Thời gian chầm chậm trôi qua, cuộc vui nào rồi cũng đến lúc phải tàn thôi.
Ngẩng đầu lên, nhìn về nam tử cao lớn đang ôm mình, Hương Loan thấy nơi khóe mắt cay cay.
- Âm Trúc, ta vĩnh viễn sẽ không quên cảm giác ấm áp mà ngươi đã đem đến cho ta.
Lồng ngực rung nhẹ, trong lòng không muốn xa cái cảm giác này, Hương Loan đặt tay lên vai Diệp Âm Trúc, không muốn hắn đi theo mình. Trước mặt nàng lóe lên màu tím của lục mang tinh. Một độc giác thú màu trắng hiện ra, mang theo nàng bay lên trời, một đôi cánh màu trắng mềm mại mở ra, trong chớp mắt cùng Hương Loan biến mất trong bầu trời đêm.
Diệp Âm Trúc đứng thật lâu, trầm ngâm. bởi vì một ngày đi bên nhau thật là sảng khoái và hân hoan, lúc này đã không còn nữa. Cái cảm giác buồn vô cớ này làm hắn thập phần khó chịu. Khi bóng Hương Loan vừa khuất, thì cảm giác này tăng lên cực hạn. Dường như cảnh giới của cầm nghệ cũng tăng lên.
Sáng ngày thứ hai, cả nhóm lại tiếp tục lên đường. Hương Loan vẫn như trước, cơưỡi bạch thú độc giác, thần sắc của nàng đã khôi phục lại bình thường, thậm chí còn đi cùng Nguyệt Huy đại ma đạo sư cười cười nói nói, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Thấy Hương Loan như vậy, mặc dù trong lòng Diệp Âm Trúc ngầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng hiểu được Hương Loan ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không phải vậy.
Sau mười ngày, hai ngàn người cũng đã đến biên giới của Mễ Lan đế quốc. Sau khi nghỉ ngơi tại một tòa thành ở nơi tận cùng biên giới, bọn họ một lần nữa lại xuất phát, tiến về phía trước. Bọn họ đã tiến vào nơi được xem là thiên đường của ma pháp sư trên đại lục, cũng là nơi quyền uy nhất Long Khi Nỗ Tư đại lục- Pháp Lam.
Diệp Âm Trúc ngồi trên lưng tốc long, nhìn về phía trước xa xăm. Diện tích của Pháp Lam cũng không lớn lắm, nhưng nơi này là trung tâm của Long Khi Nỗ Tư đại lục. Lần lượt tiếp giáp với cả bốn nước Mễ Lan đế quốc, Ba Bàng vương quốc, Ba Lặc Mạc vương quốc, Lam Địch Á Tư đế quốc. Diện tích của Pháp Lam ước chừng bằng một phần mười Mễ Lan đế quốc, so với vương quốc nhỏ nhất A Tạp Địch Á cũng còn thua kém nhiều, nhưng trên đại lục mọi người đều biết rằng Pháp Lam tuy là quốc gia nhỏ nhưng lực lượng của nó có thể tung hoành khắp đại lục.
Xa xa, Diệp Âm Trúc thấy một mảnh bình nguyên không có gì nổi bật, chỉ có các loại thực vật thường sống ở thảo nguyên sinh trưởng. Từ trên cao nhìn xuống thấy thảo nguyên thật bao la rộng lớn.
Nguyệt Huy đang ngồi trên mình con Hắc báo, trong mắt tràn ngập sự sùng bái:
- Ca ngợi Pháp Lam, rốt cục lại có thể tiến vào đây, công chúa điện hạ, phía trước chúng ta là địa giới của Pháp Lam. Đoàn kỵ sĩ của Pháp Lam sẽ dẫn đường cho chúng ta.
Hương Loan gật đầu, cười nói:
- Đây là lần đầu tiên ta đến nơi này. Pháp Lam chính là nơi mà mỗi một ma pháp sư đều xem là thiên đường. Vận may của ta xem ra thật là tốt.
Diệp Âm Trúc tới bên Nguyệt Huy nói:
- Nguyệt Huy đại sư, ngài đã từng tới Pháp Lam sao?
Nguyệt Huy gật đầu nói:
- Hai mươi năm trước, ta đã vào đây tu luyện năm năm, nhờ có sư phụ chỉ dạy mà ta mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Ca ngợi Pháp Lam, công chúa điện hạ nói không sai, nơi này chính là thiên đường của các ma pháp sư.
Nhìn thấy nét sùng kính trong mắt của Nguyệt Huy, Diệp Âm Trúc trong lòng thầm nghĩ: Uy danh của Pháp Lam hiện giờ rất cao, ảnh hưởng rất lớn, xem ra đã khống chế toàn bộ ma pháp sư." Cho dù Nguyệt Huy đã đạt tới Tử cấp lục giai đại ma đạo sư mà đi tới Pháp Lam cũng rất sùng kính, có thể thấy Pháp Lam đối với giới ma pháp đại lục có ảnh hưởng lớn như thế nào. Nhưng mà ma pháp sư là chức nghiệp cao quý nhất, có sự ảnh hưởng lớn, khống chế ma pháp sư cũng như là khống chế cả Long Khi Nỗ Tư đại lục.
- Nguyệt Huy đại sư, ngài đã tu luyện trong Hắc tháp trong Pháp Lam thất tháp sao? Vậy sư phụ của ngài có phải là Hắc Thánh ma đạo sư – một trong thất thánh giả của Pháp Lam thất tháp sao?
