Cầm Đế

Chương 198: Đại phá địch quân

Diệp Âm Trúc nhìn lãnh đạo của các quân đoàn, hạ đạt mệnh lệnh liên tiếp:

- Diệp Hồng Nhạn! Phía trước hơn ba mươi dặm có một doanh trại địch nhân. Sau khi ta ngưng truyền lệnh, do ngươi và Thụ Yêu Đức Lỗ Y tộc trưởng Yêu Mộc cùng đái lĩnh Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn và Thụ Yêu Viễn Trình quân đoàn dẫn đầu đi công kích, nhớ kỹ, các ngươi phải làm cũng không phải là cùng địch nhân chính diện xung đột. Mà là thu hút sự chú ý của đối phương.

- Rõ. Diệp Hồng Nhạn và Yêu Mộc đồng thời cung kính lĩnh mệnh.

Diệp Âm Trúc dặn dò:

- Chúng ta lần này đã chịu tổn thất không nhỏ, các ngươi nhất định phải dùng hết khả năng để bảo đảm sự an toàn cho các chiến sĩ, Hồng Nhạn: Thụ Yêu Đức Lỗ Y tốc độ mặc dù cũng nhanh, nhưng so sánh cùng với Long Lang còn kém một chút. Thời hạn quấy nhiễu của các ngươi là một canh giờ. Khi trịch mâu tự sinh của bọn Thụ Yêu Đức Lỗ Y tận dụng hết, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt sự an toàn của bọn họ.

Diệp Hồng Nhạn gật gật đầu, nói:

- Cầm Đế đại nhân, ngài yên tâm đi.

Yêu Mộc đứng ở một bên dù không nói gì, nhưng trong mắt vẻ cảm kích thì không cách nào che dấu được. Bọn họ gia nhập Cầm Thành thời gian cũng không dài. Nhưng từ khi tới Phật La này khởi đầu chiến đấu đến nay. Diệp Âm Trúc lại chưa bao giờ từng có gì "thân sơ phân biệt". Đối với mỗi một chiến sĩ Đức Lỗ Y đều dùng hết khả năng để bảo vệ, điều này như thế nào có thể làm hắn không cảm động đây?

- Mai, Lan hai vị tông chủ, mời các ngươi đái lĩnh Đông Long chiến sĩ cùng Lợi Trảo Đức Lỗ Y và Mãnh Cầm Đức Lỗ Y cùng với Tinh Linh Nữ Tế Ti đi theo Hồng Nhạn bọn họ cách khoảng mười lăm dặm, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn cùng Thụ Yêu Viễn Trình quân đoàn trở về, đồng thời ngăn cản phía sau cho bọn họ.

Mai Như Kiếm hỏi:

- Chúng ta không tham gia chiến đấu sao? Thực lực các chiến sĩ đều đã khôi phục trên bảy thành, hoàn toàn có thể giết địch.

Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu, nói:

- Chính thức mục tiêu của chúng ta cũng không phải tiêu diệt địch nhân. Tốc độ các ngươi chưa đủ, không dễ bảo toàn chính mình rút lui, làm tiếp ứng là thích hợp nhất.

Chúng tướng lãnh mệnh, lui về một bên.

Diệp Âm Trúc tiếp tục hạ đạt mệnh lệnh:

- Áo Lợi Duy Lạp: Ngươi hãy đái lĩnh Giác Ưng kỵ sĩ từ không trung tiến hành quấy nhiễu địch nhân. Đồng thời, cũng phải tùy thời trinh sát đối với hướng đi tới của chúng ta. Viện quân địch nhân tùy thời đều có khả năng trở về. Một khi có phát hiện điều gì trước tiên đái lĩnh toàn quân lui trở lại bên này. Trong khi ta vắng mặt, tất cả quân đoàn đều phải nghe hiệu lệnh từ Áo Lợi Duy Lạp.

- Rõ.

Chúng tướng cùng rập kêu lên.

Chỉ có Áo Lợi Duy Lạp nhíu mày nói:

- Âm Trúc, vậy ngươi muốn đi làm gì? Ngươi không thể đem thân mình vào chốn nguy hiểm.

- Yên tâm đi, ta có nắm chắc việc trở lui của mình.

Diệp Âm Trúc hạ đạt mệnh lệnh cuối cùng:

- Địch Tư, Mạt Kim Tư, Áo Lợi Phật, các ngươi lập tức từ ven rừng chặt hạ cây cối, không cần phải róc sạch cành lá. Các hỏa hệ ma pháp sư của Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn: Khi Bỉ Mông cự thú chặt hạ cây cối trở về, các ngươi hãy phóng hỏa hệ ma pháp đốt số cây cối trong tay họ, các ngươi cũng tạm thời thoát ly Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn. Lưu lại cùng chiến đấu với ta. Hồng Nhạn: Các ngươi bây giờ hãy xuất phát đi, nhớ kỹ, nhất định không được ham chiến.

- Rõ! Đáp ứng một tiếng, Diệp Hồng Nhạn và Yêu Mộc mang theo Cầm Thành kỵ binh hướng về hướng đông bắc rời đi, còn lại các quân đoàn cũng do Mai, Lan hai vị tông chủ đái lĩnh hướng về phía tiền phương mà tiến.

- Âm Trúc, ngươi sắp phóng hỏa chưa?

Áo Lợi Duy Lạp cũng không nóng nảy. Giác Ưng kỵ sĩ có tốc độ rất nhanh, hắn không cần lo lắng chính mình "không cách nào" phối hợp với chiến sĩ tiền phương.

Diệp Âm Trúc gật gật đầu, lúc này mới có thời gian giải thích:

- Doanh trại phía trước này quả thật không thuộc về Phật La. Mà chính là Lam Địch Á Tư chuẩn bị chuyển giao vật tư cho Thú nhân tộc, chúng ta tại trong Pháp Đế Duy Tư thành gặp phải Lam Địch Á Tư, Ba Bàng liên quân chính là đội ngũ hộ tống này. Chỉ là vừa hay gặp dịp mới cùng Phật La nhân đồng thời vây công chúng ta, năm vạn liên quân đó tùy thời đều có có thể trở về, chúng ta cũng không có thời gian lấy số vật tư này mang đi, chỉ có thể thiêu hủy. Doanh trại này bên ngoài phòng ngự rất nghiêm mật, nhưng bởi vì trung tâm hoàn toàn dùng để chất đống vật tư, phòng ngự ngược lại yếu kém. Ta sẽ dẫn bọn Bỉ Mông chiến sĩ ở trong đó thiêu đốt vật tư, ngươi yên tâm, có truyền tống ma pháp trận, chúng ta tùy thời có thể trở về.

