Thần Âm hệ đã đạt được quán quân Tân sanh đại tái. Diệp Âm Trúc nói cho Yên La mấy nàng phương pháp đơn giản nhất để lấy phần thưởng: Đi cùng Ny Na. Còn có bảo vật nào có thể thoát khỏi pháp nhãn của đế quốc trưởng công chúa đây?
Làm xong hết mấy việc này, Diệp Âm Trúc mới trở về ký túc xá. Ly Sát vẫn chưa quay lại. Tô Lạp đang ở trong bếp chuẩn bị cơm trưa.
- Tô Lạp!
Diệp Âm Trúc đi tới trước cửa bếp, nhìn thấy thân ảnh của hắn, trong lòng thấy rất ấm áp. Gian ký túc xá nho nhỏ này bởi vì có Tô Lạp siêng năng chăm chỉ mới có thể ấm áp giống như ở nhà vậy.
- Âm Trúc, ngươi về rồi à, Ly Sát đâu? Sao không thấy nàng? Ta đã nghe nói chuyện trận đấu của các ngươi tại thí luyện tràng hôm nay. Cuối cùng thì Ly Sát làm như vậy để làm gì?
Tô Lạp vừa xào nấu vừa nói.
- Nàng không muốn ta lãng phí thời gian. Tô Lạp, ta phải đi ra ngoài mấy tháng, chiều đã phải đi rồi.
Thân thể Tô Lạp sững lại một chút, nhưng khôi phục lại bình thường rất nhanh, lặng lẽ chỉ nói một tiếng:
- A!
- Tô Lạp, hôm nay ngươi không đến xem trận đấu của Thần Âm hệ chúng ta. Hai hôm nay Thích Khách hệ các ngươi làm những gì vậy?
Tô Lạp khe khẽ lắc đầu. Diệp Âm Trúc đột nhiên cảm thấy tâm tình của Tô Lạp có chút không ổn, hắn cũng không hỏi nữa. Nhưng tâm trạng của Tô Lạp ảnh hưởng không hề nhỏ với hắn. Cảm giác mất mát trong lòng có vài phần kỳ quái.
Khi ăn trưa thì các cảm giác quái dị cũng chấm dứt. Ly Sát không về, ăn trưa chỉ có 2 người Tô Lạp và Diệp Âm Trúc. Tô Lạp ăn rất ít, so với bình thường còn ít hơn. Ánh mắt của hắn cơ hồ đều dán trên người Diệp Âm Trúc.
- Tô Lạp, hay là ngươi đi cùng ta đi. Ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn. Ta đã đáp ứng dẫn Hải Dương đi cùng. Đế quốc Mễ Lan phái đi năm trăm quân, từ trong đó đổi hai người chắc cũng không có vấn đề gì.
Diệp Âm Trúc ăn xong miếng cuối cùng, lên tiếng phá tan không khí cứng nhắc. Trong lòng hắn, địa vị của Tô Lạp không dưới Tử, còn trên Mã Lương, Thường Hạo. Không biết tại sao, trong lòng hắn lại có cảm giác không nỡ rời đi. Nguyên nhân đương nhiên là do tên bạn cùng phòng ngay trước mắt.
Trong mắt Tô Lạp hiện lên một tia sáng kỳ dị:
- Ngươi muốn dẫn ta đi?
Diệp Âm Trúc gật đầu:
- Ta nghĩ, Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của ta.
Điều Diệp Âm Trúc không nghĩ đến là Tô Lạp lắc đầu:
- Không, Âm Trúc ta không thể theo ngươi, xin lỗi.
Tô Lạp cúi đầu, cố nén tâm tình phức tạp đứng lên. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên sau khi ăn xong hắn không thu dọn đã về phòng ngủ.
Hắn không chịu đi cùng mình? Do sợ chậm trễ việc học tại Thích Khách hệ sao? Nhưng với thiên phú thích khách của Tô Lạp thì hình như không cần học thêm cái gì mới đúng. Vậy là vì cái gì đây? Cảm giác mất mát trở nên mãnh liệt. Cảm giác này vẫn bám lấy hắn cho đến tận buổi chiều khi Ly Sát quay về.
- Chúng ta đi. Ta đã nói với Á Tu Tư thúc thúc. Buổi chiều đưa đồng bọn tới luyện tập cùng quân đội được phái đi lần này của Mễ Lan.
Ly Sát vừa vào cửa đã nói luôn.
- Ừ! Đi thôi.
Diệp Âm Trúc đi tới ngoài cửa phòng ngủ, hắn cũng không đi vào, bởi vì hắn sợ nhìn thấy Tô Lạp rồi tâm tình mình lại có biến hóa.
- Tô Lạp, ta đi cùng Ly Sát. Trong vòng ba tháng, ta nhất định trở về. Ngươi tự bảo trọng nhé.
Nói xong những lời này, Diệp Âm Trúc mới quay người đi. Đồng thời rời khỏi ký túc xá cùng Ly Sát.
Theo tiếng cửa ra vào đóng lại, cửa phòng ngủ mở ra không một tiếng động. Nhưng mở cửa không phải Tô Lạp mà là một cô gái vóc người thon thả, suối tóc đen dài, mặt rơi đầy lệ.
Ra khỏi ký túc xá, tâm tình Diệp Âm Trúc tốt hơn rất nhiều, đón Hải Dương xong mới cùng Ly Sát đi về hướng Mễ Lan thành.
Ly Sát nhìn Hải Dương nghi hoặc:
- Ngươi muốn dẫn nàng đi? Diệp Âm Trúc, đây không phải là lúc tán gái. Ngươi muốn nàng gặp nguy hiểm sao?
Diệp Âm Trúc cười nói:
- Thì sao? Hoài nghi thực lực của Hải Dương sao? Được rồi, ở Thất quốc thất long bài vị chiến có đúng là không thể triệu hồi ma thú hay không?
Ly Sát nói:
- Đương nhiên, đây là để kiểm tra lực lượng dự bị của các nước chứ không phải kiểm tra tổng lực của từng quốc gia. Ngoại trừ thất long thành ra, những người tham dự của thất quốc đều không thể triệu hồi đồng bọn ma thú của mình. Đương nhiên ngươi là ngoại lệ, ngươi có thể triệu hồi một linh hồn hiến tế.
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói:
- Không thành vấn đề. Hải Dương giống như ta, đều là thần âm sư. Tạo nghệ của nàng về thần âm ma pháp cũng là xuất quần bạt tụy. Có nàng phối hợp, trình độ ma pháp của ta ít nhất cũng tăng lên hơn tam giai (ba cấp)
- Thật như thế sao?
Ly Sát nhìn với ánh mắt nghi hoặc nhưng nàng cũng không nói thêm gì nữa. Từ hôm Diệp Âm Trúc dùng Nặc Khắc Hi kiếm khống chế nàng, Ly Sát tính tình đã trở nên hiền lành hơn từ lúc nào không hay. Nhận thức của nàng về Diệp Âm Trúc cũng có thay đổi thật lớn.
