Laurence Stirling vẫn tiếp tục không nói chuyện với cô. Đối với một người ít biểu lộ tình cảm như ông, tâm trạng thường thay đổi mà không ai có thể đoán được. Jennifer im lặng nhìn chồng trong bữa ăn sáng trong khi ông vẫn chăm chú đọc báo. Mặc dù cô xuống phòng ăn trước ông, sửa soạn sẵn đồ ăn sáng đúng như ông mong muốn, ông vẫn không hé nửa lời với cô trong suốt 33 phút kể từ cái liếc nhìn đầu tiên khi ông vừa bước xuống phòng ăn vào buổi sáng, không một lời.
Cô kín đáo nhìn xuống chiếc áo choàng mặc nhà và kiểm tra lại đầu tóc. Mọi thứ rất hoàn hảo. Vết sẹo trên người, mà cô biết ông không hề thích nhìn nó, đã được cô khéo che lại bằng tay áo dài. Cô đã làm gì nên tội? Liệu cô có nên đợi ông mở lời trước không? Tối qua ông đã về rất muộn, cô đã giật mình tỉnh giấc khi thấy tiếng động ngoài cửa. Hay cô đã nói gì đó trong lúc ngủ?
Chuông đồng hồ u uất điểm 8 tiếng xen lẫn tiếng lật báo sột soạt của Laurence. Bên ngoài vọng lại tiếng chân ở thềm cửa trước, tiếng đi vội vã của người đưa thư khi nhét thư vào thùng, rồi tiếng trẻ nhỏ hờn giận ngang qua cửa sổ.
Cô ướm lời, bâng quơ bình luận về thời tiết, về tuyết rơi, về giá xăng dầu ngày càng tăng, nhưng Laurence cũng chỉ thở dài không nói gì như thể ông đang rất giận dữ. Và cô quyết định không nói gì nữa.
Người yêu tôi không bao giờ cư xử với tôi như thế, cô thầm trách ông và quệt một miếng bơ lên miếng bánh mì. Anh ấy sẽ mỉm cười với tôi, ôm eo tôi khi nhìn thấy tôi trong phòng bếp. Mà đúng hơn họ sẽ không ăn sáng trong phòng bếp: anh ấy sẽ mang một khay đồ ăn thơm ngon lên phòng cho cô, đánh thức cô bằng ly cà phê nóng và cả hai sẽ trao nhau những nụ hôn tinh nghịch. Anh đã viết cho cô như thế, trong một bức thư anh gửi cho cô.
Khi em ăn, trong một khoảnh khắc anh nhận ra em tập trung holàn toàn vào bữa ăn. Khi anh ngắm em ăn, lần đầu tiên trong bữa ăn tối đó, anh đã ước gì em cũng chú tâm tới anh như vậy.
Laurence bỗng cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. ‘Tối nay nhà Moncrieff mời ta tới uống nước, ngay trước bữa tiệc Giáng sinh, em còn nhớ chứ?’
‘Em nhớ.’ Cô không nhìn lên.
‘Anh sẽ về nhà khoảng 6 giờ rưỡi. Francis sẽ đợi ta vào giờ đó.’ Cô cảm giác ông đang nhìn cô, như thể chờ đợi một câu xác nhận, mà cô cảm thấy chẳng có tâm trạng để cố làm vừa lòng ông nữa. Rồi ông đi làm, để Jennifer lại trong căn nhà im ắng cùng giấc mơ về một bữa sáng lãng mạn của riêng mình.
Em còn nhớ bữa tối đầu tiên đó không? Anh thực sự làm một gã khờ và em biết rõ điều ấy. Còn em mới quyến rũ làm sao, J thân yêu, ngay cả trước thái độ bất lịch sự của anh.
Anh đã rất giận dữ vào tối hôm đó. Giờ nghĩ lại anh biết mình đã yêu em từ thời khắc đó, nhưng đàn ông dường như không bao giờ có khả năng biết trước việc gì sẽ xảy ra. Anh đã tự đổ lỗi cho thái độ khó chịu đó của mình vì một lý do chẳng liên quan gì.
Cô đã tìm được bảy lá thư từ những chỗ giấu khác nhau trong nhà, về người đàn bà đích thực trong cô. Cô thấy bóng dáng mình với nhiều cung bậc cảm xúc hiển hiện qua những dòng chữ viết tay: đắm say, cuồng nhiệt, nóng vội và cũng dễ tha thứ.
Còn anh thì ngược lại. Anh cứng đầu, thích thách thức và hứa hẹn. Anh là người ưa quan sát: quan sát cô và những thứ xung quanh. Anh không che giấu điều gì cả. Hình như cô là người đàn bà đầu tiên anh yêu thực sự. Còn cô thì tự hỏi, khi đọc lại những bức thư anh gửi, liệu anh có phải là người đàn ông đầu tiên cô yêu không.