Vừa nghĩ đến Hắc tháp, Diệp Âm Trúc nhớ là An Nhã đã từng nói với hắn, nên mới hỏi Nguyệt Huy.
Thất vị chủ nhân của Pháp Lam thất tháp được xem là những người mạnh nhất trên đại lục, họ không có chức nghiệp, cũng không có mặt trong ma pháp sư công hội, được xưng là Thánh ma đạo sư, Thánh ma đạo sư cũng là danh xưng của Tử cấp cửu giai đại ma đạo sư, đương nhiên ngoại trừ Pháp Lam thất tháp ra, không có quốc gia nào có người như vậy xuất hiện.
Nguyệt Huy cười khổ, lắc đầu nói:
- Ta mà được Hắc thánh Ma đạo sư đại nhân chỉ điểm sao? Từ bối phận mà đoán thì ta thấy mình cũng chỉ là đồ tôn của lão nhân gia mà thôi, Sư phụ ta là đệ tử thứ năm của Hắc thánh ma đạo sư đại nhân mà thôi.
Hương Loan dĩ nhiên đã biết qua chuyện này nên không có gì ngạc nhiên, nhưng Diệp Âm Trúc khi nghe Nguyệt Huy nói thì trong lòng hiển nhiên chấn động mạnh. Phải biết rằng Nguyệt Huy chính là hội trưởng ma pháp sư công hội của Mễ Lan đế quốc, là tử cấp lục giai đại ma đạo sư. Ông ta là người pháp lực cường đại như vậy mà cũng chỉ được đồ tôn của Hắc tháp thánh giả - một trong Pháp Lam thất tháp dạy dỗ, vậy Pháp Lam thực lực mạnh tới cỡ nào?
Hắn đã ước lượng sai sức mạnh của Pháp Lam thất tháp rất nhiều, cần phải tính toán lại một lần nữa mới được.
Miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, Diệp Âm Trúc hỏi:
- Nguyệt Huy đại sư, ta nghe nói chỉ có lam cấp ma pháp sư mới được tiến vào Pháp Lam phải không?
Nguyệt Huy gật đầu, nói:
- Phải, ma pháp phải đạt tới Lam cấp, chính là giấy thông hành tiến vào Pháp Lam, cho dù trước kia ngươi có phạm tội gì, chỉ cần ngươi là ma pháp sư thì điều được khoan hồng, muốn vào đây thì dễ, nhưng ra thì rất khó, Đầu tiên ngươi phải có thiên phú, tu luyện ít nhất phải đạt tới tử cấp thì mới có tư cách đi ra ngoài, hơn nữa phải có sự đồng ý của thất vị tháp chủ thì mới có thể rời đi, nếu không thì phải ở đây tới già. Cho nên chỉ có những ai tự tin vào thiên phú ma pháp sư của mình sẽ đạt tới tử cấp thì mới chọn tiến vào Pháp Lam. Mặc dù không thể nói tất cả các tử cấp ma pháp sư trên đại lục đều xuất thân từ Pháp Lam, nhưng những pháp sư xuất sắc nhất trên đại lục thì đều từ Pháp Lam mà ra. Tám công hội trưởng pháp sư của tám quốc gia đều do người do Pháp Lam đưa tới, mệnh lệnh do Pháp Lam đưa ra cho chúng ta là mệnh lệnh tối cao.
Nghe Nguyệt Huy nói xong, Diệp Âm Trúc thấy phán đoán của mình chính xác. Thực lực của Pháp Lam so với tưởng tượng của mình đáng sợ hơn rất nhiều. Mặc dù bây giờ hắn biết thực lực chính thức của Đông Long Bát Tông cũng rất mạnh, nhưng so với Pháp Lam thì còn thua xa.
Do Áo Lợi Duy Lạp chỉ huy, đoàn người của Mễ Lan đế quốc rốt cục cũng tiến vào vùng đất của Pháp Lam. Với các chiến sĩ khi tiến vào vùng đất này cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng trong đoàn ma pháp sư kể cả Diệp Âm Trúc và Hải Dương trong lòng đều rất kinh hãi, nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là khi tiến vào địa phận của Pháp Lam, thì trước tiên bọn họ cảm giác được ma pháp nguyên tố đầy rẫy trong không khí, ít nhất cũng gấp ba lần so với bên ngoài.
Ma pháp nguyên tố gấp ba so với bên ngoài! Cái này có nghĩa gì? Ý nghĩa là ở nơi đây tu luyện ma pháp thì thành công hơn bên ngoài gấp bội, mặc dù không biết nguyên nhân từ đâu, nhưng mọi ánh mắt của các ma pháp sư đều nóng lên, ngay cả Nguyệt Huy cũng không ngoại lệ.
- Đây là một cảm giác tuyệt vời, chỉ ở Pháp Lam mới có nguồn ma pháp khổng lồ lưu chuyển như vậy, thật là quá tuyệt diệu.
Nguyệt Huy không ngừng ca ngợi.
Nhìn thấy Nguyệt Huy tâm tình sảng khoái thì Diệp Âm Trúc, tâm tình càng thêm trầm trọng. Pháp Lam có điều kiện thiên thời như vậy, ở đây tu luyện thì tốc độ tiến triển của ma pháp sư tăng nhiều hơn với đại lục nơi hắn ở. trong trung tâm của Pháp Lam hẳn là lại càng nhanh hơn, đồng thời cũng giúp hắn quyết tâm hơn trong việc giấu xuất xứ của mình từ Đông Long bát tông. Muốn chống lại Pháp Lam thì không dễ như là nói.
