Chiêm Hỉ add WeChat của Đỗ Hằng Tri, sau đó nói chuyện này với Lạc Tĩnh Ngữ cùng anh trai, Chiêm Kiệt lập tức mở điện thoại: "Là Đỗ gì? Viết như thế nào? Để anh tra thử."
"Hằng trong vĩnh hằng, tri trong tri thức." Chiêm Hỉ nói rồi nghiêng người cùng anh trai xem trang chủ, Lạc Tĩnh Ngữ cũng yên lặng đi tới, khom lưng nhìn lén.
Đỗ Hằng Tri, nam, 29 tuổi, tốt nghiệp Học viện thời trang xx ở nước Pháp, từng làm việc tại các công ty xx, yy của Pháp và các công ty có tên tuổi khác, ba năm trước đây về nước thành lập công ty thiết kế, sáng lập thương hiệu Lucien Du, các dịch vụ theo yêu cầu và các nhãn hiệu quần áo nam cao cấp Lucien Du.
Là một nhà thiết kế mới độc lập, anh đã nhiều lần thiết kế trang phục thảm đỏ cho các nghệ sĩ và đạo diễn tham gia các liên hoan phim quốc tế khác nhau.
Sơ yếu lý lịch cá nhân:
Được 《Tạp chí x》 bình chọn là nhà thiết kế xuất sắc nhất năm 201x
Được 《Tạp chí y》 bình chọn top 15 nhà thiết kế mới nổi trên thế giới năm 201x
Năm 201x, Giành giải Nhà thiết kế thời trang xuất sắc nhất từ xxx
Năm 201y, Giành giải Thiết kế thường niên của Lễ hội thời trang xx
Năm 201z, bắt đầu đảm nhiệm giám đốc trang phục nam khách mời《Tạp chí z》 trong phiên bản Trung
......
Trên trang web có hình của Đỗ Hằng Tri, anh có một bộ râu ria mép, mang kính đen, tóc xoăn, theo phong cách Yuppies*.
(Ji: Phong cách Yuppies – thuật ngữ để chỉ những doanh nhân trẻ, thành đạt, giàu có, kiêu ngạo – theo Google)
Chiêm Kiệt, Chiêm Hỉ, Lạc Tĩnh Ngữ: "......"
Đỗ Hằng Tri này, tuổi không lớn, nhưng lại khác nổi tiếng.
Việc này không nên chậm trễ, Chiêm Hỉ lại chạy đến sofa thương lượng công việc với Đỗ Hằng Tri. Chiêm Kiệt hỏi Lạc Tĩnh Ngữ: "Cậu có quần áo lịch sự mặc để gặp người ta không?"
Lạc Tĩnh Ngữ kéo áo thun trên người, quần thể thao, thành thật lắc đầu.
Chiêm Kiệt lại hỏi: "Cậu có vài bộ nào không?"
Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào cửa phòng ngủ chính, ý bảo Chiêm Kiệt cùng anh vào xem.
Mở tủ quần áo ra, Chiêm Kiệt thiếu chút nữa quỳ xuống, tủ quần áo của Lạc Tĩnh Ngữ sạch sẽ ngăn nắp lại còn thơm ngào ngạt, giống như tủ quần áo hàng mẫu của các thương hiệu lớn. Nhưng quần áo không nhiều lắm, màu sắc cũng giới hạn, quanh đi quẩn lại chỉ có trắng đen xanh xám, nhiều thêm chút nữa thì có màu cà phê, màu nâu nhạt cùng màu lục đậm; màu đỏ, màu vàng tươi sáng đều không có lấy một bộ.
Chiêm Kiệt nhìn thoáng qua một lượt, đoán rằng Lạc Tĩnh Ngữ không ra ngoài nhiều, thích ăn mặc đồ rộng thoải mái để dễ bề làm việc, hầu hết quần áo theo mùa là áo thun, hoodie cùng thể thao.
"Cậu cần phải mua thêm vài món trang trọng hơn." Chiêm Kiệt quay sang nói với Lạc Tĩnh Ngữ, "Để Hoan Hoan cùng cậu đi, gặp nhà thiết kế lớn, mặc như thể sao được?"
