Quang hoa dần dần thu liễm, thân thể mềm mại của Hải Dương đang xoay tròn chậm rãi hạ xuống, từng đạo quang mang trắng sữa xung quanh thân thể nàng dần dần dung nhập vào trong cơ thể, tay phải nhẹ phất rất tự nhiên, tấm lụa trắng trên khuôn mặt nhất thời bị một tầng quang mang trắng sữa thay thế, cũng không cần phải lo lắng tấm lụa trắng rơi xuống.
Tầng tầng ma pháp nguyên tố ba động trở nên ngày càng mãnh liệt, nàng nhắm hai mắt, giữa mi tâm phát ra ánh sáng mầu vàng đẹp rực rỡ tinh thần lực bắt đầu xuất hiện biến hóa. Do vừa mới đề thăng lên cho nên đang màu vàng cơ hồ trong nháy mắt đã đột phá đạt tới màu vàng đậm, ngay sau đó, màu vàng đậm tiếp tục phát sinh biến hóa, trải qua xanh nhạt,xanh, xanh đậm, dĩ nhiên một loạt đột phá, vượt qua ngũ giai, tiếp tục biến hóa cho đến khi đạt tới chính thanh sắc mới ngừng lại.
Trong nháy mắt tăng vọt tới lục giai tinh thần lực, khiến cho Thường Hạo và Mã Lương trợn mắt há hốc mồm, trong mắt lộ vẻ hâm mộ nhưng không có một tia đố kỵ. Đây là lợi ích mà cửu cấp ma thú mang đến sao? Đề thăng thật lớn như thế, hoàn toàn đem Hải Dương từ một người cao cấp ma pháp sư trung giai tiến tới trình độ ma đạo sĩ trung giai. Cửu cấp thượng vị ma thú trợ giúp quả nhiên không giống bình thường.
Nhưng thật ra bọn họ không biết rằng, chân chính khiến cho tinh thần lực của Hải Dương trong nháy mắt đột phá lục giai cũng không phải là công lao của hai đầu tuyết long báo, mà là khỏa tinh hạch mà mẫu thân chúng nó lưu lại, thông qua thiêu đốt linh hồn chi hỏa, tình mẫu tử vĩ đại mặc dù không có lưu lại một chút tro tàn, nhưng đem toàn bộ băng lượng của mình đều bảo tồn lại, vì những đứa nhỏ của nàng mà bảo tồn lại. Tinh hạch tiến vào trong cơ thể Hải Dương, trực tiếp cải tạo thể chất của Hải Dương, trước đó trong lúc được quang mang trắng sữa bao quanh đã đem tạp chất trong cơ thể nàng hoàn toàn bài trừ, mà đại bộ phận năng lượng trong tinh hạch cũng đã cùng hai tiểu long báo liên lạc cùng một chỗ, chúng nó tương thông với Hải Dương giống như liên hệ giữa mẹ con bình thường, hấp thụ năng lượng chính thức mẫu thân chúng nó lưu lại rất nhanh trưởng thành. Tương tự như Tô Lạp đạt được khối ngân long nghịch lân.
Mặt khác cùng hai đầu tuyết long báo đồng thời thiêm đính khế ước, Hải Dương cũng đạt được thiên phú ma pháp mà báo mẹ lưu lại trong trứng lớn. Đây là một loại ma pháp phòng ngự, căn cứ theo thực lực bản thân mà hiệu quả tăng lên khác nhau. Bởi vì đây là một cái thiên phú ma pháp cho nên nó là thuấn phát (trong nháy mắt phát ra). Mà Hải Dương thực lực vừa mới đột phá, có thể thuấn phát thanh cấp Tuyết Sắc Quang Đái, không thể nghi ngờ đối với thần âm sư như nàng là bảo vệ tốt nhất.
Diệp Âm Trúc nhìn Hải Dương toàn thân bao phủ trong một vòng quang mang trắng sữa, ánh mắt có chút tìm kiếm, có chút kinh ngạc hỏi:
-Chúng nó đâu?
Hải Dương mỉm cười, ôn nhu nói:
-Chúng nó ngủ, điều này đối với tiểu bảo bối vừa mới sinh ra chúng nó rất cần phải nghỉ ngơi,phải nghỉ ngơi thời gian dài mới được.
Diệp Âm Trúc tò mò nói:
-Vậy chúng nó nghỉ ngơi ở chỗ nào?
Lạ một nỗi, Hải Dương lần này không có trả lời vấn đề của Diệp Âm Trúc, Tuyết sắc quang đái trên mặt nàng đỏ ửng ngượng ngùng
-Sau này sẽ nói cho ngươi.
Diệp Âm Trúc không có thói quen làm người khác khó xử, mỉm cười nói:
-Chúc mừng ngươi, Hải Dương.
Hải Dương khe khẽ lắc đầu,nói:
-là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng. Ta thật sự rất thích chúng nó, có thể nhìn thấy một đôi tiểu sinh mệnh này chậm rãi lớn lên, nhất định là niềm vui sướng lớn nhất của ta từ nay về sau, ta sẽ thay thế mẫu thân chúng nó chiếu cố tốt cho bọn chúng, không để cho chúng nó chịu bất kỳ một tia ủy khuất nào.
Diệp Âm Trúc gật đầu vui mừng,trên tay quang mang chợt lóe, hai khỏa ma tinh hạch long lánh đặc thù hoa văn lộng lẫy xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Chuyển hướng Thường Hạo và Mã Lương nói:
-Đây là tinh hạch của Kim Văn Kiếm Xỉ Hổ Vương và Cụ Phong Mãng vương. Các ngươi lựa chọn ấu thú như vậy, liền ăn tinh hạch đi, như vậy chẳng những thực lực bản thân có thể tăng lên một trình độ nhất định, cũng có thể càng thêm tốt cùng ấu thú thiêm đính khế ước.