Áo Lợi Duy Lạp trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Hướng về Diệp Âm Trúc giơ ngón tay cái lên, không nói thêm gì nữa. Cỡi cự long của mình rời đi.

Bỉ Mông cự thú đã đi chặt hạ cây cối. Diệp Âm Trúc cũng không có nhàn rỗi, truyền tống ma pháp trận thì yêu cầu điểm đối điểm mới tiến hành truyền tống được. Nói cách khác hai bên đều phải có ma pháp trận. Lợi dụng thời gian Bỉ Mông cự thú chặt hạ cây cối, hắn cũng ở tại chỗ bắt đầu rất nhanh khắc họa lên ma pháp trận.

Bỉ Mông cự thú cộng thêm bảy vị hỏa hệ ma pháp sư, số lượng đã hơn trăm. Nhưng hắn có Sanh Mệnh Trữ Tồn Bảo Thạch. Mỗi lần truyền tống đến cực hạn là hai trăm người, cho nên không cần lo lắng.

Khi Diệp Âm Trúc khắc họa xong ma pháp trận. Đang lúc chuẩn bị nhìn thử xem hiệu quả của Bỉ Mông cự thú, Cách Lạp Tây Tư thanh âm hùng hậu từ một bên truyền đến:

- Cầm Đế đại nhân, ta đây thế nào? Ta nên làm gì? Năng lượng ta đã khôi phục được một phần. Mặc dù không thể tái phóng đại chiêu, nhưng tham dự chiến đấu chính là không có vấn đề gì. Ngài như thế nào không cho ta cùng đi chung với những kỵ binh này?

Diệp Âm Trúc nhìn thoáng qua khí sắc hồi phục rất nhiều của Cách Lạp Tây Tư mỉm cười, nói:

- Ngươi trong khoảng thời gian này đã trãi qua nhiều cực nhọc rồi. Trận chiến này ngươi cần phải làm chính là để cho tự mình ăn no nê, còn có Minh đại ca cũng vậy. Hãy đợi đến lúc các ngươi và ta cùng tiến vào trận địa trung tâm của địch quân, mặc sức ăn nha. Dù sao không mang theo được cũng sẽ lãng phí.

Cách Lạp Tây Tư nhếch miệng cười:

- Lại là ăn a. Ta thích. "Hắc! Hắc!"

Bỉ Mông cự thú thân hình to lớn cực kỳ. Bọn họ lựa chọn cây cối cũng tự nhiên là loại... cao lớn nhất. Cả thân cây lẫn tàng cây. Khi bọn hắn chạy trở về tựa như một mảnh rừng cây di chuyển.

Hỏa hệ ma pháp sư lập tức triển khai hành động, nếu bây giờ là mùa hè, để cho bọn họ đốt cháy nhiều cây cối như vậy có thể phải tiêu hao ma pháp lực với một mức độ nhất định. Nhưng lúc này là mùa đông. Trời khô vạn vật ráo, trong cây cối lượng nước rất ít, khi hỏa ma pháp của bọn hắn đốt cháy lên vài gốc đại thụ trong đó, thông qua sự tiếp xúc với tàng cây, cả đám cây nhất thời biến thành một mảng rừng hừng hực lửa.

Vì e rằng lửa rừng sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với Sanh Mệnh Trữ Tồn Bảo Thạch, Diệp Âm Trúc chỉ là dùng bảo thạch đem những ma pháp sư cùng Minh, Cách Lạp Tây Tư thu vào trong đó. Ngay lập tức bắt đầu đem trăm người truyền tống.

Trời, đã tối dần đi, cảnh rừng lửa bùng cháy mãnh liệt tại trong đêm tối cực kỳ bắt mắt. Quang mang tử sắc cùng phù hiệu truyền tống thần bí bay vọt lên trời. Mang theo một mảng lớn hỏa lâm xoay quần ở bên trong.

-o0o-

Lam Địch Á Tư đế quốc, thủ đô.

- Cầm Thành. Hay cho một cái Cầm Thành. Chẳng lẻ chính cái Cầm Thành nho nhỏ này có thể phá hỏng kế hoạch tổng thể của ta sao? Mã Tây Mạc Mạc Lạp đế sắc mặt âm trầm nhìn báo cáo quân sự trên tay đến từ Phật La Quốc.

Từ Phật La Quốc tới Mễ Lan đế quốc dù sao khoảng cách cũng khá xa. Cho tới bây giờ Lam Địch Á Tư mới thu được kỹ càng tỉ mỉ về tình huống đại chiến nơi tiền tuyến đến từ Phật La Quốc, trong đó, đặc biệt trình bày chi tiết việc Cầm Thành gia nhập sau đó nảy sinh ra những biến cố thật lớn.

Quân vụ đại thần Khắc Lôi Tư Ba khom người nói:

- Bệ hạ! Có thể là Phật La Quốc bởi vì chiến sự thất bại mà cố ý phóng đại cái gọi là sự uy hiếp của Cầm Thành hay không?

Phần báo cáo quân sự này dĩ nhiên là trước tiên lọt vào tay hắn, vị Quân vụ đại thần này, trước đó hắn đã xem qua kỹ càng tỉ mỉ rồi.

Mã Tây Mạc lắc lắc đầu, nói:

- Không, Phật La không phải kẻ ngu ngốc. Bọn họ nương tựa vào chúng ta sau khi đã cùng Mễ Lan biến thành tử địch, nếu như nói trên đại lục này quốc gia... nào mong muốn Mễ Lan bị hủy diệt nhất, không thể nghi ngờ chính là Phật La. Bọn họ quả cảm không cần sinh mệnh? Từ trong phần báo cáo đó có thể thấy được, Phật La nhân đối với Cầm Thành này căm thù tận xương tủy, Cầm Thành này lại có thể có Thú nhân tộc Thần thú trong truyền thuyết là Chiến Tranh cự thú, với lại vẫn còn có hai cường đại ma thú vóc người cực kỳ cao lớn, hình dạng quái dị to lớn trợ chiến, chỉ có điều là bọn họ nhận không ra mà thôi, trong phần báo cáo này có hình ảnh kỹ càng tỉ mỉ, ngươi có nhận ra được không?

