Cá Voi Cô Đơn

Chương 87: Ngoại truyện 6: Năm này qua năm khác (5) - Hoàn

Tắt vòi hoa sen, Lạc Tĩnh Ngữ lau khô người và tóc, bước ra khỏi phòng tắm.


Anh mặc quần áo, đánh giá gương mặt bản thân trước gương, nghĩ đến lời đạo diễn Nhậm nói —— gương mặt này có thể xuất hiện trên màn hình TV, còn có Hoan Hoan, một tập phim hoàn chỉnh! Đó là điều mà anh chưa bao giờ nghĩ đến trước đây.


Anh vẫn rất băn khoăn, trở về phòng ngủ, nhìn Chiêm Hỉ lười biếng dựa vào đầu giường chơi điện thoại, Quà Tặng nằm bên người cô, chiếm lấy vị trí của anh.
Lạc Tĩnh Ngữ bước tới trèo lên giường, con mèo con chạy thoát nhưng không xuống giường, vẫn dính bên cạnh anh.


Từ khi hai người mở cửa hàng, ban ngày Quà Tặng phải ở nhà một mình, sau khi về đến nhà thì rất đeo bám, không thèm kén cả chọn canh nữa, ngay cả Chiêm Hỉ cũng đeo bám. Hai người cũng quen ngủ cùng Quà Tặng ở trên giường, trừ khi làm trò gây âm thanh quá lớn, Quà Tặng không thể không đi, mèo nhỏ cũng không thù dai, chờ bọn họ làm xong sẽ nhảy phốc lên giường, nằm vào một bên của Lạc Tĩnh Ngữ.


Chiêm Hỉ đặt điện thoại nói với Lạc Tĩnh Ngữ: 【 Nằm sấp xuống, em sẽ massage cho anh một chút. 】
Mấy ngày nay Lễ hội sáng tạo rất vất vả, hằng ngày anh phải làm việc từ sớm đến tối, vai và cổ đúng thật rất mỏi mệt. Lạc Tĩnh Ngữ ngoan ngoãn nằm sấp xuống, Chiêm Hỉ giúp anh massage vai và cơ lưng căng cứng.


Anh đưa lưng về phía cô, Chiêm Hỉ không nói được. Lạc Tĩnh Ngữ áp má vào gối, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, tự hỏi không biết có nên tâm sự với Hoan Hoan hay không, lại nghĩ mấy ngày nay cô cũng rất mệt, sao không nghỉ ngơi một đêm trước rồi nói sau? Còn có, sau khi gặp Từ Khanh Ngôn anh liền nhớ tới cuộc trò chuyện lần trước, vấn đề đó chưa nói với Hoan Hoan......


Cơ vai của anh dần dần giãn ra, Lạc Tĩnh Ngữ vô tình nhắm hai mắt. Lúc này, Chiêm Hỉ vỗ lên lưng anh, cả người đè lên lưng anh, ôm lấy hôn lên mặt, Lạc Tĩnh Ngữ cười mở to mắt, xoay người nhìn cô, Chiêm Hỉ cười hì hì nói: "Em cho rằng anh đã ngủ rồi."


Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường nhìn cô.
Quà Tặng thích bầu không khí như vậy, vui vẻ trườn lên đùi Lạc Tĩnh Ngữ, thoải mái nheo nheo mắt.
Chiêm Hỉ ngồi xếp bằng, nghiêng đầu nheo nheo mắt, hỏi: "Anh suy nghĩ gì thế?"


Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào cô rồi dùng thủ ngữ nói: 【 Mệt không? Ngủ đi! 】
"Không tâm sự sao?" Chiêm Hỉ đến gần hơn, học theo tư thế của mèo con ghé lên người anh ngẩng đầu, "Có lẽ em không ngủ được, ban ngày quá phấn khích."


Lạc Tĩnh Ngữ thật sự cũng không ngủ được, sau khi từ Thượng Hải trở về vẫn luôn có tâm sự, chỉ là vì chuẩn bị cho Lễ hội sáng tạo, hơn một tháng nay vẫn chưa nghĩ ra làm sao để nói với Chiêm Hỉ.


Chiêm Hỉ từ trong mắt có thể nhìn ra được anh có tâm sự, nhưng anh không nói, cô cũng không đoán được nội dung cụ thể.
Lạc Tĩnh Ngữ là một người như vậy, lúc nào cũng rất khó có thể bộc lộ suy nghĩ của mình, anh đã quen đem mọi chuyện giấu trong lòng.


Nhân viên khi mới tiếp xúc với anh đều cho rằng tính cách anh lạnh lùng, tính tình tuy tốt, nhưng lại không dễ bộc lộ tình cảm. Chỉ có Chiêm Hỉ biết, đây là cách để anh tự bảo vệ mình, tựa như anh trước kia ra cửa luôn mang khẩu trang, đôi tay đút vào túi quần, anh không giỏi giao lưu với người lạ nên chỉ có thể che giấu bản thân bằng cách mặc những bộ đồ tối màu.


Trên thực tế, anh là một người siêu ấm áp và tốt bụng, nếu nhìn kỹ vào đôi mắt của anh, sẽ biết được trong đôi mắt đó không có sự thù địch, ánh mắt trong trẻo dịu dàng, nếu không có màu sắc tự vệ, Chiêm Hỉ cảm thấy dù thầy Lạc bị ai chèn ép vò nát cũng sẽ không tức giận.


Cô quơ tay: 【 Tâm sự đi, dù sao ngày mai cũng được nghỉ ngơi, em đã nói với Nhạc Kỳ ngày mai chúng ta không đến cửa hàng, có việc anh ấy sẽ liên lạc với em. Tiểu Ngư, hôm nay gặp đạo diễn Nhậm, anh có vẻ không quan tâm đến những gì bà ấy nói? 】
Lạc Tĩnh Ngữ hỏi: 【 Em cảm thấy tốt không? 】


Chiêm Hỉ bĩu môi: 【 Suy nghĩ của em là, có thể xem xét, vẫn chưa nghĩ ra khuyết điểm. 】
Lạc Tĩnh Ngữ mím môi nhìn cô, một lúc sau mới khoa tay múa chân: 【 Hoan Hoan, em đã từng nghĩ nếu chia tay thì phải làm thế nào chưa? 】
Chiêm Hỉ: "......"


Cô thật sự không thấy Lạc Tĩnh Ngữ là người theo chủ nghĩa bi quan đấy! Hai người đang yêu đương nồng nhiệt, sao có thể nghĩ đến chuyện chia tay?
Chiêm Hỉ không hề tức giận, kiên nhẫn hỏi: 【 Anh có suy nghĩ gì, nói em biết đi? Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay. 】


Nói một chủ đề nghiêm túc như vậy, Lạc Tĩnh Ngữ không muốn nằm, vỗ lên cánh tay Chiêm Hỉ bảo cô ngồi thẳng lên, đừng dựa vào anh nữa.
Quà Tặng cũng bị đuổi đi, rất không vui mà nằm một bên "xem" nhóm thú hai chân nói chuyện.


Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ ngồi đối mặt trên giường, nghiêm túc nói chuyện: 【 Hiện tại chúng ta bên nhau rất tốt, có thể quay phim. Nhưng nếu sau này chúng ta chia tay thì bộ phim này sẽ không biến mất, anh thì không sao, còn em thì không tốt, đây không phải WeChat hay Weibo. 】


Anh chỉ vào điện thoại trên bàn đầu giường, ánh mắt có chút buồn bã: 【 Có thể giới hạn thời gian trong vòng bạn bè, để người khác không xem được, Weibo cũng có thể xóa, ảnh của chúng ta cũng có thể ẩn đi. Sau khi hai người chia tay, tất cả những bằng chứng đã từng ở bên nhau đều có thể bị loại bỏ, chỉ cần bản thân không nói ra và người khác cũng không nhắc đến, thời gian càng lâu thì ảnh hưởng càng ít, giống nư anh trai của em vậy, có thể thử quan hệ mới.


