Cá Voi Cô Đơn

Chương 6: Cá Lớn Xem Mắt

Chiêm Hỉ có một đêm mộng đẹp, nhưng tinh thần sảng khoái không thể ngăn virus xâm nhập, sáng chủ nhật tỉnh dậy, cô đã sốt nghiêm trọng hơn.
Khi cô rời giường, Chiêm Kiệt đã đến công ty tăng ca, trong nhà chỉ Tần Phỉ và Uy Uy.


Môi giới Lưu gọi điện cho Chiêm Hỉ, hỏi cô suy nghĩ thế nào. Chiêm Hỉ suy nghĩ một chút, hẹn anh ta thứ hai tan tầm sẽ đến công ty ký hợp đồng, cô quyết định sẽ thuê căn 802 bên Thanh Tước Giai Uyển, xem như tiền trảm hậu tấu vậy.
***


Lạc Tĩnh Ngữ tới tiệm bánh ngọt trước nửa giờ, đến sớm không phải vì quá kích động hoặc quá khẩn trương, chỉ là anh không tính toán được thời gian hợp lý.


Vào tiệm, anh tháo khẩu trang nhìn xung quanh, 10h sáng, theo đạo lý hẳn là khách không đông lắm, nhưng lúc này tiệm bánh ngọt có một khu vực khoảng mười mấy người, trong đó có năm, sáu bạn nhỏ.


Lạc Tĩnh Ngữ không nghe thấy, đi ngang nhìn thoáng qua, phát hiện các bạn nhỏ đang làm thủ công, nhóm ba mẹ đang hỗ trợ, hẳn là hoạt động gia đình của tiệm bánh ngọt.
Một nữ phục vụ đến chào anh: "Hoan nghênh tới tiệm, tiên sinh, bên kia cho chỗ trống, có thể quét mã để gọi món."


Lạc Tĩnh Ngữ nhìn vật liệu trên bàn của mấy bạn nhỏ kia, dùng điện thoại đánh một hàng chữ đưa cho phục vụ: [Có thể cho tôi một tờ giấy không?]
Người phục vụ sững sờ, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào giấy màu trên bàn, phục vụ cười nói: "Được chứ."


Cô cầm một tờ giấy A hồng nhạt đưa cho Lạc Tĩnh Ngữ, anh nhận lấy, gõ một hàng chữ đưa cô xem: [Cảm ơn cô]
Mặt người phục vụ ửng hồng dẫn anh đến bên cạnh cửa sổ.


Đây là yêu thích của anh từ thời niên thiếu, rất thích hợp để giết thời gian, chỉ là đã lâu không gấp, có vài tạo hình khó anh đã quên vài bước, chỉ có thể gấp được mấy động vật nhỏ đơn giản.


Trong cửa hàng có trẻ em nên rất ồn ào, nhưng thế giới của Lạc Tĩnh Ngữ vĩnh viễn sẽ không bị tạp âm này quấy nhiễu. Những bạn nhỏ đang nhảy nhót ngược lại tạo thành cảnh tượng đáng yêu, khiến anh nổi lên tính trẻ con.


Mười ngón tay linh hoạt, đầu tiên anh gấp một chú thỏ hồng, có hai lỗ tai dài, sau đó gấp một con mèo nhỏ, lấy bút lông anh mang theo trong ví vẽ mắt cho hai con vật. Khi gấp đến một con cá cảnh thì điện thoại của anh rung lên, Thường Đình gửi tin nhắn nói cô ấy sắp đến rồi.


Đây là lần đầu tiên Lạc Tĩnh Ngữ đi xem mắt, Thường Đình là đồng nghiệp của anh rể Cao Nguyên ở khu Tàn Liên. Nửa năm trước, Cao Nguyên cũng đã giới thiệu cho Lạc Tĩnh Ngữ một cô gái, sau khi hai người nhắn tin qua lại, cô gái đó rất chủ động, ngày nào cũng tán gẫu với Lạc Tĩnh Ngữ.


Nhưng trình độ tán gẫu của Lạc Tĩnh Ngữ quá tệ, mỗi lần làm việc là đến mấy tiếng không để ý đến người ta, sau mấy lần hỏi mấy câu mà không ai trả lời, cô gái đã nổi giận, trực tiếp kéo anh vào sổ đen.


