Thân thể to lớn của Mạt Kim Tư và Địch Tư ở chính giữa đội hình, muốn tránh né cũng không thể được nữa rồi. 500 ưng chuẩn long và kỵ sĩ trên lưng như thiên thạch lao tới, hơn một nữa từ phía ngoài công kích, số còn lại từ trên cao lao thẳng xuống trung tâm đội hình, điên cuồng chém giết.
Giờ phút này, bỉ mông cự thú cũng đã thể hiện sự lợi hại của mình, bình tĩnh ứng phó. Địch Tư lạnh lùng nhìn một ưng chuẩn long đang từ trên không lao xuống, song thủ dài mười lăm thước vươn lên, nắm lấy hai cánh của ứng chuẩn long xé toạc ra khỏi thân thể, sau đó lợi trảo tiếp tục huy động " xử lý " thân hình không cánh của ưng chuẩn long và kỵ sĩ trên lưng.
Mạt Kim Tư gầm lên một tiếng: " Đối không công kích, bỉ môn cuồng hóa ".
Chưa kịp nghỉ ngơi, đám bỉ mông lại cuồng hóa, thân thể trở nên cứng như hoa cương, lực công kích và phòng ngự đều tăng lên đến cực hạn. Ngay cả những bỉ mông bị thương trước đó sau khi cuồng hóa cũng huy động lợi trảo xông lên, tựa hồ như đã hoàn toàn quên đi thương thế của mình.
Lực lượng thi triển đến cực hạn, đám bỉ mông đối phó với ưng chuẩn long bằng phương pháp cường hãn nhất nhưng cũng đơn giản nhất, đợi cho ưng chuẩn long công kích mình rồi dùng lợi trảo tấn công lại, thật đúng là một phương pháp chiến đấu tự sát mà!
Nhìn đám ưng chuẩn long lao đến, trong lòng những chiến sĩ thú nhân tộc còn run sợ hơn cả lúc đám tuần long tự bạo. Bọn họ muốn chạy nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh ……
Những thân hình ưng chuẩn long trong nháy mắt thi nhau nổ tung, mỗi một vụ nổ uy lực sinh ra trong phạm vi trăm thước có dư, huyết nhục bay tung tóe, chỉ đáng thương cho những kỵ sĩ ngồi trên lưng ưng chuẩn long cũng đồng thời tuẫn táng luôn theo tọa kỵ của mình. Số thú nhân còn sống sót trong lúc trước nay đã đi theo đồng bọn, ngay cả bỉ mông cự thú cũng hy sinh không ít.
Địch Tư và Mạt Kim Tư cảm thấy lòng đau như cắt, cho dù đại quân thú nhân có chết bao nhiêu bọn họ cũng chỉ cảm thấy phẫn nộ mà không đau lòng, nhưng đối với những bỉ mông cự thú trong tộc, mỗi người chết đi là một nhát dao cứa vào tim họ. Dù sao số lượng bỉ mong cự thú so với các thú nhân tộc khác vô cùng hiếm hoi, ít ỏi, không chiếu cố lẫn nhau thì còn ai chiếu cố cho đây.
Địch Tư và Mạt Kim Tư ra sức giết những ưng duẫn long khác trước khi bọn chúng tự bạo, với hy vọng giảm được tổn thất bao nhiêu càng hay bấy nhiêu. Nhưng khí một ưng chuẩn long từ trên cao lao xuống tự bạo, ngay cả lợi trảo của Địch Tư và Mạt Kim Tư cũng bị nổ tan tành.
Theo một tiếng ngân chói tai vang lên, cầm khúc " long tường thao " rốt cuộc cũng đã kết thúc, bảy dây cầm huyền của khô mộc long ngâm cầm cũng ngừng rung động. Tử quang trên người Diệp Âm Trúc dần dần tiêu biến, giờ phút này, thân thể có chút run rẩy.
Đây là chém giết ư? Hơn nữa hắn không chỉ giết địch nhân, mà lại còn giết cả đồng đội của mình, đó đều là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong quân đội, và cũng là những địa long cực kỳ trân quý.
1060 địa long, hơn nữa trong đó còn có 500 ưng chuẩn long, tất cả đều bị hủy diệt dưới cầm khúc " long tường thao ". Lúc này ai dám nói thần âm sư không phải là ma pháp sư? Cho dù tử cấp đại ma đạo sư trên đại lục cũng không thể đối chọi với hơn 100 bỉ mông cự thú, vậy mà Diệp Âm Trúc lại làm được. Cho dù Địch Tư và Mạt Kim Tư đều đã ra sức giết ưng chuẩn long để cứu đồng loại, cho dù lực phòng ngực của bọn họ có cường hãn đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không tránh khỏi thương tổn, hơn 20 cuồng bạo bỉ mông đã chết, số còn lại đều bị thương nặng, thân hình chan chứa máu, không biết đó là máu của bỉ mông hay máu của ưng chuẩn long nữa.
