Hương Loan trả thù là Diệp Âm Trúc không nghĩ tới, hắn đương nhiên không nghĩ rằng Hương Loan thật sự coi mình là bạn trai. Đây là sự trả thù trắng trợn a! Đến bây giờ Hương Loan chưa từng lộ diện, nhưng lại mang đến cho mình phiền toái thật lớn. Sau này tại học viện, sợ là nửa bước khó đi.
-Đánh đuổi đi rồi?
Tô Lạp phì cười, tựa ở cạnh cửa phòng bếp nhìn Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc nhìn hắn vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:
-Những đệ tử này không cố gắng luyện tập tăng cao năng lực, lại bởi vì một cái danh tiếng hư vô tới tìm ta gây phiền toái, thật không biết bọn họ nghĩ như thế nào nữa.
Tô Lạp mỉm cười nói:
-Đây là tố chất a! Mễ Lan Ma võ học viện mặc dù là đại lục đệ nhất học viện, nhưng cũng không phải mỗi một đệ tử đều là ưu tú. Người chính thức sau khi ra khỏi học viện có thể có thành tích, dù sao chỉ là con số rất nhỏ. Ngươi nghĩ lại, tinh nhuệ đệ tử cùng chúng ta đi Cầm Thành lần trước như thế nào không có một người tới tìm ngươi gây phiền toái?
Diệp Âm Trúc thở dài một tiếng,
-Hương Loan học tỷ chiêu này thật là quá cao tay. Xem ra chỉ có thể làm cho nàng phủ nhận ta không phải nữ bằng hữu của nàng, chuyện này căn bản mới có thể giải quyết.
Tô Lạp cười nói:
-Cũng khó trách nàng tức giận, Hương Loan vẫn xem ngươi là bạn tốt. Ngươi xem, tại học viện, ngoại trừ ngươi ra nàng còn đối với một nam nhâm nào tốt chưa? Vậy mà kỳ nghỉ, ngươi lại mang bằng hữu tốt nhất của nàng đi, ngay cả một tiếng cũng không nói. Đổi lại là ta, cũng nhất định sẽ sinh ra tức giận.
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
-Vậy ngươi nói ta bây giờ phải làm gì? Ta cũng là bất đắc dĩ a! Ngươi cũng biết thân phận của Tử mẫn cảm cỡ nào. Ta mặc dù tín nhiệm Hương Loan, nhưng nàng dù sao là Mễ Lan đế quốc công chúa, mâu thuân giữa loài người và thú nhân, không thể là chuyện dễ dàng giải quyết như vậy.
Tô Lạp nói:
-Chỉ có mang roi tới xin tha tội (phụ kinh thỉnh tội). Bất quá cũng thật khó cho ngươi, vừa rồi lúc đi báo danh cho Yên La các nàng đã bắt đầu bị quấy nhiễu, cho tới bây giờ suốt một giờ buổi chiều đều bị những con ruồi này vây quanh, thay đổi là ta, nói không chừng đã mở đường máu rồi.
-Quên đi, ngươi cũng là nói vậy thôi. Dù sao cũng đều là đồng học, như thế nào có thể thật sự thương tổn bọn họ. Mang roi xin tha tội thì mang roi xin tha tội đi. Ta bây giờ sẽ đi tìm Hương Loan học tỷ, ngẩng đầu là một đao, rụt cổ cũng là một dao. Hương Loan học tỷ chính là người rất tốt, nàng nhất định sẽ tha thứ cho ta.
Diệp Âm Trúc cho tới bây giờ sẽ không trốn tránh phiền toái, nghĩ tới đây, hắn lập tức chuẩn bị đi ra ngoài.
-Ngươi như vậy mà đi à!
Tô Lạp gọi Diệp Âm Trúc lại.
Diệp Âm Trúc sửng sốt,
- Không đi như thế này thì còn có thể đi như thế nào?"
Tô Lạp nói:
-Muốn người ta tha thứ cho ngươi, như thế nào cũng phải mang phần lễ vật đi chứ.
Diệp Âm Trúc chợt nói:
-Đúng vậy! Ta như thế nào lại quên. Nhưng là, ta mang lễ vật gì cho nàng thì tốt đây?
Tô Lạp cười nói:
-Ngươi trên người đồ tốt nhiều như vậy, còn hỏi ta sao?
Diệp Âm Trúc cả mặt buồn rầu nói:
-Nhưng là đồ vật này trên người ta không có thích hợp với Hương Loan. Ta tự mình nghĩ vậy, Tô Lạp ta đi trước đây. Ngươi ăn cơm trước đi.
Phòng của Hương Loan cũng trong khu túc xá của Thần âm hệ, khoảng cách không xa phòng của Diệp Âm Trúc, bởi vì quan hệ tốt với Hải Dương, cứ xem hai người bọn họ phần lớn ở cùng một chỗ từ trước tới giờ.
Đi tới trước cửa phòng của Hương Loan, Diệp Âm Trúc đứng hồi lâu, mới đi tới trước, gõ gõ cửa.
-Hương Loan học tỷ, ngươi có ở trong không?
Trong phòng không có thanh âm, đang lúc Diệp Âm Trúc chuẩn bị gõ cửa lần thứ hai, đại môn đột nhiên mở ra, mở cửa đúng là Hương Loan.
So sánh với trước khi đi Cực bắc hoang nguyên, lúc này Hương Loan nhìn qua càng thêm rực rỡ, một thân váy ngắn màu phấn hồng, tràn ngập hấp dẫn khác thường. Hai tay và đùi đều lộ ra ngoài, da thịt trắng nõn, từng đường nét hoàn mỹ giống nhau đều lay động tâm tư Diệp Âm Trúc. Trên eo thon nhỏ có mang một cái đai lưng màu trắng, mảnh khảnh phảng phất tùy thời đều có thể cắt đứt, càng thêm tôn lên bộ ngực căng tròn của nàng.
