“Cái gì?” Nam nhân trừng lớn mắt, cũng có chút buồn cười mà nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mắt chính là Cơ Huyền Xa, chưa nói đến chuyện cả hai người cùng là nam nhân, đã vậy lại chưa có từng gặp qua mặt nhau bao giờ, thiếu niên trẻ tuổi Cơ Huyền Xa kia chắc là do say rượu mà hồ đồ nói bậy thôi. “Hiện thế kỉ này rồi có thể đem mấy loại chuyện này ra đùa giỡn sao?” nam nhân rất nhanh không nể mặt mà lạnh lùng nói, “Tôi không có hứng thú cùng mấy tên tiểu tử chơi loại trò chơi tình cảm này!”, nói xong liền dùng lực vung cổ tay giãy khỏi cái nắm chặt tay kia của Cơ Huyền Xa.
“Không phải, tôi là thật sự…..” Cơ Huyền Xa lo lắng tiến đến gần cố gắng giải thích cho rõ.
“Cao Thành!”
“Vâng, lão bản!” Một nam nhân khôi ngô liền tuân lệnh đi lên phía trước ngăn cản Cơ Huyền Xa tiếp cận nam nhân. Nam nhân khinh thường hừ một tiến rồi liền xoay người rời đi khỏi quán bar.
Nhìn nam nhân đi mất trước mắt mình, Cơ Huyền Xa vội vàng xao động muốn đẩy khai cái người nam nhân khôi ngô tên Cao Thành kia, lại bị người này lấy thân thể trội hơn mà chắn lại. Hắn nóng nảy túm lấy bả vai nam nhân, chồm lên hướng phía cửa lớn mà cao giọng hô, “Tôi là thật sự! Tôi thật sự thích anh!”
Cao Thành quay đầu lại nhìn nhìn thì biết lão bản đã sớm rời đi, liền dùng sức mà đẩy Cơ Huyền Xa ra. Lôi kéo, dằng co với hắn khi nãy làm cho bộ tây trang của nam nhân có phần nhăn nhúm, “Cậu trai trẻ, hy vọng cậu tự trọng một chút. Lão bản của chúng tôi chán ghét bị người khác dây dưa!”, nói xong liền xoay người rời đi.
“Chờ một chút!” Cơ Huyền Xa xông lên bắt lấy ống tay áo của Cao Thành mà cầu xin, “Tôi thật sự không phải là nói giỡn! Anh có thể nói cho tôi biết địa chỉ của lão bản anh không?”
Nhìn ánh mắt Cơ Huyền Xa chứa đầy si mê, Cao Thành không thể nào lý giải được, thậm chí lại có chút kinh ngạc, nhưng vì nghiệp vụ của chính mình mà lập tức từ chối hắn, “Tôi có nghĩa vụ bảo vệ riêng tư của lão bản. Cho nên, thật có lỗi quá!”, đẩy Cơ Huyền Xa ra, Cao Thành rất nhanh chóng rời đi.
“Cầu xin anh!” Cơ Huyền Xa cố gắng tiếp tục đuổi theo.
Lúc này, Cơ Huyền Chiêu ôm đứa nhỏ thanh tú từ nhà vệ sinh nam đi ra với vẻ mặt đầy thỏa mãn, nhìn thấy Cơ Huyền Xa một trận buồn bực chạy thật nhanh ra cửa lớn, y liền vội vàng ngăn lại, “Tiểu Xa, em sao vậy? Về sao?”
“Không phải!” cố gắng thoát khỏi sự chắn lại của Cơ Huyền Chiêu, Cơ Huyền Xa tức giận mà hét lên, “Em muốn tìm người, anh đừng có chắn đường em!”
Cơ Huyền Chiêu cùng nam hài kia buồn bực nhìn nhau một cái, quay đầu lại thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa, “Người nào mà làm cho nó kích động đến như thế a?” Cơ Huyền Chiêu thì thào tự hỏi.
“Làm sao vậy?” Cơ Tuyền Dĩnh một bên đi tới hỏi, “Em đi đến chỗ ngồi khi nãy không có thấy Huyền Xa đâu cả.”
Cơ Huyền Chiêu đưa tay chỉ chỉ ra hướng cửa, “Nó đi tìm người rồi.”
“Tìm người?” Cơ Tuyền Dĩnh nhìn ra cửa, “Tìm ai?”
“Ai mà biết?” Cơ Huyền Chiêu nhún nhún vai, “Tiểu tử kia càng lớn càng trở nên thần bí, không biết trong đầu nó suy nghĩ cái gì. Kệ nó, chúng ta vào tiếp tục uống rượu đi!”
