Phần 3.
Cúng hai trăm lượng tiền nhang đèn, nhóm người Tùy Duyên được tiểu tăng dẫn tới một trạch viện.
Trong trạch viện cũng không có sương khói nhang đèn lượn lờ, thanh thanh đạm đạm, gió thổi từ từ, giống như đặt mình trong một thế ngoại đào nguyên (*) tao nhã.
(* Là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách)
"Các vị thí chủ xin mời!"
Vào phòng, liền thấy một lão già mặc áo cà sa màu vàng quỳ gối trên bồ đoàn, niệm kinh.
"A di đà Phật, ta chờ thí chủ, đã lâu!"
Tùy Duyên vừa nghe âm thanh này, lại cảm thấy, một dòng khí dương cương, đánh vào linh hồn của nàng, trong nháy mắt khiến cho nàng, không hề có sức lực mà lẩn trốn.
Chẳng lẽ......, thật sự là cao tăng đắc đạo, có thể nhìn ra diện mạo thật sự của nàng?
Nhưng......
Vào giờ phút này, Tùy Duyên cũng không thể suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đỡ Tái đại nương đi về phía trước.
"Thí chủ, mời ngồi!"
Đại sư trụ trì không có mở mắt, tay khẽ chỉ.
Là mấy cái bồ đoàn.
Tùy Duyên đỡ Tái đại nương quỳ xuống, nghiêng đầu nhìn Bất Hối, Đông Ân nói, "Các con đi ra bên ngoài đợi, không nên đi loạn, hiểu chưa?"
Bất Hối, Đông Ân gật đầu, đi ra khỏi phòng.
"Đại sư......" Tái đại nương khẽ gọi, nhưng có chút khó có thể mở miệng.
Dù sao, chuyện kia liên quan đến tính mạng của Hạo Nhiên, nàng thật sự không dám mở miệng lung tung.
"A di đà Phật, thí chủ sở cầu (*), lão nạp đã biết rõ! Có được có mất, họa phúc tương y. Phúc là nơi chứa họa, họa là nơi chứa phúc, thí chủ mời rời đi!"
(* Điều mà mình tìm kiếm, mong mỏi)
"Đại sư......" Tái đại nương kêu lên, nàng còn chưa có hỏi.
"Thí chủ, lão nạp đã giải xâm cho ngươi, mời rời đi!"
Tái đại nương có chút không chịu nổi, đại sư vốn điều gì cũng chưa nói!
"Ta......"
Tùy Duyên nhìn Tái đại nương, đau lòng.
Khuyên nhủ, "Đại nương, chúng ta đi thôi!"
Tái đại nương nhìn Tùy Duyên, "Nhưng......" Muốn nói lại thôi.
"Đại nương, đại sư đã giải thích nghi hoặc cho chúng ta, chúng ta đi thôi!"
Tái đại nương nghe Tùy Duyên nói như vậy, lại nhìn đại sư trụ trì đang nhắm mắt, khẽ gật đầu.
Đứng dậy chuẩn bị cùng Tùy Duyên rời khỏi.
Đại sư lại hơi hơi mở mắt ra, nhìn Tùy Duyên, "Thí chủ, lão nạp còn chưa giải xâm cho ngươi!"
Tùy Duyên nghe vậy, vốn muốn nói ta không cần giải xăm.
Nhưng......
Tái đại nương nắm tay của nàng thật chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Tùy Duyên bỗng nhiên mềm lòng, "Kính xin đại sư chỉ điểm sai lầm!"
"A di đà Phật, chưa nói tới chỉ điểm sai lầm, nhưng, lão nạp không hy vọng có người thứ ba ở đây!"
Giả thần giả quỷ.
Tùy Duyên chửi nhỏ, lại cười, "Được, trước tiên ta đưa đại nương ra ngoài, lại tiến vào lắng nghe!"
"Thí chủ xin mời!"
Tùy Duyên đưa Tái đại nương đến phòng bên ngoài, dặn dò Bất Hối, Đông Ân chăm sóc Tái đại nương thật tốt.
"A Duyên......" Tái đại nương khẽ gọi.
Giống như trong nháy mắt, già đi rất nhiều.
Cũng không bằng lúc ban đầu nhìn thấy khi đó thoải mái, vui vẻ.
Tùy Duyên nắm tay Tái đại nương, "Đại nương, ta biết làm thế nào, tin tưởng ta!"
Lời nói của Tùy Duyên, Tái đại nương tin.
Gật đầu một cái.