Trong lúc Ly Sát mang theo Diệp Âm Trúc và Hải Dương tiến vào thành Mễ Lan đến trước một tòa phủ đệ thì sắc mặt Hải Dương thay đổi. Diệp Âm Trúc ngớ người vì tấm biển trên tòa phủ đệ trước mắt ghi rõ ràng ba chữ to: Phủ Nguyên Soái. Trong lưỡng đại Nguyên Soái của Mễ Lan đế quốc, nói về quan hệ thì tất nhiên Ly Sát gần gũi hơn với đồng bọn Ngân Long của Mễ Lan đệ nhất cao thủ, Nguyên Soái Tây Đa Phu. Buổi chiều nàng vừa mới đi tìm Ngân Long Á Tu Tư, đồng bọn của Nguyên Soái Tây Đa Phu. Không cần hỏi cũng biết Phủ Nguyên Soái trước mắt là chỗ nào.
Trong lòng Diệp Âm Trúc bỗng nhiên có một cảm giác quái dị. Từ học viện, dụ dỗ cháu gái người ta đi, lại còn chạy đến nhà người ta. Chuyện này phải giải thích thế nào đây?
- Ly Sát, ngươi có chắc là không đi nhầm không? Chúng ta không phải là đi gặp trực tiếp Hoàng thất của Mễ Lan đế quốc sao?
Diệp Âm Trúc cố ôm một tia hy vọng hỏi.
Ly Sát nói:
- Đương nhiên không phải, ta tìm Hoàng thất làm gì? Ta tìm tộc nhân của ta. Mọi chuyện đều do Á Tu Tư thúc thúc an bài. Ta không biết thành viên Hoàng thất nào hết. Ta đưa ngươi đi gặp Á Tu Tư thúc thúc. Cho đến bây giờ, thúc thúc còn chưa biết lần này Long thành phái ta cùng ngươi tham chiến.
Tay chân Diệp Âm Trúc cứng đơ, hắn thấy Hải Dương đang nắm chặt tay mình. Quay đầu nhìn lại, hắn cảm giác rõ ràng tâm tình Hải Dương lúc này không yên định chút nào. Hắn khe khẽ vỗ tay nàng an ủi:
- Đừng lo lắng, ta sẽ thuyết phục được ông nội nàng.
Ly Sát tiến đến gõ cửa. Một lát sau, cửa mở, một gã bộ dạng như quản gia từ bên trong đi ra:
- Lại là ngươi? Tiểu thư, mời vào
Vị quản gia này không biết có phải đã chịu đau khổ với Ly Sát hay không, vừa nhìn thấy nàng đã vội vàng mở cửa, tránh sang một bên. Lúc vừa mới đứng sát vào cửa, vị này mới chú ý đến Hải Dương và Diệp Âm Trúc.
- A, Tiểu thư,tiểu thư đã về. Hắn, hắn là ai vậy?
Vị quản gia nhìn Diệp Âm Trúc thiếu điều lòi con ngươi ra, bởi vì lúc này hắn thấy Diệp Âm Trúc đang kéo tay Hải Dương.
- Kiệt Sâm thúc thúc, đây là đồng học của ta.
Thanh âm của Hải Dương lúc này mềm yếu không có tí sức thuyết phục nào hết.
Ly Sát đã đi vào cửa lại quay lại, tò mò nhìn Hải Dương nói:
- Ngươi biết lão đầu canh cửa kiêu ngạo này à?
Hải Dương có vẻ bất đắc dĩ nói:
- Đây là nhà ta.
Ly Sát nghi hoặc nhìn Diệp Âm Trúc, Diệp Âm Trúc giải thích:
- Còn nhớ lúc trước, khi ngươi muốn dẫn ta đi Ngân Long thành, ta từng nói phải giúp một nữ hài tử trị liệu không? Nữ hài tử kia chính là Hải Dương, cũng là cháu gái Nguyên Soái Tây Đa Phu.
Ly Sát nói:
- Thì ra là như vậy! Hóa ra nàng là cháu gái của lão đầu kia. Thực lực quái lão đầu kia quả thật rất mạnh. Vậy các ngươi còn chờ gì nữa, vào đi!
Đằng nào thì cũng tới cửa rồi, Diệp Âm Trúc cũng chỉ có thể giơ đầu ra đi cùng Hải Dương, trong lòng đang tính xem phải giải thích với Nguyên Soái Tây Đa Phu như thế nào mới được.
- Xin lỗi, ngươi không thể vào.
Quản gia Kiệt Sâm lạnh như băng ngăn cản Diệp Âm Trúc. Tâm tình hắn hôm nay thật không tốt. Buổi sáng vì ngăn trở Ly Sát vào phủ, bị ăn một chưởng suýt vỡ tim, mà quan hệ giữa Ly Sát với Á Tu Tư làm hắn không phát tác được. Bây giờ lại thấy tiểu thư bị một tên thanh niên cầm tay lôi kéo đi về phủ. Chuyện này làm sao có thể cho phép được? Xem bộ dạng tiểu tử này mặt mũi anh tuấn, dám chắc là hạng công tử bột mặt hoa da phấn, đúng, không thể để cho hắn vào cửa.
- Tại sao?
Diệp Âm Trúc nhíu mày. Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Ly Sát lại gọi tên quản gia này như vậy.
- Không tại sao cả. Đây là Phủ Nguyên Soái, ngươi tưởng ai cũng có thể vào sao? Mau buông tay tiểu thư ra, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Một tầng đấu khí xanh thẫm toát ra từ trên người Kiệt Sâm. Là một quản gia, hắn có thực lực như vậy quả thật không phải chuyện dễ dàng.
- Âm Trúc, đừng động thủ.
Hải Dương không ngăn cản quản gia của mình bởi vì nàng biết rõ, Kiệt Sâm căn bản là không có khả năng xúc phạm tới Diệp Âm Trúc. Mà Cầm Đế đại nhân khi đối đầu với kẻ địch rất ít khi nương tay, vạn nhất mà thất thủ giết chết Kiệt Sâm thì làm sao mà giải thích với ông nội đây.
Diệp Âm Trúc cũng không làm cho Hải Dương lo lắng nhiều. Hắn vẫn rất tỉnh táo, nên hắn từ không gian giới chỉ rút ra một vật. Trong khi vị quản gia Kiệt Sâm còn đang hoảng sợ hắn đường hoàng cầm tay Hải Dương đi vào phủ.
Kiệt Sâm ngây dại cả người, tay phải dùng sức véo đùi mình 1 cái. Mình vừa nhìn thấy gì? Vừa rồi nhìn thấy gì? Không, đây không phải sự thật. Nhưng rõ ràng đấy là biểu tượng cao nhất của Hoàng gia đế quốc, huy hiệu Mễ Lan hồng thập tự. Chẳng lẽ, chẳng lẽ thanh niên anh tuấn này là Phí Tư Thiết Lạp điện hạ, người có khả năng cao nhất thừa kế vương vị Mễ Lan đế quốc sao? Trời ạ! Vừa rồi ta làm cái gì vậy? Sao ta không sớm nghĩ đến, không đủ thân phận làm sao có thể kiêu ngạo lôi kéo Hải Dương tiểu thư trở về được. Kiệt Sâm thống khổ nhắm mắt lại.
Mặc dù đã đi vào cửa nhưng Diệp Âm Trúc vẫn có thể cảm nhận được tổng quản Kiệt Sâm thân thể cứng đơ. Trong lòng hắn cười thầm, Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc cho mình huy hiệu Mễ Lan hồng thập tự thật sự là một thứ đồ rất tốt. Ít nhất trong Mễ Lan đế quốc có thể dùng nó để làm giấy thông hành đi bất kỳ chỗ nào.