Nhìn hiệu quả cường đại sau khi tuyết long báo thiêm ước, Mã Lương và Thường Hạo trong lòng ít nhiều có chút mất mát, lúc này Diệp Âm Trúc đưa ra hai khỏa tinh hạch cửu cấp ma thú, nhất thời dọa bọn họ nhảy dựng lên. Nguồn: https://truyenfull.vn
Giá trị của tinh hạch cửu cấp ma thú,tuyệt đối không dưới một đầu cửu cấp ma thú, bởi vì tinh hạch là trung tâm phát ra lực lượng của ma thú, là vật liệu tốt nhất để chế tạo ra cao cấp ma pháp đạo cụ, nhất là ma pháp trượng mà ma pháp sư sử dụng, nếu có thể khảm lên một viên ma tinh hạch đồng hệ, hiệu quả tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều. Tinh hạch của cửu cấp ma thú căn bản không dùng giá trị có thể đánh giá. Tuy nhiên bọn họ cũng biết Diệp Âm Trúc đối với ngoại vật luôn luôn không quá coi trọng, nhưng cũng không nghĩ tới hắn lại chịu đem một vật quý giá như thế cho đi.
-Âm Trúc, chúng ta không thể nhận.
Mã Lương kiên quyết nói.
-Ngươi cho chúng ta đã rất nhiều rồi. Có thể đạt được cửu cấp hạ vị ma thú, ta trước kia căn bản ngay cả tưởng tượng cũng không dám nghĩ. Nếu ngươi tiếp tục đem tinh hạch cửu cấp ma thú cho chúng ta, ân tình này, sợ rằng cả đời chúng ta cũng không thể hoàn trả.
Thường Hạo và Mã Lương thái độ giống nhau
-Đúng vậy, Âm Trúc, ngươi đã đối với chúng ta rất tốt. Chúng ta thật sự không thể nhận.
Diệp Âm Trúc không nghĩ tới thái độ hai người này lại kiên quyết như thế, tức cười nói:
-Các ngươi làm cái gì đây. Cái này gọi là vật tẫn kỳ dụng. Có đồ vật tốt, nếu như không ai phát huy giá trị của nó cũng chỉ là một kiện vật chết mà thôi. Hai khỏa tinh hạch này đối với ta mà nói lại không có tác dụng gì, mà đối với các ngươi cùng với hai tiểu tử thiêm ước kia, ở trên người các ngươi, giá trị của hai khỏa tinh hạch này mới có thể chính thức thể hiện ra. Có tinh hạch, ma thú đồng bọn của các ngươi mới có thể trong thời gian ngắn nhất trưởng thành. Chúng ta là bằng hữu! Đừng quên sứ mạng của các ngươi, các ngươi không chỉ là đệ tử của Mễ Lan ma võ học viện.
Đang có Hải Dương và Tô Lạp ở đây, Diệp Âm Trúc không có nói ra bốn chứ Đông Long Bát Tông, nhưng ý tứ của hắn Thường Hạo và Mã Lương tự nhiên là hiểu được. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều rơi vào trầm tư. Trong lúc đó đôi môi máy động, tựa hồ sử dụng truyền âm trao đổi cái gì đó.
Sau một hồi lâu, quang mang chấp nhất trong ánh mắt từ từ tiêu biến, thay vào đó là một loại ý cười vui vẻ, tựa hồ đã đưa ra một cái quyết định trọng đại nào đó, đồng thời tiến lên từ trên tay Diệp Âm Trúc lấy đi tinh hạch của Kim Văn Kiếm xỉ hổ và Cụ Phong mãng vương.
-Âm Trúc.
Mã Lương vừa nhìn tinh hạch ma lực ba động kịch liệt trong tay vừa nói:
-Bắt đầu từ bây giờ, ta và Thường Hạo đều không còn là bằng hữu của ngươi.
Diệp Âm Trúc nhất thời sửng sốt, nhanh chóng cười nói:
-Đúng vậy! Chúng ta không còn là bằng hữu nhưng vẫn còn là huynh đệ.
Mã Lương gật đầu nói:
-Đúng vậy, chúng ta là huynh đệ. Đồng thời, chúng là cũng là thủ hạ của ngươi. Ta tin tưởng Tô Lạp và Hải Dương sẽ không đem chuyện của chúng ta hôm nay nói ra ngoài. Tại đây, ta Mã Lương...
-Ta Thường Hạo.
Thường Hạo cũng nói.
Ngay sau đó, hai người dị khẩu đồng thanh nói:
-Lấy danh nghĩa thần long phát thệ, tinh lực cả đời, vĩnh viễn không phản bội Diệp Âm Trúc vĩnh viễn vì hắn mà ra sức, thuộc hạ của hắn, huynh đệ của hắn. Nếu phản bội lời thề này, thần long phản phệ, trời tru đất diệt.
Vừa nói xong, không đợi Diệp Âm Trúc có hành động phản đối, hai người đồng thời cắn ngón giữa tay phải mình, hô nhẹ một tiếng, máu ngón giữa đồng thời bay lên không trung,đều tự phun ra một ngụm tiên huyết.
Tiên huyết ở giữa không trung hóa thành một đạo huyết long kỳ dị,không giống như hình dạng cự long bình thường của thất long thành, mà là một loại trên đầu có hai sừng,hình thái đặc thù long tộc tràn ngập tôn uy vương giả trong thiên địa. Hai đạo huyết long bay lên, hóa thành lưỡng đạo lưỡng đạo tia chớp huyết quang, đột nhiên nhập vào đỉnh đầu Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, truyền đến một cỗ cảm giác ấm áp bao quanh thân thể, nhưng thân thể tịnh không có một cảm giác khác thường, theo dòng nhiệt nhanh chóng đi qua rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.
Thường Hạo và Mã Lương nhìn qua cũng không có bởi vì mất máu mà hư nhược, trên mặt hai người đều toát ra một tia tươi cười như trút được gánh nặng, đều tự giơ tay phải của mình lên, trong lòng bàn tay đều xuất hiện một cái hình vẽ tiểu long màu đỏ.
-Các ngươi làm gì?
Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi.
Mã Lương mỉm cười nói:
-Đây là lời thề đặc hữu của Đông Long chúng ta, tên là Thần Long Huyết thệ. Bây giờ chúng ta không nói cho ngươi biết, sau này ngươi hỏi Tần tông chủ một chút sẽ biết ngay.