-Âm Trúc, là ngươi a! Nhanh tới đây.
Ngoài ý liệu của Diệp Âm Trúc là, Hương Loan chẳng những không có mặt lạnh, ngược lại có vẻ phi thường nhiệt tình. Vẻ tươi cười đầy mặt như gió xuân, Diệp Âm Trúc có chút mê say, mơ mơ màng màng bị nàng kéo vào trong phòng.
Tiểu thủ của Hương Loan rất ấm áp, cũng rất mềm mại, da thịt nhẵn nhụi như ôn ngọc khiến người yêu thích không muốn buông tay.
-Ngươi như thế nào lúc rỗi không tới tìm ta.
Hương Loan kéo Diệp Âm Trúc tới sô-fa, đẩy nhẹ vai hắn để hắn ngồi xuống.
-Hương Loan học tỷ, ta…
-Hư, trước tiên đừng nói.
Hương Loan ngón trỏ đặt lên môi, lộ ra một vẻ mặt tươi tắn đáng yêu.
-Âm Trúc, còn nhớ kỹ so tài tân sinh năm ngoái ta có đáp ứng ngươi một chuyện không?
Diệp Âm Trúc sửng sốt nói:
-Đáp ứng ta một chuyện?
Hương Loan dám chắc gật đầu nói:
-Đúng vậy! Khi đó ta đáp ứng ngươi, nếu có thể thu được quán quân cho thần âm hệ chúng ta, ta sẽ một mình múa cho ngươi xem. Bây giờ cũng đã trôi qua một năm, ta đối với lời hứa với ngươi cũng hẳn là phải thực hiện. Hải Dương hôm nay vừa về nhà gặp ông nội nàng. Ở đây chỉ có hai chúng ta, ta bây giờ sẽ trả nợ nha.
-A? Hương Loan không có mặt a!
Thần sắc có chút mập mờ của Hương Loan khiến trong lòng Diệp Âm Trúc nhiều ít có chút bất an. Hấp dẫn của đệ nhất mỹ nữ thật sự quá lớn, mặc dù hắn trong lòng cũng không có tà niệm, nhưng vẫn còn không khỏi một trận miệng nóng lưỡi khô.
Hương Loan mỉm cười, nói:
-Ngồi không nhúc nhích, điệu múa hôm nay, ta chỉ dành cho ngươi.
Vừa nói, tay phải nàng nâng lên ngang người, quang mang chợt lóe, một cỗ tỳ bà cổ hương cổ sắc đã xuất hiện trong tay, thân thể mềm mại chầm chậm xoay một cái, tỳ bà đã ôm vào trong lòng. Quần ngắn của nàng vải vóc thật sự thiếu đến thương cảm, trong lúc xoay người Diệp Âm Trúc mơ hồ chứng kiến một tia màu trắng bên trong quần màu phấn hồng.
Tay trái đè lên dây đàn, tay phải nhẹ khảy, âm thanh thanh thúy như châu rơi ngọc vỡ vang lên, chỉ là chuyển trục bát huyền hai ba tiếng, chưa thành giai điệu nhưng đã cảm thấy sự hữu tình. Sóng mắt lưu chuyển, Hương Loan cứ như vậy một bên đàn tỳ bà một bên phiên phiên bắt đầu múa.
Tiếng tỳ bà thanh như nước chảy hơn nữa vũ bộ của nàng như tiên nữ chập chờn, đều tràn ngập hấp dẫn cực hạn. Trong lúc thân thể mềm mại chuyển động theo điệu múa, bên trong váy áo màu phấn hồng, đồn ba nhũ lãng như ẩn như hiện, một mảng tuyết trắng, nương theo bước nhảy vô cùng động lòng người đã khiến Diệp Âm Trúc hoàn toàn quên mục đích chuyến đi này của mình. Chỉ có thể ngồi ngây ra ở đó, ánh mắt cũng không thể rời đi khỏi thân thể Hương Loan.
"Nghê Thường", đây là một khúc "Nghê Thường, Hương Loan từng đáp ứng với Diệp Âm Trúc, nàng tựa như tinh linh nhảy trong màn mưa bụi, tiên tử không nhuốm bụi trần, mỗi một bước chuyển động đều hài hòa tự nhiên như thế, diễn tấu như hành vân lưu thủy, không chút ngưng trệ. Đây mới chính thức là thực lực của Hương Loan, nói về thiên phú ở thần âm sư hệ, nàng tuyệt không dưới Hải Dương, mà vũ đạo thì lại càng cao hơn.
Trong lúc xoay người, lúc Hương Loan đưa lưng về phía Diệp Âm Trúc chỉ trong nháy mắt, trong mắt mỹ miều sóng mắt lưu chuyển của nàng toát ra một tia đùa cợt và lạnh như băng. Khi thân hình nàng xoay lại, đi tới bên người Diệp Âm Trúc, điệu múa giống như nhũ yến đầu hoài, khiến thân thể mềm mại thon dài của nàng lặng yên tiến vào trong ngực Diệp Âm Trúc.
Trong phút chốc nhuyễn ngọc ôn hương vào ngực, nhất thời khiến khuôn mặt tuấn tú của Diệp Âm Trúc đỏ bừng lên, mùi thơm ngát nhàn nhạt từ trên người Hương Loan, hương đồn cùng hạ thân của hắn sớm xinh ra biến hóa khi tiếp xúc sinh ra đặc thù dị dạng. Nhất thời khiến cho Diệp Âm Trúc tim đập chợt gia tăng gấp đôi, trong lúc nhất thời chẳng biết nên như thế nào thì tốt.