Lần này, Lạc Hiểu Mai đã dặn Cao Nguyên, đừng để Lạc Tĩnh Ngữ gửi tin nhắn, hãy để hai bên gặp mặt trực tiếp.
Thêm nữa phải nói rõ em trai có vóc dáng cao cùng có tướng mạo, trước hết nên để cô gái đó nhìn thấy anh, chuyện cũng đã thành công một nửa rồi.


Sau khi Lạc Tĩnh Ngữ xem qua tin nhắn liền bỏ giấy gấp và bút lông vào túi áo, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.


"Bánh Pudding Trứng Gà" đã bảo anh phải ăn mặc sạch sẽ, Lạc Tĩnh Ngữ liền thay một bộ quần áo bằng nhung, cũng là màu đen, lần đầu tiên mặc trong mùa đông năm nay. Trên quần áo còn mang theo chút hương gỗ của tủ quần áo, là hương tùng bách nhẹ nhàng khoai khoái, hít nhiều sẽ cảm thấy có chút cay cay đắng đắng.


Không bao lâu, một cô gái trẻ đi vào cửa tiệm, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô cúi đầu gửi tin nhắn, gần như cùng lúc đó, điện thoại của anh liền rung lên.
[Thường Đình]: Tôi đã vào tiệm, anh ở đâu?
[Cá Cực Lớn]: Tôi ở bên cạnh cửa sổ.


Thường Đình quay đầu nhìn bên cửa sổ, liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen đang đứng lên, giơ tay với mình.


Cô chưa từng thấy hình của Lạc Tĩnh Ngữ, chỉ nghe Cao Nguyên nói dung mạo của em vợ anh ta rất soái, lúc này nhìn thấy người thật, trái tim Thường Đình nhảy lên một cái, phát hiện đối phương thật sự rất đẹp trai!


Kiểu tóc của anh không giống mấy chàng nhân viên công chức quá chăm chút, mà là xõa tung mái tóc đen như học sinh, mái phía trước hơi rủ xuống che một ít lông mày, làn da trắng trẻo, mặt rất sáng, sống mũi cao thẳng, khi mỉm cười lộ ra vẻ ngại ngùng, vóc dáng còn rất cao.


Thường Đình nở nụ cười ngượng ngùng, đi đến kéo ghế ngồi xuống. Sau đó Lạc Tĩnh Ngữ cũng ngồi xuống, hai người lẳng lặng nhìn đối phương, Thường Đình bắt đầu khua tay nói ngôn ngữ của người câm điếc.
Thường Đình: [Tôi là Thường Đình, chào anh]


Lạc Tĩnh Ngữ: [Chào cô, tôi là Lạc Tĩnh Ngữ, trước tiên gọi món đi]
So với đánh chữ bằng văn bản, ngôn ngữ câm điếc mới là tiếng mẹ đẻ của Lạc Tĩnh Ngữ, lúc trao đổi cũng sẽ nhẹ nhàng tự nhiên hơn.


Chỉ là, phương thức giao tiếp của hai người như thế, tất nhiên sẽ dẫn tới ánh mắt của các khách trong tiệm nhìn tới. Lạc Tĩnh Ngữ tập mãi cũng thành thói quen, cầm điện thoại ở góc bàn quét mã gọi món.


Hiện tại rất nhiều cửa hàng đều quét mã hoặc cầm máy để gọi món, quét mã trên một tờ thực đơn để khách gọi món, so với hình thức truyền thống mấy năm trước, đối với Lạc Tĩnh Ngữ và Thường Đình mà nói thì thuận tiện hơn rất nhiều.


Lạc Tĩnh Ngữ đưa điện thoại và tờ thực đơn cho Thường Đình gọi món, dùng thủ ngữ hỏi cô: [Cô uống gì?]
Thường Đình gọi một ly café, Lạc Tĩnh Ngữ chọn một ly trà chanh nóng, thêm một phần ăn vặt, lúc nhìn lướt qua thực đơn liền thấy món "Bánh Pudding Trứng Gà" liền giật mình, trực tiếp gọi 2 phần.