Tính cách của Diệp Âm Trúc luôn luôn không thích so đo quá nhiều. bản thân tựa hồ cũng không có biến hóa gì, hắn cũng tin tưởng Thường Hạo và Mã Lương sẽ không làm thương tổn bản thân mình, nhưng ý tứ trong lời thể của bọn họ, tựa hồ như là hướng tới mình thuần phục? Đều là huynh đệ, điều này có ý nghĩa gì? Hắn cũng không biết, Thần Long Huyết Thệ, trong Đông long đế quốc năm đó,đều là biểu hiện của thần tử đối với quân chủ tuyệt đối thuần phục. Một khi vi bối lời thể, tiểu huyết long trên tay lập tức sẽ phản phệ, thẳng đến trái tim khiến cho phát thệ giả chết một cách tàn khốc.
Là một người tu luyện không gian ma pháp, Thường Hạo càng phải linh hoạt, cho nên hắn lựa chọn Kim Văn Kiếm xỉ hổ vương ấu thú có thể phi hành, mà Cụ Phong mãng vương tự nhiên đưa cho Mã Lương. Hai người sau khi phát thệ, lập tức ăn ma tinh hạch, hoàn thành khế ước cùng với hai cửu cấp ma thú hạ vị.
Bởi vì là ma pháp sư, bọn họ không cần như Tô Lạp có đặc thù vật phẩm mới có thể gọi về bên người ma thú đồng bọn, chỉ cần mở ra một cái ma pháp trận đơn giản là có thể ra lệnh cho ma thú của mình tùy thời khắc mà xuất hiện. Thông qua triệu hoán đơn giản nhất mà gọi ra.
Kim Văn Kiếm Xỉ hổ vương và Cụ Phong mãng vương tinh hạch mặc dù so với tuyết long báo kém hơn, nhưng cũng khiến cho pháp lực của Thường Hạo và Mã Lương đều tăng lên ba cấp, mặc dù bởi vì phương pháp tu luyện của Đông Long bát tông đặc thù vẫn như cũ là hoàng sắc, nhưng đã đạt tới tương đương trinh độ thanh cấp sơ giai, tiếp nhập tới cấp bậc ma đạo sĩ. Có thể nói, đi tới Cực bắc hoang nguyên lần này, ngoại trừ Tô Lạp cùng với Diệp Âm Trúc còn mấy người kia đều có thu hoạch thật lớn. Nguyệt Minh hoàn thành tâm nguyện của mình, Mã Lương, Thường Hạo cùng Hải Dương đều thu được cửu cấp ma thú, thực lực bản thân đều tăng lên thật lớn.
Anh ninh một tiếng, Nguyệt Minh được Minh Tuyết liên tục trông nom rốt cục cũng từ trong hôn mê tỉnh táo trở lại, khiến cho Xích Tinh hồng linh ở một bên mơ màng ngủ cũng bị hù dọa tỉnh lại. Từ sau khi tới băng sâm cho tới giờ, Xích tinh hồng linh cũng rất thành thật, nửa bước không rời đi theo mọi người,nơi này có rất nhiều cao cấp ma thú gây áp lực cho nó, khiến cho nó không ngừng run rẩy.
Ô ô, Minh Tuyết ô yết vài tiếng, thân thể u hồn ôm chặt lấy Nguyệt Minh nhẹ nhàng cọ sát.
Nguyệt Minh mở hai mắt,nguyên tố mà Minh Huy trước đó rót vào đã từ từ hóa giải thương tổn do giải trừ khế ước gây ra, nhìn băng quật xa lạ trước mắt, mê mang hỏi:
-Đây là nơi nào?
Hải Dương là nữ tử duy nhất, chiếu cố Nguyệt Minh là thích hợp nhất, đỡ thân thể nàng dậy nói:
-Nơi này là nhà của Minh Tuyết. Nguyệt Minh, ngươi tốt hơn chút nào chưa?
Nguyệt Minh nhìn Minh Tuyết bên cạnh mình vẻ mặt quan tâm ân cần, mỉm cười nói:
-Ta rất tốt. Cha mẹ của Minh Tuyết chịu tha thứ cho ta, ta đã vô cùng vui mừng. Diệp Âm Trúc đâu?
-Ta đây.
Diệp Âm Trúc vốn ở cách đó không xa, nghe tiếng hỏi của Nguyệt Minh liền bước lên phía trước, đến bên người nàng dừng lại.
Nguyệt Minh cơ thể ngồi thẳng, thời gian dài hôn mê khiến cho các đốt ngón tay của nàng có chút cứng ngắc, lưu luyến không rời liếc nhìn Minh Tuyết bên người nói:
-Ta hiện tại tình huống thân thể không tốt lắm, cần phải tu dưỡng. Thành ra ta có khả năng cũng không có phương pháp tiếp tục trợ giúp các ngươi được điều gì. Ngươi có thể sử dụng truyền tống trận đưa ta trở về không?
Diệp Âm Trúc gật đầu, mỉm cười nói:
-Đương nhiên có thể. Bất quá, Minh Tuyết có đề nghị rất hay, ngươi muốn nghe không?
-Minh Tuyết?
Nguyệt Minh kinh ngạc nhìn về phía Minh Tuyết bên người, lúc này đã giải trừ khế ước, nàng đã không cách nào cùng Minh Tuyết tiến hành trao đổi.
Minh Tuyết vội vàng gật đầu,chỉ chỉ chính mình rồi tiếp tục chỉ chỉ cha mẹ mình cách đó không xa, lại chỉ chỉ Nguyệt Minh và mặt đất.
-Để ta nói cho.
