Lăng Ngạo thầm suy đoán xem tại sao tên râu sơn dương lại hận mình như vậy, năm đó Tô Tử Trúc vẫn còn là một hài tử, hắn đã muốn hạ độc thủ như vậy, thật tàn nhẫn a. Tình chung chi độc ngay từ mặt chữ y đã có thể lý giải, phàm là động tình, tám phần khi ân ái cùng người mình thích sẽ lập tức chết ngắc. Nếu không Tô Tử Trúc sao lại chết dưới thân Hiên Viên Cẩm, y sao vừa đến đã để người ta làm tới mức không xuống nổi giường.
Tên râu sơn dương này, tương lai nếu hắn không hạ thủ với y nữa, y cũng sẽ tha thứ cho hắn, dù sao không có chung độc thì y cũng không thể tới đây, tám phần là trong chuyện ngoài ý muốn kia chết phức rồi. Nhưng, nếu tương lai hắn còn làm gì đó với Tô Tử Trúc, y nhất định sẽ cho hắn xem.
Tên râu sơn dương để tâm tam vương gia, mà tam vương gia lại đối với y tốt như thế, hắn là đố kỵ với y, hoặc nên nói là đố kỵ với gương mặt này.
“Tử Trúc, chuyện này ngươi không cần nói nữa, ta nhất định sẽ cho ngươi một lời giải đáp.” Tam vương gia trầm mặc nửa ngày, rồi hạ quyết định đau như tự cắt mạch. “Ta sẽ không để ngươi tiếp tục chịu ủy khuất nữa.” Nói rồi tam vương gia đứng lên, khi hắn đi tới cửa thì Lăng Ngạo lên tiếng gọi:
“Vương gia, tất cả những chuyện quá khứ Tử Trúc đều không tính toán thêm, ân và oán nghĩ nhiều sẽ thành hận, cũng sẽ khiến bản thân buồn khổ. Vương gia nếu thật thương Tử Trúc, thì hãy cho Tử Trúc một nơi yên lành đi.”
Bước chân tam vương gia dừng lại, cánh tay vốn đang đặt trên cửa nổi đầy gân xanh, hiển nhiên đang ẩn nhẫn, Lăng Ngạo cho rằng hắn sẽ tức giận, ít nhất cũng sẽ phản bác vài câu, nhưng hắn lại không hề nói gì, thân hình chỉ dừng lại một chút, sau đó kéo cửa đi ra.
Lăng Ngạo thực sự không thích những thứ ân ân oán oán này, trước đây khi còn sống, ngày ngày làm việc, trong đầu chỉ nghĩ tới việc phẫu thuật, mở mắt nhắm mắt toàn là dao và máu. Hiện tại đã không còn cần đối diện với những thứ ấy nữa, nhưng những cựu oán lưu lại trên thân thể này vẫn không ngừng quấn lấy y.
Y là một người sợ phiền phức, đầu óc cũng không phải rất thông minh, sớm muộn cũng sẽ bị những người này giày vò tan vỡ. Có cơ hội thì phải chạy ngay, tuy rất không nghĩa khí, nhưng mạng sống so với thể diện, thật sự là thập phần quan trọng.
Lăng Ngạo trở tới trở lui trên giường cả đêm không ngủ, hôm sau trời vừa sáng tên râu sơn dương đã gõ cửa. Y xuống giường, kéo lê giày đi mở cửa cho hắn. Thấy một con mắt bầm xanh của tên râu sơn dương, Lăng Ngạo xém chút cười ra tiếng.
“Mặc sư phụ có chuyện sao?” Lăng Ngạo không gọi hắn là sư phụ, y biết câu nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, nhưng y không muốn nhận giặc làm cha. Huống hồ người ‘cha’ này còn muốn hãm hại mình.
“Ra ngoài luyện công!” Tên râu sơn dương ném lại một câu rồi quay người đi, Lăng Ngạo hậm hực trở vào phòng mặc y phục mang giày, lau mặt xong, mới đi ra.
Tên râu sơn dương tối qua bị người ta đánh bầm mắt, hôm nay tới tìm y nhất định sẽ không cho y ăn quả ngọt. Lăng Ngạo cách xa hắn một khoảng, để tránh bị hắn hạ độc thủ.
Lăng Ngạo hoàn toàn là nghĩ nhiều, tên râu sơn dương không hạ thủ gì với y, chỉ dạy y làm sao sử dụng nội lực, Tô Tử Trúc niên kỷ trẻ, tổng cộng có công lực hơn mười năm, lại thêm bị phong bế võ công mấy năm không dùng, liền thụt lùi. Ngoài ra Lăng Ngạo cái gì cũng không biết, ngay cả điều cơ bản nhất cũng không biết, khiến tên râu sơn dương mắng một trận dữ dội.
Cái gì tâm pháp, võ công chiêu thức, Lăng Ngạo một câu cũng không nói ra được, tên râu sơn dương mắng y, y chỉ lạnh lùng trừng mắt, dù sao nếu ngươi dám động thủ với ta, ta liền đi cáo trạng, dù sao ta không có năng lực tự bảo vệ, tìm viện trợ cũng không sợ mất mặt.