Nhưng quay phim thì không! Đó không phải là điều chúng ta có thể quyết định, phim sẽ luôn ở đó, một năm hai năm, năm năm mười năm, có thể 20 năm sau còn có người tìm ra xem. Trong phim anh và em là người yêu của nhau, đây không phải là phim truyền hình và anh cũng không phải là diễn viên, đây là phim tài liệu có thật, vậy nếu chúng ta chia tay thì sao? Em có bạn trai mới, còn kết hôn với anh ta thì sao? Làm mẹ rồi thì sao? Chồng và các con em xem lại bộ phim này, nhìn thấy anh, gia đình chồng của em xem bộ phim này, bọn họ sẽ nghĩ gì? Sẽ không vui! Không ai vui cả, nếu bộ phim này khiến cuộc sống của em không hạnh phúc, anh chắc canh sẽ không quay. 】


Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ đã ở bên nhau một năm rưỡi, từ lâu đã quen với cách diễn đạt bằng thủ ngữ của anh, hiện tại thực sự không bọn họ còn rào cản trong giao tiếp, cô có thể hiểu tất cả những lời anh nói. Sau khi xem xong một tràng dài thủ ngữ, cô không thể không cảm khái, điều anh nghĩ...... Cũng thật dài đấy.


Chỉ là tâm trí Chiêm Hỉ đang hoang mang: 【 Anh nói có lý. Nhưng mà, vì sao chúng ta sẽ chia tay? Chúng ta không cãi nhau, vì sao anh cảm thấy em sẽ có bạn trai mới, còn kết hôn sinh con cùng người ta? Tiểu Ngư, anh không muốn kết hôn với em sao? 】
Tại sao anh không muốn chứ?


Lạc Tĩnh Ngữ nằm mơ cũng muốn, nhưng anh thực sự không quyết định được nhiều thứ.


Anh thở dài thật sâu, hai tay nâng lên hạ xuống, sau mấy lần mới can đảm khoa tay múa chân nói: 【 Hoan Hoan, anh muốn kết hôn với em, nhưng anh không thể ích kỷ, anh có thể làm thể làm ba. Em nghĩ đến Cao Tinh đi, nhóc rất đáng yêu, nhưng không nghe thấy, anh tuyệt đối sẽ không để con trai mình không nghe thấy, chỉ cần có một chút xác xuất bị khiếm thính, anh sẽ không thử. 】


Cao Tinh chính là con của Lạc Hiểu Mai, đã 6 tháng tuổi, ngoại hình là sự kết hợp ưu điểm củaLạc Hiểu Mai và Cao Nguyên, ăn được ngủ được, rất thích cười và rất hay khóc, Mẹ Cao Nguyên đưa nhóc đi chơi công viên, ai cũng bảo đây là một cậu bé khỏe mạnh xinh đẹp, không ai có thể đoán được là khiếm thính.


Chiêm Hỉ hiểu những lo lắng của Lạc Tĩnh Ngữ, vẫn luôn luôn hiểu, nhưng ở giai đoạn này cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ vì nguyên nhân này mà chia tay Lạc Tĩnh Ngữ. Bọn họ đến với nhau không dễ dàng, ngay cả mẹ cô cũng đồng ý mối quan hệ này, sao anh có thể bi quan như vậy?


Chiêm Hỉ nặng nề quơ tay: 【 Em đã nói rồi, kết hôn không nhất định phải sinh con! Còn nữa, Cao Tinh có thể làm ốc tai điện tử, bác sĩ nói, nhóc có thể nghe được âm thanh, có thể học nói. 】


Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu liên tục: 【 Dù Cao Tinh gắn ốc tai điện tử, vẫn sẽ không giống những đứa trẻ bình thường, lúc nói chuyện cũng sẽ không giống tốt như trẻ con bình thường, lúc lớn lên, rất nhiều việc vẫn không làm được. 】


Anh đưa tay chạm lên gương mặt Chiêm Hỉ, ánh mắt buồn bã, 【 Hoan Hoan, bây giờ em còn trẻ, cảm thấy kết hôn có thể không cần con cái, mấy năm nữa suy nghĩ của em thay đổi thì làm sao đây? Khi kết hôn chị gái và anh rể cũng đã bàn bạc không cần con cái, nhưng sau đó suy nghĩ của họ thay đổi. Gia đình của anh...... thật là xui xẻo, giống như bị nguyền rủa vậy. Những người anh em họ khác của ba anh, nhiều gia đình đã sinh ra những đứa con khỏe mạnh. Chỉ có gia đình bọn anh, từ bà nội, đến ba, rồi đến anh và chị gái, lại đến Cao Tinh, bốn thế hệ, toàn bộ đều bị khiếm thính, một đứa bé khỏe mạnh cũng không có! Anh không thể đánh cuộc, hay dùng thân thể của em để đánh cuộc, chuyện này anh luôn kiên trì, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. 】


Chiêm Hỉ không biết phải thuyết phục như thế nào, chuyện này xem ra đã rơi vào bế tắc rồi. Xem suy nghĩ của Tiểu Ngư, anh sẽ không đồng ý kết hôn với cô trừ khi giải quyết được vấn đề của đứa trẻ. Vậy phải làm thế nào dể giải quyết vấn đề con cái đây? Cô đã nói chấp nhận không cần con cái, anh lại sợ cô đổi ý, không tin.


Cô phải làm sao để anh tin tưởng? Miệng nói chắc canh là không được, vốn dĩ cần thời gian để chứng minh. Chiêm Hỉ còn chưa tròn 25 tuổi, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô cảm thấy lo lắng của Lạc Tĩnh Ngữ không phải không có lý, bây giờ cô có thể chấp nhận việc không có con, nhưng năm năm nữa, mười năm nữa thì sao?


Bản thân Chiêm Hỉ cũng không thể nói chắc, trong lòng cô chỉ rõ một điều, cô yêu Lạc Tĩnh Ngữ, không thể chấp nhận phải rời xa anh.
Bạn trai của cô không thể nói, luôn lặng lẽ nhìn cô với nụ cười trên môi.


Ở bên anh, cô cực kỳ an tâm, nói chuyện làm việc tự do tự tại, chỉ cần nghĩ đến anh, cô liền bật cười.
Chiêm Hỉ không biết người khác yêu đương ra sao, La Hân Nhiên cùng Vỏ Tôm chia tay rồi quen lại, lúc tốt thì tình chàng ý thϊế͙p͙, lúc cãi nhau thì tựa như sấm chớp đùng đùng.


Còn cô và Lạc Tĩnh Ngữ thì khác, giữa họ có một sự thấu hiểu ngầm khó tả, thường thì chỉ cần nhìn một cái là biết được ý định của nhau.


Bọn họ chưa từng nghi ngờ, càng không cãi vã, làm chuyện gì cũng đều thương lượng. Dù cho Lạc Tĩnh Ngữ không ở bên cạnh cô, cô đều hoàn toàn tin tưởng anh, còn cả nhớ nhung khôn nguôi.