Hương Loan phảng phất mê say, nhưng tiếng đàn tỳ bà của nàng cũng không có đình chỉ, Diệp Âm Trúc lúc này mới biết được, cho dù là ngồi, cũng vô pháp ảnh hưởng đến điệu múa như tinh linh kia, chỉ là, lúc này thân thể mềm mại đó, là dán tại thân thể của hắn mà động.
Lửa dục vọng đã cháy lên, phảng phất muốn điên cuồng tiết ra, nhưng tại phương diện này Diệp Âm Trúc giống như tờ giấy trắng lại biết làm như thế nào đây? Hạ ý thức, hai tay của hắn chẳng biết từ lúc nào đã ôm ở cái eo nhỏ mà mềm mại đang vũ động, tâm của hắn sớm đã chìm vào tiếng tỳ bà và vũ đạo đó.
Đang lúc hai tay vụng về của Diệp Âm Trúc chuẩn bị có hành động khác, đột nhiên theo một tiếng như lụa xé, tiếng tỳ bà ngừng lại.
Vẻ kiều mỵ của Hương Loan không còn, vốn nàng mị nhãn như tơ trong nháy mắt phảng phất thay đổi người khác, dùng sức hất tay còn đang ôm của Diệp Âm Trúc, mạnh mẽ đứng lên,
-Ta thiếu ngươi đã trả xong rồi.
-A?
Diệp Âm Trúc giống như từ trong giấc mộng khác thường tuyệt vời tỉnh táo lại, nhìn vẻ mặt sương lạnh của Hương Loan, lúc này hắn hoàn toàn bị vây trong sự mờ mịt. Chẳng lẽ là nằm mơ sao? Nhưng là, tại sao hạ thân của mình đã phình ra có chút đau đau?
-Ngươi đi đi.
Hương Loan thu hồi lại tỳ bà của mình, lúc này nàng tựa như Hải Dương lúc đầu gặp mặt Diệp Âm Trúc, ngữ khí lạnh như băng không mang theo một tia sức sống, lãnh đạm tựa như đối đãi với cừu nhân.
-Hương Loan học tỷ, ta kỳ thật là tới…
Không đợi Diệp Âm Trúc nói xong, Hương Loan đã cắt lời hắn,
-Đi ra ngoài, ta không muốn nghe ngươi nói cái gì.
Nhìn Hương Loan ánh mắt lạnh như băng mà kiên quyết, Diệp Âm Trúc bất dắc dĩ đứng lên, lúc này hắn mới phát hiện, cái lều nhỏ bên dưới hạ thân của hắn thật sự rất bất nhã, nhưng là, dục vọng của thân thể không giống như ma pháp muốn khống chế như thế nào thì khống chế, mang theo xấu hổ vô hạn, nghiêng người đi qua bên cạnh Hương Loan, đi mà như chạy.
Đợi đến khi Diệp Âm Trúc chạy ra khỏi phòng, Hương Loan mới bật cười một tiếng, có chút đắc ý tự nhủ: "Tiểu tử thúi, ngươi bỏ bổn công chúa ra ngoài chơi. Ta làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong. Đó mới là trừng phạt chính thức đối với ngươi."
Nhẹ nhàng sờ khuôn mặt cười có chút đỏ lên của mình, bề ngoài lạnh như, cũng không thể che dấu lửa nóng thân thể của nàng, trong lòng thầm mắng một tiếng, ta đây là làm sao vậy? Hạ thân có chút cảm giác hơi lành lạnh khiến Hương Loan đột nhiên ý thức được, Tiến thoái lưỡng nan, tựa hồ cũng không chỉ một mình Diệp Âm Trúc.
Quay trở về phòng, Diệp Âm Trúc ngay cả cơm tối cũng không ăn, lập tức tiến vào trạng thái tu luyện, đối với nghi vấn của Tô Lạp căn bản hắn không cách nào trả lời.
Dưới sự dẫn động tâm linh thủ hộ trợ giúp, biến hóa của hạ thân mặc dù bình phục, nhưng lửa trong lòng hắn bị Hương Loan khơi lên không thể dễ dàng dập tắt như vậy. Không biết tại sao, lúc này trong đầu Diệp Âm Trúc xuất hiện càng nhiều, buổi chiều nay trong tại phòng rửa tay trong khu trọ chứng kiến bóng lưng của Tô Lạp. Bất luận hắn như thế nào muốn cho mình tỉnh táo, mà bóng lưng trắng nõn hấp dẫn đó lại thủy chung không chịu rời đi khỏi tâm trí hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Diệp Âm Trúc rời khỏi phòng trọ sắc mặt đã trở nên rất khó coi. Ngày hôm qua đuổi đi một đống người, không có nghĩa là hôm nay không có người đến khiêu chiến. Phải biết rằng, Mễ Lan Ma võ học viện chính là có trên vạn đệ tử.
Với tâm tình không hài lòng, Diệp Âm Trúc nhanh chóng đánh bay mấy đệ tử đến đây khiêu chiến, chấn nhiếp những người khác, cũng mặc kệ những đệ tử này ánh mắt phẫn nộ, đường hoàng đi tới tiểu lễ đường Thần âm hệ. Cũng chính là nơi lúc đầu hắn thi kiểm tra nhập học, chỉ là một năm qua đi, thân phận lại thay đổi. Hắn hôm nay đã thành chủ khảo quan.
Sau khi tiến vào tiểu lễ đường, Diệp Âm Trúc tìm được một nơi vắng vẻ, đưa mười người Yên La thả ra.
Tò mò nhìn bốn phía, Yên La hỏi:
-Chủ nhân, đây là nơi nào?