Sáng sớm, Cơ Huyền Xa với vẻ mặt mệt mỏi trở lại phòng ngủ, chán nản nằm ngã mình lên giường của. Cuối cùng, hắn vẫn là không đuổi kịp người kia…
“Vì cái gì mà lại ghét mình như thế?” Cơ Huyền Xa lấy tay che mặt, khó chịu mà tự hỏi. Chẳng lẽ chỉ có một mình hắn nằm mơ thấy y, chỉ có mình hắn cảm thấy có cảm tình như thế? Vẫn là nói, có phải là chỉ có một mình hắn đơn phương tình nguyện? Có lẽ, người này chỉ là đơn thuần giống người trong mộng kia mà thôi, căn bản là không có thích hắn!
Càng nghĩ lại càng thấy bi thương, càng nghĩ hắn lại càng muốn khóc….Nhiều năm như vậy, chính bản thân hắn không ngừng khổ sở mà tìm kiếm trong những đám đông, khó khăn lắm mới gặp phải thì lại bị đối phương như vậy coi thường.
Sương trắng phủ mờ không nhìn thấy rõ cảnh vật bốn phía, Cơ Huyền Xa cảm thấy xung quanh mình vừa xa lạ mà lại vừa có chút quen thuộc lắm.
Nơi này chính thực là chỗ nào?
Đột nhiên chỉ thấy sương mù chậm rãi tan ra, cách đó không xa lại hồ hồ ảo ảo xuất hiện một thân ảnh trong tầm mắt hắn. Tuy rằng không thấy rõ, nhưng hắn cũng rất nhanh đối với người đó mỉm cười, người này đã rất muốn quen thuộc với hắn lắm rồi. Sương khói tan đi, hết thảy mọi chi tiết đều trở nên thật rõ ràng—một mái tóc thật dài theo gió mà tung bay, người nọ xoay người liền lộ ra một vẻ mỉm cười mang theo một đôi má đỏ ửng, sinh động quyến rũ, giống như có thể câu mất tâm hồn người đối diện. Đó là thiên sứ…
Không tự giác, Cơ Huyền Xa có chút ngượng ngùng cũng cười lên, chậm rãi tiến đến, vươn tay muốn chạm lấy hai bờ má trắng nõn kia, lại không nghĩ rằng phải giữ khoảng cách với đối phương. Một trận bão cát quỷ dị cuốn qua, hết thảy tất cả đều trở nên xa lạ, rốt cuộc những gì quen thuộc trong mắt vẫn chỉ là thân ảnh đã ngàn lần gặp qua mà thôi. Trước kia là gương mặt xinh đẹp khuynh thành hấp dẫn người khác, nay lại là một gương mặt cam lòng cùng phẫn nộ, trong cặp mắt trong suốt kia toát ra một tình cảm mênh mông quay cuồng; há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói gì đó. Cơ Huyền Xa cũng không có nghe thấy, nhưng trực giác cho hắn biết, câu nói kia hàm nghĩa là — “Ta hận ngươi!”
Hận tôi? Vì cái gì mà hận tôi? Tôi có làm sai cái gì sao?
Không nghĩ được nhiều lắm, Cơ Huyền Xa vươn tay liền muốn giữ đối phương để hỏi rõ ràng, “Chờ một chút!”
“Muốn tôi chờ cái gì? Tiểu Xa Xa ~~~” một âm thanh nhẹ nhẹ truyền vào lỗ tai Cơ Huyền Xa làm cho hắn cảm thấy phong cảnh như tối đen đi mà nhíu mày, vốn có chút tâm tình lo lắng cũng đã như nước đổ tràn ly.
Mở mắt ra quay đầu, liền thấy Cơ Huyền Chiêu cười đến hả hê trên mặt.
“Anh ở trong này làm cái gì?”
“Gì chứ! Tiểu tử em thực sự là không có lương tâm a! Ngày hôm qua bỏ lại chúng ta chạy đi chơi hưởng lạc ở chỗ khác. Nhưng hiện tại lại trưng ra cái mặt sầu thảm trước mặt anh thế này sao?”
Ngồi dậy, Cơ Huyền Xa vươn tay làm rối tóc của chính mình, “Không phải là chính mấy người bơ em trước sao?”
“Hắc hắc, đừng có nói như vậy chứ!” Cơ Huyền Chiêu muốn lấy lòng mà vươn tay xoa xoa bả vai của Cơ Huyền Xa, “ Dù có thế nào chúng ta vẫn mãi là hảo huynh đệ của nhau có phải không?”
