Cá Voi Cô Đơn

Chương 67: Cậu tin tớ, Tiểu Ngư sẽ không sao

Sau khi Chiêm Hỉ vào nhà liền vọt thẳng vào phòng ngủ của Lạc Tĩnh Ngữ, nhìn thấy trên giường không có ai.


Cửa phòng vệ sinh đang đóng, bên trong truyền đến tiếng rửa mặt, cô sốt ruột rối bời trước cửa, cuối cùng chờ được Lạc Tĩnh Ngữ mở cửa ra, vừa định mở miệng hỏi anh, Lạc Tĩnh Ngữ bỗng giật mình nhảy lên, hai tay không biết nên che nơi nào.


Anh để trần thân trên, phía dưới chỉ có một cái qυầи ɭót, không thể ngờ được Chiêm Hỉ mới sáng sớm đã xuất hiện trong phòng anh, chỉ mặc váy ngủ cùng đầu tóc bù xù.


Lúc này Chiêm Hỉ nóng như lửa đốt, căn bản không muốn nghĩ đến chuyện khác, cầm áo thun cùng quần thể thao từ trên giường ném tới cho Lạc Tĩnh Ngữ: "Mặc vào nhanh đi! Tiểu Ngư, đã xảy ra chuyện rồi! Mặc rồi ra nói chuyện với em, mau mau mau!"


Lạc Tĩnh Ngữ ngây ngốc mà mặc xong quần áo, anh đi đến phòng khách, Chiêm Hỉ đang tìm tòi trên bàn làm việc của anh. Anh đi qua vỗ vỗ cánh tay của cô, Chiêm Hỉ quay đầu lại liền hỏi: "Tiểu Ngư, anh hãy nhìn kỹ lời em nói, sáu tờ bản thảo thiết kế đưa cho Họa Thường tháng bảy, anh có lưu lại bản điện tử hay không? Bản điện tử ấy! Hình chụp cũng được, máy scan cũng được, có không?"


Lạc Tĩnh Ngữ nghiêm túc đọc khẩu hình môi của cô, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu.
Anh tìm ra mấy bản thiết kế vẽ hồi tháng tám trên mặt bàn, là bản chỉnh sửa qua nhiều đợt, lấy ra một tập tài liệu từ trong ngăn tủ, bên trong có sáu tờ bản thảo, tất cả đều đưa cho Chiêm Hỉ xem.


Anh chỉ vào những tờ giấy, nói thủ ngữ: [Đây là những tấm hình chụp đã gửi đối phương chỉnh sửa.]
Rồi chỉ vào mấy tờ bản thảo kia đã chỉnh sửa, lại chỉ vào máy tính cùng máy in trong một góc: [Mấy thứ này đều được scan qua.]


Cuối cùng chỉ vào bản thảo khác, khoa tay múa chân: [Cái này thì không có, đã rất lâu rồi, anh Phương chụp ảnh, anh thì không.]
Trái tim Chiêm Hỉ dần lạnh lẽo.
Lạc Tĩnh Ngữ phát hiện biểu tình của cô không đúng lắm, nhăn mày hỏi: [Sao thế?]


Chiêm Hỉ kéo anh ngồi xuống, vừa dùng thủ ngữ vừa nói: "Tiểu Ngư, có chút chuyện xảy ra, bây giờ em sẽ nói toàn bộ cho anh. Lúc anh nghe, nếu không hiểu thì lập tức nói với em. Sau đó, anh hãy cẩn thận nhớ lại một chút, trong quá trình chỉnh sửa, anh có giữ lại một ít chứng cứ hay không, thứ gì cũng được."


Lạc Tĩnh Ngữ không biết đã xảy ra chuyện gì, anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chiêm Hỉ, nhẹ nhàng gật đầu.
Vì thế, Chiêm Hỉ liền kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, Lạc Tĩnh Ngữ "nghe" rõ ràng, sắc mặt dần dần trắng bệch.


Chiêm Hỉ biết mức nghiêm trọng của vấn đề, Lạc Tĩnh Ngữ càng hiểu giới này hơn cả cô, làm sao không biết chứ! Loại vết nhơ sao chép này, đối một nhà thiết kế và hai thương hiệu mà nói, tuyệt đối là một đòn nặng nề mang tính chất hủy diệt, nhẹ thì nhận lỗi, nặng thì rơi vào vòng kiện tụng.


