Nhớ không ra Tùy Duyên liền không nghĩ nữa, dù sao ban đầu nàng cũng cố ý xóa đi hết trí nhớ trước đây, cho dù là tốt, hay là xấu, đều không nguyện nhớ lại nữa, nàng muốn, chính là cùng Bất Hối sống thật tốt.
Chuyện đó, không khiến nàng lo lắng.
Thân thiện nghênh đón nhưng không nịnh bợ cung phụng nói với Lâm chưởng quỹ, "Lâm chưởng quỹ, mau vào bên trong!"
Lâm chưởng quỹ ôm quyền, “Muội tử A Duyên, ta đưa bạc đến cho ngươi đây!"
Tùy Duyên cười, những lời này của Lâm chưởng quỹ, nàng thích nghe, "Vậy thì tốt, Lâm chưởng quỹ, các ngươi mau vào bên trong!"
Lâm chưởng quỹ gật đầu, cười nói với Triệu chưởng quỹ, "Triệu huynh, một hồi ngươi cần phải xốc lại mười phần tinh thần, muội tử A Duyên này thật sự là cao thủ nói chuyện làm ăn!"
Triệu chưởng quỹ nở nụ cười.
Giống như phật Di Lặc cười với Lâm chưởng quỹ, Triệu chưởng quỹ có vẻ tương đối lạnh lùng, đôi mắt kia, có ánh sáng lóe lên, vừa nhìn liền biết không phải là người dễ đối phó.
"Hai vị, mời vào bên trong!"
Lâm chưởng quỹ, Triệu chưởng quỹ vào đại sảnh của Tùy ký, ngồi xuống, Bất Hối bưng nước trà đi vào.
Động tác nhanh nhẹn đặt ở trước mặt Lâm chưởng quỹ, tự nhiên thoải mái cười một tiếng, trở lại phòng bếp, lại trốn ở phía sau cánh cửa từ phòng bếp đi ra đại sảnh nghe lén.
Ba người cùng ngồi xuống, Lâm chưởng quỹ mới giới thiệu, “Muội tử A Duyên, đây là Triệu chưởng quỹ của Túy Tiên lâu ở Phượng Hoàng thành!"
"Triệu chưởng quỹ, mời uống trà!"
Triệu chưởng quỹ gật đầu, nâng chung nước trà lên ngửi nhẹ, hơi nhíu mày, mùi vị này......
Tùy Duyên cười, "Là hôm trước cùng Hạo Nhiên ca đi Túy Tiên lâu nói chuyện làm ăn, Lâm chưởng quỹ tặng cho, hôm nay, mượn hoa hiến phật!"
Vừa nghe Hạo Nhiên ca, trong lòng Triệu chưởng quỹ hồi hộp, vội nói, "Trà ngon!"
Lại nhìn Lâm chưởng quỹ trêu ghẹo nói, "Lâm huynh, chờ ta trở về, ngươi ắt phải chuẩn bị một ít để cho ta mang về!"
"Đúng đúng đúng, nhất định, nhất định!"
Lâm chưởng quỹ có khả năng thúc đẩy bầu không khí, “Muội tử A Duyên, không dối gạt ngươi, Triệu huynh là vì bánh gạo nếp, bánh chưng, và sườn kho bánh chưng của ngươi mà tới!"
Lâm chưởng quỹ tự nhiên nói ra, ngược lại Tùy Duyên không cự tuyệt, "Vậy hai vị chưởng quỹ tính toán một lần mua đi phương pháp phối chế, hay là?"
Về sau Tùy ký không bao giờ có thể làm nữa?
Nếu như là về sau Tùy ký không bao giờ có thể làm nữa, nàng cũng sẽ không ngốc mà bán.
"Không không không, muội tử A Duyên, ý của ta là như thế này, Túy Tiên lâu chúng ta mua đi phương pháp phối chế, nhưng, sau này cho dù là bánh gạo nếp, bánh chưng cũng được, hay là sườn kho bánh chưng cũng được, đều dán nhãn hiệu của Tùy ký, ngươi xem như thế nào?"
Suy nghĩ thật sự chu đáo.