“Ừm! Anh là muốn em giúp anh, rồi anh sau đó hảo đi tìm suất nam mỹ nữ chứ gì!” Đẩy tay của Cơ Huyền Chiêu ra, Cơ Huyền Xa ngáp một cái rồi bước xuống giường, đưa tay vói vào trong áo lót vuốt vuốt ngực của mình, tay kia nhu dụi mắt mà nói, “Em chính là hảo huynh đệ sẽ không mở miệng nói gì trước mặt ông nội đâu!”
“Hắc hắc, cũng không có cách nào khác a, ai kêu ông nội yêu thương em như thế làm chi!”
“Hừ!” đưa mắt liếc đối phương một cái, Cơ Huyền Xa lại nhớ đến người hôm qua mình đã gặp được.
Người kia tên gọi là gì nhỉ? Nhớ là người nam nhân anh tuấn kia hình như gọi hắn là “Ngụy lão bản” gì đó hay sao ý? Ai ai ai~~~ thật sự là thất bại! Đuổi theo cả đêm, đừng nói đến chỗ ở hay những thứ khác, ngay cả tên hắn còn chưa có biết đến. Bất quá nhìn cách y ăn mặc hẳn là một nhân vật cao cấp có uy tín, có quyền có thế.
“Tiểu Chiêu, anh có từng nghe qua trong thành phố có công ty nào có lão bản mang họ Ngụy không?” Một tay cầm khăn lau mặt, Cơ Huyền Xa dùng chân đá đá Cơ Huyền Chiêu đang nằm trên giường ngủ gật.
“Hả? Họ Ngụy? Không có nghe nói qua bao giờ!” không chút nghĩ ngợi, Cơ huyền Chiêu không hề để ý mà đáp lại.
“Anh mỗi ngày đều đi theo ông nội tham gia thương trường, không phải là phải giao tiếp nhiều lắm sao?” khó chịu mà lấy khăn lau mặt ném vào mặt Cơ Huyền Chiêu, Cơ Huyền Xa thực sự ngày càng không rõ cái người nam nhân trước mặt này cả ngày chỉ biết nghĩ đến cái gì.
“Gì chứ! Anh cũng đâu phải nhân viên điều tra hộ khẩu, anh làm sao nhớ rõ vị lão bản nào có họ như em nói chứ?” Lấy cái khăn còn ướt bị ném vào mặt mình, Cơ Huyền Chiêu ngồi phắt dậy, “Hơn nữa, anh cùng lão yêu quái đi, không phải em cũng có đi cùng sao. Anh phải đi để chống đỡ, chứ lão yêu quái có nào đem anh giới thiệu cho cái lão bản nào mà em nói đâu.”
Không biết có phải là nhất thời hoa mắt hay đó là ảo giác, Cơ Huyền Xa một khắc đột nhiên cảm thấy được Cơ Huyền Chiêu ngày thường vẫn luôn vui cười nay trong mắt lại để lộ ra bất bình cùng không cam lòng rất mãnh liệt làm cho ngươi ta nhìn vào phải cảm thấy khiếp đảm. Nhưng ngay sau đó, cặp mắt kia lại trở về như ngày thường vui tươi, hào hứng.
“…..” Trầm mặc mà nhìn Cơ Huyền Chiêu, Cơ Huyền Xa hiểu được tuy rằng chỉ là một cái chớp mắt nhưng đó mới là một Cơ Huyền Chiêu chính thực, một nam nhân có ánh mắt bén nhọn làm cho người ta không thể dời đi sự chú ý; y không cố ý dấu đi chính mình mà chính là tự mang cho chính mình một cái mặt nạ hoa hoa công tử mà thôi.
Muốn nói Cơ Huyền Xa hắn có cái gì tinh thông thì trước hết phải nói câu hỏi trước! Hắn nếu đã muốn nhận định một cái đồ vật này nọ liền sẽ không dễ dàng buông tha cho, nói hắn quá thông minh cũng đúng mà nói hắn chấp nhất cũng đúng. Tóm lại, hắn là một “ngốc tử” chưa đạt được mục đích thì chưa chịu từ bỏ! Đang quyết đem một ngày của mình khóa lại, sau ba tiếng đồng hồ ngồi trước màn hình máy tính, Cơ Huyền Xa cuối cùng cũng nhìn ra gương mặt vừa xa lạ mà vừa quen thuộc trên màn hình vi tính kia, rốt cuộc cũng lộ ra được nụ cười đầu tiên trong ngày của hắn, nội tâm hết sức kích động đương nhiên không cần nói ra ai cũng biết—tìm được rồi! Rốt cuộc là hắn cũng đã tìm được rồi!
Không thể không công nhận internet có công dụng thực là tốt! Cơ Huyền Xa trong lòng hết sức bộ phục mà khen tặng vài câu cho nhà khoa học đã phát minh ra internet a.
