Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 37: Hoàng đế đừng mơ chen một chân

Tam vương gia ngồi xuống, Lăng Ngạo mới chậm rãi mở miệng: “Vương gia đã lâu không gặp, thân thể ngài vẫn cường tráng như vậy a.” Thập phần khách khí, Lăng Ngạo không thể thân cận nổi với tam vương gia. Món nợ của tên râu sơn dương còn chưa tính.

“Tử Trúc, sao ngươi lại khách khí với ta như vậy?” Tam vương gia ở trước mặt y ngay cả bổn vương cũng không xưng, luôn tự xưng ta.

“Vương gia, Tử Trúc từng đại nạn không chết, cũng tính là người được một lần sống lại. Có phải không?” Lăng Ngạo nhíu mày, trong sự thanh cao mang theo tia phong tình khó giải, khỏi nói nam nhân sẽ vì thế điên đảo, ngay cả nữ nhân thấy cũng phải âm thầm nhung nhớ.

“Tử Trúc, ngươi có lời cứ nói, không cần khách sáo với ta.” Tam vương gia nhận ly trà Lăng Ngạo rót, chậm rãi uống.

“Vương gia nếu đã nói vậy, ta cũng không khách khí nữa.” Lăng Ngạo đặt ly trà xuống bàn. “Vương gia, người của ‘Ám Đường’ là chuyện gì?” Lăng Ngạo trực tiếp mở miệng.

“Tử Trúc, người của ‘Ám Đường’ đi tìm người sao?” Tam vương gia dáng vẻ kinh ngạc, Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn hắn, trò này là ai đang diễn, hiện tại còn nói không biết sao. Muốn biết đáp án, thì phải tiếp tục nghe, xem thử tam vương gia thoái thác thế nào.

“Vương gia, Tử Trúc không phải người thông minh, ngài hà tất đã biết rõ còn làm bộ hồ đồ. Ngài muốn làm gì thì cứ nói thẳng với ta đi, đừng che giấu nữa, ta sẽ không ngủ được yên.” Mấy câu này của Lăng Ngạo là khách khí cũng là chế giễu tam vương gia. Ngươi niên kỷ lớn rồi, còn mong nhớ cọng cỏ non như ta, cũng không sợ nhai rụng mấy cái răng già của mình.

“Tử Trúc, lẽ nào ngươi cho rằng ta phái người của ‘Ám Đường’ đối phó ngươi sao?” Tam vương gia lộ ra sự bi thương, giống như chịu ủy khuất cực đại.

“Tam vương gia, ngài đối ta tốt, ta nhớ. Nhưng ngài không thể ngoài sáng thì đối ta tốt, trong tối lại muốn dồn ta vào chỗ chết a! Nếu không phải ta chạy nhanh, đã bị mấy tiểu vương bát đản của ‘Ám Đường’ đó bắt được rồi, xử lý không tốt thì lần này chính là đi vào chỗ chết.” Lăng Ngạo cũng không quản gì nữa, muốn nói gì thì nói đó, khi mấy câu thô tục thoát ra khỏi miệng, cũng thật lưu loát.

Tam vương gia cũng không tính toán y có nói lời thô tục không, luôn mang loại thần sắc cổ quái. Vừa là bi thương, vừa là phẫn nộ, giống như Lăng Ngạo đã đổ oan cho hắn, chứ thật ra có người đang ở sau lưng hắn làm bậy. Khiến hắn như kẻ câm ăn hoàng liên có khổ nói không ra.

“Bọn họ không dám, ta đã từng nói, sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ đó, ngươi sẽ thoát ly Ám Đường.” Tam vương gia nhìn chăm chăm Lăng Ngạo, đột nhiên đổi chủ đề. “Sao ngươi lại ra ngoài?”

Hả?! Đại gia này, ngài đang đùa cái gì với ta a? Ta từ chỗ Hiên Viên Cẩm chạy ra, ngươi không biết sao? Tên Hiên Viên Cẩm đó sau khi ngươi ly khai, liền phòng ngoài trướng cứ như phòng lang sói.

Hắn sợ lão tử ra ngoài một bước sẽ bị người ngươi lưu lại bắt mất. Ngươi còn ở đây giả vờ không biết, ngươi ngươi ngươi, nhìn tuổi tác ngươi đã lớn, ta không thèm thiếu hiểu biết như ngươi.

