"Mọi việc ổn cả", Sam trả lời - trừ không khí căng thẳng trong căn hộ.
Anh ta bảo cô kiểm tra tất cả cửa sổ và cửa ra vào. Cô kiểm tra và khẳng định rằng mọi thứ đều an toàn.
Gắn kín, thật chặt và thật đẹp. Cô cảm thấy cơn giận bùng lên vì Daniel Pell lại bẫy được họ lần nữa, kẹt trong cái hộp nhà nhỏ xíu này.
"Tôi phát điên mất", Rebecca nói, "Tôi phải ra ngoài".
"Ồ, em không nghĩ thế”. Linda ngẩng lên. Sam nhận thấy cuốn Kinh Thánh nhàu nát có rất nhiều dấu tay trên trang giấy đang mở. Cô tự hỏi không rõ đoạn kinh nào lại giúp được cho chị ta an bình đến thế. Cô mong mình cũng có thể bám vào thứ gì đơn giản như thế để có được sự thanh thản trong tâm hồn.
Rebecca nhún vai. "Tôi chỉ ra ngoài kia chút xíu thôi." Cô ra hiệu về phía công viên bang Point Lobos. "Thực sự em không nghĩ là chị nên đi", giọng Linda cáu bẳn.
''Chị sẽ cẩn thận. Chị sẽ đi ủng và chăm chú nhìn đường.” Cô cố đùa nhưng không thành công.
"Thật ngu xuẩn nhưng cứ làm gì mà chị muốn đi."
Rebecca nói: "Này, chị xin lỗi vì tối qua. Chị uống nhiều quá”.
"Không có gì", Linda lơ đãng nói và tiếp tục đọc cuốn Kinh Thánh của mình.
Sam nói: "Chị sẽ bị ướt đấy".
"Chị sẽ ra mấy cái mái che. Chị muốn vẽ vời tí." Rebecca mặc áo khoác da, mở cửa hậu, nhặt vở vẽ và một hộp bút chì và ra ngoài. Sam thấy cô ngoái đầu lại và có thểdễ đàng đọc được sự nuối tiếc trên khuôn mặt người phụ nữ vì những lời lẽ hằn học tối qua.
"Khóa cửa giúp chị”.
Sam ra cửa và cài xích, khóa hai lần. Cô nhìn người phụ nữ đang bước trên lối đi, thầm mong cô ta không đi.
Nhưng hoàn toàn không vì sự an toàn của cô ta.
Giờ thì cô còn lại một mình với Linda. Không còn lý do gì nữa.
Có hay không? Sam tiếp tục cuộc tranh cãi nội tâm đã bắt đầu vài ngày trước, xuất phát từ lúc Kathryn Dance mời cô đến Monterey để giúp họ. Quay lại đi Rebecca, cô nghĩ.
Không, tránh xa ra.
"Chị không nghĩ là chị ta phải làm thế”, Linđa lẩm bẩm, "Ta có cần nói với lính gác không?".
“Làm thế thì được gì? Chị ấy lớn rồi." Nhăn mặt. "Chị ấy sẽ nói với chị như thế."
Sam nói: ''Những chuyện xảy ra với chị ấy, với bố chị ấy. Thật khủng khiếp. Em không hề biết". Linda tiếp tục đọc. Sau đó cô ngẩng đầu lên.
"Họ muốn giết anh ta, em biết chứ”.
"Gì cơ?"
"Họ sẽ không cho Daniel bất cứ cơ hội nào”.
Sam không trả lời. Cô vẫn đang hy vọng Rebecca sẽ trở lại.
Linda nói giọng sắc lẻm: "Có thể cứu được anh ta. Anh ta không phải vô vọng. Nhưng họ muốn bắn chết anh ta ngay khi tìm thấy. Loại bỏ anh ta".
Tất nhiên là họ muốn thế. Cô không có lời đáp cho câu hỏi về sự hối cải của anh ta.
"Rebecca này... y hệt như chị còn nhớ", Linda gầm gừ. Sam nói: "Chị đọc gì thế?".
Linda hỏi: "Em có đoán được nếu chị nói cho em số chương và số đoạn không?".
"Không”.