Rất nhanh nhìn lướt qua một số thông tin nhận được. Ân? Nguyên lai y gọi là Ngụy Thành Huy, cùng với hắn giống nhau, sáng ngời, có vùng thái dương bàn cực nóng! Cơ Huyền Xa trong lòng âm thầm mà đánh giá. Tùy tay cầm lấy cây viết chì viết xuống vài thông tin gì đó, cuối cùng cũng rất là đắc ý mà tự mình thưởng thức một phen. Lần này, nhất quyết dù có thế nào cũng sẽ không cho ngươi chạy thoát!
Ngụy Thành Huy ở công ty nhìn ra cửa sổ thấy Cơ Huyền Xa một khắc cũng không có để ý, bởi vì y đã muốn quên mất nhân vật tồn tại số một kia. Y vẫn giống như thường ngày mà lui tới, đang cầm văn kiện đi vào thang máy thì bị Cơ Huyền Xa đã đứng đợi sẵn từ khi nào một phen kéo đến một góc bí mật sáng sủa.
“Người nào?” Nhìn Cơ Huyền Xa cao ráo mà mặt vẫn còn non nớt hơn chính mình mười phần, Ngụy Thành Huy vẫn là nghĩ nên tránh xa người này ra, đồng thời rất nhanh ở trong đầu tìm kiếm tin tức. Chính là càng nghĩ, y càng không nhớ rõ ra người thanh niên này, lại càng không nhớ ra mình có phải đã đắc tội với ai mà lại phái người đến bắt y để “giáo huấn”.
Nhìn thấy trong mắt đối phương không hờn giận cùng đề phòng, Cơ Huyền Xa cũng không thèm để ý, hiện tại hắn chỉ nhìn người đó, nhìn càng gần càng gần, gần đến mức thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm ấp của đối phương phả vào mặt mình. Gần gũi như vậy làm cho Cơ Huyền Xa lần đầu tiên thấy rõ y hơn.
So với người trong mộng còn kiều diễm hơn, Cơ Huyền Xa càng thấy được chính bản thân mình càng thích bộ dáng hiện tại của y: Tuy là có khuôn mặt trái xoan hé ra vài điểm tức giận của nữ nhân, nhưng góc cạnh rõ ràng lại làm cho y cả người có vẻ dương mới vừa suất khí; dưới đôi chân mày đen là đôi mắt thâm thúy tối tăm, sâu thẳm làm hút lòng người; chiếc mũi cao thẳng có điểm phương tây hóa làm cho gương mặt càng thêm nét mặt lập thể; đôi môi kia có độ dày vừa phải, có một màu phấn hồng tự nhiên, nhìn vào không khác gì những mẫu quảng cáo son môi, như vậy càng làm cho tâm người nhìn vào càng dễ dàng rung động.
Lẳng lặng mà nhìn, lại kìm lòng không đậu, Cơ Huyền Xa cúi đầu hôn lên đôi môi đang hé mở kia.
Cảm giác thật tốt, mềm, có chút lạnh, liếm vào thì thấy quả nhiên thật ngọt ngào…
Đắm chìm trong những cảm giác tốt đẹp của bản thân, Cơ Huyền Xa có chút không thể kiềm được mình, vươn đầu lưỡi mạnh mẽ mà mở ra khớp hàm đối phương, lỗ mãng mà xâm nhập vào khoang miệng ấm áp.
Ngụy Thành Huy trừng lớn mắt, chẳng thể nghĩ đến người thiếu niên nhìn như súc vật vô hại đối với nhân thế niên kỉ nhưng đột nhiên lại cùng chính mình hôn môi thật sâu, bá đạo nhưng lại ẩn ẩn ôn nhu làm cho Ngụy Thành Huy trong lúc nhất thời quên đi phản kháng lại. Mãi đến khi trong đầu lại hiện lên những cảnh tượng đã được phủ bụi nhiều năm kia, Ngụy Thành Huy lập tức cảm thấy chán ghét mà nắm chặt quyền, đối với Cơ Huyền Xa đang chìm đắm trong nụ hôn sâu kia ra sức đẩy ra.
“Đông” một tiếng, Cơ Huyền Xa trở tay không kịp ngã lăn trên mặt đất, có chút chóng mặt, Cơ Huyền Xa khó hiểu ngẩng đầu nhìn Ngụy Thành Huy đang nhìn từ trên cao xuống mang theo thần tình đầy tức giận.
“Rốt cuộc cậu là ai? Nói mau! Cậu có tin hay không tôi bắt cậu đem đến đồn cảnh sát ngồi chồm hổm vài ngày không hả?”