Đề tài có vẻ hơi lạc hướng, Chiêm Hỉ quyết định giải bày, dùng thủ ngữ hỏi: 【 Tiểu Ngư, nghĩ, chúng ta có thể đến bệnh viện tư vấn và hỏi bác sĩ, có cách nào khác để giúp được chúng ta hay không? Em biết chị của anh cũng từng nhờ đến bác sĩ, nhưng đây là chuyện của chính chúng ta, không thể chỉ tham khảo kinh nghiệm của chị, cần phải tự mình đi hỏi một chút. Hiện tại kỹ thuật y học rất tân tiên, có lẽ sẽ có những biện pháp khác. Cho dù không có, em thật sự không gạt anh, em yêu anh, có thể không cần con, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay. 】


Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô một lúc lâu, trả lời: 【 Cô Từ nói với anh một cách. 】
Chiêm Hỉ hỏi: 【 Là gì? 】
Lạc Tĩnh Ngữ cầm điện thoại đánh chữ cho cô xem: 【 Thụ tinh ống nghiệm (IVF- In Vitro Fertilization). 】


Tất nhiên Chiêm Hỉ biết IVF, nhưng trong suy nghĩ của cô, công nghệ này dành cho những cặp vợ chồng khó thụ thai tự nhiên, nhất thời không hiểu IVF có thể giúp Lạc Tĩnh Ngữ như thế nào.
Cô nắm bắt được một điểm quan trọng—— Cô Từ nói với Lạc Tĩnh Ngữ.


Điều này có nghĩa là Lạc Tĩnh Ngữ và cô Từ từng nói về đề tài con cái hôn nhân. Chả trách sau khi từ Thượng Hải trở về, Tiểu Ngư có chút kỳ lạ, cách anh nhìn cô trong hôn lễ Viên Tư Thần, không biết anh đã nghĩ chuyện này bao lâu rồi, chắc hẳn rất phiền não nhỉ?


Chiêm Hỉ yên tâm, đêm đã khuya, cô cũng không tính lên mạng chuyện thụ tinh trong ống nghiệm, cô nói với Lạc Tĩnh Ngữ: 【 Cô Từ nói luôn có lý, vậy thì chúng ta hãy đến bệnh viện hỏi thăm một chút, anh và em cùng đi. Tiểu Ngư, em biết chuyện này rất quan trọng đối với anh, nhưng thật ra nó không quan trọng như vậy, em cũng không yếu ớt như anh nghĩ đâu. Rất nhiều chuyện, em nguyện ý cùng anh gánh vác, đừng quá áp lực, em nghĩ anh hiểu mà. 】


Lạc Tĩnh Ngữ rất hiểu, chỉ là lập trường của anh và Chiêm Hỉ không giống nhau, vấn đề này là do anh, do vấn đề di truyền gene, không phải cứ cố gắng là có thể giải quyết, cảm giác bất lực đó khiến anh mất tinh thần.


Thời gian bên cạnh Chiêm Hỉ càng lâu, càng cảm thấy cô rất tốt, càng yêu cô, cũng càng hoang mang, càng sợ hãi, sợ...... mất đi cô.


Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, Chiêm Hỉ trở về đề tài ban đầu: 【 Như vậy, về bộ phim của đạo diễn Nhậm, chúng ta sẽ trả lời thế nào? Anh vẫn không đồng ý sao? Nếu anh không đồng ý, không sao hết, em sẽ từ chối, không thể trì hoãn công việc của bà ấy. 】


Lạc Tĩnh Ngữ chưa nghĩ xong, hỏi Chiêm Hỉ: 【 Em thật sự không ngại quay phim sao? 】


Chiêm Hỉ bật cười, nhẹ nhàng quơ tay: 【 Tất nhiên không ngại rồi! Đây là cơ hội rất tốt, anh đã xem bộ phim tài liệu về món ăn nổi tiếng đó chưa? Rất nhiều món ăn của địa phương đều nổi tiếng dựa vào phim tài liệu đấy, không chừng hoa vải cũng có thể, Cá Mừng Vui cũng sẽ nổi đấy! 】


Lạc Tĩnh Ngữ vẫn than vãn: 【 Anh không nghĩ sẽ nổi. 】


"Bây giờ là thời đại của Internet, thời đại của phương tiện truyền thông mới." Chiêm Hỉ nói, "Kinh doanh cửa hàng không dễ dàng, chúng ta mở phòng trà, vốn dĩ không phải muốn dùng trà để kiếm tiền mà chỉ xem nó tạo thành một bước đệm, hiện tại Cá Mừng Vui làm ăn khấm khá, sau này thì không chắc. Phim tài liệu của đạo diễn Nhậm là một cơ hội rất tốt quảng bá, Tiểu Ngư, anh phải tin tưởng vào bản thân, anh là người rất hấp dẫn, đạo diễn Nhậm tìm đến chúng ta không phải không có đạo lý, em cảm thấy đôi ta thực sự rất phù hợp với sự lựa chọn của bà ấy, nếu em làm đạo diễn cũng sẽ muốn quay anh."


Lạc Tĩnh Ngữ nhíu mày, nhìn cô đầy nghi ngờ: 【 Vì sao? Anh cảm thấy anh rất bình thường, còn không nghe thấy, anh cũng không biết diễn, không hiểu phải quay như thế nào. 】


"Phim tài liệu, làm sao có thể diễn được? Càng chân thật càng chuyên sâu, thì càng đẹp." Chiêm Hỉ tiếp tục nói thủ ngữ,【 Anh chỉ cần khiến bản thân trước ống kính chân thật là được. Tiểu Ngư, đừng nghĩ đến việc kết hôn sau này, em vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó, hãy nói chuyện hiện tại đi. Em nghĩ cơ hội này không tồi, đương nhiên, quyền quyết định vẫn là của anh, em toàn toàn tôn trọng quyết định của anh. 】


Lạc Tĩnh Ngữ tự hỏi thật lâu, vẫn không quyết định: 【 Để anh nghĩ lại. 】
"Ừm." Chiêm Hỉ ôm lấy anh hôn một cái, "Chúng ta ngủ trước đi, mấy ngày nay anh cũng mệt sắp chết rồi."
Lạc Tĩnh Ngữ nhéo gương mặt cô, ánh mắt thương tiếc: 【 Em cũng mệt mỏi. 】


"Em không mệt." Chiêm Hỉ mỉm cười, "Ở bên anh thật sự rất vui. Em chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi."
Cô đắp tấm chăn ấm lên hai người, tắt đèn bàn, trong phòng trở nên tối tăm.
Chiêm Hỉ đến gần Lạc Tĩnh Ngữ, chạm đến tay của anh, nhanh chóng bị anh kéo vào lòng.
——


Lạc Tĩnh Ngữ lần này cân nhắc hơn một tuần, trong tuần đó, anh cùng Chiêm Hỉ còn phải tìm xem thử các bộ phim khác của đạo diễn Nhậm.


Nhậm Hồng là một đạo diễn phim tài liệu và cũng đã thực hiện một số bộ phim văn học nghệ thuật với kinh phí nhỏ. Phong cách quay của bà rất tinh tế và đầy tính nghệ thuật, am hiểu từ những cảm xúc vụn vặt trong đời sống bình thường của con người, không có tình tiết plot twist hay cao trào gì cả. Xem xong mới cảm nhận được những thăng trầm của cuộc đời, để mọi người hiểu được những suy nghĩ và tình cảm của bà


Chiêm Hỉ nói chuyện vài lần qua điện thoại với Nhậm Hồng, rồi nói những ý tưởng khách quan của bà với Lạc Tĩnh Ngữ. Cuối cùng, Lạc Tĩnh Ngữ đã đồng ý, hai bên ký kết hợp đồng, hẹn quay phim vào đầu mùa thu, phân giai đoạn cùng chụp nửa năm, tiếp tục quay theo từng giai đoạn trong nửa năm cho đến cuối mùa xuân năm sau, phòng trà Cá Mừng Vui và 1504 sẽ là các địa điểm quay chính.