Lúc này Địch Tư và Mạt Kim Tư cũng không còn cảm giác căm hận nữa, trong lòng tràn ngập cảm giác khủng hoảng, cho dù bọn họ có cố hết sức cũng không thể lo cho số tộc nhân còn lại, huống chi bây giờ bọn họ lo cho bản thân mình còn chưa chắc đã xong. Ánh mắt cả hai nhìn về phía Khoa ni á thành, sự sợ hãi ngày một tăng cao, tất cả đều do tên bạch y ma pháp sư kia tạo thành, hắn là ma quỷ chăng?
Thế nhưng Diệp Âm Trúc lúc này cũng lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm, đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn luyện cầm lâm vào tình trạng nguy kich như thế này. Hắn bây giờ có cảm giác đại não đau đớn vô cùng, như muốn nổ tung ra vậy, hành hạ hắn chết đi sống lại. Cho dù tâm trí hắn kiên nghị đến đâu cũng không nhịn được phải gào lên đau đớn, mồ hôi trên mặt nhỏ xuống tí tách, khuôn mặt anh tuấn nay cũng trở nên méo xệch, nhăn nhó.
Tô Lạp và Tư Thiết Lạp đã bị những sự việc diễn ra trên chiến trường làm cho ngây người, mãi đến khi Diệp Âm Trúc bị cơn đau hành hạ mới kịp phản ứng lại. Tô Lạp là người đầu tiên lao đến bên cạnh Diệp Âm Trúc, nhưng chưa kịp đến gần đã bị đấu khí mạnh mẽ của Diệp Âm Trúc chấn bây về phía sau. Tư Thiết Lạp cũng lao đến và gặp tình trạng y hệt như Tô Lạp, thậm chí còn thê thảm hơn, mặc dù hắn có khải giáp bảo vệ nhưng cấp bậc đấu khí so với Tô Lạp còn kém hơn một chút.
Hoàng trúc đấu khí trong thân Diệp Âm Trúc tự động phóng ra, chấn bay Tô Lạp và Tư Thiết Lạp, trong khi thân thể Diệp Âm Trúc vẫn không ngừ run rẩy. Hiệu quả của " long tường thao " khúc so với sự tưởng tượng của hắn còn muốn kinh khủng hơn, nhưng tác hại của nó cũng không phải là nhỏ. Vô luận tinh thần lực của Diệp Âm Trúc lúc này có cường đại đến mức nào thì cũng chỉ là đi vay mượn mà thôi. Với thực lực của hắn hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể mượn tinh thần lực từ hai ma pháp sư mà thôi, nay hắn hấp thụ tinh thần lực của 39 người cùng một lúc, dù cho có pháp trận của Thường Hạo bố trí cũng khó có thể cầm cự lâu được với đạo tinh thần lực khổng lồ đấy, từ lúc đạn tấu đến giờ hắn mới chỉ miễn cưỡng ngăn chặn mà thôi.
Khi " long tường thao " khúc chấm dứt, tinh thần lực cũng bắt đầu nổi loạn, khiến hắn không thể điều khiển được bản thân mình nữa. Diệp Âm Trúc cảm giác được tinh thần của bản thân không thể áp chế những tinh thần lực vay mượn nữa, chỉ còn cách nhắm mắt chờ chúng phá hủy đại não mình mà thôi. Đúng lúc đó, một đạo quang mang màu bạc đột nhiên phòng thích từ ngực của Diệp Âm Trúc, trong nháy mắt bắn thẳng vào giữa trán Âm Trúc. Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy trên trán xuất hiện một cỗ năng lượng ấm áp, như một vực sâu không đáy, không ngừng thôn phệ những đạo tinh thần lực nổi loạn, khiến cho tinh thần hắn từ từ ổn định. Nguy cơ của hắn rốt cuộc cũng bị ức chế.
Thứ vừa cứu hắn chính là một trong ba kiện bảo vật hệ chủ thần âm hệ Ny Na đưa cho hắn – tâm linh thủ hộ. Trong giờ phút Diệp Âm Trúc lâm vào tình cảnh cửu tử nhất sinh, tâm linh thủ hộ dựa vào sự ba động tinh thần mạnh mẽ của mình, nhanh chóng áp chế những đạo tinh thần nổi loạn, sau khi trợ giúp Diệp Âm Trúc ổn định cũng từ từ rút về.