Khi em nhìn anh bằng ánh mắt thẳm sâu vô tận, anh đã tự hỏi em có thể thấy gì nơi anh. Giờ anh hiểu đó chỉ đơn thuần là ánh mắt tình yêu. Sức mạnh tình yêu của em và anh còn lớn hơn cả sức mạnh mà trái đất có thể khiến mặt trời ngừng quay.
Mặc dù không phải lá thư nào cũng đề ngày tháng, cô vẫn có thể sắp xếp chúng theo thứ tự lá thư này được gửi không lâu sau ngày họ gặp lần đầu tiên, một lá thư khác được gửi khi họ đang hờn giận, còn một lá thư nữa gửi khi họ vừa làm lành. Anh muốn cô rời bỏ Laurence. Một vài người khác cũng khuyên cô như thế. Cô đã không đồng ý. Vì sao vậy? Cô nghĩ về người đàn ông lạnh lẽo trong phòng ăn sáng nay, về sự im lặng ngột ngạt đáng sợ trong ngôi nhà này. Vì sao cô không bỏ đi.
Những lá thư vẫn ám ảnh cô, cô cố tìm kiếm manh mối để tìm ra người đàn ông đã viết những lá thư này. Bức thư cuối cùng gửi vào tháng Chín, chỉ vài tuần trước khi tai nạn xảy ra với cô. Vì sao anh không liên lạc với cô nữa? Dường như họ chưa bao giờ gọi điện cho nhau và cũng không có một địa điểm gặp gỡ cố định nào. Khi cô phát hiện ra một vài lá thư được gửi tới cùng một hòm thư tại bưu điện, cô đã tới bưu điện để kiểm tra xem còn lá thư nào nữa không. Nhưng hòm thư đã bị chuyển đi đâu đó và không có lá thư nào gửi cho cô cả.
Rồi cô tự thuyết phục rằng trước sau anh sẽ tìm cách để cô nhận ra anh. Làm sao một người đã viết những bức thư nồng nàn như thế này, một người cảm xúc luôn tràn đầy say đắm, lại có thể chỉ ngồi và chờ đợi như thế. Giờ thì cô biết chắc đó không thể là Bill. Không phải chỉ vì cô hầu như không cảm nhận được bất kỳ tình cảm gì dành cho anh ta, mà vì cô không chấp nhận cái ý nghĩ anh ta phản bội Violet, đó không phải là Bill. Như vậy còn lại Jack Amory và Reggie Carpenter. Mà Jack Amory thì vừa tuyên bố đính hôn với quý cô Victoria Nelson của vùng Camberley, Surrey.
Bà Cordoza đẩy cửa bước vào khi Jennifer vừa chải xong tóc. ‘Bà nhớ cho tôi chiếc đầm lụa xanh cho bữa tiệc tối nay nhé,’ cô nói. Cô ướm chiếc vòng kim cương quanh cổ. Anh đã rất thích ngắm cổ của cô.
Anh chưa bao giờ nhìn ngắm nó mà không có một ham muốn được hôn lên đó.
‘Tôi để trên giường đó.’
Bà Cordoza đi ngang qua cô về phía giường. ‘Tôi sẽ làm ngay bây giờ thưa bà Stirling.’
Reggie Carpenter tán tỉnh cô ra mặt. Không một lời nào có thể lột tả hết điều đó. Người em họ của Yvonne tựa hẳn người vào ghế của Jenny, mắt anh dán chặt lên môi cô, thỉnh thoảng mấp máy một cách tinh nghịch như thể họ đang cùng nhau chơi một trò đùa.
Yvonne, ngồi cạnh họ chỉ vài bước, vừa đưa cho Francis một ly rượu vừa nhìn theo họ. Cô cúi người khẽ thì thầm vào tai chồng. ‘Anh kéo Reggie theo đám đàn ông của bọn anh được không? Cậu ta không rời Jennifer nửa bước kể từ lúc cô ấy bước vào đây.’
‘Anh sẽ thử em yêu, nhưng anh không thể đùng một phát kéo cậu ta ra khỏi đó được.’
‘Vậy hãy ra an ủi Maureen đi vậy. Nhìn cô ấy như sắp khóc tới nơi.’
Từ lúc cô mở cửa cho nhà Stirling – Jennifer trong chiếc áo khoác lông chồn và rõ ràng đang trong tâm trạng rất nặng nề bên cạnh người chồng mặt lạnh tanh – cô thấy sởn gai ốc, như thể cô biết một điều rất ghê gớm sắp xảy ra. Giữa họ rất căng thẳng, và rồi Jennifer và Reggie quấn lấy nhau theo cách khiến những người trong cuộc rất dễ nổi điên.
‘Em ước gì mọi người có thể để lại những cuộc cãi vã ở nhà khi bước ra đường,’ cô thì thầm.
‘Anh sẽ mời Larry một ly whisky lớn. Anh ấy sẽ sớm bình tâm ngay. Có thể anh ta có một ngày làm việc tồi tệ ở công ty.’ Francis đứng dậy, vuốt nhẹ khuỷu tay vợ và đi tìm Larry.
Món xúc xích hầu như còn nguyên. Yvonne thở dài lấy một đĩa đựng những miếng nhỏ và đi phân phát cho từng người.