Kinh ngạc nhìn y, Cơ Huyền Xa một hồi lâu mới đáp, “Hôm trước chúng ta đã gặp nhau ở quán bar. Tôi thích anh!”
Lớn mật mà nói, đặc biệt là ánh mắt đó là cho Ngụy Thành Huy cảm thấy được có loại giống như đã từng gặp qua, nghĩ rồi nghĩ, rốt cuộc nhớ tới thiếu niên niên kỉ khinh nhân ở cái quán bar kia.
Là cậu ta? Ngụy Thành Huy đánh giá người ngồi dưới đất kia một hồi lâu. Khó trách không nghĩ ra, chính là vì cái gì? Thế nhưng sao lại đuổi theo được đến tận đây? Ngụy Thành Huy không khỏi bội phục hành động của thiếu niên.
“Thì sao?” chọn chọn mi, Ngụy Thành Huy mang theo một chút khinh miệt mà nhìn Cơ Huyền Xa. Hừ! Một tên tiểu tử mao còn chưa có dài mà liền miệng nói toàn yêu đương? Buồn cười!
Cơ Huyền xa ngồi xếp bằng trên mặt đất xong, chân thành nhìn chằm chằm Ngụy Thành Huy, thật lòng mà nói, “Tôi gọi là Cơ Huyền Xa! Cơ trong quý phái, huyền trong huyền diệu, xa chính là gánh vác. Tôi thích anh, thật sự! Cho nên tôi nghĩ muốn cùng anh kết giao!”
Nghe đến tên Cơ Huyền Xa một khắc, cả thân thể Ngụy Thành Huy không tự giác mà rung động một chút, kí ức xa xưa ngày đó với cái tên này cùng nhau chen chúc mà ùa tới. Mà câu kia, “kết giao” lại mạnh mẽ mà nói ra, đi vào trong lòng y làm bộ như không nhận ra vết sẹo xưa. Nắm chặt thành quyền, Ngụy Thành Huy không nói gì, trong mắt khó nén phẫn nộ cùng sát ý sắc bén, nhưng là Cơ Huyền Xa kia ngồi dưới đất bị che bòng mà nhìn xem cũng không thấy rõ ràng.
Cố gắng kiềm lại kích động của bản thân mà có chút dồn dập hô hấp, Ngụy Thành Huy nhấp mím môi, lạnh lùng mà mở miệng nói, “Tôi đối nam nhân không có hứng thú! Ngoài ra, tôi chán ghét dây dưa cùng người không quen biết. Nếu cậu còn xuất hiện trước mặt tôi, đừng trách tôi không chút khách khí mà đem cậu đến đồn cảnh sát ‘nghỉ ngơi’ vài ngày, tôi nói làm là sẽ làm được!”
Nói xong, Ngụy Thành Huy liền xoay người rời đi.
Ngơ ngác nhìn bóng dáng Ngụy Thành Huy ngày càng xa, Cơ Huyền Xa rất là khó hiểu, hắn đến tột cùng làm sai chỗ nào? Vì cái gì người kia lại không có thể nhìn hắn vài lần, không thể cho hắn một cơ hội để thể hiện? Mà cũng không nên từ chối một cách tàn khốc đến như thế, từ chối lời ngỏ đầy chân tình của hắn!? Hắn không tin đối phương nhìn không ra vẻ mê luyến cùng dục vọng trong mắt hắn, chính là… đến tột cùng hắn đã nhầm? Hoặc là đối phương chỉ theo bản năng mà từ chối cảm tình?
Cơ Huyền Xa lập tức không có khí lực, hư thoát mà nằm trên mặt đất, mê man nhìn bụi hắc thép cement lương đỉnh phía trên, đến tột cùng phải làm như thế nào đây?
Không khác gì Cơ Huyền Xa, Ngụy Thành Huy cố trấn định lãnh khốc mà bước vào thang máy một khác, liền rốt cuộc khống chế không được mà toàn thân run rẩy, gắt gao mà ôm lấy thân thể của chính mình. Ngụy Thành Huy một tay che lấy miệng.
Đúng là vẫn còn gặp! Đã trốn thoát nhiều năm như vậy, mặc dù khi trở lại thành phố này một lần nữa đã có chuẩn bị trước hết mọi mặt, nhưng chân chính đối mặt khi nãy thì những kí ức thống khổ đó lại trỗi dậy, ăn mòn hết thảy những tự tin cùng tự tôn mà y đã cố tạo ra cho chính mình, phá vỡ bức tường mà y đã cố gắng xây dựng để bảo trì lý trí! Nhưng tựa hồ y đã có chút đánh giá cao bản thân, vừa mới nghe tên người nọ trong nháy mắt, thật sự muốn vươn tay, dùng sức mà cắt đứt cái cổ mảnh khảnh năm xưa!