Sau khi gửi đơn, anh ngẩng đầu lên, phát hiện Thường Đình vẫn đang cười với anh.


Thường Đình rất xinh đẹp, trang phục rất thời thượng, Lạc Tĩnh Ngữ biết mình cũng không kém, trước đi khi đến trường, có không ít bạn học nữ khác thích anh, chỉ là lúc đó so với hiện tại anh hướng nội hơn rất nhiều, nghĩ đến tương lai bản thân nhiều hơn, không quá quan tâm đến yêu đương.


Phục vụ mang thức uống cùng thức ăn vặt đến, Lạc Tĩnh Ngữ nói chuyện phiếm với Thường Đình bằng thủ ngữ, biết được tuổi của đối phương, bằng cấp và công việc. Những thông tin này Cao Nguyên đều đã nói với bọn họ, Thường Đình biết được tình trạng của Lạc Tĩnh Ngữ, chỉ là lúc gặp mặt nói chuyện, Lạc Tĩnh Ngữ cảm giác trừ việc tuổi tác tương đương, cuộc sống của anh và Thường Đình có không ít chênh lệch.


Lạc Tĩnh Ngữ chỉ có bằng cấp cao trung, chưa từng học đại học, nghĩa thô thiển hơn là nói anh không có công việc ổn định, còn Thường Đình hiện tại đang có công việc vững chắc ở khu Tàn Liên, điều kiện của anh kém hơn nhiều.


Thường Đình: [Tôi không phải là con một, còn có một em trai, là người nghe được. Còn anh?]
Lạc Tĩnh Ngữ: [Tôi có một chị gái, cũng là người điếc giống tôi]


Thường Đình hơi giật mình, anh Cao Nguyên là người tàn tật, thính lực không có vấn đề, rất thuần thục thủ ngữ, anh ta nói muốn giới thiệu cậu em vợ cho cô, Thường Đình không nghĩ tới vợ của anh ta cũng là người điếc.


Thường nói người điếc có mối quan hệ riêng của mình, kết hôn yêu đương thường rất ít tìm người nghe được, bởi vì chướng ngại giao tiếp rất lớn. Nếu như vợ của Cao Nguyên và em trai đều là người điếc, như vậy liên quan đến một vấn đề rất nghiêm trọng.


Thường Đình hơi trầm tư, một lúc sau cô kéo tóc, thủ ngữ có chút do dự, không còn nhẹ nhàng như trước.
Thường Đình: [Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, tại sao anh và chị của mình đều không thể nghe được?]
Lạc Tĩnh Ngữ không phải lần đầu đối mặt với vấn đề này, trả lời rất nhanh.


Lạc Tĩnh Ngữ: [Bởi vì tôi và chị đều là di truyền, ba mẹ của tôi, ông nội và bà nội của tôi, đều là người câm điếc]


Sắc mặt Thường Đình thay đổi, Lạc Tĩnh Ngữ biết đây chính là thứ mà Lạc Hiểu Mai gọi là "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, phải có chừng mực". Nhưng đây là sự thật mà, sao có thể giấu được đây? Trên mặt anh vẫn mang nụ cười thản nhiên, ánh mắt ôn hòa nhìn Thường Đình.


Thường Đình: [Tôi bị điếc lúc nhỏ, bốn tuổi mới không nghe được, uống thuốc cũng không khỏi.]
Lạc Tĩnh Ngữ: [Tôi là bẩm sinh, chưa từng nghe thấy âm thanh.]


Thường Đình đưa hai tay lên, tựa hồ còn muốn biểu đạt điều gì đó, nhưng không biết biểu đạt thế nào. Hai tay dừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn là Lạc Tĩnh Ngữ nói tiếp.


Lạc Tĩnh Ngữ: [Tôi biết cô muốn hỏi tôi tình trạng như thế có thể di truyền tiếp hay không, thành thật mà nói, tôi cũng không biết. Chị của tôi kết hôn nhưng chưa sinh con. Bác sĩ nói cần phải xét nghiệm gene mới có thể biết chị ấy chưa gene di truyền hay không. Nếu như có, còn phải xem xác suất di truyền, vì thế tôi thật sự không biết. Nếu như cô để ý đến vấn đề này, tôi cảm thấy cô cần suy nghĩ thật kỹ, đối với tôi mà nói, tôi nghiêng về hướng không sinh con hơn, tôi không muốn đánh cược.]