‘Dùng một miếng đi Maureen.’
Người bạn gái 21 tuổi của Reggie ngồi im lặng không nói một lời. Đẹp tinh khiết trong chiếc đầm len màu nâu đỏ, cô ngồi lặng lẽ bên bàn ăn, đôi mắt hờn giận dõi theo hai người ở bàn bên cạnh mà dường như họ chẳng để ý gì tới cô cả. Jennifer ngả lưng thoải mái trên chiếc ghế bành to trong khi Reggie vắt vẻo trên thành ghế. Anh ta thì thầm gì đó và họ cùng phá lên cười.
‘Reggie, chẳng phải anh nói anh cần phải vào trung tâm để hẹn gặp ai đó ư?’
‘Ồ, họ có thể đợi,’ anh trả lời một cách dửng dưng.
‘Gấu (Bear), họ đã hẹn gặp chúng ta ở Green Rooms. Bảy giờ rưỡi, chính anh nói thế.’
‘Gấu?’ Jenny lúc này đã ngừng cười và nhìn chằm chằm vào Reggie.
‘Biệt hiệu của cậu ta,’ Yvonne nói, đưa cho Jennifer đĩa xúc xích. ‘Người cậu ấy đầy lông một cách kỳ dị khi mới sinh ra. Bà cô tớ tưởng đã sinh ra một con gấu cơ đấy.’
‘Gấu,’ Jenny lặp lại.
‘Ừm. Tôi là một người mạnh mẽ. Nhưng lại nhẹ nhàng. Chẳng có gì hạnh phúc hơn khi được vùi đầu vào chăn ấm…’ anh nhướng mày và dịch lại gần cô hơn.
‘Reggie, tôi gặp cậu một chút được không?’
‘Không, chừng nào chị vẫn còn mang cái bộ mặt đó, cô chị họ thân yêu. Yvonne nghĩ là tôi đáng tán tỉnh cô, Jenny ạ.’
‘Sự thật là thế mà,’ Maureen lạnh lùng nói.
‘Thôi nào, Mo. Đừng có vớ vẩn thế.’ Giọng anh ta bắt đầu có vẻ khó chịu. ‘Đã lâu lắm rồi anh không có dịp nói chuyện với Jenny. Bọn anh chỉ đang cập nhật tình hình của nhau thôi mà.’
‘Có thật là lâu lắm rồi không?’ Jennifer ngây thơ hỏi.
‘Ồ, phải cả thế kỷ rồi…’
Yvonne nhận ra khuôn mặt bực tức của cô gái bên cạnh. ‘Maureen, giúp chị một tay được không cưng? Chị cần pha chế thêm vài đồ uống nữa. Chúa mới biết ông chồng chị đang ở đâu lúc này.’
‘Anh ấy đang ở ngay kia kìa. Anh ấy -’
‘Thôi nào, Maureen. Đi theo chị.’
Cô gái đi theo Yvonne vào phòng ăn, cầm lọ kem bạc hà cô đưa, mặt lộ rõ vẻ tức giận. ‘Chị ấy nghĩ chị ấy đang làm gì chứ? Chị ấy đã có chồng rồi đúng không?’
‘Jennifer vừa… Ồ, cô ấy chẳng có ý gì đâu.’
‘Chị ấy rõ ràng là đang tìm cách quyến rũ Reggie! Chị nhìn xem! Sẽ thế nào nếu em cũng làm như thế với chồng chị ấy?’
Yvonne liếc nhìn vào phòng khách, Larry với bộ dạng rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế, ông nói chuyện với Francis nhưng có vẻ chỉ nghe rồi để đó. Hình như Francis cũng không nhận ra điều này.
‘Em biết chị ấy là bạn chị, Yvonne, nhưng bằng vào những gì chị ấy đang làm từ nãy đến giờ em chỉ có thể nói chị ấy là một mụ đàn bà lẳng lơ không hơn không kém.’
‘Maureen, chị biết Reggie đang cư xử rất tệ, nhưng điều đó không có nghĩa là em có thể nói như thế về bạn chị. Em không biết những gì cô ấy gặp phải trong thời gian vừa qua đâu. Giờ đưa chị chai nước đó nào.’
‘Còn việc chị ấy đối xử như thế với em thì sao. Chị ấy làm em bẽ mặt. Tất cả mọi người ở đây đều biết em là bạn gái của Reggie, vậy mà chị ấy vẫn tìm mọi cách để anh ấy quấn quýt bên mình.’
‘Jennifer vừa trải qua một vụ tai nạn giao thông khủng khiếp. Cô ấy mới ra viện được ít ngày. Chị nói rồi, cô ấy vẫn chưa trở về là chính mình.’
‘Và chị ấy ngay lập tức lột đồ cho mọi người xem.’
‘Mo…’
‘Chị ấy say xỉn. Và chị ấy lớn tuổi rồi. Chị ấy bao nhiêu tuổi rồi vậy? Hai mươi bảy? Hai mươi tám? Reggie của em trẻ hơn chị ấy phải ít nhất ba tuổi.’
