Là một trong những thần thú cường đại nhất trong những thượng cổ thần thú, thực lực của Nặc Khắc Hi có thể xem là độc nhất vô nhị trên Long Khi Nỗ Tư đại lục, cùng một cấp bậc với Tử Tinh Bỉ Mông, thậm chí tổ tiên của Tử trước kia cũng chết trong tay Nặc Khắc Hi. Có thể thấy được thực lực của hắn mạnh thế nào.
Nhờ cơ duyên xảo hợp, Nặc Khắc Hi bị Diệp Âm Trúc phong ấn trong cây đàn Khô Mộc Long Ngâm của mình, thân đàn là Long Hồn mộc, dùng long cốt, long nha (xương rồng, răng rồng) tạo nên các bộ phận trọng yếu, dùng gân của bảy long vương làm dây đàn, lại thêm linh hồn Nặc Khắc Hi mới chế tạo nên siêu thần khí này.
Khi Nặc Khắc Hi bị Diệp Âm Trúc dùng phương pháp "di hoa tiếp mộc" chú nhập vào cổ cầm, hắn đã mất đi toàn bộ ý thức, chỉ còn lại một ít linh hồn lực và một ít bản năng tồn tại bên trong linh hồn. Đương nhiên cũng chính là tồn tại vong linh rồi. Có thể nói rằng trong giai đoạn hiện tại, đây chính là linh hồn cường đại nhất mà Diệp Âm Trúc cùng Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn có khả năng tìm được.
Lạc đà gầy vẫn hơn là ngựa khỏe, cho dù linh hồn của Nặc Khắc Hi suy yếu, nhưng nói thế nào, nó cũng từng là linh hồn của một thần thánh cự long.
- Nếu có thể khống chế cầm hồn, ngươi có thể thông qua cầm hồn để sử dụng siêu thần khí này, khí hồn là hạch tâm của thần khí, không chế được khí hồn, ngươi chẳng những có thể sử dụng nó, đồng thời, còn có thể tiết kiệm một lượng lớn năng lượng. Đồng thời, điều trở ngại lớn nhất của siêu thần khí này cũng chính là cầm hồn. Dù sao, linh hồn của thần thánh cự long này đối với ngươi đã tràn ngập địch ý, tự nhiên sẽ bài xích khống chế của ngươi, nhưng dù sao linh hồn của nó cũng đã yếu đi một chút. Muốn cho siêu thần khí này trở nên càng thêm hoàn mỹ, ngươi phải làm được hai việc. Một là xóa đi địch ý trong cầm hồn, việc còn lại, chính là trợ giúp mang linh hồn nó một lần nữa trở nên hoàn chỉnh cường đại. Đối với ngươi mà nói, hai việc này đều cực kỳ khó khăn. Khơi dậy linh hồn lực của nó thì tạm thời không cần, bởi vì thực lực của ngươi không đủ để chấn nhiếp nó sau này dễ bị thôn phệ, nhưng ngươi lại có thể xóa bỏ địch ý của cầm hồn đối với ngươi. Để cho siêu thần khí này đã nhận ngươi làm chủ cùng ngươi tự thân càng thêm kết hợp.
Nếu nói Diệp Âm Trúc không động tâm thì không phải, đây chính là siêu thần khí a, như thực lực của hắn bây giờ, nếu có thể sử dụng siêu thần khí này, cho dù đối mặt cường giả của Pháp Lam hắn cũng có thể liều mạng một phen.
- Sư phụ, bây giờ con bắt đầu đây.
Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi, hắn biết, thu phục linh hồn ngoại giới phải nói đến một chút vận khí, muốn thu phục linh hồn bên trong siêu thần khí cổ cầm này, bằng vào cầm khúc là không có khả năng thành công. Chỉ có dựa vào linh hồn chính mình cùng tinh thần lạc ấn bổn nguyên.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
- Ngươi cứ thoải mái mà làm, ta sẽ hộ pháp cho ngươi. Yên tâm đi, mặc dù đây là linh hồn bạch cảnh, nhưng chỉ cần có linh hồn của ta trong cơ thể ngươi phụ trợ chấn nhiếp. Trừ phi thực lực của nó có thể vượt qua ngươi và ta. Nếu không vĩnh viễn cũng chỉ có thể hướng ngươi thần phục. Bắt đầu đi, hài tử.
Hai tay đặt trên cầm huyền của siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm, Diệp Âm Trúc chậm rãi nhắm hai mắt lại, lúc này đây, không có quang mang màu tím lóng lánh, chỉ có một chút kim quang dần dần từ mi tâm Diệp Âm Trúc hiện ra. Cái nọ chính là hạch tâm tinh thần lạc ấn trong tinh thần chi hải của hắn, cũng là nơi tàng trữ linh hồn.
Một tia năng lượng tựa như chất lỏng màu vàng bình thường thong thả từ trong điểm kim quang này chảy xuôi đến, rót vào trong Khô Mộc Long Ngâm cầm.
Diệp Âm Trúc biết rõ linh hồn Nặc Khắc Hi cường đại, bởi vậy, vừa mới bắt đầu hắn đã dùng toàn lực, thi triển ra bổn nguyên lực trong linh hồn chính mình.