Lăng Ngạo thầm mắng một hồi, mới nâng mắt lên, ném cho tam vương gia một ánh mắt. Lão tử không muốn nói những vấn đề vô ích này với ngươi.

“Hiên Viên Cẩm không thể cho ngươi thứ ngươi muốn, ngươi trở về bên ta đi.” Thanh âm thấp trầm mang đầy nét từ tính đặc biệt của nam nhân vang lên, Lăng Ngạo không thể không nói, tam vương gia rất có mị lực, nhưng, hắn không cách nào giật điện y.

“Tam vương gia, Tử Trúc không cầu gì khác, chính là, muốn được sống cuộc đời còn lại thanh thanh tĩnh tĩnh, Tử Trúc có bản lĩnh gì, tam vương gia cũng chính mắt thấy rồi, tương lai nếu Tử Trúc có đất dụng võ, nhất định sẽ vì nước tận lực.” Câu này ngươi còn không hiểu, lão tử muốn lỗ tai được thanh tĩnh, sau này nếu ngươi có thể làm hoàng đế, ta có thể vì ân tình ngươi cho ta một nơi an tĩnh lúc này, mà trị thương cho ngươi.

“Ngươi không muốn trở về bên cạnh ta, cũng không muốn gặp mẹ ngươi sao? Đã đến kinh thành rồi mà, nàng vẫn luôn mong nhớ ngươi.” Tam vương gia biết đạo lý thuyết phục, dùng chân tình cảm động, hết sức thuyết phục Lăng Ngạo cùng hắn hồi phủ.

“Vương gia, Tử Trúc nếu không còn nơi nương tựa, ngài dự định bắt Tử Trúc về sao?” Lăng Ngạo có thể thấy được qua cửa sổ, xung quanh trà lâu sớm đã thay đổi, tiểu thương buôn bán cũng không còn bóng dáng, mà đổi thành những người như khúc gỗ đứng đó, nào giống đang buôn bán, căn bản là đứng canh gác, nhưng giả dạng cũng thật tệ.

“Sao lại thế được, đó không phải là tác phong của ta.” Tam vương gia nhàn tản tự phẩm hương trà, Lăng Ngạo vẫn cảm giác kỳ quái, thái độ này sao trong chớp mắt đã kém cả mười vạn tám ngàn dặm vậy. Chỉ mới thời gian một chung trà, lại có một nam nhân đi vào.

Không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị dọa.

Hả! Cho dù Lăng Ngạo có chuẩn bị tâm lý trước, cũng thực bị dọa không nhẹ. Lại thêm một vị tam vương gia?

Y mang theo phòng bị nhìn người tới, lại có chút phòng bị nhìn người đối diện. Ở đây đang diễn trò gì đây?

“Tam đệ, biệt lai vô dạng a?” Người đến tự mình ngồi xuống, khí thế này không chút thua kém tam vương gia trước mắt. Nhưng mà, y có thể đoán chắc, người sau không phải là tam vương gia, vì trong ánh mắt hắn nhìn y chỉ có quái dị, không có ái mộ.

“Nhờ phúc của vương huynh, tất cả vẫn tốt.” Tam vương gia khách khí đến mức khiến toàn thân Lăng Ngạo dựng hết da gà.

Sau đó người đến quay đầu lại, ‘hòa nhã’ hỏi Lăng Ngạo: “Vị này chắc là Tô Tử Trúc, Tô công tử?”

“Tại hạ Tô Tử Trúc, không phải là công tử gì cả.” Lăng Ngạo cũng không khách khí, vốn do hắn tới quấy nhiễu cuộc nói chuyện của họ, không tất yếu phải căng da mặt khách khí với người tới.

“Thật sự là bộ dáng đẹp, giống hệt cha ngươi.”

“Vương huynh!”

Vị này chưa nói xong, đã bị tam vương gia ngắt lời, tam vương gia giống như không nguyện ý nhắc tới cha của Tử Trúc, Lăng Ngạo nhìn hai huynh đệ bọn họ, lưỡng hổ tương tranh, tất có một bị thương, tóm lại, xem cuối cùng ai có thể thắng.

“Tam đệ, thế nào, chuyện đã qua bao nhiêu năm, ngươi còn không dám nhắc tới y sao?” Người đó cứ nhất định muốn nhắc, còn phải nhắc tới hết sức trân tráo.