Khắc Lôi Tư Ba lắc lắc đầu, nói:

- Hạ thần không biết.


Mã Tây Mạc trầm giọng nói:

- Lát nữa đem hình ảnh ma thú này đưa đến Thú nhân bên kia để cho bọn hắn phân biệt thử xem, chắc chắn bọn hắn sẽ có chỗ nhận biết. Cầm Thành tham chiến chỉ vẻn vẹn mấy ngàn quân, lại có thể mang đến ảnh hưởng thật lớn trên chiến trường cho hơn mười vạn đại quân giao chiến như thế, chúng ta không thể không đề phòng. Nhất là tên lĩnh chủ Cầm Thành Diệp Âm Trúc kia. Người này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lại không chỉ một lần mang đến cho chúng ta phiền toái thật lớn. Xem ra, nhất định cần phải nghĩ biện pháp đem cái Cầm Thành này hủy diệt đi mới được. Đáng tiếc, Cầm Thành tại phương bắc Mễ Lan đế quốc, khoảng cách với chúng ta thật sự quá xa. Thật không biết tên Diệp Âm Trúc này làm sao tìm được đông đảo các tộc cường giả như thế. Chẳng lẻ! Đây là lực lượng Đông Long đế quốc qua nhiều năm đến nay đã tích góp được? Chẳng trách tại sao Pháp Lam cứ nhất định phải đem Đông Long này hủy diệt đi.

Khắc Lôi Tư Ba nói:

- Nhìn từ tình huống trước mắt, Cầm Thành này nhất định là tại sau Lục Đạo Chi Quyết đã cùng Mễ Lan đế quốc đạt được cái hiệp nghị gì đó. Mới có thể phái binh đến Mễ Lan đông tuyến bạc nhược nhất, bệ hạ, theo ý của thần, đông tuyến như trước là cửa ngõ đột phá trọng yếu nhất của chúng ta, chiến tranh đã duy trì lâu dài hết một khoảng thời gian. Bất luận là chúng ta hay là Mễ Lan đế quốc, đều nảy sinh ra sự tiêu hao không nhỏ, chúng ta nhất định phải tăng nhanh hơn tiến độ công kích mới được.

Tài vụ đại thần Thác Nhĩ Đa cũng đứng dậy:

- Thần đồng ý đề nghị của Khắc Lôi Tư Ba đại nhân, mặc dù chúng ta chuẩn bị nhiều năm, nhưng khi chiến tranh chánh thức bắt đầu, mức độ tiêu hao không ngờ vượt quá kế hoạch của chúng ta. Nhất là chúng ta đồng thời cần phải tại chủ chiến tràng toàn lực công kích Mễ Lan, vẫn còn phải duy trì việc cung cấp vật tư cho Thú nhân.

- Ta sẽ xem xét việc này. Phật La nhân ở trong báo cáo nói bọn họ đã bố trí được một cái bẫy dành cho Cầm Thành nhân. Hy vọng bọn họ có thể thành công đi, loại bỏ được "khối ung nhọt" Cầm Thành này, kế tiếp đông tuyến chiến trường cũng có khả năng được giải quyết.

- Báo cáo.

Một gã cung đình thị vệ rất nhanh từ bên ngoài đi đến quỳ xuống đất.

- Nói.

Mã Tây Mạc trầm giọng nói.

- Bẫm cáo bệ hạ, công chúa điện hạ quay trở lại rồi.

Thị vệ cung kính nói.

"Há?"

Trên gương mặt âm trầm của Mã Tây Mạc hiện vẻ tươi cười hiếm có:

- Rốt cục cũng có một tin tức tốt, Phượng Hoàng của ta trở về. Có lẽ, đây cũng tượng trưng cho Lam Địch Á Tư chúng ta sắp thu được thắng lợi trên chiến trường sao. Mau mời nàng vào đây!

Không lâu sau, Tô Lạp toàn thân trang phục đen tuyền từ bên ngoài đi vào, lúc này, nàng đã mặc y phục phụ nữ. Tô Lạp thật mỹ lệ siêu phàm thoát tục, khi nàng vừa mới tiến vào nghị sự đại điện này, lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường, tất cả mọi ánh mắt các đại thần đều tập trung trên người nàng, mặc dù không một ai dám lộ ra vẻ bất kính, nhưng từ những ánh mắt tựa hồ như si dại ấy cũng có thể nhìn ra sự mỹ lệ của Tô Lạp đã mang đến cho bọn hắn dao động rất nhiều.

Trang phục đen tuyền mặc ở trên thân nàng, vẽ ra những đường cong hoàn mỹ, đôi chân thon dài khác thường, thân thể mềm mại yêu kiều, cùng với suối tóc ám lam sắc chảy dài đến tận mông, không có bất cứ một cái danh từ hoàn mỹ nào có thể miêu tả được vẻ đẹp này. Chúa tể vạn vật đã tạo một kiệt tác hoàn mỹ nhất, chỉ là đôi mắt ám lam sắc kia của nàng vẫn như trước lạnh như băng ngập tràn nổi tịch mịch cô độc, cặp môi đỏ mọng nhìn qua có chút nhợt nhạt.

Mỗi lần Mã Tây Mạc gặp được nữ nhi của mình, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng ấy của Tô Lạp, lòng hắn càng nhói buốt hơn. Làm đế vương của Lam Địch Á Tư, nhi nữ của hắn rất nhiều, nhưng trong số nữ nhi đông đảo này, chỉ có Tô Lạp ảnh hưởng sâu đậm nhất trong lòng hắn. Nữ nhi này, làm cho hắn có cảm giác đã có lỗi với một người. Nhưng lại không thể không lợi dụng. Dù sao, nàng là xuất thân từ Pháp Lam.

- Tham kiến Loan Phong công chúa.