Yvonne thở dài. Cô châm một điếu thuốc cho mình, một điếu cho cô gái trẻ và khép cánh cửa đằng sau lưng họ lại. ‘Mo -’
‘Chị ấy là kẻ ăn cướp. Chị ấy đang cố tình cướp anh Reggie khỏi tay em. Em có thể thấy rõ điều đó, dù chị có thể không thấy.’
Yvonne hạ giọng. ‘Mo thân yêu, em phải hiểu rằng họ chỉ tán tỉnh nhau thôi, chỉ đơn thuần là tán tỉnh cho vui. Reggie và Jenny đã từng là những người bạn thân thuở hàn vi, không ai trong số họ có dù chỉ là một ý nghĩ nhỏ là phản bội bạn đời của họ. Đúng là họ tán tỉnh nhau, nhưng trong một căn phòng đầy người, công khai và chẳng giấu giếm gì ai cả. nếu họ thực sự có ý nghĩ tìm cách đến với nhau, em nghĩ cô ấy sẽ làm thế trước mặt Larry không?’ Cảm thấy lý lẽ có vẻ khá thuyết phục, Yvonne tiếp tục, ‘Đó thực sự là một niềm vui nho nhỏ đối với một người phụ nữ chỉ lấy duy nhất một ông chồng và ở cùng họ ngày này qua ngày khác.’
Cô gái trẻ cau mày, có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút. ‘Có thể chị nói đúng,’ cô nói. ‘Nhưng em vẫn cho rằng đó không phải là cách cư xử của một quý bà lịch thiệp.’ Cô mở cửa và đi về phía phòng khách. Yvonne thở phào và đi sau cô.
Các ly cocktail liên tục được rót khi căn phòng trở nên ồn ào và sôi nổi hơn với các cuộc nói chuyện. Francis quay trở về khu vực phòng ăn và làm thêm một vài ly cocktail loại Snowball, trong khi Yvonne khéo léo cắm những trái cherry lên que trang trí. Cô biết nếu uống nhiều hơn hai ly rượu thực sự cô sẽ vô cùng mệt mỏi, vì vậy cô chỉ uống một ly Curacao xanh và sau đó là một ly nước trái cây Jaffa. Sâm-panh cũng liên tục được rót. Francis chú ý vặn nhỏ nhạc, hy vọng mọi người nhận ra là đã khá muộn rồi và cần đi về, nhưng Bill và Reggie lại ra vặn to lên và bắt tất cả mọi người vào nhảy. Hai người đàn ông nắm tay Jennifer và nhảy xoay quanh cô. Thấy Francis vẫn đang mải mê uống rượu, Jennifer nhẹ nhàng đi về phía Laurence và ngồi xuống cạnh ông. Cô tự hứa sẽ phải làm cho ông cười một lần.
Ông không nói gì, chỉ làm một ngụm rượu to, liếc nhìn vợ rồi lại nhìn đi chỗ khác. Sự không hài lòng thể hiện rõ trên nét mặt ông. ‘Cô ấy tự làm trò đùa cho mọi người,’ ông lẩm bẩm khi nhận thấy sự im lặng giữa hai người.
Cô ấy đang làm trò đùa với ông thì có, Yvonne nghĩ. ‘Chỉ là cô ấy đang quá vui thôi mà. Đây là giai đoạn khó khăn của cô ấy, Larry. Cô ấy đang… cố gắng tạo niềm vui cho bản thân.’
Khi cô nhìn ông, ông nhìn lại cô chăm chú. Yvonne cảm thấy hơi chút bối rối. ‘Chẳng phải anh bảo bác sĩ nói có thể cô ấy sẽ chưa thể trở về chính mình ngay?’ Cô nói thêm. Ông đã nói với cô điều này khi Jennifer còn nằm trong bệnh viện.
Ông làm thêm một ngụm rượu, mắt vẫn nhìn cô chăm chú. ‘Cô biết chuyện, đúng không?’
‘Chuyện gì?’
Mắt cô dò tìm một sự gợi ý.
‘Chuyện gì hả Larry?’
Francis bật sang điệu rumba. Đằng sau họ Bill đang cố thuyết phục Jennifer nhảy với anh và cô bảo anh đừng làm thế nữa.
Laurence nốc cạn ly rượu. ‘Không có gì.’
Cô tựa người về phía trước, đặt tay lên vai ông. ‘Đây là một giai đoạn khó khăn cho cả hai người. Em chắc anh cũng cần có thời gian để -’ Lời nói của cô bị cắt đứt bởi một tràng cười của Jennifer. Reggie cài hoa vào giữa hai hàm răng và đưa cô dập dìu trong điệu tango quyến rũ.
Laurence nhún vai một cách rất kín đáo, vừa lúc Bill đi vào và đứng ngay sau lưng họ. ‘Đúng là Reggie làm hơi quá. Yvonne, cô có nghĩ nên nói với anh ta một câu không?’ Cô không dám nhìn Laurence, nhưng rồi ông cất tiếng, một cách lạnh lùng. ‘Không cần đâu Yvonne,’ ông nói, mắt nhìn xa xăm. ‘Tôi sẽ tự lo.’
