Bụi Lý Chua Máu

Chương 25

Tôi không nghĩ Tómas có ý định giúp hắn ta. Có thể nó nghĩ rằng nó đang giúp mẹ. Có lẽ nó muốn dọa bố để giúp mẹ. Nhưng tôi nghĩ khả năng lớn Nhất là nó không biết nó đang làm gì. Nó còn quá nhỏ, thằng bé tội nghiệp."

Mikkelína nhìn Erlendur. Ông và Elínborg đang ngồi trong phòng khách nhà bà và nghe bà kể câu chuyện về người mẹ trên đồi, họ gặp nhau Như thế nào và lần đầu tiên hắn đánh bà ấy ra sao, bạo hành cứ thế tăng lên Như thế nào và đã hai lần bà cố gắng trốn thoát khỏi tay hắn, rồi hắn dọa giết các con bà Như thế nào. Mikkelína kể cho họ nghe về cuộc sống trên đồi của họ, về kho quân nhu, về Những vụ ăn cắp, về người lính tên Dave thường đi câu ở hồ, về mùa hè người cha dượng bị bắt, rồi mẹ bà và người lính yêu nhau, về chuyện hai em trai đưa Mikkelína ra sưởi nắng thế nào, Dave đưa họ đi chơi ra sao, và về cả buổi sáng mùa thu lạnh lẽo khi cha dượng bà quay về nữa.

Mikkelína dành tất cả thời gian của mình để kể câu chuyện, cố gắn gkhông để sót một phần nào trong lịch sử gia đình mình mà bà nghĩ là có ích. Erlendur và Elínborg ngồi nghe, uống cà phê Mikkelína pha cho họ và ăn bánh bà đã nướng vì bà nói rằng, bà biết Erlendur sẽ đến. Bà chào Elínborg nồng hậu và hỏi liệu có nhiều nữ thám tử Như cô không.

"Hiếm Như lá mùa thu," Elínborg mỉm cười.

“Thật là sai lầm," Mikkelína nói và mời côngồi. "Phụ nữ nên tham gia vào mọi lĩnh vực mới phải chứ."

Elínborg nhìn Erlendur, ông cười mỉm.

Buổi chiều cô đến đón ông ở v ăn phòng, biết rằng ông vừa từ bệnh viện đến. Trông ôngủ rũ lạ thường. Cô hỏi về sức khỏe của Ev a Lind và nghĩ rằng có lẽ con bé đã yếu đi, Nhưng Erlendur nói rằng sức khỏe con bé ổn định. Khi cô hỏi ông cảm thấy thế nào và liệu mình có giúp gì được cho ông không, ông chỉ lắc đầu và nói rằng lúc này mình chỉ biết chờ đợi. Cô có cảm giác rằng việc chờ đợi là một sự căng thẳng ghê gớm với ông, tuy nhiên cô không dám động chạm gì đến chuyện đó. Kinh nghiệm lâu năm mách bảo cô rằng Erlendur không hề muốn nói chuyện về bản thân mình với người khác một chút nào.

Mikkelína sống ở tầng trệt của một khu chung cưở Breidh olt. Ngôi nhà của bà nhỏ Nhưng ấm cúng, và trong lúc bà pha cà phê trong bếp, Erlendur đi xung quanh phòng khách xem xét Những bức ảnh mà ông cho là của gia đình bà. Không có nhiều ảnh lắm và dường Như không có bức nào chụp trên đồi cả.

Bà bắt đầu tóm tắt lại cuộc đời mình khi đang loay hoay trong bếp còn họ ngồi nghe ở phòng khách. Bà đi học muộn, lúc bà gần hai mươi tuổi - cùng thời gian với lần điều trị đầu tiên của bà. Và bà đã tiến bộ vượt bậc. Erlendur nghĩ rằng bà nên lướt nhanh qua câu chuyện đó, Nhưng ông không nói ra. Sau khi Mikkelína học xong bậc Tru nghọc phổ thông ở ngoài thành phố, bà đỗ Đại học và tốt nghiệp ngành Tâm lý học. Đến lúc đó bà đã bốn mươi tuổi. Bây giờ thì bà đã về hưu.

Bà nhận nuôi một đứa con trai và đặt tên nó là Símon trước khi vào Đại học. Bà không muốn có gia đình vì những lý do mà bà không tiện nói ra, bà nói thế, với một nụ cười cay đắng.