Tinh thần của đội quân Mễ Lan đế quốc thêm tỉnh táo, hưng phấn. Bọn họ cũng biết sứ mạng của mình như thế nào, uy danh của đệ nhất đế quốc trên đại lục sẽ do họ mà có.
Một ngàn Ai Lý Khắc Mẫn Long xếp thành một đội ngũ chỉnh tề, ngay bước chân của Mẫn Long cũng chỉnh tề, sau họ là năm trăm tử chiến sĩ dưới sự lãnh đạo của Diệp Hồng Nhạn bảo vệ cho Diệp Âm Trúc và Hương Loan.
Ly Sát ngay khi vừa tiến vào trong địa phận của Pháp Lam, từ không trung đã hóa thành bản thể ở trong đội ngũ, phía sau lưng Hải Dương,ánh mắt quan sát Pháp Lam không nhiều bằng Diệp Âm Trúc. Phía sau, một ngàn thân hình to lớn của long kỵ binh Mã Đà Nặc Thiết Long, chậm rãi bước, giống như là tấm bình phong khổng lồ bảo vệ phía sau.
Khi đội ngũ chỉnh tề của Mễ Lan tiến vào địa phận của Pháp Lam chưa đầy mười phút, thì một dãy các điểm màu đen chỉnh tề cũng xuất hiện phía chân trời. Đang với tốc độ nhanh hướng về phía bọn họ
Diệp Âm Trúc có khả năng nhìn xa, nhất là từ khi trở thành ngoại tịch Ngân long và đã hấp thu nhiều máu của Tử Tinh Bỉ Mông, thì thị lực của hắn đã bằng với tinh linh tộc nhân, dõi mắt nhìn phía xa, theo dấu của các điểm đen, hắn đã có thể nhìn thấy rõ.
Đó là những con ngựa đang bay trên không trung, chỉ là ngựa thôi, loại ma thú này lúc Diệp Âm Trúc nghiên cứu thư viện đồ sộ của Mễ Lan hoàng gia đã biết qua, Độc giác mã, là một loại ma thú lai, giống như là Tuần long là ma thú lai của Long tộc, chỉ là loại Phi mã này quý hơn Tuần long nhiều lần, mặc dù Độc giác mã này không có đạt tới Cửu cấp cự thú, nhưng các độc giác mã trưởng thành này cũng là thất cấp ma thú, có một thất cấp ma thú sẽ không làm mọi người giật mình, nhưng cùng lúc xuất hiện một trăm thất cấp ma thú để cưỡi thì làm sao mà các chiến sĩ của Mễ Lan không kinh ngạc cho được.
Một trăm phi mã bay theo một đội chỉnh tề, trên mỗi phi mã là một Ngân giáp chiến sĩ.
Ánh nắng chiếu trên lớp áo giáp màu trắng bạc làm lóe lên từng đợt chuyển động của những đường hoa văn chói mắt, không cần nói trên áo giáp của bọn họ có đính thêm ma ngân, thậm chí trong áo giáp của bọn họ có thể ẩn tàng một ít ma pháp trận có công hiệu đặc thù.
Những kỵ sĩ cưỡi phi mã khiến cho Diệp Âm Trúc trong lòng có chút khó nói. Bất luận là kỵ sĩ nào trên lưng cũng có một dấu hiệu đặc biệt, đó là một thất mang tinh ( ngôi sao bảy cánh), Biểu tượng của ma pháp công hội và ma pháp pháp sư bình thường là lục mang tinh, nhưng cái này là thất mang tinh của Pháp Lam. Thất mang tinh so với lục mang tinh không có nhiều khác biệt, ngoại trừ một chút khác là trên bảy ngôi sao đó có bảy màu sắc khác nhau tượng trưng cho Pháp Lam thất tháp, cho nên thất mang tinh này gọi là Pháp Lam tinh, là huy chương của Pháp Lam, có lẽ tại đại lục có người không biết huy chương của Mễ Lan đế quốc là Hồng thập thuẫn, nhưng tuyệt không ai không biết thất tinh mang của Pháp Lam. Ngoại trừ Pháp Lam tinh ra, trên mũ đội của các kỵ sĩ còn có ấn ký của mỗi một con phi mã.
" Là Pháp Lam kỵ sĩ đón chúng ta." Thanh âm của Nguyệt Huy có chút hưng phấn đồng thời cũng có chút run run, lão trước tiên tự mình ra lệnh cho Hắc hạ xuống khỏi lưng của Hắc Báo, tay phải đặt bên ngực trái, hướng về phía các kỵ sĩ mà cung kính hành lễ.
Diệp Âm Trúc ngồi trên lưng tốc long không có biểu hiện gì, hắn lúc này đang đánh giá xem trình độ chiến đấu của một trăm kỵ sĩ cưỡi thất cấp ma thú như thế nào?
Mang theo một quầng sáng xanh ; những kỵ sĩ phi mã này khi đáp xuống đất đã cho Diệp Âm Trúc ngay đáp án, những kỵ sĩ này đều là thanh cấp, và thực lực là hơn trung giai, thanh cấp cùng với thất cấp ma thú như vậy tuy không phải đối thủ của các chủng cường giả như Bỉ Mông cự thú hoặc các cửu cấp cự thú, nhưng với thất hoặc bát giai cự long thì xem ra không có cách nào làm khó cho họ.