Minh Huy và vợ Minh Nguyệt đã đi tới, nếu nói ngay từ đầu bởi vì nguyên do nữ nhi của bọn họ, bọn họ còn có chút không có nguyện ý lưu Nguyệt Minh ở lại, sau đó biết được thực lực của Tử và đám người này, hai vị U Minh Tuyết Phách này đã thoải mái tiếp thụ, ai cũng không muốn tạo cho mình một đám địch nhân cường đại, làm minh hữu mới là lựa chọn tốt nhất. Cho nên, bọn họ mặc dù sẽ không buông bỏ tự do mà lựa chọn đi theo Tử, nhưng cũng tuyệt sẽ không đắc tội với Tử Tinh Bỉ Mông và mấy vị loài người có tiền đồ không thể hạn lượng trước mắt này.
Minh Huy sắc mặt nghiêm túc nói:
-Nguyệt Minh cô nương, nhìn thấy được, ngươi đối với Tuyết nhi của chúng ta rất tốt. Tuyết nhi không muốn ngươi rời đi, hy vọng ngươi có thể lưu lại cùng sống với chúng ta một đoạn thời gian, ta cùng mẹ của Minh Tuyết đều là ám,băng song hệ ma thú, nếu ngươi nguyện ý, chúng ta có thể giúp đỡ ngươi tiến hành tu luyện, coi như là một chút bồi thường sau khi Tuyết nhi được trở về. Trải qua sự việc ngày hôm nay, chúng ta phát hiện, nguy hiểm trong phiến băng sâm này vĩnh viễn là không thể dự đoán trước được, chỉ có làm cho Tuyết nhi sớm ngày trở nên cường đại mới có thể có năng lực tự bảo vệ mình. Nếu như đoạn thời gian sau này, thực lực của ngươi có thể đạt tới năng lực của vợ chồng chúng ta, chúng ta sẽ để cho Tuyết nhi một lần nữa cùng ngươi thiêm đính khế ước. Dưới sự giúp đỡ của ngươi nó sẽ rất nhanh trưởng thành.
-A?
Niềm vui sướng đột ngột khiến cho Nguyệt Minh có chút hồ đồ, khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng bởi vì quá vui mừng là toát ra một tầng hồng sắc nhàn nhạt, -Ta, ta thật sự có thể sao?
Loài người và ma thú sau khi mạnh mẽ cưỡng ép giải trừ khế ước, mặc dù không cách nào tiếp tục thiêm đính cùng ma thú của hắn, nhưng bản thân ma thú bởi vì từng có linh hồn tương liên, trong những điều kiện nhất định vẫn còn có thể khôi phục lại khế ước.
Minh Huy cùng vợ Minh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.
Diệp Âm Trúc ở một bên nhìn nhưng không lên tiếng, trong lòng nhưng lại âm thầm than thở Minh Huy thông minh, kết cục thê thảm của Tuyết long báo đã khiến cho vị U Minh Tuyết phách này có cái nhìn xa hơn, cho dù là cửu cấp ma thú, tại đây trong phiến băng sâm này cũng không phải là tuyệt đối an toàn. Nguyệt Minh vì hạnh phúc của Minh Tuyết thậm chí đã không tiếc giải trừ khế ước, hiển nhiên là thật sự đối xử tốt với Minh Tuyết. Đem Minh Tuyết giao cho Nguyệt Minh bọn họ cũng không có lo lắng điều gì. Thông qua khế ước cùng loài người, thực lực của Minh Tuyết liền có thể rất nhanh tăng lên. Mà Nguyệt Minh bản thân có quen biết một đám bằng hữu này, còn có cả Tử trong đó, Minh Tuyết ở bên ngoài có thể cực kỳ ít gặp phải nguy hiểm. Nói trở lại, nếu là ở trong băng sâm xảy ra nguy cơ gì, vợ chồng bọn họ cũng có thể đi tìm Minh Tuyết thoát khỏi địa phương này. Cho nên, lựa chọn trợ giúp Nguyệt Minh đối với bọn họ mà nói, là việc có trăm lợi mà không một hại. Điều này so với viêc Minh Tuyết bị trộm đi trước đó là hoàn toàn khác nhau, nhớ nữ nhi, với tốc độ của bọn họ tùy lúc đều có thể đến đế đô Mễ lan đế quốc là được.
-Nguyệt Minh, ở lại đi. Chúc mừng ngươi. Đạt được sự đồng ý của U Minh Tuyết Phách không phải là sự việc dễ dàng, ngươi cần nỗ lực.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói.
Ánh mắt Nguyệt Minh từ trên người Minh Huy chuyển hướng qua Diệp Âm Trúc, ánh mắt càng thêm trong suốt. Nàng là một người không khéo biểu đạt, nhưng nàng hiểu rất rõ ràng, nếu như hôm nay không có Diệp Âm Trúc cùng Tử ở đây, kết cục đã hoàn toàn khác.
-Âm Trúc, cám ơn ngươi. Ta lưu lại.
Diệp Âm Trúc nói:
-Đây là sự việc lúc trước ta đã đáp ứng với ngươi. Nếu đã đáp ứng, ta nhất định giúp ngươi hoàn thành. Minh Huy tiền bối, Nguyệt Minh sau này ta xin nhờ vào ngài.
Nói xong, hắn hướng tới Minh Huy khom người hành lễ.
Minh Huy thân hình chợt lóe, hoảng hốt nhảy tránh qua một bên, lễ của người thiêm đính khế ước với Tử Tinh Bỉ Mông hắn không dám nhận, vội vàng khiêm nhường vài câu, rồi cùng vợ lui qua một bên.
Khổ cực một ngày, ngoại trừ Diệp Âm Trúc cùng Tử, tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái tu luyện, ngay cả An Kỳ cũng gối đầu lên đùi Tử vô ưu vô lự mà ngủ. Diệp Âm Trúc tựa vào vách băng bên cạnh Tử,mỉm cười nói:
-Thành quả đạt được của chuyến đi này so với trong tưởng tượng của ta còn lớn hơn, Tử, đợi mọi người khôi phục trở lại, chúng ta liền đi tới băng quyển, ngươi có kế hoạch gì chưa?
Chỉ có lúc một mình đối mặt với Diệp Âm Trúc,vẻ mặt cương ngạnh của Tử mới có thể trở nên nhu hòa
-Kế hoạch thì không có. Ta bây giờ có chút lo lắng.
-Lo lắng?
