- Bỉ mông cự thú có lực lượng cường đại, việc kiến thiết Cầm Thành, vai trò của bọn họ rất quan trọng. Đức Lỗ Y cùng Giác Ưng kỵ sĩ đều lưu lại, bọn họ cũng có thể vì kiến thiết Cầm Thành mà xuất lực. Bất quá tỷ yên tâm, mặc dù ta không dẫn theo bọn hắn, nhưng lần này cũng có đủ lực lượng đi tới Lam Địch Á Tư. Sẽ do ta, Tử, Minh cùng Cách Lạp Tây Tư đi trước. Có tam đại thần thú bảo vệ, còn có gì mà phải lo lắng nữa?
Nghe Diệp Âm Trúc nói không mang theo quân đội, sắc mặt An Nhã trở nên rất khó nhìn, nhưng khi nàng nghe được tên của tam đại thần thú Diệp Âm Trúc nhắc đến thì thần sắc cũng buông lỏng ra. Tam đại thần thú, không một ai không phải là cường giả trong cường giả, trong đó Minh cùng Cách Lạp Tây Tư càng là siêu cấp thần thú bạch cảnh. Có bọn họ hộ vệ bên cạnh Diệp Âm Trúc, hơn nữa còn có Tử tâm linh tương thông với hắn, về phương diện an toàn quả là không có vấn đề gì.
Tử gật gật đầu.
- Ta cũng thấy đây là lựa chọn tốt nhất. Số ít càng có thể dễ dàng thâm nhập vào bên trong Lam Địch Á Tư, rút lui cũng dễ dàng hơn. Cứ quyết định như vậy đi, An Nhã, nàng phái người mời Minh cùng Cách Lạp Tây Tư tới đi.
Ny Na thấy mọi chuyện đã định, trên mặt hiện lên một tia cười thoải mái.
- Tốt lắm, những chuyện cần làm đều đã xong xuôi, Âm Trúc, ta và các ngươi cùng nhau đi, ngươi tại bên trong Mễ Lan cũng lập nên một cái truyền tống trận đi. Mang ta truyền đến địa phương gần với biên cảnh nhất, như vậy ngươi cũng có thể nhanh chóng đi tới Lam Địch Á Tư.
Trong lúc chờ đợi Minh cùng Cách Lạp Tây Tư, Diệp Âm Trúc thông qua linh hồn cùng Tử trao đổi.
- Tử, xin lỗi. Vì chuyện của ta, đành phải trì hoãn thời gian đi tới phương bắc.
Tử nói:
- Đều là huynh đệ với nhau, cần gì phải nói xin lỗi. Huống chi, lực lượng của chúng ta bây giờ còn không đủ để đối phó với thú nhân tam đại bộ lạc.
Diệp Âm Trúc nói:
- Không phải vậy! Mặc dù từ thực lực mà xét, chúng ta còn thua xa thú nhân. Nhưng chúng ta đã có hai ưu thế lớn. Một là tứ đại thần thú các ngươi đối với thú nhân tộc có lực uy hiếp. Thiểm, Lôi, Minh, Cách Lạp Tây tư, là những đồ đằng* của thú nhân tam đại bộ lạc, ngươi nhớ lại xem, khi bọn hắn xuất hiện trên chiến trường với thú nhân thì sinh ra hiệu quả chấn nhiếp như thế nào? Chẳng lẽ đám thú nhân lại dám hướng đồ đằng mà mình đã tín phụng nhiều năm động thủ sao? Đồng thời, ngươi còn là Tử Tinh Bỉ Mông, là vương giả trời sinh của Bỉ Mông nhất tộc. Chỉ cần ngươi xuất hiện, Bỉ Mông cự thú sẽ thoát ly khỏi thú nhân tam đại bộ lạc, trực tiếp trở thành thuộc hạ của ngươi. Bở vậy, bọn họ tuyệt không dám phái ra chiến sĩ cực mạnh tham chiến. Mặt khác, lực lượng của chúng ta mặc dù không đủ, nhưng quân đoàn phương bắc của Mễ Lan đã chống lại thú nhân tộc nhiều năm như vậy, cùng lực lượng của bọn họ áp chế đối thủ tuyệt không có vấn đề. Chúng ta chỉ cần từ quân tâm của thú nhân bắt đầu…..
Tử trong lòng vừa động.
- Ý ngươi là trước tiên chúng ta làm tan rã quân tâm của thú nhân. Sau đó từng bước xâm chiếm sự thống trị của tam đại bộ lạc. Đồng thời, mượn thêm thực lực của Mễ Lan bắc phương quân đoàn?
Diệp Âm Trúc nói:
- Chúng ta cùng Mễ Lan là minh hữu, chúng ta có nghĩa vụ trợ giúp bọn họ đối kháng thú nhân, chẳng lẽ bọn họ lại không cần xuất lực ra sao? Quân đoàn phương Bắc không có suy nhược như quân đoàn phương Đông, rất nhiều ma pháp sư, long kỵ binh cùng với Mễ Lan chi thuẩn Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái chỉ huy, có bọn họ trợ giúp, Cầm Thành chúng ta thậm chí không cần điều đi nhiều người. Lúc ở Phật La, ta đã suy nghĩ về việc này. Vốn chuẩn bị sau khi đi đến phương bắc trở về sẽ tu chỉnh lại, mang chuyện này giải quyết. Nếu có thể giúp ngươi đoạt lại quyền thống trị thú nhân tộc. Vậy sau này cả Cực Bắc hoang nguyên sẽ là hậu thuẫn của Cầm Thành chúng ta, chúng ta rốt cuộc không cần làm những cái cây không rễ nữa. Đến lúc đó ta sẽ toàn tâm toàn ý tập trung vào chuyện giải cứu Tô Lạp. Nhưng kế hoạch lại có biến hóa, bây giờ chỉ có thể trước tiên đi đến Lam Địch Á Tư. Khi trở về lại đi phương bắc.
