Một tuần yêu đương, tất cả các buổi hẹn hò của Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ đều ở 1504. Trong không gian riêng tư, hai người trẻ tuổi ôm hôn nhau còn rất hồi hộp ngượng ngừng, đừng nói tới những nơi công cộng.
Bọn họ chưa từng nắm tay ở bên ngoài, khắp nơi đều là người, còn có một cái bóng đèn nhỏ đang lẽo đẽo bên cạnh.
Lạc Tĩnh Ngữ vốn dĩ muốn giữ khoảng cách với Hoan Hoan, dù nhóc Uy Uy có về nhà kể cho ba mẹ về "chú Tiểu Ngư", Hoan Hoan cũng có thể sử dụng thân phận "bạn bè" để che giấu.
Nào ngờ Hoan Hoan trắng trợn như thế, đã nhiều năm Lạc Tĩnh Ngữ quen với việc đút tay vào túi bước đi, lại bị cô mạnh mẽ lôi ra.
Tất nhiên anh muốn nắm tay cô, giống như những cặp tình nhân lãng mạn bước đi, nhưng anh không dám. Anh biết gia đình Hoan Hoan còn chưa biết chuyện, nếu biết rồi sẽ tạo áp lực cho Hoan Hoan mất.
Nhìn đi, ngay cả người bạn tai điếc như Nhạc Kỳ cũng cho rằng anh và Hoan Hoan sẽ không đi đến cuối cùng, vậy thì người nhà Hoan Hoan sẽ nghĩ như thế nào?
Điều anh sợ chính là đây, không muốn tạo áp lực cho Hoan Hoan, phải khiến cô hạnh phúc vui vẻ, vô ưu vô lo. Nhưng tình cảnh của anh không thể thay đổi, dù điều kiện kinh tế có tốt, anh cũng cảm thấy mình trở thành gánh nặng trong tương lai của hai người, anh vẫn không thể ngăn được những thành kiến của người đời.
Sợ càng sợ, phiền càng phiền, nhưng rốt cuộc Lạc Tĩnh Ngữ vẫn nắm chặt lấy tay Chiêm Hỉ.
Hai bàn tay rất nóng, không biết vì nhiệt độ thời tiết, hay là do trái tim nóng bỏng. Dù có nóng đến đổ mồ hôi, không ai ghét bỏ, chỉ nắm thật chặt.
Chiêm Hỉ còn xoa phần kết vảy trên tay trái Lạc Tĩnh Ngữ, ba ngày làm xong việc, nhưng vết thương chồng chất rối loạn kia dần khép lại, sau khi kết vảy sẽ hơi ngứa, anh bị Chiêm Hỉ chạm đến còn ngứa hơn.
Trái tim anh cũng rất ngứa, tựa như bị móng vuốt của Quà Tặng cào qua.
Hai lớn một nhỏ đi vào Pizza Hut ăn cơm trưa, Chiêm Hỉ cùng Uy Uy ngồi một bên, Lạc Tĩnh Ngữ ngồi đối diện, vừa ăn pizza, vừa nhìn bọn họ nói chuyện.
Sáng nay Uy Uy học đọc, buổi chiều sẽ học vẽ sáng tạo và toán tiểu học cao cấp, nhóc cũng chỉ là bạn nhỏ năm tuổi, sau khi ăn xong liền lau miệng, lấy những bài tập về nhà trong cặp sách của mình ra.
"Cô ơi, thấy con vẽ đẹp không ạ? Lần nào cô giáo cũng khen con đấy." Chủ đề vẽ của Uy Uy là "Con đường nhộn nhịp", không có bố cục, trong hình là các chiếc xe đủ mọi màu sắc, còn có chú cảnh sát giao thông và hai bạn nhỏ đang đi trên vạch kẻ đường.
Chiêm Hỉ khích lệ nhóc: "Chà! Vẽ cũng đẹp đấy! Con là họa sĩ nhí rồi."
Uy Uy lại đưa sang cho Lạc Tĩnh Ngữ xem: "Chú Tiểu Ngư thấy đẹp không ạ?"
Lạc Tĩnh Ngữ giơ ngón cái với nhóc, vẻ mặt rất hứng thú.
Chiêm Hỉ nói: "Uy Uy, con biết không? Chú Tiểu Ngư của con từng học vẽ tranh, cực kỳ đẹp đó, sau này có thể nhờ chú ấy giúp."
"Thật không ạ?" Uy Uy nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, "Chú Tiểu Ngư biết vẽ tranh sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ cười gật đầu, Uy Uy lấy một tờ giấy và cây bút chì cho anh: "Chú vẽ cho con A Kỳ của đội Gâu Gâu được không ạ?"
Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu cậu nhóc đang nói gì, Chiêm Hỉ thấy vẻ mặt ngây ngốc của anh, cười rộ lên: "[Đóng góp to lớn của đội Gâu Gâu] là phim hoạt hình, nhân vật A Kỳ trong đó là một chú chó nhỏ."
Uy Uy phản bác: "A Kỳ là cảnh sát trưởng! Là đặc công ạ!"
Chiêm Hỉ: "Nó chỉ là một con chó nhỏ thôi mà."
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn không hiểu, Chiêm Hỉ mở điện thoại tìm hình của A Kỳ cho anh, sau đó Lạc Tĩnh Ngữ đã hiểu được, đánh chữ cho Chiêm Hỉ: [Em nói với cậu bé, về nhà anh sẽ vẽ, tô màu rực rỡ cho nhóc.]
"Không cần phiền thế." Chiêm Hỉ thấy anh quá nghiêm túc, "Trẻ nhỏ chỉ nhất thời thích thú, anh chỉ cần lấy bút chỉ vẽ một chút là được."