Các đại thần nhất loạt hướng về Tô Lạp hành lễ, có thể vào tới tận nơi nghị sự trong hoàng cung này mà không phải là trọng thần của Lam Địch Á Tư, bản thân được Mã Tây Mạc coi trọng, bọn họ tự nhiên cũng biết địa vị của vị công chúa điện hạ này trong lòng Mã Tây Mạc.

Tô Lạp thậm chí không liếc mắt nhìn qua đám đại thần này. Thẳng bước đi tới trước mặt Mã Tây Mạc mới dừng lại.

- Ta có lời muốn nói với ngươi.

Đối với việc nữ nhi nói chuyện với mình không có lời lẽ kính trọng, Mã Tây Mạc sớm đã quen rồi, cũng không tức giận, phất phất tay nói:

- Các ngươi đều lui ra đi. Khắc Lôi Tư Ba, nếu Phật La bên đó có truyền đến tin tức gì, mau chóng báo cho ta.

- Rõ, bệ hạ. L

am Địch Á Tư chúng thần rời khỏi nghị sự đại điện. Bọn họ đứng ở phía sau, đương nhiên không nhìn thấy khi Mã Tây Mạc nhắc tới hai chữ Phật La, trên vẻ mặt Loan Phong công chúa điện hạ thoáng hiện ra một chút biến hóa.

Sau khi các thần tử rời đi, Mã Tây Mạc chờ bọn họ đi hết, lúc này mới hướng về Tô Lạp nói:

- Nữ nhi thân ái, ngươi rốt cục cũng quay về rồi. Thời gian qua giải khuây tại địa phương nào?

Tô Lạp nhàn nhạt nói:

- Ta đi đâu không cần phải báo với ngươi, khoảng cách thời gian thực hiện cái điều kiện cuối cùng theo ước định của chúng ta đã càng ngày càng gần. Sau khi chấm dứt điều kiện này, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mã Tây Mạc trên mặt lộ ra một chút cay đắng:

- Phượng hoàng, chẳng lẻ ngươi thực sự không thể tha thứ cho ta sao? Dù nói như thế nào, ngươi cũng là nữ nhi của ta, trong người ngươi cũng chảy xuôi dòng máu thuần chính cùa Mạc Lạp đế gia tộc.

Tô Lạp trên mặt không có biểu cảm gì như trước lạnh như băng:

- Đó là điều sỉ nhục lớn nhất đối với ta. Sau khi mẫu thân và đệ đệ ta chết đi. Ngươi đã không còn là thân nhân, mà chính là cừu nhân của ta.

Mã Tây Mạc sắc mặt biến đổi, nhưng hắn vẫn cố đè nén lửa giận trong lòng mình xuống, thở dài một tiếng. Giờ khắc này, nhìn qua hắn tựa hồ như già đi vài phần:

- Đúng, đây là sai lầm của ta, có lẽ, đây cũng là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ta, ngươi không bằng lòng tha thứ cho ta, ta cũng không ép buộc. Phượng Hoàng, ngươi yên tâm đi. Việc kén chọn hôn phu lần này phụ hoàng nhất định sẽ làm cho ngươi nở mày nở mặt. Ta đã vạch kế hoạch hoàn hảo, qua ba tháng nữa, chính là cuộc so tài ba năm một lần của văn võ cả nước ta. Đến lúc đó, ta sẽ cho phép tất cả thanh niên tài ba tuấn kiệt trong các nước đồng minh đến đây tham gia, sau cùng chỉ có năm thanh niên tài tuấn đầu tiên đạt được danh đầu văn tài võ giỏi mới có tư cách để cho ta chọn lựa, cuối cùng tuyển chọn người nào là do chính ngươi quyết định.

Tô Lạp lãnh đạm nói:

- Đây là việc của ngươi, không liên quan với ta. Ngươi đừng quên, điều này chỉ là một cái hình thức mà thôi.

Nhìn thấy vẻ lạnh lùng của nữ nhi. Mã Tây Mạc trong lòng thầm nghĩ: ""Sỏa nha đầu, ngươi cho rằng điều này thật sự chỉ là một cái hình thức sao? Nếu nói như vậy, ta cần gì phải xem trọng như thế vào thời điểm trọng yếu trước mắt của cuộc đại chiến này đây? Có thể, đến lúc đó ngươi sẽ thay đổi chủ ý, phụ thân chỉ là hy vọng ngươi hạnh phúc mà thôi"".

Nghĩ đến đây, trong lòng Mã Tây Mạc nổi lên một cái hình ảnh u tối to lớn đến từ trong Pháp Lam u ám. Hắn biết, muốn cho nữ nhi nhận được hạnh phúc chân chính, thì chính mình nhất định cần phải giải quyết điểm mấu chốt ấy.

- Phượng Hoàng, ngươi không phải mới vừa nói có việc muốn nói với ta sao? Là cái gì? Chỉ cần ta có khả năng làm được nhất định sẽ hết sức vì ngươi lo liệu chu đáo.

Nghe hắn nói, trong lòng Tô Lạp hình ảnh ấy nhất thời hiện lên thật rõ ràng, đối với nàng mà nói, đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng.

Mã Tây Mạc là hạng người nào, lập tức liền nhìn ra sự biến hóa trong thần sắc của nữ nhi, trong nháy mắt ấy thoáng qua một chút dịu dàng làm cho lòng hắn xúc động sâu xa. Đến tột cùng là chuyện gì mà có thể làm cho bản thân nữ nhi lạnh lùng như núi băng này lay động tâm tư đây?

- Ta biết rằng cuộc chiến giữa ngươi và Mễ Lan đã tới thời điểm mấu chốt, nhưng ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta nhất thiết không được thương tổn một người, ta cùng với hắn có quan hệ.

Khi Tô Lạp nói ra những lời này, tâm tư rõ ràng có chút không bình tĩnh.

- Là ai?

Mã Tây Mạc vội vã hỏi.

- Cầm Thành lĩnh chủ Diệp Âm Trúc. T

ô Lạp hầu như là buộc miệng thốt lên, nói ra cái tên này.

- Diệp Âm Trúc?


Mã Tây Mạc sắc mặt chợt biến đổi, chuyển bước từ trên ngai vàng đi xuống.

- Phượng Hoàng, ngươi là nói cái... tên Diệp Âm Trúc đã trợ giúp Mễ Lan đế quốc phương đông quân đoàn phòng thủ ở đông tuyến chiến trường, làm cho Phật La Quốc phải chịu nhiều tổn thất kia?

