Editor: Thơ Thơ
"Tuân lệnh. Tiểu An Tử lập tức kề bên cạnh Lâm Dương nhi, đỡ tay của nàng, cười hì hì nói: "Xin mời, phu nhân?"
Lâm Dương nhi cũng nặng nề bỏ rơi hắn, hung tợn ngước mắt, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm hắn.
Hương Lan thấy thế, vẻ mặt hơi có vẻ kinh hoảng, chuyện quả thật không đúng lắm? Nàng hoảng sợ hỏi "Công tử, hôm nay là đại hỉ, chúng ta không đi hoàn thành làm hôn lễ trong hoàng từ, lại chạy tới Từ đườngvệ gia, chuyện này....... Chẳng phải sờ chân mày rồi sao?"
"Ngươi đang nói bậy bạ gì? Vệ gia là họ hàng gần của ta." Lưu Lăng nhất thời hất mặt, nghiêm mặt nói: "Hôm nay vì sao đi tới nơi này, ở bên trong lòng của Uyển Nhi tất nhiên hết sức hiểu rõ rồi, ngươi mau dìu lấy nàng dập đầu, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"
Hương Lan thấy hắn giận, lập tức im lặng lại không dám lên tiếng, vì vậy ngượng ngùng đi gần bên người chủ tử Lâm Dương nhi, lúc này Lâm Dương nhi lại lớn bước tới trước, dịch bước tới trước mặt của Lưu Lăng, gần sát hắn, ngước mắt nhìn chằm chằm hắn......
Lâm Dương nhi cũng còn chưa mở miệng nói một câu, chỉ là trầm mặt, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắn...... Thotho_
Nhưng thấy Lưu Lăng nghe tiếng bất động, giống như cũng không biết nàng đang đứng ở trước mặt của hắn, hắn vẫn bất động như Thái Sơn, mở miệng hỏi: "Uyển Nhi, sao ngươi chưa quỳ xuống?"
Không người nào đáp lời, hắn lại hỏi lần nữa: "Tiểu An Tử, Uyển Nhi đã quỳ chưa?"
Lúc này, Lâm Dương nhi quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu An Tử một cái, sau đó ngoảnh mặt về phía Hương Lan nháy mắt, Hương Lan hiểu ý tới đây, liền nhanh chóng bước lên trước, quỳ gối trước mặt bài vị Vệ gia, phát ra tiếng vang nhỏ xíu, ngay sau đó cất giọng lừa gạt hắn nói: "Công tử, tân nương tử đã quỳ tốt lắm."
Lưu Lăng nghe thấy được, liền nói tiếp: " biểu ca Sùng Văn tráng niên mất sớm, đến nay trầm oan không thể rửa sạch, hài cốt chưa lạnh, giờ phút này ngươi và ta thành hôn, thành hôn vốn là một chuyện rất vui mừng, đồng thời tâm tình cũng tương đối nặng nề........." Nói tới chỗ này, hắn thở dài một hơi thật sâu nói: "Ngươi mau ở trước bài vị biểu ca Sùng Văn thề độc đi, thề ngươi và ta nhất định sẽ vì hắn. Chính tay đâm kẻ thù hại chết hắn, một chút cũng sẽ không bỏ qua, an ủi hắn trên trời có linh thiêng, nếu không thể, nguyện bị thiên lôi đánh, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh phạt."
Nghe lời nói này, Hương Lan đang thay thế Lâm Dương nhi quỳ gối trước bài vị Vệ gia lập tức hít vào một hơi. Bị sợ đến chân cũng mềm nhũn, nơi nào dám thật mở miệng phát xuống thề độc này?
