Cầm Đế

Chương 277: Chinh phục Pháp Lam chính là Hài tử của ta?

Lúc này, đến lượt Áo Bố Lai Ân cũng phải sửng sốt. Hắn đưa ra đề nghị Thần thánh chúc phúc, thực sự là phát ra từ nội tâm.

Bởi vì hắn muốn lung lạc Diệp Âm Trúc, để Diệp Âm Trúc trở thành một phần tử của Pháp Lam, từ từ xa cách Cầm Thành.

Thế nhưng, khi Diệp Âm Trúc lại nói ra những lời này, Áo Bố Lai Ân lại cảm thấy trái tim mình đang run lên.

Chính là theo như lời Tô Lạp, Áo Bố Lai Ân và Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đều là những thiên tài kiệt xuất nhất của Pháp Lam từ trước tới nay.

Thế nhưng, hắn cũng giống như Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, khi còn sống đều dùng toàn bộ thời gian để nghiên cứu Ma pháp, đem bản thân kính dâng cho Pháp Lam. Ngoại trừ xử lý chuyện bên ngoài Pháp Lam, còn lại đều đặt trên tu luyện.

Cái này khiến cho hắn rất ít cảm nhận được lạc thú của người thường.

Cho dù là thu Mã Lệ Na làm đồ đệ, cũng là bởi vì coi trọng tư chất của nàng có thể kế thừa y bát của mình, đem nàng trở thành đối tượng bồi dưỡng Ma pháp truyền thừa.

Giáo phụ, giữa hai chữ này chính là một chữ trong chữ Phụ thân. Chỉ đơn giản là một chữ, nhưng so với Cấm chú mạnh mẽ nhất còn muốn hơn, khiến cho Áo Bố Lại Ân cảm thấy chấn động mạnh.

Trong đầu hắn, bỗng nhiên xuất hiện một nữ Hài tử xinh đẹp đang gọi Giáo phụ, vẫy vẫy tay với hắn. Giờ khắc này, ánh mắt Áo Bố Lai Ân đã trở nên nhu hòa, chăm chú nhìn vào bụng của Tô Lạp. Hắn phát hiện, một loại cảm giác trước nay chưa từng có đang tràn ngập trong trái tim mình, cái loại cảm giác mà khó có thể dùng lời nói hình dung được.

Phảng phất như là tìm được thứ trân quý nhất, khiến mình dùng cả đời để bảo vệ vậy.

Áo Bố Lai Ân chẳng bao giờ nghĩ đến, có một ngày sẽ lại có một Hài tử gọi mình là cha. Nếu như cái điều này là do người thường nói ra. Hắn nhiều nhất cũng chỉ lại cười trừ, hắn có thân phận gì chứ?

Tháp Chủ đứng đầu Pháp Lam Thất Tháp. Người thường nào mà lại hướng về phía hắn đưa ra đề nghị này? Cho dù là Hài tử của Đế Vương, cũng không có tư cách này.

Thế nhưng, Diệp Âm Trúc lại khác, hắn là đệ tử của Phĩ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mà Áo Bố Lai Ân kính trọng nhất. Là cường giả Thứ Thần Cấp trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Pháp Lam. Cũng là người duy nhất đột phá Ma Vũ cực bích mà tiến nhập vào cánh cửa Thứ Thần Cấp, một siêu cấp thiên tài.

Gần như đã được đoán trước, thời gian để hắn có thể đạt được thành tựu tuyệt đối khiến cho thiên hạ khiếp sợ, khiến cho Pháp Lam cũng phải kinh hãi. Mà Hài tử thứ nhất của hắn, hoàn toàn đủ tư cách để mình dạy dỗ.

Áo Bố Lai Ân gần như không cách nào tưởng tượng được, nếu có một Hài tử được mình và Diệp Âm Trúc chỉ bảo. Một Hài tử kế thừa huyết thống của Diệp Âm Trúc, sau đó lại được mình dụng Thần thánh chúc phúc, sẽ có thể có thành tựu như thế nào đây. Thế nhưng làm hắn càng thêm run sợ đó là: Hài tử này sẽ gọi hắn là phụ thân. Dù cho chỉ là Giáo phụ.

Ánh mắt năm vị Tháp Chủ Pháp Lam còn lại cũng đều trở nên quái dị. Mặc dù bọn họ không có cảm xúc rõ ràng như Áo Bố Lai Ân, nhưng tại giờ khắc này, năm vị Tháp Chủ trong lòng đồng dạng cũng cảm thấy phức tạp. Bọn họ mặc dù không có thiên phú như Áo Bố Lai Ân, thế nhưng để có được thành tựu ngày hôm nay bọn họ nỗ lực tuyệt đối không ít hơn so với Áo Bố Lai Ân.

Nếu để bọn họ phải đối mặt với vấn đề giống như của Áo Bố Lai Ân. Bọn họ cũng chưa bao giờ lấy vợ, lại càng chưa từng có Hài tử.

Một loại khát vọng mãnh liệt tràn ngập trong bữa tiệc. Mọi người đều yên lặng. Ánh mắt năm vị Tháp Chủ đều tập trung trên người Áo Bố Lai Ân, đang chờ đợi quyết định của hắn.

Linh hồn Diệp Âm Trúc cảm giác vô cùng nhạy bén. Về mặt này, những người đang ngồi ở đây không ai có thể so sánh với hắn. Ngay cả chính Diệp Âm Trúc cũng không nghĩ tới, cái đề nghị này lại sinh ra hiệu quả như vậy.