Tô Lạp thản nhiên gật gật đầu.

Tâm tình Mã Tây Mạc cũng không có cách gì bình tĩnh lại, giận dữ nói:

- Ngươi có biết người này làm cho chúng ta chịu đựng biết bao phiền toái hay không? Nếu như không có hắn, có lẽ thế cục tràng chiến tranh này đã sáng tỏ rồi. Ngươi chớ quên, lúc trước tại Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, người này đã giết bao nhiêu dũng sĩ Lam Địch Á Tư chúng ta.

- Vậy là ngươi không đáp ứng?

Tô Lạp ngẩng đầu nhìn Mã Tây Mạc. Ánh mắt nàng mặc dù không tĩnh mịch nữa, nhưng lại tràn ngập vẻ kiên trì.

Mã Tây Mạc hơi buồn bực phất phất tay, nói:

- Đồng ý việc khác, nhưng chuyện này ta không có cách nào đáp ứng ngươi, cái này thậm chí liên quan đến cả tương lai của đế quốc. Cho dù ta là quốc vương của Lam Địch Á Tư cũng không có thể hoàn toàn tự quyết định. Buông tha Cầm Thành. Buông tha cái... lĩnh chủ Cầm Thành kia. Ta sẽ giải thích như thế nào với các thần tử và các nước liên minh? Hắn đối với ngươi rất quan trọng ư?

Tô Lạp thoáng chút ngẩn ngơ, nhưng nàng lập tức kiên quyết gật gật đầu sau đó xoay người hướng ra ngoài rời đi.

- Phượng Hoàng.

Mã Tây Mạc gọi Tô Lạp.

Tô Lạp dừng chân lại, không có quay người, lưng vẫn hướng về Mã Tây Mạc.

- Ở trong lòng ngươi, nếu như ta và Lam Địch Á Tư so sánh cùng với Diệp Âm Trúc này, thì ai quan trọng hơn?

Mã Tây Mạc nghiêm mặt hỏi.

Tô Lạp thản nhiên nói:

- Mẫu thân chết đi, đệ đệ chết đi, ở trên thế giới này vương vấn trong lòng ta, chỉ có hắn.

Để lại những lời này, thân hình nàng thoáng động, tựa như một làn khói đen mờ ảo như có như không chợt biến mất.

Mã Tây Mạc cả người đều trở nên ngốc trệ.

- Chỉ có hắn. Chỉ có hắn? Tại sao phải là hắn.

Ông chủ lớn của Lam Địch Á Tư phẫn nộ mạnh mẽ vung tay lên, đột nhiên phóng xuất tử sắc đấu khí. "Oanh! Oanh!" Tiếng nổ vang kèm theo là sự vỡ vụn tan tành, chung quanh đã thành một mảng hỗn loạn.

-o0o-

Khi Diệp Âm Trúc bên kia khắc họa xong ma pháp trận, Diệp Hồng Nhạn đã mang theo Thụ Yêu Đức Lỗ Y và Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn đi gần tới khu doanh trại rộng lớn nọ.

Do doanh trại của Lam Địch Á Tư và Ba Bàng hai nước quân phòng thủ phòng ngự cực kỳ nghiêm mật. Tự nhiên trước tiên đã phát hiện ngay bọn họ "những người khách không mời mà đến" này xuất hiện. Mặc dù nhân số tất cả thậm chí không tới tám trăm người, nhưng Tử Thần Long Lang kỵ binh khí thế như thế nào. Long Lang ám lam sắc ấy, kỵ sĩ cao lớn kia, từ trong vô số trận chiến sinh tử đã thu liễm tích góp sát khí tràn ngập, giống như triều dâng ùn ùn kéo đến hướng về doanh trại trước mặt ào tới, rất nhanh tọa kỵ sải bước lao vào đối phương, binh sĩ hai nước trước mặt cũng có thể phân biệt được không phải là người của phe mình.

Tuy vậy, binh sĩ Lam Địch Á Tư và Ba Bàng cũng không có nóng lòng phóng ra. Đối với bọn họ mà nói, phòng thủ đại doanh trước mắt mới là quan trọng nhất, trong quân doanh tướng lãnh lập tức chỉnh quân. Hai vạn đại quân tại chung quanh quân doanh được điều động mau chóng, trận hình phòng ngự uy nghiêm chặt chẽ được lập nên.

Diệp Hồng Nhạn cưỡi Long Lang thái tử dừng bước tiến lại, nắm chặt trong tay Long Lang trường thương. Hắn không nhịn được trong lòng âm thầm gật đầu, bắt đầu quan sát qua trận hình vừa mới lập, địch nhân trước mắt này so với Phật La binh sĩ đã gặp qua tố chất cao hơn không chỉ một bậc, những chiến sĩ Phật La thực sự tinh nhuệ ấy chỉ gặp được vào lúc trước khi tham gia cuộc chiến cùng với Thú nhân, còn đại bộ phận quân đội tạm thời tập trung chỉ là vàng thau lẫn lộn (ý nói đạo quân ô hợp), vì lẽ đó mới có thể bị Cầm Thành chiến sĩ nắm lấy cơ hội. Nhưng hai vạn địch quân trước mắt này cũng không phải đơn giản như vậy.

Thực ra, hắn cũng không biết, trong toàn bộ bảy vạn binh sĩ vận lương, đến Pháp Đế Duy Tư thành trợ giúp Phật La Quốc, là binh sĩ thông thường. Lưu lại để phòng thủ lương thảo hai vạn quân này mới chân chính là đội quân tinh nhuệ. Suy cho cùng, Phật La chủ yếu chính là muốn mượn năm tên Long kỵ tướng này. Số lượng lớn lương thảo tại đây lại vô cùng quan trọng, bất cứ ai cũng không dám buông lỏng phòng thủ.

Địch nhân cường đại chẳng những không làm cho Tử Thần Long Lang kỵ binh khiếp đảm, ngược lại càng thêm kích động đấu chí của bọn họ. Diệp Hồng Nhạn khẽ quát một tiếng, trường thương trong tay giơ lên thong thả chỉ về phía trước.

