Từ khi phát động tới khi chấm dứt, sự tình chỉ trong nháy mắt thậm chí không có đấu khí va chạm, Diệp Âm Trúc đã nhận thua.Từ từ thu hồi kiếm,Diệp Trọng nhìn con mình có chút uể oải:
-Ngốc tiểu tử, không nên muốn mất ý chí. Ta nghĩ con mới từng ấy tuổi mà được vậy,con thật là hảo vận khí.
-Hảo vận khí?
Diệp Âm Trúc kinh dị nhìn cha.
Diệp Trọng cười khổ nói:
-Con biết trước kia ta như thế nào luyện tập vũ kĩ không? Con biết tại sao ta đột nhiên trước sự đột nhiên phát động Nặc Khắc Hi chi kiếm của con có thể phản ứng lại ngay chưa? Đây là kinh nghiệm qua vô số khổ luyện mới có được kết quả này. Con không biết trước khi con rời đi Bích Không Hải trong vòng 1 năm, ông nội truyền cho con trúc tông vũ kĩ ta thật sự thấy hâm mộ đấy.
Diệp Âm Trúc buồn cười nói:
-Cha, cha hâm mộ cái gì, chẳng lẽ ông nội không từng dạy người sao?
Diệp Trọng nhăn mặt nói:
-Đương nhiên đã dạy qua, chỉ là phương pháp dạy hoàn toàn bất đồng so với khi ông nội dạy con, ông nội con mỗi khi dạy ta đều là mỗi ngày cầm 1 thanh trúc kiếm đuổi theo ta đánh, đánh tới khi ta không dậy được, tiếp đến là bị kéo đi tu luyện đấu khí mỗi ngày đều như vậy. Năng lực phản ứng của ta chính là được luyện ra từ đó.
-A…, không thể nào ông nội rất hiền lành mà, như thế nào lại mỗi ngày đánh cha?
Trong đầu tưởng tượng cảnh bộ dáng khi ông nội truy đánh, Diệp Âm Trúc không khỏi nhịn được mỉm cười.
Diệp Trọng vươn tay gõ đầu hắn 1 cái.
-Cười cái gì mà cười. Ông nội con đối đãi cháu cùng con mình không giống nhau.Ông thương con quá mức 1 chút cũng không muốn đánh con. Tưởng năm đó, ta chính là trải qua trăm chuy bách luyện, không biết trải qua bao nhiêu là khổ ải mới có được chút thành tựu.
Diệp Âm Trúc vuốt đầu nói:
-Ba, nguyên lai cha báo oán. Cha đánh con sau này con sẽ nói cho ông nội. Nói cha tại lúc đầu bị ông đánh nên bây giờ cũng quay ra đánh con.
Diệp Trọng cười mắng:
- Tiểu tử này hỗn đản, ngay cả lão tử cũng dám uy hiếp. Ta bây giờ muốn đánh con đã không có cơ hội nữa rồi. Con bây giờ thực lực đã không thể nói là muốn đánh là đánh được. Ta đấu khí phải dốc toàn lực mới có thể áp chế con cầm ma pháp. Một khi giao thủ thực rất khó có thể khống chế, dễ dàng đả thương con, nói thế nào con cũng là con ta, ta thật không nỡ.
Diệp Âm Trúc cười hắc hắc nói:
-Vậy là tốt rồi, bất quá cha dụng vừa rồi đều là trúc tông vũ kĩ sao? Tại sao con ngay cả ngăn cản 1 chút đều không được?
Diệp Trọng có chút đắc ý nói:
-Tất nhiên là trúc tông vũ kĩ rồi, con cho rằng chúng ta Đông Long vũ kĩ so với mấy tên chỉ biết khảm phách ở Tây Long đế quốc có thể so sánh với hay sao? Mặc dù ta đấu khí bây giờ chỉ tương đương lam cấp trung giai, nhưng ta hoàn toàn tin tưởng bằng ưu thế về kĩ xảo có thể khiêu chiến tử cấp sơ giai chiến sĩ. Nếu là đồng cấp bậc ta thậm chí có thể đồng thời đối mặt với năm tên lam cấp trung giai chiến sĩ. Đây chính là ưu thế của kĩ xảo, vũ kĩ không chỉ có đấu khí, kĩ xảo cũng đồng dạng trọng yếu. Cái này cũng là lí do tại sao ta mang con tới nơi này để khảo nghiệm. Con đã trưởng thành, đến lúc nhận trúc tông truyền thừa vũ kĩ, ông nội con đặc biệt dặn dò ta để ta truyền trúc tông vũ kĩ cho con, nhưng con không nên nói cho Tần gia gia, nếu không hắn sẽ nói chúng ta làm ảnh hưởng con tu cầm.
Diệp Âm Trúc hưng phấn nói:
-Không, đương nhiên sẽ không. Cha, vậy trước tiên dạy con vừa rồi cha ngự trúc nhất chiêu, còn có chiêu cha biến xuất 8 thân thể. Chiêu này trong thật chiến tác dụng rất lớn.
Diệp Trọng không tức giận nói:
-Con cho rằng trúc tông tuyệt kĩ có thể dễ luyện lắm sao? Ta không thể ở chỗ này dừng lại lâu được, tối nay ta phải rời đi rồi. Ta sẽ để phương pháp tu luyện truyền thụ cho con, con có thể luyện tới trình độ nào sẽ dựa vào chính bản thân con. Con bây giờ la hoàng trúc ngũ giai đấu khí tu vi, tu luyện trúc tông vũ kĩ tốc độ tăng lên 2 lần, nhất định sẽ có hiệu quả.