Dĩ nhiên Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn biết lúc này Diệp Âm Trúc gặp phải hung hiểm, vụ khí màu đen ngưng tụ của linh hồn chợt tản ra, từ bên ngoài lặng yên đem thân thể của Diệp Âm Trúc bao phủ lại. Dùng linh hồn lực cường đại của hắn hoàn toàn có thể đem hết thảy ảnh hưởng ngoại giới ngăn cách, để Diệp Âm Trúc có thể không chịu ảnh hưởng ngoại giới, toàn tâm toàn ý chinh phục thần thánh cự long Nặc Khắc Hi bên trong Khô Mộc Long Ngâm cầm.
Đối với người thường mà nói, để cho linh hồn chính mình tiến vào một kiện khí cụ cơ hồ là không cách nào tưởng tượng được, linh hồn khống chế không thể nghi ngờ là khó khăn nhất, so với khống chế trong tinh thần lực còn phải hơn gấp trăm lần. Một khi linh hồn tiến vào một cái dung khí, nhất là bên trong dung khí có khí tức ma pháp, rất có thể vĩnh viễn cũng có cách nào thoát ly. Mà mất đi linh hồn thân thể, xét từ góc độ nào đó mà nói, đã là tử vong, thậm chí nếu hắn vẫn còn tánh mạng, thân thể chưa chắc đã bình thường.
Mà Diệp Âm Trúc đem linh hồn chính mình rót vào trong siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm hiển nhiên không thể nào khinh địch. Đầu tiên, là dựa vào tinh thần lực của hắn, trong khoảng thời gian tu luyện vong linh ma pháp này, đối với khống chế linh hồn tinh thần lực đã đạt tới tiêu chuẩn cực cao, mặc dù hoàn toàn không thể đem tinh thần lực sử dụng nhuẫn nhuyễn như múa ngón tay vậy, nhưng cường độ năng lượng linh hồn so với tinh thần lực cũng lớn hơn nhiều.
Tiếp đó, siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm này mặc dù sở hữu năng lượng khổng lồ, thuộc loại ma pháp khí cụ cực phẩm trong cực phẩm, nhưng cũng có một điều kiện tiên quyết, đó là Khô Mộc Long Ngâm cầm của Diệp Âm Trúc. Chế tạo ra nó, siêu thần khí cổ cầm này sớm đã kinh nhận Diệp Âm Trúc là chủ, cho dù cầm hồn đối Diệp Âm Trúc có địch ý, nhưng linh hồn Diệp Âm Trúc muốn tự do ra vào Khô Mộc Long Ngâm chính là phi thường dễ dàng. Thần khí có cường đại đến mấy, tuyệt đối cũng sẽ không thương tổn chủ nhân của chính mình.
Chính là có hai nguyên nhân này tồn tại cùng thủ hộ của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, Diệp Âm Trúc mới yên tâm tiến vào trong Khô Mộc Long Ngâm cầm. Ngưng luyện linh hồn chỉ là cùng thân thể bảo trì một tia liên lạc vi diệu, toàn bộ linh hồn lực trong khoảnh khắc đã dũng mãnh vào trong siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm.
Ý thức, tinh thần cùng linh hồn lực hoàn toàn hợp làm một thể, sau khi Diệp Âm Trúc khống chế linh hồn chính mình tiến vào Khô Mộc Long Ngâm cầm, hắn đầu tiên cảm nhận được, chính là năng lượng vô cùng khổng lồ và áp lực thật lớn. Tiếng đàn nhàn nhạt ông minh tựa hồ không ngừng vang lên bên tai, áp lực vô hình mang đến cho linh hồn hắn sự dồn ép nhất định.
Diệp Âm Trúc trong lòng thất kinh, chính mình làm chủ nhân của Khô Mộc Long Ngâm, linh hồn tiến vào cầm thể còn phải thừa nhận áp lực như vậy, vậy linh hồn sinh vật khác nếu tiến vào thì sẽ có kết quả gì? Khó trách ngay cả Nặc Khắc Hi nọ linh hồn thần thánh cự long sau khi bị nhốt ở chỗ này cũng không có một chút biện pháp thoát ra. Đương nhiên, bây giờ hình thành áp lực như vậy thì việc cùng Nặc Khắc Hi làm cầm hồn và tăng lên thực lực của cổ cầm về sau chắc chắn có quan hệ.
Diệp Âm Trúc lờ mờ đoán được, sở dĩ Khô Mộc Long Ngâm cầm đối với linh hồn của mình có chút áp lực, sợ rằng là do trong tiềm thức của linh hồn Nặc Khắc Hi có địch ý với mình. Là thần thánh cự long tôn quý lại phải trở thành một khí hồn, có thể tưởng tượng được sự không cam lòng của thần thánh cự long lúc ấy thế nào.
Toàn bộ linh hồn tiến vào bên trong cầm thể, chung quanh lộ vẻ một mảnh hắc ám, sau khi tiến vào áp lực chung quanh ngược lại đã dần dần giảm bớt một chút, một tầng kim quang nhàn nhạt sáng lên, đó là quang mang của linh hồn Diệp Âm Trúc, ngưng tụ thành đoàn linh hồn dần dần huyễn hóa thành hình người, đúng là một cái bản thể thu nhỏ lại của Diệp Âm Trúc, chỉ bất quá lúc này toàn thân hắn là màu vàng óng ánh, cái này chính thức là linh hồn thể của hắn, hạch tâm chính là tinh thần lạc ấn.
