Cạm Bẫy Hôn Nhân (The Marriage Trap)

Chương 1

Đôi tai của Ellie như bị kim châm khi nghe đến tên của Jack. Dường như nàng không phải là người phụ nữ duy nhất có đôi tai bị châm. Các bà mẹ đầy tham vọng mà có các cô con gái đã đến tuổi kết hôn đều chấm dứt các cuộc đàm thoại của mình, và lướt mắt nhìn qua đám khách trong đại sảnh to lớn của Đại sứ quán.

Nơi đây là Paris, sáu tháng sau cuộc chiến Waterloo [xảy ra vào tháng 6 năm 1815 và đã kết thúc thời đại thống trị của Napoleon. Giờ đã thuộc về Bỉ], và ngài đại sứ đã tổ chức buổi dạ vũ đầu tiên trong năm mới.

Ellie nghĩ đây cũng là một buổi tiệc thật muôn sắc muôn màu. Những chàng lính đẹp trai trong các bộ lễ phục quân nhân, các quý ông tân thời, và những người phụ nữ với những chiếc áo đầm dạ hội eo cao và mỏng như cánh ve có vẻ rất nhẹ nhàng đang tụm năm tụm ba quanh sàn nhảy trong khi họ theo dõi các cặp đang chuẩn bị cho vũ điệu kế tiếp.

Nàng không thực sự là một phần tử trong đám đông muôn màu này. Là một người bầu-bạn-kiêm-hộ-tống được trả thù lao, nàng buộc phải ăn mặc khiêm tốn và cố gắng tiệp vào khung cảnh để được gần như là vô hình.

Chuyện này không có gì là khó. Nàng không có sắc đẹp và đã quá tuổi để thu hút sự chú ý của nam giới, đấy là số vốn nàng đã phải lãng phí nhiều công sức để tạo ra. Những thiếu nữ trẻ đẹp rất hiếm khi nhận các công việc như là gia sư bảo mẫu hoặc là người hộ tống.

Ánh mắt nàng định lại trên hai người đàn ông tao nhã vừa bước vào đại sảnh. Cả hai đều cao ráo với mái tóc sậm đenvà rất thanh lịch trong bộ y phục kiểu Anh và chiếc quần ống túm [quần bó sát người và chỉ dài đến đầu gối] rồi bằng vải sa-tanh. Nhưng nàng chỉ nhận biết được một trong hai người - đó là Jack Rigg.

Có lẽ nàng đã có định kiến, nhưng nàng không khỏi suy nghĩ rằng, ngay cả khi đứng giữ trong đám đông muôn sắc ấy, chàng vẫn là một hiện diện nổi bật. Một phần của sự thu hút của chàng chính là ngay cả bản thân chàng cũng không ý thức được cái ấn tượng mà chàng gây nên, hoặc là vậy hoặc là bản thân chàng chẳng quan tâm.

Chàng đẹp trai tiêu sái với làn da ngăm ngăm đen, một đôi mắt đẹp chiếu sáng như màu sắc của cốc sô-cô-la Pháp đậm đà nàng nhấm nháp mỗi sáng để giúp nàng từ từ dần tỉnh táo lại sau một giấc ngủ dài. Một ánh mắt từ đôi mắt chàng cũng có tác dụng tương tự.

Nàng mỉm cười bởi tâm trí nàng lại lan man đến ý tưởng không hiện thật ấy.

Mặc dù nàng nhớ đến chàng rất rõ, chàng thì lại không nhớ đến nàng. Khi còn là một thiêú niên, thực sự không hơn gì một cậu bé, chàng đã bị đuổi khỏi đại học Oxford vì tính hoang dại và trốn học quá nhiều và cha của chàng trong cơn lôi đình đã tống chàng đến nhà người cha xứ trong vùng để được dạy kèm. Cha nàng tình cờ lại là người cha xứ trong vùng ấy.

Nàng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của cái cậu bé liều lĩnh ngày xưa trong người đàn ông trưởng thành trước mặt, nhưng giờ đã được quân kỷ tôi luyện. Không phải Jack vẫn còn là một quân nhân. Nàng nghe nói chàng đã từ chức khi chàng được phong tước. Nàng cho là hiện tại nàng nên nghĩ đến chàng với thân phận là Lãnh chúa xứ Raleigh và không chỉ với thân phận Jack Rigg giản dị.

Khi chàng vuốt lọn tóc đen ra phía sau, một nụ cười thoáng hiện khiến nét mặt của nàng trở nên mềm mại. Nàng nhận ra cử chỉ ấy, cũng tia lóe trong đôi mắt nâu đen và viền miệng nhếch được điêu khắc trên khuôn mặt sạm nắng của chàng.

Hồi còn là một cậu bé chàng có cùng một biểu hiện những khi chàng không thể tập trung tâm trí vào ngữ pháp tiếng Hy Lạp, và đã háo hức thoát khỏi phòng học và đi cưỡi ngựa trên các lưng đồi hoặc ve vản các thiếu nữ địa phương.

Không ai phủ nhận rằng Jack rất có cách với phái đẹp như Tiếu_thư sinh và Rùa huynh [mới cưa đổ].

Cha nàng chưa bao giờ tuyên bố rằng ông đã biến Jack thành một học giả, nhưng ông đã truyền lại những kiến thức cơ sở về tiếng La Tinh cũng như Hy Lạp, đủ cho cậu bé nhập học tại lớp học danh dự của đại học Oxford.

Cha nàng luôn cho rằng mặc dù Jack có chút hoang dại, nhưng chàng lại rất nghiêm chỉnh trong những việc quan trọng, và ông cho rằng chàng sẽ thành nhân.

Nàng tự hỏi, nếu cha nàng vẫn còn sống thì hiện giờ ông sẽ nghĩ gì về Jack.