Tử cũng không nghĩ tới kế hoạch của Diệp Âm Trúc lại kĩ lưỡng như thế, mà những việc này, phần lớn đều là vì mình mà nghĩ ra. Hắn ngoài miệng mặc dù không nói gì thêm, nhưng từ trong ánh mắt nóng rực có thể nhìn ra được tâm tình kích động của hắn lúc này.
Trong chớp mắt, Cách Lạp Tây Tư cùng Minh đều đã tới, vừa nghe nói đến việc ra ngoài, Cách Lạp Tây Tư hưng phấn ngoác cái miệng rộng ra.
- Đi ra ngoài a, đi theo Cầm Đế đại nhân là có cơm ăn. Bảo ta đi đâu cũng được.
Minh không chút tức giận nói:
- Ngươi thì chỉ biết ăn thôi.
Cách Lạp Tây Tư không sợ hắn, trừng mắt nhìn lại nói:
- Ngươi ăn cũng đâu có ít hơn ta.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Được rồi, các người đừng cãi cọ nữa, lần này có đại lượng thực vật hay không ta cũng không dám khẳng định. Bất quá, lần này đến Lam Địch Á Tư, chúng ta là lẻn vào nên nhất định cần phải cẩn trọng. Chúng ta lập tức xuất phát. Khi đến bên kia, các ngươi phải tuyệt đối nghe theo ta, không để xảy ra sai sót nào. Dù sao nơi đó cũng là địa bàn của Lam Địch Á Tư.
Minh tính tình ôn hòa, gật gật đầu. Cách Lạp Tây Tư đã sớm hiến tế linh hồn cho Tử, tự nhiên cũng không dám phản đối. Huống chi hắn bây giờ đối với Diệp Âm Trúc cũng bội phục, nếu không phải Diệp Âm Trúc cùng Tử đã lập đồng đẳng bổn mạng khế ước, hắn còn hận không thể chính mình cùng Diệp Âm Trúc lập ra khế ước mới tốt. Nhìn Tử có thể không ngừng cùng Diệp Âm Trúc thông qua khế ước tăng lên thực lực, chẳng những là Cách Lạp Tây Tư, ngay cả Minh cũng hâm mộ không thôi.
Một canh giờ sau, nhóm người Diệp Âm Trúc sau khi chuẩn bị một chút vật phẩm cùng trang bị cần có, thông tri cho một số ít cao tầng của Cầm Thành, liền thông qua truyền tống pháp trận, lặng lẽ rời khỏi Cầm Thành.
Thông qua truyền tống ma pháp trận, mọi người trực tiếp đi tới một tòa thành nhỏ cách biên giới của Mễ Lan cùng Pháp Lam không xa, Ny Na sau khi dặn dò Diệp Âm Trúc phải chú ý an toàn, lập tức hướng nơi Mễ Lan đại quân đang trú mà đi. Tần Thương dù sao chỉ là một gã ma pháp sư, Ny Na chính là rất lo lắng cho an nguy của lão.
Tại bên trong tòa thành nhỏ ăn nhẹ một chút, nhóm bốn người Diệp Âm Trúc ra khỏi thành, hướng biên cảnh Mễ Lan đế quốc đi đến. Thông qua việc nghiên cứu bản đồ, từ nơi này đi đến Lam Địch Á Tư, trước tiên phải từ phía tây băng qua Pháp Lam, ước chừng mất ba ngày lộ trình. Đương nhiên, đây là đối với người thường mà nói. Bởi vì hai nước giao chiến, tại nam cương phụ cận Mễ Lan đã thành khu vực không có người sống, bốn người lập tức triển khai thân hình, hướng biên giới Lam Địch Á Tư chạy vội đi.
Vì cẩn thận, lần này Diệp Âm Trúc mang theo Hồng Linh, dù sao lượng kim chúc đoạt được từ Phật La cũng không ít, cũng tạm thời đủ dùng, không cần Hồng Linh đi tìm quáng thạch. Có năng lực biến hình của Hồng Linh, Diệp Âm Trúc có thể cho nó biến ảo thành hai cánh, Hồng Linh đạt tới cửu cấp, thậm chí không cần Diệp Âm Trúc rót thêm năng lượng gì vẫn có thể bảo trì bay trong thời gian dài.
Người thường phải mất thời gian ba ngày, bốn người Diệp Âm Trúc chỉ mất không tới ba canh giờ đã chạy tới biên giới của Lam Địch Á Tư cùng Mễ Lan.
Sau hiệp định ngưng chiến tạm thời, liên quân của Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng cũng tạm thời rút lui, quay về biên giới của nước mình. Lúc này, bốn người Diệp Âm Trúc từ xa xa đã thấy được các doanh trại liên miên vô tận. Cờ xí tung bay, giống như hùng sư hùng cứ ở nơi này, thèm thuồng nhìn chằm chằm Mễ Lan đế quốc.
Liên quân hai trăm vạn, có thể lập nên một trận thế khổng lồ, cho dù là Diệp Âm Trúc đã kinh nghiệm qua chiến tranh trên phạm vi lớn, cũng không nhìn được bị một màn trước mắt làm rung động. Đây mới là khí thế chính thức của nước lớn.
Ngoài trừ các doanh trại liên miên trập trùng, từ rất xa đã có thể nghe được tiếng la hét ngập trời của binh lính Lam Địch Á Tư đang thao luyện. Giữa không trung, ít nhất cũng có năm đầu Hắc long đang bay lượn. Long tộc luôn luôn là bá chủ của bầu trời, điểm này ngay cả Tử cũng không thể không thừa nhận. Mặc dù không có tường thành chắc chắn, nhưng uy thế của Lam Địch Á Tư đại doanh trước mắt này không chút nào thua sút pháo đài Lôi thần chùy, thậm chí càng thêm kinh khủng.