Phiêu phù tại thế giới hư vô, không gian bên trong siêu thần khí tựa hồ là vô hạn, Diệp Âm Trúc lơ lửng tại 1 chổ, lẳng lặng cảm thụ hết thảy khí tức chung quanh, đồng thời, linh hồn lực của hắn tại dưới sự khống chế cũng trở nên càng ngày càng ngưng luyện, như là một thực thể bình thường.
Quang mang màu vàng nhàn nhạt phóng thích ra phía ngoài, chiếu sáng chung quanh phương viên hơn mười thước vuông, Diệp Âm Trúc bình tĩnh nói: "Nặc Khắc Hi, còn không ra sao? chẳng lẻ, ngươi không muốn tìm ta báo thù?"
Linh hồn thần thánh cự long Nặc Khắc Hi đương nhiên cũng ở trong không gian này, sở dĩ không có xuất hiện, cũng không phải bởi vì linh hồn cường đại của Diệp Âm Trúc, mà là bởi vì Diệp Âm Trúc cùng với siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm này có quan hệ chủ vật đối với khí hồn như hắn sinh ra áp lực rất mãnh liệt.
Một tia địch ý mãnh liệt tựa như những chấn động mạnh từ trong linh hồn của Diệp Âm Trúc xuất ra mãnh liệt, cả không gian bên trong siêu thần khí đều bắt đầu phát sinh chuyển động run rẩy kịch liệt. Ngay sau đó, linh hồn thân thể của Diệp Âm Trúc hư không khoanh chân mà ngồi, hai tay khẽ vòng quanh trước ngực, kim quang lóe ra, cổ cầm kỳ dị màu vàng đã xuất hiện trên đùi hắn, linh hồn ba động khổng lồ tại đây đem toàn bộ màu sắc linh hồn hắn thông qua cổ cầm màu vàng khuếch tán dần ra.
Màu của cổ cầm nọ mặc dù là màu vàng, nhưng hình thái lại cùng siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm không có gì khác nhau, thế giới linh hồn này, tất cả hết thảy đều có thể bằng vào linh hồn lực hư vô mà thành, cái này do linh hồn năng lượng của cổ cầm ngưng tụ mà thành tuy bản thân không có lực công kích, nhưng là, khi Diệp Âm Trúc bằng vào linh hồn lực chính mình để cho nó vang lên, tất cả sẽ khác đi.
Không biết có dự cảm được tình hình không ổn hay không, thánh cự long nọ ẩn tàng tại trong hắc ám rốt cục đã không nhẫn nại được.
Một tiếng gầm trầm thấp mà tràn ngập địch ý chợt vang lên, xa xa, một điểm quang mang màu trắng sữa không ngừng lớn dần trong mắt Diệp Âm Trúc, quang mang màu trắng sữa vòng quanh thân thể không ngừng phóng thích, mặc dù cũng là linh hồn thân thể, nhưng bây giờ thần thánh cự long nhìn qua yếu hơn so với lúc trước rất nhiều. Mỗi một khối lân phiến trên người đều cực kỳ rõ ràng, linh hồn năng lượng càng ngưng tụ thành hình thể thường, long mục dừng ở Diệp Âm Trúc, căm hờn, phẫn hận và đủ loại khí tức không ngừng từ chỗ sâu trong linh hồn nó phóng thích.
Nhưng linh hồn thân thể thần thánh cự long này đã có một đôi tròng mắt trống rỗng, quang mang nhàn nhạt tại trong tròng mắt lóe ra, mặc dù đang nhìn Diệp Âm Trúc, nhưng không hề có chút tâm tình gì.
Linh hồn Nặc Khắc Hi không chết, nhưng ý thức lại đã hoàn toàn tiêu tán. Cho nên, Nặc Khắc Hi chi hồn xuất hiện ở chỗ này tựa như linh hồn cốt long lúc trước ở long vực, chỉ có bản năng.
Nhìn kỹ long hồn trước mắt, Diệp Âm Trúc không nhịn được hít một ngụm lương khí, hắn phát hiện, phán đoán của chính mình và Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn sư phụ chính là có một chút sai lầm. Đó là thực lực linh hồn của Nặc Khắc Hi này.
Đúng vậy, lúc trước linh hồn thánh cự long bị thu vào trong siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm này quả thật cũng không cường đại, thậm chí hoàn toàn phi thường suy yếu, bằng cảm giác của Diệp Âm Trúc, khi đó linh hồn của Nặc Khắc Hi hướng chính mình phát động một lần công kích cuối cùng, liền trực tiếp hồn phi phách tán.
Bởi vì được bảo vệ trong Khô Mộc Long Ngâm Cầm nên linh hồn hắn mới còn lưu lại được một chút căn nguyên
Nhưng nhìn qua, linh hồn của thần thánh cự long không hề có một chút cảm giác suy yếu. Trông như thực thể bình thường ngưng tụ, dùng vong linh ma pháp mà giải thích thì đây là một linh hồn hoàn toàn hoàn chỉnh. Linh hồn được bao trùm hoàn toàn trong linh hồn lực tựa hồ như lúc còn sống. Lúc này Diệp Âm Trúc cùng linh hồn thần thánh cự long hiện đang ở trong một không gian, chính là không gian bên trong của siêu thần khí, chỉ có linh hồn lực mới có khả năng vào được.