Diệp Âm Trúc gật đầu tĩnh tâm nghe dạy bảo.Trúc tông tuyệt học tuyệt đối không thể lưu bằng sách được để tránh tiết lộ ra ngoài, Diệp Trọng nói:
-Trúc tông kiếm thuật và y đạo nổi tiếng. Mai lan cúc trúc tứ tông vũ khí sở dụng vẫn là kiếm, trúc tông kiếm pháp thiên về lực lượng và tốc độ. Động thì như sấm đánh, kiếm pháp căn cứ vào đấu khí lãnh ngộ cao thấp mà quyết định cường nhược. Con từng học qua trúc công, trúc ngự và trúc tinh hàn, đều là trúc tông kiếm pháp tinh diệu và chiêu thức đơn giản. Lúc ấy thời gian không nhiều, ông nội chỉ truyền cho con 3 chiêu này thôi. Con đã có 3 chiêu này làm trụ cột, sau này tu luyện sẽ cũng dễ dàng hơn.
Nói đến đây, Diệp Trọng truyền âm tiếp tục nói:
-Chúng ta trúc tông kiếm pháp, tên là Ngạo Trúc kiếm pháp tổng cộng 36 thức. Mỗi 1 kiếm đều có thật lớn uy lực. Trải qua lịch đại tông chủ cải biến, uy lực còn mạnh hơn nữa. Trúc công, trúc ngự, trúc tinh hàn 3 chiêu kiếm con đã học rồi bây giờ ta dùng kiếm pháp sử ra 1 lần, 1 bên giảng giải cho con những điểm huyền ảo và phương pháp tu luyện. Với trí lực của con hiển nhiên sẽ nhớ kĩ.
Nói xong, Diệp Trọng bay nhanh lui về sau, trúc kiếm đã cầm nơi tay, quang ảnh ngũ thiểm, sử ra trúc công và bắt đầu giảng giải. Nhìn trúc kiếm dễ dàng lóe ra biến mất, Diệp Âm Trúc phảng phất nhớ về quê hương Bích Không Hải tựa hồ vô số cao ngọa đĩnh lập rừng trúc chập chờn trước mắt lóe ra trúc ảnh, tràn ngập sinh cơ hơi thở nhưng lại ẩn dấu sát khí.
Diệp Trọng vì để cho con mình thấy rõ trên tay động tác rất chậm mỗi khi dụng kiếm xuất chiêu đều giảng lại 1 lần. Phụ tử 2 người một người cẩn thận giảng, một người thật sự nghe. Theo thời gian trôi đi, khi trời về tây 1 bộ Ngạo Trúc kiếm pháp mới dụng hoàn toàn. Thu kiếm dừng lại, Diệp Trọng trên trán đã có chút mồ hôi, nhìn Diệp Âm Trúc nói:
-Con đều nhớ kĩ cả rồi chứ?
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-Đều đã nhớ kĩ, chỉ là vẫn còn những chỗ chưa hoàn toàn hiểu được.
Diệp Trọng đi tới bên con mình mỉm cười nói:
-Nếu con chỉ nhìn 1 lần là có thể hiểu được thì thật sự là quái vật. Phải biết rằng trúc tông Ngạo Trúc kiếm pháp trọng điểm khi luyện tới mức tận cùng đều là nhất thượng thừa vũ kĩ.
Diệp Âm Trúc hỏi:
-Chúng ta mai lan cúc trúc tứ tông kiếm pháp có những đặc điểm gi?
Diệp Trọng trả lời:
-Mai tông kiếm pháp bác đại tinh thâm. Lấy kĩ xảo làm chủ đạo, cũng là môn kiếm pháp có nhiều chiêu công nhất, tất cả có 81 thức. Trong đó biến hóa rộng lớn, thường thường tĩnh mà không nhanh, nhưng khi chuyển động thì như nước chảy hành vân, một khi phát động công kích nếu không đánh bại địch nhân tuyệt đối không dừng lại, dựa vào đặc thù kĩ xảo giống như tấm lưới thủy ngân không chỗ nào không thấu, cực khó phòng ngự. Lan tông kiếm pháp lấy tâm lý trầm ổn kàm trọng, chiêu công ít nhất, kiếm chiêu thong thả áp chế đối lập với mai tông, lan tông kiếm pháp chủ thủ chín chiêu liền mạch nhìn như thong thả kỳ thật dựa vào cường đại đấu khí sử dụng liên tiếp. Trong tứ tông kiếm pháp, lan tông kiếm pháp tối ỷ vào cường đại đấu khí. Cho nên lan tông đấu khí cũng là thâm hậu nhất, Còn cúc tông kiếm pháp thì tàn nhẫn làm trọng, tốc độ cực nhanh được xưng là cúc tông thập bát khoái kiếm, mười tám thức có thể trong nháy mắt toàn bộ xuất ra. Tựa như răng của loài độc xà uy lực kinh người. Chúng ta trúc tông tại tứ đại kiếm pháp là loại công thủ bình hành, tựa tự nhiên quỹ tích, Có cả 4 loại kiếm pháp ưu thế.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-Vậy mụ mụ là người của mai tông cũng sẽ biết mai tông kiếm pháp?