"Được rồi”. Linda bắt đầu đọc, nhưng sau đó cô lại ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách thiêng. "Nó sai rồi. Những chuyện mà Rebecca nói. Đó không phải là một cái tổ nuôi dưỡng sự tự lừa dối, hay bất cứ thứ gì mà chị ta nghĩ”.
Sam lặng yên.
Được rồi, cô tự bảo mình. Tiếp tục đi. Đến lúc rồi đấy.
"Em biết chị ấy đã nhầm một chuyện”.
"Gì vậy?"
Sam thở ra một hơi dài. "Không phải lúc nào em cũng là Chuột con”.
"Ồ, chuyện này. Đừng coi chuyện ấy nghiêm trọng quá. Chị chưa bao giờ nói em như vậy”.
"Đã có một lần em chống lại anh ấy. Em nói 'không'. Cô cười. "Phải đặt một cái áo phông in: Tôi từng nói 'không' với Daniel Pell”.
Linda mím môi. Câu chuyện đùa tắt lịm.
Sam ra tắt ti vi. Ngồi xuống ghế bành và nghiêng người tới trước, Giọng Linda lo lắng khi cô nói: "Cũng có tác dụng đấy, chị có thể nói thế. Nhưng chị không muốn bị đánh lần nữa đâu".
"Đây là chuyện em bị đánh, không phải chị”.
"Gì cơ?"
Vài hơi thở sâu. "Về lúc em nói 'không' với Daniel”.
"Sam..”.
"Chị có biết sao em đến đây không?"
Nhăn mặt. "Để giúp bắt lại kẻ đào tẩu độc ác. Để cứu vớt những cuộc đời. Em cảm thấy có lỗi. Em muốn được đi chơi. Chị không biết Sam ạ. Vì sao em đến?"
"Em đến vì Kathryn nói chị sẽ đến và em muốn gặp chị”.
"Em đã có tám năm. Vì sao lại là lúc này?"
"Em cũng đã nghĩ đến việc tìm chị. Đã có lần em suýt làm. Nhưng em không thể. Em cần một lý do, một động lực”.
"Em cần Daniel vượt ngục để có động lực à? Chuyện này là gì vậy?" Linda đặt cuốn Kinh Thánh xuống, cuốn sách vẫn đang mở, Samantha nhìn những ghi chú bằng bút chì bên lề sách. Chúng dày đặc như những con ong đang bám vào tổ.
"Chị có nhớ khi chị phải vào viện không?"
"Tất nhiên rồi", giọng nói nhẹ nhàng. Người phụ nữ chăm chăm nhìn Sam. Lo lắng.
Vào mùa xuân trước vụ giết nhà Croyton, Pell đã nói với Sam là hắn đã nghiêm túc vềviệc quy ẩn. Nhưng trước tiên hắn muốn mở rộng Gia đình.
"Anh muốn một đứa con trai", Pell đã tuyên bố thẳng thừng như mộl ông vua thời Trung cổ nói về những đứa con thừa kế của mình. Một tháng sau, Linda mang thai.
Và một tháng sau nữa cô sảy thai. Không có bảo hiểm nên họ phải vào một trong những nhà thương hạ cấp trong vùng, nơi tràn ngập lũ móc túi và những kẻ ngoài vòng pháp luật. Kết qua là cô bị nhiễm trùng và phải cắt tử cung. Linda hoàn toàn suy sụp.Cô luôn muốn có con. Cô thường nói với Sam rằng cô phải được làm mẹ và nhậnthức được bố mẹ đã nuôi dạy cô rất tệ hại nên cô biết cách làm công việc này thế nào cho đúng.
"Em có định nói chuyện này không đấy?"
Sam cầm cốc trà còn âm ấm lên. "Đó là vì chị không phải là người mang thai. Mà làem”.
"Em?"
Sam gật đầu. "Anh ta đến chỗ em trước”.
"Thật thế chứ?"
Lệ tràn lên mắt Sam. "Em không thể chịu được chuyện đó. Em không thể có con với anh ta. Nếu em có con thì anh ta sẽ kiểm soát được em trong cả phần đời còn lại”.
Giữ gìn cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Sam nghĩ, cô nhìn cái bàn chăm chăm và nói: "Thế là em nói dối. Em nói chị không muốn em ở lại Gia đình, từ khi Rebecca đến, chị đã nghĩ đến chuyện ra đi".