Không quân, cái này chính là không quân! Hồi tưởng lại lúc mình làm bị thương năm trăm Ưng Chuẩn long kỵ binh thì Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái đã bi thống cực độ,từ đó đã đủ biết sự mạnh yếu của không quân có ảnh hưởng lớn thế nào đối với phương án tác chiến của các quân đoàn, nhớ lại Cầm thành của mình tuy là đã có sự trợ giúp của Bỉ Mông, nhưng nói về không quân thì chưa có gì cả.
Lúc này phi mã kỵ sĩ đã từ từ trên không trung hạ xuống đất, qua một thời gian và khoảng cách ngắn để giảm tốc độ, bọn họ dần dần hiện rõ. Có thể nhìn thấy tầm vóc của Phi Mã, Độc Giác Mã này cao gần năm thước, bề ngang chừng hai thước, nhìn sơ qua cũng không nhỏ hơn so với Ai khắc lý mẫn long, cặp mắt màu đỏ hồng như hai viên hồng bảo thạch ( ruby) lấp loáng rất có thần, hai cánh khép lại, trông cực kỳ đẹp mắt, chỉ khác với các loại thú có sừng là thiếu đi một cái sừng mà thôi.
Diệp Âm Trúc đã từng đọc qua sách vở, hắn biết được vũ khí tấn công mạnh nhất của loại Phi mã này chính là đôi cánh của chúng, là phong hệ ma thú cao cấp, do đó năng lực khống chế gió rất mạnh, hai cánh có thể đồng thời dùng để bay, nhưng cũng đồng thời tác động mạnh đến phong nguyên tố, là vũ khí rất lợi hại.
Cầm đầu của đội Phi mã chính là một kỵ sĩ rất dũng mãnh, khoảng chừng ba mươi tuổi, hình dáng cường tráng như Áo Lợi Duy Lạp, trọng kiếm mà các chiến sĩ hay dung so với thể hình của hắn ta thì có vẻ nhỏ hơn một chút. Người này bả vai rất rộng, da màu cổ đồng ( đồng đen), tóc ngắn màu vàng giống như là cương châm, đang dựng đứng, tay phải cầm một thanh trọng hình trường thương có thể sánh ngang với trường thương, thân hình của Phi Mã mà hắn cưỡi cũng lớn hơn so với đồng loại, lớp lông ở gáy của con phi mã này còn có màu vàng kim.
Cưỡi trên lưng ngựa, kỵ sĩ to cao đó nhìn Diệp Âm Trúc,khẽ gật đầu như đang hành lễ, thanh trường thương trong tay mình điểm nhẹ lên mũ của mình:" Ca ngợi Pháp Lam, phi mã thánh kỵ sĩ Kiệt Lạp Đức ( Jerrard), đại diện cho Pháp Lam hoan nghênh sứ đoàn của Mễ Lan đã đến đây."
Hương Loan thúc Độc Giác thú của mình tiến lên, với danh nghĩa là đại biểu của hoàng thất Mễ Lan đế quốc, tự nhiên nàng là người có địa vị cao nhất:" Ca ngợi Pháp Lam, ngài vẫn khỏe chứ, Phi mã thánh kỵ sĩ tôn kính."
Ánh mắt của Kiệt Lạp Đức lướt qua nhìn Hương Loan, rất rõ ràng là hắn không bị vẻ đẹp của Hương Loan làm lay động, hắn rất nhanh nhìn lướt qua nàng, còn lại đa số thời gian thì nhìn chằm chằm vào con Độc giác thú của nàng.
Áo Lợi Duy Lạp thúc thủy hệ cự long của mình đến bên cạnh Diệp Âm Trúc, loại nghi lễ có tính chất giao tiếp thế này thì bọn họ không cần ra mặt, Diệp Âm Trúc nhỏ giọng hỏi:" Áo Lợi Duy Lạp đại ca, thánh kỵ sĩ mang ý nghĩa gì?"
Áo Lợi Duy Lạp truyền âm:" Biên chế của Pháp Lam khác hẳn với tám quốc gia, Pháp Lam mặc dù không lớn nhưng có mười hai đội kỵ sĩ để bảo vệ, mỗi một đội kỵ sĩ đều có một vạn kỵ sĩ Pháp Lam,mỗi đội kỵ sĩ đều có đội trưởng, thánh kỵ sĩ Kiệt Lạp Đức này hẳn là một đội trưởng trong mười hai đội trưởng của kỵ sĩ đoàn của Pháp Lam. Ta cũng từng nghe gia gia nói qua, thánh kỵ sĩ của Pháp Lam không ai không phải là cường giả, người này nhìn qua không lớn tuổi, nhưng thực lực sợ rằng cũng không kém hơn gia gia của ta và Tây Đa Phu lão gia. Có thể trở thành thống soái của Phi Mã kỵ sĩ đoàn,đội kỹ sĩ có danh tiếng nhất trong mười hai đội kỵ sĩ của Pháp Lam, thực lực của hắn ta tuyệt đối phải xếp trong số ba người đứng đầu. Pháp Lam cử hắn ta nghênh tiếp chóng ta, xem như là rất xem trọng đế quốc chúng ta."
Lúc này, Nguyệt Huy đã bước tới nghênh đón, vì muốn thể hiện sự tôn trọng với Pháp Lam, ông ta đã nhảy xuống khỏi lưng Hắc báo, tới trước ngựa của Kiệt Lạp Đức, tay phải đặt lên ngực rồi hành lễ:" Thánh kỵ sĩ Kiệt Lạp Đức, ngài còn nhớ ta không?"