Diệp Trọng mỉm cười trả lời:
-Mụ mụ con tu luyện chính là mai tông Hàn mai kiếm pháp, bất quá nàng đối với tu luyện không có hứng thú, thành tựu không cao. Đáng tiếc các tông kiếm pháp không có cách nào hỗn hợp tu luyện nếu không có lẽ hai nhà chúng ta sẽ có đột phá. Âm Trúc, ta thấy sau này, con phải chăm chỉ tu luyện, muốn tăng lên kiếm pháp chỉ có thể khổ luyện. Giống ta lúc trước huyễn hóa ra 8 đạo thân ảnh, nhất thức trúc ảnh bà sa luyện đến cực xử có thể hóa thân ra 9 đạo thân ảnh, thân thể hoàn toàn tách ra tựa như chín người đồng thời phát động công kích, nhất chiêu mà ta đánh bại con là nhất thức nhân trúc hợp nhất một trong Ngạo Trúc kiếm pháp tinh túy.
Nếu không có Diêp Trọng hiện thân giảng giải có lẽ Diệp Âm Trúc sẽ không quá nặng thị kiếm pháp kĩ xảo. Dù sao hắn chủ yếu vẫn là một thần âm sư, vũ kĩ chỉ là phụ trợ mà thôi. Nhưng thấy chánh thức thực lực của cha làm hắn đối với trúc tông tuyệt học sinh ra cực kì nồng hậu hứng thú. Nhất là trong lúc cùng cha giao chiến tự mình căn bản không có cơ hội sử dụng cầm ma pháp càng quyết tâm học lấy vũ kĩ. Ít nhất có thể cam đoan chính mình tại đối địch có khả năng thi triển ra cầm khúc.
-Thời gian không còn sớm ta phải đi rồi.
Diệp Trọng nhìn một chút sắc trời có chút không muốn nhìn thấy con mình.
-Cha cha như vậy muốn đi ngay sao?
Diệp Âm Trúc trong lòng cũng nổi lên mạc tình, hồi tưởng tại Bích Không Hải, tâm tình không khỏi nhớ nhung 1 chút.
-Âm Trúc con đã thành nhân, không thể mãi mãi là chim non trong vòng tay bảo vệ của cha mẹ được nữa, mà hãy giương cánh bay cao như hùng ưng. Với thiên phú của con tương lai tất có thành tựu phi phàm. Không nên như tư tình nữ nhi quá nặng như vậy. Con là chúng ta đông long bát tông hi vọng.
Cố gắng đè tâm tình của mình xuống, Diệp Trọng mỉm cười an ủi con mình.
-Vậy người ăn cơm tối rồi hãy đi. Như vậy có được không?
Nhìn Diệp Âm Trúc cầu khẩn ánh mắt Diệp Trọng cuối cùng không có ngoan tâm, gật đầu đáp ứng.Phụ tử hai người một lần nữa trở lại Diệp Âm Trúc túc xá thì hương thức ăn đã tràn ngập trong phòng. Trên bàn trong đại sảnh có không ít thức ăn, sắc, hương,vị hoàn hảo,chỉ mới nhìn đã khiến người ta thèm muốn.Diệp Trọng kinh ngạc nói:
-Âm Trúc bạn cùng phòng của con thật sự là tài giỏi đấy. Thủ nghệ so với mụ mụ con còn muốn giỏi hơn.
Diệp Âm Trúc có chút đắc ý nói:
-Đương nhiên thức ăn do Tô Lạp nấu là ngon nhất.
-Âm Trúc ngươi không nên nói vậy. Ta như thế nào có thể so sánh với a di được đây
Tô Lạp bưng 2 món cuối cùng đi ra
-Thúc thúc thời gian hơi vội ta chỉ chuẩn bị thế này ngài đừng chê cười.
Diệp Trọng liếc mắt nhìn Tô Lạp thật lâu toát ra 1 tia mỉm cười nói:
-Đã phi thường tốt rồi. Cám ơn cháu, Tô Lạp
Bữa cơm thịnh soạn bắt đầu, Diệp Trọng càng ăn càng kinh ngạc, Tô Lạp nấu nướng thật phi thường tinh tế, Diệp Âm Trúc đối với hắn trù nghệ thật không khoa đại. Chỉ là trong khi ăn cơm Diệp Trọng thủy chung toát ra 1 chút tư lự vẻ mặt. Khiến cho Tô Lạp có chút thảm thắc tản mát ra vài phần ửng đỏ. Tương tụ thời gian luôn ngắn ngủi khi màn đêm buông xuống là lúc Diệp Âm Trúc tiễn cha tới cửa học viện.
-Trở về đi. Trong nhà con không cần lo lắng cái gì, chính mình tại học viện chăm chỉ tu luyện.
Diệp Trọng dặn dò con mình.
-Cha ngài dọc đường cũng phải cẩn thận. Thay con ân cần hỏi thăm mụ mụ cùng 2 vị ông nội. Ngài nói với Tần gia gia ta có đựơc Hải Nguyệt Thanh Huy cầm và Phi Bộc Liên Châu cầm. Tần gia gia sẽ hiểu được.