Một tầng bạch quang nhàn nhạt hiện lên từ hai mắt Diệp Âm Trúc, chính là tìm kiếm vong linh ma pháp, mỗi một vong linh ma pháp sư đều phải học tập vong linh chi nhãn.
Thông qua vong linh chi nhãn có thể thấy chuẩn xác cấp bậc linh hồn đối phương. Đương nhiên vong linh chi nhãn không cách nào xem xét đối thủ cách mình ngoài năm giai.
Sau khi Diệp Âm thông qua vong linh chi nhãn dò xét linh hồn của Nặc Khắc Hi hắn lập tức phát hiện ra cảm giác của mình là chính xác. Đúng vậy, thần thánh cự long trước mặt linh hồn căn bản ngưng tụ đầy đủ, có vẻ như đang tu luyện một loại vong linh ma pháp hiệu quả. Cho dù Nặc Khắc Hi khi còn sống thì linh hồn cũng không thể cường đại như bây giờ.
Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại như vậy? Hắn không phải đã suy yếu sao?
Diệp Âm Trúc âm thầm cười khổ, hắn bây giờ đã không có đường lui bởi vì linh hồn không ý thức của thần thánh cự long đã hoàn toàn tập trung lên linh hồn thể của hắn.Nếu bây giờ hắn muốn rời đi khỏi nơi này, lập tức sẽ bị linh hồn cường đại của Nặc Khắc Hi tấn công.
Kỳ thật, linh hồn của Nặc Khắc Hi có biến hóa lớn như vậy cũng phải cảm ơn Diệp Âm Trúc hay nói đúng hơn là cảm ơn siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm.
Lấy gân rồng của bảy vị long vương làm thành cầm huyền để tạo ra cổ cầm cấp thần khí tuyệt không có vấn đề. Nhưng là cho dù lấy gân rồng của bảy vị long vương làm cầm huyền, lấy linh hồn của thần thánh cự long làm khí hồn, lấy một chút long cốt của thần thánh cự long làm bộ phận cũng không thể hình thành lên siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm hiện tại.
Diệp Âm Trúc vẫn quên một vấn đề trọng yếu, chính là lúc trước long cốt của Nặc Khắc Hi đang trong trạng thái ngủ say dưới Long Hồn Mộc, tại sao trong long vực lại có nhiều Long Hồn Mộc như vậy.
Bình thường mà nói sau khi tử vong, sinh vật có thực lực càng cường đại sau khi thành vong linh, linh hồn cũng tồn tại thời gian rất dài. Long tộc cũng là một chủng tộc cường đại, cho dù chết đi, linh hồn vẫn vĩnh viễn tồn tại. Nhưng là tồn tại một cách lay lắt và yếu ớt.
Tại long vực có hơn một ngàn linh hồn nhưng không có linh hồn nào có thể rời khỏi phạm vi long vực nguyên nhân chính là do Long Mộc
Diệp Âm Trúc có thể sử dụng Long Tường Thao bạo long một cách hiệu quả là do cầm khúc, nhưng ngoài ra cũng là do Khô Mộc Long Ngâm cầm được tạo lên bởi Long Mộc.
Nặc Khắc Hi lúc trước cấp cho Diệp Âm Trúc một khối Long Mộc chính là lấy tại cây Long Mộc cao nhất, nhiều tuổi nhất, tinh túy nhất trong long vực. Nặc Khắc Hi sở dĩ lúc sau khi chết vẫn có thể duy trì ý thức, không trở thành cốt long chính là do Long Hồn mộc này bảo vệ. Có thể thấy được Long Mộc này trân quý như thế nào.
Vì thế khi Diệp Âm Trúc chế tạo Khô Mộc Long Ngâm cầm sở dĩ có thể trở thành một kiện siêu thần khí nguyên nhân chính là do có được tinh túy của Long Mộc tồn tại không biết bao nhiêu ngàn năm. Long cân của bảy vị long vương cùng xương cốt của Nặc Khắc Hi chỉ là thứ yếu. Linh hồn Nặc Khắc Hi nhập vào trong cổ cầm đúng lúc cổ cầm đã gần đạt đến siêu thần khí, phá rào cản cuối cùng đó để cổ cầm có thể thuận lợi tiến vào cảnh giới siêu thần khí. Mặc dù linh hồn Nặc Khắc Hi đem lại hiệu quả rất tốt nhưng vẫn không bằng tinh túy của Long Mộc.
Đặc tính lớn nhất của Long Mộc chính là lưu giữ, ngưng tụ và tôi luyện linh hồn, đặc biệt đối với long tộc có hiệu quả cực mạnh.
Chính vì vậy, lúc trước, linh hồn thần thánh cự long Nặc Khắc Hi tiến vào Khô Mộc Long Ngâm cầm mặc dù đã suy yếu nhưng trải qua một thời gian dài được Long Mộc không ngừng cải tạo đã khiến cho linh hồn hắn ngược lại càng ngày càng trở lên mạnh mẽ, thậm chí đã vượt qua thời kỳ mạnh nhất của bản thân lúc còn sống.