Lạc Tĩnh Ngữ còn chưa phục hồi tinh thần từ một đống lý lịch xuất sắc của Đỗ Hằng Tri, trong lòng anh hơi bất an. Người kia thật giỏi! Mới 29 tuổi đã giỏi như vậy, còn nổi tiếng hơn cả Từ Khanh Ngôn, là một trong những người trâu bò nhất anh từng tiếp xúc.
Chiêm Hỉ cũng đi vào phòng ngủ chính, cầm điện thoại vỗ lên cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ, nói: "Đã hẹn xong rồi, chiều ngày mốt 3h đi gặp mặt ở công ty Đỗ Hằng Tri."
Cô cũng đánh giá Lạc Tĩnh Ngữ một chút, lại xem tủ quần áo: "Tiểu Ngư, chúng ta phải gặp nhà thiết kế trang phục nam, anh nên mặc đẹp hơn một chút, để người ta biết thẩm mỹ của anh không kém chứ!"
Chiêm Kiệt vuốt cằm nói: "Dáng người của Tiểu Lạc cao ráo, cứ đến trung tâm thương mại mua đi, xem mẫu nào mặc trên người đẹp thì mua một bộ là được. Sau đó cắt tóc chỉnh sửa một chút, đừng để trông giống một học sinh như vật, đại sư phải có dáng vẻ của đại sư."
Lạc Tĩnh Ngữ: "......"
Anh nuốt một ngụm nước bọt, vốn không để ý lắm, lúc này lại bị hai anh em nhà này làm cho thật hồi hộp.
Vì gặp mặt lần này, ngày hôm sau Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ đến trung tâm mua sắm. Lạc Tĩnh Ngữ không chỉ mua cho quần áo mới mình, còn tặng cho Chiêm Hỉ một bộ váy, Hoan Hoan muốn cùng đi với anh, cũng nên mặc thật xinh mới được.
Ngày gặp Đỗ Hằng Tri, Chiêm Hỉ trang điểm rất nghiêm túc, mới nhận ra đã lâu không trang điểm. Mỗi ngày đều ở nhà làm việc với Tiểu Ngư, cô cũng chỉ mặc áo thun cùng quần dài, mái tóc tùy tiện buột lên một cách thoải mái.
Lạc Tĩnh Ngữ tuyệt đối không bảo cô quá tự nhiên, "Miệng" người này rất ngọt, cứ luôn mồm khen cô xinh đẹp, thích nhéo nhéo mặt cô, giải thích rằng trông mềm mềm giống như trứng gà, nói cô là người con gái đẹp nhất trên thế giới.
Chiêm Hỉ bị anh khen đến mơ hồi, thiếu chút nữa đã tin là thật, đến khi vào công ty của Đỗ Hằng Tri, nhìn đến mấy cô gái tuổi trẻ thời thượng, phóng khoáng hoạt bát, xinh đẹp lại vui vẻ, cô mới nhận ra bản thân tựa hồ quá đơn giản tù túng, trạng thái này cứ tiếp tục như thế sẽ hỏng mất.
Tiểu Ngư trạch là do tai điếc bẩm sinh, còn vì tính chất công việc tương đối đặc thù, phải một mình an tĩnh làm việc.
Nhưng Chiêm Hỉ không phải người khiếm thính, vì sao cô lại cực kỳ chăm chỉ ở Lễ hội sáng tạo và Khóa Thể Nghiệm ở quán cà phê thượng như thế? Chính là do cô cũng có nhu cầu xã giao.
Thật ra Tiểu ngư cũng thể, anh cũng có nhu cầu xã giao, bên canh có thêm Chiêm Hỉ, anh rõ ràng vui hơn rất nhiều. Còn bên cạnh Chiêm Hỉ chỉ có Tiểu Ngư, còn không biết nói, cô đã từ chức ba tháng, đã trải qua rất nhiều chuyện cùng Tiểu Ngư, có lẽ lúc này cô không cảm giác mấy, nhưng tiếp theo thì sao?
Chiêm Hỉ nhìn các cô gái đang bận rộn với công việc, bỗng sinh ra một tia u sầu.