Trở lại bên kia chiến trường, cả một đại quân thú nhân đông đảo như thế nay chỉ con Địch Tư và Mạt Kim Tư là có thể đứng vững. Lúc này đây, tỏng lòng hai người bọn hắn tràn đầy những trạng thái tình cảm phức tạp, thất vọng có, phẫn nộ có, oán hận có, đau thương có. Những thứ tình cảm đó đã kích thích tính cuồng bạo trong người hoàng kim bỉ mông, bây giờ cả hai đã lâm vào trạng thái cuồng hóa, không thèm để ý thêm điều gì nữa, chỉ biết mục tiêu là gã ma pháp sư mặc bạch y đáng chết kia.
Địch Tư ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, quang mang màu vàng bắn ra chói mắt, tựa như một ngọn núi lửa đang ngủ yên đến giờ phút phun trào. Hắn hùng hục lao lên phía trước, trong nháy mắt đã vượt qua trăm thước, trong khí toàn bộ quang mang trên người tập trung tại hữu quyền của hắn, sau đó nện thẳng xuống đất. Đó chính là phương pháp công kích đặc thù của hoàng kim bỉ mông cự thú, dùng toàn bộ lực lượng trong người phát ra.
Khi Địch Tư xuất ra một quyền, Mạt Kim Tư cũng đã lao lên tương trọ, cả thân hình khổng lồ dựa vào lưng Địch tư làm bàn đạp bắn tung lên cao, giống như một mặt trời thứ hai lao thẳng đến Khoa ni á thành. Phải biết rằng, toàn bộ tưởng thành của Khoa ni á thành cũng không thể sánh nổi với chiều cao của một hoàng kim bỉ mông a!
Hai hoàng kim đồng thời cuồng lâm vào trạng thái cuồng bạo lao đến, mục tiêu chỉ có một, đó chính là hủy diệt kẻ đã mang tai họa đến cho bọn hắn – Diệp Âm Trúc.
Oanh!
Phảng phất toàn bộ vùng núi Bố luân nạp đều run rẩy kịch liệt, mặt đất không ngừng chấn động. Khoảng đất trước mặt Địch Tư nổ tung, tạo thành một cái hố sâu hoắm, bất luận là bùn đất hay nham thạch dưới một quyền của hắn đều bị hất tung lên bắn về phía Khoa ni á thành với vận tốc kinh hồn, tình huống y hệt như ưng chuẩn long tự bạo vậy. Trong khi đó cả một mảng tường thành đã bị cái bonhs khổng lồ của Mạt Kim Tư che mất.
Một tiếng hống giận dữ vang lên giữa không trung, đó chính là do bát cấp thổ hệ cự long Đại Hoàng phát ra. Không còn tiếng đàn " long tường thao ", sự sợ hãi của nó hoàn toàn biến mất, dưới sự thúc dục của Áo Tạp Phúc trong nháy mắt lao xuống. Hắn đang phân vân không biết làm thế nào cho phải, tấn côn Mạt Kim Tư ở trên cao hay ngăn chặn lượng đất đá bay đến như mưa công kích Khoa ni á thành.
Không biết có phải do cái chết của 500 ưng chuẩn long hay không mà lúc này hắn đã hoàn toàn quên đi sự hiện diện của vương tử và công chúa ở trong thành, hắn bây giờ chỉ quan tâm đến sự sống chết của người đệ đệ mình mà thôi. Kết quả là Áo Tạp Phúc chọn lựa việc ngăn chặn đất đá tấn công Khoa ni á thành, thúc dục cự long bay lên cao. Đại hoàng lại gầm lên một tiếng nữa, quang mang màu vàng trên người đại thịnh, trước con mắt ngây người kinh ngạc của 500 vệ binh thủ thành và 560 long kỵ binh, một bức tường đá cao chừng mười thước. rộng ba thước bất ngờ hiện lên đón lấy đám đất đá đang bay đến. Lực lượng của hoàng kim bỉ mông so sánh với thổ hệ ma pháp của bát cấp cự long, bên nào sẽ thắng đây?
Nếu hoàng kim bỉ mông ở trạng thái tốt nhất, bát cấp cự long tuyệt đối không phải là đối thủ, đáng tiếc trải qua hai đợt địa long tự bạo, thực lực của Địch Tư giảm sút rất nhiều, ngay cả lợi trảo dài trăm thốn cũng không còn nữa, thể lực tiêu hao. Mặc dù đã ở trạng thái cuồng bạo, nhưng với tình trạng của Địch Tư hiện nay, tuyệt đối không thể nào thắng được, đất đá sau khi va chạm với bức tường phòng ngự do thổ long Đại Hoàng tạo ra đều bắn ngược lên trời. Áo Tạp Phúc cũng lợi dụng thời cơ thúc giục Đại Hoàng lao xuống, tay nắm chặt long thương bảy thước, mục tiêu là Địch Tư, trong khi đó, hoàng kim bỉ mông Mạt Kim Tư đã đến sát Khoa ni á thành.