Trong nháy mắt Tùy Duyên đi vào phòng, cửa liền bị đóng lại, mà trong phòng, trong nháy mắt ngọn nến sáng lên.
Trong lòng Tùy Duyên hơi run sợ, cũng không còn khéo léo như trước mặt Tái đại nương, từ ái như trước mặt Bất Hối, vui vẻ như trước mặt cả gia đình Quý thị, mấy người Đông Ân.
Thản nhiên, lạnh lùng. "Thí chủ, mời ngồi!"
Tùy Duyên tiến lên, ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn.
"Đại sư, xin chỉ điểm sai lầm!"
"Thí chủ gọi ta đại sư, chỉ điểm sai lầm, nhưng vẫn chưa cho Phật chủ tôn kính thích hợp!"
Tùy Duyên nhếch môi, thản nhiên mà cười, "Rượu thịt xuyên qua ruột, Phật chủ để trong lòng! Nếu trong lòng có Phật, bề ngoài như thế nào cũng không quan hệ, nếu trong lòng không có Phật, cho dù bản lĩnh giả dạng bên ngoài rất tốt, thì có ích lợi gì? Đại sư, ngươi nói xem?"
"Thí chủ nói đúng lắm, là lão nạp lo nghĩ quá nhiều!"
"Đại sư, tất cả mọi người nói ngươi bấm ngón tay tính toán, biết quá khứ vị lai (nhân gieo ở đời trước), kim khẩu ngăn chặn cát hung cho người, không biết, đại sư có thể ngăn chặn dân phụ rút được xăm trung hạ hay không!"
"A di đà Phật, thí chủ khen trật rồi, chẳng qua lão nạp, có thể nhìn được, gì đó người khác không thấy được thôi!"
"Giống như?" Tùy Duyên hỏi.
Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.
Chẳng lẽ, lão hòa thượng này thật sự thấy được?
"Giống như, mượn xác hoàn hồn!"
Trong lòng, lộp bộp giật mình.
Sau đó thình thịch nhảy dựng.
"Đại sư, chuyện này là thật?"
"Nếu như thí chủ tin, đó chính là thật, nếu như thí chủ không tin, đó chính là giả!"
Tùy Duyên cắn môi, nhìn lão hòa thượng râu bạc phơ trước mặt, không nói.
Có phải thật sự mượn xác hoàn hồn hay không, người khác không biết, chính nàng lại rõ ràng.
"A di đà Phật, thí chủ có tin đời đời kiếp kiếp?"
Tùy Duyên lắc đầu, thành thật nói, "Không tin, người chết như đèn tắt, linh hồn phiêu tán, qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, quên hết chuyện cũ trước kia, làm sao có đời đời kiếp kiếp?"
"Nếu như lão nạp nói cho thí chủ, có người tu mấy ngàn năm, chờ thí chủ đến đây nối lại tiền duyên, thí chủ có tin?"
Sắc mặt Tùy Duyên chợt biến đổi, "Đại sư, ta hỏi ngươi giải xăm, ngươi lại nói với ta những chuyện này, ta không hiểu rõ đại sư muốn gì!"
"A di đà Phật, thí chủ muốn giải xăm, khó giải!"
"Làm sao khó giải?" Tùy Duyên truy hỏi.
Nếu như không phải là vì trấn an lòng của Tái đại nương, từ đầu nàng sẽ không tới nơi này.
"Thí chủ, nói như vậy đi, lúc trời sáng ngày mười lăm tháng bảy, ngươi nhất định phải mang theo người ngươi thân thiết nhất, đi về hướng đông, ngươi có thể mang vàng bạc châu báu, nhưng mà, không thể ngồi xe ngựa, xe bò, phải đi bộ, nếu không, người các ngươi đang đợi, liền sẽ không về được, cho dù trở lại, cũng là âm dương cách biệt!"
Mười lăm tháng bảy, quỷ tiết (*)!
(*Nghi thức đuổi quỉ của Phật giáo Tây tạng được cử hành vào ngày 29 tháng 2 hàng năm theo lịch Tây tạng tại quảng trường Lạp Tát Lỗ Bố. Tên con quỉ là Lộ Cung, chuyên phá hoại Phật giáo. Đúng vào ngày lễ này, lúc cử hành Tiểu triệu thì một vị Lạt ma hóa trang đeo mặt nạ nửa đen nửa trắng, bị mọi người đuổi ra khỏi thành, vị Lạt ma đóng giả vai quỉ này phải đến chùa Tang da ở lại vài ngày, rồi lại lén quay về Lạp tát (Lhasa))
Chẳng lẽ Hạo Nhiên hắn......