Sau khi hoàn thành thỏa thuận này, Chiêm Hỉ thật sự cùng Lạc Tĩnh Ngữ đến một bệnh viện hạng 3 ở Tiền Đường, đăng ký tư vấn tại trung tâm sinh sản. Lạc Tĩnh Ngữ mang theo xét nghiệm gen của Lạc Hiểu Mai và Cao Tinh làm minh chứng cho lịch sử di truyền của gia đình anh, bác sĩ bảo anh và Chiêm Hỉ cũng phải làm xét nghiệm gen.


Hai người còn kiểm tra sinh sản cơ bản, Lạc Tĩnh Ngữ yêu cầu kiểm tra chất lượng t*ng trùng của mình, bác sĩ đưa cho anh một chiếc cốc nhỏ và yêu cầu anh vào phòng lấy t*ng trùng.


Lạc Tĩnh Ngữ chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ đến một nơi như vậy, trong phòng nhỏ không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường, một bồn rửa tay, có nước rửa tay diệt khuẩn và khăn giấy, còn có một bức hình cơ thể trần trụi của nam và nữ......


Lạc Tĩnh Ngữ nhìn tấm hình này, đỏ mặt như muốn bốc lửa, ngồi ở mép giường sững sờ hồi lâu mới rửa tay kéo quần xuống......


Anh không nhìn hình mà nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra gương mặt của Chiêm Hỉ. Hai người đang rất hài hòa, cả hai đều rất vui sướng, Lạc Tĩnh Ngữ thích nhìn biểu cảm của cô thông qua ánh sáng yếu ớt, có đôi khi còn tò mò chạm đến của yết hầu cô, muốn biết cô có rên hay không.


Chỉ là, mỗi lần đều bị Chiêm Hỉ đánh lên tay, rồi nhéo eo, Lạc Tĩnh Ngữ rất yêu bộ dạng vừa xấu hổ vừa thẹn thùng đó, nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ.


Anh nghĩ đến cô như vậy...... Hơi thở càng lúc càng gấp gáp, sắc mặt càng lúc càng nóng, cuối cùng vào một thời khắc nào đó, anh nghiến răng, nhịn không được kêu lên, hoàn thành nhiệm vụ lớn này.


Sau khi từ căn phòng tối đi ra, Lạc Tĩnh Ngữ đưa cốc cho y tá, vừa nhìn thấy Chiêm Hỉ liền đỏ mặt vô cớ khi. Bên cạnh còn có hai đôi nam nữ đến kiểm tra, Lạc Tĩnh Ngữ cúi đầu, không dám nhìn bọn họ, lén nhìn sang Chiêm Hỉ, phát hiện cô đang cười.
Lạc Tĩnh Ngữ: "......"


Sau đó, anh được bác sĩ thông báo, nếu bọn họ thực sự muốn làm IVF, loại quá trình chiết xuất t*ng trùng này có thể phải trải qua nhiều lần.
Lạc Tĩnh Ngữ: Xong đời.


Hai ngày sau, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ đến bệnh viện lấy kết quả, thân thể hai người đều rất khỏe mạnh, chất lượng t*ng trùng của Lạc Tĩnh Ngữ rất tốt, kiểm tra phụ khoa của Chiêm Hỉ cũng không có vấn đề, đều là trạng thái và độ tuổi rất thích hợp để thụ thai.


Báo cáo xét nghiệm gen được đưa tới muộn nhất.


Không có gì bất ngờ, Lạc Tĩnh Ngữ giống như Lạc Hiểu Mai, cũng bị đột biến dị hợp tử tại vị trí gen gjb , đây là nguyên nhân dẫn đến chứng điếc bẩm sinh của anh. Điều đáng mừng là bác sĩ cho anh biết, công nghệ IVF về mặt lý thuyết có thể giải quyết được vấn đề thế hệ thứ 3 này, phôi thụ tinh nhân tạo có thể được kiểm tra di truyền, nếu chọn được phôi có gen bình thường để cấy vào mẹ thì khả năng cao có thể sinh ra đứa trẻ khỏe mạnh.


Đương nhiên mọi chuyện đều có xác suất, Chiêm Hỉ nghe thấy bác sĩ nói "Lý thuyết", "Xác suất" rất nhiều, cũng nghe rất nhiều ca vô danh thành công lẫn ca không thành công, hiểu được —— dựa vào tình huống của Lạc Tĩnh Ngữ, hai người bọn họ có thể thử thụ tinh ống nghiệm. Về việc liệu đứa trẻ có thể thụ thai thành công hay không; liệu có thể thụ thai đủ tháng hay không; hoặc đứa trẻ có khỏe mạnh ở mọi nơi hay không, các bác sĩ không thể đảm bảo, phải tự chịu rủi ro.


Chi phí cho cả quá trình này không hề nhỏ, tốn nhiều thời gian và sức lực, tóm lại là sau khi kết hôn bọn họ cần đi khám sức khỏe tổng thể chi tiết hơn mới biết được.
Bọn họ không nói chuyện này với người thân hai bên, sợ bọn họ lo lắng.


Nhưng đây cũng xem như là một tin tức tốt, ít nhất cũng mang lại cho Lạc Tĩnh Ngữ một phần hy vọng, anh có thể có một đứa con bình thường, hơn nữa còn giảm thiểu tổn hại về thể chất đối với Chiêm Hỉ ít nhất có thể. Cô cần chích và uống thuốc để thúc đẩy quá trình rụng trứng, Lạc Tĩnh Ngữ không thể chấp nhận việc Chiêm Hỉ phá thai giữa chừng, điều đó thực sự sẽ khoét mất trái tim anh.


——
Sau vài tháng tiếp xúc, Chiêm Kiệt cùng chị gái Bánh Đậu Xanh đã xác định quan hệ yêu đương.
Chị gái Bánh Đậu Xanh tên là Thẩm Di, mọi người đều không ngờ cô lớn hơn Chiêm Kiệt 3 tuổi, đã 39 rồi, nhìn ngoại hình thì không thể ra đươc.


Chiêm Kiệt đã biết điều này ngay từ đầu, không cảm thấy có vấn đề, hoàn toàn là do tính cách của cô thu hút.


Công việc của Thẩm Di cũng rất đặc biệt, lúc còn trẻ chơi tài chính, kiếm được không ít tiền rồi "Về hưu" sớm, hiện tại cô là một blogger chuyên về mảng tình cảm, đã xuất bản vài cuốn sách bán rất chạy.


Cô đã từng yêu vài lần, nhưng lại là một người kiên định với chủ nghĩa không hôn nhân không tình cảm. Chiêm Kiệt lúc đầu cũng có ý nghĩ muốn kết hôn, nhưng sau đó liền tính toán, về tài sản, anh hoàn toàn không thể so sánh với Thẩm Di, nếu thật sự kết hôn, có lẽ phải đi công chứng tài sản trước, rất mất mặt.


Như bây giờ khá tốt, hai người vui vẻ yêu đương, hợp nhau thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay. Thẩm Di thích có không gian riêng tư và những buổi hẹn hò lãng mạn, cô ấy không muốn sống cùng nhau, thỉnh thoảng cô ấy chỉ qua đêm nhà Chiêm Kiệt, Chiêm Kiệt cũng thỉnh thoảng đến nhà cô qua đêm.


Cô ở trong một căn hộ hướng sông trị giá hàng chục triệu, nghe nói còn có bất động sản khác. Khi Chiêm Kiệt nói chuyện này với Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ, giọng điệu không tự tin, sợ em gái cảm thấy anh đang chơi đùa.


Chiêm Hỉ không cảm thấy như vậy, tình cảm của người trưởng thành tương đối lý trí, Thẩm Di lại là một người phụ nữ thông minh, có thể nhận ra thái độ Chiêm Kiệt đối với cô là thế nào, ngay cả Lạc Tĩnh Ngữ cũng cho rằng Chiêm Kiệt và Thẩm Di rất thích hợp, nói hai người vui vẻ là tốt.