Hắn đương nhiên biết trong ý chân thành hòa nhã của Áo Bố Lai Ân, cất dấu tia lung lạc mình. Hắn cũng biết mình đáp ứng Thần thánh chúc phúc của Áo Bố Lai Ân, lập tức mình sẽ rơi xuống thế kém trong tính toán Áo Bố Lai Ân.

Cho dù thời gian tới Áo Bố Lai Ân nhớ hắn trợ giúp mình đột phá Thần Cấp. Có lần thiếu nợ chút nhân tình này. Hắn đều không thể cự tuyệt. Như vậy hắn mới có thể rút củi dưới đáy nồi mà đưa ra cái đề nghị này.

Chí ít, chỉ cần Áo Bố Lai Ân đáp ứng, Thần thánh chúc phúc của hắn sẽ ban cho Hài tử của mình. Mặc dù Diệp Âm Trúc cũng là thiếu mất một phần nhân tình, nhưng so với lúc đầu khẳng định là tốt hơn.

Hơn nữa, lấy thân phận của Áo Bố Lai Ân. Bất luận sau này phát sinh chuyện gì, hắn tuyệt đối không có khả năng thương tổn Hài tử của mình, đổi lại sẽ dùng toàn lực mà bảo vệ nó. Có một cái ô dù như vậy, hoặc là nói chính là một câu cầu nối mình với Áo Bố Lai Ân, thời gian tới có thể phát sinh mâu thuẫn thế nào cũng hòa hoãn đi rất nhiều.

Chỉ là Diệp Âm Trúc không nghĩ tới phản ứng của Áo Bố Lai Ân lại lớn như vậy. Cư nhiên lại xuất hiện cảm tình ba động chân chính. Nhất là, Diệp Âm Trúc phát hiện rõ ràng, tay Áo Bố Lai Ân dĩ nhiên không thể khống chế được mà khẽ run lên, mặc dù tần suất rất nhỏ. Nhưng làm sao có thể tránh được Thiên nhân hợp nhất của Diệp Âm Trúc chứ?

Biến hóa vi diệu đó, chỉ có sáu vị Pháp Lam Tháp Chủ cùng với Tháp Chủ Diệp Âm Trúc là có thể cảm nhận được. Tô Lạp, Hải Dương, thậm chí Quang minh Thánh nữ Mã Lệ Na đều không thể phát hiện được.

Tô Lạp có chút thương tiếc nói:

"Âm Trúc, thân phận của Áo Bố Lai Ân đại sư, chịu vì con của chúng ta mà dùng Thần thánh chúc phúc, đã là vinh hạnh lớn nhất rồi, đại sư bận rộn chuyện của Pháp Lam, như thế nào mà có thời gian làm Giáo phụ của Hài tử chúng ta đây?"

Nghe được Tô Lạp nói, nụ cười xuất hiện trên mặt Diệp Âm Trúc, hắn tin tưởng Tô Lạp không có khả năng cảm nhận được tâm trạng biến hóa của Áo Bố Lai Ân, nhưng lời của nàng lại vô hình giống như ăn ý một cách hoàn hảo với thỉnh cầu mà mình đưa ra, không hổ là Thê Tử của mình.

Quả nhiên, Áo Bố Lai Ân có phản ứng gần như là vô ý thức:

"Không, ta đương nhiên là có thời gian. "

Lời của Tô Lạp tới tai Áo Bố Lai Ân, giống như là sắp mất đi bảo bối quý giá nhất vậy, thậm chí khiến cho vị Quang Minh Tháp Chủ này có chút thất thố. Khi hắn nói ra những lời này, chính hắn cũng cảm thấy rất kinh ngạc, thế nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi trở lại được nữa.

Kinh ngạc qua đi, Áo Bố Lai Ân rất nhanh chóng khôi phục bình thường, ánh mắt của hắn lại càng thêm nhu hòa. Nếu đã quyết định, với thân phận của hắn sao có thể hối hận chứ. Huống chi, hắn cũng không muốn hối hận, trong mơ hồ những suy nghĩ khác trong đầu phai nhạt đi vài phần. Hắn chỉ còn cảm nhận tiếng trái tim của tiểu sinh mệnh trong bụng mẫu thân của nó.

"Ta, Áo Bố Lai Ân, lấy Quang Minh chi nguyên thề, nguyện trở thành Giáo phụ Hài tử đầu tiên của Diệp Âm Trúc vào Tô Lạp. Lấy Giáo phụ chi danh, đem phúc linh Thần thánh ban tặng cho Giáo tử của ta. "

Không có chú ngữ dài, Quang nguyên tố khí tức khổng lồ bay lên trước tiên, ngay lập tức, tất cả ánh sáng trong đài quan sát đồng thời biến mất, một mặt trời khổng lồ chợt xuất hiện, cảm giác ấm áp lan khắp nơi trên mỗi người. Ngay sau đó, Quang minh khí tức khổng lồ chợt phát ra, một cỗ Quang minh Thần thánh đặc thù từ trên trời giáng xuống, phủ xuống trên người Áo Bố Lai Ân.

Quang mang màu trắng nhu hòa dâng lên, thân thể Áo Bố Lai Ân bay lên. Phía sau hắn, một vòng quang ảnh đặc thù đã xuất hiện, thân ảnh từ từ giơ cánh tay lên, một đạo quang mang màu trắng to như cánh tay nhẹ nhàng hạ xuống, rơi vào trên bụng của Tô Lạp.