Cô gặp Jennifer trong phòng vệ sinh lúc khoảng tám giờ rưỡi, Jennifer đang ngả người về phía bồn nước đá bằng cẩm thạch và dặm lại lớp trang điểm trên mặt. Cô liếc về phía Yvonne khi thấy cô bước vào, rồi lại tiếp tục với việc trang điểm. Cô ấy đang xúc động, Yvonne để ý. Choáng váng thì đúng hơn. ‘Cậu có muốn một ly cà phê không?’ Cô hỏi.
‘Cà phê?’
‘Trước khi cậu tiếp tục với bữa tiệc tại công ty của Larry.’
‘Tớ nghĩ,’ Jennifer vừa nói vừa kẻ lại viền môi một cách cẩn thận không cần thiết, ‘để chuẩn bị cho bữa tiệc hoành tráng đó chắc tớ phải cần một ly rượu mạnh.’
‘Cậu đang làm gì vậy?’
‘Đang tô lại son. Chẳng lẽ động tác của tớ kỳ cục đến mức -’
‘Cậu đang làm gì với em họ của tớ vậy? Hai người thật lộ liễu.’ Giọng của cô đanh thép hơn cô định thế. Nhưng Jennifer dường như không bận tâm.
‘Lần cuối cùng chúng ta đi chơi cùng Reggie là lúc nào?’
‘Cái gì?’
‘Lần cuối cùng chúng ta đi chơi cùng với cậu ấy là lúc nào?’
‘Tớ không nhớ. Có thể là lần đi Pháp vào mùa hè.’
‘Thế cậu ấy thường uống gì ngoài cocktail?’
Yvonne thở dài lắc đầu. ‘Jenny thân yêu, cậu có nghĩ cậu nên cư xử tế nhị một chút không?’
‘Gì cơ?’
‘Chuyện với Reggie. Cậu làm Larry rất tức giận.’
‘Ồ, anh ấy chẳng thèm mảy may quan tâm tớ làm gì đâu,’ cô ngắt lời bạn một cách thô bạo.
‘Reggie thường thích uống gì? Cậu phải cho tớ biết. Điều ấy rất quan trọng.’
‘Tớ không biết. Có thể là whisky. Jenny, mọi chuyện ở nhà cậu có ổn không. Chuyện giữa cậu và Larry ấy?’
‘Tớ không hiểu ý câu?’
‘Có thể tớ đặt vấn đề hơi đột ngột, nhưng Larry dường như đang rất đau khổ.’
‘Larry ư?’
‘Đúng vậy. Tớ sẽ không đùa giỡn với sự tự ái của người đàn ông đâu cưng ạ.’
Jenny quay về phía bạn. ‘Tự ái? Thế có ai thèm một lần quan tâm tới tớ đang trải qua những gì không?’
‘Jenny, tớ -’
‘Không ai thèm quan tâm, cậu biết không. Mọi người tự cho rằng tớ cứ thế mà sống, im lặng và đóng vai một người vợ hiền thục. Miễn là làm sao để Larry không phải cau mày.’
‘Nếu cậu cần lời khuyên của tớ -’
‘Không, tớ không cần. Cậu cứ lo việc của cậu đi, Yvonne. Thật đấy.’
Cả hai đứng im lặng. Không khí đặc quánh xung quanh họ, như thể một luồng gió đã bị chặn lại ngay ngoài cửa.
Yvonne thấy ngực cô như thắt chặt lại. ‘Cậu biết đấy Jennifer, việc cậu có thể có bất cứ người đàn ông nào trong ngôi nhà này không có nghĩa là cậu buộc phải có.’ Giọng bạn cô bỗng trở nên đanh thép.
‘Cái gì cơ?’
Yvonne sửa lại chiếc khăn trên giá. ‘Ồ, nàng công chúa bé nhỏ mong manh đôi lúc thật ngây thơ. Ai cũng biết là cậu rất xinh đẹp. Ai cũng biết là tất cả những ông chồng của bọn tớ ngưỡng mộ cậu. Chỉ cần cậu để tâm một chút tới cảm giác của những người khác để sửa đổi mình.’
Họ chằm chằm nhìn nhau. ‘Cậu nghĩ về tớ như vậy đấy à? Rằng tớ cư xử như một nàng công chúa?’
‘Không. Tớ nghĩ cậu cư xử như một mụ đàn bà lẳng lơ.’
Jennifer tròn mắt. Cô mở miệng, như thế định nói điều gì đó rồi lại thôi, cô đứng thẳng người và giận dữ nhìn Yvonne. Rồi cô bước ra ngoài.
Yvonne nặng nhọc thả người tựa vào bồn rửa mặt và xỉ mũi. Cô nhìn chăm chăm về phía cửa phòng tắm, hy vọng nó lại mở ra, rồi khi không thấy có động tĩnh gì, đầu cô đổ gục xuống đôi tay.
