Cầm Đế

Chương 242: Sở La Môn bỉ mông hội sư

Thanh âm của Mạt Mễ Nhĩ có chút run rẩy

- Khải bẩm tù trưởng đại nhân, bỉ mông cự thú tạo phản, xông vào đại doanh. Bọn chúng phá tan phòng tuyến của hổ nhân đệ nhất quân đoàn và báo nhân đệ tam quân đoàn, đi về hướng bắc rồi.

Nghe xong truyền lệnh binh nói, Cổ Đế suýt nữa phun một ngụm máu tươi. Hắn không ngờ rằng Tang Thác Tư lại hành động kiên quyết như thế, hiển nhiên đây không phải là quyết định tạm thời.

Khi nghe Mạt Mễ Nhĩ nói rằng Tang Thác Tư đã ra khỏi thành, hắn còn hy vọng Tang Thác Tư chỉ vì buồn bực do bị giam lỏng mà bỏ đi xem tộc nhân của mình mà thôi.

Chỉ cần hắn chần chờ một chút, mình cũng có thể truy kịp, chỉ cần không có Hoàng Kim Bỉ Mông vương lãnh đạo, bỉ mông cự thú cho dù có oán hận cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng khi Tang Thác Tư vừa mới ra khỏi thành thì mang theo bỉ mông cự thú, mạnh mẽ phá tan phòng tuyến thú nhân đại quân, không cần hỏi cũng biết bọn họ đang tạo phản.

Lúc này, ngay cả Hổ vương Kiều Khoa Nhĩ cũng không nhịn được, sắc mặt đại biến, bởi vì, bên ngoài không có chỉ có đại doanh bỉ mông quân đoàn của bỉ mông cự thú Bộ Lạc Lôi Thần mà bỉ mông của Bộ Lạc Chiến Thần bọn họ cũng ở trong đó. Là đệ nhất binh chủng của Thú nhân tộc, tổn thất như vậy, không ai có thể chịu đựng nổi. Huống chi, bỉ mông cự thú rất có thể để thuộc hạ biến thành địch nhân.

- Cổ Đế tù trưởng, làm sao bây giờ?

Kiều Khoa Nhĩ bất lực nhìn Cổ Đế.

Sắc mặt Cổ Đế, vị đệ nhất tù trưởng của tam đại bộ lạc biến ảo liên tục, vung tay phải lên

- Còn có thể làm sao bây giờ, diệt hết tất cả những gì có thể đem tới uy hiếp. Kiều Khoa Nhĩ, ngươi mang bạch hổ quân đoàn theo ta, hy vọng còn có thể ngăn kịp bọn họ. Người đâu, phái sư thứu tiểu đội lập tức truyền tin đến bộ lạc Sở La Môn, bất luận tình hình Bỉ mông bên bọn họ thế nào đều phải báo cáo lại. Nếu bỉ mông phản bội chúng ta, ta sẽ hạ sát hoàn toàn bộ tộc của chúng khỏi Cực Bắc Hoang Nguyên.

Nghe Cổ Đế nói xong, sắc mặt Kiều Khoa Nhĩ chợt biến, nói về tàn nhẫn, hắn biết mình thua xa so với sư vương

- Cổ Đế tù trưởng, làm như vậy có thể dẫn tới công phẫn hay không? Dù sao bỉ mông cự thú vẫn là biểu tượng của Thú nhân tộc chúng ta, sợ rằng các tiểu bộ lạc cùng tán lạc hoang nguyên các bỉ mông cự thú lang thang bên trong hoang nguyên sẽ có điều bất lợi đối với chúng ta. Muốn diệt tộc bỉ mông, sợ rằng sẽ gây dao động căn cơ của chúng ta tại Cực Bắc Hoang Nguyên.

Cổ Đế trầm giọng nói:

- bây giờ ta bất chấp. Lúc trước kẻ bị chúng ta giết chết là kế thừa giả của huyết mạch Tử Tinh Bỉ Mông, Tang Thác Tư là ca ca hắn. Tang Thác Tư đột nhiên phản bội, ta có thể dám chắc, lúc trước Tử Tinh Bỉ Mông vẫn chưa chết, đã liên lạc được với hắn. Trước tiên không nói ảnh hưởng của Tử Tinh Bỉ Mông, ngay cả ảnh hưởng của Tang Thác Tư tại bỉ mông nhất tộc cũng đủ để trở thành uy hiếp đối với chúng ta. Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn bỉ mông cự thú tập kết cùng một chổ phát động công kích tam đại bộ lạc chúng ta sao? Khi tứ đại thần thú xuất hiện, sợ là chúng ta mới thật sự trở nên cô lập. Hủy diệt bỉ mông nhất tộc mặc dù sẽ tạo thành ảnh hưởng cực xấu, nhưng đồng thời cũng để cho các tiểu bộ lạc biết lực lượng và quyết tâm của chúng ta, không thể để cho bọn chúng có chút cơ hội nào. Trên thế giới này, sức mạnh mới là quyền lực tuyệt đối. Ta đang muốn xem uy hiếp của tứ đại thần thú trong truyền thuyết là lớn, hay là bàn tay máu của ta tàn nhẫn hơn.