Nhưng vấn đề là, anh hề không sao chép! Cả cuộc đời này của anh chưa từng sao chép điều gì!
Chiêm Hỉ mở Weibo [rrft0429] cho Lạc Tĩnh Ngữ xem, không lâu sau, Weibo người nọ đã có hai lượt bình luận, không biết là người do đối phương an bài hay là quần chúng đi ngang qua ăn dưa* thật sự.


(Ji: *ăn dưa – ý chỉ cộng đồng mạng hóng hớt các tin tức chấn động, chủ yếu thiên về tin xấu, bốc phốt...)
[Netizen 1]: Có dưa sao? Đặt mông.
[Netizen 2]: Nhìn ảnh thật sự rất giống, ngồi xổm kế bên.
Lạc Tĩnh Ngữ: "......"


Anh đã rõ ràng mọi chuyện, Chiêm Hỉ hỏi anh đầy chờ mong: "Tiểu Ngư, anh nhớ lại thử, anh có chứng cứ không?"


Lạc Tĩnh Ngữ xem xét mọi chuyện trong đầu qua một lần nữa, cuối cùng vẫn lắc đầu, anh cầm bản nháp đầu tiên lên xem, nói: [Trước đây anh đều gửi WeChat cho Phương, nhưng hôm đó, cậu ta tới nhà của anh rồi chụp ảnh! Nên anh không chụp!]
Chiêm Hỉ biết anh muốn nói gì.


Hơn nửa năm quen biết Lạc Tĩnh Ngữ, thời gian cô ở 1504 nhiều hơn ở 802, cũng có hiểu biết đối với thói quen làm việc của Lạc Tĩnh Ngữ.
Tiểu Ngư thích vẽ thiết kế bằng tay, thường ngày đều dùng WeChat chụp ảnh bản thảo gửi cho Phương Húc, tất nhiên sẽ lưu lại lịch sử trò chuyện và thời gian.


Sau khi anh chỉnh sửa bản thảo tác phẩm xong, sẽ scan vào máy tính để lưu trữ, còn thêm cả mấy tấm ảnh vật thật, mỗi một loại đều có một tập tài liệu, sắp xếp ngăn nắp theo ngày tháng.


Chiêm Hỉ biết thói quen làm việc như vậy, tất nhiên Phương Húc cũng biết, Tiểu Ngư sẽ không scan lưu trữ bản thiết kế trong quá trình chỉnh sửa, anh cũng không có thói quen dùng phần mềm đồ họa để sửa.


Nhưng hôm đó...... Chiêm Hỉ lật xem lịch, là ngày 11 tháng 7, Phương Húc đột nhiên đến đây, lúc ấy cách khai mạc Lễ hội Sáng tạo chưa đến một tuần, Lạc Tĩnh Ngữ đang dạy Chiêm Hỉ làm Linh Lan.


Hai người bọn họ bận bịu muốn chết, hoàn toàn không để ý hành động của Phương Húc, Lạc Tĩnh Ngữ cũng đã nói vẫn muốn tiếp tục hợp tác kinh doanh ngày Hán phục với Phương Húc, không ai phát hiện Phương Húc đã có tâm tư hủy hợp tác.
Những ký ức trở nên rõ ràng hơn.


Lúc đó Lạc Tĩnh Ngữ tự mình đưa bản thảo cho Phương Húc chụp, Phương Húc hỏi anh muốn sửa chữa hay không, tiểu ngư nói gửi cho đối phương xem thử trước, những lời này anh đều dùng ngôn ngữ của người câm điếc biểu đạt, Chiêm Hỉ giúp anh phiên dịch. Dưới mí mắt của hai người bọn họ, Phương Húc đã chụp được sáu tờ bản thảo thiết kế.


Nói cách khác, người có thể chứng minh thời gian Lạc Tĩnh Ngữ vẽ trước [rrft0429], trước mắt xem ra chỉ có Phương Húc, chứng cứ chính là điện thoại của anh ta.
Chiêm Hỉ sắp xếp các manh mối trong đầu:
Một, Phương Húc có cùng một bọn với [rrft0429] hay không? ——90%, là đúng.


Hai, Phương Húc muốn làm gì? —— Chèn ép Cá Mừng Vui? Buộc Lạc Tĩnh Ngữ rời khỏi giới? Ép Lạc Tĩnh Ngữ quay lại hợp tác với anh ta? Tống tiền bên Họa Thường?


Ba, có phải Phương Húc cùng một bọn với Họa Thường hay không? ——90%, là không phải. Không có khả năng một thương hiệu lớn như Họa Thường cố tình hủy hoại danh tiếng của mà hợp tác Phương Húc để hủy Tiểu Ngư. Bọn họ quả thực còn thảm hơn Tiểu Ngư, có thể hiểu qua sự phẫn nộ của Tô Tô.