"Em nói cái gì?"
"Em biết..”. Cô lau mặt. ''Em xin lỗi, Em nói với anh ta là nếu chị có con với anh ta thì việc đó sẽ có nghĩa là anh ta rất muốn chị ở lại”.
Linda chớp mắt. Cô nhìn quanh phòng, nhặt cuốn Kinh Thánh lên và vuốt vuốt bìa sách.
Sam nói tiếp: "Còn bây giờ thì chị không thể có con được nữa rồi. Em đã tước đoạt việc đó của chị. Em đã phải lựa chọn giữa chị và em, cuối cùng em đã chọn mình".
Linda ngắm một bức tranh xấu xí trong khung tranh đẹp. "Sao bây giờ em mới nói chuyện này với chị?"
"Tội lỗi, em đoán thế. Xấu hổ”.
"Vậy lời thú tội này cũng là vì em nữa, đúng không?"
"Không, đó là vì chúng ta. Tất cả chúng ta..”.
"Chúng ta?"
"Được rồi, Rebecca là con khốn”. Từ này vang lên không thật từ miệng cô. Cô không còn nhớ lần cuối cùng mình dùng nó là lúc nào. "Chị ấy không nghĩ trước khi nói bất cứ điều gì. Nhưng chị ấy đúng đấy, Linda. Không ai trong chúng ta có cuộc đời bình thường. Rebecca phải có một phòng triển lãm, lấy một anh chàng họa sĩ và bay vòng quanh thế giới. Nhưng chị ấy lại lao vào hết anh già này đến anh già khác - chúng ta không biết vì sao. Và chị thì phải có một cuộc sống thực sự, lấy chồng, nhận con nuôi, hàng đống đứa như vậy, chiều chuộng chúng hết sức. Chứ không phải bỏ thời gian trong bếp nấu xúp và chăm sóc cho những đứa trẻ mà chị chỉ gặp trong hai tháng rồi không bao giờ gặp lại nữa. Và cuối cùng chị có thể lại gọi điện cho bố mẹ mình.... Không, Linda. Chị đang không sống một cuộc đời ý nghĩa. Chị thật khốn khổ. Chị biếtmình như thế mà. Chị lẩn trốn phía sau cái này”. Và hất đầu về phía cuốn Kinh Thánh. "Còn em?" Cô cười. "Em còn trốn kỹ hơn chị nhiều”.
Sam đứng lên và ngồi xuống cạnh Linda, chị ta nghiêng người tránh đi. "Vụ đào tẩu, việc Daniel quay lại như thế này là cơ hội để chúng ta sửa chữa mọi thứ. Xem này, bọn ta đang ở đây! Cả ba người chúng ta lại cùng ở trong phòng. Chúng ta có thể giúp đỡ nhau”.
"Còn bây giờ thì sao?"
Sam chùi mặt. "Bây giờ?"
"Em có con không? Em không nói gì với chúng tôi về cuộc sống bí hiểm của em cả”.
Gật đầu. "Em có một con trai”.
"Tên nó là gì?"
"Con em...?"
"Tên nó là gì?"
Sam chần chừ. "Peter”.
"Cậu bé dễ thương chứ?"
"Linda..”.
"Cậu bé dễ thương chứ, chị hỏi em mà”.
"Linda, chị nghĩ thời gian mình ở trong Gia đình thì cũng không thực sự tệ. Và chị đúng. Nhưng không phải vì Daniel. Mà vì chúng ta. Chúng ta đã lấp đầy được những khoảng trống trong cuộc đời mình như Rebecca đã nói. Chúng ta giúp đỡ nhau! Rồi sau đó nó vỡ tan tành và chúng ta lại quay về điểm xuất phát. Nhưng chúng ta vẫn có thể giúp được nhau thêm lần nữa mà! Như chị em ruột”. Sam nghiêng người tới trước và cầm lấy quyển Kinh Thánh. "Chị tin vào cái này đúng không? Chị nghĩ rằng mọi việc xảy đến với ta đều có mục đích. Vâng, em nghĩ chúng ta phải quay lại với nhau. Để chúng ta có cơ hội làm lại cuộc đời”.