“Đủ rồi!” Tam vương gia tức giận, vỗ lên bàn. “Thần đệ không thoải mái, cáo lui trước.” Tam vương gia nói rồi vươn tay tới trước mặt Lăng Ngạo, lúc này Lăng Ngạo nghĩ cũng không nghĩ cũng vươn tay qua. So với nam nhân kia, tam vương gia đáng dựa hơn nhiều. Tuy là cùng một gương mặt, nhưng thần sắc trong mắt lại không hề giống nhau. Không phải y dèm pha gì người này, nhưng đích thật là người này chẳng ra sao. Người này tuyệt đối còn lang độc hơn cả tam vương gia, bỉ ổi, hơn nữa còn đáng khinh vạn phần.

“Tử Trúc, cũng muốn cùng ly khai sao? Không thể ở lại cùng trẫm uống chén trà à?”

Oa kháo! Hoàng đế lão tử tới rồi, trách không được Lăng Ngạo cảm thấy khí thế đó rất giống tam vương gia.

“Xin lỗi, Tử Trúc và tam vương gia có chuyện chưa nói xong, phải đi trước một bước, nếu ngày mai có cơ hội sẽ tới uống trà cùng ngài.” Lăng Ngạo vốn ngồi gần cửa sổ, muốn ra ngoài, thì nhất định phải đi ngang qua người hoàng đế.

Hoàng đế vươn tay cản lại.

Tô Tử Trúc và tam vương gia đều không động nữa. “Hoàng thượng, ngài đây là có ý gì?” Lăng Ngạo rụt tay bị tam vương gia nắm về.

Chắp tay sau lưng, hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn chăm chăm hoàng đế.

“Thật giống, thần sắc này, thật giống.” Hoàng đế tựa như phát ngốc, Lăng Ngạo nhân lúc hắn phát ngốc, né người đi qua, nhưng người mới tới cửa đã bị mấy đại hán lực lưỡng cản lại.

“Vương huynh, ngươi!” Tam vương gia lạnh mặt, nhìn chằm chằm hoàng đế.

Hoàng đế cũng không vì khẩu khí bất kính của hắn mà tức giận.

Chỉ đặt mục quang trên người Lăng Ngạo. Lăng Ngạo nghĩ cũng không nghĩ, liền tựa vào lòng tam vương gia. Ý tứ rất rõ ràng, lão tử không phải người của ngươi, lão tử theo hắn, không nhìn trúng ngươi.

“Chính là muốn cùng ngươi bình tĩnh uống chén trà, ôn chuyện cũ. Không ngờ lại gặp được Tử Trúc, mười năm không gặp đã trưởng thành rồi a. Thế nhưng đã qua mười năm rồi.” Hoàng đế lão nhi ngồi đó than ngắn thở dài, Lăng Ngạo nghiêng đầu suy đoán không ra hắn muốn cái gì. Ngẩng đầu lên nhìn tam vương gia, tam vương gia vẻ mặt sầu khổ, chính là đã bị câu lên chuyện cũ thương tâm.

Lăng Ngạo thúc cho tam vương gia một chỏ, lúc này không phải lúc hồi tưởng chuyện cũ. Muốn đi, hay muốn lưu lại, ngươi ra quyết định đi.

“Nếu vương huynh đã thịnh tình, chúng ta lưu lại ôn chuyện cũ vậy.” Tam vương gia nói mấy chữ ôn chuyện cũ một cách nghiến răng nghiến lợi, chuyện cũ này xem ra không có gì tốt để ôn lại, ông trời không có mắt a, lão tử chẳng qua muốn nói chuyện với tam vương gia, ngươi lôi hoàng đế lão quan ra làm gì!

Tiểu nhị run cầm cập đi lên đổi trà, châm nước nóng, lại run cầm cập dâng lên mấy dĩa trái cây. Lăng Ngạo cũng không để ý tới họ, tự mình lột hạt thông ăn, ăn xong lại uống thêm chén trà. Y muốn nhìn thử xem bọn họ có thể lôi ra được chuyện cũ rích nào, hay có thể lật ra nội tình đáng kinh ngạc không dám cho người biết không.