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu cười, đánh chữ: [Về nhà anh vẽ, em hỏi nhóc có muốn anh gấp một chú chó không? Anh biết gấp giấy.]
"Thật sao?" Chiêm Hỉ rất hưng phấn, "Muốn, muốn, muốn. Không cần hỏi nó, em muốn xem anh gấp."
Uy Uy mất hứng nói: "Cô chú đang nói gì thế?"
Chiêm Hỉ nói với nhóc: "Chú Tiểu Ngư nói, về nhà sẽ vẽ A Kỳ cho con rồi tô màu thật đẹp. Bây giờ sẽ gấp cho con một chú chó nhỏ, có muốn không?"
"Muốn muốn ạ!" Uy Uy cũng rất hưng phấn.
Lạc Tĩnh Ngữ lấy giấy trắng, cắt thành hình vuông, không cần lên mạng tra cách làm, mười ngón tay tinh tế gấp giấy. Chiêm Hỉ cùng Uy Uy nhìn không chớp mắt, không lâu sau, một chú chỏ nhỏ được hình thành trên tay Lạc Tĩnh Ngữ.
Anh cầm bút chì vẽ mắt và miệng cho nó, sau đó kéo kéo thân thể của nó, chú chó phồng lên, có hình thù hơn.
"Wow! Đáng yêu quá!" Uy Uy rất thích, nâng chú chó trong tay thưởng thức, sau đó đặt lên mặt bàn nhìn chằm chằm. Bạn nhỏ không thể khống chế sự ngưỡng mộ với sự tài giỏi, chú Tiểu Ngư ở trong lòng nhóc lại tăng thêm một bậc.
Chiêm Hỉ nói: "Nếu con muốn học, chú Tiểu Ngư có thể dạy con."
"Con muốn học ạ!" Uy Uy nói lớn, "Chú Tiểu Ngư có thể dạy con không?"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, chỉ là thời gian không kịp, buổi chiều bạn nhỏ còn có lớp.
Chiêm Hỉ xoa đầu cháu trai: "Lần sau đi, lần sau chú Tiểu Ngư sẽ dạy con."
"Dạ dạ!" Uy Uy gật đầu liên tục, "Nói phải giữ lời đấy!"
Ăn cơm xong, ba người trở về Cung Thiếu Nhi, còn nửa tiếng sẽ đến giờ học, Uy Uy rảnh rỗi chạy đến khu học thủ công xem các bạn nhỏ khác vẽ vời.
Khu vực này ở ngoài trời, có bảy, tám bàn tròn nhỏ, các phụ huynh và bạn nhỏ ngồi ở đó. Có tranh cát, tranh nổi dán tường, còn tranh màu rực rỡ... Tiền từ trẻ em thật dễ kiếm, đồ vật chỉ tốn mấy đồng, nhưng ở đây đã bán 30 đồng.
Uy Uy nhìn liền muốn chơi, Chiêm Hỉ nói sắp học rồi sẽ không kịp, Uy Uy giận dỗi giậm chân: "Con không làm xong còn chú Tiểu Ngư sẽ giúp! Con cực kỳ muốn chơi mà."
Lạc Tĩnh Ngữ: "?"
Chiêm Hỉ khó xử nhìn anh, Lạc Tĩnh Ngữ sao có thể để bạn nhỏ thất vọng, nắm tay Uy Uy đến chọn tranh. Chiêm Hỉ thật bất lực, nhìn dáng vẻ hai người bọn họ, nghĩ đến nếu như sau này ba, nhất định sẽ chiều con cái đến coi trời bằng vung mất.
Uy Uy chọn một bức tranh tô màu Jett của "Đội bay siêu đẳng" và tìm ghế ngồi, nghiêm túc tô màu vào khung. Nhóc vẫn còn nhỏ, không khống chế được lực, thường lem màu ra ngoài. Lạc Tĩnh Ngữ ngồi bên cạnh, mỗi lần màu lem đều dùng khăn giấy thấm bớt, còn nếu như nhóc tô không đủ, anh sẽ dùng tăm kiên nhẫn trải màu đều.
(Ji: Đội bay siêu đẳng (tiếng Anh: Super Wings tiếng Triều Tiên: 출동! 슈퍼윙스 tiếng Trung: 超级飞侠) Là một bộ phim hoạt hình truyền hình được đồng sản xuất bởi FunnyFlux Entertainment ở phía Nam hàn quốc, Alpha Group Co., Lạc Tĩnh Ngữd. ở phía Trung Quốc, và Little Airplane Productions ở Hoa Kỳ, với sự hỗ trợ sản xuất từ EBS và CJ E&M ở phía Nam hàn quốc, và hỗ trợ bổ sung từ KOCCA.
Nhân vật Jett có màu đỏ.)
Hình ảnh hai chàng trai một lớn một nhỏ rất hài hòa, không có âm thanh, chỉ chăm chú làm việc. Chiêm Hỉ đứng ở nhiều góc độ lặng chụp hình hai người, cảm thấy rất có ý nghĩa.
Quả nhiên Uy Uy không kịp làm xong, trịnh trọng giao tác phẩm còn lại cho Lạc Tĩnh Ngữ, lưu luyến đi theo Chiêm Hỉ vào lớp học.
Chiêm Hỉ đưa cháu trai vào lớp, sau đó về khu học thủ công, tìm được Lạc Tĩnh Ngữ. Vóc dáng anh rất cao, trẻ tuổi anh tuấn, cực kỳ nổi bật giữa phụ huynh và đám trẻ con.