"Nhưng......" diễn đàn -LêQUýĐÔn-
Lâm chưởng quỹ thấy Tùy Duyên do dự, cười nói, “Muội tử A Duyên, về sau chúng ta tính thế này, hộp đựng thức ăn, chiếc đĩa dùng để trang trí bánh gạo nếp, bánh chưng, sườn kho bánh chưng, đều khắc ký hiệu của Tùy ký lên, sau khi mua phương pháp phối chế, ta sẽ không đến Tùy ký vận chuyển nữa, mà là do sư phó của chính Túy Tiên lâu chúng ta làm, muội tử A Duyên, ngươi vẫn có thể làm bán như cũ, nhưng mà, không thể là bất kỳ tửu lâu hoặc là buôn bán cá nhân nào ngoại trừ Tùy ký, ngươi thấy thế nào?"
Rất hấp dẫn, chuyện làm ăn rất câu người.
Tùy Duyên do dự.
Nói cách khác, từ đó về sau, trong Tùy ký, tất cả mọi thứ, đều có thể liên quan đến Túy Tiên lâu.
Ôm lấy cây đại thụ Túy Tiên lâu này, tương lai Tùy ký, bừng sáng.
Tùy Duyên nhìn Lâm chưởng quỹ, không biết rõ, tại sao Lâm chưởng quỹ lại đối xử tốt với nàng như vậy?
Chẳng lẽ, là bởi vì quan hệ với Hạo Nhiên?
"Lâm chưởng quỹ, ngươi có thể để cho ta suy nghĩ thật kỹ không?"
Lâm chưởng quỹ nhìn Tùy Duyên, nhắc nhở, "Được, muội tử A Duyên, nhưng mà, có thể thời gian suy nghĩ của ngươi không nhiều lắm, ít ngày nữa Triệu huynh sẽ lên đường trở về Phượng Hoàng thành!"
Tùy Duyên gật đầu, "Ta hiểu!"
Cành ô liu tốt như vậy, là nhận hay là không nhận?
Tùy Duyên trầm tư một hồi, mới tiếp tục nói, "Lâm chưởng quỹ, nếu như sau này cửa tiệm Tùy ký, mở khắp Đại Chu quốc, có tính là ta làm trái với thoả thuận hay không?"
Lâm chưởng quỹ và Triệu chưởng quỹ cùng nhìnTùy Duyên.
Giọng điệu thật lớn.
Nhưng mà, chẳng biết tại sao, bọn họ lại cảm thấy, Tùy Duyên có thể làm được.
Sau khi hai người nhìn nhau, Lâm chưởng quỹ gật đầu, "Không tính, muội tử A Duyên thật bản lĩnh, ngày Tùy ký trải rộng khắp Đại Chu quốc, sắp tới. Nhưng mà, vẫn hi vọng muội tử A Duyên, truyền dạy nhiều thực đơn cho Túy Tiên lâu, dĩ nhiên, muội tử A Duyên, cũng có thể yên tâm, Túy Tiên lâu cũng sẽ giao cho muội tử A Duyên một khoản bạc xứng đáng với phương pháp phối chế!"
Tùy Duyên cười, "Chuyện này dễ bàn!"
Tùy Duyên nói xong, nghiêng đầu, "Bất Hối, đi chuẩn bị giấy và bút mực!"
Bất Hối nghe vậy, đáp một tiếng, bịch bịch bịch chạy lên gác.
Không bao lâu, Tùy Duyên viết xong thỏa thuận đưa cho Lâm chưởng quỹ xem, sau khi Lâm chưởng quỹ xem, trong lòng thầm giật mình.
Tùy Duyên khá lắm suy nghĩ thấu đáo, tính toán nhanh nhẹn.
Từng điều, đều đặt Tùy ký ở vị trí có lợi nhất, cho dù tương lai thay đổi như thế nào, Tùy ký vĩnh viễn là nơi có lợi nhất, quan trọng nhất, còn đẩy rất nhiều trách nhiệm cho Túy Tiên lâu.
Thật ra thì cũng không coi là đẩy.
Theo như lời trên thoả thuận, cũng hợp tình hợp lý.
Mỗi một thực đơn, cho dù lớn lớn nhỏ nhỏ, chế biến phức tạp, hay là đơn giản, Túy Tiên lâu cũng phải cho Tùy ký một trăm lượng bạc.
Mà mỗi tháng Tùy ký phải cung cấp cho Túy Tiên lâu phương pháp phối chế một thực đơn.
Mỗi tháng một thực đơn, nói rõ, nói rõ Tùy Duyên cũng không phải là một người bình thường, cho dù vì sao lưu lạc đến đây, tất cả đều là quá khứ.
Nàng, đang cố gắng xoay người.