Dòng suy nghĩ của nàng bị phân tán khi nàng nghe thấy giọng của bà chủ mình, mỏng manh và như nói bằng mũi, giai điệu át cả tiếng ồn ào khi bà nói với cô con gái của bà. “Này Harriet, con hãy nhìn xem,” phu nhân Sedgewick kêu lên: “Có Lãnh chúa Raleigh và bạn cậu ấy kìa. Hãy xem, đấy là một quý ông mà mẹ mong cha của con sẽ đến làm quen. Cậu ta là người độc thân đủ điều kiện nhất tại Paris, chỉ đứng sau Devonshire.”

Bà phe phẩy quạt đôi má nóng rực trong khi bà say sưa ngắm nhìn người đàn ông đang được nói đến. Tiểu thư Harriet là một cô gái với vóc người cao cao, yểu điệu với những lọn tóc vàng và một khuôn mặt dễ thương hơn là xinh đẹp. Cô nhìn dõi theo hướng ánh mắt của mẹ cô. “Có đến hai quý ông, cơ Mẹ. Ai mới là Lãnh chúa Raleigh?”

Mẹ cô nhíu mày. “Không phải cái ‘người ăn diện’ với cái kính một tròng nọ! Đó là Lãnh chúa Denison, và mọi người đều biết cậu ấy phải kết hôn với tiền”. Bà liếc nhanh về hướng Ellie. “Tôi hy vọng cô, Cô Hill, sẽ để ý chặt chẻ những tên đào mỏ và giữ chúng cách xa Harriet.”

“Tự nhiên phải thế,” Ellie dịu dàng đáp.

Phu nhân Sedgewick không cần phải lo lắng về những tên đào mỏ. Harriet đã yêu phải một chàng quân nhân trẻ hiện đang đóng quân tận Canada, vì vậy cô được miễn nhiểm với tất cả nam nhân, thậm chí với cái thủ đoạn mà mẹ cô đang kế hoạch để gả cô ra ngoài.

“Mẹ ơi!” Harriet phản đối. “Ông ấy quá là già cho con. Ông ta tối thiểu cũng đã ba mươi tuổi rồi.”

Chính xác hơn là ba mươi hai, nhưng Ellie đã lưu đoạn thông tin này lại trong lòng. Nàng dư biết địa vị của mình.

Bà chủ của nàng tặc lưỡi. “Toàn lời tàm xàm! Và điều đó có liên quan đến chuyện gì chứ? Cậu ta phải có giá trị tối thiểu là ba mươi ngàn bản Anh một năm.”

Ellie tự nghĩ, người ta không bao giờ có thể cáo buộc tầng lớp thượng lưu của xả hội về sự tinh tế khi thảo luận đến vấn đề tiền bạc và hôn nhân. Nhưng khi nói đến lương bổng của hạ nhân thì nó lại là một đề tài khác hẳn. Trong trường hợp của nàng, tiền lương của nàng đã bị giam lại hơn hai tháng, nhưng Phu nhân Sedgewick lại chưa bao giờ nghĩ đến việc người hộ tống con gái bà lại cần tiền khi chủ của nàng đã trang trải hết tất cả mọi chi phí cho nàng.

Trong khi đó bà đã chỉ rõ khi bà cần mướn Ellie làm công việc này rằng mặc dù tiền lương ít ỏi nhưng nó là một cơ hội cả cuộc đời của một thiếu nữ không có tiền và các mối quan hệ để được tiếp xúc với một phần nhỏ của thế giới [thượng lưu].

Và sự việc đã được chứng minh. Lẽ ra Paris là trạm dừng đầu tiên của họ, nhưng họ đã ở đây cả tháng và cũng không ai vội vã rời đi, và Ellie lại là người càng không muốn rời khỏi nhất. Tiểu thư Harriet là một cô gái tốt bụng và sự gắn bó của cô với chàng lính trẻ đã hành quân đến tận Canada khiến công việc hộ tống nàng càng thêm dễ dàng.

Ellie không cần phải làm nản lòng những người ngấp nghé. Tự mình Harriet đã làm tốt chuyện ấy. Và Paris là một thành phố sôi động. Dường như một nửa tầng lớp quý tộc Anh đã đến viến thăm [nơi này] dài hạng bởi cuộc chiến tranh với Pháp giờ đã kết thúc. Mỗi tối đều có các buổi yến tiệc, các buổi dạ vũ và các cuộc tiếp tân, hoặc các chuyếnviến thăm đến nhà hát và kịch viện opera [có thể xem như là cải lương của phương Tây].

Tất cả như nhau, nàngvẫn cảm thấy mình như là một người ngoài nhìn vào cái thế giới này. Địa vị của nàng không cho phép nàng góp ý hoặc chia sẻ những cảm xúc của mình. Nàng có mặt chỉ để lắng nghe, khuân và lấy những thứ, và luôn phải nở nụ cười từ đầu đến cuối. Không chỉ riêng nàng. Tất cả các thiếu nữ với chức vị hộ tống cũng như bầu bạn đều có cuộc sống đơn điệu như thế.

Nàng có việc khác để âu lo. Nàng đang khẩn cấp cần tiền, và số tiền lương của hai tháng kia cũng không đủ để trang trải các chi phí của cô, ngay cả khi bà chủ có thể được gợi ý để mở hầu bao.

Nàng hít vào một hơi khi ánh mắt Jack lướt qua người nàng, sau đó chậm rãi thở ra khi chàng không có dấu hiệu gì nhận ra nàng. Mình mong đợi điều gì chứ? Nàng tự khiển trách.

Jack là học trò của cha nàng chỉ vỏn vẹn sáu tháng thời gian. Sau đó, chàng đã trở về đại học Oxford, và đến lúc chàng về nhà nghỉ lễ, thì cha nàng đã trở thành cha xứ của nhà thờ Thánh Bede, cách trang viện Raleigh những mười dặm đường.