-Đây là Mễ Lan Ma võ học viện, đừng gọi ta là chủ nhân.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói.
-Vâng, Cầm đế đại nhân, chúng ta sau này ở đây học sao?
-Yên La đại tỷ, cho là ta cầu ngươi đi, trực tiếp gọi tên ta đi. Đúng vậy, nơi này là nơi các ngươi sẽ học sau này. Bây giờ các ngươi theo ta đi vào tiếp nhận thi kiểm tra, từ bây giờ trở đi, các ngươi cũng không cần phải sinh sống trong sinh mệnh bảo thạch nữa. Bất quá các ngươi phải nhớ kỹ, mọi lúc phải dùng tóc che dấu lỗ tai của các ngươi. Không nên để người khác biết các ngươi là tinh linh tộc. Chờ đợi kiểm tra chấm dứt, ta sẽ giúp các ngươi an bài phòng ở. Sau này phải lựa chọn nhạc khí học tập cho tốt, nếu thích, phải kiên trì tới cùng, hiểu không?
-Hiểu rồi, Cầm… àh, không, Diệp Âm Trúc.
Yên La thương cảm cười hì hì đáp lời, là Lam tinh linh mẫn cảm, nàng đương nhiên nhìn ra được Diệp Âm Trúc hôm nay tâm tình có chút không vui.
Thay đổi bất luận kẻ nào là Diệp Âm Trúc, sợ rằng bây giờ tâm tình cũng sẽ không tốt. Dục vọng bị kích thích tới đỉnh điểm, không cách nào phát tiết, tuyệt đối là trừng phạt lớn nhất với nam nhân. Cũng chỉ có Hương Loan nghĩ tới, cả đêm hôm qua Diệp Âm Trúc không thể đi vào trạng thái tĩnh tu, lúc này tinh thần còn có chút hoảng hốt.
Khi Diệp Âm Trúc mang theo Yên La mười một người tiến vào tiểu lễ đường, không khỏi hoảng sợ, lúc đầu khi hắn tới thi kiểm tra, tiểu lễ đường này trống rỗng, mà lúc này chẳng những tất cả chỗ ngồi đều đã có người, thậm chí ngay cả phía sau cũng đầy người. Hồi tưởng con số ngày hôm qua Ny Na nói, Diệp Âm Trúc biết đây hẳn đều là những người tới thi kiểm tra.
-Làm ơn nhường đường cho ta đi ra phía trước.
Diệp Âm Trúc nói với những tân sinh đứng ở đường vào.
-Ngươi là ai! Dựa vào cái gì nhường đường cho ngươi?
Một tân sinh tóc vàng, rõ ràng có chút lưu manh liếc con mắt nhìn Diệp Âm Trúc. Bất quá, ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên người Diệp Âm Trúc không tới một giây, sau một khắc, đã trợn mắt há mồm nhìn phía sau Diệp Âm Trúc.
-Mỹ nữ, tuyệt sắc, còn là mười một người, đều là tóc lam. Trời cao a! Nguyện vọng của ta được thực hiện sao?
Thanh âm có chút khoa trương từ tân sinh tóc vàng trong miệng bộc phát. Những lời này của hắn, lập tức thành vấn đề chung của toàn trường.
Mỹ nữ, bất luận ở địa phương nào, đều cũng dễ dàng trở thành tiêu điểm. Như Yên La các nàng lam tinh linh tuyệt sắc như vậy lại càng không ngoại lệ. Trong lúc nhất thời, tiểu lễ đường hơn một ngàn đạo ánh mắt trong nháy mắt tập trung, trong đó không thiếu ánh mắt như muốn lột trần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Yên La các nàng sắc mặt rất lãnh đạm, đối với ánh mắt như vậy các nàng sớm đã không kỳ quái. Nếu đổi lại trước kia, các nàng có lẽ sẽ bị nhiều người như vậy nhìn kỹ mà cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ thì không, bởi vì tại trước người các nàng, Cầm đế đại nhân mà các nàng hoàn toàn tín nhiệm. Các nàng chưa bao giờ hoài nghi Diệp Âm Trúc sẽ bảo vệ các nàng. Dưới sự dễ chịu của âm nhạc, những ngày này các nàng nội tâm đều được làm dịu nguyên vẹn, đã không hề là những tinh linh bị khiếp đảm lúc mới được cứu ra nữa.
-Cũng quả nhiên là tới đúng nơi, thần âm hệ quả nhiên là mỹ nữ như mây a! Quá sung sướng, chúng ta lần này cư nhiên có nhiều lam phát mỹ nữ như vậy.
-Các nàng rõ ràng là cùng tới. Chẳng lẽ đều là tỷ muội phải không?
-Không phải, ngươi xem, các nàng mặc dù màu tóc giống nhau, nhưng tướng mạo có sự chênh lệch, đứng đầu tiên là xinh đẹp nhất. Không được, nói gì thì hôm nay ta cũng phải thi qua, khảo quan như thế nào còn chưa tới a! Ta đều đợi không được rồi.
Bàn luận như sóng làm cả tiểu lễ đường đều trở nên hỗn loạn dị thường, ở đâu có một chút hào khí tố nhã thanh tịnh năm ngoái Diệp Âm Trúc tham gia thi kiểm tra.
Nhíu nhíu mày, Diệp Âm Trúc quát:
-Yên lặng.
-Yên lặng cái rắm. Ngươi là cái gì? Chạy tới đây hô to gọi nhỏ.
Tóc vàng lại lên tiếng, trong lúc nhất thời, có nhiều người cùng hắn đồng thời phát ra âm thanh trào phúng. Nhất là chứng kiến Diệp Âm Trúc này và Yên La các nàng tới cùng lúc, càng vang lên một trận hò hét ồn ào.