Tại vị trí mà Mạt Kim Tư lao xuống chỉ có duy nhất ba người là Diệp Âm Trúc, Tô Lạp và Tư Thiết Lạp. Mắt thấy một thẩn thể khổng lồ màu vàng sắp tới, Tư Thiết Lạp lao đến phía trước, dùng thân hình cao lớn che cho Diệp Âm Trúc và Tô Lạp, hai năm nắm chặt trọng kiếm, hét lên một tiếng, một đạo đấu khí màu xanh viếc trực tiếp chém đến Mạt Kim Tư. Vẻ bông đùa tếu táo trước đây của hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một khí độ trầm ổn, xứng đáng là vương tử của Mễ lan đế quốc, người sẽ kế nghiệp Mễ lan sau này.
Keng!
Một thanh âm đinh tai nwhcs óc vang lên, tựa như tiếng kim loại va chạm vào nhau vậy, trên thân thể Mạt Kim Tư bị Tư Lạp chém đến tóe lửa nhưng hoàn toàn không coi ra gì. Lớp kim mao trên người hoàng kim bỉ mông khiến cho lực phòng thủ của hắn trở nên quá kinh khủng, lục cấp đấu khí công kích vào nó chỉ như một cơn gió nhẹ thổi qua thôi, thân thể Mạt Kim Tư một chút chấn động cũng không có. Trong khi đó Tư Thiết Lạp đã bị Mạt Kim Tư đánh bay ra ngoài, bắn thẳng về phía trong Khoa ni á thành, không biết sống chết ra sao. Cũng may là Mạt Kim Tư không biết thân phận thật sự của Tư Thiết Lạp đấy, nếu không sợ rằng hắn đã tiếp tục đuổi theo rồi.
Hai mắt Mạt Kim Tư trở nên đỏ ngầu hơn bao giờ hết, nhìn chăm chăm vào tên ma pháp sư mặc bạch y ở trước mặt. Hống lên một tiếng, hữu quyền của Mạt Kim Tư xuất ra, mang theo một đợt long quyển phong trực tiếp công kích đến người Diệp Âm Trúc.
Thân hình Tô Lạp nhanh chóng hiện lên trước mặt Diệp Âm Trúc, vĩnh hắng thế thân khôi lỗi phát huy tác dụng, đối với tấn công vật lý đều miễn dịch nên hữu quyền của Mạt Kim Tư trực tiếp xuyên qua thân thể hắn. Tô Lạp cũng lợi dụng thời cơ leo lên cánh tay Mạt Kim Tư, trong chớp mắt di chuyển đến bả vai, thiên sử thán tức vung ra công kích vào hai mắt Mạt Kim Tư.
Tô Lạp biết rất rõ cho dù có là thần khí thiên sử thán tức nhưng với thực lực lục cấp hiện tại của bản thân, sẽ không cách nào phá được lực phòng ngự của hoàng kim bỉ mông cự thú, chỉ có thể công kích vào hai mắt mới khiến cho Mạt Kim Tư phải tránh né, không tiếp tục công kích Diệp Âm Trúc nữa.
Đáng tiếc Tô Lạp chưa tính đến nỗi căm giận của Mạt Kim Tư đối với Âm Trúc, ỷ vào thân thể mạnh mẽ của mình, hắn cũng không tránh né, khi thiên sử thán tức công kích tới, hắn nhắm hai mắt lại, trong khi hữu quyền xuất ra vẫn tiếp tục lao đến người Diệp Âm Trúc.
Đương! Đương! Hai âm thanh đanh gọn phát ra, lực phòng ngự của hoàng kim bỉ mông quả thực quá khủng bố, thiên sử thán tức của Tô Lạp công kích vào mắt Mạt Kim Tư bị bật trở lại, lực phản chấn quá lớn tống bay thân thể Tô Lạp từ trên người Mạt Kim Tư rơi xuống đất.
Khi hữu quyền của Mạt Kim Tư còn cách thân hình của Diệp Âm Trúc nửa trượng thì gặp phải một màn năng lượng từ cổ tay Diệp Âm Trúc phóng ra ngăn chặn lực công kích của hắn. Oanh oanh minh! Âm thanh va chạm vang lên vang dội, hữu quyền của Mạt Kim Tư bật ngược trở lại. Vào thời khắc mấu chốt đo, sinh mệnh thủ hộ trên cổ tay Diệp Âm Trúc đã bộc phát mạnh mẽ, ngăn chặn lực công kích của Mạt Kim Tư, cứu mạng cho chủ nhân thêm một lần nữa.