Mất vài phút rồi cô nghe thấy tiếng Francis.
‘Em ổn chứ, cô gái già của anh? Anh đang tự hỏi em ở đâu. Em yêu?’
Khi cô nhìn lên, nhận thấy sự xúc động còn hiện rõ trong mắt cô, anh vội cúi xuống nắm lấy tay cô thật chặt. ‘Em có ổn không? Có phải là do đứa trẻ không? Có cần anh giúp gì không?’
Cô bật ra tiếng nấc và để nguyên tay cô trong tay anh. Họ đứng đó vài phút, trong tiếng nhạc và tiếng ồn ào từ dưới lầu vọng lại, rồi tiếng cười lảnh lót của Jennifer. Francis cho tay vào túi áo và tìm một điếu thuốc đưa vợ.
‘Cám ơn anh.’ Cô cầm điếu thuốc và hít một hơi thật sâu. Cuối cùng cô cũng nhìn lên, đôi mắt thẫm màu của cô lộ rõ sự nghiêm trọng.
‘Hãy hứa với em, Fanny thân yêu, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, ngay cả khi con chúng ta ra đời.’
‘Cái gì đã -’
‘Hãy hứa với em.’
‘Em biết anh không thể làm thế,’ anh giỡn, bẹo má cô. ‘Anh luôn tự hào là chỉ có thể làm em bực tức và giận dữ.’
Cô không thể nén cười. ‘Đồ quỷ.’
‘Anh sẽ làm hết sức mình.’ Anh đứng dậy và vuốt lại nếp nhăn trên quần. ‘Nhìn này. Anh đã nghĩ em bị kiệt sức. Anh sẽ tống cái vòi hoa sen này ra khỏi đây, và anh với em có thể lăn vào giường được rồi. Em thấy thế nào?’
‘Đôi khi,’ cô nói một cách trìu mến khi anh đưa tay đỡ cô dậy. ‘Em thấy trao nhẫn cưới cho anh cũng không phải là một điều phí phạm.’
Ngoài trời khá lạnh, vỉa hè xung quanh quảng trường hầu như vắng bóng người. Rượu đã làm cô ấm hơn, cô thấy hơi say và chóng mặt.
‘Tôi không nghĩ chúng ta có thể gọi taxi,’ Reggie dựng cổ áo và nói đầy hứng khởi. ‘Mọi người định thế nào?’ Anh ta thở ra những vòng tròn khói trong buổi đêm giá lạnh.
‘Larry có tài xế.’ Chồng cô đứng trên vỉa hè ngay gần đó, nhìn ra ngoài đường. ‘Trừ khi có vẻ như anh ta mất dạng luôn rồi.’ Cô bỗng thấy câu đùa của mình rất buồn cười và phải cố lắm mới không khúc khích cười.
‘Anh đã cho tài xế nghỉ tối nay.’ Laurence lẩm bẩm. ‘Anh sẽ lái. Em ở đây đợi anh lấy chìa khóa xe.’ Anh bước lại về phía ngôi nhà.
Jennifer cuộn chặt hơn chiếc áo khoác quanh người. Cô không thể rời mắt khỏi Reggie. Chính là anh ấy. Bear. Chắc chắn là anh ấy. Anh ấy đã không rời cô nửa bước cả tối nay. Cô chắc chắn có rất nhiều thông điệp ẩn chứa trong vô số những lời ngợi ca của anh dành cho cô. Tôi không có cơ hội nói chuyện với Jennifer hàng thế kỷ rồi. Có điều gì đó đặc biệt trong cách anh nói. Cô chắc chắn đó không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng. Anh ấy uống whisky. Bear. Đầu cô quay như chong chóng. Cô đã uống quá nhiều nhưng cô không bận tâm. Cô cần phải tìm ra sự thật
‘Chúng ta bị trễ quá rồi,’ bạn gái của Reggie nói một cách đau khổ.
Reggie phóng một cái nhìn bí ẩn về phía Jennifer và nhìn đồng hồ. ‘Ồ, chúng ta có lẽ đã lỡ buổi gặp. Chắc hẳn họ đã kéo nhau đi ăn rồi.’
‘Vậy chúng ta đi đâu tiếp bây giờ?’
‘Có Chúa mới biết?’ Anh nhún vai.
‘Đã bao giờ mọi người tới quán rượu Alberto chưa?’ Jennifer đột ngột hỏi.
Reggie nở một nụ cười chậm rãi hơi pha chút ma mãnh. ‘Cô thừa biết là tôi biết nơi đó mà, bà Stirling.’
‘Tôi biết ư?’ Tim cô đập mạnh. Cô nhạc nhiên khi không ai ngoài cô nghe thấy tim cô đập mạnh thế nào.
‘Tôi tin là tôi gặp cô tại quán Alberto lần cuối cùng tôi tới đó.’ Giọng anh pha chút tinh nghịch.