Anh cúi đầu làm nghiêm túc, nhìn bảng màu rực rỡ trên giấy, cẩn thận tô màu cho Jett. Bên cạnh anh là một cô nhóc mặt tròn tròn khoảng 5, 6 tuổi đang vẽ tranh của mình, đúng lúc quay sang nhìn Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào: "Jett là màu đỏ! Là màu đỏ tươi ạ! Chú đang lấy màu hồng."
Thấy Lạc Tĩnh Ngữ không để ý tới mình, cô bé buồn bực, ngúng ngẩy mông lấy một lọ màu đỏ nhét vào tay anh, sau đó lấy màu hồng đi.
Lạc Tĩnh Ngữ: "?"
Anh nhìn lại trên hình, là màu hồng mà. Sau đó Lạc Tĩnh Ngữ nhìn sang ánh mắt nghiêm túc của cô bé, anh nghĩ có lẽ đã sai màu rồi. Lạc Tĩnh Ngữ cười với cô bé, nhóc thẹn thùng chui vào lòng mẹ.
Người mẹ trẻ tuổi cười lớn, nói với Lạc Tĩnh Ngữ: "Anh kiên nhẫn thật đấy, ba nhà chúng tôi sẽ không làm nhưng thứ này, đã sớm ngồi bên cạnh chơi điện thoại rồi."
Lạc Tĩnh Ngữ chớp mắt, cười xấu hổ, Chiêm Hỉ nhìn thấy tất cả cảnh này, che miệng cười trộm.
Làm xong bức tranh, Lạc Tĩnh Ngữ đưa cho nhân viên xử lý, đó là một dì khoảng 50 tuổi, sau khi lấy bức tranh làm nóng lên, đưa cho Lạc Tĩnh Ngữ nói có thể dán lên tủ lạnh.
Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy rất có ý nghĩa, nghĩ đến Jett sẽ đưa cho Uy Uy, anh nhanh chóng chạy đi tìm Chiêm Hỉ, lấy điện thoại đánh chữ: "Anh muốn làm thêm một cái!"
Chiêm Hỉ: "Hả?"
Đây là làm tới nghiện rồi sao?
Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào bức tranh, rồi chỉ Chiêm Hỉ, ánh mắt sáng lấp lánh tạo động tác thủ ngữ từ "Quà tặng".
Chiêm Hỉ bật cười: "Tặng cho em sao? Được ạ, anh làm đi."
Lạc Tĩnh Ngữ nắm tay cô đến trước mặt nhân viên, vui vẻ chọn tranh cho Chiêm Hỉ.
Bà nhìn hai người đầy thắc mắc, bên cạnh không có con cái, nghĩ thầm hiện tại người trẻ tuổi cũng thật thú vị, lúc hẹn hò còn đến chơi trò của đứa trẻ 5 tuổi, cháu ngoại tám tuổi của bà còn không thèm chơi đây.
Chiêm Hỉ nhìn từng bức tranh, chợt thấy được một bức ảnh "Truy tìm Nemo", có một chú cá Nemo đáng yêu ở trung tâm bức tranh, cùng cây cỏ dưới biển và sao biển bên góc.
Cô lấy bức tranh ra, Lạc Tĩnh Ngữ trả tiền xong liền đến bàn bắt đầu vẽ vời, vui sướng còn hơn cả Uy Uy.
Lần này Chiêm Hỉ ngồi bên cạnh anh, nhìn anh hứng khởi xoa tay, bắt đầu tập trung tô màu cá hề. Cô nghĩ có lẽ từ nhỏ Tiểu Ngư chưa từng chơi những thứ này, nên vui vẻ và thỏa mãn như thế, khiến tâm tình của cô càng tốt hơn.
Sau khi Lạc Tĩnh Ngữ có được bức tranh thứ hai, anh vẫn còn luyến tiếc. Anh nhìn những bạn nhỏ khác đang vẽ vời, tranh bùn tuyết, tranh cát, tranh nổi dán tường... Anh chưa từng được chơi, muốn thử từng loại.
(Ji: Mình tra trên Baidu thì tranh bùn tuyết được tạo từ loại bùn dẻo, siêu nhẹ và không mịn như đất sét)
Anh nghĩ trẻ em hiện tại thật hạnh phúc, có nhiều thủ công để làm như thế, còn rất nhiều hình anh, lúc nhỏ anh không như thế. Chiêm Hỉ nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của anh, phát hiện Tiểu Ngư có một tình yêu sâu sắc với thủ công.
Hai người lại tìm một ghế dài ngồi xuống, Lạc Tĩnh Ngữ cẩn thận ngắm hai bức tranh trên tay. Chiêm Hỉ nhìn anh, kéo tay áo của anh, hỏi: "Tiểu Ngư, sau khi làm đơn này anh sẽ được nghỉ ngơi đúng không? Đại khái là tới khi nào?"
Lạc Tĩnh Ngữ đọc khẩu hình môi, lấy tay tính toán một chút, đánh chữ: [Anh muốn bắt đầu vào 25 tháng 3, lần này sẽ làm theo ý mình, không bận lắm. Khoảng một tháng.]
Chiêm Hỉ hỏi: "Nghĩa là anh còn nửa tháng để nghỉ ngơi?"
Lạc Tĩnh Ngữ vui vẻ gật đầu, nửa tháng sắp tới thực sẽ rất nhãn nhã tự tại, không tẻ nhạt chút nào, vì anh đã có bạn gái! Có thể ở cùng với Hoan Hoan nhiều hơn, mỗi ngày nấu ăn nuôi cô mập lên một chút, giúp cô chăm sóc mèo, nếu như cô đồng ý, anh còn có thể đến 802 giúp cô quét tước vệ sinh.