Bên trong cơ thể Diệp Âm Trúc, khi tinh thần của hắn đang trong giai đoạn hồi phục thì đột nhiên thân thể bị chấn động kịch liệt, đó chính là lúc hắn bị Mạt Kim Tư tấn công. Trong đầu hắn tràn ngập sự hỗn loan, lập tức hôn mê tại chỗ.
Mạt Kim Tư thống khổ gầm lên một tiếng, mục tiêu đã không bị tiêu diệt, đã vậy hắn còn bị đả thương bởi con người yếu ớt. Thiên sử thán tức tuy không đạt được hiệu quả như mong muốn của Tô Lạp nhưng trớ chú của nó đã phát huy tác dụng, khiến cho hai mắt của Mạt Kim Tư tạm thời không nhìn thấy gì cả. Mất đi thị lực, hắn không biết Diệp Âm Trúc ở đâu cả, trong lòng sự bạo nộ càng lúc càng tăng, thầm nghĩ phương án tốt nhất bây giờ là hủy diệt toàn bộ Khoa ni á thành.
Nghĩ là làm, thân hình khổng lồ của Mạt Kim Tư như một đạo cuồng phong lao đến, điên cuồng phá phách, mỗi lần động tay động chân là cả một mảng tường thành to bị chấn nát. Một tòa thành bé nhỏ quen sống trong yên bình làm sao có thể sánh với lực phá hoại của một hoàng kim bỉ mông đây! Mọi người ở phía dưới bây giờ mới cảm thấy bản thân may mắn, nhờ Diệp Âm Trúc mà không phải trực tiếp đối đầu với loại quái vật này, nhưng cũng không quên chạy tán loạn tránh né những tảng đất đá rơi xuống.
Trớ chú của thiên sử thán tức dần mất đi tác dụng, hai mắt của Mạt Kim Tư dần khôi phục trở lại, hắn mờ mờ thấy một thân ảnh màu trắng đang ở bên cạnh một mảng tường thành bị mình phá hủy, một nửa thân thể treo lơ lửng trong không trung, nửa còn lại đang cố bám víu lấy đoạn tường thành còn lành lặn.
" Đi chết đi! ". Bàn tay to lớn của Mạt Kim Tư giống như một trọng chùy lao đến công kích Diệp Âm Trúc.
Ở phía dưới, Áo Lợi Duy Lạp lồm cồm bò lên từ đống đổ nát. Hắn lúc này mới nhớ ra trong thành còn có vương tử điện hạ và công chúa a! Đảo mắt nhìn quanh tình hình, ở xa kia nhị ca hắn và Địch Tư dại chiến kịch liệt, trong khi hữu quyền của Mạt Kim Tư đang nhằm Diệp Âm Trúc công kích. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, cho dù bây giờ có gọi thủy hệ cự long của mình ra cũng không cứu kịp Âm Trúc. Trong lòng hắn tràn ngập sự khiếp sợ đối với kế hoạch tàn bạo của Diệp Âm Trúc nhưng cũng không khỏi khâm phục, Diệp Âm Trúc chỉ bằng thực lực của mình đã có thể cứu cả Khoa ni á thành. Chiến thắng đã thuộc về bọn họ, nhưng nhìn vị thần âm sư thiên tài sắp sửa bị hoàng kim bỉ mông tiêu diệt, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác thống khổ, nhắm hai mắt lại không muốn nhìn nữa, chính vì thế hắn đã bỏ qua một diễn biến lý thú.
Tử quang! Một đạo tử quang giống như lôi điện đột ngột xuất hiện giữa Diệp Âm Trúc và Mạt Kim Tư, ngay sau đó bàn tay to lớn của Mạt Kim Tư đã bị đạo tử quang đó chặn lại. lực phản chấn còn khiến hắn loạng choạng lui về phía sau mấy bước. Tử quang dần dần nhạt đi, giữa không trung xuất hiện một thanh cự kiếm màu tím vô cùng lớn, không hề nhỏ hơn thân hình Mạt Kim Tư chút nào.
Địch Tư và thổ hệ cự long Đại Hoàng đang chiến đấu vô cùng kịch liệt, ngay khi đó thanh cự kiếm thật lớn xuất hiện trên Khoa ni á thành, cả người hắn run rẩy, chiến ý tiêu tan, trong ánh mắt tràn ngập sự kích động cùng vui mừng như điên. " Tử tinh xuất thế, tử tinh đã xuất thế! ".
Tử tinh cự kiếm hiện ra đầy bất ngờ và biến mất cũng thật đột ngộc, vừa xuất hiện đã hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, một thân hình cao lớn khôi vĩ chậm rãi hiện lên trong không trung, không thẻ thấy rõ khuôn mặt của người đó bởi vì đã được quang ảnh màu tím bao bọc toàn thân, so với ánh mặt trời còn muốn chói mắt hơn.