Chiêm Kiệt không nói chuyện Thẩm Di với Trì Quý Lan.


Thẩm Di nói với anh rất rõ ràng, bởi vì không đề cập đến kết hôn, cho nên cô sẽ không về quê Chiêm Kiệt. Nếu ba mẹ anh tới Tiền Đường chơi, cô có thể cùng bọn họ ăn bữa cơm, đi dạo xung quanh, gọi một tiếng "Chú và dì", nhưng tuyệt đối không cho phép đối phương nói đến chuyện kết hôn, đây là điểm mấu chốt của cô.


Chiêm Kiệt đồng ý.
Bản thân anh cũng khá ngạc nhiên, trước đây anh không thể hiểu được loại quan hệ nam nữ này.
Hiện tại có thể do bị Chiêm Hỉ ảnh hưởng, em có thể thoải mái sống chung với Lạc Tĩnh Ngữ, anh chỉ là yêu đương không kết hôn mà thôi, hình như cũng không có gì ghê gớm.


Công việc kinh doanh của phòng trà Cá Mừng Vui đã bước vào quỹ đạo, có thể tạo ra lãi, Lạc Tĩnh Ngữ cũng đang tiếp quản các mảng kinh doanh khác, Chiêm Hỉ giúp anh kiểm soát khối lượng kinh doanh, không muốn anh làm việc quá sức.


Trước ngày Quốc khánh, theo thỏa thuận, đoàn làm phim của Nhậm Hồng đến Tiền Đường, quay Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ trong một tuần.


Lúc đầu, Lạc Tĩnh Ngữ rất lo lắng khi đối diện với máy quay, anh luôn ngoái lại nhìn khi bước đi, còn cả vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến người quay phim bất lực. Vì thế Nhậm Hồng nhờ Chiêm Hỉ phiên dịch để nói với anh một lúc lâu, bảo anh cứ tự nhiên giống ngày thường như vậy là được, xem như nhân viên đoàn phim đều không tồn tại, nên làm gì thì làm đó, sống cùng Chiêm Hỉ thế nào thì cứ như vậy.


Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ thầm như vậy sao được? Ngày thường ở một mình với Hoan Hoan, hai người thường ôm ấp hôn hít, chẳng lẽ còn phải ôm ấp hôn hít trước ống kính sao? Làm sao có thể.


"Diễn viên" này rất khó "Dạy dỗ", mấy ngày đầu quay không tốt, mãi cho đến ngày thứ tư, Lạc Tĩnh Ngữ mới với việc có người quay phim đi theo khắp nơi, cuối cùng mới bình tĩnh, không run rẩy khi làm hoa nữa, mặt cũng không còn đỏ, khi xào rau còn biểu diễn một tay đảo đảo.


Chiêm Hỉ sẽ đổ thức ăn xuống đất, Nhậm Hồng lại nói cảnh này không tồi, thầy Lạc rất thú vị, dưới vẻ ngoài lạnh lùng có chút tự cao.
Chiêm Hỉ: "?"


Mèo nhỏ Quà Tặng đoàn người đông đúc trong nhà khiến nó muốn mù lòa. Lạc Tĩnh Ngữ ôm nó trước ống kính, nắm tay nó hướng về màn ảnh chào hỏi, Chiêm Hỉ ở bên cạnh giới thiệu: "Bé mèo này là Quà Tặng, sắp được hai tuổi. Tôi và thầy Lạc đã cùng nhau nhặt được ở lễ Giáng Sinh, cũng được xem như quà Giáng Sinh của chúng tôi! Lúc ấy nó vẫn là bé mèo con rất nhỏ chưa dứt sữa."


Nhậm Hồng hỏi: "Lúc ấy hai người đã ở bên nhau chưa?"
Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ nhìn nhau, cô thẹn thùng ôm cánh tay anh: "Vẫn chưa, lúc đó chúng tôi còn trong giai đoạn mập mờ! Anh ấy thích tôi, nhưng không nói ra."


Lạc Tĩnh Ngữ bất đắc dĩ nhìn cô, cau mày lắc đầu liên tục, Nhậm Hồng hỏi: "Hình như thầy Lạc có ý kiến ​​khác?"
Lạc Tĩnh Ngữ đặt Quà Tặng xuống, chỉ vào Chiêm Hỉ, đôi tay tạo thành trái tim, rồi lại chỉ vào mình, vẻ mặt rất kiêu ngạo.


Nhậm Hồng đột nhiên hiểu ra: "Ồ! Là Tiểu Chiêm theo đuổi cậu!"
Lạc Tĩnh Ngữ cười gật đầu, Chiêm Hỉ không vui, đánh lên cánh tay anh kháng nghị: "Nói bậy! Rõ ràng là anh thích em trước!"
Lạc Tĩnh Ngữ không động đậy, mím môi cười xấu xa, ngón trỏ vẫn cố chấp chỉ vào cô.


Chiêm Hỉ không biết phải tạo vẻ mặt gì trước camera, cuối cùng thở phì phì nói: "Ừm thì, thật ra là tôi theo đuổi thầy Lạc, nhưng cái chính là...... nếu tôi không theo đuổi anh ấy, cả hai sẽ không thành đôi nữa, thầy Lạc sẽ không chủ động, lá gan chỉ bé thế này, tựa như lòng can đảm của mèo nhà tôi đấy."


Lạc Tĩnh Ngữ: "......"
Nhậm Hồng sắp cười chết, người quay phim lại đưa camera vào Quà Tặng trên mặt đất, mèo con ngẩng đầu "Meo" một tiếng, lắc mông chạy đi.


Sau ngày Quốc khánh, đoàn làm phim của Nhậm Hồng rời khỏi Tiền Đường, đến một thành phố khác quay với một cặp bạn diễn khác, hẹn Chiêm Hỉ bắt đầu mùa đông sẽ quay lại đây.


Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ bận rộn cả kỳ Quốc Khánh, tạm thời giao phòng trà cho nhân viên cửa hàng, cùng La Hân Nhiên, Vỏ Tôm hẹn cùng nhau du lịch tự túc.


Bọn họ chọn điểm đến ở một tỉnh khác, phải mất hơn tám giờ đi xe, phương tiện đi là xe của Vỏ Tôm. Trên đường, Vỏ Tôm cùng La Hân Nhiên luân phiên lái xe, đến khu dịch vụ nghỉ ngơi, Vỏ Tôm hỏi Chiêm Hỉ: "Hỉ Nhi bé nhỏ, lát nữa cô lái một đoạn nhé?"


"Không thành vấn đề!" Chiêm Hỉ vỗ ngực, "Tôi lái xe của anh trai dạo quanh thành phố đã lâu, cảm giác rất tốt."
Lạc Tĩnh Ngữ hơi lo lắng, hỏi cô: 【 Cao tốc, em chưa từng đi, thật sự có thể chứ? 】


【 Yên tâm. 】 Chiêm Hỉ mở hướng dẫn xem tình hình giao thông, 【 Anh xem, đường rất thông suốt, em có thể lái. 】
Bốn người nghỉ ngơi xong, Chiêm Hỉ ngồi vào ghế lái, dựa theo quy định, Vỏ Tôm ngồi ở phụ lái, hỗ trợ chỉ dẫn cho Chiêm Hỉ.


Lạc Tĩnh Ngữ ngồi phía sau lo lắng cả đoạn đường, thấy Chiêm Hỉ lái thật sự ổn mới dần dần yên lòng.
La Hân Nhiên hỏi Chiêm Hỉ: "Hỉ Nhi, chừng nào cậu mua xe? Có bằng lái cũng được ba tháng rồi nhỉ?"
Chiêm Hỉ vừa lái xe vừa trả lời: "Tháng sau sẽ mua, thầy Lạc nhà tớ nói, là quà sinh nhật!"