Vào phủ Nguyên Soái, Diệp Âm Trúc không khỏi nhịn được, âm thầm kinh ngạc. Mễ Lan là đệ nhất đế quốc của Long Khi Nỗ Tư đại lục, mà Tây Đa Phu vừa là một trong hai vị Nguyên Soái của đế quốc, vừa là đế quốc đệ nhất cao thủ. Theo như hắn biết về Tử La Lan gia tộc, phủ đệ của Tây Đa Phu Nguyên Soái hẳn là phải rất hoành tráng mới đúng. Nhưng khi chính thức đi vào trong hắn mới phát hiện ra Phủ Nguyên Soái chẳng những không giống như trong tưởng tượng mà còn có chút tồi tàn.
Đại môn của phủ đệ coi như đủ cao lớn, nhưng khi tiến vào rồi thì bố trí bên trong lại cực kỳ đơn giản. hai bên sân trồng những cây to, không có gì trang trí hết. Cả tòa phủ đệ làm cho người ta có cảm giác ảm đạm. Tất cả nhà cửa xung quanh đều là màu xám, thậm chí còn làm cho Diệp Âm Trúc nhớ tới tình cảnh trong quan ải Lôi Thần chùy.
Hải Dương hiển nhiên nhìn thấy nghi hoặc trong lòng Diệp Âm Trúc, nhẹ giọng nói:
- Nhà ta neo người, bà ta sớm qua đời. Ông nội có mấy người con cũng không có năng lực mạnh mẽ, cha mẹ ta cũng mất sớm, phần lớn thời gian của ông nội cũng ở bên Tây Nhĩ Duy Áo bệ hạ, thậm chí rất ít khi về phủ. Vậy nên mặc dù ông nội cùng Nguyên Soái Mã Nhĩ Đế Ni là lưỡng đại Nguyên Soái nhưng nhà ta không thể so sánh với Tử La Lan gia tộc được.Cũng không phải là đại gia tộc gì cả.
Diệp Âm Trúc quay đầu về phía Hải Dương, thấy rõ trong đôi mắt xinh đẹp có vài phần bi thương nhàn nhạt. Từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, ông nội thì không ở bên người, mặt bị hủy mang lại biết bao đau khổ, khó trách nàng lại lạnh lùng như thế. Hắn có cảm giác những thay đổi của Hải Dương bây giờ là bởi vì mình, ánh mắt đối với mình chân thật như thế, tình cảm thương yêu trong lòng tăng lên vài phần, trong lúc vô thức bỗng nắm tay Hải Dương chặt hơn.
Ly Sát đột nhiên quay lai:
- Được rồi, đừng có chàng chàng thiếp thiếp nữa.
không biết tại sao khi thấy Diệp Âm Trúc cầm tay Hải Dương, trong lòng nàng bỗng có cảm giác không thoải mái, cảm giác cay cay mũi này hơn một ngàn năm nay đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy.
Qua sân viện đầu tiên, đi thẳng tới chủ viện, ngoại trừ một ít người hầu đi ngang qua, cả tòa phủ đệ đều có chút cảm giác lạnh lẽo. Hải Dương cười, mặt hơi đỏ lên, lặng lẽ muốn rút ra khỏi tay Diệp Âm Trúc. Nhưng Diệp Âm Trúc cũng phản ứng rất nhanh, không cho nàng có cơ hội rút tay.
- Âm Trúc, bị ông nội thấy không hay đâu.
Hải Dương cố gắng hạ thấp giọng nói. Mặt cười nhưng lại đỏ lên, may là có mạng che mặt mới không có vẻ xấu hổ.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
- Không phải là muốn đối mặt sao? Ta còn nhớ nàng đã nói. Hải Dương là của Diệp Âm Trúc. Nếu nàng đã là của ta, ta nắm tay nàng thì có chuyện gì. Chẳng lẽ chuyện của chúng ta còn cần phải che giấu ông nội nàng sao?
Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc, nàng đột nhiên có cảm giác xúc động muốn khóc. Mặc dù khuôn mặt Diệp Âm Trúc vẫn ưu nhã như trước, lúc này tuy hắn có thái độ hơi bá đạo nhưng lại khiến cho nàng trong lòng có một loại tâm tình khó có thể nói ra được. Hắn cuối cùng cũng tiếp nhận tình cảm của ta. Đúng vậy, ta là của hắn, còn có gì mà phải giấu diếm đây? Bàn tay Diệp Âm Trúc ấm áp mạnh mẽ không chỉ khiến cho nàng có cảm giác an toàn mà còn mang đến cảm giác ngọt ngào nữa.
- Á Tu Tư thúc thúc.
Ly Sát đối với lễ tiết của loài người luôn chẳng có tí hiểu biết nào cả.Vừa mới đi vào chính viện đã kêu ầm cả lên khiến cho những người hầu đi qua đều nhìn chằm chằm.
Cửa của chính đường mở ra. Á Tu Tư khuôn mặt già nua đi ra. Đi từ trong ra tất nhiên còn có ông nội Hải Dương. Mễ Lan đệ nhất cường giả, Nguyên Soái Tây Đa Phu.
Có lẽ vì ở nhà nên hôm nay trang phục của Tây Đa Phu rất đơn giản. Một kiện trường bào màu xám, mái tóc hoa râm dài xõa xuống vai. Nếu không phải ánh mắt ông thâm thúy, uy nghiêm bắn ra tứ phía thì không ai có thể từ bề ngoài mà nhìn ra ông là đế quốc đệ nhất cao thủ, người có thể hô mưa gọi gió.
Tây Đa Phu lần đầu gặp Ly Sát, hướng phía nàng gật đầu. Ngân Long thành cùng với Mễ Lan đế quốc là quan hệ hợp tác, mặc dù ông là đế quốc Nguyên Soái nhưng cũng không thể thất lễ với Ly Sát, kẻ được Ngân Long thành phái đến. Nhưng động tác gật đầu này của ông mới được một nửa thì dừng lại, ánh mắt bình tĩnh có vài phần ngạc nhiên dừng lại ở sau lưng Ly Sát trên người Diệp Âm Trúc và Hải Dương. Cặp lông mày nhíu lại, phát ra uy nghiêm, áp lực mang lại cực kỳ rõ ràng.
- Hải Dương, các ngươi sao lại cũng tới?
thanh âm của Tây Đa Phu rõ ràng có chút u ám.
Không đợi Diệp Âm Trúc mở miệng, Ly Sát đã trả lời:
- Bởi vì bọn họ cũng muốn tham gia bài vị chiến lần này nên tất nhiên phải đến. Nguyên Soái cho chúng ta vào đi đã, rồi hãy nói được không?
Một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt Tây Đa Phu, trong ánh mắt kinh ngạc bao gồm cả vài phần phức tạp, không nói thêm gì, quay người đi thẳng về phía chính đường.
Á Tu Tư đi tới bên cạnh Ly Sát kinh ngạc nói:
- Ly Sát, ngươi nói cho ta biết, Diệp Âm Trúc chính là thành viên còn lại của Ngân Long thành tới tham gia khiêu chiến phải không?
