Hạo Nhiên ôm Tùy Duyên lặng lẽ đi vào phòng Tùy Duyên, Hạo Nhiên thắp ngọn đèn dầu, Tùy Duyên nhẹ nhàng cởi xiêm áo ra, lộ ra vai trái, trên bả vai, một loạt vết răng, có thể thấy được lúc ấy, Hạo Nhiên hạ miệng nặng bao nhiêu.
Hạo Nhiên rất kích động, ôm chặt lấy Tùy Duyên, "Ông trời đối xử với ta thật tốt, thật tốt!"
Tìm tìm kiếm kiếm, quanh đi quẩn lại, người hắn muốn tìm, đã tới trước mặt của hắn.
"Vậy Bất Hối......"
"Là nữ nhi của chàng, có một số việc nhỏ, ta đã quên, nhưng mà Bất Hối, ta dám khẳng định, nàng là nữ nhi của chàng!"
"Đúng, đúng, nữ nhi của ta, là nữ nhi của ta!"
Chuyện vui lớn như vậy, tất nhiên Hạo Nhiên muốn nói cho Tái đại nương, sau khi Tái đại nương, Ngọc Cẩm nghe, hai lão nhân ôm nhau mà khóc,
"Đã nói đứa bé kia giống ta khi còn nhỏ, đã nói đó là đứa bé của Ngọc gia chúng ta!" Ngọc Cẩm nói xong, nở nụ cười.
Tái đại nương lại nghĩ rõ, "Là đứa bé của Ngọc gia, hơn nữa Bất Hối cũng là đứa bé của A Duyên, cho dù về sau nhận tổ quy tông, cũng gọi là Tùy Bất Hối, không gọi Ngọc Bất Hối!"
"Vì sao?" Ngọc Cẩm hỏi. Erica d đ êl uqys ônđ
"Một nữ tử chưa lập gia đình sinh nữ nhi, mang theo một đứa bé, quá khổ, quá khổ rồi!"
Tái đại nương quá cảm động.
Năm đó, nàng mang thai Hạo Nhiên, có Hạo Nhiên, bị bao nhiêu xem thường, bao nhiêu nghị luận.
Nếu như không phải trong lòng có yêu, có chờ đợi, nàng đã sớm không cầm cự nổi nữa.
Cho nên, Bất Hối chỉ có thể mang họ Tùy, dù cho về sau vào gia phả Ngọc gia, cũng chỉ có thể mang họ Tùy, dĩ nhiên, Bất Hối có quyền lựa chọn mình muốn mang họ của phụ thân, hay là họ của mẫu thân.
Lúc Bất Hối nhận được tin tức này, như gỗ.
Chiêu Đệ các nàng chúc mừng nàng, nhưng mà nàng chết lặng, một hồi lâu mới nở nụ cười.
"Ta có phụ thân rồi, ta có phụ thân rồi!"
Bất Hối đi tìm Hạo Nhiên, xa xa, nhìn Hạo Nhiên, mặt đỏ hồng, gắt gao cắn cắn môi, lại không mở miệng được.
"Con không mở miệng được!"
Hạo Nhiên thương tiếc xoa xoa đầu của Bất Hối, "Còn nhiều thời gian, không cần nhất thời vội vã, Bất Hối là một cô nương tốt hiểu chuyện khiến người khác yêu thương, cho dù là Hạo Nhiên thúc thúc, hay là phụ thân đều vô cùng thích Bất Hối!"
Bất Hối cười, ôm lấy Hạo Nhiên.
"Con sẽ cố gắng, con nhất định sẽ cố gắng!"
Hạo Nhiên trở lại, cũng bắt đầu chuẩn bị hôn sự với Tùy Duyên.
Hạo Nhiên bán Túy Tiên lâu ra ngoài, bán toàn bộ, tiền tài cũng lấy ra phân chia cho thủ hạ, để cho bọn họ cầm tiền của đi lấy vợ sinh con.
Trên cơ bản giá y của Tùy Duyên cũng do Bất Hối, Chiêu Đệ giúp đỡ thêu, Tùy Duyên nghĩ, cả đời này có mấy nữ nhân, được nữ nhi giúp đỡ thêu xiêm áo cưới.
Sợ là rất ít, phi thường ít đi.
Giá y đỏ thẫm, mấy đứa bé thêu không phải rất tốt, nhưng Tùy Duyên rất yêu thích, vô cùng thích.