Không ngờ, Chiêm Hỉ nói: "Vậy bồn mẫu đơn em nói với anh lần trước, còn có hoa cưới, bây giờ anh có thời gian làm không?"
Nụ cười trên mặt Lạc Tĩnh Ngữ dần biến mất.
Anh híp mắt nhìn Chiêm Hỉ, đôi môi mím chặt, cầm điện thoại đánh chữ. Chiêm Hỉ thấy anh đánh một chữ, rồi ngón tay dừng lại, cau mày không biết đang suy nghĩ gì.
Chiêm Hỉ đặt tay lên màn hình điện thoại giúp anh gõ tiếp, từng chữ một, "B" có hai từ, một là "Bác học", thứ hai là "Bóc lột" – cô chọn cái thứ hai.
"Anh đang muốn nói từ này nhỉ?" Cô nhướng mày nhìn Tiểu Ngư.
Lạc Tĩnh Ngữ buồn bực, trừng mắt nhìn cô, chọc chọc vào đầu cô, sau đó chỉ vào chữ trên điện thoại.
Chiêm Hỉ không dao động, hỏi: "Vậy anh có làm hay không?"
Vẻ mặt Lạc Tĩnh Ngữ sầu não nhìn cô, sau một lúc, bỗng anh bật cười, gật đầu bất đắc dĩ.
Anh ôm vai Chiêm Hỉ, để đầu cô gác lên vai, đánh chữ cho cô xem: [Có bạn gái, anh càng muốn cố gắng làm việc, mua túi xách tặng em].
Chiêm Hỉ mừng rỡ, lười quay sang nói chuyện cùng anh, cô gõ chữ trên điện thoại của anh: [Có phải anh cảm thấy bản thân cả năm không được nghỉ, rất đáng thương đúng không?]
Lạc Tĩnh Ngữ đặt điện thoại lên đùi, ngón trỏ và ngón giữa giao nhau, tạo thành thủ ngữ "Mười", mạnh mẽ nhúc nhích một chút, đây là từ "Đúng". Nếu anh có thể nói chuyện, giọng điệu nhất định sẽ rất tức giận.
Đầu của Chiêm Hỉ rời khỏi bả vai anh, nhìn anh nghiêm túc nói: "Em không cần anh tặng đồ, chỉ là em cảm thấy, rất khó để khách hàng tìm đến anh để làm hoa, cơ hội như thế không nên từ bỏ, đặc biệt là Ngô phu nhân. Bà ấy thực sự rất thành tâm, luôn chờ anh có thời gian rảnh."
Lạc Tĩnh Ngữ dần trở nên dịu dàng, cúi đầu gõ chữ: [Anh biết, anh chỉ đùa thôi. Anh nhất định sẽ làm, em có thể hỗ trợ anh không? Hỏi yêu cầu của bà ấy, anh rất khó để nói.]
Chiêm Hỉ vùi người vào lòng anh, không nhìn anh; nhấc tay phải lên làm động tác "OK"; sau đó ngón trỏ chỉ chỉ xuống, biểu thị "Dưới"; rồi ngón trỏ tay trái cùng tay phải tạo thành chữ " ", ba ngón tay tụ lại, ngón trỏ tay trái chỉ lên một chút, chữ "Cuối tuần"; cuối cùng vẽ trên không một dấu chấm hỏi. Tất cả hợp lại thành câu "Cuối tuần hỏi".
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn động tác của cô, nhất thời không phản ứng. Trong trí nhớ của anh, từ "cuối tuần này anh chưa từng dạy cho Chiêm Hỉ, cô biết đến từ đâu nhỉ?
Thật ra tuần này Chiêm Hỉ tự học từ vựng trên sách dạy thủ ngữ rất nhiều, hôm sau còn phải đến học ở nhà cô Chu. Khi cô Chu muốn kiểm tra bài cũ, cô chẳng sợ chút nào, vì đã luyện tập đến quen thuộc.
4h chiều, bạn nhỏ Chiêm Khải Uy tan học, Chiêm Hỉ đưa nhóc về nhà. Lạc Tĩnh Ngữ quyết định cùng đi với bọn họ, anh tìm một quán café dưới nhà Chiêm Kiệt chờ Chiêm Hỉ cùng nhau về Thanh Tước Giai Uyển.
Mấy ngày nay anh rất rảnh rỗi, hận không thể ở cùng 24 tiếng đồng hồ, dù phải chờ mấy tiếng cũng không sao. Anh không muốn về nhà một mình, cũng không yên lòng để Hoan Hoan về một mình.
May là sau khi Chiêm Hỉ dẫn Uy Uy về nhà, Chiêm Kiệt nói nửa tiếng sau anh sẽ về.
Uy Uy lấy bức tranh Jett màu đỏ dán lên tủ lạnh, sau đó lấy đồ chơi A Kỳ ra – đây là quà chú Tiểu Ngư đến cửa hàng Cung Thiếu Nhi mua tặng lúc chờ nhóc tan học! Vừa rồi còn mời chú đến nhà chơi, nhưng chú Tiểu Ngư lại không đồng ý.
Chiêm Hỉ cảm thấy hiện tại có thể tâm sự với Uy Uy.
Hai người ngồi trên bàn ăn, Uy Uy chơi đồ chơi, Chiêm Hỉ hỏi: "Uy Uy, hôm nay có vui không?"
"Vui ạ." Uy Uy cười xán lạng, "Đã lâu con không đến công viên, mẹ không cho con chơi."
"Cô muốn thương lượng với con một chuyện." Chiêm Hỉ chống cằm, cố gắng nói đơn giản để bạn nhỏ có thể hiểu, "Chuyện đi chơi hôm nay, cô sẽ bảo mật với ba mẹ con. Nhưng cô cũng hy vọng con cũng có thể giữ một bí mật giúp cô, chính là... Đừng nói cho ba mẹ biết hôm nay con gặp được chú Tiểu Ngư, được không?"