Nặc Khắc Hi lúc trước để cho Diệp Âm Trúc chế tạo cổ cầm này chính là hi vọng có thể để cho Long Hồn Mộc trải qua tôi luyện trở thành một khí cụ cường đại trợ giúp linh hồn mình ngưng tụ đến một ngày có thể rời khỏi long vực mộ địa.
Vào lúc này, khi Diệp Âm Trúc dùng vong linh chi nhãn nhìn về phía linh hồn thần thánh cự long, hắn không khỏi thất kinh khi phát hiện chính mình không cách nào nhìn thấu được cấp bậc của linh hồn thần thánh cự long trước mặt. Nói cách khác, linh hồn thần thánh cự long Nặc Khắc Hi đã siêu việt hơn hắn ít nhất năm giai.
Diệp Âm Trúc hiện tại tử cấp thất giai, hơn hắn ít nhất năm giai cũng ý nghĩa linh hồn đó ít nhất cũng ở vào bán thần cấp tam giai, chênh lệch về cấp độ quá lớn, muốn thu phục đối phương nói dễ vậy sao? Không bị hủy diệt đã là may mắn lắm rồi.
Trong thời gian Diệp Âm Trúc thông qua vong linh chi nhãn xem xét cường độ của linh hồn Nặc Khắc Hi thì linh hồn Nặc Khắc Hi đã di chuyển. Cự long màu trắng bạc do linh hồn ngưng tụ mà thành, ở trong không gian hư vô này so với linh hồn Diệp Âm Trúc thật sự là một linh hồn khổng lồ. Một tiếng long ngâm phát ra từ linh hồn cự long, long khu màu trắng bạc trực tiếp nhằm Diệp Âm Trúc đánh tới.
Linh hồn khổng lồ không chỉ tấn công mặt trước mà đồng thời từ bốn phương tám hướng nhằm linh hồn Diệp Âm Trúc vọt tới cắt đứt hết tất cả cơ hội thoát ly của hắn.
Làm sao bây giờ? Diệp Âm Trúc biết mình đang gặp phải thời khắc nguy hiểm nhất trong đời. Trước tiên hắn hướng tới Phi Nhi Kiệt Khắc Tốn phát ra lời kêu gọi, đồng thời hai tay hắn cũng đặt lên cổ cầm sẵn sàng đạn tấu.
Năng lượng linh hồn ba động trầm trầm phát ra từ Khô Mộc Long Ngâm cầm. Linh hồn ba động khổng lồ sinh ra một tầng gợn sóng màu vàng đậm, một âm thanh trầm thấp, đúng là Diệp Âm Trúc đang đạn tấu một khúc An Hồn Khúc. Giai điệu bi thương nhưng lại nhu hòa nương theo một vòng màu vàng rung động phóng thích ra phía ngoài.
Vì sinh tồn Diệp Âm Trúc đã dùng toàn lực. Linh hồn lực hoàn toàn ngưng tụ tại cầm khúc trên. Hắn biết, đừng nói là linh hồn bị đối phương đánh tan mà sợ là dù chỉ bị một điểm tổn thương tới linh hồn thì đối với thân thể của chính mình cũng sẽ không cách nào tránh khỏi tổn thương, Đây là kết cục của linh hồn sinh tử chiến đấu.
Quang mang màu trắng bạc khổng lồ từ bốn phương tám hướng ép tới, khi chạm vào những gợn sóng màu vàng thì quang mang màu trắng bạc dừng lại một chút giữa không trung, linh hồn thần thánh cự long tựa hồ có chút ngốc trệ nhìn Diệp Âm Trúc đang đạn tấu, trong mắt hai luồng linh hồn chi hỏa chập chờn kịch liệt như đang giãy dụa khỏi một thứ gì đó.
Bên ngoài áp lực rõ ràng yếu hơn vài phần nhưng Diệp Âm Trúc lúc này cũng không dám có nửa phần buông lỏng. Hắn biết, một khi Nặc Khắc Hi toàn lực hướng tới mình phát động công kích thì dù có sở hữu vong linh ma pháp cùng cầm ma pháp kết hợp thành linh hồn chi khúc trợ giúp thì cũng tuyệt đối không cách nào bằng được linh hồn Nặc Khắc Hi chênh lệch ngoài năm giai.
Không thể phủ nhận, Diệp Âm Trúc nhiều năm rèn luyện cầm khúc nên tâm chí vô cùng kiên định, cho dù trong tình huống nhu vậy hắn vẫn như trước có thể bảo trì tâm tính ổn định, tâm tình dần dần dung hợp vào cầm khúc, tràn ngập bi thương cùng an ủi không ngừng từ thượng cổ cầm phóng thích ra.
Uy lực của An Hồn Khúc dần dần lan tỏa, linh hồn Nặc Khắc Hi cũng giãy dụa càng ngày càng mạnh. Linh hồn lực khổng lồ không ngừng bạo xuất ra phía ngoài, mỗi một đợt phóng thích đều khiến cho linh hồn thể Diệp Âm Trúc có chút rung động.
- Siêu thần khí thật là mạnh
Một tiếng than thở vang lên, quang mang lóe ra, một đạo quang ảnh màu trắng trong nháy mắt xuyên qua những trở ngại do Nặc Khắc Hi tạo lên tiến tới bên cạnh Diệp Âm Trúc
Quang ảnh ngưng tụ thành một lão nhân phiêu phù trên không. Thanh âm đúng là Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc thấy hình dạng của Kiệt Khắc Tốn, cho dù là linh hồn ngưng tụ thành thì cũng là diện mạo thật sự của lão.