Đối với tình huống gặp phải trước mắt, Diệp Âm Trúc sớm đã đoán được. Trong lúc đại chiến, cho dù là tạm thời ngưng chiến, Lam Địch Á Tư cũng nhất định sẽ đề phòng gián điệp của Mễ Lan. Bất quá, Lam Địch Á Tư có thể ngăn được bầu trời cùng mặt đất, chẳng lẽ ngăn luôn được dưới đất sao?"
Khóe miệng toát ra một tia mỉm cười, Diệp Âm Trúc hướng Tử ba người gật gật đầu, quang mang màu hồng nhạt nổi lên, ba gã cự hán đã biến mất trong sinh mệnh trữ tồn bảo thạch. Không đợi song chưởng tỏa ra kim quang, thân thể Diệp Âm Trúc đã lặng yên chìm xuống đất. Trong chớp mắt biến mất không còn thấy nữa.
Một canh giờ sau, khi bọn Diệp Âm Trúc nhìn thấy lại Lam Địch Á Tư đại doanh trải dài ngang dọc nơi biên cảnh thì đã ở phương hướng khác. Vượt qua nhiều chốt chặn, bọn họ hướng bên trong Lam Địch Á Tư đi vào.
Một đường an toàn chạy đi, trong tim Diệp Âm Trúc là Tô Lạp, dọc theo đường đi mang theo tam đại thần thú ngày đi đêm nghỉ, cũng không có tiến vào thành thị, dựa theo bản đồ chuyên tìm những con đường nhỏ mà đi, hướng thẳng đến thủ đô của Lam Địch Á Tư mà đi.
Hoàng cung của Lam Địch Á Tư đế quốc.
Mã Tây Mạc phất tay, để cho đám người hầu đi theo dừng lại, đứng ở trước cửa cung điện dừng lại cước bộ.
Loan Phượng cung, độ xa hoa thậm chí có thể so với cung điện của hoàng hậu, mà nơi này lại chỉ có một người ở.
Nhưng trong cung điện to lớn này, lại chỉ có hai ả thị nữ mà thôi, mắt thấy Mã Tây Mạc đại đế đang đến, đều quỳ xuống đất.
Chính tại lúc này, một cái thanh âm lạnh lẽo từ trong cung điện truyền ra.
- Nếu đã tới rồi, sao lại không vào.
Mã Tây Mạc sửng sốt một chút, lúc này mới bước vào bên trong cung điện.
Mặc dù thị nữ không nhiều lắm, nhưng bên trong Loan Phượng cung lại được quét dọn không nhiễm một hạt bụi, tại trung ương của cung điện, một nữ tử đang đứng xoay lưng về phía cửa lớn. Vóc người thon dài bất luận nhìn từ góc độ nào cũng đều hoàn mỹ. Một thân cung trang mặc trên người nàng, ngoài trừ vẻ cao quý, còn làm tăng thêm vài phần hơi thở thần thánh không thể xâm phạm.
- Phượng Hoàng con ta, ngươi ở nơi ít người thế này, chẳng lẽ không thấy cô đơn sao? Ta sẽ phái thêm một ít thị nữ đến đây.
Nhìn bóng lưng cao ngạo đó, Mã Tây Mạc không hiểu sao lại đau xót trong lòng. Ở trong loan phượng cung này, tự nhiên chính là Loan Phượng công chúa Tô Lạp.
*Đồ đằng: Tôtem, vật tổ (vật thể tự nhiên, thường là động vật, được coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình)
- Không cần, thế này là tốt rồi, ngưới biết, ta thích thanh tịnh.
Chậm rãi xoay người, sắc mặt Tô Lạp vẫn lạnh lùng như trước, nhất là trong cặp mắt màu ám lam xinh đẹp kia lóe ra từng tia quang mang chết chóc, đủ để khiến cho bất luận kể nào nhìn thấy cũng chùn bước.
Mã Tây Mạc tiến lên vài bước, đi đến cách Tô Lạp năm thước rồi mới dừng lại.
- Thêm vài ngày nữa, văn võ đại hội (văn vũ đại bỉ) sẽ bắt đầu. Lần này giới văn võ đại biểu tụ tập đều là nhưng nhân tài vĩ đại nhất từ ba mươi tuổi trở xuống, còn có các vương tử quý tộc của minh quốc.
Tô Lạp nhàn nhạt nói:
- Cái đó thì có quan hệ gì với ta?
Trong mắt Mã Tây Mạc toát ra quang mang ân hận hối tiếc.
- Phượng nhi à, ngươi dù sao cũng là một nữ hài tử. Mà nữ hài tử luôn cần lập gia đình, chẳng lẽ ngươi không lo lắng một chút nào sao? Ba ba chỉ là hy vọng ngươi được hạnh phúc.
Tô Lạp mỉm cười, nhưng nụ cười lạnh như băng của nàng lại khiến cho Mã Tây Mạc không lạnh mà run.
- Hạnh phúc? ta còn có hạnh phúc để mà nói sao? từ khi sinh ra đến lúc bắt đầu nhận thức, trong từ điển của ta, tựa hồ đã không có hai chữ này. Đáp ứng ngươi trở thành thưởng phẩm cho văn vũ đại bỉ, chỉ là ta muốn giúp ngươi một chuyện cuối cùng thôi. Sau khi chuyện này chấm dứt, ngươi là ngươi, ta là ta. Hoặc là nói, ngươi là cừu nhân hại chết mẫu thần và đệ đệ của ta.