Kiệt Lạp Đức cúi đầu, ánh mắt đặt trên người Nguyệt Huy, khuôn mặt cương ngạnh nở một nụ cười rất hiếm thấy:" Nguyên lai là Nguyệt Huy tiểu đệ, nghe nói từ lâu ngươi đã trở thành hội trưởng của Mễ Lan công hội, chúc mừng"
Nghe qua người chỉ chừng hơn ba mươi tuổi lại gọi Nguyệt Huy là tiểu đệ, cả đoàn của Mễ Lan đồng thời ngạc nhiên, đương nhiên chỉ là trong đámlong kỵ binh mà thôi, trừ năm trăm Tử Thần chiến sĩ.
Mà điều khiến cho người ta kinh ngạc chính là,Nguyệt Huy nghe được Kiệt Lạp Khắc gọi mình là tiểu đệ như vậy lại không có chút tức giận, ngược lại lão còn có chút kích động nói:" Đúng vậy, là tiểu đệ, ca ngợi Pháp Lam,Kiệt Lạp Đức thánh kỵ sĩ vẫn còn nhớ đệ, năm đó chính ngài đã đưa ta rời khỏi Pháp Lam, nhiều năm trôi qua ngài vẫn trẻ trung, cường tráng như vậy; còn lão đệ ta lại già mất rồi."
Kiệt Lạp Đức mỉm cười nói:" Mời các vị sứ tiết của Mễ Lan, Nguyệt Huy tiểu đệ,mau mau nhập thành, chúng ta để sau này hàn huyên cũng không muộn mà."
" Dạ." Nguyệt Huy cung kính nhận lệnh, rồi ra lệnh Mễ Lan chiến sĩ hướng tới Pháp Lam thần bí, đại đa số mọi người đều đoán xem tuổi của vị thánh kỵ sĩ này lớn hơn bao nhiêu so với Nguyệt Huy đại ma đạo sư?"
Kiệt Lạp Đức quay ngựa lại, phát ra hiệu lệnh, nhưng không bay lên mà đi phía trước dẫn đường cho đoàn người Mễ Lan.
Thấy Nguyệt Huy đối với Kiệt Lạp Đức lúc nào cũng cung kính,Hương Loan không khỏi có chút kỳ quái, nhất là nhớ lúc Kiệt Lạp Đức nhìn mình thì trong mắt không có chút xao động, trong lòng nàng có chút không cam tâm, không lẽ mình còn không hấp dẫn hơn con Độc giác thú hay sao?
" Nguyệt Huy gia gia, Kiệt Lạp Đức này là ai? Ông ta rất lợi hại hay sao?" Hương Loan không nhịn được hỏi.
Nguyệt Huy đưa tay lên ra hiệu cho Hương Loan không nên lên tiếng, rồi nói khẽ:" Kiệt Lạp Đức thánh kỵ sĩ là người đứng thứ hai trong mười hai thánh kỵ sĩ danh tiếng, thực lực rất cao cường. Năm đó khi ta tiến vào Pháp Lam thì thực lực của ông ta đã đạt tới Cửu cấp tử giai đại chiến sư rồi, bây giờ có đột phá mới hay không thì không biết được, cho dù không biết ông ta có thể đột phá khỏi thải hồng cấp bậc hay không, thì với tu vi nhiều năm của ông ta, đấu khí có thể hình dung là rất kinh khủng, thập nhị thánh kỵ sĩ của Pháp Lam là người đứng ngay sau thất vị tháp chủ, dĩ nhiên cũng là những thủ hộ giả trung thành nhất."
Tử cấp cửu giai, bốn chữ đơn giản này đã cho mọi người đáp án, Diệp Âm Trúc và Áo Lợi Duy Lạp đồng thời biến sắc, tử cấp cửu giai, trong lòng đa số mọi người gần như là thần thánh, đấu khí tu luyện tới mức như vậy thì một người có thể đối phó với cả một quân đoàn.
Nguyệt Huy tiếp tục nói:" Năm đó khi ta tới Pháp Lam thì Kiệt Lạp Đức thánh kỵ sĩ cũng có hình dạng như bây giờ, theo ta được biết thì trước đó ba mươi năm, một ma pháp sư khi tiến vào Pháp Lam thì cũng thấy ông ta có hình dáng như vậy, đơn giản mà nói vị Kiệt Lạp Đức thánh kỵ sĩ đại nhân ít nhất cũng trên trăm tuổi rồi, người xem ông ta có đáng để tôn kính không? Có thể được Kiệt Lạp Đức thánh kỵ sĩ tiếp đón làm ta đã quá bất ngờ rồi."
Hương Loan ngạc nhiên nhìn Nguyệt Huy:" Nhưng ông ta cũng là Phi Mã kỵ sĩ thôi mà, phi mã chỉ là thất cấp ma thú. Sao một cường giả như ông ta mà lại dùng thất cấp ma thú làm tọa kỵ?"
Nguyệt Huy lắc đầu nói:" Không, người sai rồi, tọa kỵ của Kiệt Lạp Đức thánh kỵ sĩ chính là Kim Tông Phi Mã Vương, là Cửu cấp ma thú, hơn nữa còn là Cửu cấp ma thú thượng vị, thôi được rồi không nói nữa, lập tức khởi hành đi thôi, trên đường đi mọi người phải cận thận."
Đội ngũ tiếp tục đi tới, một trăm phi mã kỵ sĩ đi trước không ai phát ra tiếng động nào cả, xếp thành một hàng thẳng tắp, tựa hồ mọi việc diễn ra xung quanh không quan hệ với họ.
Từ sáng tới chiều, trên đường đi không nghỉ ngơi, Kiệt Lạp Đức thánh kỵ sĩ không nói gì, đoàn người của Mễ Lan cũng không dám dừng lại. Mặt trời ngả dần về phía Tây, bọn họ đột nhiên thấy phía trước không còn đường đi.