Ly Sát mỉm cười nói:
- Tại sao không được? Á Tu Tư thúc thúc xem thường hắn phải không? Chuyện này do ông nội quyết định. Không có quan hệ tới ta. Nếu thúc thúc có nghi vấn gì thì cứ đi hỏi ông nội là được.
Nghi ngờ quyết định của Ngân Long vương? Á Tu Tư không có gan hỏi, chỉ đành nói:
- Cứ vào đi đã, nói chuyện sau.
Diệp Âm Trúc vẫn như trước, nắm tay Hải Dương đi cùng Ly Sát vào chính đường.
Nguyên Soái Tây Đa Phu ngồi tại chủ vị, ánh mắt toát ra đầy vẻ suy tư. Khi mấy người đi vào chính đường, ông tiện tay phất một cái, đại môn đã đóng lại. Không có cảm giác đấu khí cường đại nhưng trình độ khống chế chính xác làm cho Diệp Âm Trúc không khỏi khen thầm trong bụng.
- Ly Sát tiểu thư, bây giờ ngươi có thể cho ta biết có chuyện gì xảy ra được không?
Tây Đa Phu không hỏi Diệp Âm Trúc nữa mà trực tiếp hỏi Ly Sát.
Ly Sát nói:
- Chuyện này rất đơn giản, ông nội phái ta cùng Diệp Âm Trúc tham gia thất quốc thất long bài vị chiến lần này. Mà Diệp Âm Trúc nghĩ thực lực Hải Dương rất thích hợp tham gia cho nên bọn họ theo ta tới đây. Nguyên Soái Tây Đa Phu ngài quên rồi sao? Diệp Âm Trúc cũng giống như ngài đều là ngoại tịch ngân long của Ngân Long thành. Là một phần tử của Ngân Long thành đương nhiên hắn có quyền được tham gia hành động lần này.
Tây Đa Phu nhìn Ly Sát, mặc dù trong lòng rất giật mình nhưng bên ngoài không có biểu hiện gì hết. Để Diệp Âm Trúc đại biểu Ngân Long thành tham gia lần này chẳng phải là chuyện đùa sao? Chẳng lẽ Ngân Long vương Hoắc Hoa Đức muốn bỏ qua trận đấu này hay sao? Không, không có khả năng! Nếu quả thực như vậy hắn sẽ không phái đích thân cháu gái mình đến. Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
- Xin chào, Tây Đa Phu gia gia.
Diệp Âm Trúc bây giờ mới buông tay Hải Dương ra, cung kính hành lễ với Tây Đa Phu.
Tây Đa Phu gật đầu nói:
- Diệp Âm Trúc, ngươi thật sự có năng lực đại biểu Ngân Long thành tham gia lần này sao?
Là một cường giả, tử cấp lục giai đại chiến sư. Ông nói chuyện luôn luôn thẳng thắn.
Diệp Âm Trúc có chút bất đắc dĩ nói:
- Điều này cũng không phải do cháu quyết định, Hoắc Hoa Đức đại trưởng lão để cho cháu đi, chẳng lẻ cháu có thể cự tuyệt sao? Về phần thực lực, chỉ có đến lúc chính thức bắt đầu trận đấu mới có thể biết cháu có đủ năng lực đại biểu Ngân Long thành hay không. Bây giờ cháu ngồi đây mà khoác lác cũng không có ý nghĩa gì cả.
Tây Đa Phu trầm giọng nói:
- Ngươi đại biểu Ngân Long thành ta còn hiểu được. Nhưng Hải Dương thì là thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng nó có thể trở thành một thành viên trong năm trăm chiến sĩ sao? Ngươi có biết trong thất quốc thất long bài vị chiến sẽ gặp phải nguy hiểm thế nào không?
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
- Thẳng thắn mà nói thì cháu không biết. Nhưng cháu tin tưởng, Nếu Hải Dương gia nhập vào năm trăm Mễ Lan chiến sĩ, tác dụng của nàng sẽ lớn hơn bất kỳ một chiến sĩ nào khác.
- Sao? Chẳng lẽ ta không biết thực lực cháu gái mình thế nào sao? Ngươi lần này cũng tham dự nên ta không sợ để ngươi biết. Thất quốc thất long bài vị chiến này chính là dồn tất cả Long Khi Nỗ Tư đại lục, bao gồm bảy nước cùng bảy long thành đại chiến. Mễ Lan chúng ta cầm đầu bốn nước đối đầu với Lam Địch Á Tư cầm đầu ba nước, hơn nữa còn có lực lượng của thất đại long thành. Mỗi lần thất quốc thất long bài vị chiến, kết quả đều là cực kỳ thảm thiết. Dưới sự chứng kiến của Pháp Lam, trận chiến này đối với Mễ Lan và Ngân Long thành vô cùng trọng yếu.
Diệp Âm Trúc sắc mặt bình tĩnh, yên lặng nghe Tây Đa Phu nói. Lúc này, vị Nguyên soái ngữ khí càng thêm trầm trọng. Mỗi một chữ từ miệng ông phun ra cường đại như là tinh thần ma pháp vậy.
- Cháu biết trận chiến này vô cùng quan trọng. Mễ Lan đế quốc và Lam Địch Á Tư đế quốc ở thế đối địch đã nhiều năm vẫn không phát sinh chiến tranh quy mô lớn, chủ yếu vì có Pháp Lam ở giữa ngăn cản. Pháp Lam với cường đại thế lực chấn nhiếp thiên hạ mới có thể bảo trì yên lặng. Nhưng thất quốc thất long bài vị chiến hẳn là chỗ duy nhất lưỡng đại đế quốc có thể dùng làm chiến trường. Cho nên song phương tất nhiên sẽ mang toàn lực ứng phó. Dưới tình huống đó, nguy hiểm là đương nhiên. Dù sao thực lực hai bên chênh lệch là rất nhỏ. Nhưng Tây Đa Phu gia gia, cháu tin tưởng cháu có thể bảo vệ Hải Dương, cũng tin rằng có nàng trong trận chiến chúng cháu có thể dành được thắng lợi cuối cùng.
Thanh âm của Diệp Âm Trúc rất ổn định, mặc dù không có áp lực như Tây Đa Phu nhưng kết hợp với thái độ bình tĩnh, ánh mắt ưu nhã cũng rất có sức thuyết phục.
- Thối lắm!
Tây Đa Phu đột nhiên vỗ bàn đứng dậy. Dưới đấu khí cường đại, cái bàn trong nháy mắt biến thành một đống bụi. Tây Đa Phu đột nhiên tức giận làm Hải Dương hoảng sợ, vô thức dịch ra sau lưng Diệp Âm Trúc.
- Ngươi nói ngươi có thể bảo vệ Hải Dương là có thể bảo vệ được sao? Ngươi nguyện ý đến bài vị chiến tranh để chịu chết, ta không có quyền ngăn trở, đó là quyết định của Ngân Long thành. Nhưng Hải Dương thì không được, nó là cháu gái ta. Ta không bao giờ để cho nó đến chiến trường cửu tử nhất sinh đấy. Hải Dương, về phòng ngươi ngay. Không có mệnh lệnh của ta, không được đi đâu hết.