Vì mình, vì nữ nhi, trải qua cuộc sống thật tốt đẹp. Lâm chưởng quỹ đứng lên, thận trọng ôm quyền với Tùy Duyên, “Muội tử A Duyên, hôm nay Lâm mỗ phải học hỏi rồi!"
Còn có thể viết thoả thuận thành dạng này.
Hắn phục.
Tùy Duyên vội đứng lên, "Lâm chưởng quỹ, là ta bụng dạ hẹp hòi rồi, nhưng mà, Tùy ký không hề vững chắc, không chịu được bất kỳ sóng gió gì, cho nên......"
"Ta hiểu!"
Tùy Duyên thấy Lâm chưởng quỹ như vậy, trong lòng cảm kích, "Lâm chưởng quỹ, sau khi ngươi trở về, sáng mai để cho người tới đây học nấu cơm thức ăn thịt cá đi, dù sao về sau không cần bận rộn chuẩn bị bánh gạo nếp, ta cũng mừng rỡ nhẹ nhõm!"
Lâm chưởng quỹ nghe vậy, mừng rỡ, vội từ trong ngực lấy ngân phiếu ra, đếm mười sáu tấm đặt ở trước mặt Tùy Duyên, “Muội tử A Duyên, chỗ này là bạc cho phương pháp phối chế trong một năm, ngươi đếm đi!"
"Chuyện này......" Tùy Duyên kinh ngạc.
Lâm chưởng quỹ cười, “Muội tử A Duyên, không dối gạt ngươi, trước khi đến, ta đã có tính toán, cho nên mới chuẩn bị số bạc này!"
Tùy Duyên bật cười, nhận lấy.
Mới nói với Lâm chưởng quỹ, "Lâm chưởng quỹ, có đôi lời, không biết có nên nói hay không?"
“Muội tử A Duyên, cứ nói đừng ngại!"
"Nếu như ta đưa cho Lâm chưởng quỹ phương pháp thực đơn độc nhất, Lâm chưởng quỹ tính toán như thế nào?"
"Dĩ nhiên là ưu tiên phổ biến, sau đó......" Lâm chưởng quỹ nói xong, đột nhiên im lặng.
Không đúng, nhưng cuối cùng không đúng chỗ nào, Lâm chưởng quỹ nói không nên lời.
Tùy Duyên cười, "Lâm chưởng quỹ, có đôi lời gọi là dục tốc tắc bất đạt, nếu như ngươi chỉ đưa món ăn ra, có lẽ vừa mới bắt đầu buôn bán sẽ tốt đến không ngờ, nhưng mà sau đó nếu như ngươi vẫn không đưa ra món ăn mới, những khách nhân sẽ như thế nào?"
"Chuyện này......" Lâm chưởng quỹ suy nghĩ sâu xa.
Tùy Duyên tiếp tục nói, "Sao ngươi không mỗi tháng đưa ra một món ăn mới, khách nhân sẽ mong đợi, Túy Tiên lâu mới sẽ trường thịnh không suy, Lâm chưởng quỹ, ngươi thấy sao?"
Lâm chưởng quỹ sững sờ nhìn Tùy Duyên, một hồi lâu, mới lấy lại tinh thần, nhìn Triệu chưởng quỹ, Triệu chưởng quỹ khẽ gật đầu.
"Ý kiến hay, ý kiến hay, muội tử A Duyên, trời sinh kỳ tài buôn bán!"
"Không không không, là Lâm chưởng quỹ khen lầm rồi!"
Những điều này, đều là ở thế kỷ hai mươi mốt, từ những poster thương mại, hoặc là nghe được trong bản tin.
Nói trắng ra là, chính là lạt mềm buộc chặt.
Tiễn Lâm chưởng quỹ và Triệu chưởng quỹ đi, Tùy Duyên ngồi ở đại sảnh Tùy ký, nhìn thoả thuận và ngân phiếu trong tay.
Không hiểu rõ, tại sao mình đồng ý?
"Nương......"
Bất Hối đi tới bên cạnh Tùy Duyên, nắm tay Tùy Duyên thật chặt, mặt tràn đầy lo lắng.
Tùy Duyên ngẩng đầu nhìn Bất Hối, trong nháy mắt con ngươi sáng lên.
Nàng lập tức hiểu, vì cái gì?
Là vì Bất Hối, vì tương lai của Bất Hối, vì cuộc sống sau này của nàng và Bất Hối, có thể càng ngày càng tốt.