Chẳng lẽ không còn cách nào né ra sao?
Như vậy tự hỏi, Ngụy Thành Huy vô lực ngồi trong một góc nhỏ của thang máy, trong mắt đã không còn ngày xưa tàn khốc, đôi đồng tử trống rỗng vô thần làm cho người ta đau lòng bất lực.
Nhưng thực hiển nhiên, những lời đe dọa của Ngụy Thành Huy không hề có được một chút hiệu quả; Cơ Huyền Xa cũng thực quá mặt dày mày dạng–
Ở ngày đầu tiên khi Ngụy Thành Huy bước đến văn phòng của mình thì đã muốn bị hoa mắt, còn tưởng chính mình đi nhầm đường mà chạy đến một cửa hàng bán hoa cỏ nữa chứ, nhưng là nhìn lại địa chỉ thì xác nhận là mình không có nhầm, Ngụy Thành Huy lại có chút buồn bực đi vào phòng.
“Đồng Tả, tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, công ty là nơi đàm công sự, những vật mang tình cảm cá nhân thì đừng có cho mang vào!” rất là hờn giận, Ngụy Thành Huy đối với thư kí mà quát lớn.
“Này….” được xưng là Đồng Tả, cô gái có chút khó xử mà nhìn mấy bó hoa ở trong phòng, “Lão bản, này đó đều là cho anh….” đang nói, nữ nhân thanh âm càng ngày càng nhỏ, đều bị ánh mắt lãnh liệt của Ngụy Thành Huy trừng làm cho phải nuốt tất cả vào bụng.
Cau mày, Ngụy Thành Huy liền đem mấy bó hoa hướng đến sọt rác, “Khác, toàn bộ đem ném hết!”
“Nga…” quyệt miệng, Đồng Tả hảo đau lòng mà nhìn mấy bó hoa tươi sắp bị tàn phá kia, trong lòng thầm nghĩ, anh không cần thì cho tôi cũng tốt hơn a. Bỗng nhiên Đồng Tả cầm lấy tấm thiệp được làm tinh xảo đưa cho Ngụy Thành Huy, “lão bản, đây là của người tặng hoa.”
Ngụy Thanh Huy vốn là đang mang một bụng hỏa, rất nhanh cầm lấy tấm thiệp kia không kiên nhẫn nhìn lướt qua, mặt đã nhăn nay còn nhăn hơn, tức giận lập tức đem tấm thiệp kia xé nát, theo đó là bước nhanh vào phòng làm việc, đến cửa sổ nhìn qua lớp kính trong suốt nhẹ nhàng, dưới lầu kia chính là một gương mặt đang tràn ngập chờ đợi cùng lo lắng, yên lặng mà nhìn lên.
Mở cửa sổ ra, Ngụy Thành Huy cầm lấy đống hoa hồng, đối với cái người phía dưới kia vừa nhìn thấy mình liền lập tức cười đến rạng rỡ mà ném xuống, hét lớn một tiếng, “Biến đi!”
Vốn là không thích, mà đối phương nay lại là hắn, điều này làm cho cơn giận dữ trong bụng Ngụy Thành Huy kia càng đốt càng vượng, thực tự nhiên đối hắn cũng không chút khách khí. Huống chi, Ngụy Thành Huy căn bản không nghĩ cùng hắn có gì cùng xuất hiện. Đúng vậy, ở hết thảy mục đích là không thể cùng hắn xuất hiện!
Cơ Huyền Xa mất mác mà nhìn trên mặt đất một đống hoa tàn héo úa, lòng tràn đầy hi vọng đã bị câu “biến đi” dập tắt. Cơ Huyền Xa cảm thấy ủy khuất, thực ủy khuất, ủy khuất đến nỗi hắn không thèm để ý đến người đi đường qua lại mà khóc lớn một hồi.
—Ngày đầu tiên tác chiến, đã thất bại!
Vừa đi đến đại sảnh, Ngụy Thành Huy liền nhìn thấy Cơ Huyền Xa đang “ngồi xuống” bên trong, bên cạnh còn có vài cảnh vệ đang khuyên bảo cái gì, nhưng Cơ Huyền Xa lại như là mắt điếc tai ngơ. Gặp Ngụy Thành Huy đến, Cơ Huyền Xa liền sáng lạn nhếch miệng cười, vui mừng mà nhảy cẫng lên, chạy đến bên cạnh Ngụy Thành Huy, mặc kệ mặt y đang chuyển màu đen rất khó coi, lôi kéo y mà nói, “Huy! Mau đến xem! Tôi viết cho anh cái này nè!” hai mắt vụt sáng, bộ dáng kia cứ giống như con chó nhỏ đang cầu xin chủ nhân cho phần thưởng vậy.