Lâm Dương nhi vẫn đứng ở trước mặt của Lưu Lăng, ngước mắt nhìn chằm chằm hắn, cho tới giờ khắc này. Nàng rốt cuộc xác định....... Thotho_
Lâm Dương nhi nhìn cái bóng mình phản chiếu ở bên trong mắt đen của Lưu Lăng, vẻ mặt của nàng một mảnh thê lương. Rốt cuộc không nhịn được nức nở nói: "thật ra thì ngươi vẫn luôn thấy được sao? Mấy ngày nay tình trạng của ngươi cũng không có ác hóa, cũng không mù, ngươi là cố ý đang gạt ta sao? Ngươi biết rõ ta đối với ngươi một mảnh thật lòng, tại sao ngươi phải làm như vậy? Vì sao ngươi phải lừa gạt ta chứ?"
Tiểu An Tử nghe xong, lập tức hừ một tiếng nói: "Nói bậy, rõ ràng là ngươi nghĩ gạt công tử ta. Ngươi lừa hắn phải không, sao ngược lại trách hắn chứ?"
Lúc này, Lưu Lăng cũng cười lạnh vài tiếng, sau đó vượt qua nàng, bước nhanh đi về phía trước, kề điện thờ, bên trong một đống bài vị ở trên tế đường, lưu loát cầm lên bài vị Vệ Sùng Văn, sau đó dùng tay áo của mình. Nhẹ nhàng phất nhẹ bụi bậm, khẽ gọi một tiếng nói: "Biểu ca. Ta tới thăm ngươi rồi......"
Lâm Dương nhi cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng nói: "Ngươi một mực đều nhìn thấy, ngươi quả nhiên là đang gạt ta!"
"Như vậy tại sao ngươi muốn giả mạo Đổng Uyển?" Hắn quay đầu nhìn nàng, đón lấy ánh mắt nàng hiển nhiên thê lương, lạnh lùng nói: "Ngươi biết rất rõ ràng, người Lưu Lăng ta chân chính muốn kết hôn là nàng chứ?"
"Nói cho ta biết trước, là khi nào ngươi phát hiện ta mạo danh thế thân nàng?" Lâm Dương nhi hỏi.
Nàng nhất định phải làm rõ ràng trước, đến tột cùng là mình sơ hở điểm nào?
Nàng rõ ràng hết sức thật cẩn thận. Thotho_
Ngày hôm qua Đổng Khanh đi trong phòng thăm hắn thì toàn bộ hành trình của nàng ta, nàng ta cũng không để lộ ra cái gì?
Đi tới trước Từ Đường Vệ gia, trên đầu nàng che khăn tơ lụa màu đỏ, coi như hai mắt của hắn như đuốc, cũng không mù, cũng tuyệt đối không cách nào nhìn rõ dung nhan ở dưới khăn đỏ kia.
Nàng bởi vì trời giá rét, đương nhiên vui vẻ phủ thêm một cái áo choàng bên ngoài áo, la quần màu đỏ ở dưới giầy thêu kia thì bị nàng cố ý lót, sau đó lợi dụng làn váy lớn chặt chẽ che kín, bàn về chiều cao cùng độ mảnh mai rõ ràng không khác Đổng Khanh, nàng ăn mặc tỉ mỉ như vậy.
Như vậy, đến tột cùng hắn làm sao phát hiện? Khi nào phát hiện chỗ sơ hở chứ?
"Ta muốn biết, đến tột cùng là khi nào ngươi phát giác ta không phải Đổng Uyển chứ?" Lâm Dương nhi hỏi.
"Từ khi vừa bắt đầu ta đã biết rõ rồi." Lưu Lăng trầm giọng nói: "Ngươi cho là ngươi thật có thể khống chế mọi người sao?"
Khống chế sao?
Lâm Dương nhi nghe xong, hít vào một hơi. Thotho_
"Thái Thúc Công từ nhỏ nhìn ta lớn lên, mà Đổng Uyển lại là đi theo ta cùng nhau lớn lên, giữa chúng ta khắc sâu ăn ý cùng tình cảm, ngươi há có thể hiểu sao?"
"có lẽ Thái Thúc Công có ý gấp rút thực hiện hôn sự của ngươi và ta, chỉ vì làm như vậy hắn cho là có lợi đối với ta, nhưng mà lão nhân gia đối với ta thương yêu cũng là chân thật, là từ đáy lòng thật lòng thương yêu, vì vậy hắn tuyệt đối sẽ không làm trái với tâm ý của ta, sử dụng phương thức dễ giấu, để cho ta cưới người khác......"