Áo Bố Lai Ân chính là dùng hành động của mình chứng minh lời nói của mình.

Trong nháy mắt, bạch quang giống như câu cầu nối liền hắn với bụng của Tô Lạp, quang mang màu trắng từ từ biến thành kim sắc, khí tức Thần thánh khổng lồ bao phủ xung quanh khiến Diệp Âm Trúc, sáu vị Tháp Chủ nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm nhận Thần thánh ba động đó.

Diệp Âm Trúc là người phản ứng đầu tiên, đây chính là Thần thánh chúc phúc sao?

Đây cũng đều không phải là lực lượng của Áo Bố Lai Ân, mà là hắn mượn Siêu Thần khí Quang Minh Tháp dẫn động toàn bộ Quang nguyên tố trong Pháp Lam dẫn tới khí tức Thần thánh. Thần thánh chúc phúc như vậy, chỉ sợ dù cho ngay cả Thứ Thần Cấp phủ xuống cũng không có gì hơn cái này?

Diệp Âm Trúc cười, hắn nở một nụ cười hài lòng, bắt đầu từ giờ phút này, cảnh giác trong lòng hắn đã lặng lẽ biến mất. hắn là phụ thân của Hài tử, Áo Bố Lai Ân sau này cũng là như vậy. Có quan hệ này, hắn sao còn sợ Áo Bố Lai Ân sẽ hại mình nữa chứ?

Kim quang giằng co tới gần nửa canh giờ mới biến mất. Trên người Tô Lạp đã hoàn toàn biến thành một màu kím sắc, ngả vào người Hải Dương mà ngủ. Hô hấp của nàng rất ổn định, Thừa nhận khí tức Thần thánh khổng lồ như vừa rồi, đừng nói là Hài tử, coi như là Tô Lạp cũng có rất chỗ tốt. Một khắc trước khi nàng đã rơi vào ngủ say, thậm chí thấy được chính thân thể Hài tử trong bụng nàng còn chưa thành hình đã biến trở thành kim sắc.

Quang mang trong nháy mắt thu liễm lại, đài quan sát biến mất, mọi người lại xuất hiện bên trong gian phòng của Quang Minh Tháp Chủ.

Áo Bố Lai Ân khoanh chân ngồi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, đã tiến vào trạng thái Minh tưởng, vẻ mặt hắn rất tái. Phải biết rằng, hắn vừa triệu hoán Thần thánh khí tức khiến cho năng lượng tiêu hao rất nhiều, cho dù được Quang Minh Tháp trợ giúp nhưng Pháp lực tiêu hao nhiều hơn lúc trước khi Tư Long triệu hoán Ma Thần nhiều.

Nhân tình này, Diệp Âm Trúc đã thiếu rất nhiều, nhưng rất nhiều này cũng đại biểu cho một ý nghĩa khác, rốt cuộc có tính là nhân tình hay không?

Ánh mắt năm vị Pháp Lam Tháp Chủ còn lại nhìn Diệp Âm Trúc càng thêm quái dị, mà tâm trạng Diệp Âm Trúc lại rất bình tĩnh.

Hồn Tháp Tháp Chủ Mạch Khắc Mễ Lan nhìn Diệp Âm Trúc, cười khổ nói:

"Ân Trúc, ta đột nhiên phát hiện, khi ngươi vào Pháp Lam, ưu thế lớn nhất cũng không phải là Thứ Thần Cấp Ma Vũ cực bích. "

"Ồ?"

Ttrên mặt Diệp Âm Trúc hiện lên một tia mỉm cười hỏi

" Vậy là cái gì đây?"

Mạch Khắc Mễ Lan cười khổ nói:

" Ngươi có thê tử, ngươi có thể sinh Hài tử. Đây mới là khả năng mà những lão già chúng ta quyết không có được. Ngươi biết không, vào giờ khắc đó, chúng ta cảm giác được Sinh mệnh khí tức, cái loại cảm giác này, dường như, dường như còn khiến ta chấn động hơn cả lúc đẳng cấp Ma pháp tăng lên. Nếu như không ngại,, Hài tử tiếp theo của ngươi có thể hay không cho làm Giáo tử của ta?"

"A?"


Diệp Âm Trúc ngẩn người cảm nhận được sự chân thành của Mạc Khắc Mễ Lan, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Như thế này là có thể mua chuộc được Tháp Chủ Pháp Lam Thất Tháp sao? Trong lòng hắn có một loại cảm giác không biết nên khóc hay cười.

Quả thực, hắn không có khả năng hiểu được tâm trạng của mấy vị Tháp Chủ Pháp Lam lúc này. Bọn họ trong mắt của người thường, như Thần vậy, nhưng liệu ai có thể biết được, bọn họ cũng đều ít nhiều cảm thấy cô đơn?

Vừa lúc nãy, khi Diệp Âm Trúc đưa ra kiến nghị để cho Hài tử của mình trở thành Giáo tử của Áo Bố Lai Ân, như là đã đạm thức bản tính con người trong bọn họ, giống như tình cảm mà mẫu thân dành cho Hài tử vậy. Bọn họ cũng nhớ tới người nhà mình trước đây, nhớ đến cảm giác thân tình. Trong giờ khắc này, bọn họ hầu như là muốn được cảm nhận sâu hơn.

Lấy tâm trạng của Áo Bố Lai Ân được coi là trầm ổn nhất cũng không thể chống đỡ loại cảm giác này, huống chi là với năm vị Tháp Chủ kia.