Mười lăm năm đã trôi qua kể từ khi lần cuối nàng được gặp mặt Jack. Đương nhiên nàng nhớ chàng. Lúc đó chàng mới mười bảy tuổi đầu và là cái rúng của vũ trụ. Nàng là một cô gái trong tuổi dậy thì đã mệt mỏi trau dồi sách vỡ và đã ôm ấp hy vọng rằng nàng có thể gây ấn tượng với chàng bởi sự hiểu biết sâu rộng qua học tập sách vỡ. Dẩu sao đi nữa, đó là điều đã gây ấn tượng với cha.

Ai đó đã nên sớm báo với nàng rằng con đường để đến trái tim nam nhân không phải thông qua học tập sách vỡ.

Tại thời điểm này Lãnh chúa Sedgewick đã gia nhập nhóm bọn họ. “Arthur,” phu nhân ông nói: “đừng lãng phí một thời khắc nào bằng không Phu nhân Oxford sẽ trộm cậu ta ngay dưới mũi chúng ta cho một trong những cô con gái của bà ấy.”

“Hở?” Ông lúng túng đáp.

“Lãnh chúa Raleigh!” Bà dùng cây quạt của mình làm cây trỏ. “Hãy mời cậu ta qua đây để gặp mặt Harriet. Con gái chúng ta làm sao có thể làm quen những quý ông đủ điều kiện nếu nó không được giới thiệu với họ?”

Lãnh chúa Sedgewick, thể hình cao và săn chắc, với một vẻ mặt luôn như là một thám tử đang nghiên cứu đám đông đã bắt đầu hình thành xung quanh Lãnh chúa Raleigh và Lãnh chúa Denison. Ông lắc đầu. “Thật như một cuộc săn của cáo. Điều tôi nói là hãy cho đám cáo một cơ hội để cạnh tranh công bằng [mạnh ai nấy săn Jack].”

Và tất cả các mệnh lệnh cũng như lời cầu khẩn của phu nhân ông, ông đều giả điếc.

Khi dàn nhạc đánh lên vũ điệu van, Jack khéo léo tách rời bản thân và bạn của chàng khỏi đám đông đã bao chặt lấy họ và bước về hướng phòng đánh bài. Lãnh chúa Denison, được gọi là “Ash” trong đám bạn của anh ta, và là một cựu đồng chí trong quân đội, là người đàn ông được Phu nhân Sedgewick tả là ‘người ăn diện’ phần lớn là vì cái kính một tròng được treo bằng một ri-băng đen quanh cổ, và chiếc khăn choàng cổ được thắt bằng một loạt các nếp xếp và đám nơ thật phức tạp.

Ngay trong lúc họ vừa đến phòng đánh bài, nữ chủ nhân của buổi tiệc, Phu nhân Elizabeth, đang hưng phấn bước ra cửa phòng với hai kỵ binh trẻ tuổi kèm bên. “Hãy đến đây, Edward, Harry.” Giọng của của bà rất thân thiện nhưng lại đầy uy nghiêm. “Đây là một buổi khiêu vũ, hai cậu nhớ chứ? Tôi hy vọng hai cậu sẽ thực hiện nhiệm vụ của mình. Sẽ không có các bông hoa điểm vách [wallflower: một người, vì sự nhút nhát, không có thú hút, hoặc thiếu một partner, nên chỉ ngồi làm cảnh] tại dạ hội của tôi. Nếu các cậu không chọn một bạn khiêu vũ, tôi sẽ tự chọn cho các cậu.”

Trước khi Phu nhân Elizabeth có thể bắt gặp ánh mắt chàng, Jack khôn khéo chuyển hướng sang một bên và dẫn Ash đến một đám cây cau dừa trồng trong chậu cạnh một cột Hy Lạp. Từ hướng này bọn họ có thể nhìn rõ quang cảnh của sàn nhảy, và những tào lá dừa đã tạo cho họ một chút không gian riêng tư. Hiện cũng không có gì nhiều để xem. Chỉ có một vài cặp đang khiêu vũ, nhưng rõ ràng là Phu nhân Elizabeth sẽ không dung túng tình trạng này. Dần dần, càng nhiều cặp đã nhập cuộc.

“Tôi không cho rằng,” Jack nói, “chúng ta có thể chuồn khỏi mà không bị bắt gặp chứ?”

Ash nhìn người bạn của mình vừa vui thú vừa hiếu kỳ. “Tôi biết cậu không thật sự có ý đó bởi tôi biết dù có mơ cậu cũng không dám làm phật lòng Ngài Charles và Phu nhân Elizabeth. Bên cạnh đó, cậu cũng không phải là loại người cục mịch, vậy thì có vấn đề gì?”

Jack định mở miệng để biện hộ, nhưng sau đó suy nghĩ thoáng hơn. Ash đã nói đúng. Chàng cư xử như một cậu học trò hờn dỗi. Chàng thấy thật khó chịu bởi chàng vốn không muốn có mặt nơi này, nhưng một người không thể từ chối lời mời cá nhân của ngài đại sứ Anh mà không bị hậu quả nghiêm trọng.

Chàng không những nghĩ dùm cho của ông thủ tướng, mà còn nghĩ đến bà nội của chàng, bà có một người bạn lại tình cờ ngẩu nhiên là dì của ngài đại sứ. Bà nội chàng sẽ khiến đôi tai chàng phỏng dộp nếu chàng không nể mặt cậu cháu trai yêu quý nhất của bà bạn của bà.

Chàng chỉ về hướng các cặp khiêu vũ trên sàn. “Chính là cái nghi lễ nguyền rủa này. Đây không phải là một buổi dạ vũ mà là một cuộc săn bắt, và tất cả những phu nhân với ánh mắt đanh thép kia thực sự là một đàn chó săn sung sức. Và đoán xem ai là con mồi của họ?”

“Cậu?” đôi môi Ash co giật hỏi.