“Tam đệ, ngươi vẫn trách ta vì chuyện đó sao?” Hoàng đế lão tử cũng không ngại y, cứ thẳng thắn nói ra sai lầm của mình. Lăng Ngạo thầm sỉ vả, hai huynh đệ các ngươi thật thích phạm sai lầm.

“Đã là chuyện nhiều năm trước, sớm không còn nhớ nữa.” Tam vương gia thở dài, nhưng mục quang lại vẫn như đang hồi ức lại từng chuyện cũ, lắc đầu, lại than một tiếng.

“Tử Trúc cũng đã trưởng thành, y còn chưa xuất hiện sao?” Hoàng đế nhìn chén trà trước mặt, nhẹ liếc Lăng Ngạo một cái, sau đó lại chuyển mục quang lên chén trà, giống như chén trà còn bắt mắt hơn Lăng Ngạo nhiều.

Thiết, lão tử không hiếm lạ gì ngươi nhìn. Lăng Ngạo nghe hai người nói chuyện giống như cuộc giao lưu bí hiểm. “Y sẽ không xuất hiện gặp ta, y hận ta.”

Tam vương gia ngươi lại thở dài rồi, người luôn thở dài sẽ mau già nha.

“Đúng a. Phát sinh chuyện như vậy, y xém chút đã thiêu trụi hoàng cung, sao có thể không hận, không oán chứ.” Hoàng đế lão tử lại thở dài. Lăng Ngạo uống trà nửa ngày, chỉ vào không ra là không được, mới đứng dậy, chuẩn bị đi mao xí.

“Ngươi đi đâu?” Mở miệng là hoàng đế.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Đi mao xí ngươi cũng không thể không cho đi?” Nhân sinh có ba việc gấp, sao có thể dung thứ cho ngươi ở đây hỏi dài dòng.

“Đi đi.” Hoàng đế cười phất tay, tự nhiên có người dẫn y ra ngoài, y cũng phải để người dẫn về.

Lăng Ngạo vừa đi, sắc mặt hoàng đế liền thay đổi. “Trẫm thích y, bảo y vào hoàng cung ở vài ngày.”

“Điều này chỉ sợ thần đệ cũng không quyết định được, hiện tại y cũng không ở trong vương phủ của ta, y thà trú trong nơi sơn dã, cũng không muốn tiến vương phủ của ta, vậy sẽ tiến cung sao?” Thái độ khẳng định của tam vương gia, khiến hoàng đế không vui.

“Nhiều năm trước là ngươi tổn thương lòng y, bây giờ ngay cả nhi tử của y cũng muốn chiếm?” Hoàng đế trở mặt cũng như lật sách, bộp một cái, mặt liền trầm xuống.

“Đó là do ai chiếm nữ nhân của y, khiến y nuôi nhi tử của người khác?” Tam vương gia cũng không tỏ vẻ yếu thế, châm biếm ngược lại. Tôn nghiêm nam nhân được xem trọng thế nào, bọn họ đều biết. Nuôi hài tử của người khác, đây là chuyện mà bất cứ nam nhân nào cũng không thể chịu nổi.

“Ngươi quả thật vẫn vì chuyện này mà oán hận ta!” Hoàng đế mặt đen như đáy nồi run run ngón tay chỉ vào tam vương gia.

“Chẳng qua chỉ là trong phủ nhiều thêm một tiểu viện, nhiều thêm một nữ nhân mà thôi. Nhưng, y hận ta, y cho rằng tất cả đều là do ta tạo thành!” Tam vương gia tức điên, nhiều năm như vậy, hai huynh đệ bọn họ chưa từng nhắc tới người này, cũng chưa từng nhắc lại chuyện này, mọi người đều ngậm miệng không đề cập, chỉ mong thời gian sẽ làm chuyện cũ hoang đường này lắng đọng.

Nhưng Tô Tử Trúc lại xuất hiện, tướng mạo y giống hệt như người đó năm trước, nhưng lời bọn họ vốn đã phong kín trong lòng lại bị khơi lên. Tô Tử Trúc giống như một lưỡi đao bén nhọn, cậy mở cái khóa chôn vùi chuyện cũ của họ, cánh cửa chuyện cũ một khi bị mở ra, cuồn cuộn trào ra là nỗi sợ với những việc làm trái luân lý không thể che giấu của thời trẻ tuổi.