Uy Uy không hiểu: "Tại sao thế ạ?"
"Bởi vì..." Chiêm Hỉ cười nói, "Sáng nay con đã gặp chú Tiểu Ngư rồi, cũng biết là tai chú ấy không thể nghe, con rất sợ đúng không? Ba mẹ của con cũng thế, nếu bọn họ biết cô có một người bạn không thể nghe như chú Tiểu Ngư, bọn họ sẽ hơi sợ hãi, sau đó sẽ tức giận, sẽ mắng cô, còn mắng cả chú Tiểu Ngư. Ba con rất hung dữ, chú Tiểu Ngư lại chẳng thể nói, nếu như bị mắng khóc thì làm sao đây? Con có hy vọng bọn họ mắng chú Tiểu Ngư không?"
Uy Uy lắc đầu liên tục, nói: "Nhưng bây giờ con không sợ đâu! Con rất thích chú Tiểu Ngư!"
"Đó là do con đã chơi rất vui với chú Tiểu Ngư, còn ba mẹ con vẫn chưa biết chú ấy mà." Chiêm Hỉ nói, "Vào ngày khác, cô sẽ dẫn chú Tiểu Ngư đến chơi, để ba mẹ con biết chú Tiểu Ngư là người tốt, bọn họ sẽ không sợ nữa. Hiện tại, cô hy vọng con sẽ giữ bí mật trước, có thể không?"
Chiêm Khải Uy là một đứa trẻ thông minh, dù nhiều logic không hiểu lắm, nhưng biết chú Tiểu Ngư là người tốt, nhóc rất thích chú ấy, cũng rất thích cô, nhóc không thể để ba bắt nạt chú Tiểu Ngư được, chú ấy không biết nói chuyện đâu! Nếu bị mắng khóc sẽ đáng thương biết bao!
Uy Uy gật đầu với Chiêm Hỉ: "Con sẽ giữ kín, không nói cho bọn họ con từng gặp chú Tiểu Ngư đâu."
"Ngoan, cô biết con nhất định sẽ giúp mà." Chiêm Hỉ tin tưởng Uy Uy, ở nhà anh trai, cô và cháu trai có không ít bí mật nhỏ, đồ chơi, đồ ăn vặt, đôi lúc là trò chơi trên ipad. Uy Uy nói rất nhiều.
Đột nhiên Uy Uy nhớ đến một chuyện: "Cô ơi, cô nói chú Tiểu Ngư không biết nói chuyện, hôm nay lúc con ngồi trên thuyền cùng chú ấy, con đã nghe thấy chú nói đó!"
Chiêm Hỉ ngạc nhiên hỏi: "Thật không? Chú ấy nói gì thế?"
"A! A! Sau đó chú ấy kêu lên." Uy Uy mang giọng trẻ con, phát âm không giống như người lớn.
Chiêm Hỉ sửng sốt, hỏi: "Vậy con thấy giọng của chú ấy có hay không?"
"Hay ạ!" Uy Uy nói, "Chỉ là nhỏ quá con nghe không rõ. Cô ơi, cô từng nghe chú Tiểu Ngư nói chuyện chưa?"
Chiêm Hỉ suy nghĩ một chút, gật đầu: "Từng nghe một lần, như con, cô cũng cảm thấy giọng chú ấy rất hay."
Cuối cùng Chiêm Kiệt về nhà, với khuôn mặt ủ rũ tựa như người gặp xui xẻo. Ngay cả Chiêm Khải Uy đang vui vẻ gặp bộ dạng này của ba cũng tựa như quả bóng bị xì hơi, chủ động lăn về phòng làm bài tập.
Chiêm Hỉ đến tán gẫu với anh trai, khuyên anh. Chiêm Kiệt liền mất kiên nhẫn: "Em đừng nói với anh nữa! Anh không muốn nghe, muốn nói thì đi nói với Tần Phỉ ấy! Không hiểu sao tự dưng muốn ly hôn, anh thấy cô ta có người phía sau rồi! Cuộc sống đang yên lành bỗng nhiên lên cơn, anh đâu có vấn đề gì! Ly thì ly! Nhà cũng là nhà của anh, con trai cũng đừng hòng mang đi! Còn nghĩ mình là cô nhóc hơn hai mươi tuổi sao, nói gì mà yêu không yêu! Có bệnh à!"
Chiêm Hỉ: "..."
Được thôi, cô cũng không muốn nói, Tiểu Ngư còn đang chờ bên ngoài.
Chiêm Hỉ phải đi, Chiêm Kiệt gọi cô: "Hoan Hoan, em giúp anh nấu ăn, ở lại ăn cơm đi."
"?" Chiêm Hỉ trừng anh, "Em không làm, em về nhà tự ăn."
Chiêm Kiệt thấy kỳ quái: "Ở đây ăn hay về nhà ăn cũng đều là ăn mà? Ở đây anh có thức ăn, em tùy tiện làm hai món đi."
Chiêm Hỉ nói: "Tự anh làm đi, em đã giúp anh một ngày rồi, ngày mai em còn phải đi học, lúc này muốn về nhà nghỉ ngơi!"
Chiêm Kiệt thẳng thừng nói: "Anh không biết nấu."
Chiêm Hỉ tức giận nói: "Không biết thì không thèm học sao? Vốn dĩ em cũng không biết, bây giờ cũng biết nấu vài món rồi, sao anh lại như thế chứ? Chị dâu không có ở nhà, chẳng phải anh và Uy Uy sẽ bị đói chết không?"