Huy? Ngụy Thành Huy nghe tiếng xưng hô như thế liền cảm thấy buồn nôn, muốn đem một quyền đãnh cái tên tiểu vô lại trước mắt, nhưng mà ngại hai cảnh về kia nên đành nhịn xuống, nhưng cũng không phải là bình tĩnh bỏ qua. “Viết gì đó?”
“Ân Ân!” mạnh mẽ mà gật đầu, Cơ Huyền Xa hai mắt hữu thần mà nhìn Ngụy Thành Huy.
Lúc này, một cảnh vệ khó xử mà đi tới, “Lão bản, vị tiên sinh này là bằng hữu của ngài?”
“Không phải!” quả quyết mà phủ định làm cho cảnh vệ sửng sốt một phen, cũng làm cho Cơ Huyền Xa đang cười nhất thời cứng lại.
“Nga…” cảnh vệ nhìn qua nhìn lại hai người, “mặc kệ như thế nào, lão bản, vị tiểu huynh đệ này dùng sơn viết tự trên mặt đất làm cho chúng tôi thật khó xử!”, cho dù là không xem mặt mũi lão bản, ngẫm lại gia thế bối cảnh của tên tiểu tử này cũng khiến cho bọn họ cũng không biết làm sao bây giờ.
“Viết tự?” chọn mi liếc mắt trên mặt đất, trên sàn nhà vốn là lót bằng đá cẩm thạch tinh xảo đột nhiên bị che kín hoàn toàn bằng sơn đỏ tươi, không cần nghĩ muốn, tự nhiên là kiệt tác của vị thiếu gia này! “Lau! Sau đó–” Ngụy Thành Huy nhìn mặt Cơ Huyền Xa, “hôm nay tất cả phí vệ sinh đều tính trên vị Cơ tiên sinh này! Còn có, về sau, những người không liên quan thì tuyệt đối không cho tiến vào đại sảnh!”
Cơ Huyền Xa bị một trận ngây người, hắn chỉ vì một đêm lớn mật mà thổ lộ tình cảm liền làm cho y như vậy khinh thường hắn?! Lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện Ngụy Thành Huy đã muốn đi vào trong thang máy. Không chút nghĩ ngợi, Cơ Huyền Xa liền muốn đuổi kịp đi, hắn muốn hỏi cho rõ ràng, là vì cái gì phải như vậy bài xích hắn?
Có mệnh lệnh của lão bản như thế, nhóm cảnh vệ cũng không tái lại chuyện khi nãy, giữ chặt lấy Cơ Huyền Xa mang ra ngoài đại sảnh.
–ngày hôm sau yêu cầu tác chiến lại lấy thất bại để kết thúc!
Bởi vì Ngụy Thành Huy chỉ lệnh, Cơ Huyền Xa đương nhiên bị nhóm cảnh vệ xếp vào “sổ đen”, nhất quyết không cho Cơ Huyền Xa một bước tới gần đại lâu, nhưng mà, việc này cũng không thể làm ảnh hưởng quyết tâm của Cơ Huyền Xa!
Nhưng rất nhanh, Ngụy Thành Huy đã bắt đầu hoài nghi, này tên tiểu tử không biết trời cao đất dày kia có phải hay không cài trên người mình thiết bị theo dõi? Bất luận y đi nơi nào, ở khách sạn đàm sinh ý hay là giả như vô cùng đơn giản mà tìm một quán cà phê mà ghé vào đều có thể nhìn đến thân ảnh hắn như âm hồn không thể đầu thai.
Không thể nhịn được nữa, một tháng sau, mọi kiên nhẫn bấy lâu đều bị tiêu tan không còn một chút mà đi đến trước mặt Cơ Huyền Xa, “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Vốn đang giả vờ cầm tấm thực đơn làm bộ như đang gọi thức ăn, Cơ Huyền Xa chột dạ mà run lên một chút, sợ hãi ngẩng đầu, chống lại Ngụy Thành Huy như đang bốc lửa ở trong mắt, “Tôi… Tôi chỉ muốn nhìn anh…”
Đối, cho dù cứ như vậy không nói lời nào, mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy y đều làm cho Cơ Huyền Xa ở trong lòng có biết bao thỏa mãn. Bởi vì như vậy hắn có thể biết được thật nhiều thói quen nho nhỏ của Ngụy Thành Huy, ví dụ như Ngụy Thành Huy không thích uống rượu, trên bàn cơm bất luận là đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây đều chỉ cần có một ly nước trắng; lại ví dụ như Ngụy Thành Huy bất kể đi vào tiệm cà phê nào cũng là ngồi gần cửa sổ nhưng lại ngồi khuất vào một góc, gọi cũng vĩnh viễn là cà phê đen, còn có thể yêu cầu cho thêm một khối cà phê hàm lượng 90% chocolate đắng, như thế vân vân….