“Dô, lửa này cháy thật lớn. Uống miếng trà áp chế chút đi.” Lăng Ngạo vừa trở lại, liền thấy hai người mắt to trừng mắt nhỏ đối kháng.

“Y sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, y hận ta.” Tam vương gia chán nản ngồi xuống ghế. Mấy năm nay, hắn không còn động tình với người nào nữa, nhưng hiện tại đã có người thích, hắn lại phải đi giành!

“Chuyện bí hiểm của các ngươi đã nói xong hay chưa, mặt trời sắp xuống núi rồi, ta đã uống một bụng nước, ta phải tìm chỗ ăn cơm lấp bụng, ta đói rồi.” Lăng Ngạo cũng không ngồi xuống, đứng đó nói, tam vương gia lập tức lên tiếng: “Trở về ăn đi, ngươi cũng đi thăm mẹ ngươi.”

Hoàng đế cũng mở miệng: “Tử Trúc chưa từng tiến cung đi, trẫm dẫn ngươi tiến cung ăn ngự yến. Muốn ăn cái gì, sẽ có tất.”

Lăng Ngạo nhìn nhìn hai người, các ngươi đều xem ta là bánh bao thơm à. Nhưng lão tử đâu cũng không thèm đi, Tô Dục còn đang đợi ta nha. Ta không dây dưa với các ngươi.

“Đa tạ thụ ái của nhị vị, Tử Trúc là người hương dã, không chịu được bó buộc, nơi nào cũng không đi.” Lăng Ngạo ôm quyền, thấy hai người đều xanh mặt, y kéo ra một nụ cười. “Hoàng thượng, có thể bảo thủ hạ của ngài nhường đường không?”

Ngươi muốn dùng cường, lão tử trù chết ngươi! Trù mười tám đời tổ tông của ngươi!

Hoàng đế lão tử sắc mặt khó coi, tam vương gia cũng không dễ coi chút nào. Rất lâu, khi bụng Lăng Ngạo phát ra tiếng ọt ọt, hoàng đế cuối cùng phất tay, người bên dưới lập tức nhường đường. “Đúng rồi, tam vương gia, quản cho tốt tên râu sơn dương, chọc ta tức lên, ta sẽ thích sư.”

Lăng Ngạo huênh hoang đi ra, phất phất tay, không mang theo một áng mây nào.

“Y thoát tục hơn phụ thân của y.” Hoàng đế không giận mà cười, không vì sự cự tuyệt trước đó mà không vui. Hắn sớm đã biết lão tam lợi dụng Tô Tử Trúc, cũng đoán được Tô Tử Trúc dùng binh phù đổi lấy tự do, binh phù không cần phải nói hiện tại nhất định đang ở trong tay lão tam. Mọi người nếu đã không nói thì hắn cũng giả vờ như không biết.

Nhưng, bỏ qua lâu như vậy, thật sự không thể ngờ, y thế nhưng lại giống người đó lúc trẻ đến vậy, làn da như ngọc, ngũ quan anh tú, một thân ngạo cốt, phong thần tuấn dật, ngạo khí vô vàn. Đứng trong đám đông, vừa nhìn đã có thể nhận ra.

“Trước đây y không như vậy. Trước đây y giống vẻ tàn khốc hơn.” Tam vương gia hiểu rõ từng li từng tí của Tô Tử Trúc, y từng chút từng chút từ một thiếu niên dần trưởng thành, càng lúc càng giống người đó.

“Như vậy cũng rất tốt, bướng bỉnh một chút, có sức sống.” Hoàng đế ngồi xuống cầm ly trà Lăng Ngạo đã uống qua, ẩm nửa phần còn lại, rồi mới cùng tam vương gia ly khai.

Lăng Ngạo cũng không chơi trò trinh thám, y biết có người theo dõi y, thích theo cứ theo, dù sao với võ công của y cũng không cắt đuôi được. Quẹo đông quẹo tây, đến được khách *** y và Tô Dục ở trọ. Bụng Lăng Ngạo đói kêu ọt ọt liên hồi, vừa vào cửa đã gọi. “Nhanh chuẩn bị cơm, đói chết ta rồi.’

Tô Dục cứ tưởng y sẽ dùng xong vãn thiện mới về. “Nấu bát mì được không?”