Diệp Âm Trúc ánh mắt trở nên rất bình tĩnh, đôi mắt trong suốt không có một tia tâm tình ba động, đây là biểu hiện phẫn nộ mà hắn cùng người khác bất đồng. Đáng tiếc, tân sinh ở đây không ai có thể hiểu rõ.
-Ta không phải đồ vật.
-ôh…
Diệp Âm Trúc trả lời khiến cho nhất thời mang đến một trận cười to. Nhưng là khi bọn họ nghe được nửa câu sau của Diệp Âm Trúc thì rốt cuộc cười không được.
-Ta là khảo quan.
Diệp Âm Trúc nói tiếp như vậy.
-khục…
Có tiếng ngạc nhiên, có tiếng than sợ hãi, sau đó, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Âm Trúc trong nháy mắt xuất hiện biến hóa. Nhất là tóc vàng trước mặt Diệp Âm Trúc, miệng há to phảng phất có thể nhét vào một cái bánh bao lớn nhất.
Tất cả hỗn loạn đều dừng lại tại giờ khắc này, mà ánh mắt mỗi người cũng đều đọng lại ở đây.
Diệp Âm Trúc lặp lại một lần nữa,
-Ta là khảo quan của tân sinh thi kiểm tra hôm nay, ta tên gọi Diệp Âm Trúc, là trợ giáo thần âm hệ, cũng là đệ tử thần âm hệ năm thứ hai. Người sau khi thông qua thi kiểm tra, có thể gọi ta một tiếng học trưởng.
Diệp Âm Trúc, ba chữ này giống như sấm sét rung động tâm tư mỗi người.
Tất cả tân sinh báo danh, có lẽ không biết hệ chủ nhiệm thần âm hệ là ai, nhưng quyết không có mọt người không biết Diệp Âm Trúc là ai. Cho dù trước không biết, tại ngày hôm qua Hương Loan tuyên bố bạn trai của mình, cũng đều biết.
Diệp Âm Trúc, hắn chính là tên dẫn dắt thần âm hệ được xưng là kê lặc ma pháp đoạt được quán quân tân sinh so tài năm ngoái. Bằng vào một cầm khúc kỳ dị đánh lui quân đoàn thú nhân do Bỉ mông cự thú dẫn đầu, hơn nữa với thân phận đệ tử một năm trở thành Mễ Lan Ma võ học viện thần âm hệ trợ giáo, đế quốc anh hùng. Bao phủ bởi vô số ánh hào quang, hơn nữa được Mễ Lan Ma võ học viện đệ nhất mỹ nữ Hương Loan khuynh mộ - Diệp Âm Trúc? Đệ nhất thiên tài của thần âm hệ từ khi thành lập tới nay?
Các nữ tân sinh trước khi tao loạn biểu hiện cũng không rõ ràng, lúc này ánh mắt đều trở nên kinh ngạc, Diệp Âm Trúc khuôn mặt anh tuấn, khí chất ưu nhã, dưới sự làm nền của Nguyệt thần thủ hộ, hiển lộ ra vẻ bất phàm.
Bất quá, những tân sinh giật mình còn chưa chấm dứt, bởi vì Diệp Âm Trúc còn nói tiếp.
-Bây giờ, xin mời những tân sinh vừa rồi bàn luận và hò hét cười cợt rời lễ đường. Bài kiểm tra của các ngươi đã kết thúc.
Thanh âm của Diệp Âm Trúc như trước rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập dứt khoát.
Tóc vàng nuốt một ngụm nước miếng,
-Học trưởng. Vừa rồi là ta sai, có thể cho ta một cơ hội hay không.
Diệp Âm Trúc nhàn nhạt nói:
-Khi ngươi còn chưa trở thành đệ tử Mễ Lan Ma võ học viện, xin mời không nên dùng hai chữ học trưởng để xưng hô ta, cám ơn.
-Ngươi…
Đụng vào cây đinh cứng, tóc vàng tính tình lưu manh đại phát,
-Ngươi có biết ta là ai không? Cha ta chính là đế quốc kiểm sát trưởng quan. Ngươi đắc tội ta, ngươi chết chắc rồi. Nói thiệt cho ngươi biết, ta tới Thần âm hệ, cùng mục đích lúc đầu của ngươi giống nhau, chính là tán gái. Ngươi dám ngăn trở ta nhập học?
Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia khinh thường,
-Nếu ngươi thật sự là con của kiểm sát trưởng quan, ta thật vì cha ngươi mà cảm thấy sỉ nhục, chẳng biết hắn có phải đã lâu không có thời gian giáo dục ngươi, mới dưỡng ngươi thành tính tình như vậy. Ta không muốn lặp lại lần thứ ba. Những tân sinh lúc nãy phát ra tiếng cười lớn và bàn luận lập tức rời khỏi lễ đường. Không nên kiểm tra trí nhớ của ta.
-Ngươi…
Tóc vàng giận dữ, nâng tay hướng tới Diệp Âm Trúc, quả thật, hắn là tới thần âm hệ tán gái. Điểm này từ đấu khí xích cấp thả tra trên tay hắn là có thể dễ dàng nhìn ra. Đáng tiếc, hắn gặp phải chính là Diệp Âm Trúc, có lẽ lúc xuất ra một chưởng này, hắn cũng không nghĩ tới thành tích huy hoàng mà Diệp Âm Trúc từng sáng tạo.
Diệp Âm Trúc không có động thủ, cùng người như vậy động thủ đối với hắn mà nói chỉ có thể là vũ nhục chính mình, cho nên hắn động chính là cước.