Bốn, vì sao Phương Húc chắc canh Lạc Tĩnh Ngữ không có chứng cứ? Nếu anh ấy có thì sao? Chuyện chụp ảnh lưu lại này chẳng phải rất dễ dàng sao?
Chiêm Hỉ suy nghĩ một lúc, đôi mắt lại chuyển qua Weibo của [rrft0429].


Đại khái cô đã hiểu một chút, đây chỉ là một tài khoản nhỏ, vì sao như thế? Đó là do đối phương không biết Lạc Tĩnh Ngữ có chứng cứ hay không. Nếu có, chuyện này sẽ dễ dàng đi qua, một tài khoản nhỏ đăng Weibo, đăng xong rồi xóa sẽ không có ai để ý.
Nếu không có thì sao?


Nếu cô cùng Lạc Tĩnh Ngữ không lấy ra được chứng cứ thì sao? Nếu đối phương đã biết, có phải sẽ có hành động lớn hơn nữa hay không?
Bây giờ đến cầu xin Phương Húc còn kịp không?


Chiêm Hỉ nghĩ, chuyện vẫn chưa nháo lớn, Họa Thường cùng Cá Mừng Vui đều chưa có phản hồi, bởi vì [rrft0429] cũng đang chờ xem thử Lạc Tĩnh Ngữ có chứng cứ hay không. Nếu hiện tại đến cầu xin Phương Húc, hỏi xem rốt cuộc mục đích của anh ta là gì, có phải sẽ còn cứu chữa được hay không?


Điều bất lợi là Phương Húc lập tức sẽ biết bọn họ thực sự không có chứng cứ.
Lợi thế chính là mang theo bút ghi âm nói chuyện với Phương Húc, ghi âm lại toàn bộ cuộc đối thoại, đây chẳng phải đã có chứng cứ sao?


Chiêm Hỉ đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, cảm thấy nên giải thích với Tô Tô trước.
Cô gõ số điện thoại của Tô Tô trước mặt Lạc Tĩnh Ngữ, đối phương rất nhanh tiếp nhận: "A lô!"


Chiêm Hỉ ấn nút ghi âm, cô nói toàn bộ những gì mình biết và trải qua cho Tô Tô, thành thật nói rằng thầy Lạc chắc canh bị Phương Húc cố ý hãm hại.


Tô Tô không nhận lời giải thích của Chiêm Hỉ, tức giận không thể khống chế: "Đây là mâu thuẫn tranh chấp giữa các người cùng Phương Húc, liên quan gì đến chúng tôi chứ? Vì sao cô không nói cho tôi thầy Lạc làm một mình là do cãi nhau với Phương Húc? Cô phải rõ ràng một chút, thầy Lạc lão sư đưa bản thảo cho một người đang cãi nhau với mình, chuyện này hẳn là cô nên kể từ đầu chí cuối cho tôi! Cô nói đi, chúng tôi có muốn hợp tác với cô hay không là chuyện của chúng tôi, cô không nói chính là trách nhiệm các người đấy!"


"Rất xin lỗi, chuyện này do tôi xử lý chưa đúng." Chiêm Hỉ vò đầu, "Chúng tôi thật sự không nghĩ tới Phương Húc sẽ đê tiện như vậy, khi thầy Lạc làm một mình, Phương Húc còn lấy đi bốn năm bản quyền thiết kế của anh ấy. Và để bồi thường, anh ta đưa hợp đồng làm ăn này cho thầy Lạc, chúng tôi lúc ấy thật sự không hoài nghi hành động này của anh ta."


"Vậy cô có chứng cứ không? Có giấy trắng mực đen viết không?" Tô Tô đột nhiên tìm được trọng điểm, "Chiêm tiểu thư, hiện tại vấn đề không phải Phương Húc thế nào, mà là trên Weibo của người kia không nói đến việc có liên quan Phương Húc đấy! Tài khoản cá nhân này đưa ra nghi ngờ sao chép trên danh nghĩa! Hiện tại tôi không thể hoàn toàn tin tưởng lời cô nói, tôi cũng không biết rốt cuộc các người có đưa bản thảo cho Phương Húc hay không, cũng không muốn biết có phải ý tưởng của thầy Lạc đến từ Weibo người này hay không, điều tôi muốn chính là chứng cứ! Cô cứ nói bằng miệng với tôi thì có ích lợi gì chứ?"