Diệp Trọng gật đầu nói:
-Âm Trúc chú ý quan tâm tới mình đi nhé, ba cùng mụ đều cũng rất nhớ ngươi, đợi năm sau khi quay về nếu tiện thì đưa cả nữ bằng hữu về. Bây giờ hảo cô nương càng ngày càng ít trước tiên chiếm lấy 1 người đi, thôi ta đi.
Mang theo 1 tiếng cười dài Diệp Trọng bay lên trời chớp mắt đã thấy mất dạng trong bầu trời đêm.
"Đưa nữ bằng hữu về?"
Diệp Âm Trúc nhìn về hướng cha rời đi không khỏi có chút buồn cười. Chẳng lẽ ba ba biết chuyện của mình và Hải Dương? Sẽ không a! Ba ba còn chưa thấy nàng cơ ma. Mang theo vài phần nghi hoặc đối với ý muốn của cha hắn lúc này mới trở về ký túc xá.
-Oa có cái gì ăn đây! Ta vẫn còn đang đói đây.
Hương Loan không chút khách khí vừa vào cửa liền lao thẳng đến trước bàn cầm lấy 1 quả trứng cắn 1 cái rồi cầm tương cho nốt vào miệng lộ ra 1 cái thỏa mãn nụ cười. Diệp Âm Trúc vừa tới nói:
-Các ngươi tới thật sớm. Thương cảm bữa sáng của ta a.
Hương Loan mặt trắng không còn chút máu liếc nhìn hắn 1 cái thị uy rồi ăn nốt 2 quả trứng sau đó cầm lấy bánh kem bên cạnh cắn 1 ngụm, ra vẻ bổn tiểu thư ăn bữa sáng của ngươi đó là vinh hạnh của ngươi, ngươi không thể trách được. Tô Lạp từ trong phòng bếp đi ra cười nói:
-Ăn đi, chờ chút không có việc gì.. Ta sợ các ngươi ăn sớm nên chuẩn bị nhiều hơn 1 chút. Còn có thực phẩm ngày hôm nay đã chuẩn bị từ tối qua rồi.
Hương Loan cười nói:
-Tô Lạp ngươi thật sự là hảo nam nhân đầu bếp. Nếu ai gả cho ngươi đều có phúc đó. Ngươi cũng không cần chuẩn bị cái gì cả bên kia là danh thắng cái gì cũng có thể mua được.
Hải Dương mỉm cười nói:
-Tô Lạp ngươi thật là tỉ mỉ khó trách lúc đầu Âm Trúc bàn qua có nói nhất định muốn cho ngươi đi cùng.
Tô Lạp nhìn Diệp Âm Trúc liếc mắt 1 cái, Diệp Âm Trúc đang có chút đắc ý nói: "
-Hắn a! Thị tìm quản gia.
Diệp Âm Trúc ủy khuất nói:
-Ta khả không lại ngươi làm gì đều nhanh. Ngươi cái gì cũng làm rồi ta còn có thể làm gì.
Hương Loan bật cười nói:
-Ngươi quả thực là được tiện nghi. Khi dễ Tô Lạp thành thật.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói:
-Ta mới là chân thật. Mau ăn sớm chút đi sau đó xuất phát sớm.
Bốn người ăn xong thức ăn Tô Lạp chuẩn bị, thừa dịp trời sáng sớm rời đi Mễ Lan ma vũ học viện, hai trăm lý khoảng cách cũng không phải là gần nhất là đối với Hương Loan và Hải Dương đều là ma pháp sư. Cho nên bọn họ đặc ý tới trước Mễ Lan thành mua 1 cỗ xe ngựa rồi hướng mục tiêu đi tới. Dựa theo thời gian tính toán đại khái tới buổi chiều là họ sẽ tới được mục tiêu.Mở cửa sổ xe ngựa nhìn 2 bên đường ngày xuân ấm áp vạn vật sinh sôi mọi người đều không nhịn được có chút thanh nhẹ, hít thở thanh tân không khí nói không nên lời thật là thoải mái.
-Xem ra đi ra ngoài du ngoạn là không sai, lần trước rời đi Mễ Lan chính là lúc đi tới Khoa Ni A thành. Chỉ bất quá khi đó là phải đi tham chiến so với tâm tình bây giờ hoàn toàn không giống với.
Hương Loan dựa trên vai Hải Dương thoải mái nói. Tô Lạp nói:
-Bây giờ khí hậu thật tốt,đi ra ngoài quả rất thích hợp.
Diệp Âm Trúc buồn cười nói:
-Chúng ta không gọi là đi ra ngoài mà là xuất môn ngồi xe. Nếu dụng chân để đi phỏng chừng cảm giác sẽ rất tốt.
Hương Loan hừ 1 tiếng nói:
-Đi có thể a! vậy ngươi cõng ta cùng Hải Dương chúng ta sẽ không ngồi xe nữa.
Diệp Âm Trúc phản kháng nói:
-Không phải còn có Tô Lạp sao, tại sao lại chỉ có ta cõng.
Hương Loan đáp lại:
-Tô Lạp như vậy thấp bé a! Ngươi bình thường khi phụ hắn chưa đủ sao,giờ khiến cho ngươi bồi, như thế nào tránh đây.
-Ach…nhìn vẻ mặt Hương Loan cố ý trêu chọc, Diệp Âm Trúc không nhịn được trong lòng rung động,chính mình không biết làm thế nào với nàng.
-Sợ ngươi rồi coi như ta cái gì cũng đều chưa nói.