Diệp Âm Trúc nhìn hắn kinh ngạc, loại tâm tình này hắn là lần đầu tiên nhìn thấy trên người Tử, nhưng lại là Tử chính mình nói ra.
-Tại sao lo lắng? Chúng ta bây giờ có Địch Tư, Mạt Kim Tư cùng ba đầu Băng Cực ma viên, cộng lại là 5 đầu cửu cấp ma thú. Hơn nữa mấy người chúng ta. Thực lực của ngươi tạm thời không cần nói, chúng ta mấy cái ma pháp sư ngoại trừ Nguyệt Minh, có thể đi đến băng quyển có ba ma đạo sĩ một ma đạo sư, còn có Tô Lạp một thích khách, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?
Tử thở dài một tiếng
-Nếu ở trong băng quyển, là một đầu trưởng thành chiến tranh cự thú,thực lực bây giờ của chúng ta là không đủ. Hơn nữa có thêm hai U Minh Tuyết Phách cũng vẫn không đủ.
-A?
Diệp Âm Trúc nhìn Tử giật mình, Kim Giáp cấm trùng trở thành khế ước đồng bọn của hắn, mặc dù lúc đầu cũng từng mang đến cho bọn hắn phiền toái không nhỏ, nhưng Diệp Âm Trúc đối với thập cấp thần thú đánh giá cũng không phải rất cao, nhiều nhất cũng chỉ cường đại gấp đôi so với cửu cấp thượng vị ma thú mà thôi. Nhưng bây giờ vừa nghe Tử nói như vậy, hắn mới biết phán đoán của bản thân là không chính xác.
Tử trầm giọng nói:
-Nếu như thập cấp thần thú cùng cửu cấp ma thú chênh lệch không lớn, chúng ta đây dựa vào cái gì được xưng là thập cấp đây? Đạt tới trình độ thập cấp, đối thủ bất đồng đẳng cấp bất luận số lượng có nhiều ít bao nhiêu, đối với thập cấp thần thú đều không sinh ra tác dụng gì. Ban đầu khi thú nhân phân chia tứ đại thần thú, chúng ta Tử Tinh Bỉ Mông mặc dù là đứng đầu, nhưng trong tứ đại thần thú, Chiến Tranh cự thú là loại mà chúng ta không có biện pháp hoàn toàn chiến thắng, bởi vì tổ tiên ta mặc dù có thể đánh bại Chiến Tranh cự thú, nhưng không cách nào hoàn toàn giết chết hắn. Thân thể Chiến Tranh cự thú tồn tại tựa như là bất tử. Bỉ Mông cự thú nếu không phải bởi vì có Tử Tinh chúng ta tồn tại lực chiến đấu vô địch thì ở trước mặt Chiến Tranh cự thú căn bản chỉ là trò cười.
Nghe Tử nói xong, Diệp Âm Trúc không khỏi hít một ngụm lương khí, ngay cả tổ tiên của Tử đều không thể giết chết Chiến Tranh cự thú, có thể thấy được phòng ngự của chúng kinh khủng đến cỡ nào.
-Nhưng, các ngươi đều đã từng là thượng cổ thần thú, Tử Tinh bỉ mông lại là đứng đầu trong tứ đại thần thú. Chẳng lẽ Chiến Tranh cự thú có thể không phục sao?
Tử liếc mắt nhìn Diệp Âm Trúc một cái
-Ngươi quá ngây thơ rồi. Là thập cấp thần thú, là một loại có tôn nghiêm rất lớn. Minh hữu ban đầu chỉ là bởi vì Tử Tinh Bỉ mông chúng ta bản thân cường đại cùng tộc nhân đông đảo, thời gian trôi qua, ta còn xa nữa mới đạt tới trạng thái đỉnh phong, dựa vào cái gì để thuyết phục một đầu thập cấp thần thú? Không có thực lực tuyệt đối, sẽ khiến cho thập cấp thần thú thuần phục sao?
Diệp Âm Trúc nhất thời rơi vào trầm tư, tự đặt câu hỏi với những lời Tử nói, hắn đột nhiên phát hiện một cái vấn đề
-Tử, ngươi nếu sớm đã biết thập cấp thần thú không phải dễ dàng như vậy mà thỏa hiệp, tại sao còn….
-Tại sao còn tìm kiếm phải không?
Tử thản nhiên cười
-Nhiều năm qua ta đều đợi, chẳng lẽ không thể đợi thêm mấy năm nữa. Lần này đi tới cực băng hoang nguyên tìm kiếm ba đại thần thú khác, chủ yếu là xác định sự tồn tại của bọn họ, mà không phải là lập tức thu phục. Ngươi có thể thu phục hai được hai đầu Kim Giáp cấm trùng đã gây cho ta cũng đủ nhiều kinh hãi rồi. Nếu như tiếp tục có thể xác định nơi ở của Chiến Tranh cự thú, chúng ta có thể thử một chút thuyết phục hắn, nếu không được,liền tạm thời rời đi. Khi ta phát triển trở thành một Tử tinh bỉ mông chân chính, nhất định sẽ trở lại băng quyển. Cho nên, ngày mai sau khi chúng ta tiến vào băng quyển, một khi gặp phải nguy hiểm lập tức rút lui, không nên liều mạng.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta an tâm.
Tử mỉm cười nói:
-Mặc dù Bỉ Mông lấy sức mạnh làm đầu, nhưng ta cũng không phải chỉ biết lỗ mãng dùng sức mạnh. Âm Trúc, ngươi biết không, kỳ thật lần này có thể làm cho Chiến Tranh cự thú hợp tác cùng chúng ta, hy vọng lớn nhất đặt vào ngươi, mà không phải là ta.
-Ta?
Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nhìn Tử.
Tử gật đầu nói:
-Đúng vậy, chính là ngươi. Cầm khúc của ngươi sáng tạo ra kỳ tích còn nhỏ hay sao? Tại sao không thể tiếp tục sáng tạo ra một cái kỳ tích đây? Làm Tử Tinh bỉ mông, ta không phải bị tiếng đàn của ngươi hấp dẫn thật lớn, cùng ngươi thiêm đính khế ước sao?