Kiều Khoa Nhĩ nhìn Cổ Đế, ánh mắt đình trệ, rốt cục cũng gật đầu một cách khó khăn

- Được, ta theo cách làm của ngươi. Chỉ là lần này chúng ta sợ rằng sẽ phải tổn thương nguyên khí, rốt cuộc không có cơ hội xâm lược loài người.

Sắc mặt Cổ Đế trở nên bình hoãn vài phần

- Nếu chúng ta muốn thống trị, sau này còn sợ không có cơ hội xâm chiếm thế giới loài người sao? Cứ duy trì cho tốt địa vị chúng ta tại Cực Bắc Hoang Nguyên mới có thể tiếp tục Pháo đài Lôi Thần Chùy cũng không phải dễ dàng công phá. Tốt lắm, chúng ta bây giờ xuất phát đi, nếu chần chờ sợ rằng sẽ tìm không được bóng dáng bọn Tang Thác Tư nữa.

Trong lúc Cổ Đế cùng hổ vương Kiều Khoa Nhĩ định kế thì tại phía tây Cực Bắc Hoang Nguyên, bộ lạc Sở La Môn lại đang nghênh đón khách nhân.

Trời đã dần dần sáng, Tử đứng ở trên đồi, hướng ánh mắt về phía nam. Từ tối hôm qua, hắn được Diệp Âm Trúc truyền tống đến Cực Bắc Hoang Nguyên, thống lĩnh bỉ mông cự thú quân đoàn chạy một đêm, rốt cục khi hừng đông, hắn chỉ còn cách pháo đài Sở La Môn khoảng hai trăm công lý.

Lúc này, đám bỉ mông cự thú đang nghỉ ngơi tại chỗ, chỉ có một mình Tử đứng ở đó lẳng lặng ngắm nhìn.

Bắt đầu rồi, hết thảy rốt cục cũng phải bắt đầu. Tử có thể cảm giác được rõ ràng tim mình đập, tốc độ không ngừng nhanh hơn. Chạy một đêm cũng không có cảm giác mệt mỏi mà sự khác biệt, đó là tinh thần càng ngày càng trở nên phấn khích.

Để có ngày hôm nay, hắn đã phải chờ đợi lâu lắm rồi.

Tử còn nhớ rõ ràng thân nhân mình bị thú nhân tàn hại như thế nào. Chính là bởi vì huyết mạch bị phát hiện năm đó.

Ta đã trở lại, ta rốt cục chính thức về tới Cực Bắc Hoang Nguyên. Cổ Đế, ngươi chờ đó, ta sẽ làm cho Thú nhân tại Cực Bắc Hoang Nguyên một lần nữa cường thịnh trở lại, sự thống trị của tam đại bộ lạc sắp tới hồi kết.

- Lão Đại, chúng ta đi đâu tìm tộc nhân của ngươi?

Thanh âm Cách Lạp Tây Tư trầm thấp từ sau lưng truyền đến. Gã khổng lồ này chỉ cần vài bước là đi tới sau lưng Tử.

Tinh thần Cách Lạp Tây Tư hôm nay rất tốt, chẳng những khí tức phấn khởi, năng lượng ba động chung quanh thân thể cũng cường thịnh hơn nhiều so với trước kia.

Thật lâu rồi không được ăn nhiều như hôm qua. Cho tới bây giờ, mọi thực vật trong bụng vẫn đang được tiêu hóa, Cách Lạp Tây Tư thập phần thích thú đối với ưu đãi của thánh quang thành.

Tử không quay đầu lại, lãnh đạm nói:

- không cần đi tìm bọn họ, chờ bọn họ tới là được. Tử tinh cảm ứng của ta có thể phát ra đến hơn năm mươi dặm. Lần trước tại pháo đài Lôi Thần Chùy đã bị cấm ma lĩnh vực ảnh hưởng nên hiệu quả kém một chút, nhưng pháo đài Sở La Môn lại không có cấm ma lĩnh vực, bây giờ ta chỉ hy vọng, tộc nhân ta đều tập trung bên trong pháo đài giống như ở bộ lạc lôi thần.

Cách Lạp Tây Tư cười hắc hắc, nói:

- lão Đại, pháo đài Sở La Môn có cái gì ăn ngon không? Nghe nói, đồ đằng (vật tổ) bọn họ chính là hai tiểu tử Thiểm và Lôi.

Tử gật đầu, nói:

- Lần này chúng ta không thể phát sinh xung đột cùng bọn họ. Sau khi tìm được tộc nhân ta, chúng ta lập tức rời đi, đi đến băng sâm cùng hội hợp đại ca. Nếu bỉ mông nhất tộc chúng ta có thể đoàn tụ cùng một chỗ, đại họa của tam đại bộ lạc sắp tới.

Tận trong xương cốt, Tử dù sao cũng là thú nhân, hắn đương nhiên có đủ tự tin thống lĩnh tứ đại thần thú cùng hơn trăm bỉ mông cự thú xông vào pháo đài Sở La Môn, không ai có thể ngăn trở bọn họ rời đi.

Nhưng hắn không muốn làm như vậy, dù sao, tương lai Cực Bắc Hoang Nguyên là thuộc về hắn.

Một lúc sau, toàn quân triển khai không một tiếng động, tiến đến gần bộ lạc Sở La Môn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bất luận là pháo đài nào trong tam đại pháo đài của Thú nhân tộc, phòng ngự bên ngoài đều là rất mạnh, nhưng bên trong sẽ buông lỏng rất nhiều. Dù sao, không xuyên qua tam đại pháo đài, loài người căn bản không có khả năng uy hiếp bên trong Cực Bắc Hoang Nguyên.