Người mới đến nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Âm Trúc, miệng lẩm bẩm nói: " Đứa ngốc này, tại sao những thời khắc nguy hiểm không gọi ta ra? Chẳng lẽ chúng ta thiết lập đồng đẳng sinh mạng khế ước chỉ là để chơi thôi sao? Ngươi chẳng lẽ không tin là ta có thể giúp ngươi sao? May mà có tử tinh kiếm ta mới phát hiện ngươi gặp nguy hiểm, trực tiếp phá vỡ không gian để đến đây, nếu không sợ rằng ngươi đã chết rồi ".
Nếu lúc này Diệp Âm Trúc còn tỉnh táo, hắn nhất định sẽ nhận ra chủ nhân của những âm thanh vô cùng quen thuộc này. Chậm rãi ngẩn đầu lên, ánh mắt của tử nhìn về phía Mạt Kim Tư, trong phút chốc tử quang trên người càng lúc càng tăng mạnh.
Mạt Kim Tư cũng không tiếp tục công kích, thị lực hắn lúc này đã hồi phục hoàn toàn, trong khi thân thể lại run rẩy kịch liệt, có chút khẩn trương nói: " Ngươi, ngươi là... ".
Hữu thủ Tử vung lên, tử tinh cự kiếm lại xuất hiện, mũi kiếm hướng về phía trước trong khi thanh âm hùng hồn mà lạnh như băng của Tử vang lên rành rọt: " Tử... tinh... ".
Sự nghi ngờ của Mạt Kim Tư hoàn tòan biến mất: " Tử tinh, đúng là tử tinh rồi ". Trong mắt hắn không còn chiến ý nữa, lại lui về phía sau vài bước, quay mặt về phía đại cả Địch Tư của mình. Một âm thanh đặc thù chói tai vang lên từ trong miệng hắn, hình như là ngôn ngữ riêng của bỉ mông cự thú.
Địch Tư cũng vội xuất ra một quyền chấn bây Đại Hoàng, nhanh chóng chạy lại chỗ Mạt Kim Tư, hai thân hình vượt qua hai mươi thước không ngừng trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ riêng rồi lại gật đầu liên tục. Bọn họ hướng về phía Tử khom người hành lễ, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi và tôn kính, sau đó di chuyển về chỗ đám bỉ mông chấn thương đang nằm. Mười không gian giới chỉ lặng lẽ xuất hiện trước mặt họ, sau đó ngân quang lóe ra, 80 bỉ mông cự thú bị thương đã được thu hết vào trong không gian giới chỉ.
Địch Tư và Mạt Kim Tư liếc nhìn nhau, đồng thời gầm lên một tiếng, dụng tốc độ nhanh nhất phóng về phía cực bắc hoang nguyên, trong thoáng chốc đã mất hút.
Tử đưa mắt nhìn theo hai hoàng kim bỉ mông rời đi, khóe miệng toát ra một nụ cười đầy ẩn ý, cúi đầu nhìn lại Diệp Âm Trúc trong lòng mình. Chậm rãi đặt Diệp Âm Trúc tại một vị trí nguyên vẹn trên tường thành, Tử cũng hóa thành một đạo quang mang biến mất trong cơ thể Diệp Âm Trúc.
Kết thúc! Trận đại chiến rốt cục cũng đã kết thúc. Sự việc cuối cùng phát sinh cực nhanh, kể từ lúc Mạt Kim Tư công phá Khoa ni á thành, đại đa số long kỵ binh đều mải lo tránh né nên không thể thấy rõ sự việc phát sinh ra sao, chỉ thấy một đạo tử quang mãnh liệt xuất hiện trên tường thành. Áo Tạp Phúc và Đại Hoàng từ khi thấy Tử xuất hiện và sự ra đi đột ngột của hai hoàng kim bỉ mông cự thú cũng không kịp phản ứng gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, sau đó ngơ ngác nhìn lại bãi chiến trường như địa ngục, thì thào tự nhủ: " Xong hết rồi, chết hết cả rồi, ưng chuẩn long đoàn đã không còn nữa rồi. Ta biết nói với ông nội làm sao bây giờ ".
" Nhị ca ". Áo Lợi Duy Lạp chạy đến bên cạnh Áo Tạp Phúc, sắc mặt hai huynh đệ bây giờ đều trở nên thất thần.
Ánh mắt Áo Tạp Phúc lúc này đột ngột trở lại sự tinh anh vốn có: " Tam đệ, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao địa long của chúng ta lại lâm vào trạng thái điên cuồng đến thế? Tại sao? ".