Khi tay của tóc vàng mới đi được một nửa, hắn đột nhiên kinh ngạc phát hiện, mình đã xa khỏi mặt đất, thân thể không chịu sự khống chế bay ra ngoài, hơn nữa mục tiêu phi hành là phi thường chuẩn xác, cửa chính của tiểu lễ đường.
Diệp Âm Trúc ngay cả thành quả của mình cũng chưa thèm nhìn, trực tiếp hướng trên đài của lễ đường đi tới. Lúc này, không có người dám ngăn cản đường đi của hắn, tân sinh đều tránh ra, nhìn hắn đi lên đài. Bọn họ đã hiểu rất rõ cái gì làm khảo quan tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Chỉ là lúc này ngoài tóc vàng bị Diệp Âm Trúc dùng cước đá văng ra, không có một tân sinh nào rời đi.
Trước khi lên đài Diệp Âm Trúc dặn dò Yên La một chút, để các nàng tại dưới đài tham gia kiểm tra. Lúc này trên đài tiểu lễ đường chỉ có một mình hắn, tiêu điểm của toàn hiện trường cũng vẫn theo thân ảnh của hắn di động tới vị trí bây giờ.
-Diệp sư phụ, ta không phục.
Một gã tân sinh thân hình cao lớn mạnh mẽ đứng lên.
-Chỉ bởi vì chúng ta bàn luận và cười, ngài đã cho là chúng ta không thông qua thi kiểm tra Thần Âm sư sao? Ta không phục. Ngài đây là trả thù, mặc dù ta có thể hiểu được sự phẫn nộ của ngài, nhưng xin ngài không nên tước đoạt cơ hội học tập của chúng ta.
Hắn nói xong lập tức được tất cả tân sinh vừa phát ra tiếng cười và bàn luận cầm cự, trong lúc nhất thời tiếng than trách vang lên ồn ào. Có tân sinh thậm chí nói, Diệp Âm Trúc một người thân phận trợ giáo, không có tư cách làm như vậy.
Diệp Âm Trúc đứng trên giữa đài, hắn cũng chưa vội trả lời, chỉ là lẳng lặng nghe đám tân sinh nói, sắc mặt như trước rất bình tĩnh, những tiếng oán trách này thậm chí không cách nào làm ánh mắt trong suốt sinh ra một tia ba động. Sau một hồi lâu, dưới tình huống nhân vật chính thủy chung không mở miệng, trong lễ đường lại yên tĩnh xuống. Tất cả mọi người cùng đợi câu trả lời của Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc nhìn tên tân sinh đứng lên,
-Ngươi nói xong rồi?
-Nói xong hết rồi. Để cho ta đi cũng được, nhưng xin Diệp sư phụ cho chúng ta một giải thích hợp lý.
Tân sinh cao lớn có chút đắc ý, nói như thế nào cũng tính là xuất danh tiếng, nhìn trộm hướng Yên La mười một lam phát mỹ nữ, nhưng hắn lại thất vọng phát hiện, ánh mắt của Yên La các nàng cho tới bây giờ cũng không rời khỏi Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc dùng thanh âm bình tĩnh từ từ nói:
-Các ngươi có ai biết phương châm của Thần Âm sư là cái gì không?
Nghi vấn đột nhiên khiến cho những tân sinh tò mò, bọn họ quả thật không biết, đừng nói tới những nam sinh chưa bao giờ tiếp xúc Thần Âm sư, cho dù là nữ sinh từng học qua Thần Âm sư cũng trả lời không được vấn đề này.
-Cầm… Diệp sư phụ, ta biết.
Yên La đột nhiên mở miệng. Cuối cùng nàng cũng không thốt hai tiếng Cầm đế ra.
Ánh mắt Diệp Âm Trúc chuyển hướng sang Yên La.
-Ngươi nói!
Yên La nhìn Diệp Âm Trúc, vẻ lạnh như băng lúc trước nhất thời hóa thành ôn hòa, trong mắt đẹp quang mang lưu chuyển, dùng thanh câm vững vàng kiên định nói:
-Phương châm của Thần Âm sư là thiện ý, sự hiểu biết, thành ý, chính tâm, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Diệp Âm Trúc trên mặt rốt cục hiện lên vẻ tươi cười, nhất thời khiến ánh mắt không ít nữ đệ tử bên dưới tràn ngập khác thường,
-Không sai. Ngươi nói rất đúng, có lẽ có người sẽ hỏi, Thần Âm sư nói được cái gì trị quốc, bình thiên hạ. Nhưng ta có thể nói cho các ngươi. Thần Âm sư tại phương diện này và những chức nghiệp khác cũng không hề bất đồng. Chức nghiệp gì đều cũng có nhân tài hữu dụng, đối với quốc gia mà nói, đều có thể sinh ra cống hiến. Mà những người vừa rồi bàn luận và cười thì sao? Ta biết, trong số các ngươi, có không ít người cùng con vị kiểm sát trưởng quan kia có mục đích giống nhau. Nhưng ta muốn nói cho các ngươi, người tâm bất chánh, chưa từng tu thân, không thích hợp chức nghiệp Thần Âm sư này.