Cho nên, đêm hôm qua đám người của Tử mới có thể dễ dàng chạy tới mà cũng không gặp phiền toái gì.

Nhưng đến gần Pháo đài Sở La Môn, trong vòng hai trăm lý, tình huống lại trở nên không đễ dàng như vậy. Đó cũng là nguyên nhân tại sao Tử lại để cho thuộc hạ nghỉ ngơi trước.

Đi không tới mười dặm, bọn họ đã gặp nhóm trinh sát đầu tiên, một tiểu đội gồm trăm tên lang kỵ binh.

Tốc độ lang kỵ binh rất nhanh, mang theo bụi mù cuồn cuộn tiến về hướng bỉ mông quân đoàn.

Trong mắt Tử, lãnh quang chợt lóe, giơ bàn tay lên, mệnh lệnh cho đám bỉ mông chiến sĩ dừng chân, gọi Địch Tư đến bên người, thấp giọng nói vào tai hắn vài câu, lập tức thống lĩnh tứ đại thần thú lẻn vào bỉ mông quân đoàn.

Lúc này, bọn họ đều chưa hiện ra bản thể, đứng giữa quân đoàn bỉ mông cự thú cao lớn như cương thiết rừng rậm, thân thể đã được yểm hộ, căn bản không sợ bị người khác phát hiện.

Lang kỵ binh rất nhanh đi đến phía trước đội ngũ, trăm tên lang kỵ binh nhảy nhanh xuống khỏi tọa lang, trong mắt bọn họ tràn ngập nghi hoặc, nhưng lập tức tất cả đều quỳ xuống, hành lễ trước mặt đám bỉ mông cự thú.

Trong thú nhân thế giới, bất luận là bộ lạc nào, cho dù là hoàng tộc, bỉ mông nhất tộc đều là nhất đẳng quý tộc.

- Ra mắt đại nhân, xin hỏi đại nhân từ đâu mà đến?

Một gã lang kỵ binh cầm đầu, cung kính hỏi, cảm thụ được áp lực khổng lồ do bỉ mông cự thú mang đến, đám lang kỵ binh có vẻ rất cung kính.

Địch Tư tiến nhanh đến

- Thế nào, Bổn đại nhân từ nơi nào đến, ngươi có thể hỏi sao?

Gặp phải khí tức cường hãn của hoàng kim bỉ mông, đám lang kỵ binh thậm chí ho cũng không dám.

Trong lòng tên lang kỵ binh kia thầm mắng chính mình, đã sớm thấy bỉ mông cự thú rồi, lại còn hỏi nữa làm gì, muốn tìm phiền toái hay sao?

Ai không biết tính của bỉ mông cự thú, lấy địa vị của bọn họ trong Thú nhân tộc, cho dù có giết chết mình cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào dám trách móc.

Nhưng nếu đã xảy ra, hắn cũng chỉ có thể gắng gượng nói:


- đại nhân, chúng ta là tiểu đội tuần tra của bộ lạc Sở La Môn. Dường như ngài cũng không phải thuộc bộ lạc chúng ta, cho nên ta phải biết lai lịch ngài, để hồi bộ lạc bẩm báo, để tù trưởng cho người đến nghênh đón ngài.

Hắn cũng không có nói sai, với trăm tên bỉ mông cự thú trước mắt, đủ để cho tù trưởng của cả tam đại bộ lạc tự mình nghênh đón rồi.

Địch Tư hừ mũi một tiếng

- Bộ lạc Sở La Môn các ngươi thật là quá cần thận, lão tử từ Bộ Lạc Lôi Thần đến. Chúng ta công phá xong phòng ngự của Thánh Quang thành, Cổ Đế đại nhân phái chúng ta đến đây trợ giúp bộ lạc Sở La Môn các ngươi, chuẩn bị tốt một chút để tấn công phòng tuyến của A Tư Kha Lợi Quốc. Nói đi, bộ lạc Sở La Môn các ngươi thật sự là phế vật, đối phó một A Tư Kha Lợi Quốc nho nhỏ, đến bây giờ vẫn không có kết quả gì.

Lang kỵ binh tiểu đội trưởng nghe Địch Tư nói xong, chấn động

- xin hỏi đại nhân, các ngươi thật sự đã công phá phòng tuyến của Mễ Lan đế quốc sao? Mễ Lan đế quốc phương bắc quân đoàn có hơn một ngàn ma pháp sư mà.

Địch Tư nói:

- Thế nào, chẳng lẽ bọn chúng có thể bì với Bỉ mông nhất tộc chúng ta sao? Chúng ta, Bộ Lạc Lôi Thần cùng Bộ Lạc Chiến Thần liên hợp, Mễ Lan phương bắc quân đoàn không là đối thủ. Tiểu tử, thế nào, ngươi còn chưa tin ta? Dám can đảm chất vấn ta sao?

Vừa nói, Địch Tư giơ tay nhấc tiểu đội trưởng lang kỵ binh khỏi mặt đất. Với thân cao hơn mười bảy thước của hắn, nắm một lang kỵ binh dễ dàng tựa như nắm một con chuột, lợi trảo màu vàng trên tay kia bắn thẳng đến cổ tên lang kỵ binh. Hàn quang lóe ra, chỉ cần một lời không hợp sẽ giết chết đối phương.