Mua xiêm y tân lang cho Hạo Nhiên.
Về phần sính lễ, Tùy Duyên thật sự không nghĩ tới, Hạo Nhiên lấy toàn bộ bạc những năm qua kiếm được ra, làm sính lễ cho nàng.
"Có phải quá nhiều hay không?"
"Làm sao có thể, ta còn cảm thấy không thể thuận lợi vui vẻ thú thê tử nàng, uất ức nàng rồi!"
"Đơn giản chút đi, nhưng mà những bằng hữu của chàng, chàng phải mời, mời toàn bộ đó!"
"Được!"
Ngày sáu tháng sáu.
Là một ngày hoàng đạo, Tùy Duyên và Hạo Nhiên thành thân.
Tùy Duyên từ phòng cũ đến Tùy ký mới, Tùy Duyên cho rằng người tới không nhiều lắm, vốn nghĩ không quá nhiều người, nhưng mà nghe Bất Hối nói, một lần bày 100 bàn, đã bày mười lần.
Một bàn ngồi tám người, tính tính toán toán cũng có hơn tám ngàn người.
Hạo Nhiên có nhiều bằng hữu như vậy sao?
Bởi vì Tùy Duyên mang theo đứa bé xuất giá, phải bái đường sau giờ ngọ, ba tầng trong, ba tầng ngoài, đều chờ đợi xem bái đường.
Tái đại nương, Ngọc Cẩm ngồi ở chủ vị.
Hạo Nhiên nắm tay Tùy Duyên, từng bước từng bước đi tới, Tái đại nương không nhịn được đỏ hốc mắt.
Nàng không ghét bỏ Tùy Duyên, không ghét bỏ chút nào, ngược lại, nàng đặc biệt thích Tùy Duyên, vô cùng thích.
Nhìn thế nào, cũng thấy hài lòng, nhìn thế nào, cũng thấy yêu thích.
"Nhất Bái Thiên Địa!"
Hạo Nhiên, Tùy Duyên bái thiên địa.
"Nhị Bái Cao Đường!"
Hai người quỳ gối trước mặt Tái đại nương, Ngọc Cẩm.
"Được, được, đứa bé ngoan, tốt!" Tái đại nương kích động.
Mấy năm nay nhi tử, tâm tâm niệm niệm cô nương kia, không chịu thành thân, nàng gấp lắm, bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng thành thân.
Còn cưới được một người tức phụ tốt như vậy.
Tôn nữ cũng tám tuổi rồi.
Thật tốt, thật tốt.
"Phu Thê Giao Bái!"
Giờ khắc này, Hạo Nhiên biết, về sau mình có gia có thất, phải bắt đầu gánh vác trách nhiệm trượng phụ.
Làm một trượng phụ tốt, đối xử tốt với thê tử cả đời.
Tùy Duyên cũng biết, nàng xuất giá rồi.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, không dám nghĩ đến chuyện này, ở chỗ này, thành hiện thực rồi.
"Đưa vào động phòng!" Erica
"Đi, đi, đi náo động phòng!" Diễn đàn
Trong hỉ phòng. L=ê q.u"ý đ]ô[n
Các bằng hữu của Hạo Nhiên, đường xa mà đến, từng người một cười, náo, nói chuyện trải qua cùng Hạo Nhiên, nói Hạo Nhiên tốt.
Nói, về sau muốn qua lại nhiều hơn, nói bọn họ sẽ không quên đại ân đại đức của Hạo Nhiên.
Nói xong, muốn Hạo Nhiên có chuyện nhất định phải mở miệng.
Hạo Nhiên cười gật đầu, đáp tạ từng người.
"Được, được, nhất định, nhất định!"
Rất nhiều người không thể ở lại ăn cơm tối, trong nhà có việc, phải chạy về, lại nhất định phải tự mình nói một tiếng với Hạo Nhiên.
Rất nhiều người, Hạo Nhiên đã quên mất bọn họ là ai, nhưng bọn họ nhớ kỹ từng ly từng tý chuyện đã từng xảy ra.
Không khỏi nói rõ, Hạo Nhiên là một nam nhi tốt.
Người tốt.
Tùy Duyên ở trong phòng, nở nụ cười.
Còn nhớ rõ, ban đầu Hạo Nhiên, bộ dạng lưu manh, lại có rất nhiều tiểu đệ, bọn họ rất tin phục hắn.