Hạnh phúc, khi hai chữ này xuất hiện trong lòng nàng, thì trong đầu lại hiện lên rõ ràng một thân ảnh khác sâu nhất. Ánh mắt trong suốt, bề ngoài anh tuấn, còn thêm sự ưu nhã khi đánh đàn cùng vẻ ngoài ngốc nghếch nữa. Đã khắc ở sâu trong nội tâm của Tô Lạp.
- Âm Trúc, cuộc đời này vô duyên, nếu có kiếp sau, có lẽ….
Ngay khi Tô Lạp còn đang nhung nhớ. Diệp Âm Trúc trong tư niệm của nàng đã đi tới Lam Địch Á Tư đế đô.
Lam Địch Á Tư giống với Mễ Lan, đều là quốc gia hình thành trước tiên sau khi Long Khi Nỗ Tư - Tây Long đế quốc phân liệt lúc trước. Tên của đế đô và tên đất nước giống nhau, tên là Lam Địch Á Tư thành.
Thành thị thật lớn giống như quái thú chiếm cứ, nơi cửa thành, chí ít có khoảng năm trăm tên binh lính thủ vệ. Tường thành rộng rãi phảng phất mùi vị cổ xửa, phía trên có hắc phượng hòang kỳ là biểu tượng của Lam Địch Á Tư hoàng tộc đang đón gió tung bay.
Tử đứng ở bên cạnh Diệp Âm Trúc, cau mày nói:
- Nơi cửa thành sao lại có nhiều thủ quân như vậy. Ta nhớ Mễ Lan thành bất quá cũng chỉ có hai trăm người mà thôi. Chẳng lẽ là do nguyên nhân chiến tranh?
Diệp Âm Trúc nói:
- Không phải bởi vì chiến tranh. Nơi này là thủ đô của Lam Địch Á Tư, chiến tranh còn xa mới ảnh hưởng đến nơi này, ít nhất nhìn bên ngoài sẽ không gia tăng thủ vệ nơi cửa thành, nguyên nhân hẳn chính là vì cái văn vũ đại bỉ kia. Chúng ta sẽ có biện pháp.
Đưa tay vuốt mặt mình một cái, khuôn mặt vốn anh tuấn nhất thời xảy ra biến hóa, mặc dù vẫn tuấn lãng như trước, nhưng so với dung mạo vốn có của hắn thì kém rất nhiều. Văn vũ đại bỉ này có nhiều chiến sĩ từ các quốc gia tới. Diệp Âm Trúc không giống bọn Tử có thể thông qua năng lực của thần thú mà khiến cho dung mạo thay đổi, tựa như là ngụy trang thuật của Tô Lạp lúc trước, nhưng hắn có mặt nạ của Tử đưa cho hắn. Mặt nạ này lúc trước hắn mới chỉ dùng một lần ở Pháp Lam, căn bản là không cần lo lắng bị người khác nhận ra.
Bốn người theo dòng người đi đến cổng thành. Trải qua quan sát phát hiện, muốn vào thành đều cần phải có chứng minh, tỷ như các loại giấy qua cửa từ các thôn trấn hoặc là thành thị. Không có chứng minh thì đều một luật không cho phép vào thành.
Khi bọn bốn người Diệp Âm Trúc vừa đi tới cửa thành thì lập tức khiến cho thủ quân chú ý. Với hình tượng của bọn họ, muốn không bị chú ý cũng khó. Diệp Âm Trúc một thân ma pháp trường bào, là trang phục tiêu chuẩn của ma pháp sư, tại phía sau hắn là ba gã tráng hán thân cao hơn hai thước.
Tử, Minh cùng Cách Lạp Tây Tư đều thông qua cao cấp ma thú cùng thần thú biến hình thuật mới có thể thay đổi vóc người thành cao hai thước, đồng thời còn ngụy trang thành dung mạo cực kỳ bình thường. Hơn nữa quần áo của bọn họ đều đơn giản, đứng ở sau lưng ma pháp sư Diệp Âm Trúc này, rõ ràng chính là thân phận tùy tùng.
Đưa mắt nhìn bốn người Diệp Âm Trúc đi đến, tên đội trưởng của thủ quân lập tức đi lên, nhưng không phải vì ba tên bưu hãn bên cạnh Diệp Âm Trúc, mà bởi vì ma pháp bào trên người Diệp Âm Trúc.
Thần nguyên ma pháp bào toàn thân màu trắng, loại ma pháp bào màu sắc như thế này bình thường chỉ có quang minh hệ ma pháp sư mới có thể mặc, địa vị của ma pháp sư bất luận tại quốc gia nào đều không có một chức nghiệp gì có thể so sánh. Tuy nhìn Diệp Âm Trúc tuổi còn rất trẻ, nhưng tên đội trưởng này phi thường khách khí.
- Ma pháp sư tiên sinh tôn kích, ngài hảo.
Diệp Âm Trúc gật gật đầu, không nói gì, tuy mang mặt nạ nhưng khí chất ưu nhã cao quý của hắn lại không cách nào che dấu, vô hình trung làm cho người ta có cảm giác cao ngạo, càng khiến cho tên thủ vệ đội trưởng không dám coi thường
- Ma pháp sư tiên sinh, bây giờ đang là lúc đang tổ chức văn vũ đại bỉ, tất cả người vào thành đều phải chứng minh thân phận. Phải phiền toái ngài…
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười, ngửa tay trái lên, trên tu di thần giới chợt lóe quang mang, một khối huy chương đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đưa tới trước mặt đối phương.
Thủ vệ đội trưởng vừa nhận cái huy chương, bên cạnh lập tức có một người cầm một cái ma pháp vật phẩm đặc thù đi lên, một đạo ma pháp quang mang nhàn nhạt bao phủ trên huy chương.