Không, sẽ không!
Sắc mặt Tùy Duyên đại biến, nhìn đại sư trụ trì, "Đại sư......"
"A di đà Phật, thí chủ nhớ kỹ, nếu rời đi, liền không bao giờ quay lại nữa!"
Tùy Duyên vốn muốn hỏi gì đó, nhưng đại sư trụ trì đã đứng dậy rời đi.
Tùy Duyên đi đến dưới hiên nhà, Tái đại nương vội hỏi, "A Duyên, đại sư nói thế nào?"
"Đại sư nói, Hạo Nhiên ca sẽ trở lại, đại nương không cần phải lo lắng!"
Tái đại nương nhìn Tùy Duyên, hít sâu một hơi "A Duyên, ta mệt mỏi, chúng ta trở về thôi!"
"Đại nương......"
Tái đại nương khẽ lắc đầu, không nói nhiều.
Thật ra thì Tùy Duyên muốn nói, cho dù không có Hạo Nhiên, nàng cũng sẽ xem Tái đại nương như mẫu thân mà đối đãi.
Nhưng vào giờ phút này Tái đại nương, không cần nữ nhi, nàng muốn, là nhi tử của nàng trở lại. Trở lại Tùy ký.
Tùy Duyên còn đang suy nghĩ lời nói của trụ trì.
Mười lăm tháng bảy......
Nhưng, sau một khoảng thời gian, Tùy Duyên mới chân chân chính chính thấy được, cái gì gọi là khô hạn.
Gần như cả Phục Hi thành vào mấy ngày đó, nước giếng hoàn toàn khô cạn, tất cả nước dùng đều phải đi kéo trong núi cách hơn một trăm dặm, rất nhiều khách điếm, tửu lâu đều đóng cửa buôn bán.
Ngay cả Tùy ký cũng treo bảng hiệu lên. Trừ Túy Tiên lâu.
Túy Tiên lâu không ngừng buôn bán như cũ, nhưng giá của thức ăn lại tăng gấp mười lần, một đĩa rau xào, muốn một lượng bạc, một ly nước trà, một lượng bạc, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có người đi ăn, buôn bán vẫn cực kỳ thịnh vượng.
Mà nước của Túy Tiên lâu đến từ nơi nào, không người biết.
Túy Tiên lâu, là nơi người nhà phú quý đi, người nhà nghèo khó, chỉ có thể nhìn thấy đã sợ, đừng nói đi vào ăn, cho dù là đi một vòng ở cửa cũng tự ti mặc cảm.
Tùy ký.
"Đông Ân, các ngươi mang bánh màn thầu, dọc đường tạm ăn với dưa muối, còn nữa, nếu như không có nước, không nên đi sâu vào núi, biết không?"
Sáng sớm mỗi ngày, Tùy Duyên đều dặn dò mấy người Đông Ân như vậy.
Đông Ân gật đầu, "Duyên di, chúng ta biết!"
Vì đi ra một trăm dặm bên ngoài kéo một xe ngựa nước, sáng sớm, Đông Ân đã phải rời giường, mang theo A Dũng, Trác Hồng, Sơn Hà, Vượng Tài đi kéo nước.
Cũng may Tùy Ký có một xe ngựa, cũng may mấy người Đông Ân cần cù hiểu chuyện.
Cũng may mọi người đều biết nước đến không dễ, ngay cả xiêm áo dơ đều gom lại, cầm đến giặt ở dòng suối nhỏ ngoài trăm dặm.
"Nương......"
Tùy Duyên nhìn Bất Hối, "Làm sao vậy?"
"Nãi nãi nói muốn ăn rau cải......"
Tùy Duyên khẽ cắn môi, hôm nay cả Phục Hi thành, càng ngày càng ít đồ có thể mua, rất nhiều người cũng xa xứ, đi bên ngoài.
Mà họ không đi, nhất định ở lại chờ Hạo Nhiên trở lại.
Ít nhất, Tái đại nương vẫn tin tưởng, Hạo Nhiên có thể trở về.
"Bất Hối, một hồi, ta đi Túy Tiên lâu mua vài món ăn, các con ở nhà nấu cơm, được không?"
"Được!"
Tùy Duyên hít sâu một hơi, cầm theo hộp đựng thức ăn, trời chiều lửa nóng tỏa ra, đi tới Túy Tiên lâu.
Nhưng, rất nhanh Tùy Duyên phát hiện, có người đang theo dõi mình.
Trong lòng hơi thắt lại, giả bộ không biết, nhanh chóng đi tới Túy Tiên lâu.