Công ty của Đỗ Hằng Tri nằm trong một tòa biệt thự trong Công viên Sáng tạo, cảnh vật chung quanh rất đẹp, có hồ có cây cối, hoa thơm chim hót. Phong cách trang trí giống như trong của tưởng tượng Chiêm Hỉ, thiết kế hoàn mỹ, hiện đại và đơn giản, tràn ngập gam màu lạnh mà nam giới thích.
Cuối cùng họ cũng gặp được Đỗ Hằng Tri, nhìn hình tượng lẫn nhau, hai bên đều rất kinh ngạc.
Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ hoàn toàn không nghĩ tới, Đỗ Hằng Tri thoáng qua trông rất khác người đàn ông trong bức ảnh nhỏ trên trang web. Vóc dáng anh cao gầy, tóc cắt rất ngắn, không chút râu ria nào, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, chỉ có cặp kính gọng đen là giống trong bức ảnh.
Anh mặc một chiếc áo sơmi cùng quần dài, trong tay cầm một tách trà nóng, tựa như một giáo viên dịu dàng thanh lịch.
Đỗ Hằng Tri cũng tò mò đánh giá Lạc Tĩnh Ngữ, người đàn ông trẻ anh tuấn này mặc chiếc áo sơmi màu be, bên ngoài khoác một bộ vest màu xám khói, đôi chân mang giày da nâu, dáng người cao lớn, kiểu tóc gọn gàng, ánh mắt trong trẻo còn có chút thẹn thùng. May mắn, không đeo cà vạt, nếu không thì bộ vest này đã thất bại rồi.
Cô gái bên cạnh anh mặc một bộ váy màu xanh nước biển với tay áo dài, mái tóc xõa tung, dung nhan tú mỹ, nụ cười xinh đẹp, bên ngực trái còn kẹp một trâm cài áo nhỏ. Đỗ Hằng Tri nhìn thoáng qua, đoán hẳn là làm từ hoa vải.
Chiêm Hỉ giúp Lạc Tĩnh Ngữ tự giới thiệu, cô nói thầy Lạc là người khiếm thính, nhưng có thể đọc khẩu hình, ngôn ngữ của người câm điếc của anh ấy sẽ được cô phiên dịch.
Đỗ Hằng Tri không kinh ngạc chút nào, anh bắt tay với Lạc Tĩnh Ngữ, cười nói: "Nói ra hơi xấu hổ, tôi là người hơi nhiều chuyện, trước gặp thầy Lạc đã lên mạng ăn dưa. Văn chương của Chiêm tiểu thư rất giỏi, nói mọi chuyện mạch lạc rõ ràng, thầy Lạc gặp phải chuyện ác liệt như vậy, đều là nhà thiết kế với nhau, tôi thật sự đồng cảm với hai người."
Chiêm Hỉ nói: "Cảm ơn, chuyện đó đã qua rồi, sẽ không ảnh hưởng đến trạng thái làm việc sau này của thầy Lạc đâu."
"Đương nhiên tôi rất tin tưởng." Đỗ Hằng Tri nghiêng đầu, "Ồ, có phải tôi mặc quá tùy tiện hay không? Không giống như một thiết kế?"
Lạc Tĩnh Ngữ nhanh chóng lắc đầu, thật ra anh cảm thấy mình mặc hơi trang trọng liền ngây ngốc. Chiêm Hỉ nhìn thấy anh không được tự nhiên, đùa với Đỗ Hằng Tri: "Đỗ tiên sinh, theo quan điểm chuyên môn của anh, bộ này của thầy Lạc thế nào?"
"Không tồi, rất tuấn tú." Đỗ Hằng Tri giơ ngón tay cái với Lạc Tĩnh Ngữ, "Là nhà thiết kế thì thẩm mỹ sẽ không kém, tôi chắc chắn trăm phần trăm về điều này. Nào, vào văn phòng rồi nói, mấy ngày trước tôi vì chuyện này sầu đến sắp rụng tóc, hôm đó nhìn thấy cây hoa anh đào, dường như lưu thông được hai mạch Nhâm - Đốc*, đột nhiên cảm thấy tôi được cứu rồi!"