Trên mặt tên thủ vệ đội trưởng nhất thời giãn ra.
- Nguyên lai là ma pháp sư tiên sinh đến từ A Tạp Địch Á vương quốc.
Khối huy chương của Diệp Âm Trúc, chính là lúc trước sau khi hắn rời khỏi Bích Không Hải, tại ma pháp công hội nơi A Tạp Địch Á vương quốc nhận được. Mặc dù cấp bậc rất thấp, nhưng cũng làm rõ thân phận của hắn. Mặc dù A Tạp Địch Á chỉ là một nước nhỏ yếu, nhưng bằng vào thân phận ma pháp sư của hắn cũng khiến cho tên thủ vệ trước mắt này không dám bất kính.
Diệp Âm Trúc chỉ chỉ ba người Tử.
- Bọn họ là người hầu của ta, có phải chứng minh thân phận không?
Có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian gần đây có rất nhiều đại nhân vật đến từ các nước, đám thủ vệ này sớm đã quen với việc có người hầu dẫn theo. Nếu đã nhận định đối phương là ma pháp sư từ nước đồng minh A Tạp Địch Á tới thì sao dám làm khó khăn, vội vàng ra dấu không cần, cung kính mở cửa mời vào thành.
Trong khi bọn bốn người Diệp Âm Trúc đang chuẩn bị vào thanh, tiếng vó ngựa dồn dập chợt vang lên, rất nhanh hướng về phía cổng thảnh, nhiều tiếng kinh hô phía sau khiến cho Diệp Âm Trúc chú ý, bốn người liền xoay người lại nhìn.
Chỉ thấy một đội nhân mã với tốc độ nhanh như chớp đang chạy đến, làm kẻ khác kinh ngạc chính là, đây là một đội long kỵ binh, số lượng hai bên tả hữu ngoại trừ tên cầm khoảng ba mươi người. Tọa kỵ những ngườ khác toàn bộ do Ai Lý Khắc Mẫn long tạo thành. Tên cầm đầu lại cưỡi một hỏa hồng sắc sư tử cực kỳ hùng tráng, một thân tóc đỏ tung bay, cự sư thân cao vượt quá bảy thước, độ cao chừng gần ba thước, Ai Lý Khắc Mẫn long ở trước mặt nó, căn bản là một chút uy thế cũng không hiện ra.
Kỵ sĩ trên lưng cự sư thân cao chừng hai thước, một thân khải giáp màu hỏa hồng dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống phóng thích ra quang thải nhiếp nhân, kỵ sĩ không có đội mũ, một đầu tóc dài màu đỏ tùy ý tung bay, tướng mạo anh tuấn mà cương nghị, mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng khí thế bá đạo này lại hiện ra không thể nghi ngờ.
Nguyên nhân truyền đến tiếng kinh hô đúng là do sự xuất hiện của đầu cự sư này. Trong hàng người đang xếp hàng chờ vào thành, tất cả tọa kỵ cảm nhận được hơi thở của đầu cự sư này đều run rẩy toàn thân, một số loại giác mã nhỏ thậm chí còn ngã co quắp ra đất.
Khí thế thật mạnh, Diệp Âm Trúc trong lòng có chút vừa động, người trước mắt này mặc dù nhìn qua thì không tới ba mươi tuổi, nhưng hơi thở bộc phát ra trên người lại cực kỳ cường hãn, hắn cũng không có ý định thu liễm, cái loại thượng vị giả quân lâm thiên hạ này, tuyệt không có khả năng bắt chước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Chính là hỏa vân sư, cửu cấp thượng vị ma thú, cùng tuyết long báo của hải dương có cùng cấp bậc ma thú. Hỏa hệ ma pháp không kém, năng lực cận chiến cũng mạnh, ngươi xem, nơi sườn của hỏa vân sư có hai đạo kim sắc văn lộ, trong khi cần thiết, từ bên trong có thể xuất ra hai cái cánh, khiến cho mình có năng lực của phi hành ma thú. Trong cửu cấp ma thú, coi như là tồn tại đỉnh cấp.
Thanh âm của tử vang lên ở sâu trong óc Diệp Âm Trúc, giải thích tình hình cho hắn. Rất hiển nhiên, cái tên toàn thân hỏa hồng này thực lực tuyệt không thấp hơn kim tinh long kỵ tướng. Thậm chí thực lực còn có thể là tử tinh long kỵ tướng.
Rất nhanh, đám người kia đã đến gần, mọi người bên ngoài cửa thành đều vội tránh đường. Không ai dám cùng long kỵ bịnh gây sự, càng huống chi còn có hỏa vân sư so với long kỵ binh càng thêm kinh khủng. Cách Lạp Tây Tư hừ lạnh một tiếng, thân là thần thú, hắn luôn luôn bá đạo, mắt thấy bộ dáng hỏa vân sư kiêu ngạo như vậy thì nhịn không được rất là khó chịu.
- Cách Lạp Tây Tư, không thể sinh sự.
Diệp Âm Trúc khẽ quát một tiếng, lúc này mới loại bỏ được ý niệm lao ra trong đầu tên kia.
Bất quá, Cách Lạp Tây Tư túc giận hừ một tiếng đã toát ra một tia hơi thở khiến cho hỏa vân sư chú ý. Tốc độ rất nhanh nhất thời giảm bớt xuống, một đôi mắt to hỏa hồng nghi hoặc nhìn về phương hướng Cách Lạp Tây Tư.
Diệp Âm Trúc phất tay.
- Chúng đi vào thành nào.
Vừa nói vừa hướng bên trong thành đi vào. Hắn tuyệt không phải sợ sinh sự với mấy người kia, nhưng vì Tô Lạp, tại Lam Địch Á Tư này hắn cần phải ẩn nhẫn.