Nguyện ý vì hắn vào nơi nước sôi lửa bỏng.
Hôm nay, bọn họ thành thân.
Đêm, yên tĩnh.
Hạo Nhiên tiễn bước người cuối cùng, mới lê tấm thân mệt mỏi trở về phòng, Bất Hối bưng trà sâm, do dự hồi lâu, mới lên trước, "Phụ thân, người uống chút trà sâm đi!"
Hạo Nhiên nghe vậy sững sờ, nở nụ cười, "Bé ngoan, đi ngủ đi!"
"Ân!"
Bất Hối cười, xoay người bỏ chạy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.
Chỗ rẽ, năm tỷ muội Quý gia chờ Bất Hối, từng người một khen ngợi Bất Hối.
Bất Hối cười.
Thì ra, cảm giác có phụ thân lại tốt như vậy.
Bất Hối lại đi xem Tái đại nương.
Tái đại nương cũng không ngủ, thấy Bất Hối tới, mừng rỡ, "Làm sao con lại tới đây hả?"
"Muốn trò chuyện với nãi nãi!"
"Tới, ngồi bên cạnh nãi nãi!"
Bất Hối gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Tái đại nương, dựa vào trong ngực Tái đại nương.
Tái đại nương cười, "Buổi tối ngủ cùng nãi nãi đi!"
"Dạ!"
Tái đại nương và Ngọc Cẩm tách ra ngủ, lúc còn trẻ không để ý chút nào, bây giờ già rồi, ngược lại để ý chuyện phân chia này.
Tái đại nương hi vọng Ngọc Cẩm cho mình một danh phận, không phải quyền cao chức trọng, nhưng, nhất định phải thành thật nghiêm túc.
Không phải thiếp, nàng không làm thiếp.
Hai bà tôn hai đầu kề đầu, nói những lời thân mật, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười vui vẻ của Tái đại nương, Bất Hối cúi đầu cười.
"Nãi nãi, người nói, khi nào thì nương cho Bất Hối thêm người đệ đệ?"
"Thế nào, Bất Hối thích đệ đệ?"
"Ừ, thích đệ đệ, cũng thích muội muội!"
Trong lòng Tái đại nương ấm áp, "Sẽ có, đệ đệ muội muội đều sẽ có!"
Hỉ phòng.
Hạo Nhiên đi vào phòng, vén khăn voan lên, khăn voan rơi xuống, Tùy Duyên dịu dàng cười.
Hạo Nhiên chưa bao giờ cảm thấy, Tùy Duyên đẹp giống như giờ phút này, đẹp đến rung động lòng người, mỹ đức mê hoặc lòng người.
"A Duyên!"
"Ừm!"
"Là mơ sao?"
Tùy Duyên lắc đầu, "Không phải là mơ, chúng ta thành thân!"
Hạo Nhiên liền cười, ngồi ở bên cạnh Tùy Duyên, nắm tay Tùy Duyên thật chặt, "Còn nhớ rõ một khắc kia khi bị thương, đầu óc ta, tất cả đều là, ta muốn sống, ta nhất định phải sống, tỉnh lại, ta nhớ được rất nhiều thứ, lại chỉ quên mất nàng, quên mất nương, quên mất Bất Hối, quên mất thứ quan trọng nhất của ta!"
"Còn nhớ rõ một lần kia, nàng mừng rỡ kêu ta Hạo Nhiên ca, ta không chán ghét chút nào, sau đó, nàng phát hiện nàng nhận lầm người, xoay người đi, ta theo nàng mấy con phố!"
Tùy Duyên cười.
Hạo Nhiên lấy ra một vòng tay hoa lệ, "Ban đầu lúc mua cho Bất Hối, mua cùng nhau, nhưng mà ta vẫn không dám tặng cho nàng, sau đó ta bị thương, mỗi một lần nhìn thấy chiếc vòng tay này, ta liền suy nghĩ, nhất định là tặng cho cô nương ta yêu thích!"
Tùy Duyên vẫn cười.
Hạo Nhiên giúp Tùy Duyên đeo lên, "Rất đẹp mắt!"
"Thật sự rất đẹp mắt!"
"Thật ra thì, lúc ở Phục Hi thành, đêm đó ta lặng lẽ lẻn vào nhà nàng, nàng phát hiện ta, cho là tiểu tặc, còn đâm ta bị thương... lúc ấy ta từng hoài nghi nàng!"