“Ồ, tôi không tự tâng bốc bản thân đến mức tự cho rằng mình là đối tượng họ theo đuổi. Mà chính là tài sản của tôi. Điều đấy mới khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm.”Chàng sờ soạn trong túi để tìm chiếc hộp đựng thuốc hút, sau khi mời Ash, chàng lấy một nhúm nhỏ hít vào. Sau khi thưởng thức hương thơm nồng, chàng tiếp tục nói: “Không một ai đã để tôi vào mắt cho đến khi tôi được phong tước.”

Chàng trở nên trầm mặc khi nhớ đến tình huống của chàng đã thay đổi mảnh liệt như thế nào khi anh trai của chàng, là vị bá tước đương thời lại đột ngột qua đời và chỉ để lại một góa phụ không có con trai để kế thừa. Cũng như bà nội chàng đã không ngừng chỉ ra đó là nhiệm vụ của chàng để kết hôn và, tóm lại, có con trai để thừa kế và nối giõi cho gia tộc Rigg.

Chàng, không ít thì nhiều, đã cam chịu với số phận cho đến khi chàng tự thấy mình bị bao vây bởi một đám đông các phu nhân đầy tham vọng và những các cô con gái của họ với tham vọng không thua kém. Chàng đến Paris để có thời gian nghỉ ngơi và rời xa các cuộc săn đuổi, chỉ để chịu cùng một số phận nơi đây. Ash là người bạn mà chàng quen biết kể từ khi họ còn cắp sách đến trường, và đã tự xung phong theo chàng đến đây.

Lúc đấy ý tưởng [đến Paris] này xem có vẻ tuyệt vời. Paris đại diện cho bài bạc, rượu chè, trai gái, và đấu tay đôi. Đấu tay đôi mới là sự thu hút thực sự. Ở Anh quốc, đàn ông vẫn đấu đá với nhau khi cảm thấy mình bị khinh thường trong sức tưởng tượng hay là khác, nhưng nó đã trở thành một nghi lễ không có niềm đam mê phía sau. Các khẩu súng lục đã được thay thế cho các thanh kiếm mà chưa từng có ai bị thương bao giờ. Ở Paris thì lại khác.

Người Pháp biết cách vận dụng thanh kiếm bé nhỏ của mình để tạo ra tác dụng tàn phá nhất. Được đọ kiếm với họ là một vinh dự và cũng là một sự học hỏi, chưa kể đến đấy còn là một việc đầy phong hiểm. Không phải ai cũng đầu hàng ngay khi mình vừa mới rớm máu.

Ash nói: “Vui lên đi, Jack. Hãy thử nghĩ - một khi cậu được ràng xích cùng một cô gái đủ điều kiện, cậu sẽ thoát khỏi cuộc đua và đàn săn sẽ quay đầu về phía con mồi mới.”

Jack chậm rãi quay đầu nhìn chằm vào người bạn mình nói: “Tôi không hiểu tại sao cậu lại bậc cười. Cả hai chúng ta đều trong cùng một tình thế khó tiếp nhận được. Trên thực tế, cậu mới là một giải thưởng hôn nhân khá hơn tôi. Sẽ có một ngày, cậu sẽ trở thành một Hầu tước.”

“A, nhưng tôi chưa phải là một hầu tước, phải không nào? Đó là sự khác biệt giữa chúng ta. Tất cả mà tôi có thể trao ra chỉ là trong mong đợi. Cậu, lại là khác, là một bá tước với một tài sản sẵn trong tay để tùy thời xử dụng.”

Một ánh thích thú lóe lên trong đôi mắt Jack: “‘Trong mong đợi’ cái rắm thối! Cậu hẳn là một tay giàu có trong quyền lợi của cậu. Chuyện này thật phù hợp với mục đích của cậu để cậu giả vờ làm một kẻ bần hàn.”

Ash nhướng chân mày: “Cậu có thể trách tôi sao? Tôi thật không mong mình bị săn đuổi như cậu hay là Devonshire. Cậu thấy đấy, Jack “ - một nụ cười châm biếm hiện trên môi anh - “Tôi muốn được yêu bởi vì bản thân tôi.” Anh nâng cái kính một tròng lên và ung dung đánh giá sàn nhảy. “Sự yêu cầu này có quá đáng không?”

Jack tựa mình vào cột và ngắm nhìn cậu bạn mình với vẻ quan tâm: “Hãy cẩn thận, Ash, bằng không cậu sẽ bị một cô gái mộng mơ với ý định kết hôn tóm phải.”

Ash cười toe toét: “Nhưng đấy chính là điểm tôi muốn nói. Hôn nhân là sự thanh toán cho các dịch vụ đã xong. Tình yêu nên là miễn phí. Đó là lý do tại sao tôi vẫn thích được tiếp tục độc thân.”

“‘Tình yêu nên là miễn phí’?”Jack thì thầm với một âm thanh đầy chế nhạo: “Hãy thử nói lời này với các nữ thần tình yêu xinh đẹp [các cô gái phóng túng], những người luôn tụ tập xung quanh Cung Điện Hoàng Gia [Palais Royal] ấy. Cậu đã từng lưu ý rằng họ luôn bu quanh người đàn ông nào đã thắng nhiều tiền trên sòng chưa? Phu nhân hay là nghệ nhân [kỹ nữ] cũng thật khó phân biệt.”

Ash quay cái kính một tròng nhìn Jack: “Tâm tình của cậu hôm nay thật lạ,” anh nói. “Tôi chưa từng nghe cậu than phiền về những nữ thần tình yêu tại Cung Điện Hoàng Gia. Sao lại thế?”

Jack nhún vai: “Tôi nhớ con chó [cái] của tôi. Tối thiểu là nó thương tôi vô điều kiện.”

Ash cười. “Nó là một con lang chạ. Tự cậu đã nói với tôi. Cậu không hề biết con chó [đực] nào đã ngủ với nó cho đến lũ chó con chào đời.”