Kỵ sĩ trên lưng hỏa vân sư hiển nhiên là cảm giác được biến hóa của nó, đồng bọn luôn luôn thân mật không biết tại sao lại đột nhiên dừng lại một chút, mà nơi cửa thành lại chỉ có duy nhất nhóm bốn người Diệp Âm Trúc đang giương mắt nhìn, ánh mắt của hỏa vân sư kỵ sỹ lập tức rơi vào trên người Diệp Âm Trúc. Chỉ là lúc này bốn người Diệp Âm Trúc đã đi vào thành.
Tiến vào Lam Địch Á Tư thành, hết thảy chung quanh đều làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng với Mễ Lan thành. Mặc dù hai tòa thành thị đều là thủ đô của Long Khi Nỗ Tư hai đại đế quốc, nhưng nam bắc khác nhau lại phi thường rõ ràng.
Mễ Lan thành làm cho người ta cảm giác thô quánh hào mại hơn, còn Lam Địch Á Tư thành thì lại là sự tinh tế vô cùng.
Điểm này, từ trên người những người đi đường nơi ngã tư có thể nhìn thấy rõ ràng. Người Mễ Lan phần lớn thân hình cao to, mà người Lam Địch Á Tư vóc người tại tương đối thấp nhỏ một chút, ngay cả da tay cũng trắng nõn nhẵn nhụi hơn nhiều. Điều này hiển nhiên là do hoàn cảnh khí hậu của hai vùng nam bắc quyết định.
Nhưng có một chút giống nhau, đó là sự phồn hoa. Nơi ngã tư đường mọi người tấp lập liên miên không dứt, dùng mắt mà đánh giá, cơ hồ trong mỗi gian cửa hàng đều có không ít khách nhân.
- Cầm Đế đại nhân, chúng ta kế tiếp cần làm gì?
Cách Lạp Tây Tư hỏi. Ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa thành, hiển nhiên là có chút không cam lòng. Hắn là thần thú chí tôn mà lại phải né tránh một con cửu cấp ma thú, ít nhiều cũng có chút khó tiếp nhận.
Diệp Âm Trúc nói:
- Chúng ta trước tiên tìm một nơi trú lại đã, ăn một chút gì đó, rồi mới đi nghe ngóng tình huống của văn vũ đại bỉ.
- Ăn cái gì? Tốt, thật tốt quá.
Cách Lạp Tây Tư vừa nghe đến ăn, một tia không hài lòng lúc trước liền tan thành mây khói. Hắc hắc cười, vẻ mặt mong chờ, nước miếng chảy ròng ròng.
Tử bất đắc dĩ lắc đầu, tên này thật sự làm mất mặt cho thú nhân tộc thần thú chúng ta.
Một đường đi tới, Diệp Âm Trúc cẩn thận quan sát người trên đường, hắn phát hiện, ngoại trừ những người bình dân của Lam Địch Á Tư đế quốc, còn có rất nhiều người có trang phục kỳ lạ. Hắn mặc dù đối với phong tục các nước hiểu rõ, tuy cũng không phải rất nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra những người này không phải là người Lam Địch Á Tư. Hơn nữa đều còn rất trẻ, hiển nhiên là đến tham gia vào kỳ văn vũ đại bỉ lần này.
Từ tình thế đại lục mà đánh giá, Lam Địch Á Tư bây giờ có bốn nước đồng minh, ngoại trừ A Tạp Địch Á có thể bỏ qua, còn có Ba Lợi vương quốc thiện xạ, ba vương quốc có thực lực xếp hạng ba trong các đại lục cùng với Phật La quốc bị mình chỉnh rất thảm. Hắn thậm chí còn thấy được một ít người trẻ tuổi của A Tạp Địch Á, có chút ngoài ý muốn. Bất quá lại càng thêm chứng minh cho ảnh hưởng lực của văn vũ đại bỉ lần này của Lam Địch Á Tư.
- Mau nhìn, mỹ nữ a!
Không biết ai ở trên ngã tư đường hô lên một tiếng, làm ánh mắt không ít người tập trung về một hướng. Nghe được hai chữ mỹ nữ, Diệp Âm Trúc theo tiềm thức cũng nhìn về phía đó, hắn không phải là bị mỹ nữ hấp dẫn. Nơi này là Lam Địch Á Tư thành, Tô Lạp không thể nghi ngờ là mỹ nữ trong mỹ nữ, nếu có thể tại ngã tư này gặp được nàng thì quá tốt.
Bất quá, rất nhanh Diệp Âm Trúc phải thất vọng. Vị mỹ nữ khiến mọi người kinh hô là một thiếu nữ vóc người cao cao. Nhìn hình dáng thì khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, tóc dài màu lam phiêu tán. Bên hông lộ ra một canh tế kiếm thon dài. Trong vẻ vũ mị lại tăng thêm vài phần anh khí.
Không thể phủ nhận, thiếu nữ này quả thật rất đẹp, nhưng so sánh với Tô Lạp, còn có sự chênh lệch nhất định. Khiến cho Diệp Âm Trúc chú ý chính là thiếu nữ này có một cặp mắt thâm thúy. Cặp mắt màu lam trong veo, không bởi vì sự kinh hô của người đi đường mà sinh ra ba động gì. Vừa trong suốt lại bao hàm cả sự thâm thúy, làm cho người ta có một loại cảm giác đặc thù, phảng phất như linh hồn bị kéo đi.
Đây là một nữ hài tử rất thông minh, Diệp Âm Trúc trong lòng đưa ra một cái ấn tượng đầu tiên. Thông qua việc tu luyện vong linh ma pháp, hắn đối với việc lý giải về linh hồn đã hiểu kỹ lưỡng hơn. Nếu không phải chính mình có trí tuệ cực cao, sẽ không có khả năng có một ánh mắt như vậy.