Thụ Yêu Đức Lỗ Y theo sau Tử Thần Long Lang kỵ binh tức khắc chia làm hai lộ quân, từ phía sau Tử Thần Long Lang kỵ binh tách ra, hướng trận doanh đối phương ào tới. Lúc này, bọn họ cách địch trận còn khoảng ba dặm đường.

Thụ Yêu Đức Lỗ Y bề ngoài rất kỳ lạ. Liên quân hai nước nhìn thấy những địch nhân này không giống đội hình người không giống ngựa, không khỏi cảm giác có chút khẩn trương, lại chưa có mệnh lệnh của tướng lãnh... Trước tiên thuẫn bài binh xếp thành hàng giơ cao thuẫn bài trong tay, trường thương từ trong khe hở của thuẫn bài trận lộ ra, các chiến sĩ này đều là Trọng Trang Giáp Bộ Binh. Trận hình của bọn họ lúc này để đối phó với kỵ binh phòng ngự xung kích rất là lợi hại.

Nhưng Thụ Yêu Đức Lỗ Y căn bản không phải là kỵ binh, bốn vó chạy như bay. Lập tức đã đánh sâu vào cách địch nhân còn có khoảng sáu trăm thước, đột nhiên Thụ Yêu Đức Lỗ Y dừng lại, khoảng cách này đúng là ngoài phạm vi phát xạ của cung tiến thủ đối phương, mà lực công kích của Thụ Yêu Đức Lỗ Y khoảng cách lại đủ để đạt tới tám trăm bộ.

Đồng loạt những thanh trường mâu lấp lánh bén ngót dày đặc hiện ra trong tay mỗi một Thụ Yêu Đức Lỗ Y, nương theo một tiếng hét lớn của tộc trưởng Yêu Mộc, Thụ Yêu Đức Lỗ Y bọn họ vung mạnh tay rõ ràng cánh tay trái đó so với cánh tay phải to khỏe hơn nhiều, mấy trăm cây trịch mâu đồng thời phóng ra, giữa không trung, tựa như xuất hiện một mảng rừng cương thiết dày đặc, chỉ trong nháy mắt đã bay ào tới trước trận tuyến địch.

Thụ Yêu Đức Lỗ Y ở trong quần thể Đức Lỗ Y, thực lực của bản thể có thể nói là yếu kém nhất, dưới tình huống một chọi một, nếu không có trịch mâu, bọn họ thậm chí ngay cả Lợi Trảo Đức Lỗ Y cũng vô phương để chiến thắng. Trịch mâu đã biến thành vũ khí lợi hại duy nhất của bọn họ.

Một người, nếu như bao gồm nhiều loại năng lực cường đại tất nhiên là đáng sợ, nhưng sở trường một loại thường thường càng thêm kinh khủng. Thụ Yêu Đức Lỗ Y chính là như thế. Trịch mâu từ trong tay bọn họ bay ra, mang theo hiệu quả lâu dài, hàm chứa lực xung kích vô cùng dũng mãnh. Trong phạm vi nhất định, cho dù là "thủ thành trọng nỗ" cũng không cách gì so sánh được.

""Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!""… Một chuỗi âm thanh quái dị kèm theo vô số tiếng kêu la thảm thiết cùng với huyết vụ tung bay tán loạn xuất hiện trong trận địa đối phương. Lam Địch Á Tư và Ba Bàng mọi người đều kinh sợ ngây người. Bọn họ nhìn thấy rõ ràng, những trịch mâu thô cứng ấy từ trên trời giáng xuống, vậy mà cứng chắc lạ thường xuyên thủng thuẫn bài trong tay Trọng Trang Giáp Bộ Binh, lại đâm thấu qua thân mình trong khải giáp dày nặng của bọn họ, đem mấy trăm tên Trọng Trang Giáp Bộ Binh ở những hàng đầu ghim cứng trên mặt đất.

Đây là cái lực lượng thuộc dạng gì? Tướng lãnh địch quân thụt lùi hít một hơi khí hãi hùng, mắt trợn trừng nhìn về Thụ Yêu Đức Lỗ Y, trong lòng bọn chúng cơ hồ đồng thời xuất hiện hai chữ "quái vật". Nếu như bọn họ biết, kỷ lục của Thụ Yêu Đức Lỗ Y với tí lực cường đại đã từng dùng một cây trịch mâu trong nháy mắt xuyên thủng bảy người. Không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Thụ Yêu Đức Lỗ Y bất chấp đối phương đã suy nghĩ như thế nào. Sau khi cây trịch mâu đầu tiên phóng ra, cấp tốc chụp ngay lấy cây thứ hai. Lại một mảng rừng cương thiết dày đặt mạnh mẽ phóng ra, cái kết quả giống như nhau lần nữa xuất hiện, và… thêm một loạt Trọng Trang Giáp Bộ Binh mãi mãi rời khỏi thế giới này.

Phải biết rằng, Trọng Trang Giáp Bộ Binh mặc dù không giống Trọng Trang Kỵ Binh tiêu hao nguyên liệu nhiều như vậy, nhưng chỗ khác biệt cũng chỉ là một con tọa kỵ mà thôi. Thuộc bất cứ loại nào trong quân đội, những áo giáp trên thân chiến sĩ này đều thuộc loại chế tạo rất xa hoa hoang phí. Chỉ là trong nháy mắt, đối phương đã giết đi bảy, tám trăm người. Bất luận tướng lãnh Lam Địch Á Tư và Ba Bàng điềm tĩnh như thế nào, cũng nhẫn nại không được.

Trọng Trang Giáp Bộ Binh trận doanh nhanh chóng tách ra, trước tiên một chi Trọng Trang Kỵ Binh số lượng ba ngàn quân xông lên, phát ra tràng âm thanh đinh tai nhức óc của Quái Long Thiết Đề Đạp, kèm theo tiếng ầm vang mãnh liệt, hướng về các Thụ Yêu Đức Lỗ Y thôn phệ đến.

Tộc trường Yêu Mộc của Thụ Yêu Đức Lỗ Y sắc mặt bình tĩnh nhìn địch nhân càng lúc càng đến gần không mảy may sợ hãi, sau khi chỉ huy các chiến sĩ Thụ Yêu thủ hạ phóng hai đợt trịch mâu ghim cứng mục tiêu bọn Trọng Trang Giáp Bộ Binh đó lại, lúc này mới quay mình lui về phía sau.