"Chậc chậc, khoe khoang!" Vỏ Tôm quay sang hỏi, "Thầy Lạc này, mua Porsche hay Ferrari thế?"
Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu, La Hân Nhiên cả giận: "Câm miệng, đừng phát điên!"
Chiêm Hỉ cười liên tục: "Cũng không mua BMW đâu, chỉ cần mua một chiếc mấy trăm ngàn là được."
Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu họ đang nói gì, vẫn luôn mỉm cười.


Anh thật sự muốn mua một chiếc xe làm quà sinh nhật cho Chiêm Hỉ, hai người cũng cần một chiếc xe, việc đi chơi sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Anh không thể lái xe, chỉ đành vất vả cho Chiêm Hỉ, may mà cô nói rất thích lái xe, sau này hai người có thể đi du lịch tự túc.


Ba người thay phiên lái xe, lúc chạng vạng cuối cùng đã tới đích, là một nơi thâm sơn cùng cốc.


Chuyến đi này rất thú vị, bốn người đầu tiên ở một khách sạn nhỏ trong thị trấn một đêm, sau đó đi bộ lên núi vào sáng hôm sau, nghỉ đêm trên núi, sau đó lái xe đến một thành phố du lịch gần đó, nghỉ ngơi ở khách sạn và cuối cùng trở về.


Toàn bộ hành trình là sáu ngày năm đêm, là chuyến dài nhất của Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ trong năm, Chiêm Hỉ mong đợi đã lâu.
Sau một đêm nghỉ ngơi trong khách sạn nhỏ, bốn người xếp đồ đạc vào cốp xe, vác ba lô lên núi.


Vỏ Tôm cùng La Hân Nhiên đều có kinh nghiệm leo núi và cắm trại, không tìm đến nơi hẻo lánh ít dấu chân người mà chọn một con đường mòn phổ biến, tương đối an toàn, phong cảnh ven đường cũng rất đẹp, còn có nơi biệt lập để cắm trại.


Thể lực của Lạc Tĩnh Ngữ không tồi, tất nhiên anh vác đồ, Chiêm Hỉ mang một ít thức ăn thức uống và vật dụng hàng ngày. Hai tiếng đầu tiên sau khi lên núi, Chiêm Hỉ vẫn chưa cảm thấy mệt, sau đó, cô liền không chịu nổi, nhưng cũng không kêu to, chống gậy cắn răng theo ba người khác lên núi.


Vỏ Tôm dẫn đầu, Lạc Tĩnh Ngữ vừa đi vừa ngoái lại nhìn Chiêm Hỉ, phát hiện cô đã toát đầy mồ hôi, anh ra hiệu bảo cô dừng lại, tháo ba lô của cô xuống, anh định lấy vài thứ nhỏ và nặng vào túi của mình.


Chiêm Hỉ vội vàng ngăn anh lại, ba lô của Tiểu Ngư đã rất nặng rồi, cô không xấu xa như vậy, Lạc Tĩnh Ngữ ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu nhìn cô, lo lắng hỏi: 【 Thật sự có thể kiên trì được sao? 】


"Được chứ." Chiêm Hỉ thở dốc chống nạnh gật đầu, "Bảo bọn họ đi chậm một chút đi, nếu không, em sợ mình theo không kịp, chúng ta sẽ đi lạc......"


Vỏ Tôm cùng La Hân Nhiên rốt cuộc phát hiện Chiêm Hỉ không chịu nổi, cũng dần chậm lại, nghỉ ngơi nhiều ở dọc đường, ngắm phong cảnh rồi ăn uống, bổ sung chút thể lực.


Lạc Tĩnh Ngữ vào núi không mang máy ảnh SLR, anh lấy điện thoại chụp ảnh cho Chiêm Hỉ, lại chụp dáng vẻ cô như chó Pug lần nữa, cười đến hai vai đều run lên.
"Anh còn cười nữa!" Chiêm Hỉ ngồi trên tảng đá, sắc mặt ửng hồng nhìn anh, "Sau này em không bao giờ leo núi với anh đâu! Thật đáng ghét!"


Bọn họ cười nói, chụp ảnh suốt một đoạn đường, mới tới nơi cắm trại lúc 4 giờ chiều. Đó là khu đất lớn trống trải, một số lều đã được dựng lên, khách du lịch tới trước nhìn thấy họ và chào một cách thân thiện, nói sau đốt lửa mọi người có thể chơi Ma sói cùng nhau.


Khoảnh khắc mong đợi nhất của Chiêm Hỉ cuối cùng cũng đã đến, đó chính là—— dựng lều!


Cô chưa từng cắm trại ở nơi hoang dã, còn cùng với Tiểu Ngư, nghĩ đến đã rất kích thích, màn "chơi đùa" trong lều trại gì đó, cũng không biết có cách âm không nhỉ? Ở đây cũng có mười mấy người, bị nghe thấy chắc ngượng lắm!


Lều trại, tấm lót ẩm và túi ngủ của Lạc Tĩnh Ngữ là đồ mới mua, với anh mà nói dựng lều cũng là một bữa ăn sáng. Vỏ Tôm và La Hân Nhiên cùng nhau dựng, Chiêm Hỉ hỏi Lạc Tĩnh Ngữ muốn hỗ trợ hay không, anh xua tay nói không cần, tự mình có thể làm tất.


Anh làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, không lâu sau đã dựng nên một lều dành cho hai người, Chiêm Hỉ nóng lòng cởi giày tiến vào trong lều, vui vẻ lăn lộn: "Wow! Đêm nay ngủ ở đây, vui quá!"


Lạc Tĩnh Ngữ ngồi xổm xuống bên cạnh cô lấy đồ trong túi ra, lần này bọn họ rất lười, đều mang cơm tự sôi, không có ý định nấu ăn. Chiêm Hỉ hơi phàn nàn một chút, nếu có thể nấu nước ăn mì gói gì đó sẽ thú vị hơn.


Khi ra ngoài chơi, cô như một đứa trẻ, nhất là đối với những thứ chưa từng trải nghiệm, cô tò mò đều về mọi thứ. Lạc Tĩnh Ngữ thích nhìn cô vui vẻ, mặc dù mệt mỏi cả đường nhưng cô không hề phàn nàn, trên đường cô khẽ nói với anh, có lẽ ngón chân mình đã bị trầy và hơi đau. Nhưng vì không muốn trì hoãn, cô bảo Lạc Tĩnh Ngữ đừng nói với Vỏ Tôm cùng La Hân Nhiên.


Lạc Tĩnh Ngữ tìm túi y tế từ trong ba lô, ngồi xổm trước mặt Chiêm Hỉ giúp cô cởi vớ, Chiêm Hỉ "Hừ" một tiếng, Lạc Tĩnh Ngữ phát hiện trên ngón chân hai bàn chân cô đã nổi lên một vài vết phồng rộp, vài nơi còn bị vỡ ra, trên vớ có một vào vết máu, hẳn là rất đau, nhưng cô đã cố gắng kìm lại.


Trông thật đau, sao lại bị cọ xát thành như vậy?


Lạc Tĩnh Ngữ cau mày, nghĩ đến hôm nay đi bộ bảy tám tiếng trên đường núi, thời gian đi bộ lên xuống quả thực nhiều hơn Hoan Hoan ngày thường đi. Dù cô mang một đôi giày leo núi vừa vặn, thì cô cũng là lần đầu tiên đi bộ đường dài, cuộc hành trình này đầy thử thách đối với cô.


"Không sao, chỉ nhìn hơi đáng sợ, thật ra không đau thế đâu." Chiêm Hỉ nói với Lạc Tĩnh Ngữ.


Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô, cúi đầu giúp cô xử lý miệng vết thương, trong lúc khử trùng, Chiêm Hỉ mới vừa rồi còn nói "Không đau" lập tức đau muốn kêu gào, Lạc Tĩnh Ngữ không nghe thấy nên không ngẩng đầu nhìn cô, nếu không thật sự đã thấy dáng vẻ nhe răng trợn mắt của cô rồi.


La Hân Nhiên cúi xuống trước cửa lều của họ: "Hai người không sao chứ? Đi chơi một vòng đi? Nghe nói đằng kia có con suối rất đẹp, mọi người có thể chụp ảnh, khi về chúng ta sẽ ăn tối."


Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy Chiêm Hỉ đau bị chân nên không muốn cho cô đi, nhưng Chiêm Hỉ vừa nghe liền nói: "Đi đi đi! Thật vất vả mới đến được nơi này, cũng phải ngắm phong cảnh chứ."


Cả bọn rời lều trại, những khách du lịch bên cạnh chỉ hướng đi giúp bọn họ, chắc phải đi khoảng 200 - 300 mét nữa, sau khi Lạc Tĩnh Ngữ biết, không nói lời nào cõng Chiêm Hỉ lên lưng.
Vỏ Tôm: "!"
Anh lập tức nhìn về phía La Hân Nhiên: "Em đừng mong nhé! Không thể đâu! Đừng đua đòi!"


La Hân Nhiên khịt mũi coi thường, lắc đầu, đi đến hướng bên kia.
Chiêm Hỉ nằm trên lưng Lạc Tĩnh Ngữ, hai tay vòng qua cổ anh, đôi tay làm hành động thủ ngữ trước mặt anh: 【 Thả xuống, em có thể đi. 】
Lạc Tĩnh Ngữ chỉ lắc đầu, khom lưng, bước ngắn bước dài cõng cô tới dòng suối nhỏ.


Phong cảnh trên núi thực sự rất đẹp, không khí trong lành, vừa qua mùa mưa, dòng suối trong vắt, lượng nước rất lớn. Chiêm Hỉ đứng bên dòng suối hét lên: "Wow! Có cá này! Có thể bắt đem nướng hay không?"
Vỏ Tôm cười to: "Bà cô ơi, bỏ suy nghĩ này đi, cơm tự sôi không thơm sao?"


"Hừ." Chiêm Hỉ kéo tay Lạc Tĩnh Ngữ để anh nhìn suối nước, "Tiểu Ngư Tiểu Ngư, anh xem kìa, bên trong đều là cá nhỏ!"
Lạc Tĩnh Ngữ chạm đến sau cổ Chiêm Hỉ, phát hiện cô ra mồ hôi, anh cởi giúp cô buộc quanh eo, bốn người chơi một lúc rồi chuẩn bị trở về, Chiêm Hỉ hơi xấu hổ: "Đừng cõng, em có thể đi."


Lạc Tĩnh Ngữ không đồng ý, không muốn cô đi thêm một bước nào, vẫn cõng cô ra ngoài.
Vỏ Tôm cùng La Hân Nhiên theo sau hai người, thì thầm.
La Hân Nhiên hỏi: "Vừa rồi anh đã bàn bạc với những khách lữ hành đó chưa?"
Vỏ Tôm: "Nói rồi, yên tâm đi, sắp xếp ổn thỏa rồi."


La Hân Nhiên nhịn không được bật cười: "Em thật sự không ngờ thầy Lạc lãng mạn như vậy đấy."
Vỏ Tôm thẳng thừng: "La tiểu thư, xin cô đừng đua đòi nhé."* *
La Hân Nhiên: "Cút đi!"


Trở về khu, bốn người cùng nhau ăn cơm tự sôi, Lạc Tĩnh Ngữ còn mang theo trứng gà gói trong túi hút chân không, Hoan Hoan thích ăn trứng gà nhất, cho cô thêm chút vài món.


Ăn xong, trời tối dần, trong núi không có ánh sáng, những du khách khác đốt lửa trại ở trung tâm để thắp sáng, Chiêm Hỉ nhìn bóng cây xung quanh, nghe được tiếng kêu không biết là của động vật nào, vừa tò mò vừa căng thẳng.


"Đến ngồi bên đống lửa đi." La Hân Nhiên gọi mọi người, mười mấy người ngồi xuống bên lửa trại, không chơi Ma sói mà tổ chức một buổi biểu diễn.


Vỏ Tôm bắt đầu hát, giọng thật sự ấm áp khiến ai cũng mê mẩn, có người khuyên anh tham gia show tuyển chọn nhóm nhạc nam với tư cách là vocal, Vỏ Tôm lắc đầu thở dài: "Sớm vài năm còn có thể thử, nhưng đến tuổi này, già rồi!"


Chiêm Hỉ nép vào bên người Lạc Tĩnh Ngữ, anh ôm vai cô, để cô tựa đầu vào vai anh, rồi hỏi "Lạnh không", một lúc lại hỏi cô "Khát không", còn nói muốn đi WC thì nói với anh, anh sẽ đi cùng.
Chiêm Hỉ cảm thấy thật ấm áp, theo Lạc Tĩnh Ngữ ra ngoài, cô thật sự không phải lo lắng điều gì, anh rất chu đáo.


Vỏ Tôm đề nghị chơi Truth or Dare, đó là trò chơi rút thăm đơn giản nhất, mọi người đều không ý kiến.


Lạc Tĩnh Ngữ chưa từng chơi, nhưng cũng không từ chối, chỉ là vài lần rút vẫn rút trúng anh, vì vậy anh nhìn người khác bị trừng phạt với Chiêm Hỉ, nơi nào không hiểu cô sẽ dùng thủ ngữ giúp anh phiên dịch.


Sau khi chơi được vài vòng, Vỏ Tôm lại chia bài lần nữa, nhân lúc không ai chú ý, trực tiếp rút một tờ đưa cho Lạc Tĩnh Ngữ, vẻ mặt Lạc Tĩnh Ngữ khẽ thay đổi, bí mật giấu lá bài vào túi của mình.


Một vòng phát xong, đến Chiêm Hỉ chỉ còn một tấm cuối cùng. Mọi người lật thẻ, hai tấm A cơ đỏ, một tấm trong tay Chiêm Hỉ, một tấm khác đâu?
Chiêm Hỉ nhìn xung quanh, Lạc Tĩnh Ngữ trầm mặc một lúc, sau đó mới đưa tấm cầm trong tay cho cô xem.


"Ở chỗ anh à?" Chiêm Hỉ thở dài nhẹ nhõm, "Thật tốt quá, thật tốt quá, anh ra đá còn em ra bao, sau đó em chọn đại mạo hiểm, em hôn anh là được!"
Lạc Tĩnh Ngữ: "......"
Sao sắp xếp rõ ràng như vậy?


Có người đang ồn ào, Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ chơi kéo búa bao, Chiêm Hỉ ra bao, Lạc Tĩnh Ngữ không ra đá, mà là ra kéo.
Chiêm Hỉ: "?"
"Được rồi, vậy thì anh chọn đi, sự thật hay là đại mạo hiểm?" Chiêm Hỉ không hề hoảng hốt, với cái đầu của Tiểu Ngư, có thể nghĩ ra ý tưởng gì xấu xa nhỏ.


Không ngờ, Lạc Tĩnh Ngữ quơ tay nói: 【 Nói thật. 】
Chiêm Hỉ: "Hả?"


Lửa trại đang cháy rực, ngọn lửa bập bùng, chiếu gương mặt của mọi người lúc sáng lúc tối. La Hân Nhiên lén mở cameras quay video bọn họ, ngay cả những người bạn xa lạ lúc này cũng ngừng cười, mỗi người đều nở một nụ cười kỳ quái.