Phía trước là một cái vực, không sai là một cái vực, hơn nữa nhìn từ trái qua phải vẫn không thấy điểm dừng, từ đỉnh của vực tới đáy vực thì độ cao khoảng năm trăm thước, nhưng lúc này Diệp Âm Trúc nhìn kỹ không phải là một vực thẳm mà là một thành thị lớn.
Đó là một nơi mà không cách nào hình dung được diện tích của nó, tại nơi bọn họ đứng đây không thể nhìn thấy điểm cuối của nó. Ai nói Mễ Lan thành thị là thành thị lớn nhất trên đại lục, lớn nhất phải là thành thị này. Điểm nổi bật của thành thị này chính là có bảy tòa kiến trúc làm tiêu chí, cho dù là tòa tháp xa nhất bọn họ cũng có thể nhìn thấy, đó chính là bảy tòa tháp cao, biểu tượng của Pháp Lam, Pháp Lam thất tháp.
Pháp Lam thất tháp cao bao nhiêu thì đoàn người của Diệp Âm Trúc khó có thể đoán được, nhưng trong thành thị lớn này thì bảy tòa tháp cao trông thật bắt mắt,,màu sắc của bảy tòa tháp không giống nhau, phân biệt theo bảy thuộc tính của ma pháp, thân tháp cao chót vót, thẳng đứng, trên đỉnh mỗi tháp đều đính một viên bảo thạch thật lớn.
Diệp Âm Trúc vốn tưởng rằng bảo thạch trên Diệt Thần Nỗ đã là lớn nhất, nhưng khi so sánh với bảo thạch trên bảy tòa tháp này thì giống như hạt cát mà thôi. Từ trên bảy khối bảo thạch tỏa ra vầng sáng nhạt, như bao trùm cả thành thị vào bên trong, thất thải ( bảy màu sắc) luân phiên lưu chuyển,khí tức khổng lồ của ma pháp nguyên tố như đập vào mặt người ta. Diệp Âm Trúc đột nhiên hiểu ra, trong Pháp Lam thánh vực sở dĩ ma pháp nguyên tố dày đặc hơn bên ngoài, nguyên nhân chính là do bảy tòa tháp này.
" Đã tới Thánh thành rồi, xin mời xuống núi" Âm thanh của Kiệt Lạp Đức vang lên, không mang chút tình cảm, ông ta dẫn theo một trăm phi mã bay lên trên không trung, rồi nhằm về phía Thánh thành ở bên dưới đáy vực.
Xuống núi? Nhưng bằng cách nào? Độ cao là năm trăm thước a! Chiến sĩ thì có thể đi xuống, nhưng còn Tuần long tọa kỵ thì sao?
Hương Loan không biết làm sao, nhìn về Nguyệt Huy, Nguyệt Huy nhíu mày nói:"Đây là khảo nghiệm đối với chúng ta của Pháp Lam."
Hương Loan hừ lạnh một tiếng, nói:" Khảo nghiệm cái gì? Cùng lắm là chúng ta phá núi làm đường đi xuống thôi.
Nguyệt Huy vô cùng hoảng hốt nói:" Vận lần không thể được, ở địa phận của Pháp Lam không được làm hư hại bất cứ gì,nếu không một khi bảy vị tháp chủ nổi giận thì chúng ta không có cách nào sống sót trở về, cho dù là đế quốc gia cũng không ngăn nổi nộ hỏa ( lửa giận) của Pháp Lam đâu."
Hương Loan cau mày,nói:" Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng đây để nhìn hay sao? Người xem, Kiệt Lạp Đức đã dẫn người của ông ta bay tới Thánh thành rồi."
Nguyệt Huy trong nhất thời cũng lộ vẻ lúng túng, nhìn vêề phía tọa kỵ của Áo Lợi Duy Lạp nói:" Áo Lợi Duy Lạp. Chẳng hay có thể dùng cự long của ngươi để chuyên chở tọa kỵ của mọi người xướng bên dưới được không?"
Áo Lợi Duy Lạp lắc đầu nói:"Điều này không thể được, Ai Lý Khắc Mẫn Long có thể miễn cưỡng chở nổi, nhưng còn Mã kỳ Nặc Thiết Long với thân thể đồ sộ to lớn như thế sao vãn bối có khả năng chở nổi?"
Nguyệt Huy thở dài một tiếng nói:" Đáng tiếc là Mã Đặc Lạp Kỳ không có ở đây, hắn là Phong hệ ma đạo sư, nếu có phong hệ ma pháp của hắn trợ giúp thì chúng ta sẽ vượt qua khó khăn này dễ dàng hơn."
Nghe Nguyệt Huy nhắc tới Phong hệ ma pháp, Diệp Âm Trúc lập tức nhìn về phía Ly Sát, phong hệ ma đạo sư không có, nhưngnơi này lại có một vị toàn hệ đại ma đạo sư.
Ly Sát trừng mắt nhìn Diệp Âm Trúc rồi nói:" Nhìn ta làm gì? Các ngươi thật là đồ bỏ, chỉ có việc thế này cũng phải đích thân ta ra tay. " Quang mang chợt lóe lên, Hải Dương đang ngồi trên lưng Ly Sát đã được nàngta đưa đến bên Diệp Âm Trúc, ngân quang dần thu liễm, Ly Sát đã biến thành người.