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, nhìn những nam đệ tử vốn chỉ là muốn đến gần mỹ nữ mà tới, lúc này trong tân sinh không ít ánh mắt đã lộ ra vẻ xấu hổ, không dám trực tiếp nhìn Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc tiếp tục nói:
-Ta là một Thần Âm sư. Ta lựa chọn nhạc khí là cầm. Mỗi một loại nhạc khí, đều có nguyên lý tương thông, ta sẽ nói từ cầm. Cầm, vốn là trị thân, hàm dưỡng tính tình, đè nén dâm đãng, trừ bỏ xa xỉ. Nếu muốn luyện cầm, tất phải nhờ đến tĩnh thất cao trai, hoặc tại lầu cao vắng vẻ, hoặc là bên trong núi vắng, trên nguồn nước khe không bóng người. Phải chờ khi thiên địa thanh hòa, mây tạnh trăng sáng, dâng hương tĩnh tọa, tâm không suy nghĩ, khí huyết bình hòa, mới có thể hợp linh cùng "thần", hợp diệu cùng "đạo". Cho nên cổ nhân nói rằng: "Tri âm khó gặp". Còn nếu không gặp được tri âm,, vậy nên chọn những lúc gió mát trăng thanh, tìm nơi thương tùng quái thạch, dã viên lão hạc, dốc tâm một phen, thì cũng có thể coi như đã không phụ Cầm. Còn nếu muốn dùng Cầm, trước hết y quan phải chỉnh tề, hoặc là hạc sưởng (lễ phục), hoặc là thâm y (áo dài của nhà nho), phải có nghi biểu như cổ nhân mới có thể có được phong phạm của bậc thánh nhân. Sau đó, phải vệ sinh tay, ướp lò hương rồi mới đến bên cạnh, đem cầm đặt lên bàn. Ngồi ở phương vị chính giữa ngũ hành, kiểm tra lại toàn thân một lần, hai tay thong dong nhấc lên, lúc này thân tâm như một. Còn phải biết phân biệt nặng nhẹ, trước sau, phải có thái độ tôn trọng thì mới có hi vọng tốt được.
Nói xong một đoạn này, đại bộ phận ánh mắt nam đệ tử đều trở nên ngốc trệ, ý cảnh của cầm, bọn họ thế nào có khả năng hiểu rõ?
-Muốn lấy Thần Âm sư làm chức nghiệp, đầu tiên phải có thể tâm tĩnh, phải chịu được tịch mịch? Ngay cả một cửa này đều không qua, các ngươi còn có tự giác cần phải lưu lại sao? Bây giờ, người phải rời đi có thể đi. Nếu các ngươi thật sự thích chức nghiệp Thần Âm sư này, một năm sau, ta hy vọng các ngươi có thể thay đổi chính mình, dụng tâm cảm thụ sự ảo diệu của âm nhạc. Một năm sau, vẫn là nơi này, nếu các ngươi có thể làm được "túc kỳ khí, rừng kỳ tâm, hoãn kỳ độ, viễn kỳ thần, tòng vạn lại câu tịch trung linh nhiên âm sanh" *, vậy, các ngươi có thể trở lại. Nhưng bây giờ, các ngươi không thích hợp chức nghiệp Thần Âm sư này.
{ = lấy trời làm khí, lấy rừng làm tâm, hòa hoãn độ lượng, thần mở rộng bao la, liền có thế cảm nhận được vạn âm của tự nhiên.
Tâm – Khí – Thần là ba khái niệm phổ biến trong y học phương đông}
Yên tĩnh, trong cả tiểu lễ đường, hoàn toàn rơi vào trong một mảnh yên tĩnh.
Không biết ai là người thứ nhất vỗ tay, ngay sau đó tiếng vỗ tay từ từ lan tràn ra, tiếng vỗ tay này phần lớn là nữ đệ tử, cũng là những người không có tham dự hò hét lúc trước. Diệp Âm Trúc vài câu đơn giản giải thích từ cầm đức, đã hoàn toàn làm cho bọn họ tin phục.
Những tân sinh đã từng bàn luận, cười ầm ĩ tiu nghỉu rời đi, Diệp Âm Trúc để cho bọn họ hiểu được, Thần Âm sư không phải là một chức nghiệp thích hợp để chơi đùa, Thần Âm hệ càng không phải là nơi để bọn họ tới tán gái. Chức nghiệp nào cũng là thần thánh, khi có người nào trong bọn họ có thể hiểu được đạo lý này trở lại Mễ Lan Ma võ học viện, không ai là không trúng tuyển.
Tiểu lễ đường trở nên trống trải rất nhiều, lúc trước hơn một ngàn người, còn thừa không đủ bốn trăm, nhưng Diệp Âm Trúc cũng không thèm để ý. Thần Âm sư, vốn là một chức nghiệp phi thường khó tu luyện, nếu không có cái tâm kiên trì, thiên phú, nghị lực và chuyên chú, thì không có khả năng thành tựu, nếu lãng phí thời gian, không bằng lựa chọn chức nghiệp khác để phát triển, như vậy sẽ rất có tiền đồ. Diệp Âm Trúc để cho đám tân sinh này rời đi, cũng không phải bởi vì bị chọc giận, mà vì chức nghiệp Thần Âm sư này của mình mà lo nghĩ, cũng vì Thần Âm hệ lo nghĩ. Cho nên hắn không thẹn với lương tâm.
Diệp Âm Trúc đi tới cái bàn đặt cây cầm được chuẩn bị từ sớm ngồi xuống, đến đó hắn mới nhìn đến sau bức màn vải dày bên phải đài, Ny Na và Hải Dương đang đứng ở đó nhìn hắn. Ny Na mỉm cười gật đầu, hiển nhiên là đồng ý cách làm của Diệp Âm Trúc, mà Hải Dương nhìn hắn ánh mắt lại chỉ có ôn nhu.
-Những đồng học còn lại đừng khẩn trương. Các ngươi có thể lưu lại, là chứng minh các ngươi ít nhất có cơ sở để chính mình trở thành Thần Âm sư. Kiểm tra tiếp theo rất đơn giản, ta đàn một khúc cầm cho mọi người nghe. Lúc cầm khúc chấm dứt, kiểm tra cũng kết thúc. Hy vọng các ngươi có thể dụng tâm để nghe, cảm thụ hàm nghĩa trong cầm khúc.