Áo Lợi Duy Lạp cười khổ nói: " Ta cũng không biết, sợ rằng có liên quan đến các ma pháp sư của chúng ta. Âm Trúc sau khi tập hợp tất cả các ma pháp sư lại rồi thi triển ma pháp của thần âm hệ, sau đó địa long tự nhiên bị thế ".
Áo Tạp Phúc giận dữ hét: " Ta không có mặt ở đây thì ngươi là thống suất, tại sao ngươi lại để một ma pháp sư làm loan lên như thế. Ngươi có biết không, hắn đã tiêu diệt hơn 1000 địa long, trong đó lại có 500 ưng chuẩn long. Cho dù toàn bộ các quốc giá khác trên Long khi nỗ tư đại lục sợ rằng cũng không có số ưng chuẩn long lớn như thế ".
Áo Lợi Duy Lạp cúi đầu, hắn bây giờ đã hoàn toàn tình táo, nhớ lại trong trận chiến này, thủy chung chỉ có ma pháp sư là ra tay đối phó với thú nhân, những chiến sĩ như bọn hắn chả đóng góp công sức gì cả. " Nhị ca, ngươi bình tĩnh một chút, mặc dù chúng ta tổn thất trầm trọng, nhưng thú nhân cũng tổn thất không nhỏ. Hơn nữa việc này cũng không phải là ý của ta. Tư Thiết Lạp điện hạ và Hương Loan công chúa đều dùng mễ lan hồng thập tự quốc huy để ra lệnh, ta có thể không nghe theo sao ".
" A! Công chúa và vương tử điện hạ còn ở đây, tại sao ta lại quên mất việc này nhỉ. Nhanh, chúng ta mau trở lại thành xem tình hình họ ra sao rồi! ". Vừa rồi Áo Tạp Phúc để nỗi đau khi thấy cả một đạo quân tinh nhuệ bị hủy dưới tay mình làm cho quẩn chí, nay mới nhớ ra nhiệm vụ trọng yếu của mình là bảo vệ hai thành viên của hoàng thất. Hai huynh đệ không dám chậm trễ, vội dùng tốc độ nhanh nhất của mình trở lại Khoa ni á thành.
Có thể nói vận khí của các đệ tử Mễ lan học viện cực kỳ may mắn, từ khi Diệp Âm Trúc mượn tinh thần lực của bọn họ, tất cả đều lâm vào trạng thái hôn mê ở phía sau lưng hắn, khi Mạt Kim Tư công kích Khoa ni á thành cũng không chạm đến chỗ họ, chỉ có điều bị bụi bám bẩn hết áo quần thôi. Rất nhanh, Áo Lợi Duy Lạp đã tìm thấy Hương Loan trong đám ma pháp sư: " Công chúa ở chỗ này ".
Áo Tạp Phúc trầm giọng nói: " Vương tử đâu? Vương tử chạy đi đâu rồi? ".
Áo Lợi Duy Lạp cười khổ nói: " Mau phái người đi tìm xem sao, hy vọng hắn ở trong thành ".
Áo Tạp Phúc lập tức ra mệnh lệnh, đồng thời ánh mắt chăm chú nhìn vào Diệp Âm Trúc. Chỉ thấy một khuôn mặt tràn đầy sự thánh thiện có phần ngây thơ đang chìm vào trong giấc ngủ, khóe miệng hơi mỉm cười như vừa mơ thấy một giấc mơ đẹp, toàn thân thỉnh thoảng lại lóe lên những đạo quang mang chói mắt.
" Chính hắn đã hủy diệt toàn bộ địa long của chúng ta? ". Áo Tạp Phúc căm hận nhìn Diệp Âm Trúc.
Áo Lợi Duy Lạp gật đầu.
Áo Tạp Phúc nắm chặt hai tay lại, đấu khí màu lam trong người phóng ra mạnh mẽ, trong mắt tràn ngập hung quang. Chính kẻ này đã khiến cho 500 ưng chuẩn long tự bạo, trong số đó suýt có cả cự long của mình, hận ý trong lòng hắn ngày một tăng, chuẩn bị ra tay trả thù cho những đồng đội đã hy sinh vô ích.
" Nhị ca, không thể! ". Áo Lợi Duy Lạp còn lạ gì tình cách của nhị ca mình nữa, là một người rất dễ dàng xúc động nhưng cũng phi thường nóng nảy, lắm lúc làm việc theo cảm tình, không nghĩ suy đến hậu quả.