Chiêm Hỉ thốt lên: "Tôi đã nói tận mắt nhìn lúc thầy Lạc vẽ bản thảo! Là vào đầu tháng bảy! Phương Húc chụp hình tôi cũng nhìn thấy! Là ngày 11 tháng 7! Tôi có mặt ở đó! Cô hãy tin tôi đi! Thầy Lạc bị hãm hại!"


"Chứng cứ đâu?!" Tô Tô cũng lớn nói, "Cô muốn tôi tin tưởng, vậy thì cô cho tôi xem chứng cứ đi! Đối phương đăng ngày 21 tháng 7, cô cho tôi xem chứng cứ chứng minh thầy Lạc vẽ bản thảo trước cô ta đi, cô có không?!"


Chiêm Hỉ lập tức ủ rũ, giọng nói yếu ớt: "Không có, chứng cứ duy nhất ở trong điện thoại của Phương Húc."


"..." Tô Tô trầm mặc, sau một lúc lâu nói, "Tôi sẽ thảo luận với sếp trước, sau lát nữa sẽ liên hệ lại với cô, nhà thiết kế của bọn tôi hiện tại rất tức giận. Chuyện này nếu không giải quyết được, rất xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể làm việc dựa theo hợp đồng."


Làm việc dựa theo hợp đồng, Lạc Tĩnh Ngữ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, phải bồi thường, phải xin lỗi, cuối cùng kết quả ắt sẽ là —— rời khỏi giới.


Sau khi Chiêm Hỉ cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, anh vẫn luôn nhìn cô gọi điện thoại, cũng không biết lời cô nói, anh nhìn có hiểu không. Chiêm Hỉ cảm thấy vẻ mặt Tiểu Ngư lúc này thực xa lạ, gương mặt cô chưa từng thấy, trong lòng mềm nhũn, biết anh nhất định rất tổn thương.


Hẳn anh cũng không nghĩ ra được vì sao lại có một người xấu như vậy, dùng trăm phương ngàn kế để hãm hại anh. Tâm tư của anh trong sáng đơn giản như vậy, căn bản không có ý xấu nào, bị người khác nhục nhã cũng đều yên lặng tự mình chịu đựng.


Khi còn nhỏ Kỷ Hồng Triết bắt nạt anh, sau khi lớn lên anh hoàn toàn không để trong lòng; Chiêm Kiệt đối xử lạnh lùng với anh, anh còn tung tăng đi lấy lòng đối phương; Phương Húc áp bách anh bốn năm, khi chia tay anh còn nhớ ân tình của đối phương.


Lạc Tĩnh Ngữ khi đối nhân xử thế thật sự rất trắc trở, thậm chí có đôi khi hơi ngốc nghếch, Chiêm Hỉ hiểu, vẫn luôn hiểu được.


Anh đã sống trong một thế giới im lặng gần hai mươi bảy năm, biết người thường có nhiều thành kiến đối với những người như anh, nhưng anh chưa từng oán hận người khác, chỉ nỗ lực thay đổi bản thân, không muốn khiến người khác chán ghét, không muốn bị người khác xem nhẹ.


Người khác không thích anh phát ra âm thanh, anh liền kìm nén không phát ra tiếng, người khác tò mò nhìn anh sử dụng thủ ngữ, anh đút tay vào túi ở nơi công cộng thành thói quen để che giấu bản thân. Anh dùng lòng tốt để đối đãi thế giới này, không tổn thương người khác, không cầu xin người khác hiểu cho anh, càng không hi vọng người khác đồng cảm với anh, bố thí cho anh, chỉ mong người khác đừng thương tổn anh.


Cho nên, Lạc Tĩnh Ngữ không nghĩ ra Phương Húc sẽ cố ý hãm hại như vậy, với anh mà nói là một đòn chí mạng thật lớn, khiến anh tự mình hoài nghi, có phải anh thật sự đã làm điều gì có lỗi với Phương Húc, mới bị trả thù như vậy hay không?


Anh cũng tự mình khinh thường bản thân, cảm thấy mình quá ngốc nghếch, luôn nghe theo đối phương nên hiện tại hại bản thân không ít, còn hại đến Họa Thường, liên lụy đến Chiêm Hỉ phiền não.