Phi Nhi Kiệt Khắc Tốn vóc người trung bình, diện mạo già nua trông như một lão nhân bình thường. Mái tóc dài màu bạc rủ xuống vai, bộ râu bạc dài tới ngực, ma pháp bào màu đen do linh hồn lực ngưng tụ mà thành phát ra quang mang màu nhũ trắng, làm cho người ta có cảm giác đặc biệt. Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn gây cho hắn cảm giác rất thần thần. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Nghe thì có vẻ buồn cười nhưng quả thực linh hồn của lão vong linh ma pháp sư này lại làm cho người ta có cảm giác thần thánh.
Lúc này, Diệp Âm Trúc rốt cuộc hoàn toàn tin lời của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn là hắc, bạch vu hồn là khác biệt. Hắn biết, cho dù linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn có cường thịnh trở lại, lão cũng không có khả năng thay đổi khí tức của mình. Cảm giác thần thánh này biểu hiện rằng lão có một trái tim thiện lương.
Linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nhìn qua sáng lóa như ngọc, khí thế của Nặc Khắc Hi vốn khổng lồ tràn ngập nhưng sau khi linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đến thì quang mang của nó trở nên ảm đạm rất nhiều.
- Linh hồn thật mạnh mẽ. May là ngươi phản ứng cũng nhanh.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nhìn linh hồn thần thánh cự long trước mặt, không nhịn nổi sợ hãi than, đồng thời cũng thở phào với đệ tử đắc ý của mình. Nếu Diệp Âm Trúc không kịp nhắn tin cho lão, chỉ sợ rằng linh hồn của đệ tử lão đã bị linh hồn thần thánh cự long thôn phệ (cắn nuốt) mất.
- Sư phụ, con không biết chuyện gì sảy ra. Không ổn, nó muốn chạy.
Diệp Âm Trúc hô một tiếng, tay gảy đàn càng nhanh hẳn lên, một vòng tròn kim sắc không hề phòng thủ mà nhanh chóng trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn Nặc Khắc Hi.
Không sai, Nặc Khắc Hi chính là đang muốn chạy. Thấy Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đến, bản năng của hắn cảm giác được linh hồn cường đại này không phải bản thân mình có khả năng đối phó được. Như vậy, hắn chỉ có một lựa chọn, chuyển thân mình hướng về phương xa tháo chạy
Nặc Khắc Hi dù sao cũng là khí hồn của siêu thần khí, một khi để hắn chạy thoát, trong khí hồn không gian này muốn tìm lại e rằng là không hề dễ dàng. Cho dù là Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cũng phải tiêu hao lực lượng không nhỏ.
- Muốn chạy sao?
Trong mắt Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn ánh lên vẻ khinh thường, tay phải quơ nhẹ, một vòng bạch quang màu nhạt phóng ra, một khắc sau, một vòng sáng cực lớn đột nhiên chụp thẳng xuống đầu Nặc Khắc Hi, trực tiếp đem linh hồn của hắn bao phủ bên trong. Cho dù Nặc Khắc Hi ra sức giãy dụa thế nào cũng vô phương thoát khỏi phạm vi trói buộc này.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn là ai? Là ma pháp sư loài người duy nhất tiến sát cảnh giới Thần. Cho dù cuối cùng thất bại nhưng vẫn còn linh hồn. Sở học của lão là tu luyện bạch vu hồn, thân mình chính là tồn tại hình thái vong linh. Mặc dù hồn châu thất lạc làm cho lão mất đi đại bô phận năng lượng nhưng linh hồn vẫn cường đại như thế. Tại địa phương chỉ có linh hồn mới tồn tại được như vậy, lão căn bản không cần lo lắng đến việc linh hồn bị tiêu tán, thực lực bạch cấp cửu giai đỉnh phong, chỉ một cái phất tay là có thể khống chế linh hồn của Nặc Khắc Hi.
Diệp Âm Trúc cũng là lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc sự cường đại của sư phụ, linh hồn của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn phóng thích cũng không hề thấy bóng dáng linh hồn ba động nhưng hiệu quả kinh khủng, dễ dàng khống chế bạch cấp tam giai như Nặc Khắc Hi, đây chính là chênh lệch lực lượng. Âm Trúc không dám tưởng tượng, nếu sau khi sư phụ lấy lại hồn châu, cho dù là không cách nào tiến giai thành thần được nữa, thực lực của lão sẽ đạt đến mức độ nào.
- Thật không ngờ đây cũng là một linh hồn thứ thần cấp ngũ giai, quả thật là ta lầm rồi.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:
- Nếu ta đoán không sai, linh hồn thần thánh cự long biến hóa lớn như vậy, chắc chắn có quan hệ với siêu thần khí này. Vừa rồi khi ta tiến đến bắt hắn, gặp phải lực cản rất lớn, nếu không phải ngươi là đệ tử của ta, siêu thần khí này là vật phẩm của ngươi, địch ý đối với ta không nhiều, sợ rằng ngay cả linh hồn của ta cũng sẽ chịu chút ít tổn thương dưới áp lực đó.
Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh, linh hồn của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cường đại cỡ nào mà Khô Mộc Long Ngâm cầm tạo ra áp lực có thể khiến lão tổn thương, có thể thấy được siêu thần khí này sở hữu năng lượng rất ghê gớm.
- Ngoài ra, ta còn phát hiện trong cây cổ cầm này, có một hiệu quả đặc thù, có thể đem linh hồn hoàn toàn ngưng tụ, căn bản là không cần lo lắng chuyện linh hồn tiêu tán. Có thể nói, tu luyện linh hồn ở chỗ này là đại phúc của tất cả vong linh. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải thông qua áp lực để tiến vào không gian phía trong thì mới thành công được.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn có vẻ rất cao hứng:
- Âm Trúc, ta quyết định rồi. Chuyển từ thần kiếm Nặc Khắc Hi sang nơi này. Nếu ta phán đoán không sai, ở chỗ này tu luyện linh hồn có lẽ không cần phải lấy lại hồn châu mà Tư Long cướp đi, ta cũng có thể sinh tồn được, hơn nữa lại có thể chế luyện thành công một viên hồn châu mới. Nếu có thể chế luyện thành công hồn châu, không chừng ta còn có cơ hội tu luyện lại bạch vu hồn.
- Thật sự vậy sao? Vậy tốt quá, chúc mừng sư phụ.
Diệp Âm Trúc thấy mừng cho sư phụ. Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn bị đệ tử phản bội, nhiều năm ròng bị phong ấn dưới lòng đất. Bây giờ, lão một lần nữa lại có cơ hội trở thành thần.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cười ha hả, nói:
- Tốt, tốt, tốt, không ngờ tới là có thể tìm được một địa phương tốt như vậy. Tới đây đi, ta trước tiên giúp ngươi giải quyết linh hồn của thần thánh cự long này trước, sau đó mới chuyển vào ở đây. Xem ra nơi này còn phải cải tạo một chút mới được. Thần thánh cự long này linh hồn rất tuyệt, rất thích hợp làm khí hồn. Ta sẽ giúp ngươi luyện hóa linh hồn hắn một chút, bắt linh hồn hắn cùng ngươi ký kết khế ước. Chỉ cần có ta trong cây cổ cầm này, ngươi không cần phải lo linh hồn hắn sẽ chống trả. Đương nhiên, ngươi cũng phải nhanh chóng đề cao thực lực chính mình một chút. Chỉ cần thực lực của ngươi bảo trì khoảng cách không kém hơn hắn ba giai. Hắn tuyệt không có khả năng phản kháng ngươi.
- Đa tạ sư phụ.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn phất tay một cái, linh hồn của Thần thánh cự long đã bay tới trước mặt lão, không để ý tới Nặc Khắc Hi giãy dụa, một dòng chú ngữ trầm trầm từ miệng Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn vang lên, quang mang chợt lóe, sau đó linh hồn Nặc Khắc Hi run rẩy kịch liệt. Phảng phất như bất đắc dĩ, chậm rãi từ từ cúi đầu xuống.
Dưới áp lực cường đại từ linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, căn bản Nặc Khắc Hi không hề có cơ hội phản kháng.
Diệp Âm Trúc chứng kiến, ngay khi Nặc Khắc Hi cúi đầu, xuất hiện một đạo quang mang màu vàng, giống như chất lỏng bình thường chảy xuôi trong đầu. Hắn biết, đây chính là linh hồn lạc ấn của Nặc Khắc Hi, cũng có thể gọi là linh hồn bổn nguyên.
Linh hồn là thứ thần bí nhất trong tất cả các loại năng lượng. Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn có nói qua cho Diệp Âm Trúc, chỉ có sau khi tiến vào bạch cấp thì linh hồn bổn nguyên mới trở thành dạng lỏng, có điều ở thế giới bên ngoài cũng không nhìn thấy được. Chỉ có ở tại đặc thù linh hồn không gian mới có thể thấy được sự tồn tại của linh hồn bổn nguyên. Mà sau khi thực lực tăng trưởng đến mức bạch cấp cửu giai đỉnh phong, linh hồn bổn nguyên từ dạng lỏng sẽ chuyển hóa thành dạng châu, cũng giống như hồn châu của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn.
Cho nên lúc trước khi Tư Long cướp đi hồn châu mới có thể gây cho Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thương tổn đên thế, làm cho lão mặc dù thân là ma pháp sư bạch cấp cửu giai đỉnh phong thực lực cũng vô pháp phát huy. Nếu Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn không bảo trì chính mình một chút linh thức, e rằng lão đã sớm tiêu tán linh hồn.
Dựa theo phương pháp mà Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn chỉ dẫn, Diệp Âm Trúc ngâm xướng những câu chú ngữ dài dằng dặc. Từ linh hồn thân thể của hắn, một dấu ấn màu vàng hiện ra, từ khe hở ót của Thần thánh cự long đi vào, trực tiếp khắc ấn ký lên linh hồn bổn nguyên của Nặc Khắc Hi.
Linh hồn Nặc Khắc Hi run rẩy kịch liệt, một luồng linh hồn lực mênh mông không ngừng phóng thích. Còn dấu ấn màu vàng của Diệp Âm Trúc, lại phát ra quang mang chói lọi, từ từ hình thành một cây cầu tương thông giữa linh hồn của Diệp Âm Trúc cùng với Nặc Khắc Hi.