Diệp Âm Trúc trong mắt thần quang chợt lóe
-Ta sẽ tận lực.
Cơ hồ là hạ ý thức, tay phải hắn đặt lên vị trí trái tim của mình, phảng phất có một loại tiếng đàn đặc thù ở trong lòng hắn vang lên.
Diệp Âm Trúc đoàn người vốn dừng lại ở lãnh địa tuyết long báo ba ngày, Tuyết long báo chết đi, trong mảnh lãnh địa này mạnh nhất tự nhiên chính là vợ chồng U Minh tuyết phách, vì không phá đi sự cân bằng trong băng sâm, bọn họ mặc dù không quá nguyện ý, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận làm lĩnh chủ nơi này. Dưới sự trợ giúp của Tử và Diệp Âm Trúc, tất cả những tiếng nói không bằng lòng cam chịu đều trong ba ngày ngắn ngủi bị đàn áp trở xuống. Diệp Âm Trúc ban đầu tại băng quật của U Minh Tuyết phách cũng thiết lập một cái không gian pháp trận, cùng Nguyệt Minh ước định, ba tháng sau, sẽ tới nơi này đón nàng trở về.
Trong 3 ngày ở tại băng sâm chinh phạt ma thú, bọn họ tiêu diệt không ít ma thú cấp 7, 8 cường đại băng hệ, đương nhiên chủ yếu ra tay chính là 2 Hoàng Kim Bỉ Mông cùng với 2 vợ chồng Minh Huy, thi thể của ma thú cùng với tinh hạch của bọn chúng cơ hồ nhét chặt túi không gian giới chỉ của mấy người bọn Diệp Âm Trúc, có thể nói là thu hoạch cực lớn. Phải biết rằng, tất cả số này đều có thể quy đổi ra tài phú a!
Trong 3 ngày này, dưới tác dụng của Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc của Diệp Âm Trúc, thần thể của 3 tên Băng cực ma viên đã hầu như khôi phục lại như thường, tốc độ khôi phục quả thật nhanh đến mức đáng sợ, là cư dân của băng sâm, muốn tiến sâu vào băng quyển tất nhiên phải cần bọn chúng dẫn đường.
-Chúng ta chỉ có thể tiễn đến đây, không xa phía trước chính là phạm vi của băng quyển.
Vợ chồng Minh Huy dừng phi hành giữa không trung, chỉ tay vào tầng tầng lớp lớp núi băng trôi phía trước. Băng quyển đích thực làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi. Mặc dù đã xác lập quan hệ với Diệp Âm Trúc nhưng thân là cư dân băng sâm, bọn họ cũng không dám mạo hiểm xâm nhập băng quyển. Huống chi bây giờ bọn họ đã trở thành lãnh tụ địa phương của Tuyết Long Báo, lại càng không thể dễ dàng rời lãnh địa trấn thủ của mình như vậy.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:
-Đa tạ 2 vị giúp đỡ.
Minh Huy do dự một chút rồi nói với Tử:
-Tử đế, các vị thật sự muốn xâm nhập băng quyển hay sao? Ta không phải hoài nghi thực lực của các vị nhưng sâu trong băng quyển kia ẩn chứa nguy hiểm quả thật rất ghê gớm, chỉ e là …
Ánh mắt của Tử lóe lên vẻ kiên quyết:
-Chuyện ta đã quyết thì không thể thay đổi. Trên thế giới này không có chỗ nào là ta không thể đi tới. Ngươi cũng không cần nhiều lời. Âm Trúc, chúng ta đi thôi.
Vừa nói hắn nắm tay An Kỳ, xăm xăm thẳng tiến về hướng băng quyển.
-Chờ một chút.
Minh Huy gọi Tử và Diệp Âm Trúc, từ trong người móc ra một bình thủy tinh nhỏ đưa tới trước mặt Diệp Âm Trúc.
-Đây là cái gì?
Diệp Âm Trúc cầm lấy cái bình, chỉ thấy cái bình nhỏ trong suốt tựa như dùng băng khối mà điêu khắc thành, phát ra từng tia hàn khí nhè nhẹ, nhưng cái bình băng nọ tiếp xúc với hơi ấm từ tay mình lại hoàn toàn không hề bị hòa tan chút nào.
Minh Huy khẩn thiết nói:
-Đây là nước mắt của Tuyết nhi ngày đó lưu lại. Tặng cho các vị làm kỉ niệm. Thứ này có tác dụng kị hỏa, chỉ cần 1 giọt lệ nhỏ U Minh Tuyết Phách này cũng có thể chữa trị. Nếu gặp phải ma pháp hỏa hệ cường đại công kích, dùng một giọt nhỏ nước mắt hòa tan vào ma pháp phòng ngự thì có thể hòa tan toàn bộ ma pháp công kích cấp bậc từ cấm chú trở xuống. Cho dù gặp phải cấm chú công kích cũng có tác dụng ngăn cản không ít.
-Cám ơn.
Diệp Âm Trúc không hề khách khí, trực tiếp nhận lấy bình nước mắt này. Giống như hắn cho bằng hữu mình một vật gì thì cũng không do dự, chỉ cần là đồ vật mà bằng hữu tặng thì hắn cũng không từ chối. Trải qua những chuỗi ngày phiêu lưu tại băng sâm, hắn đã sớm xem vợ chồng U Minh Tuyết Phách này là bằng hữu của mình.
-Viên Nhất, Viên Nhị, Viên Tam, các ngươi nhanh chóng đi trước mở đường cho lão tử.
Địch Tư hét lớn một tiếng đắc ý, đẩy 3 tên đệ tử mình mới thu nhận được tiến lên phía trước dẫn đường.