Đương nhiên, có thể khiến cho bọn họ sinh ra cảm giác này, cũng là nhờ đủ loại cơ. Điều kiện chính là Diệp Âm Trúc đúng là có địa vị ngang hàng với bọn họ.

Hải Dương véo Diệp Âm một cái, ý bảo hắn mau mau đáp ứng. Mặc kệ Hài tử tiếp theo là do Tô Lạp sinh hay là nàng, được Hồn Tháp Tháp Chủ làm Giáo phụ, hơn nữa còn có Áo Bố Lai Ân, như vậy Pháp Lam sau đó không phải là đã trở thành nhà của Diệp Âm Trúc hay sao?

Diệp Âm Trúc cũng muốn đáp ứng, tuy nhiên, hắn còn chưa kịp mở miệng, thì bốn vị Tháp Chủ kia đã cướp lời:

"Mạch Khắc Mễ Lan, ngươi không thể độc chiếm được, Hài tử tiếp theo phải nhận ta làm Giáo phụ mới đúng."

Trăm miệng một lời, đều có tâm trạng như nhau, đưa Diệp Âm Trúc lần thứ hai rơi vào ngây dại. Cái này, ai cũng không thể đắc tội. Hơn nữa bọn họ đều rất chân thành.

Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện, sáu người trước mặt này, đã không còn là tín ngưỡng của các Ma pháp sư nữa, không phải là Thánh Ma đạo sư cường đại nữa, mà chỉ là sáu lão nhân, sáu lão nhân cô độc mà thôi.

Càng thấy giật mình hơn so với Diệp Âm Trúc, chính là Quang Minh Thánh nữ Mã Lệ Na đang đứng ở một bên.

Nàng chưa từng thấy qua Lão sư của mình có tâm trạng như vậy, liều lĩnh sử dụng Thần thánh chúc phúc như vậy. Cũng không thấy qua những Pháp Lam Tháp Chủ lại còn kích động hơn so với khi có được Siêu Thần khí. Trời ạ! Cái này rốt cuộc là làm sao vậy?

"Là ta đề nghị trước tiên, luôn luôn phải theo thứ tự đến trước và sau."

Mạch Khắc Mễ Lan bất mãn nhìn bốn vị Tháp Chủ khác.

Tính tình của Hỏa Tháp Tháp Chủ Tang Đức Tư giống như Thuộc tínhMa pháp của hắn vậy:

"Thứ này cũng theo thứ tự từ trước đến sau sao? Âm Trúc bọn họ còn chưa có Hài tử thứ hai mà, phải để Âm Trúc chọn lựa mới đúng."

Mạch Khắc Mễ Lan ngạo nghễ nói:

"Âm Trúc căn bản là Ma pháp sư Tinh thần hệ, đồng nguyên với ta, đương nhiên là chọn ta."

Tang Đức Tư hừ một tiếng nói:

"Lẽ nào ngươi sau đó dạy Hài tử Ma pháp Tinh thần hệ có thể so với Âm Trúc được chứ? Từ điểm đó cho thấy, chúng ta bốn người đều hơn ngươi."

Khiến Diệp Âm Trúc mở rộng tầm mắt chính là Thủy Tháp Tháp Chủ Tây Lập Tư, Thổ Tháp Tháp Chủ Uy Nhĩ Khẳng Tư cùng Phong Tháp Tháp Chủ Đức Văn Khải Tây lại đều cùng nhau gật đầu đồng ý với lời nói của Tang Đức Tự.

"Ngươi, các ngươi…."

Mạch Khắc Mễ Lan giận dữ, giơ Pháp trượng trong tay lên, đánh về phía Tang Đức Tư.

"Chờ một chút".

Một giọng nói mang theo linh hồn chấn nhiếp vang lên khiến cho cuộc nội chiến của năm vị Tháp Chủ ngừng lại. Ánh mắt bọn họ cùng nhau hướng về nơi phát ra giọng nói đó.

Cảm nhận được ánh mắt của năm vị Tháp Chủ đang nhìn mình, Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ phải nói:

"Các vị Đại sư, hiện tại Hài tử thứ nhất của ta còn chưa có sinh ra. Các ngươi đã sớm tranh đấu như vậy, có phải là quá sớm hay không?"

Năm vị Tháp Chủ sửng sốt một chút, bọn hộ đều kinh ngạc phát hiện, tâm trạng của mình sao lại trở nên kích động như vậy? Phải biết rằng, Tinh thần lực của bọn họ cực kỳ cường đại. Tu luyện nhiều năm như vậy, tâm thần rất vững vàng, tuyệt đối không nên xuất hiện tình huống này.

Tuy nhiên, bọn họ rất nhanh đã trở lại bình thường, ngay cả Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân cũng bởi vì tiểu sinh mệnh này mà có tâm trạng biến hóa. Huống chi là bọn hắn? Có thể đúng là do đã quá cô độc.

Cảm xúc nội tâm làm bọn hắn nhớ lại kinh nghiệm trong đời. Pháp Lam đã đem đến cho bọn họ lực lượng cùng địa vị cao cao tại thượng, nhưng là đồng thời cũng lấy đi rất nhiều thứ vốn thuộc về bọn họ.

Ánh mắt trở nên ảm đạm đi rất nhiều. Năm vị Tháp Chủ một lần nữa ngồi trở lại vị trí, tâm trạng rõ ràng sa sút đi một chút.

Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm nhận những biến hóa tâm trạng trên người những vị Tháp Chủ này. Mỉm cười nói:

"Các vị Đại sư, các ngươi không cần như vậy, vì Pháp Lam, các ngươi đã nỗ lực rất nhiều. Ta và thê tử của ta tuổi đều rất còn trẻ, không bằng như vậy sau này chúng ta có thêm Hài tử, xin mời các vị Đại sư làm Giáo phụ của bọn chúng. Ta có hai vị thê tử, ta nghĩ muốn sinh thêm năm Hài tử nữa cũng không phải là quá khó khăn."

Nghe xong nhưng lời này của Diệp Âm Trúc, ánh mắt năm vị Tháp Chủ nhất thời sáng lên một lần nữa, Mạch Khắc Mễ Lan nói:

"Ta nhận đứa tiếp theo."

"Không được, Hài tử thứ hai phải làm Giáo tử của ta."

Tranh chấp lại bắt đầu.

Quang minh Thánh nữ Mã Lệ Na đứng một bên nhịn không được bật cười nói:

"Các vị Lão sư, người thứ hai và người thứ ba có cái gì khác nhau chứ?"

Mạch Khắc Mễ Lan gần như là buột miệng nói ra:

" Đương nhiên là có khác nhau, Thần thánh chúc phúc của Áo Bố Lai Ân chỉ có thể sử dụng một lần nữa."

Diệp Âm Trúc giờ mới hiểu được, thì ra năm vị Tháp Chủ có chủ ý, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

"Các vị Đại sư, các ngươi cũng không có giác ngộ làm phụ thân."

Mạch Khắc Mễ Lan nhíu mày hỏi:

"Giác ngộ làm phụ thân?"

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

"Đại sư, ngài cho rằng, nếu như lúc ta có Hài tử, ta sẽ đối đãi nó ra sao?"

Mạch Khắc Mễ Lan cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều liền nói:

"Đương nhiên là đem những đồ tốt nhất cho nó, để nó kế thừa lực lượng của ngươi, truyền thụ cho nó năng lực cường đại nhất. Trở thành cường giả trên đại lục sau này."

Diệp Âm Trúc lắc đầu:

"Không, ngài sai rồi, ta cho tới bây giờ cũng không có nghĩ như vậy."

Ánh mắt năm vị Tháp Chủ nhìn Diệp Âm Trúc thoáng biến hóa một chút, Tang Đức Tư nhịn không được hỏi:


"Vì sao? Lẽ nào ngươi không hy vọng thấy Hài tử của mình có được thành tựu hay sao?"

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:

"Không, ta không hy vọng. Các vị Đại sư, có một đạo lý các ngươi nhất định hiểu hơn cả ta. Muốn thu được cái gì, đều nhất định phải có sự nỗ lực. Người ngoài thấy được chính là sự cường đại của các ngươi, nhưng bọn hắn làm sao có thể hiểu được để có thể cường đại như vậy các ngươi đã phải nỗ lực như thế nào? Ta không hy vọng Hài tử của ta không có được thời thơ ấu. Ta đối với nó cũng không có bất cứ kỳ vọng gì, chỉ cần nó có thể khỏe mạnh, vui sướng hạnh phúc cả đời, ta cũng đã thỏa mãn rồi. Làm phụ thân, đây chính là tâm nguyện duy nhất của ta."

Lúc này, Tô Lạp đã từ trong ngủ say tỉnh lại. Nàng có thể tỉnh dậy nhanh như vậy, có quan hệ rất lớn với việc Áo Bố Lai Ân đem hết toàn lực thi triển Thần thánh chúc phúc. Áo Bố Lai Ân tự nhiên là biết bản thân Tô Lạp tu luyện chính là năng lực Hắc Ám. Cho nên trong thời gian tiến hành, hắn tận lực đem Quang hệ năng lượng loại bỏ hết, chỉ còn lại Thần thánh khí tức rót vào trong cơ thể Tô Lạp, đó cũng là nguyên nhân quan trọng khiến hắn tiêu hao năng lượng bản thân lớn như vậy.

Mà Tô Lạp khi tiếp nhận Thần thánh khí tức, nhất thời ngủ say, thân thể cũng không có xuất hiện bất cứ sự khó chịu nào, tỉnh lại, toàn thân đều cảm thấy rất thoải mái. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tô Lạp đặt vào trong tay của Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc nhìn nàng, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của Tô Lạp, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm ấm áp trong lòng Tô Lạp.

Đúng vậy, làm phụ mẫu, mong muốn nhất với Hài tử như thế nào?

Khỏe mạnh, bình an, hạnh phúc, đây chính là kỳ vọng của phụ mẫu. Mong Hài tử thành Long không phải không có, nhưng nếu theo như lời của Diệp Âm Trúc, cần phải nỗ lực bao nhiêu? Tình cảm của phụ mẫu đối với Hài tử vĩnh viễn đều là vô tư nhất.

Mạch Khắc Mễ Lan nhíu mày:

"Thế nhưng, với ưu tú truyền thừa của các ngươi, lẽ nào mong muốn thấy Hài tử của mình sống một cuộc đời bình thường sao?"

Diệp Âm Trúc mỉm cười:

"Đại sư, ngài chính là vẫn chưa hiểu rõ ý của ta. Ta sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Hài tử ta, nếu như nó mong muốn trở nên cường đại. Như vậy, nó sẽ phải nỗ lực, ngược lại, nếu như nó chỉ là mong muốn bình thản vui sướng suốt cuộc đời, ta cũng tuyệt không bức bách hắn đi tu luyện. tất cả đều do chính nó quyết định. Ta nghĩ như vậy mới là tốt nhất. Áp đặt nhiều trọng trách trên người nó, có thể khiến cho nó trong tương lai trở nên cường đại, thế nhưng, nó thực sự sẽ thấy vui sướng sao?"