Một câu chú ngữ từ trong miệng nàng vang lên, ma pháp nguyên tố trong không khí đồng thời tụ lại, Ly Sát phát hiện ra ở Pháp Lam sử dụng ma pháp dễ dàng hơn so với bên ngoài, mật độ ma pháp ở nơi này rất là nồng đậm, một đoàn tử sắc quang vựng ( quầng sáng màu tím) nhẹ nhàng xuất hiện, rồi bao trùm lên đội quân hơn hai ngàn người, trông nó giống như một màn hào quang có kích thước to lớn hoành tráng.
Phong nguyên tố ở xung quanh dao động mãnh liệt, làm bụi bay mù mịt, Ly Sát quát khẽ một tiếng, hoàn thành long ngữ ma pháp, một bức màn kỳ dị bỗng nhiên xuất hiện, hơn hai ngàn người trong đoàn của Mễ Lan và tọa kỵ của họ đồng thời từ từ bay lên rồi hạ xuống khu vực phía dưới.
" Long ngữ ma pháp, ""Đại Phong Tường Chú"" " Đứng trước Thánh thành, nhìn thấy trên không trung có một tử sắc quang đoàn ( vầng ánh sang màu tím) vô cùng lớn,trên môi Kiệt Lạp Đức khẽ nở nụ cười nhạt.
Tử quang chẳng những đem theo đoàn người của Mễ Lan từ trên đỉnh núi hạ xuống đáy vực, mà còn đưa bọn họ tới vị trí của Thánh thành. Khi còn cách đội Phi mã kỵ sĩ khoảng hai trăm thước thì mới bắt đầu từ từ dừng lại.
Tử quang thu liễm, sắc mặt Ly Sát có chút tái đi, mặc dù chỉ là một lần phi hành ma pháp, nhưng phải mang theo hai ngàn người cùng với tuần long như vậy thì phải có lượng ma pháp khổng lồ, Long ngữ ma pháp chính là cấm chú, cho dù Ly Sát là một Tử cấp ngũ giai ngân long thì nếu một mình muốn hoàn thành ma pháp này cũng phải cố hết sức mới làm được,may mắn là nơi này là Pháp Lam nên chỉ pháp lực của nàng mới chỉ tiêu hao hơn phân nửa.
Kiệt Lạp Đức gật đầu với Ly Sát, nói:" Không hổ là anh thư trong đám trẻ tuổi của Ngân Long thành, Ly Sát công chúa, tương lai ngươi rất có thể sẽ kế thừa địa vị của gia gia ngươi. Ta cũng nghe nói cùng ngươi tới đây có một vị là ngoại tịch Ngân Long, xin giới thiệu hắn cho ta biết được không."
Không biết tại sao khi vào Pháp Lam thánh vực, tính tình của Ly Sát đã trầm tĩnh rất nhiều, ánh mắt nhìn sang Diệp Âm Trúc nói:" Không ai khác ngoài hắn."
Kiệt Lạp Đức nhìn theo ánh mắt của Ly Sát, lần đầu tiên Diệp Âm Trúc chính thức tiếp xúc với ánh mắt của vị thánh kỵ sĩ cường đại của Pháp Lam này, ánh mắt của Kiệt Lạp Đức trong sát na trở nên sắc bén, giống như một mũi tên xuyên thẳng vào mắt Diệp Âm Trúc, ai nói ánh mắt không thể giết người, với thực lực của Kiệt Lạp Đức mà nói, thì chỉ bằng ánh mắt ông ta cũng có thể làm cho đối thủ tiêu tán toàn bộ sức mạnh.
Diệp Âm Trúc đang ngồi trên lưng một con Ai Lý Khắc Mẫn Long rất bình thường chẳng có gì nổi bật.Hắn yên lặng bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt của Kiệt Lạp Đức. Điều khiến Kiệt Lạp Đức kinh ngạc chính là, ánh mắt của Diệp Âm Trúc thật bình thản yên tĩnh,nếu nói ánh mắt của ông ta như một mũi tên sắc bén có thể xuyên qua mọi thứ, thì ánh mắt của hắn như là biển rộng bao la có thể bao dung tất cả mọi vật. Áp lực của khí tức khi lão tùy tiện xuất ra cường đại thế nào thì lão hiểu rất rõ,thế mà vị ngoại tịch Ngân Long trẻ tuổi đang ngồi ngay trước mặt này lại không hề để tâm đến, thậm chí trên khuôn mặt còn nở nụ cười nhẹ, không bị khí thế của ông ta ảnh hưởng.
Tình cảnh như vậy cũng là lần đầu mà Kiệt Lạp Đức gặp phải, trong lòng lão không khỏi ngạc nhiên, bất quá ông ta cũng biết địa vị của mình, ánh mắt ngay lập tức thu lại, nhìn Diệp Âm Trúc gật đầu nói:" Không tệ, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, hy vọng trong trận đấu Thất Long Thất Quốc Bài Vị Chiến, cậu sẽ cho chúng ta có dịp mở rộng tầm mắt.""
Kiệt Lạp Đức đâu biết rằng Diệp Âm Trúc vừa mới tăng lên cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất không lâu, cho dù thực lực của ông ta cường đại cỡ nào cũng không thể so sánh với Diệp Âm Trúc được, khi đạt tới cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất thì Diệp Âm Trúc không còn sợ bất kỳ áp lực nào, thử hỏi áp lực mà Kiệt Lạp Đức mang đến có thể chống lại cả đại tự nhiên hay sao? Khi Diệp Âm Trúc vừa cảm nhận được sự uy hiếp của ông ta thì trong nháy mắt toàn thân của hắn đã dung hợp vào khung cảnh xung quanh, cho nên, áp lực do Kiệt Lạp Đức phát ra phải đối mặt với cả thiên địa, còn đối với bản thân hắn lại không có chút ảnh hưởng.