Mạt Kim Tư lúc này lại tỏ ra rất buồn bực, quan hệ giữa hắn và Địch Tư vốn rất thân tình nhưng từ khi tới cực bắc hoang nguyên thì vận may lại đến với Địch Kim Tư liên tiếp. Trước hết không cần nhắc đến chuyện Địch Tư liên tiếp lập công, lại còn thu được 3 cửu cấp ma thú làm đệ tử. Với thực lực cửu cấp thượng vị của bọn họ, bình thường cũng chỉ có thể thu bát cấp ma thú làm đệ tử mà thôi. Hiến tế ngọn lửa linh hồn, cho dù là cửu cấp ma thú thượng vị cũng chỉ có thể thu nhận mười lần, nhiều hơn thì chính ngọn lửa linh hồn của bọn họ sẽ chịu ảnh hưởng xấu. Cho dù là Tử, khi thu nhận ngọn lửa linh hồn cũng rất chọn lọc hạn chế. Mạt Kim Tư cùng với Địch Tư trước nay vẫn không hề thu ngọn lửa linh hồn của Bỉ Mông làm đệ tử chính là bởi bọn họ không muốn lãng phí cơ hội. Bọn họ cũng không có năng lực như Tử, sau khi thu xong linh hồn lại còn có thể phóng xuất ngược trở ra.
Mọi người khởi hành, tất cả đều có chút kinh ngạc khi phát hiện ra, không khí vốn vô cùng lạnh lẽo tựa như bắt đầu ấm áp dần lên, gió lạnh như ngừng thổi, bông tuyết cũng ngừng rơi, thậm chí trong không trung chẳng hề xuất hiện một mảnh tuyết nào. Bầu trời thường rất u ám giờ lại sáng lên rất nhiều, ánh nắng mặt trời dường như mang lại cho mọi người chút cảm giác ấm áp.
Hiện giờ do thực lực đã mạnh lên rất nhiều, pháp trận chống lạnh của Thường Hạo so với trước kia hữu dụng hơn rất nhiều, phần lớn hàn khí đều bị bức tường ma pháp này ngăn cách bên ngoài nhưng Mã Lương lại kinh ngạc hơn khi thấy sau khi rời khỏi lãnh địa U Minh Tuyết Phách, đám ma thú mà mình triệu hồi về đều biến mất không tăm tích một cách vô cùng khó hiểu. Thậm chí ngay cả sau khi hắn cố gắng triệu hồi lại cũng không thành công, cho dù là thử bao nhiêu lần cũng vẫn như vậy. Do đó, toàn bộ đám ma pháp sư đành phải lội bộ.
Diệp Âm Trúc bất thình lình dừng chân, nói:
-Mọi người chờ chút, ta có chuyện muốn nói.
Mọi người đều đứng hết cả lại, nhìn về phía Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc nhìn Hải Dương, Tô Lạp trước mặt, Thường Hạo với Mã Lương bên cạnh, do dự một lát, sau đó mới trịnh trọng nói:
-Ta biết, mọi người nhất định đối với thân thế của Tử hoài nghi không ít. Bây giờ chúng ta chuẩn bị tiến vào vùng nguy hiểm nhất của băng sâm là băng quyển. Vì an toàn của bản thân, mọi người hẳn phải dốc toàn lực ứng phó. Lần này ta dẫn mọi người cùng đi cực bắc hoang nguyên, ta tự nhiên đối với mọi người hoàn toàn không có gì nghi kị. Ta hy vọng sau khi mọi người biết được thân phận thật của Tử thì có thể giữ chuyện này bí mật giúp ta.
Sắp tiến vào băng quyển, thông qua trao đổi riêng với Tử, áp lực do Thập cấp thần thú mang đến Diệp Âm Trúc đã hiểu được phần nào, nếu thật sự đối mặt với Chiến Tranh Cự Thú, bất luận là Hoàng Kim Bỉ Mông hay Băng Cực Ma Viên đều không có khả năng bảo trì hình người, chỉ có sử dụng đến bản thể thật sự mới có thể phát huy hết thực lực của chúng. Chính vì vậy để tránh cho đồng đội mình lúc đó kinh ngạc hay quá sợ hãi mà có thể phương hại lẫn nhau gây nguy hiểm. Diệp Âm Trúc cũng từng nghĩ qua phương pháp sử dụng Cửu châm phong thần nhưng hắn hoàn toàn nghĩ mình không có bất cứ lý do gì để phải làm như vậy, những người hiện giờ đi theo bên cạnh hắn toàn là người hắn vô cùng tín nhiệm.
Mã Lương cùng với Thường Hạo cũng đều xòe bàn tay phải trong đó còn dấu ấn hình con rồng đỏ như máu
-Có Thần long huyết thệ khế ước, vĩnh viễn không thể phản bội, cho dù là người trong bổn tông hỏi, chúng ta cũng sẽ thủ khẩu như bình.
Đối với 2 người bọn họ mà nói, Thần long huyết thệ thực sự là lớn hơn nội quy của tông môn rất nhiều.
Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc, ánh mắt lộ rõ nhu tình, mỉm cười nói:
-Còn nhớ muội nói gì với huynh không? Hải Dương thuộc về Diệp Âm Trúc. Toàn bộ đều thuộc về Âm Trúc.
Ý tứ của nàng thật sự rất rõ ràng, ta là người của huynh, làm sao có thể tiết lộ bí mật của huynh được?
Diệp Âm Trúc đỏ mặt, cố ý không nhìn vào ánh mắt Hải Dương, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Mã Lương với Thường Hạo nhìn bộ dáng xấu hổ của Diệp Âm Trúc, cũng không ai nhịn được, vẻ mặt ánh lên tia cười cợt, ánh mắt không hẹn mà cùng nhau nhìn về hướng Tô Lạp.
Suốt mấy ngày nay, Tô Lạp vẫn như trước đi theo bên cạnh Diệp Âm Trúc, nói chuyện cũng rất ít, so với trước kia còn ít hơn. Nhưng bất cứ ai cũng không thể phủ nhận, vai trò của Tô Lạp trong chuyến hành trình này rất quan trọng. Chính là nấu ăn cho mọi người, hơn nữa còn giúp cho mọi người tránh được rất nhiều phiền toái. Tại chuyến hành trình trong băng sâm lúc trước, toàn là hắn phụ trách trinh sát do thám, dò xét chuẩn xác, giúp mọi người tránh được bộ lạc Thú nhân tộc.