"Bất Hối, chúng ta sẽ thật tốt, hạnh hạnh phúc phúc!"
Mũi Bất Hối chua xót, "Nương......"
Mẫu thân là bởi vì nàng, bởi vì nàng, mới thỏa hiệp sao?
Đúng vậy chứ?
Tùy Duyên đưa tay, ôm Bất Hối vào trong ngực, "Bất Hối, con thật sự muốn cái gì?"
"Con muốn, ở bên cạnh mẫu thân, không cần sơn hào hải vị, không cần vải vóc tơ lụa, cũng không cần nhiều vàng bạc châu báu, con muốn, mẫu thân thật khỏe mạnh, thật vui vẻ!"
Tùy Duyên cảm động gật đầu.
Có nữ nhi như thế, Tùy Duyên nàng cảm thấy mĩ mãn.
Phải trả giá cũng cam tâm tình nguyện.
Chu thị chờ trong phòng bếp, chuyện xảy ra ở đại sảnh, nàng lắng tai nghe, ít nhiều cũng nghe vào đôi chút, lúc này, đối với Tùy Duyên là hâm mộ, lại bội phục.
Vừa định đứng dậy, đi nói mấy câu với Tùy Duyên, hậu viện liền truyền đến tiếng thét chói tai như giết heo của Điền thị.
"Ai nha, mấy tên ăn xin các ngươi là từ đâu tới, sát thiên đao, dọa chết người!"
Chu thị vội vàng chạy ra ngoài.
Tùy Duyên và Bất Hối ở trong đại sảnh nghe thấy tiếng thét chói tai của Điền thị, cũng vội vàng ra cửa sau xem thử rốt cuộc là chuyện gì.
Điền thị cũng không phải là phụ nhân đặc biệt chanh chua, nhưng mà bởi vì ở nhà của Hạo Nhiên, gặp được Tái đại nương, bị Tái đại nương khen ngợi một lần, trong lòng vui vẻ, đi bộ cũng hơi uyển chuyển.
Lại ở cửa sau Tùy ký, bị những người bẩn thỉu, xanh xao vàng vọt dọa sợ hết hồn, mới hét rầm lên.
Quý thị vội kéo mấy đứa bé ra phía sau, không ngừng nói xin lỗi với Điền thị.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi......"
Điền thị vốn định nổi giận, lại thấy mấy người Quý thị mặc dù xiêm áo cũ rách, nhưng dù gì vẫn sạch sẽ, "Thôi, thôi!"
Chu thị mở cửa, vội hỏi Điền thị, "Tẩu tử, làm sao vậy?"
Điền thị khoát tay, "Không có việc gì, chỉ là bị dọa sợ thôi, không có việc gì!"
Tùy Duyên cũng dắt Bất Hối đi tới, "Tẩu tử, đã xảy ra chuyện gì?"
Điền thị nhìn thấy Tùy Duyên, cười đến híp cả mắt, “Muội tử A Duyên, không có việc gì, không có việc gì, chỉ là bị dọa sợ, không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại!"
Tùy Duyên vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy Quý thị.
Bẩn thỉu, cả người nhếch nhác, sắc mặt trắng bệch, giống như là mất máu quá nhiều, lại càng thêm tiều tụy.
Hai mắt xám tro, đó là tuyệt vọng, hơi thở của cái chết. Hôm qua lúc đi, không phải còn vui mừng phấn chấn, tràn đầy hi vọng, làm sao mới một đêm?
Lại nhìn phía sau nàng, mấy đứa bé, lớn nhỏ không đều, đang dựa vào trên vách tường, nam nhân gầy đến mức chỉ còn dư da bọc xương.
"Quý đại tỷ?"
Quý thị nhìn thấy Tùy Duyên, hốc mắt liền tràn đầy tràn nước mắt, thân thể mềm nhũn, quỳ xuống.
"Tẩu tử......"
"Nương......"
"Di......"
Tùy Duyên nghĩ đến đã từng không thể bước đi, được Bất Hối kéo mình đi ăn xin, lại nghĩ đến ở hẻm nhỏ, thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, trong lòng nhíu lại, tiến lên, nắm cánh tay Quý thị thật chặt.
"Quý đại tỷ, có lời gì chúng ta nói đã!"
“Muội tử, muội tử, ngươi giúp ta đi, ngươi cứu ta đi, van ngươi, van ngươi......"