Uy lệnh của ông nội, Hải Dương không dám phản kháng, nàng muốn nói gì đó nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tây Đa Phu thì một câu cũng không dám thốt ra. Cúi đầu, nước đọng đầy trong mắt hướng nội đường đi vào.
Diệp Âm Trúc giơ tay lên kéo bàn tay Hải Dương bấy giờ đã biến thành lạnh lẽo
- Đừng đi, nếu ta đồng ý đưa nàng cùng đi, nhất định sẽ đưa nàng đi. Ta nói muốn bảo vệ nàng, sẽ không ai có thể xúc phạm tới nàng.
Trước áp lực mà Tây Đa Phu mang đến, ngữ khí của Diệp Âm Trúc cũng trở nên kiên định, bá đạo hơn nhiều. Nguy hiểm trong thất quốc thất long bài vị chiến không phải hắn không nghĩ tới, nhưng đối với thực lực của mình hắn có tự tin rất lớn. Từ lúc trở về từ Ngân Long thành, đấu giá bán được kim tệ mang đến Cầm Thành là hắn đã có an bài. Lùi vạn bước mà xem, cho dù Mễ Lan đế quốc đối đầu với Lam Địch Á Tư đánh một trận kết quả là đại bại thì Diệp Âm Trúc cũng tuyệt đối có năng lực tự bảo vệ.
Có Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch chẳng lẽ để uổng phí. Trước khi trận đấu bắt đầu hắn hoàn toàn có thể để bên trong mấy chục vị Bỉ Mông cự thú. Một khi có nguy hiểm đến tính mạng, không để ý đến nguy cơ bị bại lộ, hoàn toàn có thể ngăn cản bất kỳ công kích nào. Đương nhiên đây là biện pháp ngu xuẩn nhất. Bảo vệ Hải Dương cũng không phải là một chuyện khó khăn, biện pháp đơn giản nhất là khi Hải Dương gặp nguy hiểm lập tức mang nàng vào trong Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch. Mà Diệp Âm Trúc cũng bằng vào đồng đẳng bổn mạng khế ước với Tử triệu hồi trong nháy mắt thoát ly khỏi chiến trường. Bằng vào mấy đường lui chắc chắn đấy Diệp Âm Trúc có lý do để tự tin.
- Âm Trúc, ta.. ta!
Hải Dương lo lắng nhìn về phía Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc ôn hòa nói:
- Đã quên rồi sao? Vừa rồi ta đã nói, Hải Dương là của Diệp Âm Trúc. Chuyện này ta sẽ cùng Tây Đa Phu gia gia giải quyết.
Thanh âm của hắn không lớn nhưng với thực lực của Tây Đa Phu tất nhiên không có tiếng nào lọt khỏi tai, khi ông nghe được Diệp Âm Trúc nói Hải Dương là của Diệp Âm Trúc thì trong mắt không khỏi toát ra một tia ngạc nhiên, một tia kinh ngạc. Lửa giận trong mắt tựa hồ bình tĩnh hơn vài phần.
- Tây Đa Phu gia gia, cháu muốn biết với điều kiện nào cháu có thể mang theo Hải Dương đến Pháp Lam tham gia thất quốc thất long bài vị chiến lần này?
Diệp Âm Trúc ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Mễ Lan đế quốc đệ nhất cường giả.
Tây Đa Phu lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi rất có dũng khí, nhưng chỉ dũng khí không đủ. Ta sẽ không để cho Hải Dương mạo hiểm đi cùng ngươi. Chỉ có một biện pháp khiến ngươi có thể mang nó đi. Chiến thắng ta, sẽ chứng minh được ngươi có thực lực bảo vệ nó.
Á Tu Tư đứng một bên hít một hơi khí lạnh:
- Lão tiểu nhị, đừng làm bọn trẻ sợ hãi, ta xem Âm Trúc tiểu tử này cũng không tệ lắm, đều là người mình cả, cần gì làm tổn thương hòa khí đây? Diệp Âm Trúc ngươi cũng đừng cố chấp nữa. Ngươi cùng Hải Dương của chúng ta quan hệ cũng không bình thường. Ngươi có vì nó mà nghĩ không? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy nó gặp nguy cơ sao? Ngươi có thấy được nỗi khổ tâm làm ông nội của Tây Đa Phu không?
Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia mềm yếu nhưng ánh mắt lại hướng về phía Nguyên Soái Tây Đa Phu hành lễ:
- Tây Đa Phu gia gia, cháu biết ngài muốn tốt cho Hải Dương. Ngài xem thế nào? Cháu tiếp nhận khảo nghiệm của ngài. Nếu ngài cho rằng thực lực của cháu có thể đưa Hải Dương đến Pháp Lam, cháu sẽ đưa nàng đi. Nếu cháu không thông qua khảo nghiệm của ngài, Hải Dương tất nhiên sẽ ở lại. Hơn nữa có một điều ngài không biết, thực lực của Hải Dương bây giờ đã không còn như ngài đã biết trước kia.
Tây Đa Phu sắc mặt đã hòa hoãn vài phần:
- Người tuổi trẻ, ngươi rất tự tin. Ngươi muốn nói cho ta biết thực lực của Hải Dương có tiến bộ rất lớn phải không? Được rồi, ta cho các ngươi một cơ hội. Ngươi cùng Hải Dương liên thủ. Trong thời hạn một nén hương. Nếu có thể ngăn trở công kích của ta, ta sẽ cho các ngươi di Pháp Lam. Nếu không được, Hải Dương phải ở lại. Về phần ngươi, ta sẽ hướng Ngân Long thành đề nghị đổi người. Ta không mong muốn người trẻ tuổi có tiềm lực như vậy của Mễ Lan đi ra ngoài chịu chết.
Thân hình chợt lóe, Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy có một đạo tử quang hiện lên, Tây Đa Phu đã sớm ra ngoài chính đường.
- Muốn đánh nhau sao? Hay lắm!
Ly Sát hưng phấn hoan hô một tiếng. Long tộc đều thích chiến đấu. Nàng cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều, bây giờ nàng cũng không biết mình đang có tâm tình như thế nào. Là đồng bọn linh hồn y phụ với Diệp Âm Trúc nàng tất nhiên không muốn hắn thua. Nhưng hôm nay Diệp Âm Trúc mới thắng nàng, nàng lại rất hy vọng Tây Đa Phu có thể cho Diệp Âm Trúc một chút giáo huấn, thay mình báo thù. Với tâm trạng phức tạp, nàng cùng Á Tu Tư đi ra ngoài sân.
Mặc dù phủ của Tây Đa Phu hơi tồi tàn một chút nhưng sân này cũng đủ lớn. Có lẽ nguyên nhân là Tây Đa Phu muốn ở chỗ này tu luyện vũ kỹ.
Diệp Âm Trúc nắm tay Hải Dương đi ra sân. Tây Đa Phu đã sớm đứng ở giữa sân, tiện tay vung lên, hiện ra một đạo tử quang, cây đại thụ bên cạnh rơi xuống một nhánh cây dài chừng năm thước. Nhánh cây giống như bị một cỗ lực vô hình điều khiển, rơi vào tay Tây Đa Phu. Đây hiển nhiên là vũ khí ông dùng để khảo nghiệm Diệp Âm Trúc và Hải Dương. Là Mễ Lan đế quốc đệ nhất cường giả, không ai thấy rằng ông dùng vũ khí như vậy là coi thường Diệp Âm Trúc. Đạt tới tử cấp, hoàn toàn có thể khiến bất kỳ vật phẩm gì cũng biến thành thần binh lợi khí được.