- Không, đại nhân, tiểu nhân làm sao dám nghi ngờ lời ngài nói. Tiểu nhân không có ý mạo phạm, xin ngài tha mạng!

Tiểu đội trưởng Lang kỵ binh kinh hãi thất sắc, đối mặt hoàng kim bỉ mông, hắn căn bản không có một cơ hội phản kháng.

Địch Tư lạnh lùng nhìn lang kỵ binh trước mắt, hừ một tiếng, nói:

- được rồi, lão tử hôm nay tâm tình rất tốt, không giết ngươi đâu. Có điều, bộ lạc Sở La Môn các ngươi thật sự là quá cẩn thận. Đã lâu không gặp tộc nhân của ta, vậy ngươi dẫn đường, đi xem tộc nhân ta rồi nói tiếp.

- Dạ, dạ.

Tiểu đội trưởng Lang kỵ binh nào dám nghi ngờ lời Địch Tư nói, đáp ứng ngay lập tức.

Địch Tư tiện tay vung lên, ném hắn xuống đất

- Dẫn đường.

Tiểu đội trưởng Lang kỵ binh tiếp đất, quay mấy vòng mới đứng lên, mặc dù trong lòng rất hận Địch Tư, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện, bay nhanh đến tọa lang của mình, mang theo tiểu đội lang kỵ binh đi trước dẫn đường. Mặc dù Địch Tư không nói để cho hắn phái người quay về trước bẩm báo, hắn cũng không dám tự chủ trương, e sợ chọc giận tên khổng lồ trước mặt.

Chỉ có điều, trong quá trình chạy vội về, vị Tiểu đội trưởng Lang kỵ binh suy nghĩ, từ lúc nào, bỉ mông cự thú lại được trang bị tốt như vậy. Thân thể bọn họ có giáp trụ, không lẽ thú nhân có thể chú tạo ra.

Đương nhiên, tên lang kỵ binh này căn bản không có khả năng nghĩ được rằng vị bỉ mông cự thú này là đến từ Cầm Thành. Tam đại bộ lậc vẫn phong tỏa nghiêm mật tin mất tích của bỉ mông cự thú cho nên lúc này tin đó ngược lại hỗ trợ nhóm của Tử.

Tử đương nhiên có thể dựa vào năng lực đặc thù của Tử Tinh Bỉ Mông, gọi tộc nhân mình về, nhưng như thế sẽ làm chậm trễ thời gian. Hơn nữa, một khi hắn gọi về thì không thể gián đoạn, một khi gặp phải địch nhân chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề. Nếu trước mắt có thể tìm được người dẫn đường, cần gì lựa chọn biện pháp nguy hiểm đây?

Dưới sự dẫn đầu của lang kỵ binh, bỉ mông quân đoàn Cầm Thành tiến rất nhanh về hướng Pháo đài Sở La Môn. Dọc theo đường đi, bọn họ lại gặp vài nhóm bộ đội trinh sát của thú nhân, nhưng sau khi người phụ trách trinh sát trao đổi đơn giản cùng tiểu đội trưởng lang kỵ binh, liền lập tức rời xa. Không ai dám xúc phạm bỉ mông quân đoàn.

Dù sao, Địch Tư đã nói trước là đến để tăng cường, một lý do chính đáng.

Đương nhiên, nếu lý do này bị tù trưởng Bộ lạc Sở La Môn nghe được, sợ rằng sẽ lập tức phát hiện điều giả dối trong đó.

Tam đại bộ lạc đã sớm thống nhất với nhau, khi chiến tranh đối với loài người sẽ không sử dụng bỉ mông cự thú. Bộ Lạc Lôi Thần sao lại phái bỉ mông cự thú đến trợ giúp đây?

Đáng tiếc, tin tức như vậy cũng bị tam đại bộ lạc phong tỏa, chỉ có tầng lớp cấp cao của tam đại bộ lạc mới biết được.

Tử núp bên trong bỉ mông cự thú quân đoàn, sắc mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại nổi sóng mãnh liệt. Đó không phải là lo lắng cho sự việc trước mắt mà là tự hỏi, phải như thế nào mới có thể thống nhất cả Cực Bắc Hoang Nguyên nhanh nhất.

Bộ lạc Sở La Môn.

Hùng vương Á Đa Ni gần đây tâm tình cũng không tệ lắm. Bộ lạc Sở La Môn cùng A Tư Kha Lợi Quốc coi như là lão oan gia rồi. Nói về sức chiến đấu, tự nhiên là Bộ lạc Sở La Môn phải cường thịnh hơn vài phần, chỉ có điều hậu cần bổ cấp của Thú nhân tộc luôn luôn là vấn đề lớn. Nhưng lần này, sau khi chiến tranh bắt đầu, vấn đề lại căn bản được giải quyết.

Lam Địch Á Tư đế quốc thông qua Phật La Quốc đem khối lượng lớn vật tư bổ cấp vận chuyển đến Bộ Lạc Chiến Thần, thông qua Bộ Lạc Lôi Thần, hắn cũng có được đại lượng trợ giúp. Cứ như vậy, Á Đa Ni căn bản không cần phải lo lắng chuyện bổ cấp nữa, cùng A Tư Kha Lợi Quốc triển khai đại chiến chưa từng có trước đó.