(Ji: Hai mạch Nhâm – Đốc*, theo y học cổ truyền, hai mạch này là hai mạch chủ trong cơ thể con người, một mạch nắm giữ kinh dương và một mạch nắm giữ kinh âm. Theo quan niệm từ xưa đến nay, hai mạch này được đả thông tựa như có thể giải quyết được rất nhiều bệnh)
Công ty của Đỗ Hằng Tri lầu hai ở biệt thự, ba người ngồi xuống sofa tiếp khách, Đỗ Hằng Tri tự tay pha cho hai người họ, thay vì hàn thuyên, anh chỉ đơn giản kể lại câu chuyện.
Khi còn là một nhà thiết kế trẻ mới vào đời, anh đã đảm nhận thiết kế váy trên thảm đỏ của một nữ diễn viên mới. Nữ diễn viên lúc ấy còn ở tuyến 18, căn bản không thể mượn lễ phục từ các hang lớn, chỉ có thể tự mình tìm mượn hoặc mua từ các thương hiệu nhỏ, vì thế cô đã tìm tới Đỗ Hằng Tri.
Không ngờ bộ lễ phục mà Đỗ Hằng Tri thiết kế kia đã khiến cô nổi bật trên thảm đỏ và được giới truyền thông cũng như cư dân mạng hết lời khen ngợi.
Bởi vậy, Đỗ Hằng Tri nhất chiến đã thành danh, nữ diễn viên đó còn nhận được mấy bộ phim không tồi, cùng kỹ thuật diễn đa sắc nhanh chóng nhảy lên thành hoa đán trong nước.
Mấy năm nay, cô đã tham dự vô số Lễ trao giải thưởng và nhiều Lễ giải trí long trọng khác nhau, tất nhiên không thiếu sự tài trợ trang phục từ các thương hiệu lớn. Nhưng cô không bao giờ quên các thiết kế Đỗ Hằng Tri, mỗi năm đều mấy lần mời Đỗ Hằng Tri tạo hình cho mình, lần nào cũng nhận khen ngợi không ngớt.
Ngay cả giới truyền thông và người hâm mộ của cô cũng tràn ngập tin tưởng Đỗ Hằng Tri, cảm thấy chỉ có anh mới có thể đào sâu vẻ đẹp của nữ diễn viên.
Cuối tháng 10, nữ diễn viên phải đến nước Y để tham gia buổi Liên hoan phim quốc tế, cô được đề cử Giải nữ chính xuất sắc nhất năm. Sau khi xác định tham dự, đoàn đội của cô đã liên hệ đến Đỗ Hằng Tri, mời anh hỗ trợ thiết kế lễ phục trên thảm đỏ.
"Áp lực rất lớn." Đỗ Hằng Tri gãi đầu, giải thích, "Vị trí hiện tại của cô ấy không còn như trước, mỗi một lần xuất hiện trước công chúng đều sẽ bị đánh giá mọi mặt. Ban đầu, tôi biết chính xác là loại trang phục nào sẽ phù hợp với khí chất và cơ thể của cô ấy, mỗi lần đều dựa theo khí chất của cô ấy để thiết kế, hiệu quả chắc chắn rất tốt. Kết quả lần này, đoàn đội của cô ấy đưa ra yêu cầu rất rõ ràng, phải mộng ảo, phiêu dật, uyển chuyển nhẹ nhàng, tươi mát...... Tôi......"
Đỗ Hằng Tri bất đắc dĩ cười khổ, "Nói thật, đây không phải là phong cách tôi am hiểu, cũng không giống với phong cách ban đầu tôi thiết kế cho cô ấy. Tôi luôn cảm thấy cô ấy phù hợp với phong cách đơn giản, thanh lịch nhưng lần này đoàn đội cô ấy rất kiên trì, nói phải thay đổi phong cách thiếu nữ. Làm một nhà thiết kế sư, tôi thực sự cũng nên chấp nhận thử thách, nhưng tôi lỡ như không nắm chắc tốt, vỡ hình tượng trên thảm đỏ, ảnh hưởng đối với tôi hay cô ấy đều sẽ rất lớn."