- Á Tu Tư, thắp hương, khi hương được thắp cũng là lúc ta bắt đầu công kích.
Tây Đa Phu bất động, lãnh đạm nhìn Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc buông tay Hải Dương ra ôn nhu nói:
- Nàng không cần lo lắng gì hết, đánh cho ta một khúc "Thiếu nữ u hồn" đi. Ta sẽ bằng vào nhạc khúc đó nói cho Tây Đa Phu gia gia biết, ta có năng lực bảo vệ nàng.
- Thiếu nữ u hồn?
Hải Dương giật mình nhìn Diệp Âm Trúc.
- Sao lại thế được? "Thiếu nữ u hồn" đối với vong linh sinh vật mới có hiệu quả nhất định. Căn bản không có khả năng ảnh hưởng đến gia gia.
Diệp Âm Trúc vẫn tươi cười nhu hòa như trước, nhưng sâu trong ánh mắt hắn lại toát ra cảm giác vô cùng cứng cỏi:
- Nếu ta cần thêm lực lượng của nàng mới có thể thông qua khảo nghiệm của Tây Đa Phu gia gia, ta dựa vào cái để chứng minh cho gia gia thấy ta có thể bảo vệ nàng đây? Ta nghe nàng đàn "Thiến nữ u hồn". Đáp ứng ta đi.
Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc thật sâu, liếc mắt một cái, khe khẽ gật đầu, chậm rãi lui về sau, ngồi xuống trước của chính đường, cổ tranh lặng lẽ xuất hiện đặt ngang trên đùi.
Á Tu Tư không biết từ chỗ nào lấy ra một cây hương, tay phải hắn bắn ra một đốm lửa, lặng lẽ rơi vào đầu cây hương. Theo đó, một làn khói xanh bốc lên, hương đã được đốt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hương vừa đốt, trong nháy mắt Tây Đa Phu đã động, động chỉ là cánh tay phải của ông. Nhánh cây trong tay ông giống như vật sống, hướng về phía Diệp Âm Trúc, từ đầu nhánh cây có một điểm quang mang màu tím tốc độ mắt thường khó thấy được bắn thẳng đến đầu vai Diệp Âm Trúc.
Dưới chân khẽ động, cả người Diệp Âm Trúc như thuấn di, di chuyển như như tia chớp. Điểm quang mang kia chỉ như là một ánh tử quang hiện lên trong nháy mắt, Diệp Âm Trúc sắc mặt có chút biến đổi bởi vì hắn không hề cảm giác được đấu khí phóng tới mà chỉ là một tia rất nhỏ bắn thẳng tới vai mình. Đấu khí khống chế đến trình độ như thế không hổ là Mễ Lan đế quốc đệ nhất cường giả.
Không có thời gian suy nghĩ, thân hình Diệp Âm Trúc trong nháy mắt lao lên, mũi chân ấn xuống, cả người như tên bắn lao về phía Tây Đa Phu. Bích lục quang mang từ trong tay phát ra biến thành tầng tầng trúc ảnh bắn thẳng về phía Tây Đa Phu. Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất. Đối mặt với đấu thủ mạnh như Tây Đa Phu nếu như Diệp Âm Trúc ngay cả tấn công cũng không dám thì hắn thua chắc. Biết rõ điểm này nên Diệp Âm Trúc vừa mới bắt đầu đã ra tay tấn công.
Tiếng cổ tranh khi mới bắt đầu trận đấu thì đã cất lên thánh thót. Đúng là một khúc "Thiếu nữ u hồn" đẹp đến lạnh lùng vang lên. Hải Dương cúi đầu, chỉ nhìn vào cổ tranh trên đùi mình bởi vì nàng không dám nhìn hai người đang chiến đấu giữa sân, cả hai đều là người quan trọng nhất với nàng. Cho dù là ai bị thương nàng cũng không muốn thấy. Nhưng nàng biết mình không thể ngăn cản trận đấu này. Nàng hiểu rõ ông nội, đây không chỉ là vì đi Pháp Lam lần này mà còn là một loại khảo nghiệm khác đối với Diệp Âm Trúc, liên quan đến tương lai hạnh phúc của mình. Muốn trở thành cháu rể của Tây Đa Phu đâu có dễ dàng.
Á Tu Tư đứng bên cạnh sân có chút kinh ngạc nói:
- Tiểu tử này nhìn qua thì trông nho nhã hiền lành, vậy mà mới động thủ thì lại hỏa bạo như thế. Trẻ con dễ dậy, Tây Đa Phu thích nhất là loại trẻ tuổi có dũng khí như thế này. Xem ra Hải Dương của chúng ta không tuyển nhầm người. Hy vọng lão tiểu nhị Tây Đa Phu hạ thủ lưu tình, đừng có dọa khiếp tiểu tử này.
Ly Sát hừ một tiếng nói:
- Á Tu Tư thúc thúc, thúc thúc cho rằng Diệp Âm Trúc nhất định sẽ thua sao? Ta thấy hươu chết về tay ai còn chưa biết?
Á Tu Tư kinh ngạc nói:
- Sao? Ngươi cho là hắn có thể thắng được Tây Đa Phu? Thế chẳng hóa ra là truyện hoang đường sao? Chẳng lẽ ngươi không thấy đấu khí của tiểu tử này chỉ là hoàng sắc? Không, không đúng, không có khả năng là hoàng sắc đấu khí, không thì hắn dưới áp lực của Tây Đa Phu đã sớm mất đi sức phản kháng rồi!
Vốn không để Diệp Âm Trúc vào mắt, lúc này Á Tu Tư mới phát hiện đấu khí của Diệp Âm Trúc hình như không đúng.
Ly Sát thản nhiên nói:
- Phàm là kẻ coi thường Diệp Âm Trúc đều sẽ phải hối hận. Hắn có năng lực khác thường, giống như lợn ăn thịt cọp, người bình thường không thể so sánh được.
Trong sân, Tây Đa Phu vẫn đứng ở vị trí cũ không hề di động, toàn thân phóng ra tử quang mãnh liệt, tử cấp lục giai đấu khí cường hoành không coi bích ti của Diệp Âm Trúc vào đâu cả. Nhánh cây trong tay mỗi lần điểm ra đều mang lại cho Diệp Âm Trúc phiền toái thật lớn. Nhưng thân ảnh của Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng linh xảo, vô số trúc ảnh không ngừng bắn từ tay hắn ra tìm kiếm sơ hở của Tây Đa Phu, cả người dịch chuyển như ánh chớp né tránh nhánh cây của Tây Đa Phu. Nhưng mỗi khi bích ti chạm vào màn hào quang màu tím thì lập tức bị cường hoành đấu khí hất văng ra ngoài.
Ám hoàng sắc đấu khí cùng tử sắc quang tráo tương phản rõ rệt. Xích chanh hoàng lục thanh lam tử, tử đứng thứ bảy. Đây vốn là hai chủng loại màu sắc không thể có khả năng đối kháng lẫn nhau nhưng bây giờ lại đang va chạm ác liệt.