Chiêm Hỉ bước tới ôm Lạc Tĩnh Ngữ, rồi ôm má của anh nói: "Tiểu Ngư, chuyện này anh không sai, một chút sai cũng không có, hoàn toàn là do Phương Húc không đúng. Anh ta cố ý muốn bắt nạt anh, có lẽ do muốn thêm tiền, cũng có thể do muốn cho anh bị sa chân trong giới hoa giả. Em không biết vì sao anh ta phải làm như vậy. Em chỉ biết rằng anh vô tội, do anh quá tin tưởng anh ta, nhưng đó cũng không phải là một sai lầm, đây là ưu điểm của anh. Bởi vì anh là Lạc Tĩnh Ngữ, chính là một người sạch sẽ thuần khiết, không dơ bẩn giống như Phương Húc."


Chiêm Hỉ không biết Lạc Tĩnh Ngữ xem đã hiểu lời cô nói hay không, lúc này suy nghĩ của cô cũng rất hỗn loạn, chủ yếu là không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết, còn ở do dự có nên đến cầu xin Phương Húc hay không.


Lạc Tĩnh Ngữ cong cong khóe môi, có thể anh muốn cười, sao cũng không cười nổi. Chiêm Hỉ nhìn vành mắt của anh hơi phiếm hồng, bản thân anh cũng nhận ra, đẩy tay cô rồi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh đóng cửa lại.
Tiếng nước truyền ra từ bên trong cánh cửa, Chiêm Hỉ thở dài, cầm lấy điện thoại.


Cô quyết định đánh cược một phen, thử xem may mắn.
Chiêm Hỉ gửi một tin nanh đến [rrft0429].


[Nghệ thuật Tạo Hoa Cá Mừng Vui]: Chào cô, tôi là Tiểu Chiêm – trợ lý của thầy Lạc từ Cá Mừng Vui. Về Weibo tối hôm qua cô đăng kia, bên tôi có lời giải thích như sau: Thầy Lạc nhận được ủy thác thiết kế từ Hán phục Họa Thường ngày 3 tháng 7, có lịch sử trò chuyện WeChat làm chứng. Từ ngày 4 đến ngày 9 tháng 7, anh ấy mới vẽ bản thảo trang sức chủ đề "Cá lượn hoa sen", chắc canh thời gian trước khi cô sưu tầm kiểu dáng, ý tưởng thiết kế đều là nguyên bản. Cho nên chúng tôi cho rằng cô lên án việc sao chép là lời nói vô căn cứ.


Hiện tại bản thảo nằm trong tay chúng tôi, các bản chỉnh sửa bản thảo phát sinh và bản thiết kế chính thức cũng đều có lịch sử trò chuyện cùng Họa Thường làm chứng. Cô vui lòng đừng vu khống sao chép bằng miệng, mau chóng xóa Weibo, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm pháp luật, cảm ơn.


Sau khi gửi đi, lòng bàn tay Chiêm Hỉ đổ đầy mồ hôi, chờ đối phương trả lời.
Vài phút sau, đối phương đã trả lời.


[rrft0429]: Thật không? Vậy cô chứng minh cho tôi xem đi, chỉ cần có thể chứng minh bản thảo của các người thật sự ra đời trước tôi, thì tôi sẽ thừa nhận đây có lẽ chỉ là sự trùng hợp ý tưởng thiết kế. Đúng rồi, thật ra tôi cũng có vẽ bản thảo thiết kế, nếu không vẽ phác thảo sao làm ra được chứ. Cô cứ từ từ, tôi sẽ đăng một bài trước.


Sao còn phải đăng lên chứ
Chiêm Hỉ muốn điên mất, việc nhỏ này không thể trò chuyện riêng sao?
Một lát sau, cô liền thấy [rrft0429] đăng bài Weibo mới.


【rrft0429】: Đây là bản phác thảo thiết kế của trâm cài và bông hoa do tôi làm, nét vẽ kém đến mức ai cũng phải bật cười. Tôi mới vừa xem lại ảnh chụp, ngày 15 tháng 7 tôi tự mình sưu tầm mẫu, sau khi trở về liền vẽ các bức tranh trong ba ngày, bản thảo này hẳn đã vẽ xong vào ngày 18 tháng 7, sau đó tôi chưa cho ai xem qua đấy. Tiếp theo tôi liền làm trong ba ngày, đăng lên vào ngày 21, chỉ đơn giản như vậy.


@Studio Hán phục Họa Thường, @, chậc chậc chậc ~ không biết thầy Lạc của Nghệ thuật Tạo Hoa Cá Mừng Vui nói bản thảo ra đời trước, có minh chứng hay không đây? Nếu có thì mời cho tôi xem thử đi.


Người này thật sự đăng lên bốn tấm ảnh bản thảo thiết kế trâm cài cùng hoa, đều bằng vẽ tay, nhưng cô ta không dùng bút marker, mà dùng bút chì màu.