Đi theo phía sau thiếu nữ là bốn gã hộ vệ, đều mặc khải giáp màu ám lam. Lúc này thời tiết của đại lục bắt đầu nóng lên, Lam Địch Á Tư lại nằm ở phương nam, nhưng bốn gã hộ vệ này lại không có một điểm nào khó chịu với nhiệt độ, trong lúc đi ẩn ẩn bảo vệ bốn phía của thiếu nữ, vừa nhìn chính là chiến sĩ được huấn luyện lâu năm.
Dưới sự hộ vệ của bốn người, cô gái đi vào một gian tửu điểm hào hoa trên ngã tư đường rộng lớn, biến mất không thấy.
- Cầm Đế đại nhân, đừng nhìn nữa. Người ta đã đi vào rồi, mà nói lại, nàng ta hình như không có xinh đẹp như Hải Dương nữ hoàng a!
Cách Lạp Tây Tư hắc hắc cười nói. Hắn mặc dù không phải là lần đầu tiên tiến vào đại thành thị, nhưng có thể nhàn nhã đi chơi như bây giờ chính là lần đầu. Một cặp mắt không đủ cho hắn dùng để nhìn ngắm chung quanh. Mọi thứ đều làm hắn cảm thấy rất mới mẻ, nếu không phải có Diệp Âm Trúc cùng tử chấn chiếp, sợ rằng đã sớm chạy đi lung tung làm gì đó rồi.
Diệp Âm Trúc không có tức giận nói:
- Ngươi không nói không có ai bảo ngươi câm. Đi thôi, chúng ta tìm một tửu điểm nào đó trú lại.
Cách Lạp Tây Tư thì thào nói:
- Đuổi theo tới tận tửu điểm a.
Diệp Âm Trúc đương nhiền không phải bởi vì đi theo nữ hài tử nọ mới chọn gian tửu điểm này, mà là bởi vì nó đủ hào hoa. Nếu tinh anh của các nước đều đến tham gia lần văn vũ đại bỉ này, vậy cái loại tửu điểm xa hoa này chính là nơi bọn hắn thích nhất. Tại loại địa phương này, mới càng dễ dàng hiểu rõ được tình huống của văn vũ đại bỉ cùng với một chút tin tức của những người tham gia từ các nước.
Tửu điếm cao năm tầng lầu, trình độ hào hoa thậm chí có thể so với Kim Sắc sinh hoạt nơi Mễ Lan thành. Ở nơi cửa, có mười hai nghênh tân thiếu nữ, đều mặc váy dài màu lam nhạt. Xanh, đen hai màu, chính là quốc sắc của Lam Địch Á Tư để quốc, tựa như quốc sắc của Mễ Lan chính là trắng, đỏ hai màu.
- Tiên sinh, xin hỏi ngày dừng chân ở đây hay là chỉ ăn cơm?
Mắt thấy bốn người Diệp Âm Trúc đi tới, lập tức có một cô gái tiến lên chào đón.
Diệp Âm Trúc nói:
- Chúng ta dừng chân.
Nghênh tân cô gái lộ ra một tia mỉm cười ngọt ngào. Rồi dẫn bọn họ trực tiếp đi vào tửu điếm.
- Bốn vị xin mời vào bên trong.
Đối với những trang sức xa hoa bên trong tửu điếm, Diệp Âm Trúc cũng không có tâm tình xem xét. Tiến vào đại đường tửu điểm, dư quang nơi khóe mắt thấy được cô gái đẹp đã tiến vào tửu điếm trước đang ngồi nơi quầy rượu, cùng một nữ tử khác nói chuyện gì đó. Bốn gã hộ vệ kia thì đang đứng ở sau lưng nàng.
Nữ hài tử đang cùng thiếu nữ váy xanh nói chuyện ngồi quay lưng về phía Diệp Âm Trúc, nhìn không rõ được tướng mạo. Mặc quần dài màu trắng, một đầu tóc vàng để tùy ý phiêu tán sau lưng, lộ ra một tia hơi thở kỳ dị. Lại khiến cho Diệp Âm Trúc có chút cảm giác quen thuộc.
- Xin lỗi tiên sinh, chúng ta bây giờ chỉ còn lại có hai gian phòng đế vương.
Nghênh tân tiểu thư sau khi đi về phía trước hỏi nhân viên phục vụ nơi tiền thai, có chút tiếc nuối hướng bốn người Diệp Âm Trúc nói.
Mặc dù Diệp Âm Trúc nhìn qua là một gã ma pháp sư, nhưng trước ngực lại không có huy chương cấp bậc, tuổi lại trẻ, nhìn qua cũng không giống cao cấp ma pháp sư gì, hơn nữa ba tùy tùng của hắn quần áo bình thường. Cho nên nghênh tân thiếu nữ nhiều kinh nghiệm hiển nhiên không nghĩ bọn họ sẽ chọn đế vương phòng.
- Được, tốt, chúng ta thuê hết hai gian. Cách Lạp Tây Tư, ngươi cùng Minh đại ca ở một gian, ta cùng Tử ở một gian.
Diệp Âm Trúc ngay cả nghĩ cũng không cần, trực tiếp đáp ứng.
Nghênh tân cô gái sửng sốt một chút rồi nói:
- Ma pháp sư tiên sinh tôn kính, gian phòng đế vương của chúng ta tốn ba ngàn kim tệ một đêm.