“A, nhưng tôi biết bản thân tôi chính là người nó thực sự thương.” Nụ cười của chàng phai nhạt và chàng thấp giọng: “Đừng nhìn ngay bây giờ, nhưng nữ chủ nhân đã phát phát hiện cái ổ của chúng ta và đang hướng tới nơi này.”

Ash hạ thấp gọng kính: “Ôi, Jack,” anh nói: “sẽ phải làm sao? Chúng ta nên thực hành nhiệm vụ của mình và chọn một trong những cô gái với đôi mắt mộng mơ cậu đã đề cập để làm bạn nhảy, hay là chúng ta ẩn thân dưới gầm bàn bên kia, và nếu bị phát hiện, thì giả vờ là mình đang tìm một chiếc nhẫn vô giá đã bị mất?”

“Vẫn mãi là một tên hài,” Jack lầu bầu: “Tôi thích chính diện đối diện với định mệnh của mình.”

“Thà là cậu còn hơn tôi. A, hãy xem ai vừa đến, tiểu thư Pamela Howe. Xin lỗi, Jack.”

Jack tỏ vẻ thích thú. Tiểu thư Pamela là một nữ thừa kế, và bạn của chàng đang theo đuổi trong chiến lược để củng cố câu chuyện viễn tưởng rằng Ash đang cần một vị phu nhân giàu có để làm đầy kho bạc rỗng tuếch của gia tộc anh.

Những người cha thận trọng không khuyến khích con gái của họ theo đuổi các tên đào mỏ này. Chàng tự hỏi tại sao chàng đã không nghĩ ra một thủ đoạn tương tự để tự cứu vớt bản thân từ các nữ săn.

Câu trả cũng không cần ai đáp. Tất nhiên là bởi vì ông nội của Ash, một vị hầu tước, đã sống ngoài khu hoang dã của Tô Cách Lan. Không ai thực sự biết đến ông. Gia tộc chàng, thì lại khác, sống tại Sussex, và cũng có một căn nhà trong trấn tại Luân Đôn. Bởi vì thế mọi người đều biết đến việc của gia tộc chàng. Nếu chàng tự nhận là nghèo đói thì cũng chẳng ai tin.

Chàng thở dài xườn xược khi cảm giác được một bàn tay đặc trên vai mình. Cam chịu với cười nhàn nhạt, chàng quay lại để chào chủ nhân của buổi tiệc, ngài đại sứ.

Ngài Charles nói: “Không thể để cậu đứng không thế này, Jack ạ, để làm một tấm gương xấu cho lớp trẻ. Cho phép tôi giới thiệu với cậu đến với bất kỳ người con gái nào cậu chọn.” Trong phong cách hài hước, ông nói thêm: “Tôi chỉ yêu cầu một điệu vũ, sau đó cậu có thể tự do tận hưởng tất cả điểm thu hút phóng đảng của Cung Điện Hoàng Gia.”

Có phải tất cả mọi người đều biết đây là nơi chàng và Ash đã cắm chân? “Cảm ơn ông,” chàng đáp và nhã nhặn nói thêm: “nhưng tôi khá hài lòng với người bầu bạn nơi đây.”

Ngài Charles toe toét cười: “Cậu có thực sự thế không? Chẳng lẽ mọi thứ đã thay đổi trầm trọng so với lúc tôi còn là một thanh niên. Nhưng chúng ta không cần quanh co. Chỉ cho tôi một cô gái cậu đã ưa thích và tôi sẽ giới thiệu cô ấy với cậu.”

Jack nâng đầu vai lên trong một cái nhún vai cẩu thả.

Chàng đã do dự quá lâu.

“Hãy đến đây, Jack,” Ngài Charles nói: “Tôi biết có một cô gái này rất vừa cho cậu.”

Với một tiếng thở dài mòn mỏi, Jack bước theo người chủ lễ tiến đến Phu nhân Sedgewick và nhóm người của bà. Bà chính là một trong những tay săn chàng vẫn muốn tránh.

Bà ta là một phụ nữ to tròn ngốc nghếch mà lại yêu thích âm thanh của giọng mình [nói dai và dong dài]. Bà có một cô con gái với cái tên mà chàng không thể nhớ, một cô gái với độ tuổi chỉ mới ra khỏi mái trường, nhưng cô ấy không phải là một phần trong nhóm, và điều đó khiến chàng cảm thấy thắc mắc. Chắc chắn Ngài Charles không nghĩ rằng chàng sẽ khiêu vũ với Phu nhân Sedgewick chứ?

Một số lời sáo rỗng được trao đổi, sau đó Phu nhân Sedgewick bắt đầu ca tụng đức tính của con gái bà, thật không may, cô ấy đã vừa đồng ý để khiêu vũ với đại úy Tallman và đang ở nơi nào đó trên sàn nhảy. Ngài Charles gật đầu lịch thiệp, nhưng khi Phu nhân Sedgewick tiếp tục huyên thuyên, ông đành phải cắt ngang bằng cách tự nói với mình: “Người kia có phải là chàng Công tước trẻ tuổi xứ Devonshire không nhỉ?”

“Ở đâu đâu?” bà thốt lên.

Khi ánh mắt bà quay đi để lướt nhìn quanh đại sảnh, Ngài Charles liền nói với Jack: “Cậu chưa được gặp Cô...”

“Hill,” người con gái mà ông dẫn tiến bổ khuyết: “Cô Elinor Hill.”

Ngài đại sứ nhẹ cúi đầu: “Tất nhiên, đây là Cô Hill. Làm sao tôi có thể quên?”