Dọc theo đường đi bọn họ không có gặp vấn đề gì, giữa trưa bốn người mới thấy thức ăn Tô Lạp mang theo cỡ nào chính xác. Đường lớn chạy đi đâu mua đồ vật bây giờ? Đúng như vậy thức ăn của Tô Lạp mang theo mới làm bọn họ không mang bụng đói mà xuống ôn tuyền.Xuống xe ngựa hoạt động 1 chút bởi vì ngồi xe ngựa lâu thân thể có chút cứng ngắc, bốn người đều có cảm giác thoải mái. Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn về phía màu lam vòm trời, nhắm mắt lại cảm thụ ánh mặt trời kì diệu. Chanh sắc quang mang thực có xuyên thấu lực, từ ánh mắt trực nhập vào trong lòng, tâm cũng đã lập tức ấm áp lên, như vậy hảo khí trời thật sự là thoải mái. Bọn họ xuống xe tại quan đạo từ nơi này có 1 cái đường mòn rất sâu bởi vì đều do màu xanh biếc lá cây tạo thành nên chỉ có thể xuống xe đi bộ mà vào. Cuối đường mòn là núi,một mảnh màu xanh biếc đã biến thành thanh sơn phảng phất có tánh mạng thanh tân hơi thở tràn ngập sinh cơ tràn đến. Xa xa có thể thấy núi non 1 mảnh hơi nước mây khói nhè nhẹ bay lên trời thật động lòng người.
-Đi nào.
Hương Loan hưng phấn như đứa trẻ trước tiên hướng phía đường mòn đi tới,
-Nơi này kêu Thánh Thiên Tuyền, mùa đông là lúc nhiều người tới đây nhất. Bị đế quốc khống chế, bởi tiến vào cửa mất tiền nhiều lắm cho nên du khách tựu không nhiều lắm. Bất quá cũng bởi vậy cho nên Thánh Thiên Tuyền mới không bị người ta phá hoại cảnh sắc.
Theo đường mòn màu xanh đi vào phía trong, cảm giác xung quanh đều là màu xanh thật là thư thái, Diệp Âm Trúc và Tô Lạp lần đầu tiên đến đây, lúc này Tô Lạp tâm tình tựa thay đổi rất nhiều thỉnh thoảng hướng Hương Loan hỏi về Thánh Thiên Tuyền tình cảnh.
-Thánh Thiên Tuyền chia làm Thánh Tuyền và Thiên Tuyền, Thiên Tuyền là bình thường du khách vui đùa địa phương mà Thánh Tuyền là để chiêu đãi khách quý, nơi này chính là Mễ Lan phụ trách muốn đến Thánh Tuyền phải có Mễ Lan hoàng gia cấp 1 cái khách quý tạp mới được vào. Chúng ta trực tiếp đến Thánh Tuyền đi nơi đó ôn tuyền độ nóng rất thích hợp hơn nữa đều tinh khiết nguyên chất.
Diệp Âm Trúc nói:
-Nhưng ta và Tô Lạp chưa từng có khách quý tạp mà.
Hương Loan trên tay hình phượng không gian giới chỉ quang mang chợt lóe,
-Âm Trúc ngươi thật là khờ chẳng lẽ ta ngay cả vài cái khách quý tạp còn không có ư?
Bốn cái lan sắc tạp phiến xuất hiện tại đôi tay trắng nõn của nàng dưới ánh mặt trời chiếu xuống lóe ra trong suốt quang thải. Dĩ nhiên cũng dụng lam bảo thạch điêu trác mà thành trong đó rõ ràng có nguyên tố ba động. Diệp Âm Trúc có chút xấu hổ nói:
-Lại để cho ngươi trả phí, thật là bất hảo ý tứ a.
Nhìn hắn bộ dáng Hải Dương không khỏi nhịn được 1 tiếng cười nhẹ
-Không có việc gì cả. Hương Loan đưa loại cao cấp tạp này không cần mất tiền cũng có thể có chiêu đãi tốt nhất. Ngươi quên nàng có thân phận gì rồi sao?
-Ai, thật là nữ sanh ngoại tộc ta còn muốn ngoa trá hắn vài điểm nữa. Ngươi lại nói ra tất cả rồi.
Vừa nói nàng vừa giả bộ bất mãn bộ dáng.
Hải Dương mặt đỏ lên mặc dù còn lớp lụa trắng nhưng Diệp Âm Trúc cũng cảm thấy nàng ngượng ngùng. Tô Lạp giải vây kịp thời nói:
-Được rồi chúng ta phải đi Thánh Tuyền.
Theo đường mòn dẫn về phía trước, ước chừng đi bộ 20 phút sau bọn họ đã tiến vào bên trong núi, phảng phất như tiến vào1 đạo bình chướng, vừa tiến vào phiến sơn phạm vi chung quanh độ ẩm tăng lên rất nhiều. Một cổ ôn tuyền đặc hữu lưu hoàng khí đập vào mặt, mặc dù không có mùi thơm ngát của thực vật nhưng có 1 phong vị khác hẳn. Thị giả cũng ở chỗ này xuất hiện, ước chừng 30 danh thị giả phụ trách tiếp đãi khách nhân tới đây. Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện, những thị giả này đều tinh hoa nội liễm, thân thể cường tráng cốt cách thô to rõ ràng đều là tu luyện vũ kĩ cao thủ. Tại sau khi Hương Loan xuất khách quý tạp lập tức 1 gã thị giả cung kính mang theo bọn đi vào bên trong. Hương Loan nhìn ra Diệp Âm Trúc nghi hoặc thấp giọng nói:
-Nơi này dù sao thuộc về hoàng thất vì phòng bị có người làm loạn tự nhiên sẽ có cao thủ bảo vệ. Thị giả đều là từ hoàng cung Cấm Vệ Quân lựa chọn ra.