Không nói nhiều, quang mang lóe lên, Hải Nguyệt Thanh Huy cầm đã xuất hiện trên bàn. Hai tay phủ dây cầm, vẻ bình tĩnh trên mặt Diệp Âm Trúc biến mất, chỉ có thư hoãn nhu hòa tự nhiên, khí chất ưu nhã cao quý rất dễ dàng khiến thiếu nữ mê muội. Một khúc "Ưu tư" nhẹ vang lên, tiếng đàn rất nhẹ, cũng không có một tia ma pháp lực từ trong cầm khúc phóng thích ra. Với trình độ am hiểu về cầm như hắn, dưới tình huống không chiến đấu, đã không cần bằng vào ma pháp lực để sinh ra ảnh hưởng.
Tiếng đàn uyển chuyển, thản nhiên vang lên, dưới hai tay tám ngón của Diệp Âm Trúc diễn tấu như hành vân lưu thủy, tâm tình của hắn đã hoàn toàn dung nhập trong cầm khúc.
Ny Na kinh ngạc, bởi vì bà phát hiện, Diệp Âm Trúc tại lúc này tựa hồ đã cùng cầm dung làm một thể, người cùng cầm không phân biệt, hồn nhiên như một, tiếng đàn phảng phất như tâm tình của hắn, mà tâm tình của hắn cũng phảng phất như tiếng đàn thể hiện ra.
"Ưu tư" rất ngắn, là một trong những khúc ngắn nhất. Cho nên kiểm tra cũng rất nhanh kết thúc.
Hai tay đè lên dây đàn, dư âm biến mất, Diệp Âm Trúc nhìn những tân sinh dưới đài,
-Chúc mừng tất cả những đệ tử ở lại rơi nước mắt, các ngươi thông qua kiểm tra hôm nay. Bởi vì các ngươi cảm nhận được hàm nghĩ chính thức trong cầm khúc này. Đồng học không rơi nước mắt, nếu còn có hứng thú, xin mời sang năm trở lại.
Nói xong những lời này, Diệp Âm Trúc cũng không dừng lại quá nhiều, thu hồi Hải Nguyệt Thanh Huy, xoay người rời đi.
Lúc này, hắn vui mừng, bởi vì trong những người ngồi đó khóc nhiều nhất, dĩ nhiên là mười một vị lam tinh linh kia.
Ny Na có chút bất đắc dĩ, nhưng bà không thể không thừa nhận, cho dù là chính mình tới tiến hành kiểm tra, cũng quyết không có khả năng làm tốt hơn so với Diệp Âm Trúc.. Nhưng kiểm tra của Diệp Âm Trúc khó khăn thật sự có chút lớn, bởi vì tất cả những đệ tử lưu lại rơi nước mắt, cũng chỉ có hai mươi mốt người. Kể cả mười một lam phát mỹ nữ "đi cửa sau" ở trong đó. Không kể đến mười một người Diệp Âm Trúc mang đến, năm nay nhân số báo danh so với năm ngoái hơn gấp mười lần, nhưng cuối cùng thông qua kiểm tra, so với năm ngoái còn thiếu đi một người.
-Âm Trúc, kiểm tra của ngươi có phải là quá hà khắc hay không?
Diệp Âm Trúc mỉm cười trả lời:
-Không, Ny Na nãi nãi, chẳng lẽ ngài không hy vọng mỗi một Thần Âm sư đi ra từ Thần Âm hệ chúng ta đều là xuất sắc nhất hay sao? Tình huống trước kia ta không biết, nhưng ta nếu đã trở thành một trợ giáo của Thần Âm hệ, ta sẽ vì tốt chất của đệ tử mà phụ trách. Cùng với việc để cho những người không có thiên phú ở Thần Âm hệ lãng phí thời gian, không bằng để bọn họ làm ra lựa chọn khác. Như vậy đối với bọn họ mới là trợ giúp tốt nhất. Không phải sao?
Ny Na tinh quái nhìn chằm chầm vào Diệp Âm Trúc,
-Nhưng người biết, ta thu học phí ít đi bao nhiêu không?
Diệp Âm Trúc cười một cái, hỏi lại:
-Vậy là ngài lo lắng việc đó sao?
Diệp Âm Trúc không có mang Yên La đi, bởi vì hắn hy vọng Yên La các nàng có thể dung nhập tốt đại gia đình Mễ Lan Ma võ học viện này. Chuyện sắp xếp sau đó, tự nhiên để lại cho vị Ny Na hệ chủ nhiệm này lại làm. Hơn nữa, càng trọng yếu chính là, Ny Na mang theo các nàng đi chọn lựa nhạc khí thích hợp. Diệp Âm Trúc sẽ không đi, chọn lựa nhạc khí là những Lam tinh linh tự mình lựa chọn, chỉ có nhạc khí do chính mình lựa chọn, các nàng mới có thể càng thêm trân trọng.
Khi Diệp Âm Trúc trở lại phòng trọ, hắn kinh ngạc phát hiện, trong phòng có một vị khách nhân ngoài ý liệu. Tóc dài màu bạc, đôi mắt màu tím, thân hình thon dài, ánh mắt lạnh như băng. Đây hết thảy làm hắn lại muốn nổi lên khúc cầm mà hắn từng biểu diễn qua - "Khuynh thành".
Phương bắc hữu giai nhân,
tuyệt thế mà độc lập.
Nhất tiếu khuynh nhân thành,
tái tiếu khuynh nhân quốc.
Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc?
Giai nhân tái nan đắc.
Dịch:
Phương bắc có giai nhân,
Cô đơn sống một mình
Nở nụ cười xiêu thành
Thêm lần cười đổ nước
Dù khuynh thành ai biết
Giai nhân khó tìm.