Mạch Khắc Mễ Lan thở dài, trong mắt thêm cảm động:

"Đúng vậy, ta hiểu được. Cảm ơn ngươi, Âm Trúc, ngươi đã cho ta hiểu được. Xem ra tư tưởng của chúng ta vẫn đều giới hạn trong Pháp Lam, hạn chế trong một không gian nhỏ hẹp. Thật là, chúng ta cũng không xứng trở thành Giáo phụ Hài tử của ngươi."

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

"Như thế nào có thể thế chứ. Thực ra, ta thật lòng mong muốn các vị Đại sư có thể trở thành Giáo phụ của Hài tử ta sau này. Nói như thế nào, với thực lực của các vị, cũng chính là sự bảo hộ lớn nhất của bọn chúng!"

Năm vị Tháp Chủ đều nở nụ cười, bọn họ có thể cảm nhận được sự chân thành của Diệp Âm Trúc. Hài tử chưa sinh ra kia như là cầu nối tốt nhất của bọn họ trong lúc này, sự ngăn cách trong lòng đã lặng lẽ biến mất.

Tiệc tối kết thúc, có thể là bởi vì sử dụng Thần thánh chúng phúc tiêu hao quá lớn, Áo Bố Lai Ân vẫn đắm chìm trong tu luyện, Mã Lệ Na thay mặt Lão sư đưa mọi người ra khỏi Quang minh Tháp.

Trở lại Ám Tháp, Diệp Âm Trúc rốt cuộc nhịn không được, cười ha hả, trong lòng vui sướng khó có thể nói nên lời.

"Thật không nghĩ đến, chinh phục Pháp Lam, lại chính là Hài tử của chúng ta."

Diệp Âm Trúc thở phào nhẹ nhõm:

"Lần này, ta rốt cục yên tâm rồi, biến hóa ở Linh hồn, sẽ không là giả."

Hải Dương than nhẹ một tiếng:

"Không nghĩ tới, các Tháp Chủ Pháp Lam lại chỉ là những lão nhân đáng thương."

Diệp Âm Trúc trầm ngâm, Hải Dương nói không sai, mặc dù đám người Áo Bố Lai Ân đều có thực lực cường đại, nhưng bọn hắn thực sự rất đáng thương, chỉ có Ma pháp, không có tình thân. Mặc dù tất cả mọi chuyện xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay thoạt nhìn có chút không thể tin được, thế nhưng, đối với các lão nhân sớm đã mất đi tình thân này mà nói, câu nói kia của Diệp Âm Trúc đối với Áo Bố Lai Ân, giống như là đánh thức mầm mống tình thân bên trong nội tâm bọn họ. Một ngày mầm mống đâm chồi, tất cả đều trở nên khác hẳn.

Diệp Âm Trúc không hề nghi ngờ đã chiếm được sự tán thành của sáu vị Pháp Lam Tháp Chủ. Sáng sớm hôm sau, Quang Minh Thánh nữ Mã Lệ Na tự mình đi tới Ám tháp, mời Diệp Âm Trúc tham gia hội nghị Pháp Lam.

Do Tháp Chủ Pháp Lam Thất Tháp tham gia hội nghị, hiển nhiên là định ra quyết sách tối cao.

Tập hợp trong Quang Minh tháp, vẻ mặt sáu vị Tháp Chủ đều đã khôi phục bình thường, Diệp Âm Trúc tự nhiên không có dẫn hai vị thê tử đến đây, thậm chí ngay cả Quang minh Thánh nữ Mã Lệ Na cũng không tham gia. Ở đây, chỉ có bảy vị Tháp Chủ.

"Áo Bố Lai Ân Sư huynh, ngài đã khôi phục năng lượng tiêu hao rồi chứ?"

Diệp Âm Trúc mỉm cười hỏi.

Áo Bố Lai Ân mỉm cười nói:

"Đã không sao, ngày hôm nay mời mọi người tới đây, là muốn thương nghị về chuyện tăng cường Phong ấn. Âm Trúc, người tuy chưa chính thức đăng quang, nhưng đã là một Tháp Chủ trong Pháp Lam Thất Tháp, có vài bí mật ngươi cũng có thể biết. Đồng thời cũng thương lượng một chút về hành động tiếp theo của chúng ta."

Diệp Âm Trúc gật đầu:

"Mời Sư huynh nói."

Áo Bố Lai Ân liền nói:

"Pháp Lam đã có lịch sử lâu đời, từ khi Đại lục thống nhất trước kia, đến khi phân chia thành các Quốc gia như hiện nay, mục tiêu của Pháp Lam thủy chung không có thay đổi, bảo vệ vùng đất này cùng với Nhân loại và các tộc khác. Âm Trúc, có thể ngươi đã cảm nhận được Pháp Lam Thất Tháp là như thế nào, thế nhưng, cho dù lực lượng cường đại như vậy, cũng vĩnh viễn duy trì Phong ấn."

Diếp Âm Trúc cau mày:

""Sư huynh. Lẽ nào lực lượng của bảy kiện Siêu Thần khí lại không đạt tới Thần Cấp sao?"

Lời vừa nói ra, mấy vị Tháp Chủ ở đây đều liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời nghĩ đến, hắn quả nhiên đã biết bí mật của Pháp Lam Thất Tháp.