Chiêm Kiệt: "..."
Anh tức giân, vung tay: "Đi đi! Đi mau! Một đám đều chẳng nói lời nào tốt đẹp cả!"
Chiêm Hỉ như anh mong muốn, đi ngay lập tức.
***
Lạc Tĩnh Ngữ buồn bực ngán ngẫm nằm dài trên bàn.
Anh ngồi trên một cái bàn cao bên cửa sổ, bên cạnh là vài chiếc ghế tựa cao. Lạc Tĩnh Ngữ đã mau chóng uống hết café, cầm một quyển sách trên tay lấy từ trên giá sách.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, lối đi hướng xe, những người đi đường vội vã, đã hơn 5h, trời đã tối dần. Anh rất đói, nhưng Hoan Hoan vẫn chưa đến đây.
Sách trên tay là "Lời thú nhận im lặng", Lạc Tĩnh Ngữ đã bị tên sách hấp dẫn, nhìn tới năm chữ này thật lãng mạn. Kết quả vừa mở ra xem, tên nhân vật đều là tên nước ngoài, anh lập tức cảm giác đau não.
(Ji: "Lời thú nhận trong im lặng" do nhà văn người Mỹ gốc Hoa Ngũ Ỷ Thi viết trong sáu năm, Ngũ Ỷ Thi sử dụng vẻ đẹp văn xuôi, khả năng quan sát chuyên sâu và ngôn ngữ giản dị để đưa độc giả vào một câu chuyện tinh tế và thú vị. "Lời thú nhận im lặng" khám phá cuộc khủng hoảng danh tính, chủng tộc, giới tính, gia đình và con đường cá nhân)
Kiên trì đọc 5 trang, đọc không được nữa, anh khép trang sách lại, nhìn chăm chú vào mặt bìa.
_"Lời thú nhận trong im lặng"
"Chúng ta phải gạt bỏ những kỳ vọng của người khác trong suốt cuộc đời và tìm thấy con người thật của mình"
_Ngũ Ỷ Thi, Tôn Lộ dịch.
Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ đây nhất định là cuốn sách hay, bên ngoài có ghi sự lựa chọn tốt nhất năm 2014. Có lẽ Hoan Hoan đã từng đọc, không biết mình đọc xong mất bao lâu nhỉ, dày đến thế! Từ xưa đến nay anh chưa từng đọc quyển sách nào dày như thế.
Đang nghĩ ngợi, bỗng trước mặt có một bóng dáng màu xanh mạ, Lạc Tĩnh Ngữ lập tức ngẩng đầu, nhìn bên ngoài cửa, Chiêm Hỉ tựa hồ đang dán lên cửa kính vẫy tay với anh, còn mỉm cười dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình trái tim.
Lạc Tĩnh Ngữ trả về gác sách, ra khỏi quán.
Chiêm Hỉ đến: "Chúng ta về thôi, về nhà nấu cơm."
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, lấy điện thoại chuẩn bị gọi xe, Chiêm Hỉ đè tay anh: "Ngồi tàu điện ngầm đi, từ đây về rất đắt."
Lạc Tĩnh Ngữ không tiếp tục, chỉ cần có Hoan Hoan ở bên cạnh, anh đi về thế nào cũng không sao. Mà, không được, đường xa quá Hoan Hoan sẽ mệt, không sao, nếu cô mệt còn có anh cõng.
Nghĩ như vậy, anh liền cùng Hoan Hoan đến trạm tàu điện ngầm, hai người đi sát gần nhau, cánh tay phải của anh sẽ ngẫu nhiên chạm tới cánh tay trái của cô.
Chạm vào một chút, lại chạm vào một chút.
Lạc Tĩnh Ngữ lén quay sang nhìn cô, suy nghĩ rất nhiều. Chiêm Hỉ vẫn luôn trầm ổn, tay trái đung đưa, tay phải xách túi lắc lư đi bên cạnh Lạc Tĩnh Ngữ.
Hai người cứ đi quái đản như thế được 100m, Lạc Tĩnh Ngữ khẽ nghiến răng nắm lấy tay cô, lại chẳng dám nhìn cô, chỉ chăm chăm về phía trước, úp ngược tay cô kéo mạnh đi.
Chiêm Hỉ nhịn cười, cảm thấy người này thật đáng yêu! Bóng đèn nhỏ không còn, anh trở nên càng lóng ngóng, cô liếc nhìn anh, ôi kìa, mặt đỏ lên rồi! Trời ơi, Chiêm Hỉ không nhịn được, bật cười khanh khách.
Lạc Tĩnh Ngữ không nghe được tiếng cười của cô, nhưng cảm giác được thân thể cô đang run run, lấy hết dũng khĩ quay đầu nhìn, suýt chút nữa đã bị tức chết, hóa ra người này lúc nãy cố ý!
Anh hết cách, siết chặt tay cô hơn, tức giận nhìn cô. Chiêm Hỉ cười rất vui sướng, cuối cùng Lạc Tĩnh Ngữ cũng buông bỏ, dắt cô chậm rãi đến gạ tàu điện ngầm.
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên sau khi gặp nhau, kế hoạch ban đầu là đi thăm bảo tàng thiên nhiên, xem phim, đi mua sắm và ăn một bữa thịnh soạn.
Bây giờ đã trở thành đến Cung thiếu nhi một ngày với Uy Uy, đi tàu điện ngầm về nhà, ra chợ rau mua thức ăn, cuối cùng về nhà cùng nhau nấu nướng, ăn cơm.
Chiêm Hỉ không cảm thấy thất vọng chút nào, buổi hẹn hò này rất lãng mạn. Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngư tay trong tay chạy trên đường, cùng nhau đi tàu điện ngầm, cùng nhau ăn pizza và cùng nhau đi mua sắm!