Trước khi tiến vào thời gian nghỉ dưởng, Bộ lạc Sở La Môn đã lấy được ưu thế, bây giờ Á Đa Ni đang vừa chỉnh quân vừa chờ đợi một đợt vật tư bổ cấp. Hắn tin tưởng, khi khai chiến, mình tuyệt đối có năng lực công phá A Tư Kha Lợi Quốc.

- Báo

truyền tin binh từ bên ngoài chạy đến.

Á Đa Ni nói:

- Chuyện gì?

mặc dù thân thể hùng nhân là cao nhất trong hoàng tộc tam đại bộ lạc nhưng Á Đa Ni đối đãi kẻ dưới tay cũng rất tốt. Vị hùng vương này không dễ phát giận, cũng sẽ không nổi giận đối với tộc nhân, vì vậy mà hắn được tộc nhân Bộ lạc Sở La Môn rất yêu quý.

Nếu không phải bởi vì điều kiện thiên nhiên và vì thua kém nhiều so với Bộ Lạc Lôi Thần thì sợ rằng Á Đa Ni đã sớm đánh chiếm lấy vị trí bộ lạc số một của Bộ Lạc Lôi Thần.

- Hồi bẩm tù trường đại nhân, tiểu đội trinh sát chúng ta phát hiện một chi quân đoàn bỉ mông cự thú tại phương bắc.

- Hả?

Á Đa Ni trong lòng cả kinh

- Bỉ mông cự thú quân đoàn? không có khả năng! bọn họ không phải đang ở quân doanh phía bắc pháo đài sao? Ta đã nói không có lệnh ta, bọn chúng không được tự ý rời đi quân doanh.

- Không, tù trường đại nhân, không phải bỉ mông cự thú của chúng ta, nghe nói, là từ Bộ Lạc Lôi Thần bên kia đến tăng viện chúng ta.

- Nói bậy.

Á Đa Ni trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ bất an

- Cổ Đế đã cam đoan lần nữa với ta, bất luận như thế nào cũng không thể dễ dàng sử dụng bỉ mông cự thú, sao có thể phái bỉ mông cự thú đến tăng viện chúng ta. Ngươi có dám chắc là bỉ mông cự thú quân đoàn không?

- Đúng vậy, tù trường đại nhân, đó là do ba vị hoàng kim bỉ mông đại nhân thống lĩnh bỉ mông cự thú quân đoàn, số lượng Bạch Ngân bỉ mông cũng có hơn mười vị.

Á Đa Ni mạnh mẽ đứng lên, hơi thở của vị hùng vương này nhất thời trở nên nặng nề:

- Nhanh, truyện lệnh ta, tập kết bạo hùng quân đoàn, theo ta ra khỏi pháp đài. Đồng thời, truyền lệnh cho bên trong pháo đài, lang kỵ binh quân đoàn toàn diện xuất động. Bằng mọi giá phải ngăn bọn chúng lại trước khi chúng tiến vào pháo đài, tuyệt không thể để cho bọn chúng gặp mặt bỉ mông cự thú trong bộ lạc chúng ta.

Vừa nói xong, Hùng vương bước nhanh hướng ra phía ngoài. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn đã mơ hồ đoán được quân đoàn bỉ mông này đến đây là không có thiện ý.

Bất quá, động thái của Á Đa Ni vẫn chậm một chút, cũng không phải phản ứng của hắn chậm, mà là Tử thống lĩnh bỉ mông quân đoàn đến quá nhanh.

Bỉ mông cự thú toàn lực chạy đến, tốc độ còn trên cả lang kỵ binh, cho nên, khi Á Đa Ni nghe xong tin tức thì đồng thời, nhóm của Tử đã đi tới quân đoàn bỉ mông cự thú bên ngoài bắc môn Pháo đài Sở La Môn.

Không có lệnh của Á Đa Ni, không ai dám ngăn trở đội ngũ bỉ mông quân đoàn. Từ xa, được dẫn đường bởi lang kỵ binh, Tử đã thấy quân doanh thật lớn.

Một tia cười nhẹ hiện lên tại khóe miệng Tử, đúng như mình đoán trước, Bộ lạc Sở La Môn cũng đem tộc nhân mình giam lỏng tại phía bắc pháo đài.

Bỉ mông cự thú với khí thế khổng lồ cùng bước chân tựa như động đất, khi đến gần, khiến cho bỉ mông quân doanh Bộ lạc Sở La Môn phát hiện ngay.

Địch Tư để cho tiểu đội lang kỵ binh rời đi, thống lĩnh bỉ mông quân đoàn bước nhanh tới trước đại doanh.


- Đứng lại, các ngươi từ đâu đến?

Từ bên trong bỉ mông đại doanh, bảy tám cuồng bạo bỉ mông cường tráng từ bên trong chạy đến, ngăn đường Địch Tư. Cùng là bỉ mông cự thú, bọn họ mặc dù kinh ngạc khi thấy tộc nhân tới, nhưng sẽ không sợ sệt như lang kỵ binh.

Một thanh âm trầm thấp mà lạnh như băng từ sau lưng Địch Tư vang lên

- Gọi Tạp Nhĩ đến gặp ta.