Áo Bố Lai Ân thở dài một tiếng, nói:

"Chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Lẽ ra, năng lượng của Pháp Lam Thất Tháp hẳn là đủ để chấn nhiếp Phong ấn, có thể là bởi vì thực lực của chúng ta không đủ. Không thể hoàn toàn điều động năng lượng của Thất Tháp mới gặp phải kết quả như vậy."

Diệp Âm Trúc trong lòng nghi hoặc

"Vì sao? Sư huynh, ngài hẳn là cũng biết, ta cũng có một kiên Siêu Thần. Khi thực lực của ta đạt tới Thứ Thần Cấp, cũng không có xuất hiện tình huống không thể sử dụng Siêu Thần khí. Huống chi, Pháp Lam Thất Tháp đã thành lập nhiều năm như vậy. sử dụng thế nào các vị hẳn là hiểu rất rõ mới đúng."

"Không, sợ rằng ngươi đã nghĩ sai rồi. Phong ấn sinh ra rung chuyển, cũng không phải là trùng kích từ Thâm Uyên vị diện đến. Mà vấn đề là ở chúng ta, nói đơn giản, cũng chính là Pháp Lam Thất Tháp có vấn đề. Âm Trúc, ngươi có biết Pháp Lam Phong ấn Thâm Uyên vị diện ở đâu không?"

Áo Bố Lai Ân nhẹ giọng hỏi.

Diệp Âm Trúc thầm nghĩ trong lòng, các ngươi không nói ta làm sao biết, nhưng bề ngoài chỉ lắc đầu.

Áo Bố Lai Ân liền cho hắn biết:

"Thực ra, Phong ấn này so với tưởng tượng của ngươi còn muốn lớn hơn nhiều. Bởi vì, toàn bộ Pháp Lam thành chính là Phong ấn đó. Ta trực tiếp nói cho ngươi biết, ngươi thấy Pháp Lam Thất Tháp, mặc dù là Pháp Lam sinh ra mới thành lập, thế nhưng, bảy viên Bảo thạch đính trên Pháp Lam Thất Tháp mới là chỗ then chốt, mà bày viên bảo thạch này cũng đã tồn tại trước khi Pháp Lam thành lập."

Trong mơ hồ, Diệp Âm Trúc đã hiểu được vài phần, ánh mắt sáng lên

"Trước khi thành lập đã tồn tại? Nói như vậy chính là bộ phận cấu thành Phong ấn? Đó không phải là ….?"

Áo Bố Lai Ân gật đầu:

"Ngươi rất thông minh, diện tích chỉnh thể của Pháp Lam thành chính là Thông đạo nối liền Thâm Uyên vị diện với Thế giới của chúng ta. Mà người Phong ấn của Thông đạo này cũng chính là tổ tiên Thần Long của các ngươi Đông Long Đế Quóc. Bọn họ dùng chính thân thể mình hợp thành Phong ấn, đem toàn bộ lực lượng hoàn toàn dung nhập vào trong vùng đất này. Sở dĩ, ngầm bên trong Pháp Lam thành chính là nơi mà tổ tiên Thần Long của ngươi đang ngủ say. Bọn họ dùng thân thể của mình biến thành một cái Trận pháp đặc thù, trong đó, thân thể Thần Long Vương Đại nhân đã biến thành bảy viên Bảo thạch có Ma lực cường đại không gì có thể so sánh được.

Nghe xong lời này của Áo Bố Lai Ân, Diệp Âm Trúc không khỏi giật mình Hắn mặc dù cũng từng suy đoán qua thực lực của tổ tiên Thần Long, nhưng chưa từng nghĩ tới Thần Long lại cường đại như thế. Thân thể bọn họ lại có thể hình thành một Phong ấn khổng lồ, bảy viên Bảo thạch của Pháp Lam Thất Tháp chính là tổ tiên Thần Long Vương.

"Nói vậy, Pháp Lam thành không phải là di tích của tổ tiên ta lưu lại sao?" Diệp Âm Trúc nhịn không được bèn hỏi.

Áo Bố Lai Ân lắc đầu, nói:

" Đương nhiên là không phải. Tại hạch tâm của Pháp Lam Thất Tháp, có một nơi đặc biệt, theo như lời của ngươi thì chính là di tích đó. Các Thần Long đem lực lượng của mình thâm nhập vào trong Thông đạo, phong bế Thông đạo, mà bản thể của bọn họ lại thu nhỏ lại rất nhiều, hình thành hạch tâm Trận pháp. Dưới sự chỉ huy của Thần Long Vương, trở thành đầu mối then chốt của hạch tâm Phong ấn. Pháp Lam lúc ban đầu đến nơi đây, thấy được di mệnh của Thần Long Vương, vì vậy, thành lập nên Pháp Lam thành chính là vì bảo vệ Phong ấn. Vị trí của Pháp Lam Thất Tháp chính là trận nhãn, Tháp Chủ bọn ta mặc dù có thể mượn lực lượng của Bảo thạch nhưng thủy chung không thể hiểu được Trận pháp này rốt cuộc là cái gì."

Diếp Âm Trúc liền hỏi:

"Sư huynh, chẳng lẽ Pháp Lam còn không hiểu được Trận pháp này sao? Nó rất phức tạp?"