Nhất thời, đủ loại hình ảnh cùng tâm tình hỗn loạn tràn ngập trong tư tưởng Diệp Âm Trúc. Đồng thời, linh hồn lực khổng lồ cũng cuồn cuộn đổ vào thân thể hắn, năng lượng cực đại không ngửng lưu chuyển trong cơ thể. Làm cho linh hồn quang mang màu vàng của hắn ngày càng chói lọi, trong không gian hắc ám này, tựa như một mặt trời nhỏ chiếu rọi mọi thứ xung quanh.
Tại trung ương linh hồn giữa mi tâm Diệp Âm Trúc, quang mang đã bắt đầu từ màu vàng chuyển sang màu trắng nhạt. Mà linh hồn bổn nguyên của Diệp Âm Trúc cũng từ từ ngưng tụ lại, rõ ràng là có dấu hiệu ngưng tụ thành thể dịch.
Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn gia tăng linh hồn khống chế, mạnh mẽ áp chế linh hồn của Nặc Khắc Hi, làm cho hắn không cách nào phản ứng, chỉ có thể nương theo linh hồn khế ước hoàn thành, đem linh hồn lực dũng mãnh chuyển vào cơ thể Diệp Âm Trúc.
Đối với vong linh ma pháp, mỗi lần ký kết khế ước với một linh hồn, đều có thể thu được lượng nhất định linh hồn lực. Mà linh hồn chính là bổn nguyên của tinh thần lực, thông qua phương pháp này, tốc độ tu luyện của vong linh ma pháp sư về sau so với các loại ma pháp sư khác rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Bất quá phương thức tu luyện này ẩn tàng nguy hiểm cũng không nhỏ, một khi linh hồn phản phệ là vạn kiếp bất phục. Đương nhiên, Diệp Âm Trúc lúc này có Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn bên cạnh, Nặc Khắc Hi căn bản không thể phản phệ. Hắn có thể tự do cảm nhân linh hồn lực bản thân không ngừng tăng trưởng.
Không biết trải qua bao lâu thời gian, khi quang mang trên người Thần thánh cự long phai nhạt đi nhiều, linh hồn chi hỏa trong mắt hắn cũng ảm đạm hẳn đi, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mới phóng thích hắn. Có khế ước giữa Diệp Âm Trúc và hắn, muốn đem hắn bắt lại phi thường dễ dàng. Bất quá, linh hồn Nặc Khắc Hi ý thức vẫn không muốn thuần phục Diệp Âm Trúc, nhưng bị khế ước câu thúc, hơn nữa Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn phi thường cường đại, Nặc Khắc Hi ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có
Dưới chân núi, Tử lẳng lặng đúng thủ hộ. Chỉ dựa vào linh giác của mình, cho dù là bất cứ người nào tiến vào phạm vi ngọn núi này, hắn đều có thể phát giác và tiêu diệt địch thủ.
Đột nhiên linh hồn Tử từ chỗ sâu nhất phát sinh một rung động mãnh liệt. Ngay sau đó hắn cảm giác một luồng linh hồn khổng lồ từ trong chỗ sâu thẳm nhất của linh hồn mình phát ra. Toàn thân tử quang đại phóng, Tử Tinh Bỉ Mông tinh thần lực cũng hợp với bổn nguyên vận chuyển với tốc độ cao, kiên cường trụ vững trước tầng công kích phát ra từ linh hồn nọ.
Mãnh liệt xung kích làm cho thân thể Tử không ngừng phát ra từng chùm vụ khí màu tím. Toàn bộ mọi thứ xung quanh chỉ cần tiếp xúc với đám vụ khí màu tím này lập tức sẽ bị biến thành tinh thể.
Với sự khống chế cường đại của Tử, năng lượng tràn ngập trong cơ thể chỉ có một loại tình huống, đó là dấu hiệu tiến giai. Không sai, năng lượng linh hồn đang tràn ngập trong cơ thể hắn đang hướng đến tầng chướng ngại tiến giai công kích ào ạt.
Công kích suốt nửa canh giờ mới ngừng lại, Tử lại khống chế được năng lượng trong cơ thể mình. Không khỏi có chút điểm thất vọng. Hắn tiến giai không thành công, mặc dù có năng lựơng linh hồn khổng lồ kích thích hướng đến cảnh giới đột phá nhưng khoảng cách thật sự không ngắn như vậy. Cuối cùng, Tử còn cách cảnh giới đột phá một khoảng không xa, nhưng đối với thực lực của Tử bây giờ mà nói, tiến bộ như thế thực sự là không nhỏ.
Không cần hỏi hắn cũng biết lực lượng này từ đâu mà có. Tử trong lòng than thầm, Âm Trúc ngươi lại vửa tiến bộ, ta toàn nhận lợi ích từ tiến bộ của ngươi, xem ra lần này lại nợ ngươi càng nhiều. Đáng tiếc lần này ngươi đột phá chính là tinh thần lực mà không phải thân thể. Nếu không có lẽ lợi ích mà ta thu được còn lớn hơn nhiều lần nữa.
Chính lúc này, Tử đã phát hiện cách đó không xa có người đang hướng đến đây.