Này đó có khi nào y cũng không phát hiện ra thói quen của chính mình đi, nghĩ như vậy, Cơ Huyền Xa rất là cao hứng mà giơ lên khóe miệng cười.
Ngụy Thành Huy nhìn Cơ Huyền Xa bộ dạng say mê một mình, quả muốn xé nát khuôn mặt kia ra.Kể từ thời khắc thấy Cơ Huyền Xa xuất hiện trong tầm nhìn mình, Ngụy Thành Huy phát hiện nội tâm kia không phải là cố ý vùi lấp cừu thị cũng phẫn nộ rục rịch, giống như là phải xâm chiếm lý trí của y vậy.
Cơ Huyền Xa buông thực đơn, đứng lên, kéo Ngụy Thành Huy, nhẹ nhàng nói bên tai y, “chúng ta tìm một chỗ hảo nói chuyện đi!” Không đợi y phản ứng, Cơ Huyền Xa liền lôi kéo Ngụy Thành Huy đi vào một cái ngõ tắt nhỏ.
“Nói chuyện gì?”
Dùng ưu thế của thân thể mình hơn hẳn đối phương, Cơ Huyền Xa đem vây Ngụy Thành Huy vào vách tường, “Nói chuyện gì? Anh hẳn phải biết chứ!” híp mắt, Cơ Huyền Xa tinh tế quan sát biểu tình của Ngụy Thành Huy.
Hành động vô ý thức này làm cho Ngụy Thành Huy cảm thấy chính mình đang thấy được “hắn”, theo bản năng, Ngụy Thành Huy trừng lớn ánh mắt, tay cũng gắt gao nắm lại thành quyền đến run rẩy.
Đem mặt mình tiến lại gần sát Ngụy Thành Huy, Cơ Huyền Xa có chút ai oán, “Vì cái gì phải chán ghét tôi? Biết không? Tôi tìm anh thật nhiều năm, từ khi anh theo xuất hiện trong mộng của tôi, tôi liền muốn tìm anh! Tìm mãi! Tìm mãi! Tôi mỗi ngày đều trông ngóng có thể gặp được anh, sau đó có thể nói với anh, tôi là như vậy thích anh! Tôi thật sự rất thích anh! Thật sự……Tin tưởng tôi…..Van cầu anh…..”
Nói xong, Cơ Huyền Xa vùi đầu vào bờ vai Ngụy Thành Huy, run rấy thân thể, thanh âm cũng đã dần dần trở nên nức nở giống như những lạnh lùng cùng ủy khuất nhận được trong hơn một tháng nay tất thảy đều phát tiết đi ra.
Thiếu niên nói hết làm cho Ngụy Thành Huy trong nháy mắt đã mềm lòng, nói trong lòng kia đã xây một bức tường lớn, nhưng nay đã muốn sụp đổ. Tuy rằng lý trí không ngừng nhắc nhở chính mình– không cần tới gần hắn! Không cần bị che mắt! Nhưng nay hai tay lại không thể khống chế mà vươn ra ôm lấy thân hình của thiếu niên trẻ tuổi.
Hành động của Ngụy Thành huy làm cho Cơ Huyền Xa đang vốn uể oải đến cực điểm liền thay bằng kinh hỉ quá đỗi, bất khả tư nghị mà ngẩng đầu nhìn Ngụy Thành Huy. Bốn mắt chạm nhau một khắc, Cơ Huyền Xa rốt cuộc không thể khống chế nội tâm vui sướng cùng kích động, nắm trụ Ngụy Thành Huy tinh xảo, mang theo chút thành thục nam nhân, đặc biệt có cảm xúc nội tâm bên trong, chính là đầy thâm tình mà hôn.
Hảo ngọt, cùng lần trước giống nhau, ngọt lịm là cho người ta khó có thể cầm giữ, muốn ngừng mà không được. So với tưởng tượng trong mộng, này càng chân thật, càng hôn càng thấy thực ngọt. Cố không cho đối phương có khả năng chống cự, Cơ Huyền Xa một tay vòng qua thắt lưng Ngụy Thành Huy, vươn đầu lưỡi làm cho hôn càng thêm sâu, càng thêm day dưa không rõ.
Ngụy Thành Huy chỉ cảm thấy đầu óc ngày càng mê mị, một chút khí lực cũng không có, theo nụ hôn đó từng chút bị hút ra.
—Cuối cùng, vẫn không thể tránh ra sao?