Chiêm Hỉ cầm tập tài liệu của Lạc Tĩnh Ngữ so sánh đối chiếu, trái tim lạnh hơn một chút, cô ta đang sao chép bản thảo đầu tiên của Lạc Tĩnh Ngữ, ngay cả chi tiết đều giống như đúc.


Bởi vì người này không biết sau này Lạc Tĩnh Ngữ sẽ chỉnh như thế nào, cho nên thành phẩm cuối cùng hai bên mới có chi tiết khác biệt, nhưng nếu dùng bản thảo hai bên để đối chiếu, người ngoài không thể nói được rốt cuộc ai sao chép ai.


Xem chứng cứ, người này có bài đăng ngày 21 tháng 7 để làm bằng chứng, mà Lạc Tĩnh Ngữ không có gì cả.
Chiêm Hỉ dựa vào ghế, cô khẽ gõ cằm, muốn nghĩ ra làm thế nào đối diện với chuyện này.


Có lẽ vẫn nên đến tìm Phương Húc, mấu chốt vấn đề đang nằm trên tay anh ta, dùng tình cảm để tác động, dùng lý lẽ để thuyết phục, cùng lắm thì đưa tiền?


Xem xét Lạc Tĩnh Ngữ đã giúp anh ta kiếm lời trong bốn năm, cầu xin anh ta đừng huỷ hoại Tiểu Ngư, đúng thật rất bực bội, nhưng Chiêm Hỉ thật sự không nghĩ ra được cách khác.


Trong chuyện này, cô không biết rốt cuộc Phương Húc và [rrft0429] ai mới là người chỉ đạo, đến nay vẫn chưa rõ ràng động cơ của bọn họ, nếu đòi tiền thì dễ rồi, chỉ sợ không phải! Chỉ sợ mục đích của bọn họ là lật đổ Lạc Tĩnh Ngữ.


Dù sao Chiêm Hỉ còn rất trẻ, chưa từng gặp chuyện như vậy, sau khi tự hỏi liền quyết định tìm người hỗ trợ nghiên cứu đối sách, cô gọi điện thoại cho La Hân Nhiên.


La Hân Nhiên luôn ăn dưa trong giới giải trí, sẽ có một chút hiểu biết đối với phương diện xã giao này, nhận được điện thoại cô đã mau chóng chạy đến đây.


Ba cái đầu còn hơn một Gia Cát Lượng*, Chiêm Hỉ cảm thấy mình cùng Lạc Tĩnh Ngữ là đương sự, La Hân Nhiên là người ngoài cuộc, có lẽ sẽ có các ý kiến khác nhau.


(Ji: *Ba cái đầu còn hơn một Gia Cát Lượng chỉ một đển tích trong Tam Quốc khi Gia Cát Lượng được mời đến để thiết kế ngôi chùa Bảo An nhưng gặp nhiều khó khăn. Tương truyền có ba tướng sĩ trông thành xấu xí, thất học không tin không thể làm được. Sau đó bèn cùng nhau nghĩ cách ba ngày ba đêm, sau đó trình lên cho Gia Cát Lượng, thực sự đã thành công, nhận được lời khen nức nở. – theo tóm tắt từ Baidu)


Hai cô gái ngồi trên bàn nghiêm túc thảo luận, Chiêm Hỉ lấy ra giấy và bút liệt kê tuyến thời gian cho La Hân Nhiên, lật xem mấy chục trang bản thảo thiết kế.


Chiêm Hỉ dùng bút chì đánh dấu số thứ tự và thời gian ngay dưới góc phải bản thảo thiết kế gian, chỉnh sửa lần đầu tiên, lần thứ hai...... và cuối cùng. Tất cả các phác thảo đều rõ ràng biểu hiện dòng ý tưởng của Lạc Tĩnh Ngữ rất mạch lạc, vừa xem đã hiểu ngay. Nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là hoa sen cùng cá, từ đầu tới cuối đều chỉ có một kiểu dáng đó, rất khó thay đổi nguyên bản.


Khi các cô đang thảo luận, ban đầu Lạc Tĩnh Ngữ còn ngồi bên cạnh an tĩnh "Nghe", sau đó anh đứng lên, đi vào bếp.
Lát sau anh ra khỏi bếp, cầm lấy chìa khóa cùng di động chuẩn bị ra ngoài.
Chiêm Hỉ chạy tới, giữ chặt cánh tay anh hỏi: "Tiểu Ngư, anh đi đâu vậy?"


Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười, nói thủ ngữ: [Mua đồ ăn.]
Chiêm Hỉ hơi cứng họng: "Đừng đi, trong nhà còn gì thì tùy tiện ăn đó. Em không có hứng ăn, gọi cơm hộp cũng được mà."
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, chỉ vào La Hân Nhiên, trả lời: [Có khách.]


Chiêm Hỉ cũng không tiếp tục miễn cưỡng anh, Tiểu Ngư không bao giờ bỏ bê bạn bè của cô.
Vì thế, Lạc Tĩnh Ngữ đã đi ra ngoài một mình.
——


"Nếu muốn đi tìm Phương Húc, cậu nhất định phải chuẩn bị tốt lời muốn nói trước, ghi nhớ kỹ càng, dự đoán các phương án để đối phó, mục đích cuối cùng chính là khiến anh ta thừa nhận mình chụp ảnh của Tiểu Ngư. Dù cho anh ta không thừa nhận những việc này đều do mình làm, cũng không sao, chỉ cần có thể chứng minh Tiểu Ngư vẽ những bản thảo vào tháng 7 là được. Cũng đừng nhắc đến Weibo của người kia có phải sao chép hay không, không sao hết, coi như trùng ý tưởng với cô ta, chúng ta không nên so đo điều này!"


La Hân Nhiên nói với Chiêm Hỉ, rồi lại chỉ mấy chữ trên giấy, "Còn nữa, một bút ghi âm không đủ đâu, chuẩn bị nhiều hơn mấy cái đi, mang theo toàn thân, thật sự không ổn thì chúng ta mua loại thiết bị ghi âm mini. M* nó, tớ không tin tên họ Phương kia sống bất tử đâu! Bắt nạt Tiểu Ngư nhà cậu có còn là người hay không? Tiểu ngư làm sao vậy? Người này m* nó thật giống chó mà? Tớ đang muốn tìm Vỏ Tôm đập anh ta một trận đây!"


Chiêm Hỉ mệt mỏi gãi tóc, cô lắc đầu nói: "Tớ không biết nữa, tớ định ngày mai đến tìm anh ta, dù sao tớ vẫn chưa thừa nhận trên tay không có chứng cứ, chắc chắn đối phương cũng sẽ kiêng kị. Họa Thường còn đang giả chết, chuyện còn chưa làm lớn, tớ cảm thấy mọi người đều đang theo dõi tình hình. Tớ tìm Phương Húc, nhất định anh ta sẽ biết bọn tớ không có chứng cứ, chuyện này thật sự...... Tớ không biết có thể giải quyết ổn thỏa hay không."


La Hân Nhiên nói: "Ngày mai tớ đi cùng cậu, bảo Vỏ Tôm tích đi cùng, anh ấy sẽ chờ bên ngoài."
"Có cần thiết không?" Chiêm Hỉ hỏi, "Chẳng lẽ còn phải đánh nhau à?"


La Hân Nhiên cả giận: "An toàn một chút thôi, loại chuyện này m* nó quá lớn rồi, vu oan hãm hại sao chép, tớ khinh bỉ! Phim truyền hình còn không dám quay cảnh bắt nạt người đơn thuần như Tiểu Ngư nhà cậu đâu, trong lòng đầy rẫy nhỏ nhen, căn bản không phải người có thể làm nên chuyện."


Chiêm Hỉ trầm mặc một lúc, quay đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, đột nhiên cô giật thót lên, hỏi: "Tiểu ngư đã ra ngoài bao lâu rồi?"
"Hả?" La Hân Nhiên sửng sốt, "Không biết, cũng gần một tiếng rồi."


"Mua đồ ăn đâu cần lâu như vậy, chợ nhỏ ở ngay bên cạnh cửa của tiểu khu mà." Chiêm Hỉ bật dậy trên sofa, lấy di động gửi WeChat cho Lạc Tĩnh Ngữ.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, sao anh chưa về vậy?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, nhanh về đi, em đói bụng rồi.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh đi đâu thế?


Qua thêm vài phút, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn chưa trả lời, Chiêm Hỉ dần sinh ra dự cảm không tốt, nhìn La Hân Nhiên nói: "Tiêu rồi, Tiểu Ngư...... Có lẽ đã đi tìm Phương Húc."
"Không thể nào?!" La Hân Nhiên khϊế͙p͙ sợ trợn trừng mắt, "Anh ta liều lĩnh như vậy sao?"


"Suy nghĩ của anh ấy khác chúng ta. Anh ấy... có lẽ đã bị lửa giận át cả lý trí... nên sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Cũng có thể anh ấy muốn hỏi lý do vì sao." Chiêm Hỉ nói, "Không được, tớ phải đi tìm anh ấy, tớ biết văn phòng của Phương Húc ở đâu."