"Là Thái Thúc Công nói cho ngươi biết, hắn tính toán để cho ngươi cưới người là ta, không phải Đổng Uyển sao?" ở bên trong lòng của Lâm Dương nhi thầm hận không dứt, lão gia hỏa kia vừa đồng ý với nàng, đồng thời lại vội vàng bán đứng nàng........
"Trước đó, ta đã biết." Lưu Lăng tối tăm hai mắt, mơ hồ lộ ra anh minh những ngày qua, nghiêm túc nói: "hôm qua Đổng Khanh đã nói với ta, nàng phải ra khỏi thành. Tính tình nàng là cái gì, ta há có thể không biết sao? Nàng làm sao có thể đặt xuống chính sự, đột nhiên sau đó ngược lại yêu cầu Thái Thúc Công chủ hôn, lập tức cùng ta thành hôn? Huống chi ta làm sao nhận không ra cử chỉ cùng bước chân của nàng? Không chỉ có từng cử động, ngay cả mùi trên người, tiếng của bước chân rất bất đồng, liền tính cặp mắt ta bất tiện, ngươi cho là ngươi thật có thể giấu trời qua biển? Lòng của ta cũng không có mù!"
Nghe đến đó, Lâm Dương nhi ôm hận nói: "Ngươi cũng đã biết là Đổng Khanh ngươi mến yêu tự mình đáp ứng ta? Ngươi đã biết người cưới không phải Đổng Uyển, vì sao còn phải cố làm ra vẻ huyền bí, dẫn ta đến Từ Đường Vệ gia? Chẳng lẽ là ngươi đang hoài nghi ta cái gì sao? Ngươi nghe Đổng Khanh nói bậy thứ gì sao? Nàng đây là cố ý chia cắt tình cảm Dương nhi cùng Thiên Quân, nàng còn cố ý đi Trịnh Huyền cướp sổ sách lương của ta, cố ý làm khó ta....... Từ khi Thiên Quân ngươi mang theo ta vào cung, khiến ta nhận được hoàng ân lớn lao, trong lòng của nàng liền bắt đầu đối với ta ghen tỵ không dứt! Thiên Quân ngươi ngàn vạn lần ** không thể tin nàng nói xằng nói bậy, Đổng Khanh nàng cố ý hãm hại ta......" thotho_
Lời còn chưa nói hết, liền thấy Lưu Lăng trợn mắt nhìn nàng chằm chằm, lớn tiếng mắng: "Ngươi câm mồm!"
"căn bản Đổng Khanh cũng không nói cho ta biết cái gì, bởi vì trong nội tâm nàng hiểu rõ ràng, cuối cùng ta nhất định sẽ phát hiện!" hai mắt Lưu Lăng lóe ra vô cùng sắc bén, thêm những câu khiển trách nói: "nếu không phải ngươi chột dạ, sao không dám quỳ xuống ở trước bài vị Vệ gia; nếu không phải cảm thấy sợ hãi, sao sinh lòng đề phòng, cho là cặp mắt ta không nhìn thấy, liền muốn cầu xin Hương Lan thay mặt ngươi quỳ xuống?"
"Như ngươi nói, ta là sợ, ngươi đột nhiên muốn ta quỳ xuống ở trước bài vị Vệ thị, sao ta không cảm thấy sợ? Ta chỉ là một loại nữ tử yếu đuối, sao dám tùy ý quỳ xuống ở trước bài vị?" Lâm Dương nhi điềm đạm đáng yêu rơi lệ nói: "Chỉ cần có thể khiến Thiên Quân vui vẻ, ta quỳ xuống là được, mặc dù làm cho ta không hiểu đến tột cùng là vì cái gì, nhưng chỉ cần có thể khiến ngươi cười một tiếng........"
Dứt lời, nàng quả thật bước nhanh lên trước, phịch một tiếng, quỳ xuống ở trước tế đường.