Diệp Âm Trúc cũng nhận ra trong thời gian trở lại đây Tô Lạp ngày càng trầm mặc, hắn nhiều lúc cũng cố gặng hỏi han bắt chuyện nhưng Tô Lạp vẫn lặng lẽ ít nói.
-Thiên địa chứng giám, ta Tô Lạp, lấy tính mạng của chính mình ra lập lời thề, cho dù có phải mất đi tính mạng này, ta cũng hoàn toàn không phản bội Diệp Âm Trúc.
Thanh âm bình tĩnh phát ra từ miệng Tô Lạp, nhưng nội dung lời thề thì không bình thường chút nào. Một tầng hắc vụ màu đen từ người Tô Lạp tản ra, ngưng kết trong không trung lại thành một điểm đen nho nhỏ, sau đó điểm đen này lặng lẽ nhập vào giữa mi tâm của Tô Lạp.
Chứng kiến quang mang màu đen nọ phát ra, Diệp Âm Trúc nhất thời hốt hoảng, trong đầu thoạt nhớ tới một ma pháp kì lạ đọc được trong sách.
-Tô Lạp, người điên à.
Diệp Âm Trúc nhảy bắn về phía trước, hai tay nắm chặt bả vai Tô Lạp, trong mắt toát ra thần sắc hối hận vô cùng. Hắn chỉ muốn dặn dò 4 người đồng hành một chút, lưu ý không tiết lộ thân phận thực sự của Tử, hoàn toàn không nghĩ tới Tô Lạp lại phản ứng như thế.
Tô Lạp mỉm cười nhìn Diệp Âm Trúc, tựa hồ trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả vẻ mặt cũng hiện ra vẻ hòa hoãn bình thản:
-Âm Trúc, chẳng có gì quan trọng cả, chỉ là một lời thề thôi mà.
Diệp Âm Trúc hối hận nói:
-Cái đó là một lời nguyền a. Ngươi tại sao phải dùng đến lời nguyền nghiêm trọng như vậy chứ.
Nguyền rủa thệ ước là một loại lời thề cực kì nghiêm trọng, thuộc về ám ma hệ nhưng bất luận là ai cũng đều có thể sử dụng được. Loại lời thề như vậy trong tình huống bình thường không có khả năng xuất hiện bởi vì nguyền rủa chính bản thân mình thì chẳng ai dám làm cả.
Tô Lạp mỉm cười nói:
-Cho dù là lời nguyền thì cũng phải có điều kiện dẫn phát, chỉ cần trong lòng ta vĩnh viễn không có ý định phản bội ngươi thì sẽ không xảy ra chuyện gì, rõ chưa
Ai cũng không thể nhìn thấy, tay trái hắn đang chắp sau lưng vẫn nhè nhẹ vuốt ve chiếc nhẫn bạc nhỏ trên ngón vô danh bàn tay phải.
Nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Lạp trong suốt, hơi thở của Diệp Âm Trúc đột nhiên trở nên dồn dập. Không biết tại sao hắn chợt phát hiện tâm tình bản thân mình tràn ngập cảm giác lo lắng bất an cho Tô Lạp, thậm chí trong tiềm thức, hắn còn muốn ôm Tô Lạp vào lòng an ủi. Diệp Âm Trúc tự hỏi chính mình, Tô Lạp là con trai nhưng tại sao chính mình lại có cảm giác xúc động kì lạ với hắn như vậy? Cho dù là lúc đối mặt với Hải Dương, cảm giác của mình cũng chỉ là yên bình ấm áp, có vẻ như trên người Tô Lạp phảng phất như có một khí tức vô hình, dẫn dắt cảm giác của Diệp Âm Trúc.
Bả vai lỏng ra một chút, Tô Lạp nhẹ nhàng tránh khỏi đôi tay của Diệp Âm Trúc, lùi về phía sau 2 bước:
-Không nên trì hoãn nữa sẽ chậm trễ, nên khởi hành sớm thôi.
Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi, cố đem cảm giác mãnh liệt của mình đè nén trong lòng, tâm tình xuất hiện thêm vài phần cương quyết, nhìn Tử gật đầu một cái.
Tử trầm giọng nói:
-Tử tinh thuộc hạ, hiện nguyên hình.
Tiếng gầm gừ cuồng bạo từ trong miệng Địch Tư cùng Mạt Kim Tư thoát ra, bộ lông màu vàng xuất hiện, thân thể bọn họ nhanh chóng bành trướng, từng bộ phận thân thể mạnh mẽ, nhất là cặp mắt tràn ngập huyết quang đỏ như máu. Thân cao trên 17 thước, vai rộng hơn 7 thước, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn sau vai như hai trái núi nhỏ, lông vàng bao phủ khắp cơ thể, chỉ có thể dùng cảm giác kinh khủng để hình dung ra được. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, Địch Tư cùng Mạt Kim Tư ngửa mặt lên trời rống vang, trên người tỏa ra quang mang màu vàng chói mắt bao phủ, tiếng rống của bọn họ cơ hồ làm đất dưới chân như muốn rung chuyển.
Mấy người thuộc Mễ Lan ma vũ học viện đây cũng đều đã tham gia trận đánh ngày trước ở Cầm thành, bọn họ hoàn toàn nhớ rất rõ Hoàng Kim Bỉ Mông cuồng bạo ra sao, cơ hồ đã có thể xoay chuyển chiến cuộc. Ngay tại lúc này, bọn họ không ai bảo ai đều hồi tưởng lại cảnh đạo ánh sáng tím trên trời chiếu xuống, ngăn cản công kích của Hoàng Kim Bỉ Mông nhắm vào Diệp Âm Trúc, nhất thời đối với chuyện xảy ra trước mắt rõ ràng thêm vài phần.
Hai Hoàng Kim Bỉ Mông thân hình cực kì to lớn, đứng trước mặt mọi người sừng sũng như hai hòn núi nhỏ không thể vượt qua, hơi thở cùng tiếng gầm gừ cuồng bạo bọn họ phát tán dường như đánh tan cả gió rét lạnh lẽo bên ngoài.