Điểm này ngược lại Tùy Duyên không ngờ.
"Đêm hôm đó là chàng?"
Hạo Nhiên gật đầu.
"Sớm biết là chàng, nên hung hăng đâm chàng mấy cái!"
Hạo Nhiên không ngừng cười ha ha ha, "Sắc trời không còn sớm, nương tử, chúng ta ngủ đi!"
"Vâng!"
Cả đêm kích tình.
Cả đêm triền miên.
Buổi sáng, Tùy Duyên không dậy nổi, dù sao lăn qua lăn lại cả đêm.
Tái đại nương vui mừng, nàng chỉ hy vọng, Tùy Duyên Hạo Nhiên ngày ngày dậy trễ, bộ dạng kia, nàng có thể sớm ngày ôm tôn tử.
Quý thị tới gọi Tái đại nương đi ăn điểm tâm, "Đại nương, làm xong điểm tâm, có muốn ta đi gọi A Duyên hay không?"
"Không đi, không cần đi, để cho bọn họ ngủ, ngủ thêm một lát!"
Quý thị liền nở nụ cười, "Đều nói buổi sáng tân nương tử phải kính trà cho công công bà bà, nhưng......"
"Ta không quan tâm những chuyện này, ta quan tâm chính là phu thê bọn hắn có thể ân ái, ở chung hòa thuận, nếu có thể sớm sinh hạ hài tử, vậy thì càng tốt!"
"Đại nương, ngươi hy vọng là nhi tử hay là nữ nhi?"
"Đều tốt, đều là tôn nhi của ta, nam hài nữ hài ta đều thương yêu như nhau!"
Quý thị cảm động, "Đại nương thật là tốt!"
Không giống bà bà của nàng, vẫn mắng nàng sinh thứ lỗ vốn.
Quý thị nhớ lại, vuốt bụng của mình.
Hi vọng mình cũng có thể sinh một nam hài.
Bây giờ cuộc sống dễ chịu, về sau nhất định dạy hắn thật tốt.
Lúc ăn cơm trưa, Hạo Nhiên và Tùy Duyên mới tỉnh lại, sau khi rửa mặt chải đầu mới kính trà cho Tái đại nương.
"Nương, uống trà!"
Tái đại nương nhận lấy cái ly, nhẹ nhàng nhấp miếng, "A Duyên à, về sau cùng Hạo Nhiên sống thật tốt, nương vẫn nói câu kia, tùy thời tùy khắc, nương đều đứng về phía ngươi!"
"Cảm ơn nương!"
Lại kính trà cho Ngọc Cẩm, "Phụ thân, uống trà!"
"Được, tốt!"
Sau ngày cưới, thật sự ngọt ngào suông sẻ.
Ân ân ái ái.
Quý thị phúc khí tốt, mang bầu.
Quý Khôi vui mừng muốn hỏng, mấy đứa bé cũng rất vui mừng, Tái đại nương nhìn rất hâm mộ, thỉnh thoảng nhìn Tùy Duyên, hi vọng Tùy Duyên cũng mang thai.
Ngọc Hoằng gửi cho Hạo Nhiên phong thư, sau đó trở về kinh thành.
Ngọc Hoằng xin ý chỉ của Hoàng đế, hi vọng Hoàng thượng có thể hạ chỉ, ban thưởng Tái đại nương làm bình thê.
Hoàng đế tự nhiên đồng ý, để cho Ngọc Cẩm mang theo cả gia đình đi kinh thành, để cho mấy đứa bé vào gia phả.
Ngọc Cẩm cân nhắc hết lần này đến lần khác, sợ là cái bẫy, định tự mình trở về, tìm hiểu rõ ràng rồi lại nói.
Ngọc Cẩm chân trước vừa đi, chân sau, Hoàng thái hậu liền phái người đến, đưa Tái đại nương bọn họ vào cung.
Hạo Nhiên cân nhắc một phen, mang theo Tùy Duyên, Bất Hối, Tái đại nương vào kinh.
Hoàng thái hậu nhìn Hạo Nhiên, nhìn Tái đại nương, nhìn Tùy Duyên, nhìn Bất Hối.
Không thể nói thích, nhưng ít nhiều không có làm khó, chuyện bình thê của Tái đại nương, cũng coi như là đồng ý rồi.