Kỳ thật, nơi này mặc dù hào hoa, nhưng gian đế vương thường ngày cũng chỉ có giá một ngàn năm trăm kim tệ. Nhưng bây giờ chính là lúc văn vũ đại bỉ, tinh anh các nước tụ tập, tửu điếm này mà không nhân cơ hội tăng giá hiển nhiên là bất thường, nên giá cả lặng lẽ tăng lên gấp đôi.
Diệp Âm Trúc tiện tay lấy ra một cái túi, để xuống trên bàn tiền thai.
- Đây là tiền phòng chúng ta trả trước, xin mời nhanh một chút.
Tiền thai phục vụ viên vừa mở cái túi da đó ra, không nhịn được khẽ kinh hô một tiếng, bởi vì thoạt nhìn cái túi da này rất bình thường, nhưng lại chứa đầy hồng bảo thạch tệ.
Hồng bảo thạch tệ lớn nhỏ chỉ bằng 1/5 kim tệ, cái túi này mặc dù không lớn, nhưng bên trong lại chứa hơn một ngàn mai hồng bảo thạch tệ. Lúc trước, khi Diệp Âm Trúc đến Mễ Lan ma vũ học việc báo danh, Hải Dương đã cùng một quả hồng bảo thạch tệ trả phí thay hắn. Tỉ lệ trao đổi giữa hồng bảo thạch tệ này cùng kim tệ là 1 ăn 100. Hơn nữa bình thường chỉ có quý tộc mới có thể sự dụng loại cao đẳng hóa tệ này.
Một ngàn hồng bảo thạch tệ tương đương với mười vạn kim tệ. Cho dù là hai gian phòng đế vương để giá sáu ngàn kim tệ một ngày, thì một ngàn hồng bảo thạch tệ này cũng đủ cho bọn Diệp Âm Trúc ở hơn mười ngày.
- Tốt, ta sẽ lập tức thu xếp ngay cho ngài.
Ánh mắt của nghênh tân tiểu thư nhìn Diệp Âm Trúc liền xuất hiện biến hóa, ngoại trừ trở nên nhu mì hơn, lại còn có thêm vài phần ân cần.
Có thể tiện tay xuất ra một ngàn hồng bảo thạch tệ, tuyệt sẽ không phải là người thường, cho dù là các nước nơi đại lục, ít phải là đại quý tộc mới có thể phung phí như vậy. Huống chi Diệp Âm Trúc nhìn qua tuổi còn rất trẻ, tuy đeo mặt nạ nhưng tướng mạo vẫn anh tuấn như trước, hơn nữa hắn lại có khí chất ưu nhã cao quý, không thể nghi ngờ là đối với nữ hài tử có hấp dẫn lực rất lớn.
Đáng tiếc, Diệp Âm Trúc cũng không có chú ý đến nghênh tân tiểu thư, trong lúc đang đợi làm thủ tục, thính lực của hắn liền mở rộng ra, hướng quầy rượu xa xa tìm kiếm hai nữ hài tử đang nói chuyện với nhau.
Bất quá lại khiến cho Diệp Âm Trúc thất vọng chính là, chung quanh thân thể của hai người nữ hài tử đó có một tầng năng lượng vô hình, ngăn cách hoàn toàn thanh âm của các nàng ở bên trong, không thể nghe được. Cái phát hiện này khiến cho Diệp Âm Trúc thầm giật mình, phải biết rằng, cái loại ngăn cách này thì chỉ có cường giả đã ngoài thanh cấp mới làm được. Có thể thấy được hai nữ hài tử này không phải tầm thường.
- Đăng kí cho ta nhanh lên một chút, ta cần một gian đế vương phòng.
Một cái thanh âm trầm thấp dễ nghe khiến người khác không thể từ chối được vang lên.
Thanh âm Cách Lạp Tây Tư truyền vào tai Diệp Âm Trúc.
- Là hắn?
Diệp Âm Trúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã nam tử thân hình cao lớn, toàn thân hỏa hồng đang hướng phía bọn họ đi tới, tại bên cạnh hắn còn có một gã nam tử, nhìn qua tuổi không sai biệt lắm, nhưng không có anh tuấn như tên nam tử này mà lại thô kệch hơn. Vóc người so với tên hồng phát nam tử mặc khải giáp kia còn muốn cao hơn một vòng.
Thân cao vượt quá hai thước năm, bả vai rộng lớn nhìn qua cực kỳ rắn chắc, cái áo choàng da thú màu xích hồng hiển lộ rõ ràng ra sự bưu hãn.
Đi ở phía trước chính là tên nam tử kia, đúng là kỵ sĩ cưỡi hỏa vân sư mà bọn Diệp Âm Trúc gặp ở cửa thành. Có lẽ người khác sẽ nhìn không ra tên cao lớn đi phía sau hắn có cái gì đặc biệt, nhưng bọn Diệp Âm Trúc là ai? chỉ cần nhìn lướt qua, bọn họ lập tức liền nhận ra ngay tên cao lớn này chính là cửu cấp thượng vị ma thú hỏa vân sư mà tên kỵ sĩ cưỡi.
Ma thú tới cửu cấp là có thể hóa thân thành hình người, chỉ là tên hỏa vân sư này một điểm cũng không có ý tứ thu liễm hơi thở của mình.
Từ uy thế mà nhìn, mặc dù bọn họ chỉ có hai người lại vào cửa sau, nhưng nếu so với bọn Diệp Âm Trúc thì uy thế mạnh hơn nhiều.
- Thật sự xin lỗi, tiên sinh, hai gian phòng đế vương cuối cùng chúng ta vừa mới cho bốn vị tiên sinh này thuê.
Nghe phục vụ viên nói, Diệp Âm Trúc không nhịn được cau mày, đây không phải là rảnh rỗi muốn gây rắc rối sao? Ở nơi tửu điếm xa hoa như thế này, tố chất của phục vụ viên thật sự hơi kém một chút.