Đỗ Hằng Tri còn là người xa lạ với Lạc Tĩnh Ngữ, dùng hiều từ cùng một lúc như vậy, Lạc Tĩnh Ngữ rất kho đọc môi, cho nên không lâu sau khi bắt đầu, anh đã quay đầu nhìn về phía Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ vừa nghe, vừa dùng thủ ngữ giúp anh phiên dịch, từ ngữ không liên quan sẽ bỏ qua, chọn điểm quan trọng mà nói, Lạc Tĩnh Ngữ tập trung nhìn, cơ bản cũng xem hiểu.
Đỗ Hằng Tri nói xong, Chiêm Hỉ tò mò hỏi: "Đỗ tiên sinh, có thể hỏi một chút...... Vị nữ minh tinh này là ai vậy?"
Đỗ Hằng Tri kéo màn chiếu xuống, lấy điều khiển từ xa mở máy chiếu trong văn phòng, tiết lộ đáp án cho Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ.
Một ngôi sao nữ xuất hiện trên màn hình chiếu với nhiều tấm ảnh cô xuất hiện trên thảm đỏ, Chiêm Hỉ thốt lên: "Trời ạ! Là Vân Tịch! Tôi rất thích cô ấy, kỹ thuật diễn của cô ấy thật sự rất tốt!"
Lạc Tĩnh Ngữ không biết Vân Tịch, nhưng anh có vài suy nghĩ về một điểm. Vị nữ minh tinh này có khí chất sắc lanh, dáng người cao gầy, màu da rất trắng, quả nhiên các thiết kế tạo hình thảm đỏ mấy năm nay của Đỗ Hằng Tri cho Vân Tịch đều là thanh lịch phóng khoáng, không chút nào gọi là phong cách thiếu nữ.
Đỗ Hằng Tri chỉ màn bình, tiếp tục nói: "Lúc trước tôi có đưa ra vài ý tưởng cho Vân Tịch, nhưng cô ấy cùng đoàn đội đều cảm thấy không thích, nói muốn cảm giác tươi mới, chứ không phải lộng lẫy. Hiện tại tôi có ý tưởng mới, chính là dùng yếu tố hoa trên lễ phục, nhưng chỉ mới thử nghiệm ban đầu, thậm chí tôi vẫn chưa nghĩ ra phải dùng loại hoa nào! Các thiết kế của tôi trước kia cơ hồ không dùng bất kỳ loài hoa gì, đóa hoa lớn...... Nghĩ đến đã rất đáng sợ rôi, không thể dùng, còn vài cánh hoa...... Lại cảm thấy có chút thô tục? Thầy Lạc có ý tưởng gì không? Loại Hoa gì có thể dùng trên trang phục mà tạo ra được cảm giác rất tiên, rất phiêu dật đây?"
Chiêm Hỉ phiên dịch lời anh ta nói thành thủ ngữ cho Lạc Tĩnh Ngữ, Lạc Tĩnh Ngữ xem xong, anh cúi đầu trầm tư trong chốc lát, rồi ngẩng đầu nhỉn thử dáng vẻ trên sân khấu của Vân Tịch.
Anh chưa từng xem phim của nữ diễn viên này, không hề quen biết cô, không có bất kỳ ấn tượng nào từ trước.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy, quan sát từ ngoại hình đến khí chất, biểu tình cùng dáng vẻ, tưởng tượng ra phong cách nhẹ nhàng và nữ tính mà cô ấy muốn.
Anh lại nhìn sang tên của cô, là Vân Tịch.
Trong đầu Lạc Tĩnh Ngữ xuất hiện một loại hoa, anh chớp mắt, dùng thủ ngữ nói với Chiêm Hỉ. Cô lập tức nhờ Đỗ Hằng Tri đưa giấy bút, Lạc Tĩnh Ngữ khom lưng trên bàn trà viết chữ:
【 Hoa Sương Mù* 】
(Ji: Hoa Sương Mù* - hay còn gọi là hoa Yugiri, có rất nhiều màu sắc: tím, vàng, xanh, hồng... và thường mọc thành chùm, nhụy hoa cao hơn so với cánh hoa, hoa nhỏ nhìn tựa như sương mù trong màn đêm)
Đỗ Hằng Tri nhìn ba chữ anh viết, lập tức lên mạng tra thử, trong chớp mắt nhìn thấy đóa hoa sương mù kia, đầu anh tựa hồ trở nên ràng.