Uy lệnh của ông nội, Hải Dương không dám phản kháng, nàng muốn nói gì đó nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tây Đa Phu thì một câu cũng không dám thốt ra. Cúi đầu, nước đọng đầy trong mắt hướng nội đường đi vào.
Diệp Âm Trúc giơ tay lên kéo bàn tay Hải Dương bấy giờ đã biến thành lạnh lẽo
- Đừng đi, nếu ta đồng ý đưa nàng cùng đi, nhất định sẽ đưa nàng đi. Ta nói muốn bảo vệ nàng, sẽ không ai có thể xúc phạm tới nàng.
Trước áp lực mà Tây Đa Phu mang đến, ngữ khí của Diệp Âm Trúc cũng trở nên kiên định, bá đạo hơn nhiều. Nguy hiểm trong thất quốc thất long bài vị chiến không phải hắn không nghĩ tới, nhưng đối với thực lực của mình hắn có tự tin rất lớn. Từ lúc trở về từ Ngân Long thành, đấu giá bán được kim tệ mang đến Cầm Thành là hắn đã có an bài. Lùi vạn bước mà xem, cho dù Mễ Lan đế quốc đối đầu với Lam Địch Á Tư đánh một trận kết quả là đại bại thì Diệp Âm Trúc cũng tuyệt đối có năng lực tự bảo vệ.
Có Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch chẳng lẽ để uổng phí. Trước khi trận đấu bắt đầu hắn hoàn toàn có thể để bên trong mấy chục vị Bỉ Mông cự thú. Một khi có nguy hiểm đến tính mạng, không để ý đến nguy cơ bị bại lộ, hoàn toàn có thể ngăn cản bất kỳ công kích nào. Đương nhiên đây là biện pháp ngu xuẩn nhất. Bảo vệ Hải Dương cũng không phải là một chuyện khó khăn, biện pháp đơn giản nhất là khi Hải Dương gặp nguy hiểm lập tức mang nàng vào trong Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch. Mà Diệp Âm Trúc cũng bằng vào đồng đẳng bổn mạng khế ước với Tử triệu hồi trong nháy mắt thoát ly khỏi chiến trường. Bằng vào mấy đường lui chắc chắn đấy Diệp Âm Trúc có lý do để tự tin.
- Âm Trúc, ta.. ta!
Hải Dương lo lắng nhìn về phía Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc ôn hòa nói:
- Đã quên rồi sao? Vừa rồi ta đã nói, Hải Dương là của Diệp Âm Trúc. Chuyện này ta sẽ cùng Tây Đa Phu gia gia giải quyết.
Thanh âm của hắn không lớn nhưng với thực lực của Tây Đa Phu tất nhiên không có tiếng nào lọt khỏi tai, khi ông nghe được Diệp Âm Trúc nói Hải Dương là của Diệp Âm Trúc thì trong mắt không khỏi toát ra một tia ngạc nhiên, một tia kinh ngạc. Lửa giận trong mắt tựa hồ bình tĩnh hơn vài phần.
- Tây Đa Phu gia gia, cháu muốn biết với điều kiện nào cháu có thể mang theo Hải Dương đến Pháp Lam tham gia thất quốc thất long bài vị chiến lần này?
Diệp Âm Trúc ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Mễ Lan đế quốc đệ nhất cường giả.
Tây Đa Phu lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi rất có dũng khí, nhưng chỉ dũng khí không đủ. Ta sẽ không để cho Hải Dương mạo hiểm đi cùng ngươi. Chỉ có một biện pháp khiến ngươi có thể mang nó đi. Chiến thắng ta, sẽ chứng minh được ngươi có thực lực bảo vệ nó.
Á Tu Tư đứng một bên hít một hơi khí lạnh:
- Lão tiểu nhị, đừng làm bọn trẻ sợ hãi, ta xem Âm Trúc tiểu tử này cũng không tệ lắm, đều là người mình cả, cần gì làm tổn thương hòa khí đây? Diệp Âm Trúc ngươi cũng đừng cố chấp nữa. Ngươi cùng Hải Dương của chúng ta quan hệ cũng không bình thường. Ngươi có vì nó mà nghĩ không? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy nó gặp nguy cơ sao? Ngươi có thấy được nỗi khổ tâm làm ông nội của Tây Đa Phu không?
Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia mềm yếu nhưng ánh mắt lại hướng về phía Nguyên Soái Tây Đa Phu hành lễ:
- Tây Đa Phu gia gia, cháu biết ngài muốn tốt cho Hải Dương. Ngài xem thế nào? Cháu tiếp nhận khảo nghiệm của ngài. Nếu ngài cho rằng thực lực của cháu có thể đưa Hải Dương đến Pháp Lam, cháu sẽ đưa nàng đi. Nếu cháu không thông qua khảo nghiệm của ngài, Hải Dương tất nhiên sẽ ở lại. Hơn nữa có một điều ngài không biết, thực lực của Hải Dương bây giờ đã không còn như ngài đã biết trước kia.
Tây Đa Phu sắc mặt đã hòa hoãn vài phần:
- Người tuổi trẻ, ngươi rất tự tin. Ngươi muốn nói cho ta biết thực lực của Hải Dương có tiến bộ rất lớn phải không? Được rồi, ta cho các ngươi một cơ hội. Ngươi cùng Hải Dương liên thủ. Trong thời hạn một nén hương. Nếu có thể ngăn trở công kích của ta, ta sẽ cho các ngươi di Pháp Lam. Nếu không được, Hải Dương phải ở lại. Về phần ngươi, ta sẽ hướng Ngân Long thành đề nghị đổi người. Ta không mong muốn người trẻ tuổi có tiềm lực như vậy của Mễ Lan đi ra ngoài chịu chết.
Thân hình chợt lóe, Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy có một đạo tử quang hiện lên, Tây Đa Phu đã sớm ra ngoài chính đường.
- Muốn đánh nhau sao? Hay lắm!
Ly Sát hưng phấn hoan hô một tiếng. Long tộc đều thích chiến đấu. Nàng cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều, bây giờ nàng cũng không biết mình đang có tâm tình như thế nào. Là đồng bọn linh hồn y phụ với Diệp Âm Trúc nàng tất nhiên không muốn hắn thua. Nhưng hôm nay Diệp Âm Trúc mới thắng nàng, nàng lại rất hy vọng Tây Đa Phu có thể cho Diệp Âm Trúc một chút giáo huấn, thay mình báo thù. Với tâm trạng phức tạp, nàng cùng Á Tu Tư đi ra ngoài sân.
Mặc dù phủ của Tây Đa Phu hơi tồi tàn một chút nhưng sân này cũng đủ lớn. Có lẽ nguyên nhân là Tây Đa Phu muốn ở chỗ này tu luyện vũ kỹ.
Diệp Âm Trúc nắm tay Hải Dương đi ra sân. Tây Đa Phu đã sớm đứng ở giữa sân, tiện tay vung lên, hiện ra một đạo tử quang, cây đại thụ bên cạnh rơi xuống một nhánh cây dài chừng năm thước. Nhánh cây giống như bị một cỗ lực vô hình điều khiển, rơi vào tay Tây Đa Phu. Đây hiển nhiên là vũ khí ông dùng để khảo nghiệm Diệp Âm Trúc và Hải Dương. Là Mễ Lan đế quốc đệ nhất cường giả, không ai thấy rằng ông dùng vũ khí như vậy là coi thường Diệp Âm Trúc. Đạt tới tử cấp, hoàn toàn có thể khiến bất kỳ vật phẩm gì cũng biến thành thần binh lợi khí được.