Còn về chuyện tước vị của Hạo Nhiên, Hạo Nhiên cự tuyệt bất kỳ sắc phong nào của Hoàng đế.
"Ngươi đứa nhỏ này, tại sao lại vậy?"
"Chuyện gì ta cũng không để ý, chỉ cần nương ta vui vẻ hạnh phúc, về phần tước vị gì đó, ta không muốn!"
"Thật không muốn?" Hoàng đế nghe thấy.
Hạo Nhiên gật đầu.
Hoàng đế bật cười, "Dù sao cũng không giống nhau, không cần thì không cần đi, sau này có tính toán gì?"
"Nương ta ở đâu, ta liền ở đó, nếu như nương ta đi rồi, chờ bọn nhỏ đều lớn, ta tính toán mang theo thê tử vân du tứ xứ!"
Kế hoạch tốt đẹp bao nhiêu.
"Phụ thân nương ở đây, không đi xa, là một người trọng tình trọng nghĩa!"
Hoàng đế vẫn phong tước ban thưởng xuống, phong Trọng Nghĩa vương, trong nháy mắt thân phận của Tùy Duyên nước lên thì thuyền lên, nhưng Tùy Duyên trừ Tần Uyển Du, ai cũng không thích.
Những người đó, quá giả dối.
Cuối cùng lại mở một Tùy ký ở kinh thành, bán nhiều loại thức ăn, Tùy Duyên nằm mơ cũng không nghĩ đến, ngược lại Hoàng đế thành khách quen của Tùy ký, Thái hậu cũng tới chen một chân.
Quý thị gửi thư đến kinh thành, nói nàng vẫn sinh ra nữ nhi, trong lòng Quý thị nói, nhất định phải sinh nhi tử, phải sinh nhi tử.
Tùy Duyên hồi âm, bảo Quý thị cố gắng, nhất định phải sinh nhi tử.
Vào mùa đông, Tùy Duyên mang thai.
Tái đại nương vui mừng, Cẩm Thân vương cũng vui mừng, Hạo Nhiên càng thêm vui mừng.
Tháng mười năm sau, Tùy Duyên sinh một nhi tử, gọi là Ngọc Hằng.
Lấy ý vĩnh hằng.
Tái đại nương nhìn tôn tử mập mạp, mừng đến mặt mày hớn hở.
Cả gia đình cũng không ở trong Phủ Cẩm Thân vương, mà mua trạch viện bên ngoài, lại cắt đứt quan hệ với Ngọc Hoằng bọn họ, gặp mặt cũng chỉ thản nhiên gật đầu.
Nhưng không ngờ Ngọc Hoằng đến tìm Cẩm Thân vương, nói nương hắn sắp không qua khỏi, hi vọng Cẩm Thân vương đi xem, tiễn nàng đoạn đường cuối cùng.
Cẩm Thân vương đi, nhìn nữ nhân đã từng không ai bì nổi, hôm nay thân hình khô gầy, điềm đạm đáng thương, nắm lấy tay nàng, "Lai Thế, đừng gặp gỡ ta... ta không phải là một nam nhân tốt, trừ tổn thương ngươi, chính là tổn thương ngươi!"
Cẩm Thân vương phi cười, "Vương gia, nếu như ngươi sớm hiểu đạo lý này mấy năm, đối xử tốt với ta một chút, ta cũng sẽ không thay đổi thành xấu xa như vậy, xấu xa như vậy, thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
"Đừng nói nữa... Đều đã qua!"
Cẩm Thân vương phi đi, an táng long trọng.
Cẩm Thân vương đối với Ngọc Hoằng cũng tốt, không phải là trách cứ, quan tâm nhiều hơn, Ngọc Hoằng rất thỏa mãn.
Ít nhất, phụ thân hắn bắt đầu quan tâm, coi trọng hắn.
Lúc Bất Hối mười hai tuổi, Ngọc Hằng hai tuổi, Tùy Duyên lại sinh ra một đôi nam hài, đại thọ 60 của Hoàng đế, cả nước chúc mừng.
Tùy Duyên nhìn pháo hoa đầy trời, Hạo Nhiên đi tới bên cạnh Tùy Duyên.
Nắm tay Tùy Duyên, nhìn pháo hoa đầy trời.
Hạnh phúc nồng đậm......
--- ------oOo---- -----
Hoàn.