‘Thật là một buổi tối vô ích,’ Maureen hờn dỗi, hai tay thọc sâu vào túi áo khoác. Cô giận dữ nhìn Jennifer, như thể Jennifer là người gây ra sự việc tồi tệ này.
Ồ, giá mà cô biến khỏi đây bây giờ, Jennifer nghĩ, tim cô tiếp tục đập mạnh. ‘Hay đi cùng chúng tôi đi,’ cô đột ngột đề nghị.
‘Cái gì?’
‘Đến tham dự bữa tiệc tại công ty của Laurence. Có lẽ cũng là một bữa tiệc buồn tẻ nữa, nhưng tôi chắc hai người có thể vui thú một chút. Cả hai người luôn. Sẽ có rất nhiều đồ uống.’
Reggie tỏ vẻ thích thú. ‘Tuyệt vời, chúng tôi sẽ tham gia,’ anh nói.
‘Liệu em có quyền được phát biểu không?’ Sự bực tức của Maureen thể hiện rõ trên từng nét mặt.
‘Thôi nào, Mo. Sẽ rất vui đấy. Còn hơn là chỉ có anh và em trong một nhà hàng tẻ ngắt nào đó.’
Maureen thất vọng đến tột cùng trong mắt, và trong một khoảnh khắc Jennifer cảm thấy tội lỗi, nhưng cô gắng kiềm mình chống lại ý nghĩ đó. Cô cần phải biết.
‘Laurence?’ Cô gọi. ‘Laurence, anh yêu? Reggie và Maureen sẽ tham dự tiệc cùng chúng ta. Thật vui phải không?’
Laurence dừng bước ngay bậc thềm, hơi sững người, chìa khóa xe cầm trong tay, ánh mắt ông lướt nhanh qua hai người. ‘Tuyệt vời,’ ông nói, tiếp tục bước những bước vững chắc xuống thềm và mở cửa sau chiếc ô tô to màu đen.
Jennifer dường như đã đánh giá thấp khả năng khuấy động phong trào tại những bữa tiệc giáng sinh của công ty khai khoáng Acme Mineral and Mining. Có lẽ nhờ vào sự trang hoàng công phu, dồi dào đồ ăn và thức uống và có thể nhờ cả sự vắng mặt của sếp, buổi tiệc thực sự sôi động khi họ tới nơi. Ai đó đã mang tới một máy hát cầm tay, ánh sáng mờ ảo, những chiếc bàn đã được dọn vào một góc để tạo một sàn nhảy rộng rãi, nơi rất nhiều người đang hò hét quay cuồng trong tiếng nhạc của Connie Francis.
‘Larry! Anh chưa bao giờ nói với chúng tôi là nhân viên của anh quậy đến mức này!’ Reggie vô cùng phấn khích.
Jennifer để chồng đứng ngay bậc cửa, cô nhìn vào phía trong rồi bước vào đám đông đang nhảy múa. Cô có thể thấy rõ cảm xúc trên khuôn mặt chồng cô: nơi làm việc của ông, lãnh địa của ông, nơi ẩn náu của ông – thật khó nhận ra, nhân viên không còn có thể kiểm soát được nữa và ông ghét cái cảm giác này. Cô thấy bà thư ký đứng dậy từ chiếc ghế có lẽ bà đã ngồi cả tối nay và nói điều gì đó với ông. Ông gật đầu, cố nở một nụ cười.
‘Cho tôi ly rượu!’ Jennifer gọi to, cố đứng càng xa Laurence càng tốt. ‘Hãy tự tìm đường đi Reggie.’
Cô thoáng nhận ra một vài ánh nhìn ngạc nhiên khi lướt qua nhân viên của chồng, một vài người đã quăng ca-ra-vát, mặt đỏ bừng vì rượu và nhảy. Họ hết nhìn cô rồi lại nhìn Laurence.
‘Chào bà Stirling.’
Cô nhận ra anh chàng kế toán đã nói chuyện với cô trong văn phòng vài tuần trước đó và cô mỉm cười chào lại anh ta. Khuôn mặt anh ta nhễ nhại mồ hôi, tay ôm eo một cô nàng đang cười khúc khích trong chiếc mũ Giáng sinh. ‘Ồ, xin chào! Anh có thể chỉ cho tôi chỗ để đồ uống không?’
‘Đằng kia, cạnh bàn đánh máy.’
Một hũ rượu to pha chế với sữa, đường, chanh đá được bày sẵn. Những ly rượu bằng giấy cũng đã được rót sẵn và đem phân phát cho từng người. Reggie đưa cô một ly và cô chỉ cần một hớp là uống cạn. Cô phì cười khi thấy việc đó khiến cô ho sặc sụa. Rồi cô nhảy, mất hút trong đám đông cuồng nhiệt, lờ mờ nhận ra nụ cười của Reggie, tay anh thỉnh thoảng đặt trên eo cô. Cô thấy Laurence đứng tựa tường dõi theo cô một cách dửng dưng và rồi miễn cưỡng quay sang nói chuyện với một người đàn ông có vẻ đứng tuổi hơn. Cô không muốn đứng gần chồng một chút nào. Cô ước gì ông đi về và để lại cô với những điệu nhảy. Cô không thấy Maureen đâu cả. Có lẽ cô gái đã rời khỏi buổi tiệc. Mọi thứ bỗng trở nên mờ ảo, thời gian co dãn. Cô đang rất thích thú. Cảm thấy oi bức, cô đưa hai tay lên đầu, thả lỏng mình theo điệu nhạc, mặc kệ ánh mắt tò mò của những cô gái bên cạnh. Reggie xoay cô tới mệt lử khiến cô cười phá. Lạy Chúa, cô vẫn đứng vững. Đây mới là thế giới của cô. Lần đầu tiên cô không cảm thấy lạc lõng trong một thế giới mà tất cả mọi người khẳng định là của cô.