- Á Tu Tư, thắp hương, khi hương được thắp cũng là lúc ta bắt đầu công kích.
Tây Đa Phu bất động, lãnh đạm nhìn Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc buông tay Hải Dương ra ôn nhu nói:
- Nàng không cần lo lắng gì hết, đánh cho ta một khúc "Thiếu nữ u hồn" đi. Ta sẽ bằng vào nhạc khúc đó nói cho Tây Đa Phu gia gia biết, ta có năng lực bảo vệ nàng.
- Thiếu nữ u hồn?
Hải Dương giật mình nhìn Diệp Âm Trúc.
- Sao lại thế được? "Thiếu nữ u hồn" đối với vong linh sinh vật mới có hiệu quả nhất định. Căn bản không có khả năng ảnh hưởng đến gia gia.
Diệp Âm Trúc vẫn tươi cười nhu hòa như trước, nhưng sâu trong ánh mắt hắn lại toát ra cảm giác vô cùng cứng cỏi:
- Nếu ta cần thêm lực lượng của nàng mới có thể thông qua khảo nghiệm của Tây Đa Phu gia gia, ta dựa vào cái để chứng minh cho gia gia thấy ta có thể bảo vệ nàng đây? Ta nghe nàng đàn "Thiến nữ u hồn". Đáp ứng ta đi.
Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc thật sâu, liếc mắt một cái, khe khẽ gật đầu, chậm rãi lui về sau, ngồi xuống trước của chính đường, cổ tranh lặng lẽ xuất hiện đặt ngang trên đùi.
Á Tu Tư không biết từ chỗ nào lấy ra một cây hương, tay phải hắn bắn ra một đốm lửa, lặng lẽ rơi vào đầu cây hương. Theo đó, một làn khói xanh bốc lên, hương đã được đốt.
Hương vừa đốt, trong nháy mắt Tây Đa Phu đã động, động chỉ là cánh tay phải của ông. Nhánh cây trong tay ông giống như vật sống, hướng về phía Diệp Âm Trúc, từ đầu nhánh cây có một điểm quang mang màu tím tốc độ mắt thường khó thấy được bắn thẳng đến đầu vai Diệp Âm Trúc.
Dưới chân khẽ động, cả người Diệp Âm Trúc như thuấn di, di chuyển như như tia chớp. Điểm quang mang kia chỉ như là một ánh tử quang hiện lên trong nháy mắt, Diệp Âm Trúc sắc mặt có chút biến đổi bởi vì hắn không hề cảm giác được đấu khí phóng tới mà chỉ là một tia rất nhỏ bắn thẳng tới vai mình. Đấu khí khống chế đến trình độ như thế không hổ là Mễ Lan đế quốc đệ nhất cường giả.
Không có thời gian suy nghĩ, thân hình Diệp Âm Trúc trong nháy mắt lao lên, mũi chân ấn xuống, cả người như tên bắn lao về phía Tây Đa Phu. Bích lục quang mang từ trong tay phát ra biến thành tầng tầng trúc ảnh bắn thẳng về phía Tây Đa Phu. Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất. Đối mặt với đấu thủ mạnh như Tây Đa Phu nếu như Diệp Âm Trúc ngay cả tấn công cũng không dám thì hắn thua chắc. Biết rõ điểm này nên Diệp Âm Trúc vừa mới bắt đầu đã ra tay tấn công.
Tiếng cổ tranh khi mới bắt đầu trận đấu thì đã cất lên thánh thót. Đúng là một khúc "Thiếu nữ u hồn" đẹp đến lạnh lùng vang lên. Hải Dương cúi đầu, chỉ nhìn vào cổ tranh trên đùi mình bởi vì nàng không dám nhìn hai người đang chiến đấu giữa sân, cả hai đều là người quan trọng nhất với nàng. Cho dù là ai bị thương nàng cũng không muốn thấy. Nhưng nàng biết mình không thể ngăn cản trận đấu này. Nàng hiểu rõ ông nội, đây không chỉ là vì đi Pháp Lam lần này mà còn là một loại khảo nghiệm khác đối với Diệp Âm Trúc, liên quan đến tương lai hạnh phúc của mình. Muốn trở thành cháu rể của Tây Đa Phu đâu có dễ dàng.
Á Tu Tư đứng bên cạnh sân có chút kinh ngạc nói:
- Tiểu tử này nhìn qua thì trông nho nhã hiền lành, vậy mà mới động thủ thì lại hỏa bạo như thế. Trẻ con dễ dậy, Tây Đa Phu thích nhất là loại trẻ tuổi có dũng khí như thế này. Xem ra Hải Dương của chúng ta không tuyển nhầm người. Hy vọng lão tiểu nhị Tây Đa Phu hạ thủ lưu tình, đừng có dọa khiếp tiểu tử này.
Ly Sát hừ một tiếng nói:
- Á Tu Tư thúc thúc, thúc thúc cho rằng Diệp Âm Trúc nhất định sẽ thua sao? Ta thấy hươu chết về tay ai còn chưa biết?
Á Tu Tư kinh ngạc nói:
- Sao? Ngươi cho là hắn có thể thắng được Tây Đa Phu? Thế chẳng hóa ra là truyện hoang đường sao? Chẳng lẽ ngươi không thấy đấu khí của tiểu tử này chỉ là hoàng sắc? Không, không đúng, không có khả năng là hoàng sắc đấu khí, không thì hắn dưới áp lực của Tây Đa Phu đã sớm mất đi sức phản kháng rồi!
Vốn không để Diệp Âm Trúc vào mắt, lúc này Á Tu Tư mới phát hiện đấu khí của Diệp Âm Trúc hình như không đúng.
Ly Sát thản nhiên nói:
- Phàm là kẻ coi thường Diệp Âm Trúc đều sẽ phải hối hận. Hắn có năng lực khác thường, giống như lợn ăn thịt cọp, người bình thường không thể so sánh được.
Trong sân, Tây Đa Phu vẫn đứng ở vị trí cũ không hề di động, toàn thân phóng ra tử quang mãnh liệt, tử cấp lục giai đấu khí cường hoành không coi bích ti của Diệp Âm Trúc vào đâu cả. Nhánh cây trong tay mỗi lần điểm ra đều mang lại cho Diệp Âm Trúc phiền toái thật lớn. Nhưng thân ảnh của Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng linh xảo, vô số trúc ảnh không ngừng bắn từ tay hắn ra tìm kiếm sơ hở của Tây Đa Phu, cả người dịch chuyển như ánh chớp né tránh nhánh cây của Tây Đa Phu. Nhưng mỗi khi bích ti chạm vào màn hào quang màu tím thì lập tức bị cường hoành đấu khí hất văng ra ngoài.
Ám hoàng sắc đấu khí cùng tử sắc quang tráo tương phản rõ rệt. Xích chanh hoàng lục thanh lam tử, tử đứng thứ bảy. Đây vốn là hai chủng loại màu sắc không thể có khả năng đối kháng lẫn nhau nhưng bây giờ lại đang va chạm ác liệt.