Jack nhướng chân mày. Cô Hill không giống như những gì chàng đã tưởng tượng. Đây không phải là một cô gái còn trong học đường, mà là một người cận tuổi với chàng. Nàng ăn vận chỉ mỗi một màu xám từ đầu đến chân, ngoại trừ đôi găng tay dài màu trắng và cái nón ren đã tự tuyên bố rằng nàng đã quá tuổi để kết hôn. Một điều lợi nàng sở hữu chính là một đôi mắt màu hạt dẻ xinh đẹp đã thoáng chạm vào ánh mắt của chàng trước khi nàng nhún người chào.

Phu nhân Sedgewick, đột nhiên nhận ra là bà đã bị lừa, liền quay qua người đồng hành của bà. “Tôi cảm thấy lạnh,” bà nói: “Cô sẽ tìm thấy khăn choàng của tôi trong phòng để áo khoác. Cô hãy vui lòng mang nó lại cho tôi ngay lập tức.”

Hóa ra nàngt này là một người đồng hành được trả thù lao, Jack nghĩ. Không biết Ngài Charles đang giở trò gì?

Nếu Cô Hill đã nhận thức được đây là một việc bất lịch sự do Phu nhân Sedgewick cố gây ra, nàng đã không có dấu hiệu gì. “Đương nhiên, Phu nhân Sedgewick”, nàng đáp với một giọng nhỏ nhẹ, vô vị.

Jack cảm thấy xúc phạm thay nàng. Khi chàng chuẩn bị để hộ tống Cô Hill đến phòng để áo khoác thì Ngài Charles đã tác chủ.

“Điều đó sẽ không cần thiết,” ông nói với một nụ cười duyên dáng. Sức quyến rũ của Ngài Charles đúng là một huyền thoại: “Một bộ binh của tôi sẽ được diễm phúc để lấy nó.” Ông đưa ngón tay trỏ của mình lên và một bộ binh đã xuất hiện cạnh ông trong chỉ vài giây. “Lịnh bà cần chiếc khăn choàng của bà,” ông nói. Sau đó hướng Phu nhân Sedgewick: “Có lẽ bà sẽ đủ tốt bụng để miêu tả nó cho cậu ta.”

Khi bà bắt đầu miêu tả chiếc khăn choàng của mình, Ngài Charles quay lưng lại với bà như để loại bà ra khỏi cuộc đàm thoại.

“Cô Hill là người họ hàng của Lãnh chúa Cardvale,” ông nói. Ông nhìn qua vai của mình. “Điều đó nhắc tôi. Tôi muốn có một lời với ông ta.”

Người con gái chớp mắt: “Một người cháu họ xa,” nàng sửa chữa.

Jack đã không thích giọng điệu của câu chuyện này. Chàng không có gì phật ý với Lãnh chúa Cardvale. Trong thực tế, chàng hầu như không biết ông ấy. Họ chỉ là người quen qua cái gật đầu vì cả hai đều thuộc về cùng một câu lạc bộ tại Luân Đôn và đã cùng tham dự một số yến tiệc với nhau, nhưng chỉ vậy thôi. Chàng hy vọng rằng Ngài Charles không phải là đang cố thiết lập sự chứng nhận địa vị của người con gái này với thân phận của một nhân cử thích hợp để kết hôn với chàng.

Nhớ lại phép lịch sự, chàng đáp: “Tôi có vinh dự được hơi quen với Lãnh chúa Cardvale. Ông có vẻ... ờm... rất dễ chịu.”

Phản ứng duy nhất của Cô Hill là một ánh mắt trực tiếp từ đôi mắt màu hạt dẻ nổi bật.

Ngài Charles gật đầu: “Nhưng tôi đã biết Ellie từ lúc cô còn là một trẻ thơ. Cha cô là cha xứ nhà thờ của chúng tôi qua một thời gian.”

Jack đã trở nên bất an. Chuyện này đã chuyển hướng từ xấu đến tồi tệ hơn. Chắc chắn Ngài Charles không đẩy người con gái không hợp thời trang này đến với chàng với hy vọng rằng họ sẽ trở thành một cặp chứ? Con gái của một cha xứ? Chuyện này hầu như không phải là phong cách của chàng.

Cô gái này bị đần độn hay sao? Sao cô không chịu nói một lời gì? Ý tưởng ấy khiến chàng cảm thấy mình có ác tâm. Chàng không nên đổ lỗi cho cô gái này. Từ những gì chàng đã thấy được từ Phu nhân Sedgewick, chàng đoán rằng nàng là một người sai việc cực khổ. Người họ hàng của Cô Hill, một người họ hàng xa của nàng, đã nên làm nhiều điều hơn cho nàng. Địa vị của những người đồng hành được trả thù lao [thật thấp kém] chỉ đứng trên đám hạ nhân một bậc mà thôi.

Một ánh mắt xuyên thấu từ Ngài Charles gợi chàng nhớ lại nhiệm vụ của mình. Các điểm thu hút phóng đảng của Cung Điện Hoàng Gia đã càng có vẻ hấp dẫn hơn từng phút một.

“Cô Hill,” chàng bắt đầu, ưu ái trao cho nàng một nụ cười để đẩy lui mọi sự nghi ngờ: “Hãy cho tôi niềm vinh hạnh để được cùng cô khiêu vũ điệu vũ kế tiếp?”

Chàng đã khiến nàng kinh ngạc. Chàng có thể thấy rõ qua tia lóe trong mắt nàng và cách bàn tay nàng đập khẽ trên lòng ngực. Và lại là một bộ ngực xinh đẹp, mặc dù được phủ kín một cách tinh tế với một chiếc khăn choàng bằng vải the màu xám.

“Anh thật là tử tế,” nàng nói, và nhẹ nhún người. “Cảm ơn anh, nhưng tôi phải từ chối. Cô con gái của Phu nhân Sedgewick, Tiểu thư Harriet, hiện đang dưới sự săn sóc của tôi. Tôi là người hộ tống của cô ấy, mong anh hiểu cho.”