Nói về tốc độ chạy nhanh, Thụ Yêu Đức Lỗ Y rõ ràng là không thể nào so sánh với Tử Thần Long Lang kỵ binh, nhưng bọn họ cũng có ưu thế của mình đó chính là sự linh hoạt. Cho dù là kỵ binh có khỏe mạnh đi nữa, cũng không có khả năng cùng tọa kỵ chánh thức dung hợp làm một thể, mà Thụ Yêu Đức Lỗ Y chạy bốn chân cũng chính là thân mình của bọn hắn, cho nên, bọn họ quay đầu chuyển mình nhanh chóng chạy, cơ hồ tại cùng một lúc đã làm được ngay. Lực công kích của Trọng Trang Giáp kỵ binh mặc dù mạnh mẽ, nhưng tốc độ rõ ràng không phải là sở trường của bọn hắn, cho nên, chỉ trong nháy mắt đã bị Thụ Yêu Đức Lỗ Y bỏ lại phía sau.

Nhưng, đây chẳng qua chỉ là một sự khởi đầu mà thôi, khi Thụ Yêu Đức Lỗ Y phân theo hai bên đường cũ thối lui, Tử Thần Long Lang kỵ binh lập tức hành động, thất cấp ma thú Long Lang, trong nháy mắt năng lực đề thăng đến cực hạn tựa như mỗi người là một chiếc xe điện đua, chỉ trong thời gian ngắn đã đạt tới tốc độ thật kinh khủng, mặc dù chỉ có ba trăm người, nhưng lúc này bọn họ như dẫn theo một dòng thác lũ cuộn trào, khí thế này cũng không kém đối thủ một chút nào.

Bởi vì với tình huống thân thể của các Long Lang và Tử Thần chiến sĩ đều chưa hoàn toàn khôi phục, mà nhiệm vụ chính cũng không phải là tiêu diệt địch nhân. Cho nên, Diệp Hồng Nhạn cũng không có ra lệnh cho Long Lang và Tử Thần chiến sĩ thi triển kỹ năng lực công kích cường đại, mà là miễn cưỡng cố gắng hướng về đối phương xông tới.

Kỵ binh đội ngũ mấy vạn quân thậm chí cũng không ngăn cản được Tử Thần Long Lang kỵ binh, trước mặt những người này có năng lực sao?

Mắt nhìn quang mang đấu khí thanh lục sắc trên người các Tử Thần Long Lang kỵ binh bùng phát lên, cùng với khí tức lạnh như băng từ toàn thân Long Lang tỏa ra, tướng lãnh liên quân Lam Địch Á Tư và Ba Bàng bên này nhất thời có chút kinh hoảng, những Trọng Trang Giáp Bộ Binh này bất động tại chỗ và khinh kỵ binh chậm rãi áp sát, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ngăn chặn đường lui của Tử Thần Long Lang kỵ binh cũng như tiến hành viên trợ cho Trọng kỵ binh của mình.

Diệp Hồng Nhạn chỉ huy kỵ binh không tới tám trăm người kiềm chế địch nhân lại, mà trong nháy mắt Diệp Âm Trúc cũng vào lúc kỵ binh song phương va chạm nhau triển khai hành động.

Chớp mắt quang mang trong suốt bao phủ toàn thân Bỉ Mông cự thú, trong khoảnh khắc, nhìn thấy những thân hình Bỉ Mông cự thú cường tráng kèm theo những thân cây bốc cháy rừng rực đã xuất hiện ở nơi đó.

Soái trướng của Lam Địch Á Tư, Ba Bàng liên quân quả thật rất lớn, nhưng thân thể của Bỉ Mông cự thú càng thêm khổng lồ, một trăm Bỉ Mông cự thú đồng thời xuất hiện trong soái trướng, cơ hồ trước tiên đã làm nổ tung toàn bộ soái trướng này. Đến ngay cả Tử đóng giữ bên trong suýt chút nữa bị đánh bay đi nhịn không được chửi một câu.

- Động thủ. Đốt hết cho ta. Một chiếc xe ngựa cũng không lưu lại.

Thanh âm Diệp Âm Trúc lạnh như băng vang lên trong tai mỗi một vị Bỉ Mông cự thú. Bọn cự thú này vốn đã tràn ngập dã tính giết chóc nhất thời hưng phấn vung mạnh những đại thụ trong tay lên, hướng ngay phía ngoài xông ra.

Khi bọn hắn rời khỏi soái trướng, nơi đây đã trở thành một bãi rác bừa bộn, mấy người lúc trước bị Diệp Âm Trúc giết chết bây giờ ngay cả thi thể đều đã bị chà đạp không còn dấu vết gì.

Diệp Âm Trúc lập tức phóng thả Minh và Cách Lạp Tây Tư ra. Căn bản không cần hắn nói, hai đại thần thú đã lập tức hành động. Nhất là Cách Lạp Tây Tư, sau khi được cầm khúc của Diệp Âm Trúc trợ giúp, hắn cũng chỉ là khôi phục ba phần nguyên khí, nhưng nếu như có thể có một số lượng nhiều thực vật bổ sung, tốc độ khôi phục này hiển nhiên sẽ càng tăng lên gấp nhiều lần.

- Bọn tiểu tử Bỉ Mông kia, thiêu đốt chậm chậm một chút, dành lại cho ta bất cứ thịt cá gì các ngươi nhìn thấy. Lão tử rõ ràng là loại ăn thịt động vật, mấy ngày nay cũng sắp biến thành loại ăn thực vật rồi.

Cách Lạp Tây Tư vừa kêu lớn vừa xông ngay ra ngoài. Khi có thịt đương nhiên ăn thịt là tốt nhất. Trong cuộc đời, lương thực cũng chính là lẽ sống, dù sao đối với hắn mà nói, lúc này tất cả chỉ là năng lượng mà thôi.

Đột nhiên Bỉ Mông cự thú xuất hiện, cũng không có làm cho quân phòng thủ bên ngoài phát hiện chút nào, khi bọn hắn phát giác ra những đám khói dày đặc bốc lên cao, thì cùng một lúc những vật chất chứa trên các xe vận lương đã bắt đầu lửa bốc cháy bùng lên rừng rực.