Anh vội hỏi: "Màu thế nào? Từ từ! Để tôi viết, anh cũng viết xuống. Xem ý tưởng của chúng ta liệu có giống nhau hay không?"
Anh đứng lên, lấy thêm giấy bút, xoay người viết chữ.
Hoa sương mù có rất nhiều màu sắc, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn ảnh của Vân Tịch, viết xuống: 【 Màu tím 】
Đỗ Hằng Tri quay người lại, đưa giấy cho bọn họ xem, anh cũng viết hai chữ: 【 Màu tím 】
"Thật kỳ diệu!" Đỗ Hằng Tri xem ra rất kích động, "Thầy Lạc, anh có thể sử dụng vải để làm Hoa Sương Mù sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, nói một câu thủ ngữ thật dài, Chiêm Hỉ phiên dịch: "Thầy Lạc nói, anh ấy biết làm, chỉ là Hoa Sương Mù là mẫu tương đối khó, hầu như không dùng trên vật phẩm trang sức, càng không dùng trên trang phục. Nó thường dùng làm hoa trang trí, không biết hiệu quả dùng trên lễ phục có tốt hay không nữa."
Đỗ Hằng Tri đi tới đi lui, đột nhiên dừng chân, búng tay một cái: "Như thế này, trước tiên tôi có thể vẽ bản thảo thiết kế rồi đưa cho đoàn đội của Vân Tịch xem một chút. Nếu được, tôi sẽ hẹn thầy Lạc đến đây cùng nhau chỉnh sửa, có thể không? Tôi biết chúng ta không thể dùng những gì tôi đã vẽ làm chuẩn, nếu không làm ra hiệu quả, vẽ có đẹp đi chăng nữa cũng vô dụng, cho nên rất cần thầy Lạc tham gia, có thể không? Có thể không?"
Lần đầu Chiêm Hỉ nhìn thấy cảm hứng của nhà thiết kế bật ra là thế này, Tiểu Ngư còn rất ôn hòa đấy, dù trong đầu anh có cảm hứng cũng sẽ không nhảy nhót, gào to như thế. Cô cũng coi như mở rộng tầm mắt, nhanh chóng nói: "Có thể có thể, đương nhiên có thể."
"Rất cảm ơn thầy Lạc!" Đỗ Hằng Tri bỏ qua hình tượng nhã nhặn lúc nãy, xông tới ôm lấy Lạc Tĩnh Ngữ thật chặt, "Tôi có cảm giác Vân Tịch sẽ thích thiết kế này, cô ấy nhất định sẽ thích! Tôi rất hiểu cô ấy! Ôi! Dường như tôi có thể tưởng tượng bộ lễ phục này như thế nào rồi! Đó là phong cách nữ tính mơ mộng và thanh lịch mà cô ấy muốn! Perfect!"
Anh buông tay, Lạc Tĩnh Ngữ bị dọa đến choáng váng, Đỗ Hằng Tri nói với Chiêm Hỉ: "Hôm nay trợ lý của tôi trả phí tư vấn cho hai người, nếu bên Vân Tịch đồng ý thiết kế này, tôi sẽ ký kết hợp đồng thầy Lạc, đây là đồng thiết kế của chúng ta! À, phiền thầy Lạc trở về dùng vải làm một đóa Hoa Sương Mù hoa cho tôi xem được không? Tôi rất cần phải xem, rất cần thiết đấy! Phải xem Hoa Sương Mù trông như thế nào tôi mới có thể vẽ ra lễ phục được! A ha ha ha ha......"
"À được, được chứ." Trán Chiêm Hỉ ra một tầng mồ hôi, nhìn vẻ mặt Lạc Tĩnh Ngữ cũng rất khϊế͙p͙ sợ, thậm chí có chút luống cuống tay chân, Chiêm Hỉ cảm thấy nếu không phải cô ở đây, có lẽ Tiểu Ngư sẽ tông cửa xông ra mất.