Bà thường xuyên đến thăm ngọn đồi vào mùa hè và mùa xuân để ngắm nhìn Những bụi cây lý chua, vào mùa thu bà bứt trái cây về làm mứt. Vẫn còn một ít mứt trong lọ làm từ đợt quả cuối cùng của mùa thu năm trước nên bà mời họăn thử. Elínborg, một chuyên gia về nấu ăn, đã khen bà làm rất khéo. Mikkelína bảo cô giữ lấy chỗ mứt còn lại đó và xin lỗi vì còn quá ít.

Sau đó bà kể cho họ việc mìnhchứng kiến thành phố phát triển ra sao sau nhiều năm và thập kỷ, đầu tiên nó trải rộng ra đến Breidholt rồi đến Grafarvogur, sau đó kéo dài ra dọc đường Mosfellsbaer một cách chớp nhoáng và cuối cùng là lên đến Grafarh olt - ngọn đồi nơi bà từng sống và có Những kỷ niệm đau thương Nhất cuộc đời.

“Thực sự ký ức của tôi về nơi đó toàn những điều tồi tệ," bà nói. "Ngoại trừ mùa hè ngắn ngủi ấy."

"Bà bị khuy ết tật Như thế này là do bẩm sinh ạ?" Elínborg hỏi.

Cô cố gắng tìm cách diễn đạt câu hỏi một cách lịch sự Nhất có thể, Nhưng côthấy không có cách nào để làm điều đó.

"Không," Mikkelína đap. "Tôi bịốm năm tôi lên ba tuổi. Tôi được đưa đến bệnh viện. mẹ tôi nói với tôi rằng bố mẹ không được vào khu điều trị cùng con mình. Bà không hiểu nổi cái quy định nhẫn tâm và độc địa ấy: khôngđược phép vào thăm con mặc dù nó bị ốm nặng hoặc thậm chí là sắp chết. phải mất mấy năm bà mới Nhận ra rằng tôi có thể lấy lại được những gì đã mất bằng liệu pháp trị bệnh. Nhưng bố dượng tôi không bao giờ cho phép bà chăm sóc cho tôi, cho tôi đi khám bác sĩ hay tìm nguồn cứu chữa. Tôi nhớ một kỷ niệm xảy ra trước khi tôi bịốm, tôi không biết đó làmột giấc mơ hay sự thật -mặt trời đang tỏa sáng và tôi đang ở trong khu vườn của một ngôi Nhà, có thểđó là nơi mẹ tôi làm hầu gái. Lúc đó tôi chạy tán loạn, la hét, và hình Như mẹ đang đuổi theo tôi. Tôi không Nhớ được gì nữa. Chỉ Nhớ rằng tôi có thể chạy nhảy theo ý muốn của mình."

Mikkelína mỉm cười.

"Tôi thường mơ giấc mơđó. Khi tôi khỏe mạnh và có thểđi lại bất cứ khi nào mình muốn, không lắc đầu liên tục mỗi khi nói, và tôi có thể kiểm s át được các cơ mặt của mình, chúng không kéo mặt của tôi ra khắp mọi chỗ."

Erlendur đặt cốc xuống bàn.

"Hôm qua bà nói với tôi rằng bà đặt tên con trai mình theo tên của người em trai cùng mẹ khác cha, Símon."

"Símon là một đứa con trai tuy ệt vời. Chẳng có nét nào của bố nó cả. Ít Nhất là tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều đó. Nó giống y như mẹ. Tốt bụng, cảm thông và hay giúp đỡ. Nób ất hạnh vô cù ng, thằng bé tội nghiệp. Nó ghét bố nó, và lòng căm thù ấy làm tổn thương thằng bé. Đáng lý ra nó không cần phải ghét bỏ bất cứ điều gì. Và cũng giống như tất cả chún gtôi, nó bịảnh hưở ng sâu sắc bở i nỗi sợ hãi suốt thời thơấu. Nó kinh hoàng khi thấy bố lên cơn thịnh nộ. Nó nhìn mẹ chúng tôi bịđánh bầm dập. Tôi thường phải vùi đầu vào chăn, nhưng tôi thấy đôi lúc Símon đứng nhìn Những trận đòn như thể nó muốn rèn luyện ình sự kiên cường để sau này chống lại bố nó, khi nó đã đủ lớn để chống lại bố nó. Nó đã đủ lớn để xử lý ông ta.

"Đôi lúc nó cố gắng xen vào. Nó đứng trước mặt mẹ tôi, coi thường bố nó. Mẹ sợ điều đó còn hơn cả bị đánh đập. Bà không thể chịu đựng được khi có bất cứ chuyện gì xảy đến với các con mình.