Chàng nghĩ rằng mình bị mắc vào một vụ bắt bẻ trớ trêu, nhưng chàng chỉ nhìn thấy một ánh mắt trong suốt, ổn định và một nụ cười vô hại. Chàng chắc chắn rằng mình đã lầm lẫn bởi chàng không thể tưởng được một cô gái đồng hành thấp kém lại có thể đùa giỡn với một bá tước giàu sang.

Trí thông minh nhanh nhẹn của chàng đã bắt đầu tổng hợp lại mọi thứ. Ngài Charles đã biết cô gái này từ khi nàng còn là một trẻ thơ và rõ ràng rất yêu quý nàng. Người họ hàng của nàng, Lãnh chúa Cardvale, đã thất bại trong trách nhiệm của ông đối với người con gái nghèo khó này. Bà chủ của nàng, Phu nhân Sedgewick, là một người bạo ngược.

Giờ thì chàng đã không còn nghi ngờ gì rằng ngài đại sứ đã chọn trúng chàng để mang lại một chút sôi động nhỏ nhoi vào cuộc sống buồn tẻ của Cô Hill. Chuyện duy nhất chàng cần phải thực hành là làm bạn khiêu vũ với nàng qua một vũ điệu và uy tín của nàng sẽ được tăng lên đáng kể trong số các bạn đồng lứa của nàng.

Nàng nhìn lên chàng với đôi mắt nghiêm nghị, trong khi chờ đợi để được cho phép trở về chỗ cũ. Khi có nhu cầu phát sinh, chàng có thể phá hủy một oắt con sớm tinh đời [sành điệu] bằng một từ hoặc một ánh mắt. Cô gái nhút nhát nhỏ bé này lại không có yêu cầu gì, không trông mong gì, lại gây cảm hứng khiến chàng có hành động với tinh thần nghĩa hiệp.

Chàng không dời ánh mắt mình khỏi ánh mắt nàng. “Phu nhân Sedgewick,” chàng nói: “Phiền bà sử dụng sức ảnh hưởng của mình để thuyết phục Cô Hill cùng khiêu vũ với tôi chứ?”

Ánh mắt nghiêm nghị đã biến mất. Giờ thì cô gái có vẻ bối rối. Ngài Charles, trong thời gian chờ đợi, đã quay sang một bên để nói vài lời vào tai của Phu nhân Sedgewick. Một giây lát sau, tặc lưỡi giữa những nụ cười, bà mắng Cô Hill là đã để cho mọi người có ấn tượng sai lầm.

“Tất nhiên cô phải khiêu vũ,” bà thốt: “Tôi không thể nghĩ rằng chuyện gì đã khiến cô có ý tưởng rằng cô phải chơi trò vú em với Harriet.” Bà rót cười vào ánh mắt của Jack: “Con gái tôi không bao giờ muốn có các bạn khiêu vũ, cậu biết đấy. Đôi khi tôi nghĩ rằng con bé quá là được mọi người yêu thích. Mọi người nói với tôi rằng tôi không nên lấy làm ngạc nhiên, bởi con bé có được tính chất ngọt ngào và dễ bảo nhất. Phải không, Ellie?”

Ellie đã không được cho cơ hội để đáp lời, bà liền tiếp tục thổ lộ: “Và cũng rất thành tựu. Nếu cậu có thể nghe con bé ấy chơi đàn dương cầm...” Đôi mắt bà đã sáng rỡ.

“Cậu phải đến để cùng dùng bữa tối. Chúng tôi đang ở tại khách sạn Breteuil trên phố Rivoli. Mỗi Thứ Năm hàng tuần chúng tôi đều tổ chức một dạ yến cùng với vài người bạn, không khí thoải mái, không quá lễ nghi. Hãy hứa cậu sẽ đến.”

Chao ôi, Jack đã có việc vào Thứ Năm, chàng nói, và trước khi bà có thể điều hòa hơi thở của bà, chàng đã bắt lấy tay của Cô Hill và dẫn nàng đến sàn nhảy.

Điệu van, một trong những điệu nhảy mới lạ, đã trở thành một cơn lốc dữ dội. Một số người gọi nó điệu vang “độc địa” vì sự gần gũi thân mật của cơ thể các bạn khiêu vũ khi họ xoay tròn quanh sàn nhảy. Ý tưởng có thể Cô Hill không biết những bước nhảy đã đến với chàng hơi muộn màng. Các cô hộ tống không bắt mắt sẽ không có nhiều dịp để tham dự trên sàn nhảy. Chàng đã không cần phải lo lắng. Vì nàng đã nhẹ nhàng trong vòng tay chàng, nhẹ nhàng, mảnh mai và mềm mại.

Chàng nhìn xuống người con gái trong vòng tay mình và trao cô một nụ cười ấm áp. “Cô khiêu vũ rất khá,” chàng nói.

Đầu nàng ngẩng lên và chàng phát hiện rằng mình đang nhìn vào một đôi mắt rực lửa giận. Chàng vừa kinh ngạc vừa bối rối. Chàng đã tưởng rằng mình sẽ đucợ thấy lòng biết ơn, sự ngưỡng mộ, hoặc, ở mức tối thiểu là người con gái sẽ bị mắc cở đến nỗi không thốt nên lời. Chàng đã chọn để khiêu vũ với nàng khi chàng có thể tùy ý chọn bất kỳ cô gái nào. Mọi ánh mắt đều hướng về hai người họ. Chàng đã khiến nàng trở thành hoa khôi của buổi dạ vũ.

Lòng ngực rung rẩy, nàng nói với một giọng trầm thấp: “Có phải tôi nên lấy làm hãnh diện? Tôi đã nói với anh tôi không muốn khiêu vũ, nhưng anh có nghe không? Ồ không. Anh muốn chếch mũi lên với các cô gái mà anh cho rằng đang tụ tập nơi đây để tìm một tấm chồng giàu có. Mà trên thực tế anh tự cho là anh. Tính tự phụ của anh thật là thái quá.”