Diệp Âm Trúc lúc trước sớm đã từng phải mượn ma pháp lực của người khác mới có thể thi triển ra cường đại Cầm ma pháp của hắn. Lúc này, hắn cũng không có thi triển ma pháp của chính mình, mà là thông qua ma lực cộng hưởng trong tinh thần ma pháp, đem ma pháp lực của mình chuyển cho bảy Tử Thần Long Lang pháp sư bên cạnh mình.

Ma pháp lực của tử cấp thất giai cường đại như thế nào? Hóa thành hỏa hệ ma pháp, mặc dù bảy người này nhận được ma pháp lực của Diệp Âm Trúc như trước không thể thi triển pháp thuật cường đại cấp bậc cấm chú, nhưng thực lực ma pháp của bọn họ đột nhiên ma lực dưới tác động bên ngoài tăng lên tới thực lực ma đạo sư, trong khoảnh khắc đó, chính là đã xuất ra hơn mười con rồng lửa tàn bạo đốt phá cả phiến đại doanh này.

Nhìn hỏa hệ ma pháp từng luồng nối tiếp tung bay khắp mọi hướng. Những xe lương do Bỉ Mông cự thú đốt cũng không cách nào đuổi kịp, Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra vẻ tươi cười, lần này hành động trên cơ bản đã thành công, có đại hỏa đảm nhiệm yểm trợ vòng ngoài, cho dù bây giờ Lam Địch Á Tư và Ba Bàng muốn cứu viện cũng có chút khó khăn không kịp nữa rồi.

Bỗng nhiên phát hiện lửa bùng cháy bên trong doanh trại. Trận hình Liên quân đang chỉnh tề nhất thời sinh ra một chút hỗn loạn, Trọng kỵ binh bọn họ quay lại nhìn đến nỗi bị những Tử Thần Long Lang kỵ binh ấy vọt một cái xuyên thủng qua. Tất cả tướng lãnh đều chỉ huy binh sĩ thủ hạ quay lại cứu giúp. Nếu như mất đi lượng lớn lương thực này, sau này trở về, có thể binh sĩ thì sẽ không sao, nhưng những tướng lãnh bọn hắn e rằng là…

Nhưng, vẫn còn tới cứu viện kịp sao? Diệp Âm Trúc có mưu tính đã lâu, lại như thế nào có thể cấp cho bọn hắn cơ hội.

Tử Thần Long Lang kỵ binh lúc này lực chiến đấu của bọn họ mới bộc phát ra toàn bộ, phối hợp với trịch mâu Thụ Yêu Đức Lỗ Y, trước tiên đã đem chướng ngại lớn nhất ba ngàn tên Trọng Trang Kỵ Binh ấy tiêu diệt đi. Và giữa không trung, Áo Lợi Duy Lạp cùng các Giác Ưng kỵ sĩ của hắn, trút xuống dưới hàng loạt mũi tên, ngăn cản bước chân địch nhân quay trở về cứu viện.

Với thực lực của Cầm Thành chiến sĩ, hai vạn liên quân trước mắt này mặc dù cường đại, nhưng cho dù là chính diện đối kháng, bọn họ cũng không có khả năng là đối thủ của Cầm Thành chiến sĩ, huống chi, lúc này bọn họ chính là đối mặt với mưu sâu tính kỹ của cường giả Cầm Thành vậy?

Hỏa hệ ma pháp từng loạt liên tục phát ra, bảy tên ma pháp sư đều được vây giữa một loại hưng phấn đặc thù, từ ma pháp trượng trên tay bọn họ phát ra, cơ hồ đều là đạt tới Hỏa long thuật lam cấp. Loại Hỏa long này chẳng những lực công kích cường đại, quan trọng nhất chính là thời gian kéo dài liên tục, không cần xung kích, chỉ là tại phía trên các xe lương không ngừng lượn quanh thiêu đốt, nhiệm vụ của chúng cũng đã hoàn thành rồi.

Lực phá hoại của Bỉ Mông cự thú đồng dạng cũng thật kinh khủng, những đại thụ trong tay chúng vô dụng lâu nay cũng được chính chúng dùng hết sức phá hủy. Chỉ có điều không quan trọng, sau đó chỉ trong khoảnh khắc những bao lương thực đã bùng cháy lên biến thành vũ khí. Những ngọn lửa này có thể có tác dụng đối với Bỉ Mông cự thú sao? Mỗi một bao lương bốc lửa bị ném văng ra, nhất thời khiến cho càng nhiều xe lương bùng cháy lên. Trận đại hỏa rừng rực này chỉ trong phút chốc từ ngay chính doanh trại trung ương bộc phát lan tràn ra.

Đúng như dự đoán của Diệp Âm Trúc, dưới sự thiêu đốt của đại hỏa, liên quân binh sĩ thực sự có thể từ bên ngoài vòng vây trở về chỉ là một số ít, hơn nữa, bọn họ lại như thế nào có khả năng vượt qua cửa ải của Bỉ Mông cự thú đây?

Chính lúc này, giữa không trung một tiếng long ngâm lanh lãnh vang lên. Một quả bong bóng nước khổng lồ tại không trung bùng nổ, hóa thành một mảnh quang mang lam sắc trong suốt. Dưới sự chiếu xạ của ánh mặt trời, thậm chí xuất hiện một đạo cầu vồng thật mỹ lệ tuyệt vời.

Nhìn thấy biến hóa trên không trung Diệp Âm Trúc sắc mặt hơi đổi, thủy hệ ma pháp này cũng không phải là do địch nhân chữa lửa, mà là tín hiệu do Áo Lợi Duy Lạp và hắn đã ước định, "địch nhân có viện quân tới".

Diệp Âm Trúc lập tức ngưng truyền ma lực với bảy tên hỏa hệ ma pháp sư, đồng thời để cho Tử tập trung Bỉ Mông cự thú trở lại. Quả là khi rời đi, đã cho Pháp Đế Duy Tư thành một bài học nhớ đời. Hắn chẳng những trở nên càng thêm cẩn thận, đồng thời đối với ý nghĩa du kích chiến cũng rõ ràng càng hiểu sâu rộng hơn: ""Một kích tức thối, tuyệt không ham chiến"".