Tử chậm rãi từ sau lưng Địch Tư đi ra. Kỳ thật, ngay cả bản thân hắn cũng không nghĩ rằng sẽ thuận lợi đi đến đích. Tới đây, hắn không cần phải ẩn thân nữa. Bây giờ quan trọng nhất là phải tranh thủ thời gian, rời đi càng sớm càng tốt, sự ngăn trở của Bộ lạc Sở La Môn sẽ càng nhỏ.

- Nhân loại?

một cuồng bạo bỉ mông nheo mắt lại. Không ngờ trong bỉ mông quân đoàn cũng gặp phải loài người, nhưng khí tức của người này tại sao kinh khủng như thế.

Tử không để đối phương có thời gian nghi ngờ, một luồng khí tức vô cùng sắc bén từ trên người hắn chợt bộc phát. Từ sau khi thân thể hắn được ngọn lửa linh hồn của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn rèn luyện, có thể hóa thân thành Tử tinh tinh thần chi kiếm, khí tức và năng lực của Tử đều cao hơn nhiều so với trước kia.

Vốn từ hai thước cao, thân thể trong nháy mắt bành trướng, khí lưu khổng lồ màu tím bay lên, thân thể tử tinh tinh khiết cứ cao dần cho đến mười thước, nhưng khi Tử hoàn toàn triển hiện ra khí tức Tử Tinh Bỉ Mông của hắn thì cuồng bạo bỉ mông trước mặt cũng không thể đứng thẳng nổi, theo một thanh âm như vật nặng rơi xuống đất, tất cả đều quỳ xuống.

- Tham kiến Tử Đế.

Thanh âm của đám cuồng bạo bỉ mông run rẩy, trong sự run rẩy mang theo hưng phấn mãnh liệt. Tử Tinh Bỉ Mông, đúng thật là Tử Tinh Bỉ Mông. Mặc dù trước kia bọn họ chưa bao giờ gặp nhưng thân là bỉ mông cự thú, tuyệt sẽ không nhận lầm đối với vương giả chính thức của tộc mình.

Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật ở bên cạnh trầm giọng nói:

- còn không mau đi mời Tạp Nhĩ đại nhân.

Hắn vốn là từ Bộ lạc Sở La Môn, tự nhiên quen thuộc một chút đối với tộc nhân nơi này.

- A, là Áo Lợi Phật đại nhân, vâng, chúng ta lập tức đi.

Cuồng bạo bỉ mông môn có lẽ vì quá mức kích động, trong lúc nhất thời tất cả đều chạy về hướng bản doanh. Áo Lợi Phật nhíu mày, nhìn trộm về phía Tử. Thật may mắn, hắn cũng không có nhìn thấy chút bất mãn nào trong mắt Tử.

Tử trầm giọng nói:

- mọi người chuẩn bị, sau đó chúng ta có thể gặp phải một hồi ác chiến, gặp phải gì ngăn trở, giết không tha, sau đó lùi lại hướng bắc.

- Dạ, Tử đế đại nhân.

Không lâu sau, một thân thể khổng lồ từ bản doanh chạy đến rất nhanh. Đi theo phía sau hắn còn có một số bỉ mông cự thú, trong đó không ít hoàng kim bỉ mông cùng bạch ngân bỉ mông, số lượng chừng hơn mười tên.

- Tử đế ở đâu, Tử đế ở đâu?

Chạy phía trước là một thân hình vô cùng cường tráng màu hoàng kim cao hơn hai mươi thước, thậm chí còn to hơn so với Địch Tư, Áo Lợi Phật, người còn chưa tới, thanh âm rít gào đã truyền tới từ xa.

Thấy một hoàng kim bỉ mông đến, Tử biết hắn chính là Bỉ mông Vương Tạp Nhĩ của pháo đài Sở La Môn như lời đại ca của mình vừa nói.

- Ta ở đây.

Thanh âm trầm thấp mà bình tĩnh cùng với khí tức đặc biệt của Tử Tinh Bỉ Mông truyền lại, đối với các bỉ mông cự thú khác thì cũng không có gì lạ, nhưng trong tai Tạp Nhĩ lại như tiếng sấm nổ.

Một luồng khí tức cường đại chợt đánh tới thân thể hắn. Mặc dù là hoàng kim bỉ mông vô cùng cường đại giống như Tang Thác Tư, đều đã gần đến bạch cảnh, nhưng khi hắn cảm nhận cổ khí thế này thì huyết mạch như bị đình trệ, thân thể run lên, thậm chí không có vận khí chống lại, lập tức quỳ xuống trước mặt Tử.

-Tử Tinh Bỉ Mông vĩ đại rốt cục cũng đã xuất hiện. Thần thú ơi, người cũng không để chúng ta đợi quá lâu. Tham kiến Tử đế đại nhân.

Tạp Nhĩ ngửa mặt lên trời rít gào, lệ rơi chan chứa trước mặt Tử.

Luận về tuổi, Tạp Nhĩ là Bỉ mông vương lớn nhất trong tam đại bộ lạc, thực lực hắn kém Tang Thác Tư nửa phần nhưng là trưởng giả bỉ mông được tôn trọng nhất.

Tử tiến lên một bước, thân thể hắn chỉ cao bằng một nửa Tạp Nhĩ, nhưng song chưởng lại có thể mạnh mẽ đở Tạp Nhĩ từ trên mặt đất đứng lên.