"Ồ, cuộc đời chị hoàn toàn ổn", Linda nói đều đều, kéo cuốn Kinh Thánh ra khỏi những ngón tay run rẩy của Sam. "Em cứ tự điều chỉnh cuộc sống của em đi, bao nhiêu cũng được”.
Daniel Pell đỗ chiếc Camry trong một bãi đỗ xe không người bên xa lộ 1, gần bãi biển Carmel River, bên cạnh một tấm biển cảnh báo vùng nước nguy hiểm. Hắn chỉ có một mình trong xe.
Hắn thoáng ngửi thấy mùi nước hoa của Jennie.
Thả khẩu súng ngắn vào túi áo gió, hắn leo ra khỏi xe. Lại có mùi nước hoa.
Nhìn thấy máu của Jennie Marston trong kẽ móng tay. Hắn nhổ nước bọt vào ngón tay và chùi nhưng không thể xóa được vết máu đỏ rực.
Pell nhìn quanh khu đồng cỏ, những cây bách, thông, sồi và vách đá granit lởm chởm của mỏm đá Carmel. Trên đại đương xám xịt, những con sư tử biển, hải cẩu và rái cá biển đang tụ tập chơi đùa. Mấy con bồ nông bay thành đội hình hoàn hảo trên mặt nước nổi sóng, hai con hải âu đánh nhau ác liệt tranh một mẩu thức ăn dạt vào bãi biển.
Cúi đầu, Pell đi xuống phía nam xuyên qua đám cây rậm rạp. Có một con đường mòn gần đó nhưng hắn không dám đi dù công viên có vẻ như không có ai, hắn không thể để ai nhìn thấy mình đang đi đến mục tiêu: khu nhà nghỉ Point Lobos.
Mưa đã tạnh nhưng mây đen vẫn nặng và rất có thể sẽ còn mưa. Không khí lạnh, sặc mùi thông và khuynh diệp. Sau khoảng mười phút, hắn đi đến khu nhà nghỉ.
Lom khom, hắn vòng ra phía sau rồi đi tiếp, dừng lại một chút lấy hơi và tìm cảnh sát. Hắn đông cứng, nắm chặt khẩu súng khi một cảnh sát xuất hiện, quan sát xung quanh, sau đó anh ta lại quay ra phía trước ngôi nhà.
Cứ thong thả, hắn tự nhủ. Giờ không phải lúc cẩu thả. Cứ từ từ.
Hắn đi khoảng năm phút trong khu rừng mù sương thơm ngào ngạt. Cách đó ba trăm mét, khuất tầm nhìn của ngôi nhà và viên cảnh sát là một khoảng trống nhỏ, bên trong là một mái che. Có ai đó đang ngồi trên chiếc ghế dài bên dưới mái che.
Tim Pell nảy lên một nhịp bất thường.
Người phụ nữ đang nhìn ra biển. Một tập giấy nằm trong tay, cô ta đang ký họa. Bất kể cô ta đang vẽ gì, hắn biết là đẹp. Rebecca Sheffield có tài. Hắn nhớ khi họ gặp nhau, một ngày lạnh lẽo, trong lành trên bãi biển. Cô liếc mắt nhìn lên từ một chiếc ghế thấp đặt trước giá vẽ gần gian hàng của Gia đình ngoài chợ trời.
"Này, anh có muốn vẽ chân dung không?"
"Chắc có. Bao nhiêu? "
"Anh đủ tiền trả thôi. Ngồi xuống”.
Hắn nhìn quanh lần nữa, khi không thấy ai, hắn liền đi tới chỗ người phụ nữ, cô không hay biết hắn đang tới gần. Hoàn toàn tập trung vào phong cảnh, vào cây bút chì trên tay.
Pell đi rất nhanh cho tới khi hắn đến ngay sau lưng cô ta. Hắn dừng lại. "Xin chào", hắn thầm thì.
Cô thở hổn hển, đánh rơi tập giấy và đứng dậy, quay lại thật nhanh. "Lạy Chúa!" Một thoáng im lặng,
Sau đó, mặt Rebecca biến thành một nụ cười khi cô ta tiến lên phía trước. Gió quật mạnh vào họ và gần như thổi bay những lời nói của cô: "Mẹ kiếp, em nhớ anh!".
"Lại đây nào cưng", hắn nói và kéo cô về phía mình.