Cuộc tấn công vô ơn của nàng khiến lửa giận trong lòng chàng bùng cháy. Rít qua kẽ răng, chàng đáp: “Nếu tôi sớm biết sự chú ý của tôi đã không được hoan nghênh, tôi đã không mời cô khiêu vũ.”

Giọng nói của nàng trở nên tinh ranh: “Ý của anh là anh đã muốn khiêu vũ với tôi?”

Bởi vì nàng trung thực đến mực tàn bạo, chàng thấy không cần thiết phải cư xử với nàng với sự chiều chuộng được dành cho phái đẹp: “Tôi không muốn khiêu vũ với bất kỳ ai, nhưng chủ nhân của buổi tiệc của chúng ta đã khiến tôi không thể khước từ. Ông ta thực tế đã xô cô vào tôi. Tôi có thể làm gì sao? Nếu cô không muốn khiêu vũ, cô nên làm tỏ rõ ý nguyện của cô.”

Nàng nở một nụ cười không tin: “Tôi chỉ là một người hộ tống, Lãnh chúa Raleigh ạ, như anh đã biết rất rõ khi anh yêu cầu tôi khiêu vũ. Những mong muốn của tôi đã không kể là gì. Tôi hy vọng anh nhận thức rằng anh đã đặt tôi vào một vị trí không thể chịu đựng được. Những chiếc lưỡi kia sẽ bắt đầu lắt léo, tranh luận vì sao anh đã điểm trúng tôi như thế này. Tôi nghĩ anh có thể tưởng tượng những gì mọi người sẽ nói.”

Mắt chàng híp lại một cách khó chịu. Chàng đại khái đã khá biết câu chuyện này đang hướng đến đâu. Với giọng nói mềm mại như tợ lụa, chàng nói: “Hãy nói trực tiếp, thưa cô. Cô nghĩ rằng người ta nói gì?”

Nàng đáp không một chút do dự: “Đó là anh đang cần một người phu nhân dễ bảo và biết tự mãn, một người sẽ nhắm mắt làm ngơ với tất cả các hành động vô ý [trêu hoa ghẹo nguyệt đó đây] của anh.” Giọng nàng hạ xuống như thì thầm. “Và còn ai nhỏ bé thấp kém hơn là tôi để lấp vào khe ngạch ấy?”

Nếu chàng chỉ bị một chút ngạc nhiên trước đây, hiện giờ chàng đã rất đổi kinh ngạc. Cô gái này chỉ khá hơn một hạ nhân đôi chút mà lại dám nghiêm khắc chỉ trích chàng. Nàng có biết chàng có thân phận gì không? Nàng có nhận thức được một lời nói của chàng sẽ khiến nàng khó có thể có người nào chịu làm người bảo chứng nhân phẩm cho nàng không? Chuyện gì đã khiến nàng liều lĩnh như thế?

Sau một giây lát, nhiệt nóng trong mắt chàng đã dịu lại và chàng cười giòn. “Cô chắc hẳn là đang nói đùa,” chàng nói.

Nàng nhìn hướng lên chàng với đôi mắt trong suốt, rõ ràng. “Tại sao? Bởi vì tôi chỉ là một người đồng hành được trả thù lao? Tin tôi đi, lãnh chúa của tôi ơi, những điều lạ lùng hơn cũng đã xảy ra.”

Nàng vô cùng kinh ngạc khi chàng bất ngờ thực hiện một bước xoay phức tạp, rồi chàng đã lặp lại để chứng tỏ với nàng rằng nàng tốt hơn hết là nên cẩn thận lời ăn tiếng nói cũng như bước nhảy của nàng với chàng. Không còn cuộc trao đổi nào xảy ra giữa đôi bên nữa, cho đến khi điệu vũ được kết thúc. Nàng nhún người chào với hơi thở vẫn còn dồn dập và khuôn mặt đỏ au. Chàng cảm ơn nàng, rồi sau đó hiên ngang rời đi.

***

Chàng và Ash khi đã hoàn tất nhiệm vụ của mình liền chuồn khỏi đấy và hiện đang cuốc bộ dọc theo con phố Sainte-Honore, đây là con đường ngắn nhất để tiến thẳng đến Cung Điện Hoàng Gia. Chỉ một mình Ash đã nói chuyện hầu hết cả đoạn đường, trong khi Jack nghiền ngẫm về Cô Hill và hành vi thái quá của nàng.

Chàng đã cố hành động hiệp nghĩa và hãy xem nó đã dẫn đến kết quả gì! Nàng là một người ăn mặc lạc hậu. Không một ai với chút đầu óc sẽ nghĩ rằng chàng có âm mưu với đức hạnh [trinh tiết] của nàng, thiêng liêng hoặc không thiêng liêng.

Chuyện lạ lùng hơn cũng đã xảy ra.

Nghe như là một lời thách thức.

Không, nghe có vẻ như một lời đe dọa, một sự cảnh cáo rằng chàng không thể bỡn cợt với nàng mà không phải chịu trừng phạt.

Người con gái đáng thương này chắc bị thần kinh! Ai mà thèm?

Chàng bắt đầu bật cười.

“Tôi đã nói gì?” Ash yêu cầu.

Jack lắc đầu. “Cậu nghĩ sao, Ash, để chúng ta dạo quanh quán Tortoni’s trước khi về ngủ?”

Tortoni’s là một quán café nơi mà tất cả các tay đấu tay đôi nổi tiếng nhất tụ tập để tìm một trận đấu. Mắt Ash rực sáng. “Tôi sẵn lòng nếu như cậu chịu.”

“Và sau đó, một bữa ăn sáng với rượu sâm banh tại Cung Điện Hoàng Gia.”

Ash nói một cách trào phúng: “Cậu hẳn nhận thức được nếu chúng ta thắng, chúng ta sẽ bị vây quanh bởi các cô gái?”

“Tôi đang trông cậy [mong đợi] vào việc này.”