"Thật là một đứa trẻ tốt đến lạ thường, Símon ấy."

"Bà nói đến Símon Như thể ông ấy vẫn còn là một đứa trẻ," Elínborg nói. "Ông ấy mất rồi ạ?"

Mikkelína mỉm cười Nhưng không nói gì.

"Vậy còn Tómas?" Erlendur nói. "Chỉ có ba người thôi mà."

"Phải, Tómas," Mikkelína nói. "Nó khác Símon. Bố chúng nó có thể Nhận ra điều đó."

Mikkelína yên lặng.

"Mẹ bà đã gọi điện đi đâu?" Erlendur hỏi. "Trước khi quay trở lại đồi ấy?"

Không trả lời cả Erlendur, Mikkelína đứng lên và đi vào phòng ngủ. Elínborg và Erlendur liếc nhìn nhau. Một lúc sau Mikkelína trở lại, cầm theo một mẩu giấy. Bà mở mẩu giấy ra, đọc nó và đưa cho Erlendur.

"Mẹ đưa cho tôi mẩu giấy này," bà nói. "Tôi nhớ rất rõ rằng Dave đã đưa mẩu giấy này qua bàn cho mẹ tôi, nhưng chúng tôi không bao giờ được phép biết nó nói gì. Mãi về sau này mẹ mới cho tôi xem. Nhiều năm về sau."

Erlendur đọc mẩu giấy đó.

"Dave Nhờ một người Iceland hoặc một người lính nói tiếng Iceland viết mẩu giấy này giúp mình. mẹ luôn luôn giữ nó, và, tất nhiên là tôi sẽ mang nó xuống mồ cùng với mình."

Erlendur nhìn mẩu giấy, mặc dù lời nhắn được viết bằng Những chữ cái viết hoa vụng về, các từ vẫn rất rõ ràng.

"TÔI BIẾT NHỮNG ĐIỀU MÀ HẮN ĐÃ LÀM VỚI CÔ"

"Mẹ và Dave nói về việc bà liên lạc với ông ngay sau khi dượng tôi ra khỏi tù, và ông ấy sẽ đến để giúp bà. Tôi không biết họ đã sắp xếp với nhau cụ thể thế nào. "

"Không có ai ở Gufunes có thể giúp được bà ấy sao?" Elínborg hỏi. "Chắc chắn phải có rất nhiều người làm việc ở đó chứ ạ?"

Mikkelína nhìn cô.

"Mẹ tôi đã chịu đựng sự hành hạ của hắn trong một thập kỷ rưỡi. Đó là sự tra tấn về thể xác, hắn đánh bà, thường là tàn bạo đến mức nhiều ngày sau bà vẫn còn nằm liệt giường. Đó còn là sự tra tấn về tâm hồn nữa. Và điều này còn tệ hại hơn cả bạo lực về thể xác, bở i vì như hôm qua tôi đã nói với Erlendur, nó khiến ẹ tôi trở thành vônghĩa. Bà bắt đầu khinh thường mình y như chồng bà xem thường bà; một thời gian dài bà chỉ nghĩ đến tự vẫn, nhưng một phần vì chúng tôi, các con bà, bà không bao giờ làm gì vượt quá việc nghĩ đến nó. Dave cũng góp phần vào chuyện này trong sáu tháng ông ấy ở bên bà, và ông ấy là người duy nhất mà bà có thể trông cậy. Bà không bao giờ nói với bất kỳ một ai về những chuyện bà đã trải qua trongngần ấy năm và tôi nghĩ rằng bà đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị đánh đập. Tệ nhất thì cũng là hắn đánh bà, và rồi mọi thứ lại trở lại y Như cũ."

Mikkelína nhìn Erlendur.

"Dave không bao giờ đến."

Bà nhìn Erlendur.

"Và chẳng có chuyện gì trở lại Như cũ cả."

*

"Nó đã gọi điện phải không?"

Grímur vòng tay quanh người Tómas.

"Nó gọi điện cho ai hả Tómas? Chúng ta không nên giữ bí mật. Có lẽ mẹ con nghĩ rằng mụ ta có thể giữ được bí mật, Nhưng đó là một sai lầm lớn. Giữ bí mật rất nguy hiểm. "

"Đừng có lợi dụng thằng bé," người mẹ nói.