- Đây là lệnh bài do đại ca Tang Thác Tư của ta cấp.

Vừa nói xong, Tử đem tín vật của Tang Thác Tư đưa cho Tạp Nhĩ.

Tạp Nhĩ cũng không tiếp lấy, lúc này, ánh mắt hắn hoàn toàn tập trung trên người Tử, thân thể khổng lồ bởi vì kích động mà có chút run rẩy

- không, không cần, hoàn toàn không cần. Tử đế đại nhân, khí tức trên người ngài là chứng minh tốt nhất. Tạp Nhĩ ta chờ đợi ngày này đã lâu lắm, ngài rốt cục đã tới, thời khắc phục hưng của bỉ mông nhất tộc chúng ta rốt cục đã tới.

Phía sau Tạp Nhĩ, lúc này toàn bộ bỉ mông cự thú đều quỳ xuống. Ánh mắt Tử vốn bình tĩnh cũng xuất hiện tâm tình dao động mãnh liệt, nhìn tộc nhân trước mặt, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào. Lập tức tất cả bỉ mông cự thú đều hưởng ứng, vô số tiếng rít gào nổi lên vang trời, trong lúc nhất thời, mấy trăm bỉ mông cự thú đồng thời rít gào trong quân doanh.

Trong phụ cận hơn mười dặm, vô luận là chủng tộc thú nhân gì, khi nghe tiếng gầm gừ đều không nhịn được ngã sấp xuống mặt đất, khí tức mạnh mẻ ngay cả toàn bộ pháo đài Sở La Môn đều bị ảnh hưởng.

- Tạp Nhĩ, tộc nhân chúng ta đều ở Bộ lạc Sở La Môn sao?

Tiếng gầm gừ vừa dứt, Tử lập tức tĩnh táo lại, hắn đã nhiều năm lắng nghe Diệp Âm Trúc chơi đàn, hơn nữa hắn tràn ngập trí tuệ do tử tinh huyết mạch, tuyệt sẽ không dễ dàng xúc động như bỉ mông cự thú bình thường.

Tạp Nhĩ gật đầu, nói:

- đúng vậy, kể cả ta thì nơi này tổng cộng có bốn vị hoàng kim bỉ mông, mười tám vị bạch kim bỉ mông, hơn một trăm tám mươi cuồng bạo bỉ mông. Tử đế đại nhân, ngài cũng biết, trong bỉ mông nhất tộc, người già và trẻ nhỏ cũng không ở trong quân doanh, cho nên, ở chỗ này đều là chiến sĩ trưởng thành.

Tử gật đầu, nói:

- Tốt, ngươi lập tức gọi toàn bộ tộc nhân đi theo ta.

- Dạ, Tử đế đại nhân.

Bỉ mông là chủng tộc thú nhân cường đại nhất, đồng thời cũng là một chủng tộc phi thường đặc thù. Tộc nhân của Bỉ mông chỉ sau khi trưởng thành mới được các bộ lạc nhận, bỉ mông cự thú còn nhỏ thường thường bị đưa đến chỗ sâu trong Cực Bắc Hoang Nguyên để lịch lãm, rất ít có bỉ mông cự thú còn nhỏ xuất hiện trong bộ lạc, đương nhiên điều này ngoại trừ con của bỉ mông vương.

Khi bỉ mông cự thú đạt tới độ tuổi nhất định, sau khi sức chiến đấu giảm xuống, sẽ tự thoát ly quần thể bỉ mông, xâm nhập Cực Bắc Hoang Nguyên tự sanh tự diệt. Đây là truyền thống của bỉ mông nhất tộc, có thể sống đến khi tự rời đi, đó là tôn kính lớn nhất đối với tộc nhân.

Bỉ mông chỉ cần cường giả mà không cho phép người yếu ảnh hưởng sức chiến đấu ủa bỉ mông nhất tộc. Tính cách cao ngạo đó, cho dù là cự long cũng không thể so sánh nổi.

Tạp Nhĩ trở lại quân doanh, triệu tập đám bỉ mông cự thú, mà lúc này thì, từ phía pháo đài Sở La Môn lại có bụi bay lên, một số lượng lớn kỵ binh từ phía đó phóng tới.

Tử xoay người, bỉ mông chiến sĩ tự động tránh ra một thông lộ, để cho vua của họ đi tới phía trước chiến trận.

Nhìn lang kỵ binh bị bám đầy bụi đất, Tử khinh thường hừ một tiếng

- Bỉ mông chiến sĩ, chuẩn bị chiến đấu.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, không hẹn mà cùng một lúc từng hàng trảo sắc bén từ bàn tay bỉ mông cự thú bắn ra. Trong mắt đám bỉ mông cự thú đều phóng ra huyết quang mang. Trong mắt bỉ mông, chỉ có bỉ mông mới là thú nhân cao cấp, đối với lang kỵ binh yếu kém, bọn họ chỉ xem như là con kiến hôi.

Tử không muốn giết chóc quá nhiều, nhưng nếu phải triển khai giết chóc, hắn tuyệt sẽ không nương tay.

Tất cả bỉ mông cự thú nhanh chóng tách ra, mỗi một bỉ mông cự thú cách nhau hai mươi thước, sắp hàng chỉnh tề thành nhóm, hoàng kim bỉ mông thì khoảng cách càng rộng, chừng bốn mươi thước. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể phát huy thực lực và sẽ không ảnh hưởng đến tộc nhân của mình.