Lưu Lăng đem bài vị Vệ Sùng Văn thả lại trên bàn thờ, nghiêm nghị nói: "Dập đầu đi, mang theo tâm ngươi tràn đầy tội ác, nhìn về phía biểu ca Sùng Văn, dập đầu thật mạnh mấy cái đi!"
"Thiên Quân?" Lâm Dương nhi làm bộ làm tịch cầm khăn chấm nước mắt nói: "Vệ tướng quân tráng niên mất sớm, thật làm người ta cảm thấy mất mác không dứt, nếu Lâm Dương nhi ta có năng lực, chắc chắn diệt trừ Đậu thừa tướng sát hại hắn, báo thù cho hắn......."
Lời còn chưa nói hết, liền bị Lưu Lăng lớn tiếng cắt đứt, hắn cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng nói: "Chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn không thừa nhận sao?"
Trong lòng Lâm Dương nhi nhanh chóng thoáng qua chột dạ, lại hơi biến mất, lấy tâm tư nàng nhanh chóng ẩn núp, thay vào đó cũng là nước mắt ròng ròng, điềm đạm đáng yêu ngước mắt nhìn Lưu Lăng, nói giọng khàn khàn: "đến tột cùng là Thiên Quân có ý gì? Ta phải nhận thức ngươi cái gì?"
Tiểu An Tử "Xuy" Một tiếng nói: "Làm bộ hiệu quả, ngươi thật đúng là hạng nhất, Đậu cô nương so với ngươi, còn kém một đoạn lớn đây, ngươi quả thật là nhân vật hung ác chân chính! Mới vừa rồi rõ ràng là ngươi lộ ra bộ dáng chột dạ, ánh mắt của Tiểu An Tử lưu loát cực kì, ngươi đừng cho là ta không có nhìn thấy sao?!"
Từ khi chủ tử bắt đầu đồng ý thành hôn, hắn liền cả ngày lo lắng trùng trùng, trong lòng không ngừng thiên nhân giao chiến, rối rắm đến rối cả ruột......... Mãi cho đến khi lên xe ngựa, công tử lại trực tiếp phân phó tiến về phía Từ Đường Vệ gia thì giờ hắn mới hiểu được, Đổng Khanh nói không sai, chỉ cần tin tưởng công tử, tim của hắn không mù.
Lâm Dương mới nói: "An công công luôn rất có thành kiến đối với ta, ta không thèm để ý, chỉ là ta không hiểu, Thiên Quân là ý gì? Chẳng lẽ là Đổng Khanh nàng nói những gì đối với ngươi sao? Nếu quả là như vậy, như vậy chính là nàng vu hãm ta!" thotho_
"Vu hãm sao?" Lưu Lăng lạnh lùng nói: "Ta cảm động và nhớ nhung ngươi đã cứu ta một mạng, cộng thêm ngươi lại dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, thiện lương hào phóng, lại để cho ta sơ sót......, từ sau khi ngươi vào cung, liền xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện ta tại Đổng phủ triệu kiến lễ quan, vốn là đại sự không coi vào đâu, cũng trong một đêm, bị chúng thần biết, còn liên hiệp thượng thư khuyên, làm ta đại thất thần tâm, chịu áp lực thực lớn, vì vậy không thể không bỏ qua Đổng Khanh, sau lại ngay cả chuyện ta còn trẻ trúng độc cũng đột nhiên bị Vệ Sùng Văn biết tất, ở trước đại hôn của ta cùng với Đậu gia, vậy mà hắn lại đột nhiên bị đâm ở Đậu phủ......, ngươi cho là ta thật sẽ ngây thơ cho là, tất cả cũng chỉ là trùng hợp sao?"
"Chẳng lẽ, bằng vào suy đoán, ta liền đắc tội không thể xá rồi sao?" Lâm Dương nhi làm bộ đáng thương rơi nước mắt nói: "Thiên Quân, đến tột cùng là ngươi bị Đổng Khanh đầu độc, cho nên ngươi mới có thể cho là ta đáng ghét như thế ......"