"
Được thị giả hướng dẫn, Diệp Âm Trúc rất nhanh biết được khách quý được phục vụ thế nào, phương tiện giao thông ở ngọn núi này là gì.
Đối với người bình thường mà nói thì không có khả năng nhưng bọn hắn ngồi trên kiệu tre đặc chế. Kiệu tre đặt trên một hệ thống, lợi dụng tính đàn hồi, để cho hai gã thị giả chuyên môn đưa người, ngồi trên đó phi thường thoải mái, không phải đi bộ khổ cực. Diệp Âm Trúc không khỏi cảm thán, con người của Mễ Lan đế quốc thật sự là rất biết hưởng thụ a.
Núi ở đây cũng không cao, ít nhất là không thể so với núi non của Bố Luân Nạp. Trong chốc lát, thị giả đã đưa bọn họ tới giữa sườn núi.
-Mau nhìn, các ngươi mau nhìn.
Hương Loan chỉ xuống phía dưới. Theo hướng ngón tay nàng, Diệp Âm Trúc nhất thời thấy một cảnh tượng kỳ dị. Hơi nước từ trong núi tràn ngập bốc lên, mơ hồ có thể thấy phía dưới làn hơi nước có một cái hồ nhỏ ước chừng đường kính khoảng trăm thước, mặt hồ tĩnh lặng, tựa như một khối lục bảo thạch thiên nhiên thật lớn, cùng với màu trời xanh phản chiếu lẫn nhau, thật kỳ dị động lòng người, không thể nói nên lời.
-Đó là?
Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi.
Hương Loan nói:
-Đó chính là Thiên Tuyền. Nếu muốn đi tới đó, chúng ta tiến ra phía sau núi có một con đường. Xem ra hôm nay không nhiều người đến đó lắm. Bên kia Thiên Tuyền không có người nào đâu. Nhiệt độ của Thiên Tuyền thấp hơn một chút so với Thánh Tuyền, hàng năm đều khoảng ba mươi tám độ. Kể cả mùa đông cũng không ngoại lệ, thật là thần kỳ.
Diệp Âm Trúc cười nói:
-Quả thật thần kỳ, ta còn là lần đầu tiên thấy ôn tuyền cơ. Không ngờ rằng còn có những nơi thú vị như vậy.
Hương Loan nói:
-Bản thân ôn tuyền cũng rất thần kỳ, không ai biết tại sao chúng lại như vậy. Nhưng ngâm mình trong ôn tuyền rất tốt đối với thân thể, đặc biệt là cho da. Nữ hài tử chúng ta càng nên ngâm mình hơn. Đương nhiên, người như ngươi và Tô Lạp tu luyện vũ kỹ như vậy mà ngâm mình cũng có chỗ tốt. Nghe nói, tu luyện đấu khí trong ôn tuyền sẽ tăng hiệu quả gấp nhiều lần. Chỉ bất quá không có nhiều ôn tuyền phù hợp lắm. Đương nhiên, Thiên Tuyền và Thánh Tuyền tuyệt đối là cực phẩm ôn tuyền, nhất là Thánh Tuyền đây. Chúng ta lập tức sẽ tới đó. Chứng kiến Thánh Tuyền, các ngươi nhất định sẽ càng thêm kinh ngạc.
Hương Loan nói không sai, chứng kiến Thánh Tuyền trước, Diệp Âm Trúc và Tô Lạp quả thật bị cảnh tượng kỳ dị trước mắt làm cho ngây cả người.
Vị trí Thánh Tuyền trên mặt đất so với Thiên Tuyền cao hơn khoảng hơn hai trăm thước, đường kính ước chừng khoảng năm mươi thước, hoàn toàn không giống Thiên Tuyền. Thánh Tuyền là ôn tuyền tất cả đều là màu đỏ, vẻ đẹp như một khối hồng bảo thạch cổ kính, e ấp mà cao quý. Vị trí của Thánh Tuyền cũng là ở đỉnh ngọn núi cao nhất, bởi vì bốn phía trống trải, không cần phải tới bên ôn tuyền mà chỉ cần ở gần biên cũng biết rằng có một địa phương tuyệt vời ở đó. Hơn nữa hơi nước nồng nặc không tan khiến cho hết thảy chung quanh dường như cũng đều trở nên mông lung.
Xuống khỏi kiệu tre, Hải Dương đi tới bên người Diệp Âm Trúc, liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
-Thánh Tuyền là nước mắt của núi lửa, nhiệt độ khoảng bốn mươi lăm độ, nhưng thật ra, mùa đông ở nơi này cảm giác rất tốt. Tuyết trắng nước đỏ, có rất nhiều quý tộc thích nhất hưởng thụ như vậy.
Hương Loan đi tới bên người Hải Dương, lôi kéo tay nàng, nói:
-Đi thay quần áo trước đi, ta cũng nhịn không được muốn vào ngâm mình rồi đây. Hôm nay nhất định phải ngâm mình thư giãn một hồi mới được.