Thường Đình nhìn hai tay quơ quơ của Lạc Tĩnh Ngữ chăm chú, một lượng từ ngữ lớn xuất hiện, việc cô trầm mặc nằm trong dự liệu của Lạc Tĩnh Ngữ.
Mấy phút sau, cô nói mình còn có việc, phải đi trước, Lạc Tĩnh Ngữ cũng không nói gì.


Sau khi Thường Đình rời đi, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn thức ăn vặt cùng bánh pudding hầu như không chạm vào, ung dung thong thả ăn một mình.


Hương vị món Bánh Pudding Trứng Gà của tiệm này không tệ, ngọt mà không ngấy, lúc vào miệng tựa như tan ra. Lạc Tĩnh Ngữ ăn xong phần mình, lấy luôn cả phần của Thường Đình không hề chạm tới, ăn sạch toàn bộ.
Lo lắng của Thường Đình, Lạc Tĩnh Ngữ có thể hiểu được.


Thời đại phát triển, xã hội tiến bộ, khái niệm sinh con dạy con đã thâm nhập vào lòng người từ lâu. Đối với việc kết hôn sinh con đẻ cái, suy nghĩ của ba mẹ cùng ông bà rất đơn giản, cảm thấy Lạc Tĩnh Ngữ làm gì cũng phải kết hôn sinh con, vì thế mẹ mới kiên nhẫn ép anh đi xem mắt.


Di truyền? Sợ gì chứ! Bọn họ đều như vậy, hiện tại Lạc Tĩnh Ngữ và Lạc Hiểu Mai không phải cũng tốt đó sao?


Lạc Hiểu Mai không kết hôn với người điếc, bóng ma câm điếc bẩm sinh đã bao phủ cả đại gia tộc. Lạc Tĩnh Ngữ đã từng thảo luận vấn đề sinh con cùng chị gái, Lạc Hiểu Mai nói chị ấy đã tính thử rồi, học thuyết di truyền của gia tộc không phải chắc chắn.


Lạc Tĩnh Ngữ hỏi nếu có vạn nhất thì sao? Lạc Hiểu Mai không trả lời, bọn họ đều biết, vận may hay xác suất, không ai có thể trả lời được.
Sau khi ăn vặt xong, Lạc Tĩnh Ngữ lau miệng, quét mã thanh toán, rồi lại lấy thỏ nhỏ và mèo nhỏ đã gấp ra, đến bên khu vực chơi của trẻ em, đặt hai con vật đó lên bàn.


Một bé gái nhỏ thắt hai bím tóc nhanh chóng bay lại lấy con thỏ, ngẩng đầu nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, khuôn mặt tròn trĩnh nở nụ cười, lớn tiếng hỏi: "Chú tặng cho cháu sao?"


Lạc Tĩnh Ngữ nhìn đọc khẩu ngữ của cô bé, cười gật đầu. Còn một bên khác thì con mèo bị mấy nhóc khác vây quanh tranh đoạt, bạn nhỏ không cướp được đều nhìn cô bé kia hâm mộ, cô bé rất vui nói: "Cảm ơn chú!"


Lạc Tĩnh Ngữ cười, mặc áo lông cùng mũ lên, đeo khẩu trang rồi cho tay vào túi rời khỏi tiệm bánh ngọt.
Anh không về Thanh Tước Giai Uyển, mà ngồi tàu điện ngầm đến thành Bắc.


Sau khi ra khỏi trạm xoát vé, anh nhớ tới một tuần trước ở trạm này đã phát sinh chuyện, liếc mắt nhìn bảo an một cái, kéo mũ, tháo khẩu trang xuống cực kỳ không tình nguyện, sau đó chậm rãi đi ra khỏi cửa trạm.
Khi lên đến mặt đất, anh lập tức mặc hết vào, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra một đôi mắt.