" Công chúa điện hà, mời người và Nguyệt Huy tiểu đệ cùng với hai vị Ngân long theo ta vào thành,còn lại tùy tùng và những người khác phải lưu lại bên ngoài thành." Kiệt Lạp Đức nói với Hương Loan, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng đã truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng, hơn nữa tràn ngập ngữ khí uy hiếp.
Hương Loan rất ghét loại ngữ khí này, từ nhỏ lớn lên, chỉ có người khác tôn kính và nịnh nọt nàng.Nhưng nàng dù sao cũng là một nữ hài tử thông minh,nàng cũng biết Pháp Lam không phải là nơi dễ bắt nạt,cho nên nàng đảnh phải âm thầm nhẫn nhịn gật đầu, rồi quay qua làm một cái thủ thế với Áo Lợi Duy Lạp.
Đây là quy định của Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, chỉ có hai sứ giả đại diện cho mỗi quốc gia cùng với hai đại diện của Long thành mới được tiến vào Pháp Lam thánh thành. Trong thánh thành tuyệt đối không được phép xuất hiện chút khí tức sát phạt nào. Bất luận quan hệ của bảu quốc gia và bảy Long Thành có vi diệu đến đâu, trong cục diện rất khẩn trương thế này, vạn nhất bên trong Pháp Lam mà có mâu thuẩn dẫn đến việc động thủ, Pháp Lam sẽ luôn đứng ra xử lý chút việc phiền toái này.
Diệp Âm Trúc trước khi đi đã truyền âm nói vói Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn phải cảnh giác mọi việc xung quanh, bọn họ đã tới thì sáu nước còn lại có thể cũng tới rồi.Bên ngoài thánh thành Pháp Lam,chuyện gì cũng có thể xảy ra, cẩn thận là tốt nhất.
Một trăm phi mã kỵ sĩ,ngoại trừ thánh kỵ sĩ Kiệt Lạp Đức,tất cả đều nhảy xuống ngựa, ngựa của họ đều bay lên trời, không biết bay tới đâu, Nguyệt Huy nói cho Diệp Âm Trúc và Hương Loan biết, trong Pháp Lam Thánh thành thì ngoại trừ Thập Nhị Thánh Kỵ Sĩ và Thất Vị Tháp Chủ, không ai cưỡi được phép cưỡi tọa kỵ, nếu không sẽ bị Pháp Lam coi là công địch,giết không tha.
Nghe Nguyệt Huy nói, trong mắt Diệp Âm Trúc hiện lên vẻ băng lãnh, quy tắc, lại là quy tắc của Pháp Lam, khi mình có thực lực cường đại thì lúc đó mình có thể tự đề ra quy tắc của mình. Pháp Lam thật đúng là cường đại và kiêu ngạo. Trong lòng Diệp Âm Trúc manh nha xuất hiện mầm mống của sự bất phục.
Nguyệt Huy và Hương Loan đều triệu hoán tọa kỵ của họ vào không gian giới chỉ, một trăm phi mã kỵ sĩ cũng hộ tống bọn họ đi vào trong Pháp Lam thánh thành. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu đứng ở ngọn núi phía trước mà nhìn vào bên trong của Pháp Lam thánh thành, bởi vì có sự xuất hiện của thất thải quang mang ( bảy màu sắc) từ Pháp Lam thất tháp cho nên không thể nhìn rõ bên trong, bây giờ đến trước cửa thành thì bọn họ mới chính thức biết là Pháp Lam thánh thành hùng vĩ cỡ nào.
Tường thành của Pháp Lam thánh thành cao khoảng một trăm thước, trên cửa thành có khắc hình một con phi mã thật lớn, nếu pho tượng này đặt ở nơi khác thì bị xem là không phù hợp, nhưng nếu đặt trên tường thành rộng lớn và dài như nhế này, pho tượng Phi mã có phóng to thêm hai đến ba lần nữa cũng vẫn rất hài hòa.
Kiệt Lạp Đức nói:" Thánh thành có tổng cộng mười hai cửa thành, mỗi cửa thành do một đoàn kỵ sĩ bảo vệ, nơi này chính là Phi Mã Môn do Phi Mã kỵ sĩ chúng ta canh gác.Mở cổng thành." Hai chữ cuối cùng được hét lớn, vang vọng trong không trung,một trăm chiến sĩ thủ vệ trước cổng thành mặc cùng một loại trọng giáp với phi mã kỵ sĩ đều đồng loạt tách ra hai bên, cửa thành mở ra, một quầng sáng mãnh liệt chói mắt phát ra, xuất hiện cửa thành chậm rãi mở ra, cao đủ để một Hoàng Kim Bỉ Mông vẫn có thể đi vào.Điều khiến Diệp Âm Trúc ngạc nhiên chính là cánh cửa thành lớn như vậy mà trong quá trình mở ra không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Âm Trúc điều chỉnh lại nhịp thở của mình, cẩn thận ẩn tàng đi đấu khí và dao động ma pháp của mình, cùng các phi mã kỵ sĩ hộ tống đàng sau đi vào Pháp Lam thánh thành, trong sát na bước qua cổng Diệp Âm Trúc cảm giác được trên thân thể hắn phảng phát như có một vật thể lạ xâm nhập vào bên trong,mãi cho đến khi vào thành hắn mới giật mình phát hiện ra đó là một cái kết giới.