Nói rồi, nàng kéo Hải Dương rời đi.
-Chờ, chờ một chút.
Tô Lạp đột nhiên vội vã gọi hai nàng lại.
Hương Loan nghi hoặc nói:
-Làm gì?
Tô Lạp thấp giọng hỏi:
-Đây là một cái đầm trong ôn tuyền, chẳng lẽ nữ hài tử các ngươi muốn ngâm mình cùng một chỗ với chúng ta sao? Thật sự là không ổn.
Hương Loan cười nhạo
-Xem ra ngươi còn lo lắng hơn cả Âm Trúc. Yên tâm đi. nơi này mặc dù nam nữ cùng ngâm mình nhưng ngay cả một chút da thịt chúng ta, ngươi cũng đừng nghĩ có thể thấy được.
không đợi Tô Lạp hỏi lại, nàng đã lôi kéo Hải Dương cười duyên chạy đi.
Tô Lạp quay đầu lại nhìn về phía Diệp Âm Trúc, Diệp Âm Trúc cũng đang đang nhìn hắn
-Âm Trúc, ta không thể xuống ngâm mình.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói:
-Tại sao? Đều tới cùng nhau, cùng ngâm mình đi. Nhất định sẽ rất thoải mái đó. Đi, chúng ta cũng đi thay quần áo.
Được thị giả hướng dẫn, Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đang lúng túng đi tới phòng thay quần áo nam giới. Hôm nay khách nhân nơi này quả nhiên rất ít, tựa hồ chỉ có bốn người bọn họ. Phòng thay quần áo hết thảy tựa hồ đều là do nham thạch điêu trác mà thành, mặc dù cũng không hoa lệ, nhưng phi thường khác biệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thị giả đưa tới trước mặt hai người hai cái cái khay lớn
-Hai vị tiên sinh, có cần giúp các người thay quần áo không?
Không đợi Diệp Âm Trúc mở miệng, Tô Lạp vội vã nói:
-Không cần, chúng ta tự mình làm là được.
Nhìn cái khay trước mắt, hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Trong khay có hai kiện quần áo màu đỏ, vừa nhìn cũng biết là rất lớn. Khăn tắm mềm nữa. Áo choàng mở phía trước và còn có cả một cái đai lưng.
Tô Lạp liếc mắt nhìn Diệp Âm Trúc một cái
-Chúng ta thay quần áo nhanh lên đi.
Vừa nói, hắn vừa vội vàng cầm một cái khay chạy vào phòng thay quần áo bên cạnh.
Diệp Âm Trúc thầm nghĩ, vừa rồi hắn còn không muốn ngâm mình, sao bây giờ lại nóng lòng như vậy. Hắn cũng tự mình cầm quần áo lánh vào một phòng thay quần áo. Quần áo của hắn rất đơn giản, trực tiếp ném vào không gian giới chỉ cũng không thành vấn đề, mà vứt bỏ luôn cũng có thể.
Áo choàng màu đỏ mặc ở trên người rất nhẹ, thấm nước tốt, chất lượng vải rất mềm, đeo đai lưng vào quả nhiên đúng như lời Hương Loan, muốn nhìn một tấc da thịt trên người cũng không thể. Nguyên nơi này là nam nữ cùng ngâm mình nên phải mặc quần áo nghiêm như vậy thật là chu đáo.
Khi Diệp Âm Trúc từ phòng thay quần áo đi ra thì Tô Lạp đã đang đợi hắn rồi, cũng mặc áo choàng màu đỏ. Tô Lạp nhìn qua tựa hồ trở nên thanh tú thêm vài phần, cúi đầu nói:
-Chúng ta đi.
Tốc độ của Hương Loan và Hải Dương còn nhanh hơn so với tưởng tượng. Khi Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đi tới thì hai nàng đã chờ ở đó, cười cười nói nói cùng đợi bọn họ. Áo choàng đỏ rộng thùng thình căn bản lả lướt che phủ toàn bộ thân thể mềm mại hai nàng, vừa nghĩ tới bên dưới áo choàng có thể có cái gì, Diệp Âm Trúc đã không khỏi có chút đỏ mặt.
-Ta phải xuống nước đây.
Thấy bọn hắn đi ra, Hương Loan duyên dáng gọi to một tiếng, cũng không để ý tới hình tượng thục nữ, nhẹ nhàng nhảy xuống, theo bọt nước màu đỏ bắn ra, nàng đã thả người vào làn nước, nhất thời khiến cho làn hơi nước càng thêm nồng đậm.
Hải Dương trên mặt vẫn che một tầng lụa trắng như trước, động tác của nàng so với Hương Loan thì ôn nhu hơn, từ một cái thang nhỏ bên cạnh chậm rãi dung nhập vào trong ôn tuyền.
Nhìn hai cô đều đã xuống nước, Diệp Âm Trúc trong mắt hiện lên một tia cười nghịch ngợm, đột nhiên nắm lấy eo Tô Lạp, không đợi hắn phản ứng, đẩy hắn vào trong ôn tuyền.
-A –
Tô Lạp kinh hô một tiếng, cả người đã ngập trong nước, làm nước bắn tung tóe, nhất thời khiến Hải Dương và Hương Loan cách đó không xa bật cười duyên mấy tiếng.
-Diệp Âm Trúc, ngươi chết chắc rồi.