Lăng Ngạo máy móc ghi nhớ những chiêu thức của tên râu sơn dương dạy, rồi ghi nhớ tâm pháp, tuy không thể dùng, nhưng y vẫn dụng công học tập.
Ngày hai tháng hai y và vương gia cùng ăn đầu heo, vương gia rất vui vẻ, ngày đó uống nhiều, muốn y lưu lại cùng hắn, y cự tuyệt, lòng y vẫn tưởng niệm Hiên Viên Cẩm, tên đó cũng không biết chạy đi đằng nào, sao còn chưa tới cứu y?
Tại nơi của tam vương gia ở qua ngày xuân, tam vương gia không để y đi, dùng chuyện học võ hãm chân y, y cũng vô cùng có hứng thú, nên không tranh cãi đòi đi. Trong lòng tự có cách nghĩ của mình, võ công học xong rồi, tương lai chạy ra khỏi đây, cũng có được năng lực tự bảo vệ.
“Tử Trúc, ngồi không chán quá sao, ta mang ngươi đi cưỡi ngựa.” Tam vương gia rất cao hứng, thanh âm rất lảnh lót, tràn đầy hỉ sắc tiến vào.
Cưỡi ngựa a. Lăng Ngạo lại nhớ tới lần kinh nghiệm cưỡi ngựa cùng Hiên Viên Cẩm, trong đùi đều bị tróc da. “Vương gia, Tử Trúc không thích cưỡi ngựa.”
“Vậy ngươi thích làm gì? Ta cùng ngươi.” Tam vương gia ngồi xuống uống trà mát trong ly, giữa thần sắc còn mang theo niềm vui chưa lui.
“Ta muốn đi dạo phố.” Với kinh nghiệm của Lăng Ngạo, mỗi lần đi dạo phố đều sẽ gặp được kỳ tích, không phải gặp cái này thì cũng có thể gặp cái kia, lần này y hy vọng có thể gặp được Hiên Viên Cẩm, y đã mấy tháng không thấy hắn, thật sự có hơi nhớ. Tuy hắn lại một lần nữa lạc mất y, nhưng y vẫn nhớ, y biết mình có chút thiếu tự trọng, nhưng nhớ thì nhớ thôi, y không thể tự lừa dối lòng mình.
“Được.” Tam vương gia rất sảng khoái đáp ứng. “Ngươi mặc thêm một kiện áo tránh gió, hàn khí đầu xuân vẫn rất nặng.”
Lăng Ngạo gật đầu, phủ lên một kiện áo lông tơ màu tím chói mắt, càng tô điểm thêm cho làn da trắng bóc của y, hiện rõ vẽ ngọc thụ lâm phong. Tam vương gia nhìn đến ngây ngẩn, mất nửa ngày mới hồi thần. “Chúng ta đi thôi.”
Lần này dạo phố đã khiến Lăng Ngạo thất vọng, hơn nữa tràn đầy lo âu trở về. Y không gặp được Hiên Viên Cẩm, ngược lại nghe được rất nhiều chiến sự liên quan tới biên quan. Vì giữa hai thành này khoảng cách rất gần, bên đó có chút gió lay động cỏ thì bên này lập tức có thể biết được.
Khi qua năm nước láng giềng đích thật tới tập kích, Hiên Viên Cẩm thống lĩnh đại quân chống cự, đạt được toàn thắng. Địch nhân mấy lần xâm lấn đều bị hắn đánh lui, có thể coi là một hỷ sự. Nhưng trước đó không lâu, Hiên Viên Cẩm bị gian tế của địch quân ám hại, hiện tại sinh tử không rõ, quân tâm dao động, lúc này nước láng giềng lại tới dấy trận, nhưng hắn vô pháp dẫn binh đánh trận, vô pháp cổ vũ sĩ khí. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Tam vương gia, ta muốn ly khai.” Sau khi trở về, Lăng Ngạo làm sao cũng ngồi không yên, luôn lo lắng vết thương của Hiên Viên Cẩm.
“Tử Trúc, ngươi lo cho hắn?” Tam vương gia mặt lạnh hỏi y.
“Đúng.” Lăng Ngạo không muốn che giấu, y đích thật lo lắng cho Hiên Viên Cẩm, y thập phần không mong Hiên Viên Cẩm có chuyện.
“Nếu ta không thả ngươi đi, ngươi sẽ làm sao?” Tam vương gia nhàn tản như tự nói, giống như xác định y không thể rời khỏi mình.
“Vương gia muốn giam cầm Tử Trúc, Tử Trúc tự nhiên không cách nào rời khỏi nơi này. Nhưng Tử Trúc nếu đã một lòng muốn đi, thì cũng sẽ có biện pháp.” Lăng Ngạo nói xong quay người đi, y cho vương gia thời gian suy nghĩ, nếu vương gia không đồng ý, vậy thì y phải đánh cược vương gia có thật sự thương mình không.
Tam vương gia làm sao cũng không thể ngờ được Tô Tử Trúc suốt bốn ngày không uống một giọt nước, hắn nhìn trong mắt đau trong lòng, không phải không thương tiếc, nhưng hắn biết một khi thương tiếc thì y sẽ ly khai, nếu so với thương tiếc, hắn càng không muốn mất đi y.