Lăng Ngạo gật đầu, hôm nay tên hoàng đế lão tử đó không phải trùng hợp mà đến, mục đích của hắn là tam vương gia, hay là y. Người đó trong miệng bọn họ, nếu y không đoán sai, thì chính là cha của Tô Tử Trúc. Bọn họ đắc tội với cha của Tô Tử Trúc, cho nên người đó trốn đi, bọn họ tìm không được.

Còn có thái độ của tên hoàng đế lão tử đối với y quá tốt, thể hiện rất rõ ý tứ đó. Mẹ nó, lão tử lại không phải ra ngoài để bán, các ngươi vị cao quyền trọng lão tử liền phải ngoan ngoãn tẩy rửa sạch sẽ dâng lên cho các ngươi sao. Lão tử mới không!

Lăng Ngạo đem thói côn đồ đã chôn sâu trong xương cốt suốt ba mươi năm kiếp trước toàn bộ phát huy, kiếp trước vì bộ mặt của gia đình, không dám làm chính mình. Lần này sống lại, lão tử còn phải cố kỵ mặt mũi của ai chứ? Lão tử nếu còn không sống vì mình, thì thiệt chết ta rồi!

Không chút hình tượng ăn sạch chén mì. Lăng Ngạo kéo Tô Dục nói lại chuyện hôm nay, Tô Dục nhăn mày hỏi: “Ngươi nhìn thấy hoàng thượng?”

“Ân, rất giống tam vương gia. Khí chất cũng cực giống, nhưng nhìn kỹ, niên kỷ lớn hơn tam vương gia một chút.” Lăng Ngạo lầm bầm nói: “Hai lão gia hỏa bọn họ, không có hảo tâm. Muốn lừa lão tử lên giường của họ, lão tử không thèm. Lão tử phải chạy thật xa, không để bọn họ tìm được.”

“Đợi ta giết người đó rồi, ta dẫn ngươi đi, được không?” Tô Dục ngồi bên giường y, thầm thì.

“Ân. Ngươi đừng phản bội ta, ta không chịu nổi người khác phản bội ta nữa.” Lăng Ngạo nhớ tới tình cảm lần đầu của mình khi tới nơi này, trước mặt thân tình, nó đã suy yếu không chống nổi gió bị chết yểu rồi. Trong lòng vẫn rất khó chịu, dù sao Hiên Viên Cẩm và y ở trên giường cũng phối hợp không tồi, hơn nữa đối phương đối đãi y rất bao dung.

Haizz, người tính không bằng trời tính mà.

“Ta sẽ không phản bội ngươi.” Dù tất cả mọi người đều phản bội ngươi, ta cũng sẽ không. Mục quang của Tô Dục thâm tình như thế, nhưng vì y nằm ngủ sấp, nên không thấy được.

Lăng Ngạo tìm tam vương gia xong, người của ‘Ám Đường’ liền không còn xuất hiện nữa, tam vương gia quản giáo tên râu sơn dương thế nào y không quản được, chỉ cần không tìm tới y gây phiền phức, y sẽ không đi chọc tới ai. Yên yên ổn ổn sống những ngày thái bình thật tốt, cứ phải gây chuyện thị phi làm gì.

“Ngươi lại đi đâu?” Lăng Ngạo phát hiện, bọn họ không ngừng thuê nhà nhỏ, sau đó không bao lâu lại chạy, hiện tại lại làm một gian nhà, cuối cùng qua vài ba ngày thái bình, gia hỏa Tô Dục lại ngày ngày mài dao xoèn xoẹt nhắm tới tam vương phủ.

“Giết hắn.” Tô Dục cũng không che giấu, nói thẳng ra.

“Ngươi xác định ngươi có thể giết được hắn?” Đã thất thủ hai lần, nếu lại thất thủ, Lăng Ngạo không dám xác định hắn có thể thấy được mặt trời ngày mai nữa không.

“Giết không được cũng phải giết.” Tinh thần chém ngàn đao không đứt đó của Tô Dục, thật sự đáng học tập. Nhưng tinh thần này cũng không nên phát huy ở đây, sao hắn lại không hiểu cách biến tấu vậy.

“Chỉ dựa vào một mình ngươi không giết được hắn.” Lăng Ngạo trở người, mục quang Tô Dục lạnh lẽo, nhìn về xa xăm.

“Cha nói, ta không giết được hắn, thì không cho ta về nhà.”