Áo Bố Lai Ân cười khổ:

" Trái lại, Ma pháp trận do tổ tiên Thần Long của Đông Long các ngươi lưu lại không hề phức tạp, mà rất đơn giản. Chính là bảy bảy bốn mươi chín Thần Long, chia ra làm bảy phương vị, lấy bảy viên Bảo thạch hóa thân của Thần Long Vương làm khởi điểm, hợp thành bảy điểm hạch tâm của Trận pháp. Cũng không có xuất hiện bất luận nguyên lý gì của Ma pháp trận, dường như chỉ là bảy điểm, đã toàn Phong ấn bộ Thông đạo. Ma pháp trận do bảy điểm tạo thành, chúng ta cho tới bây giờ đều chưa thấy qua, cho dù đã nghiên cứu như nhiều năm vậy, cũng không có bất cứ đáp án nào. Thế nên chúng ta vẫn không dám gọi đó là Ma pháp trận, chỉ gọi là Trận pháp mà thôi."

Trận pháp do bảy điểm tạo thành? Diệp Âm Trúc nhíu mày, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, thì ra cũng chẳng phải việc phức tạp gì khó giải thích. Chỉ cần theo quy luật, thì dù là có phức tạp hơn nữa, cuối cùng cũng sẽ có cách phá giải, giống như Trận pháp mà tổ tiên Thần Long lưu lại này, ngoài trử bảy điểm, không có bất cứ quy luật gì, Trận pháp đơn giản như vậy, trái lại khiến cho các Ma pháp Đại sư Pháp Lam không có biện pháp phá giải.

"Sư hynh, ý của người là chính bởi vì cái Trận pháp đơn giản này, các ngươi mới không thể sử dụng Thất Tháp Siêu Thần khí sao? Hơn nữa phong bế Phong ấn cũng là vì nguyên nhân này?"

Áo Bố Lai Ân nghiêm túc gật đầu:

"Đồng thời, đó cũng là nguyên nhân quan trọng chúng ta vì sao muốn cho ngươi vào Pháp Lam, trở thành Thất Tháp Tháp Chủ. Thời gian ban đầu, Phong ấn rất vững chắc, hàng năm chỉ cần do Tháp Chủ Pháp Lam Thất Tháp chúng ta còn có các Ma pháp sư rót Ma lực vào trong đó, Phong ấn sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì. Thời gian trôi qua, tình huống này bắt đầu xuất hiện biến hóa. Ngày trước, các Pháp Lam Tháp Chủ đột nhiên phát hiện, Phong ấn không biết vì sao trở nên lỏng lẻo. Nhưng càng làm bọn hắn cảm thấy kì quái chính là, Ma lực của Pháp Lam Thất Tháp cũng không có yếu đi chút nào, thậm chí dường như còn có chỗ tăng cường. Chỉ là hạch tâm của Thần Long Phong ấn lại xuất hiện một vết rách nhỏ bé. Đó là lần đầu tiên Pháp Lam thực hiện phong bế mười năm. Trong thời gian mười năm, mấy vị Ma pháp sư gian khổ nỗ lực đem Ma lực khổng lồ rót vào, rốt cục mới khiến Phong ấn trở nên vững chắc.

"Thế nhưng, bắt đầu từ lần đó, qua mỗi đoạn thời gian, Phong ấn đều gặp phải tình huống lỏng lẻo, mà tới mỗi thời điểm này, chúng ta có thể mượn năng lượng từ bên trong Pháp Lam Thất Tháp cũng giảm xuống trình độ thấp nhất, khiến Pháp Lam phải toàn lực đối mặt. Không lâu trước kia, khi Pháp Lam tuyên bố đếm ngược ba năm phong bế, Phong ấn lần thứ hai lỏng lẻo, hơn nữa lúc này đây càng lợi hại hơn, Thậm chí lúc nào cũng có khả năng tổn hại. Khi đó, Pháp Lam Thất Tháp cũng rung động kịch liệt. Mà tại Pháp điển Pháp Lam lưu lại ghi chép, đây là dấu hiệu Phong ấn lúc nào cũng có thể bị hỏng. Cho nên chúng ta mới bắt đầu bắt tay liên hệ cùng với Lam Địch Á Tư đế quốc, nỗ lực mau chóng thống nhất Đại lục, qua đó có thể điều động thực lực của cả Đại lục, để ứng phó nguy cơ xuất hiện."

Nghe đến đó, Diệp Âm Trúc hỏi:

"Áo Bố Lai Ân Đại sư, xin hỏi, Pháp Lam Pháp điển là do Tháp Chủ Pháp Lam Thất Tháp đời thứ nhất viết ra sao?"

Áo Bố Lai Ân gật đầu:

"Đúng vậy. Nhưng là có thể nói cũng không phải. Bởi vì trong Pháp điển của Pháp Lam, có một phận nội dung là đến từ di mệnh lưu lại của Thần Long Vương Đại nhân năm đó.Ví dụ như vết rách lần này xuất hiện suýt nữa phá hỏng Phong ấn Pháp Lam, hành động Pháp Lam nỗ lực thống nhất toàn bộ Đại lục, đều là đến từ di mệnh của Thần Long Vương Đại nhân. Ngài cũng đã nói, Phong ấn phá hư, Mẫu Yêu trở lại, cần ngưng tụ toàn bộ lực lượng Đại lục chống lại, thống nhất chỉ huy, quyết một trận tử chiến."

Trong lòng Diệp Âm Trúc đột nhiên cảm giác được cái gì đó, nhưng một tia linh quang cũng chợt lóe qua rồi biến mất. Hắn không nghĩ tới, chiến đấu giữa Lam Địch Á Tư và Mễ Lan, lại là bắt nguồn từ tổ tiên Thần Long của mình.