"Bây giờ thì mụ ta còn ra lệnh cho bố nữa cơ đấy," Grímur nói và xoa xoa vai thằng bé. "Mọi chuyện thay đổi nhanh quá. không biết còn gì nữa đây?"

Símon ra đứng bên cạnh mẹ. Mikkelína len lỏi đến chỗ họ. Tómas bắt đầu khóc. một dòng chất lỏng chảy ra từ đũng quần thằng bé.

"Có ai nghe điện thoại không?" Grímur hỏi. Nụ cười đã biến mất trên mặt hắn, giọng mỉa mai cũng không còn, mặt hắn trông thật đáng sợ. Họ không thể rời mắt ra khỏi vết sẹo trên mặt hắn.

"Không ai nghe máy cả," người mẹ đáp.

"Không có Dave nào đến đây cứu à?"

"Không có Dave nào," người mẹ nói.

"Tao không biết ai đã chỉ điểm tao," Grímur nói. "Sáng nay người ta đã cử một thuyền đi. Đông nghẹt lính. Chắc chắn là châu Âu đang cần lính. Họ không thể để một lũ ăn khôngngồi rồi ở Iceland, cái nơi mà chúng không có việc gì khác ngoài việc ngủ với vợ chúng tao. Hoặc có thể họ đã bắt hắn đi. Đó là một vấn đề lớn hơn tao tưởng. người ta đã ra quyết định. Bọn lính không hài lòng lắm đâu. "

Hắn đẩy Tómas ra.

"Chúng không hài lòng với chuyện đó một chút nào."

Sím on đứng gần mẹ hơn.

"Chỉ còn một điều trongtoàn bộ việc này mà tao không hiểu," Grímur nói. Đến lúc này hắn đứng ngay trước mặt người mẹ, và họ có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ người hắn. "Tao không thể hiểu nổi chuyện đó. Tao biết mày đã tụt quần lót ra trước thằng đàn ông đầu tiên nhìn mày khi tao đi. Mày chỉ là một con điếm. Nhưng thằng ấy nghĩ gì cơ chứ?"

Họ gần như chạm vào nhau.

"Nó nhìn thấy gì ở mày cơ chứ?"

Hắn giơ cả hai tay ra mà túm lấy đầu cô.

"Hả con đàn bà xấu xa nhếch nhác khốn kiếp này?"

*

"Chúng tôi nghĩ là lần ấy hắn sẽ đánh mẹ và giết chết bà. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện đó. Tôi run lên vì sợ và Símon cũng thế. Tôi đang tìm cách lấy được con dao trong bếp. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Họ đưa mắt nhìn nhau, và thay vì đánh đập bà, hắn lại lùi ra xa."

Mikkelína dừng lại.

"Tôi chưa bao giờ sợ hãi như thế trong đời. Và sau chuyện đó Símon hoàn toàn khác. Nó càng ngày càng xa cách chúng tôi. Símon tội nghiệp."

Bà nhìn xuống sàn nhà.

"Dave ra khỏi cuộc đời chúng tôi cũng đột ngột y như khi ông ấy đến," bà nói. "Mẹ không bao giờ nghe được tin gì về ông ấy nữa."

"Tên họ của ông ấy là Welch," Erlendur nói. "Và chúng tôi đang cho điều tra chuyện gì đã xảy ra với ông ấy. Tên của bố dượng bà là gì?"

"Tên hắn là Thórgrímur," Mikkelína nói. "Chúng tôi luôn luôn gọi hắn là Grímur."

"Thórgrímur," Erlendur Nhắc lại. Ông nhớ cái tên này trong danh sách Những người làm việc ở kho quân nhu.

Chuông điện thoại của ông reo lên trong túi áo khoác. Người gọi là Sigurdur Óli, anh ta đang ở chỗ khai quật trên đồi.

"Ông phải lên đây ngay," Sigurdur Óli nói.

"Lên đây?" Erlendur nói. " Nhưng ‘đây’ là đâu cơ?"

"Tất nhiên là trên đồi rồi," Sigurdur Óli nói. "Họ đã đến chỗ bộ xương và tôi nghĩ là chúng tôi đã tìm ra ai bị chôn ở đó."

"Là ai?"

"Vợ chưa cưới của Benjamín."

‘Tại sao? Tại sao cậu lại cho rằng đó là bà ấy?" Erlendur đã đứng lên và đi vào bếp để có một chút riêng tư.

"Đến đây mà xem," Sigurdur Óli nói. "Đó không thể là một ai khác. Ông tự đến mà xem."

Sau đó anh ta tắt máy.