Quà Tặng quanh quẩn trong căn phòng rộng rãi, khi chán sẽ chui vào những chiếc lưới nhỏ trên giàn nhà cây leo hoặc khoang vũ trụ.
Lạc Tĩnh Ngữ phụ trách nấu cơm, Chiêm Hỉ sẽ rửa chén, sau khi cất từng chén khô vào tủ chén, cô bỗng sinh ra một ảo giác, bản thân và Tiểu Ngư tựa như một cặp vợ chồng nhỏ mới cưới thật.
Cô ra khỏi bếp, nhìn Tiểu Ngư đang vuốt lông mèo, Quà Tặng nằm trên đùi anh ngửa bụng. Chiêm Hỉ bĩu môi, từ sau khi mèo con về lại 1504, chưa từng nằm ngửa bụng như thế với cô.
Thật sự là một con mèo sống đúng giới tính, lại còn thích sự xinh đẹp nữa chứ!
Chiêm Hỉ đi tới kéo Quà Tặng ra, nó khó chịu nhe răng trừng cô. Chiêm Hỉ không bận tâm: "Đi đi, đây là bạn trai của mẹ, con muốn tìm bạn trai thì bảo ba con tìm một con mèo đực đến đi."
Quà Tặng ngồi trên sofa nhìn cô, Chiêm Hỉ ngồi lên đùi Lạc Tĩnh Ngữ, còn ôm cổ anh, nhìn mèo nhỏ khiêu khích: "Đây là chỗ của mẹ, con đi ra."
Quà Tặng nhảy xuống sofa, đến ngồi ở tầng 1 của giàn lèo, tựa như một cảnh sát tiếp tục nhìn chằm chằm không tha.
Chiêm Hỉ không để ý tới nó, quay sang nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, mặt của bọn họ cách nhau rất gần. Anh đang ôm lấy eo của cô, cẩn thận vuốt ve mặt của cô.
Lạc Tĩnh Ngữ có chuyện muốn hỏi, một vấn đề rất quan trọng, nhưng chỉ có thể dùng điện thoại đánh chữ: [Nhóc con sẽ không nói với anh trai của em chứ?]
Chiêm Hỉ lắc đầu cười: "Chắc chắn không, nhóc là một câu bé rất thông minh, em đã giao ước với nó, nhóc sẽ giữ bí mật cho chúng ta. Hơn nữa, nhóc rất sợ ba, hai người họ không thân thiết đâu."
Ánh mắt Lạc Tĩnh Ngữ đầy thắc mắc, Chiêm Hỉ giải thích: "Anh của em không phải là một người chồng tốt, cũng không phải người ba tốt. Anh ấy rất ít khi dạy con, chỉ cần dạy một chút sẽ mất kiên nhẫn."
Lạc Tĩnh Ngữ không ngờ được, đánh chữ: [Cậu bé rất đáng yêu.]
"Đúng vậy, em cũng cảm thấy Uy Uy rất đáng yêu. Thật ra nhóc rất ngoan, không phải đứa hung hăng, chị dâu của em dạy rất tốt, rất lễ phép." Chiêm Hỉ nói, lại nhớ đến lời nói của cháu trai nhỏ. Cô khẽ cắn môi, đánh bạo mở miệng, "Tiểu Ngư, Uy Uy đã nói với em, nhóc nghe được tiếng của anh."
Lạc Tĩnh Ngữ sững sờ.
"Em..." Chiêm Hỉ xoa gò má của anh, dần chuyển xuống cằm, cái cổ, cuối cùng là yết hầu của anh, ánh mắt bất an và mang chút mong chờ, "Em cũng muốn nghe giọng của anh, anh có thể nói cho em nghe không?"
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu không do dự, còn hốt hoảng dời tầm mắt.
"Tại sao thế?" Chiêm Hỉ vươn đầu đến chờ anh quay đầu lại.
Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ còn tại sao gì chứ? Căn bản anh không biết nói, chỉ là đôi lúc sẽ không thể khống chế mà phát ra tiếng, một âm thanh không có ý nghĩa, sẽ không hay!
Anh lắc đầu, rồi lắc đầu, mím môi rất chặt, chỉ sợ Chiêm Hỉ sẽ ép buộc anh mở miệng.
"Em biết anh không thể nói, em chỉ muốn nghe một chút, chỉ hai người chúng ta..." Chiêm Hỉ đang nói, phát hiện vẻ mặt của Lạc Tĩnh Ngữ càng lúc càng không đúng, tựa hồ đang rất xấu hổ. Nếu cô không ngồi trên đùi anh, nhìn dáng vẻ của anh tựa như rất nóng lòng muốn đứng lên rời đi.
"Được rồi được rồi, em không nghe, xin lỗi xin lỗi..." Chiêm Hỉ lập tức sửa sai, không nghĩ tới yêu cầu này sẽ làm khó Tiểu Ngư đến thế, sao cô có thể nhẫn tâm gây áp lực cho anh đây? Cô cho đây là chuyện nhỏ, nhưng đối với Tiểu Ngư rất quan trọng – anh, cực kỳ chán ghét việc phát ra tiếng.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn khẩu hình môi của Chiêm Hỉ, cực kỳ ngại ngùng.
Cô ít khi yêu cầu anh làm gì, luôn dịu dàng bao dung. Anh hiểu Hoan Hoan, chỉ là muốn nghe thấy tiếng của anh một chút, nhưng anh không thể thỏa mãn, cô còn xin lỗi anh!
Lạc Tĩnh Ngữ cầm điện thoại lên đánh chữ: [Không hay]
Chiêm Hỉ xem qua, nói: "Uy Uy nói rất hay."