Lạc Tĩnh Ngữ quay sang nhìn Chiêm Hỉ, ánh mắt sâu sắc lạ thường, cuối cùng Chiêm Hỉ mới cảm giác được không đúng, nhìn mọi người, rồi nhìn đến Tiểu Ngư, hỏi: "Sao...... Sao thế?"


Không biết ai đã lấy một cây kèn Harmonica, tiếng nhạc du dương vang lên giữa núi rừng trống trải, là bài hát mà ai cũng quen thuộc ——《 Đưa tiễn 》.
Chiêm Hỉ: ""
Mới thổi hai khúc đã bị người khác xen vào: "Cậu có vấn đề à? Lúc này mà thổi 《 Đưa tiễn 》?"


"Không phải, tôi chỉ biết hai bài." Người đàn ông thổi Harmonica khẽ nói, "Còn có một bài là 《 Bài ca vui vẻ 》."
"Vậy 《 Bài ca vui vẻ 》! Chỉ biết hai bài mà còn xung phong?"


Vì thế, 《 Đưa tiễn 》đổi thành 《 Bài ca vui vẻ 》, Chiêm Hỉ nghe nhạc muốn hát lên: Nữ thần vui vẻ, thánh khiết mỹ lệ, ánh sán xán lạn chiếu cả một vùng trời rộng lớn......
Lạc Tĩnh Ngữ không thể nghe thấy nhạc dạo, vẻ mặt chợt thay đổi thất thường, Chiêm Hỉ dần dần sinh ra một loại dự cảm......


Không! Thể! Nào?
Anh anh anh, anh muốn làm gì đấy?
Lúc này, trước mặt bao nhiêu người xa lạ, anh muốn...... Cầu hôn sao?
Vỏ Tôm nhìn đến nóng nảy, đúng lúc này, Lạc Tĩnh Ngữ ngồi dưới đất đổi một tư thế, một người đứng lên quỳ một gối xuống trước mặt Chiêm, thân người thẳng tắp.


Chiêm Hỉ bị dọa cho choáng váng, đứng bật dậy. Nhìn thấy cảnh này, khán giả đã chờ đợi từ lâu la hét, vỗ tay và huýt sáo một cái, thổi《 Bài ca vui vẻ 》càng hăng say, cứ lặp đi lặp lại để thêm một chút nhạc nền cho khoảnh khắc lãng mạn này.


Lạc Tĩnh Ngữ lấy ra một hộp trang sức nhỏ bằng nhung từ trong túi quần, mở nắp đưa cho Chiêm Hỉ, trước mặt cô hiện ra một chiếc nhẫn kim cương.


Thực ra đây không phải là kế hoạch của anh, anh không ngờ rằng trong khu cắm trại lại có nhiều người lạ đến như vậy, sau đó còn nói với Vỏ Tôm có quá nhiều người, anh rất xấu hổ. Vỏ Tôm nói anh ấy đều đã bàn bạc với những người đó, mọi người đều là người trẻ, đúng lúc có khán giả tạo hứng thú, bảo Lạc Tĩnh Ngữ đừng căng thẳng.


Sao có thể Lạc Tĩnh Ngữ không căng thẳng đây? Vì hôm nay, anh lại học một câu từ Cao Nguyên muốn chính miệng nói với Hoan Hoan, đã luyện tập rất lâu. Đúng là anh muốn La Hân Nhiên quay video coi như kỷ niệm, nhưng...... trước mặt rất nhiều người, anh không biết mình có thể nói được không, lỡ mọi người cười thì sao?


Anh vẫn còn do dự trước khi nhận Át cơ của Vỏ Tôm, nhưng Chiêm Hỉ cho anh xem một tờ Át cơ khác với đôi mắt sáng lấp lánh, Lạc Tĩnh Ngữ liền hạ quyết tâm.
Anh chọn nói thật, muốn hỏi cô một vấn đề.


Lúc này, Chiêm Hỉ không còn nhìn thấy người khác, tai cũng không còn nghe thấy giọng nói khác, một tay che miệng, kinh ngạc nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, trong mắt và tâm trí đều tràn ngập bóng dáng anh hiện tại.


Anh quỳ một gối trước mặt cô, khi có ánh lửa soi sáng, cô mới nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay anh, thấy miệng anh khẽ mở, nghe anh nói từng câu từng chữ: "Hoan Hoan, ga, cho, an, nhe?"
Anh nói rất lớn, rất rõ ràng, từng khẩu hình của chữ biểu đạt đến mức tận cùng, nói xong câu này, anh mím chặt môi căng thẳng nhìn cô.


Cô không biết anh vì sao căng thẳng như vậy.
Anh đang sợ hãi gì sao? Lo lắng điều gì? Chẳng lẽ cô còn không đồng ý sao?


Khán giả chuẩn bị cổ vũ, gào lên "Đồng ý đi", người đầu tiên còn chưa kịp bắt nhịp hô hào, thì vừa lúc Lạc Tĩnh Ngữ nói chữ cuối, Chiêm Hỉ liền gật đầu thật mạnh, đáp lại bằng thủ ngữ không chút do dự: 【 Em đồng ý, Tiểu Ngư, em gả cho anh. 】


Mọi người đều nhìn không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng nhìn vẻ mặt và hành động của hai người bọn họ cũng có thể đoán được kết quả —— Chiêm Hỉ nhận lấy nhẫn của Lạc Tĩnh Ngữ, người đàn ông đứng dậy, một tay kéo cô vào vòng tay của mình.


Cũng may ở đây rất tối, không ai nhìn thấy nước mắt của anh, anh nhắm mắt hôn cô, đầu lưỡi chạm vào chất lỏng trên má cô.


Anh nghĩ cuối cùng mình cũng đã đến được bước này, từ nay về sau, cuộc sống của anh sẽ có một bước tiến mới. Anh sẽ trở thành một người chồng, còn có thể là một người ba. Anh nghĩ đời này anh cũng sẽ không có tiếc nuối, không nghe thì không nghe thấy đi, anh đã đủ hạnh phúc rồi!


Anh gặp một cô gái, kéo anh ra khỏi biển sâu, ở bên anh hai năm, động viên anh và giúp anh thực hiện ước mơ của mình.
Anh muốn cùng cô đi hết quãng đường dài, trải qua chục năm dài đằng đẵng của cuộc đời.
Từ nay về sau, anh không còn cô đơn nữa.
——


Trời ngoài lều hửng sáng một chút, được đánh thức bởi tiếng chim hót giữa rừng trong niềm vui sướng, nhìn thời gian, chưa đến 6 giờ.
Trong túi ngủ đôi, Lạc Tĩnh Ngữ ngủ rất say, Chiêm Hỉ nhìn đôi mắt nhắm nghiền của anh, vươn tay khẽ vuốt làn mi để đánh thức anh.


"Ừm..."Anh thì thâm, "mơ màn mở mắt nhìn cô.


Tối hôm qua hai người đều rất kích động, "màn chơi" lều vải thật sự siêu kích thích, còn phải nhịn để không phát ra tiếng động quá lớn, cắn chặt răng để không rên rỉ. Thời khắc mấu chốt, thầy Lạc ngừng lại, run run tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của Chiêm Hỉ, giúp cô đeo nhẫn kim cương vào, anh hôn lên ngón tay của cô, mới thỏa mãn tiếp tục...


Chiêm Hỉ ra khỏi túi ngủ mặc quần áo, kéo khóa lều vải thò đầu ra nhìn phía ngoài, một hương sắc trong lành tươi mát phả vào mặt.


Trời đã sáng, trong trại rất yên tĩnh, mọi người còn đang ngủ say, Chiêm Hỉ hít sâu, quay