Áo Tạp Phúc tức giận nói: " Không thể ư? Áo Lợi Duy Lạp, chẳng lẽ ngươi không biết ưng chuẩn long đoàn không chỉ là niếm kiêu hãnh của đế quốc mà còn là niềm kiêu hãnh của La lan gia tộc chúng ta sao? Trong 500 ưng chuẩn long kỵ sĩ đó, phần lớn đều là người của gia tộc chúng ta, ông nội vì muốn bồi dưỡng cho họ thành tài đã hao phí không biết bao nhiêu công sức. Mỗi ưng chuẩn long đều trị giá lên đến tiền vạn, hơn nữa kỵ sĩ đều được trnag bị cẩn thận, đối với các quốc gia khác là vô giới chi bảo. Nay hỗn đàn này một lúc giết toàn bộ họ. Ngươi tránh ra, ta muốn giết hắn, chỗ này đều là người của ta, chỉ cần ta nói hắn bị thú nhân giết chết thì không một ai truy cứu. Ta sẽ vì các huynh đệ báo thù ".
" Ngươi tốt nhất đừng nên động thủ, nếu không ta sợ rằng có có thể giữ được tính mạng của muội muội ngươi đó ". Một thanh âm khô khốc vang lên, nhất thời thu hút sự chú ý của hai huynh đệ. Có khả năng đi đến mà không khiến hai lam cấp chiến sĩ phát hiện, đủ để chứng minh thực lực cường đại của người này rồi.
Chỉ thấy Tô Lạp không biết xuất hiện từ lúc nào, tả thủ ôm chặt thân hình mềm oặt của La Lan, hữu thủ cầm thiên sử thán tức đặt lên cổ nàng, trong mắt hàn quang lóe ra, tràn ngập sát khí lạnh như băng.
Áo Lợi Duy Lạp vội cản: " Tô Lạp, đừng manh động, nhị ca ta chỉ nhất thời xúc động thôi, hắn sẽ không làm gì tổn hại đến Diệp Âm Trúc đâu ".
Tô Lạp nở nụ cười, một nụ cười lạnh như băng mang đầy sự khinh thường, lạnh lùng nói: " Đường đường là một kim tinh long kỵ tướng của Mễ lan đế quốc hóa ra cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân đầy bỉ ổi. Đối mặt với đại quân thú nhân, ngươi đã làm gì? Vốn nhiệm vụ của ngươi là ở lại bảo vệ Khoa ni á thành, ngươi lại trốn tránh mệnh lệnh lẻn mang người đến Thánh tâm thành, nếu theo quân lệnh thì ngươi phạm vào tội gì hả? Khi đại quân thú nhân đến, ngươi đang ở chỗ nào? Không sai, đúng là Diệp Âm Trúc đã ra tay hủy diệt 1000 địa long, nhưng chính hắn đã tiêu diệt mất vạn đại quân thú nhân, lại ngăn chặn 100 bỉ mông cự thú. Đổi lại là ngươi thì sao, ta cho rằng không chỉ 1000 địa long, cho dù ngươi có 1 vạn địa long thì cũng không làm được như hắn ".
" Ngươi... ". Áo Tạp Phúc bị những lời của Tô lạp làm cho mặt mày đỏ bừng vì tức giận, nhưng hắn không thể phản bác lại câu nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tô Lạp hừ lạnh một tiếng: " Ta làm sao? Áo Tạp Phúc, ngươi nên hiểu một điều rằng, Diệp Âm Trúc không phải là tội nhân của đế quốc mà là một người anh hùng, một người anh hùng đích thực. Áo Lợi Duy Lạp, ta hỏi ngươi, sau Khoa ni á thành là địa phương nào? ".
" Là Phổ lợi á bình nguyên ".
" Vậy nếu mấy vạn thú nhân đò và hơn 100 bỉ mông cự thú tiến vào Phổ lới á bình nguyên sẽ xảy ra tình trạng gì? Mễ lan đế quốc sẽ ra sao? ".
Áo Lợi Duy Lạp nhất thời á khẩu, sự sỡ hãi xuất hiện trong mắt hắn, đối với tình hình quân đội đế quốc hắn rất rõ ràng, đương nhiên biết tại Phổ lợi á bình nguyên quân đội hầu như không có, chỉ cần đại quân thú nhân tiến vào là không thể nào chống cự.
Tô Lạp lại lạnh lùng nói tiếp: " Địa long cùng long kỵ binh quả nhiên trân quý, nhưng so sánh với sự an nguy của Phổ lợi á bình nguyên cùng Mễ lan đế quốc, các ngươi phải biết bên nào nặng bên nào nhẹ chứ. Huống chi 1000 địa long đổi lấy sự trọng thương của 100 bỉ mông cự thú, khiến bốn chủ lực quân đoàn của thú nhân bị tổn hại nặng nề, các ngươi về hỏi Mã Nhĩ nguyên soái xem ông ấy nói ra sao, hắn là anh hùng hay tội nhân? ".