Trận hình chữ nhất (一) là trận hình thường được bỉ mông cự thú sử dụng nhất khi chiến đấu, cũng là trận hình kiêu ngạo nhất. Là quân đoàn bỉ mông lục chiến vô địch, bọn họ không cần bao vây mà tự tin rằng chỉ cần trận hình chữ nhất cũng đủ để ngăn cản địch nhân tiến công. Mà chiến trận này cũng mới có thể để cho bỉ mông cự thú phát huy chiến đấu lực cường hãn nhất.

Cách Lạp Tây Tư, Minh, Thiểm, Lôi phân biệt đứng ở hai bên Tử, lẳng lặng đợi lang kỵ binh đến.

Một cổ sát khí vô hình từ trên người những bỉ mông cự thú phóng thích ra, khí tức thô trọng, dần dần biến hồng, là huyết khí tức, ngưng tụ thành áp lực vô hình đập vào mặt lang kỵ binh đối diện.

Khi khoảng cách giữa bộ đội lang kỵ binh với quân đoàn bỉ mông cự thú còn có hai trăm thước, dưới lệnh của Tử, toàn thể quân đoàn bỉ mông của Cầm Thành phát ra một tiếng rít gào cuồng bạo.

Tiếng gầm thật lớn nương theo uy áp đặc hữu của bỉ mông cự thú, trong phút chốc, tọa lang cơ hồ đồng thời phát ra tiếng rên rỉ, ngã xụi lơ trên mặt đất. Một số lượng lớn lang kỵ binh chợt bị quẳng xuống tọa kỵ, song phương chưa tiếp chiến, quân đoàn lang kỵ binh đã bắt đầu bị thương.

Ầm -, những bỉ mông cự thú chỉnh tề bước từng bước, lại phát ra một tiếng rống giận. Trước mặt binh chủng lục chiến vô địch đỉnh cao của Thú nhân tộc, lang kỵ binh gần như trong phút chốc mất dũng khí, vỡ ra như cát. Những chiến sĩ đi theo sau lang kỵ binh cũng không dám chờ, cả nhóm tách nhanh ra hai bên, không dám đối kháng cùng bỉ mông cự thú.

Tử tinh cự kiếm với chiều dài khổng lồ hơn cả thân thể Tử xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, chỉ cự kiếm về phía trước, Tử hét lớn một tiếng

- Đi về hướng bắc. Ai ngăn cản giết không tha.

Bỉ mông cự thú bước từng bước dài về hướng bắc làm mặt đất chấn động. Tốc độ của bọn họ cũng không nhanh nhưng quân đoàn lang kỵ binh cũng không dám tiến lên ngăn trở. Những lang kỵ binh té trên mặt đất lúc trước bị thân hình khổng lồ của bỉ mông cự thú đạp toàn bộ biến thành bùn thịt (thịt nhão).

Nhìn lợi trảo dài trăm tấc đầy sát khí của bỉ mông cự thú, lang kỵ binh đã hoàn toàn mất đi dũng khí.

Đây là sự bá đạo của bỉ mông cự thú, xưng danh lục chiến vô địch. Đương nhiên, đó cũng là nguyên nhân trọng yếu tại sao tam đại bộ lạc cố kỵ rất sâu đối với bỉ mông cự thú. Đội quân này đủ để thú nhân chống lại cự long cường đại cho nên rất có ảnh hưởng đối với chiến tranh.

Khi Tạp Nhĩ thống lĩnh hai trăm tộc nhân đi ra khỏi quân doanh, Tử đã thống lĩnh quân đoàn bỉ mông Cầm Thành tiến ra ngoài ngàn thước, mà chung quanh, lang kỵ binh lại đi theo xa xa, nhưng không có một ai dám tiến lên.

Tạp Nhĩ biết Tử đang đợi mình, hô một tiếng

- Vì tôn nghiêm của bỉ mông.

Hai trăm bỉ mông cự thú đi đến bên người Tử rất nhanh, trận hình chữ Nhất lại càng trở nên khổng lồ, nhất là ở trung ương do bảy hoàng kim bỉ mông, tứ đại thần thú cùng với ba Băng Cực Ma Viên tạo thành siêu cấp chiến trận, càng phóng thích ra khí tức kinh khủng.

Trong khi Tử chuẩn bị ra lệnh cho bỉ mông chiến sĩ tăng tốc thoát ly về hướng bắc, cửa bắc của pháo đài Sở La Môn lại mở rộng. Lúc này đây xuất hiện không phải là lang kỵ binh, mà là một đám cương thiết hùng sư.

Đồng tử Tạp Nhĩ thoáng co rút lại một chút, trầm giọng nói:

- Là Á Đa Ni bạo hùng quân đoàn, cũng là vương bài chủ lực tuyệt đối của Bộ lạc Sở La Môn.

Tử đích trả lời đơn giản mấy chữ

- thì sao?

Đúng vậy, thì sao? Mặc dù đối mặt với năm vạn thú nhân bạo hùng quân đoàn, quân đoàn duy nhất của toàn thế giới thú nhân được trang bị tương đương với trọng kỵ binh của nhân loại, chẳng lẽ bọn chúng có thể phá giải danh xưng bỉ mông cự thú lục chiến vô địch sao? Không thể, tuyệt đối không thể.