Lạc Tĩnh Ngữ không rõ vì sao mình có thói quen như vậy, tóm lại mỗi lần ra cửa anh đều dùng hết khả năng để "ẩn thân", không muốn giao tiếp với người khác.
Sau hai mươi phút đi bộ, anh đi vào một khu dân cư náo nhiệt, vào một siêu thị nhỏ trong khu phố.


Lạc Minh Tùng đeo kính lão ngồi sau quầy thu ngân, trên mặt bàn có một cái ipad, chiếu một bộ phim, màn hình máy tính bên cạnh còn lại là camera giám sát bốn góc trong siêu thị, Lạc Tĩnh Ngữ ngẫu nhiên sẽ ngó mắt một cái.


Siêu thị có người chọn lựa, Lạc Minh Tùng thấy Lạc Tĩnh Ngữ đi vào, cười cười giơ thủ ngữ: [Tới rồi à? Ăn cơm chưa?]
Cả bụng Lạc Tĩnh Ngữ đều chứa bánh pudding và thức ăn vặt, không đói chút nào, trả lời: [Đã ăn rồi, mẹ đâu?]


Lạc Minh Tùng: [Về nhà nấu cơm rồi, một chút nữa sẽ mang cơm tới đây. Sáng nay có phải con đi hẹn hò không? Mời cô gái đó ăn cơm chưa?]


Lạc Tĩnh Ngữ tháo khẩu trang, ngồi xuống bên cạnh ba, Lạc Minh Tùng vẫn nhìn anh, chờ anh trả lời. Lạc Tĩnh Ngữ không tránh được, chỉ có thể dùng thủ ngữ: [Con đã gặp cô gái mà anh rể giới thiệu, cô ấy biết tai con điếc là do di truyền liền đi rồi.]


Ánh mắt ngập tràn mong đợi của Lạc Minh Tùng lúc đầu lập tức ảm đạm đi, ông cúi đầu thở dài nặng nề, lấy một gói thuốc lá trong túi ra, tháo kính mắt chỉ ra bên ngoài, ra hiệu mình đi ra hút một chút.
Lạc Tĩnh Ngữ cau mày: [Ba hút ít thôi]


Lạc Minh Tùng cười với anh, nụ cười khổ sợ, vòng qua quầy hàng đi ra ngoài. Ông bỗng dừng bước, quay đầu quơ thủ ngữ với anh: [Tiểu Ngư, là ba mẹ có lỗi với con, còn cả chị con nữa, nhưng đặc biệt xin lỗi con. Ba biết trong lòng con trách chúng ta, nhưng con phải hiểu, dù thế nào, cả con và chị đều là con ngoan của chúng ta.]


Lạc Minh Tùng ra ngoài cửa hàng hút thuốc, khách hàng chọn xong đồ đi đến quầy thu ngân, Lạc Tĩnh Ngữ đứng lên cầm máy quét giúp bọn họ tính tiền. Một dì tuổi trung niên nhận ra anh, lớn tiếng hỏi: "Tiểu Ngư! Đã lâu không gặp con rồi! Hôm nay về thăm ba mẹ à?"


Kỳ thật mặc cho bà ấy gọi có lớn thế nào, Lạc Tĩnh Ngữ đều không nghe thấy, nhưng thanh âm lớn hơn, khẩu hình môi càng rõ ràng hơn, Lạc Tĩnh Ngữ vừa nhìn đã hiểu, cười gật đầu.


Dì nói: "Thật nhanh mà! Khi con còn nhỏ cửa hàng này của Lão Lạc vừa mới khai trương, trưởng thành liền trở thành một tiểu tử cao như vậy!"


Lạc Tĩnh Ngữ đặt hàng hóa vào túi nilon đưa cho bà, nhóm khách đã đi rồi, Lạc Tĩnh Ngữ vừa mới ngồi xuống, điện thoại trong túi đã rung lên, anh lấy ra xem, là tin nhắn WeChat của "Bánh Pudding Trứng Gà".
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Học trò ngoan, hôm nay xem mắt thuận lợi không?


Lạc Tĩnh Ngữ bất giác cười một chút, gõ chữ trên điện thoại.
[Cá Cực Lớn]: Không tốt, thất bại.


[Cá Cực Lớn]: Mèo nhỏ khóc.jpg