Hai người bọn họ...... Quả nhiên vẫn chưa hiểu sự đời.
Đỗ Hằng Tri nói cụ thể với Lạc Tĩnh Ngữ một chút, nhiệt tình mời bọn họ ở lại ăn cơm chiều, Chiêm Hỉ không từ chối.
Biệt thự có một dì vừa giúp việc vừa nấu ăn, hôm nay không nhiều người tăng ca lắm, sau khi đếm số người, dì giúp việc làm cơm xong, sáu người trẻ tuổi cùng vây quanh bàn cơm.
Đỗ Hằng Tri không giống một ông chủ, hòa nhã vừa nói vừa cười với nhân viên, Lạc Tĩnh Ngữ ôm lấy chén yên lặng ăn cơm, Chiêm Hỉ đang nói chuyện phiếm cùng những người khác.
"Hai người đang yêu nhau sao?" Cô gái tên Tiểu Lư cười hì hì hỏi.
"Đúng vậy." Chiêm Hỉ liếc nhìn Lạc Tĩnh Ngữ một cái, anh cũng đang nhìn cô.
Một cô gái khác tên Tiểu Trịnh nói: "Vừa vào cửa tôi đã phát hiện rồi, còn tay trong tay nữa, thật ngọt ngào!"
"Cẩu lương ăn thật no, không ăn nổi nữa rồi, tôi cũng muốn yêu đương." Tiểu Lư bĩu môi nhìn ông sếp nhà mình, "Sếp à, anh đừng áp bức bọn em nữa được không? Bọn em chẳng có thời gian tìm bạn trai!"
Chàng trai tên Tiểu Kim nói: "Đừng nhắc nữa, bản thân sếp còn là cẩu độc thân đấy."
Đỗ Hằng Tri đang ăn một miếng thịt, trừng mắt liếc anh ta một cái, mấy người trẻ tuổi đều bật cười.
Tiểu Trịnh hỏi Chiêm Hỉ: "Học tạo hoa có khó không? Trước kia tôi chưa từng nghe đến."
Chiêm Hỉ nói: "Nhập môn thì không khó, vài người không biết đều có thể tham gia khóa trải nghiệm để làm loại hoa đơn giản nhất, muốn học sâu thì tương đối khó khăn. Thầy Lạc nhà tôi đã học chín năm, hằng năm còn phải đi học mẫu hoa mới đấy."
Tiểu Lư hỏi: "Vậy nếu bọn tôi muốn trải nghiệm, thì phải đến đâu?"
Chiêm Hỉ trả lời: "Ở Tiền Đường thì có thể theo dõi page của chúng tôi, Cá Mừng Vui, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ có Khóa Thể Nghiệm."
"Khóa Thể Nghiệm tổ chức ở đâu vậy?"
"Một lần thì tốn bao nhiêu tiền? Bao lâu?"
"Khóa Thể Nghiệm học được những gì?"
"Tôi hơi vụng về, liệu có thể học không?"
......
Vấn đề của bọn họ thật nhiều, Chiêm Hỉ kiên nhẫn trả lời từng câu. Đỗ Hằng Tri vẫn luôn nghe, sau đó thuận miệng nói một câu: "Thật ra hai ngừoi có thể tìm một nơi cố định để mở Khóa Thể Nghiệm, nơi đó không cần lớn, thêm chút coffee và bánh ngọt hoặc đồ ăn theo kiểu Tây, không chừng có thể tạo nên một chủ đề riêng cho tiệm Café."
Tiểu Trịnh nói: "Đúng thế, tiệm café thường cạnh tranh kịch liệt, loại tiệm café theo chủ đề này rất phổ biến, rất nhiều cửa hàng đều nổi tiếng nhờ như vậy. Nhưng hiện tại mở cửa hàng không dễ, vị trí rất quan trọng."
"Không phải Tiền Đường đang xây một đường phố văn hóa sáng tạo sao?" Tiểu Kim nói, "Đoạn đường này rất tốt, lượng người rất lớn, bên cạnh có trung tâm thương mại, làng đại học cùng mấy tòa nhà lớn của công ty Internet. Yêu cầu để mở kinh doanh không thấp, cần phải trong có sự sáng tạo. Chị của tôi từng đến tư vấn, chị ấy muốn mở một tiệm bánh ngọt bình thường, nhưng người ta không đồng ý, thật sự rất cao."