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, cố chấp đánh chữ: [Không hay!]
Chiêm Hỉ dẩu môi: "Anh chưa từng nghe thấy, sao lại biết không hay?"
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Anh tiếp tục gõ: [Em sẽ sợ.]
Chiêm Hỉ buồn bực: "Vì sao em lại sợ? Đây là âm thanh của anh, Tiểu Ngư."
Lạc Tĩnh Ngữ bỗng bỏ điện thoại qua một bên, hai tay ôm Chiêm Hỉ chặt hơn, vùi đầu vào hõm vai của cô, tựa như cô lúc bình thường sẽ giống chú mèo nũng nịu.
Anh rất sợ hãi, rất nóng ruột, anh muốn thử một chút, nhưng lại không dám!
Anh chỉ hy vọng thể hiện mọi điểm tốt cho cô xem, mọi người đều nói anh rất đẹp trai, vóc dáng cao lớn; anh có một căn hộ lớn, tuy vẫn còn nợ một ít; anh còn có công việc, thu nhập không thành vấn đề; anh biết nấu ăn, làm bánh kem và bích quy, thích sạch sẽ, dễ tính... Mỗi lần nghĩ đến sự chênh lệch của mình và Hoan Hoan, anh liền dùng những ưu điểm của mình để tự cổ vũ bản thân.
Còn khuyết điểm, đương nhiên phải giấu đi. Anh cố gắng đọc khẩu hình môi, cố gắng không để cô lặp lại lần hai, như thế sẽ để cô quên đi việc anh không thể nghe.
Tuy rằng không biết nói sẽ rất phiền phức, nhưng đôi lúc giao tiếp anh sẽ tìm được một sự cân bằng, sự ăn ý, như thế chưa đủ sao? Tại sao Hoan Hoan lại muốn nghe âm thanh của anh?
Nếu nghe được, chẳng phải đã lộ hết rồi sao?
Chiêm Hỉ ôm chặt Lạc Tĩnh Ngữ, xoa lưng anh, thân thể anh rất cứng ngắc, tựa như rất căng thẳng. Cô rất hối hận, đau lòng, quyết định không đề cập đến yêu cầu này nữa.
Cô đã chạm đến vết sẹo của anh sao? Thật tàn nhẫn, cô nên suy nghĩ chu toàn hơn.
Đúng lúc này Lạc Tĩnh Ngữ ngẩng đầu lên, đôi mắt anh hơi ửng hồng, thoáng đau thương. Chiêm Hỉ sợ hết hồn, nghĩ thầm anh đang khóc sao?
Còn chưa kịp hỏi, cô liền nhìn thấy Lạc Tĩnh Ngữ hơi hé miệng, anh nắm lấy tay phải của cô ấn lên yết hầu, đối mắt nhìn cô.
Miệng của anh mở lớn hơn một chút, ngón tay Chiêm Hỉ cảm nhận được sự chấn động nhẹ nhàng, cùng lúc đó một âm thanh thuộc về nam giới trẻ trung, trong trẻo, hơi mơ hồ vang bên tai của cô.
"A..."
Lạc Tĩnh Ngữ nhắm hai mắt, đè ngón tay của Chiêm Hỉ càng mạnh hơn, tiếp tục phát ra tiếng: "Ừm... Ồm... Ồm..."
Anh không nghe thấy, lúc này cũng không nhìn thấy, ngón tay của anh có thể cảm nhận được sự độ rung của cổ họng. Anh chấn động dây thanh, tựa như những lần vụng trộm phát ra tiếng trong nhà vệ sinh, cố gắng biến đổi khẩu hình, cố gắng phát ra âm tiết.
Có phải anh nói rất lớn không? Rất quái đản? Rất khó nghe không?
Lạc Tĩnh Ngữ không biết.
Anh mặc cho Chiêm Hỉ nghe được điều gì, âm lượng, âm điệu, âm sắc... anh không biết gì cả, vĩnh viễn cũng không.
Anh chỉ biết cô muốn thứ gì, anh đều nguyện ý đưa cho cô.
Khi đôi môi mềm mại kia áp lên môi anh, anh chưa kịp dừng lại, Chiêm Hỉ nghe thành tiếng "Ưm".
Cô ôm lấy đầu Lạc Tĩnh Ngữ, ngón tay xuyên qua mái tóc khô cứng của anh, cùng anh hôn thật sâu. Cô cũng nhắm mắt lại, lần đầu tiên chủ động hôn môi, không cho anh trốn, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi anh, lướt ngang qua răng của anh, mọi góc cũng không buông tha, cực kỳ mãnh liệt, điên cuồng... Cho đến khi hai người không thở nổi mới chậm rãi tách ra.
Bọn họ tựa trán, cảm nhận được hơi thở dồn dập sát gần bên nhau.
Lông mi của Lạc Tĩnh Ngữ khẽ run, mở mắt ra, đôi mắt của anh vẫn ươn ướt ửng hồng, nhìn Chiêm Hỉ đầy hèn mọn.
Chiêm Hỉ mở to mắt, tách anh ra một chút, cô giơ ngón cái tay phải lên, sau đó áp lòng bàn tay lên tai. Cô không nói gì, chỉ lặp lại hai động tác này.
[Rất hay].
Đôi mắt anh sâu tựa như biển cả.
Hai ngón trỏ của Chiêm Hỉ gõ vào nhau, duỗi thẳng ngón trỏ tay phải rồi ấn ngón cái vào gốc ngón trỏ, sau đó đưa ngón cái lên, lòng bàn tay áp vào tai... Điều cô nói là: [Thực sự rất hay.]