Nửa đêm mọi chuyện dần thay đổi.
Cố Thịnh ôm Tả Tình Duyệt vào lòng chặt hơn, trong mắt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nhìn sang Cận Hạo Nhiên mặt mũi cứng ngắc bên cạnh, "Thật ngại, ở trước mặt người ngoài cô ấy vốn hay xấu hổ! Chỉ là âm thầm......"
Cố Thịnh còn chưa nói hết lời, đã cảm thấy thân thể Tả Tình Duyệt trong ngực như ngẩn ra, trong lòng thoáng qua một chút gian xảo, tiếp tục mở miệng, có điều ngụ ý nói, "Cô ấy âm thầm, càng làm cho người ta muốn trêu ghẹo .""
"Em...... em muốn đi toilet!" Tả Tình Duyệt nghe lời nói mập mờ của anh, rốt cuộc chịu đựng không nổi, cô không dám tưởng tượng nếu mình cứ tiếp tục ở lại, liệu sẽ có chuyện gì xảy ra!
Không chờ Cố Thịnh đồng ý, cũng không dám nhìn đến vẻ mặt của Cận Hạo Nhiên, cô liền nhanh chóng bỏ chạy.
Tiệc rượu náo động bên ngoài đã hoàn toàn được ngăn cách, Tả Tình Duyệt không ngừng dùng tay vỗ nước lên khuôn mặt đang nóng dần của mình. Cô biết giờ phút này cô nhất định phải thật bình tĩnh, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện ra khuôn mặt bá đạo của Cố Thịnh, và cả ánh mắt của Cận Hạo Nhiên nữa.
Cô không phải đứa ngốc mà không nhận ra, Cận Hạo Nhiên nhìn cô với ánh mắt không đơn giản chút nào, huống chi tối hôm nay anh tatự nhiên chủ động giúp cô giải vây, nhớ tới hôm đó ngồi đánh đàn chung với anh ta, cô đã cảm thấy có gì đó rất đặc biệt, nhưng lại nói không ra rốt cuộc là gì.
Tả Tình Duyệt lắc lắc đầu, muốn hất tung những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu ra, hít thở một hơi thật sâu đè nén tức giận, hiện tại cô chỉ hy vọng bữa tiệc có thể kết thúc nhanh một chút, mà kết thúc bữa tiệc này xong thì sẽ thế nào? Trở lại biệt thự, chẳng qua cô cũng là từ địa ngục này rơi vào địa ngục khác mà thôi, không phải sao?
Nghĩ đến tối hôm qua Cố Thịnh chiếm đoạt cô, cả người Tả Tình Duyệt thoáng qua một chút run rẩy, đôi tay theo bản năng ôm chặt mình. Bất luận là ở đâu, cô đều không thể trốn thoát được sự hành hạ của anh! Ở đâu có anh thì ở đó chính là địa ngục, dù rất cố gắng nhưng cô vẫn không thể thoát được khỏi lòng bàn tay anh.
Tả Tình Duyệt đi ra khỏi toilet, cố tìm bóng dáng của Cố Thịnh, nhưng chỉ thấy An Điền trò chuyện với vài người trong đại sảnh, cơ hồ là tìm khắp mọi nơi, cũng không nhìn thấy Cố Thịnh, anhta đâu rồi? Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, nhưng giây tiếp theo, trong lòng cô lại trồi lên một tia khổ sở, anh không ở đây không phải sẽ tốt hơn sao? Cô có thể thả lỏng một chút, không cần phải cố gắng diễn trò với anh nữa!
"Tiểu Duyệt tiểu thư, có thể nói chuyện một chút không ?" giọng nói dịu dàng truyền đến từ phía sau, Tả Tình Duyệt cả kinh, theo bản năng quay đầu lại. Bất ngờ chạm mặt Cận Hạo Nhiên, trong lòng cảm thấy bối rối làm cô lập tức lùi về phía sau vài bước, đột nhiên cả người mất thăng bằng, ngã xuống mặt sàn đá cẩm thạch. Một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, Cận Hạo Nhiệt nhẹ nhàng dùng lực kéo cả người cô vào lồng ngực một lần nữa.
Hơi thở của anh ta quanh quẩn bên mũi mình, cô phát hiện trên người người đàn ông này toả ra mùi vị của ánh mặt trời.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi!" Cận Hạo Nhiên nói nhỏ bên tai cô, dù biết rất rõ ràng cô đã có người đàn ông của mình, nhưng anh vẫn không thể nào nhịn được cảm giác quyến luyến với cô. Một lần nữa gặp nhau, anh phát hiện lực hút của cô đối với anh không hề giảm mà ngược lại càngtăng thêm, cô giống như một đóa hoa đầy độc dược, khiến anh không ngừng trầm mê vào đó.
Tả Tình Duyệt bỗng chốc tỉnh táo lại, giật mình nhận racả người cô đang dán chặt vào lồng ngực của anh ta, tư thế hai người như vậy trông rất mờ ám, nếu bị Cố Thịnh nhìn thấy, kết quả của cô chắc chắc sẽ rất thảm.
"Anh buông tôi ra đi!" Tả Tình Duyệt dùng dằng, nhưng thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay anh ta, hơi thở của anh ta phả thẳng vào mặt cô, khiến cô càng thêm hốt hoảng.
Thật vất vả mới có cơ hội gặp lại cô ở nơi này, Cận Hạo Nhiên không muốn buông cô ra nhanh vậy, "Em yên tâm, nơi này rất bí mật. Tôi rất nhớ lần trước lúc đánh đàn với em.”