Chiêm Hỉ nghe xong liền hỏi: "Nếu có một tiệm Café có yếu tố thể nghiệm làm hoa, mọi người sẽ sẵn sàng trả phí sao?"
Tiểu Lư chỉ vào Lạc Tĩnh Ngữ: "Nếu các giáo viên đều soái như thầy Lạc, tôi nhất định sẽ đến!"
Mọi người cười lớn.
Lạc Tĩnh Ngữ: "......"
Chiêm Hỉ biết cô ấy chỉ đang đùa, nhưng thật ra cô rất lưu ý đến vấn đề này.
Ăn cơm chiều xong, Chiêm Hỉ cùng Lạc Tĩnh Ngữ chào tạm biệt Đỗ Hằng Tri, rời khỏi công ty.
Để bắt được taxi từ biệt thự này đến cổng khu Sáng tạo cần phải đi qua một hồ lớn xinh đẹp. Hai người nắm tay chậm rãi đi dạp, khắp nơi tối tăm, gió lạnh phơ phất, nhiệt độ thấp hơn ban ngày rất nhiều.
Lạc Tĩnh Ngữ thấy tay Chiêm Hỉ hơi lạnh, mau chóng cởi áo vest ra, khoác lên người cô.
Đôi lúc Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn mặt trăng treo giữa bầu trời, cô kéo tay Lạc Tĩnh Ngữ, chỉ vào mặt trăng nói: "Nhìn kia, trăng sắp tròn rồi, mấy ngày nữa chính là Tết Trung Thu đó."
Tết Trung Thu, là ngày Tết đoàn viên của gia đình, năm nay còn trùng với ngày Quốc Khánh.
Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ đến một chuyện, dùng ngữ nói: 【 Chị gái của anh muốn tổ chức sinh nhật 31 tuổi, năm nào chị ấy cũng ăn sinh nhật, cả nhà bọn anh sẽ cùng nhau ăn cơm. 】
Chiêm Hỉ nhìn anh, chờ anh tiếp tục nói, Lạc Tĩnh Ngữ buông thỏng hai tay.
"Thì sao?" Chiêm Hỉ hỏi, "Khi nào sinh nhật chị của anh thế?"
【 Ngày 30 tháng 9. 】 Đôi tay Lạc Tĩnh Ngữ lại hơi động một chút, trả lời, 【 Anh phải về nhà ăn cơm. 】
Chiêm Hỉ gật đầu: "Ừm......"
Lạc Tĩnh Ngữ dừng bước, mím môi, nhẹ nhàng kéo cánh tay Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ quay sang nhìn anh, trong bóng đêm, ánh mắt Lạc Tĩnh Ngữ trong vắt, mang chút chờ mong nho nhỏ, còn có chút thấp thỏm cùng bất an. Anh chậm rãi quơ tay nói: 【 Hoan Hoan, em có muốn...... Cùng anh về nhà ăn cơm không? 】
Chiêm Hỉ cười, ôm lấy eo của anh, nhón chân hôn lên môi anh.
Từng đợt gió thổi qua trên mặt hồ, bọn họ thâm tình hôn nhau dưới tán cây. Tay trái Lạc Tĩnh Ngữ ôm lấy eo thật chặt, ép chặt cô vào người, đè tay phải sau đầu cô, nhắm mắt nếm trải hương vị ngọt ngào.
Một con chim kiếm ăn đêm bay qua mặt hồ, tạo thành những bọt nữa nhỏ, tiếng vang cực nhỏ đó khiến Chiêm Hỉ chợt tỉnh sau nụ hồn triền miên này. Cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, chạm vào gương mặt anh, cô biết nhất định anh cũng hôn đến đỏ mặt tim đập giống như cô.
Cô nói: "Được ạ, em sẽ cùng anh về nhà gặp ba mẹ và chị gái của anh, với thân phận là...... Bạn gái của Tiểu Ngư."