Cô nhanh chóng về tầng tám thay đồ ra ngoài, không đánh răng không rửa mặt cũng không chải đầu, cùng La Hân Nhiên ra ngoài. Chợ nhỏ ngoài tiểu khu căn bản không có bóng dáng của Lạc Tĩnh Ngữ, điện thoại vẫn luôn để chế độ im lặng. Chiêm Hỉ gọi một chiếc taxi, đưa địa chỉ văn phòng của Phương Húc cho tài xế.


Trên đường, Chiêm Hỉ thử gọi điện thoại cho Lạc Tĩnh Ngữ, vẫn không có ai nghe. Tiểu Ngư không thể nhận điện thoại, nhưng có thể điện thoại có chế độ rung, có thể báo anh biết cô đang tìm anh.


Chiêm Hỉ cực kỳ lo lắng, mặc kệ hành động của Lạc Tĩnh Ngữ có phá hỏng kế hoạch của cô hay không, cô chỉ lo lắng sự an toàn của anh.


Cô rất hiểu Lạc Tĩnh Ngữ, nhìn anh luôn bình tĩnh, mặt tái nhợt không biểu hiện điều gì, nhưng Chiêm Hỉ biết, trong lòng anh đã sóng lớn ngập trời, không đoán được suy nghĩ thực sự.


Anh đã học tạo hoa gần mười năm! Là công việc mà anh yêu thích nhất, là mục tiêu anh muốn phấn đấu suốt cuộc đời! Anh đã dành biết bao nhiêu thời gian, tâm sức và tiền bạc, trong giới hoa giả chưa từng có vết nhơ. Nhưng thật ra có không ít người yêu thích hoa dựa theo tác phẩm của anh làm ra vài thứ nhỏ xinh, Phương Húc lười quan tâm, anh cũng không để ý.


Anh rất sợ mình sẽ bị ép rời khỏi giới, dưới áp lực lớn như vậy, Chiêm Hỉ cảm thấy Lạc Tĩnh Ngữ không còn suy nghĩ thấu đáo được nữa, có lẽ anh sắp điên mất thôi, chỉ tiếc lúc trước cô nhìn không ra.


Cô sẽ không đi trách cứ Tiểu Ngư liều lĩnh, chỉ là cực kỳ đau lòng, cực kỳ lo lắng. Sợ rằng Lạc Tĩnh Ngữ làm Phương Húc bị thương gây hậu quả khó có thể cứu vãn, cũng sợ Phương Húc sẽ thương tổn Lạc Tĩnh Ngữ khiến mọi chuyện càng tệ hơn.
Trời ơi! Sao lại biến thành như vậy chứ?


Trên taxi, Chiêm Hỉ không ngăn được sự run rẩy, tài xế nhìn cô thông qua kính chiếu hậu, hỏi: "Điều hòa quá lạnh sao?"
La Hân Nhiên ôm Chiêm Hỉ, nói: "Không có, bạn của tôi bị cảm."


Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại Chiêm Hỉ vang lên, là một dãy số xa lạ, cô nhanh chóng nhận, bên kia có một giọng nữ đang hét chói tai: "Có phải cô họ Chiêm hay không? Là bạn của Tiểu Ngư à? Cô mau tới đi! Tôi là nhân viên của Phương Húc, vừa rồi Tiểu Ngư tới tìm sếp của bọn tôi, hiện tại hai người sắp đánh nhau tới nơi rồi! M* ơi! Thật đáng sợ, rất nhiều máu! Tôi... tôi... tôi báo cảnh sát trước đây!"


Chiêm Hỉ: "......"
Điện thoại cúp ngang, Chiêm Hỉ chợt nhào lên nắm lấy nệm ghế tựa lưng của ghế tài xế, cô gào lên: "Tài xế! Mau lên một chút đi! Xin chạy nhanh một chút! Nhanh một chút, nhanh một chút!"


"Được được được, cô đừng kích động, tôi đã chạy rất nhanh rồi!" Tài xế tiếp tục nhấn chân ga, trán toát ra một tầng mồ hôi.


La Hân Nhiên cũng nghe được cuộc gọi vừa rồi, ôm chặt vai Chiêm Hỉ: "Chiêm Hỉ, cậu bình tĩnh... Bình tĩnh một chút, Tiểu Ngư sẽ không sao đâu. Cậu tin tớ, Tiểu Ngư sẽ không sao."