Thanh âm Tô Lạp phẫn nộ từ trong ôn tuyền truyền ra, Diệp Âm Trúc cười hắc hắc, vội vàng trượt xuống ôn tuyền, dưới làn hơi nước yểm trợ chạy trốn tới một bên.
Nhiệt độ bốn mươi lăm độ của ôn tuyền so với cơ thể người thì cao hơn một ít, dòng nước ấm áp chảy phảng phất mang theo năng lượng đặc biệt, nhiệt lưu làm mọi người dễ chịu, thoải mái, nói không nên lời.
Diệp Âm Trúc tự mình ngâm toàn bộ thân thể ở trong ôn tuyền, chỉ để lộ đầu ra bên ngoài, tránh né Tô Lạp đang "đuổi giết". Đúng lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác bàn tay mình bị một bàn tay nhỏ bé ôn nhuận nắm lấy, quay đầu lại nhìn, đúng là Hải Dương.
Bàn tay Hải Dương thon dài mà thanh nhã, lần đầu tiên khi thấy nàng, Diệp Âm Trúc đã chú ý tới bàn tay của nàng, lúc này nàng chủ động cầm tay mình, nhưng lại ngay tại đây, trong ôn tuyền này, một cảm giác đặc biệt khác thường nhất thời dậy lên trong lòng.
Hải Dương cũng không nói gì, chỉ nắm tay Diệp Âm Trúc, lẳng lặng tựa vào bên bờ đầm của ôn tuyền bên cạnh hắn, nhưng ánh mắt nàng nhìn Diệp Âm Trúc thì vô cùng ôn nhu, phảng phất như muốn hòa tan cùng với tâm tình của hắn.
-Hải Dương.
Diệp Âm Trúc nhịn không được nhẹ giọng kêu lên.
Hải Dương hướng về phía hắn mỉm cười lắc đầu, ngón trỏ tay phải để lên miệng, làm ra một thủ thế giữ im lặng. Đôi mắt khép hờ, tựa hồ đang hưởng thụ cảm giác ấm áp của nước suối. Tay kia vẫn nắm lấy tay Diệp Âm Trúc ẩn hiện dưới làn nước.
Nước ôn tuyền rất nóng làm cho thân thể dị thường thư thái, nhưng lúc này tâm trí Diệp Âm Trúc lại còn nóng hơn, hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng yên tĩnh xung quanh.
Hương Loan ở cách bọn họ không xa nhưng cũng không đến quấy rầy, chỉ mỉm cười ngượng ngùng nhìn Hải Dương, trong lòng âm thầm chúc phúc cho hảo tỷ muội.
-A. Tô Lạp đâu?
Trong không khí mập mờ đó, Diệp Âm Trúc ngốc trệ hồi lâu, đột nhiên nhớ tới Tô Lạp bị mình đẩy xuống nước. Theo đạo lý, lúc này hắn phải đang truy kích mới đúng. Nhưng đến bây giờ vẫn hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Hải Dương ngẩng đầu lên, trong mắt cũng toát ra nét nghi hoặc
-Đúng vậy! Tô Lạp đâu? chẳng lẽ hắn bị ngụp rồi sao? nhưng Thánh Tuyền chỉ cao có nửa thân người thôi mà.
Buông tay ra, Diệp Âm Trúc có chút lo lắng nhìn chung quanh. Bởi vì hơi nước tràn ngập, lúc này tầm nhìn trong Thánh Tuyền rất hạn chế. Hữu chưởng đẩy ra, hoàng sắc trúc đấu khí mênh mông phát ra, đẩy hơi nước trước mặt tản ra, khiến hỏa sơn nhãn lệ trông càng thêm rõ ràng. Nhưng Diệp Âm Trúc ba người vẫn không thấy thân ảnh Tô Lạp.
-Tô Lạp, Tô Lạp ngươi ở đâu?
Diệp Âm Trúc cao giọng thét lên. Thanh âm xoay quanh đỉnh núi, không hề có tiếng vang như trước.
Lúc này, ngay cả Hương Loan và Hải Dương cũng đều cảm thấy có chút nóng nảy, Hương Loan kêu lên:
-Phục vụ sinh, phục vụ sinh đâu?
Nàng đột nhiên kinh ngạc phát hiện, chung quanh Thánh Tuyền vốn hẳn là có phục vụ sinh tùy thời chuẩn bị hầu hạ khách nhân nhưng tất cả đều không thấy ai, nơi này tựa hồ chỉ còn lại có ba người bọn họ mà thôi. Nước Thánh Tuyền vẫn nóng như trước nhưng không biết tại sao, lúc này Hương Loan trong lòng lại đột nhiên cảm thấy có chút rét lạnh, bất giác tiến lại gần Hải Dương.
Đúng lúc đó, đột nhiên, một tiếng nước bắn tung lên, một đạo thân ảnh từ Thánh Tuyền đối diện trong nước chui ra. Cũng giống với bọn họ, đều mặc áo choàng màu đỏ.
Diệp Âm Trúc trong lòng vui vẻ, tưởng Tô Lạp đùa giỡn bọn họ. Nhưng rất nhanh, hắn ý thức được rằng không đúng. Bởi vì Tô Lạp tóc màu đen. Còn người vừa hiện ra chẳng những tóc màu xanh biếc, hơn nữa còn một nữ nhân.