dấu vết nhỏ màu hồng hồng, đây là ấn ký nổi lên không bao lâu.
"Nghỉ ngơi."
Nhận thấy được tầm mắt của nam nhân dừng ở lồng ngực của hắn, Lăng Duệ giơ tay lên cầm áo kéo lại,
"Đây là phòng của ta."
Thì ra phòng Lăng Duệ ở bên cạnh
"Vâng."
Nhìn đến trong phòng, trên cái giường rải rác nội y, hơn nữa nghe được phòng tắm truyền đến âm thanh nước chảy, không cần nói cũng biết vừa rồi Lăng Duệ trong phòng làm cái gì. Bất quá nghĩ đến không được bao lâu Lăng Duệ sẽ cùng Phương Tuyết Nhi đính hôn, nam nhân cũng không có nói cái gì, bọn họ ở cái tuổi dễ xúc động, cũng rất bình thường.
"Trong phòng này cái gì cũng đều không có động qua."
Lăng Duệ đi đến trước nam nhân, sau đó bước ngang qua đi vào
"Ông bảo làm như vậy."
Lăng lão gia bảo sao? Nam nhân thong thả nhìn nhìn, sau đó cùng Lăng Duệ đi vào phòng, lướt mắt đánh giá bài trí bên trong gian phòng. Không khác xưa, vẫn đơn giản thoải mái.
"Chỗ tốt."
Lăng Duệ ngồi vào giường, sờ sờ chăn nệm, rồi đánh giá một tiếng. Bất quá dáng vẻ quê mùa một chút, nhưng sờ tay lên rất thoải mái, mềm mại, mang theo một chút hoài cổ.
"Cái gì?"
Lăng Duệ nói có chút đột ngột làm cho nam nhân đứng ở giá sách xoay người lại, khó hiểu nhìn về phía Lăng Duệ.
"Không có việc gì. Ngươi xem cái gì?"
Lăng Duệ ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh giá sách, nơi đó bày đặt rất nhiều sách, có bìa cứng, cũng có loại sách nhỏ bìa ố vàng. Nam nhân sờ sờ sách trên giá, rất bình thản hồi đáp:
"Tùy tiện nhìn thôi."
Đúng là, sờ tay lên không có một chút bụi, xem ra bình thường có người thường xuyên quét dọn. Sau đó có chút vội vàng cầm một quyển từ điển to nặng, đem nó đặt lên bàn rồi mở ra.
Quả nhiên còn.
Nam nhân mở ra một trang có chút ố vàng nhìn đến chiếc lá cây đã khô, khóe môi chậm rãi cong lên. Trước đây cùng Lăng Gia An kiếm về, rửa lại đặt ở trong sách làm chặn trang. Kỷ niệm một lần nữa hiện lên trong trí Lăng Tịch.
Chính là hiện tại, người thay đổi, tình cũng không còn, lưu lại hồi ức có ích lợi gì đâu? Nam nhân bốc phiến lá phong diệp lên định xé nát, lại bị Lăng Duệ bước đến đoạt đi.
"Làm cái gì vậy?"
Lăng Duệ cúi đầu nhìn phiến lá mỏng manh trong tay, buồn cười
"Không phải ngươi chứ, lại cất giữ loại kỷ vật này. Ngây thơ!"
"Trả lại cho ta."
"Không cho, dù sao ngươi cũng bỏ."
Nói xong, Lăng Duệ đem phiến lá nhét vào túi của mình, cũng đưa tay qua khiêu khích nam nhân.
"Ồ."
Nhìn Lăng Duệ kia vẻ mặt đắc ý, nam nhân lại rụt tay về, đem từ điển trả lại chỗ cũ,
"Ngươi không cần lấy lại sao?"
"Mắc mớ gì tới con?"
Trong phòng bức màn là khép lại, ánh sáng có chút mờ mịt. Lăng Duệ đi đến phía trước cửa sổ đem bức màn vén ra, đẩy cửa sổ ra, ghé vào cửa sổ nhìn xuống hoa viên.
"Đừng để ý chuyện của ta, ta nên nhắc nhở con một tiếng, để cho bạn gái chờ lâu không tốt đâu. "
"Ô? Làm sao ngươi biết? Vẫn là nói, ngươi rình coi ta?"
Lăng Duệ xoay người dựa vào cửa sổ, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn nam nhân ửng đỏ mặt.
Hắn cùng Phương Tuyết Nhi, sờ soạng một chút, rồi cô ta lại nhăn nhó nói muốn đi tắm rửa, đang ở cao hứng hắn giống như bị tạc một chậu nước lạnh, nhưng lại không miễn cưỡng Phương Tuyết Nhi, chỉ có thể buông ra để cho cô ta đi tắm rửa. Đang nằm ở trên giường đợi Phương Tuyết Nhi ra lại nghe được đoạn đối thoại của cha me.
"Con không có đóng cửa. Cái kia..."
Nhìn nam nhân ấp úng, vẻ mặt lại không được tự nhiên, Lăng Duệ nhịn không được cười lên tiếng,
"Nhớ rõ mang bao chứ gì? Ha ha, ngươi quan tâm cái này? Nếu ta nói không có, ngươi có phải chuẩn bị đi ra ngoài giúp ta mua mấy cái?"
"Lăng Duệ. Ta không cùng con nói giỡn."
"Ta cũng không nói giỡn nha. Sao, ngươi sợ ta làm cho con người ta mang thai?"
Nhìn nam nhân kia bởi vì xấu hổ mà rũ mi mắt, cùng với vành tai đỏ bừng, Lăng Duệ không khỏi sửng sốt, ngực xẹt qua một tia cảm giác quái dị. Hắn đột nhiên suy nghĩ, nếu làm tình đối tượng đổi làm người nam nhân này, hắn có thể không kiêng nể gì tiết ra trong cơ thể, cũng không cần lo lắng mang thai.
Hắn đang suy nghĩ cái gì?! Điên thật rồi. Vì sao hắn lại có trong đầu ảo tưởng tiến vào thân thể cha mình rong ruổi, hắn nhất định là điên thật rồi! Không được, không thể ở trong này. Sau khi nghĩ thông suốt, Lăng Duệ rời đi, còn dùng lực lớn đóng sầm cửa phòng lại.
Im lặng ngồi trong chốc lát, nam nhân cảm thấy được có chút mệt mỏi, liền đi cởi áo ngoài, xốc chăn chui vào giường nằm. Phòng này có nhiều hồi ức về Lăng Gia An. Nam nhân khẽ thở dài, sau đó chậm rãi khép mi mắt lại...