Bàn tay của Reggie nắm chặt tay cô, cuồng nhiệt và dữ dội. Những cái liếc mắt của anh bỗng trở nên đầy ý nghĩa, nụ cười của anh như biết nói. Bear. Hình như anh đang thì thầm điều gì đó.
‘Gì vậy?’ Cô vuốt một bên tóc ướt đẫm mồ hôi ra khỏi mặt.
‘Ở đây nóng quá. Tôi cần một ly rượu nữa.’
Bàn tay của anh nóng bỏng trên eo cô. Cô đi theo anh, len lỏi giấu mình trong đám đông. Cô liếc tìm Laurence, ông không còn đứng đó. Có lẽ ông đã trở về phòng làm việc. Ở đó sáng đèn. Laurence chắc hẳn ghét buổi tiệc này. Ông ghét mấy trò vui chơi kiểu này, chồng cô là như thế. Thỉnh thoảng, những tuần gần đây, cô tự hỏi có phải ông cũng đang rất ghét cô hay không.
Reggie ấn vào tay cô một ly rượu nữa.
‘Không khí,’ anh hét lên. ‘Tôi cần một ít không khí để thở.’
Và rồi họ cùng kéo nhau ra dãy hành lang chính, yên tĩnh hơn và mát hơn. Chỉ có hai người. Tiếng ồn ào từ bữa tiệc nhỏ dần khi cánh cửa khép lại sau lưng họ.
‘Tới đây,’ anh nói, kéo cô băng qua thang máy về phía cầu thang thoát hiểm.
‘Chúng ta ra bằng lối này.’ Anh đẩy mạnh cánh cửa và họ đã ở ngoài trời giá lạnh. Jennifer hít thật sâu như thể uống một hơi cho đỡ khát. Phía dưới họ là đường với đèn pha lấp lánh từ những chiếc xe hơi.
‘Tôi ướt sũng rồi!’ Anh kéo áo sơ mi lên. ‘Chẳng biết tôi quẳng cái áo khoác ở đâu nữa.’
Cô chăm chú ngắm nhìn cơ thể anh, lúc này hiện lên rất rõ qua chiếc áo thấm đẫm mồ hôi và quay đi. ‘Nhưng rất vui,’ cô thì thầm.
‘Tôi cũng vậy. Không thấy ông già Larry ra nhảy nhỉ.’
‘Anh ấy không bao giờ nhảy,’ cô nói, tự hỏi sao mình có thể nói chắc chắn như vậy. ‘Chưa bao giờ.’
Họ im lặng, cùng nhìn vào bóng đêm lấp lánh của thành phố. Vọng lại từ xa là tiếng xe cộ và văng vẳng tiếng nhạc của bữa tiệc. Cô thấy như được nạp lại năng lượng và hít thật sâu tận hưởng khí trời.
‘Làm một điếu đi,’ Reggie rút bao thuốc lá ra khỏi túi và châm cho cô một điếu thuốc.
‘Tôi không -’ Cô ngừng lại. Cô đâu có biết? Có thể trước đây cô đã hút hàng trăm điếu thuốc rồi. ‘Cám ơn,’ cô nói. Cô cẩn thận cầm điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, hít một hơi và ho sặc sụa. Reggie phá lên cười.
‘Tôi xin lỗi,’ cô mỉm cười với anh. ‘Có vẻ tôi không biết xài cái này.’
‘Cô cứ thoải mái đi. Nó sẽ làm đầu cô nhẹ nhõm hơn.’
‘Tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.’ Cô thấy người bắt đầu ấm lên.
‘Hãy lại gần anh, em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nữa,’ anh vừa nói vừa cười ngoác miệng, tiến lại gần cô sát hơn. ‘Anh tự hỏi khi anh chỉ có mình em bên cạnh,’ anh lần vào phía trong cổ tay áo cô, ‘thật khó để có thể nói suy nghĩ của mình, khi có một đám người ở xung quanh mình.’
Cô tự hỏi không biết mình nghe có đúng không. ‘Vâng,’ cô trả lời và nghe trong giọng mình một tiếng thở nhẹ. ‘Ôi, Chúa ơi, em đã muốn nói điều này với anh sớm hơn. Nhưng thật là khó. Em sẽ giải thích sau, đã có lúc… Ôi, hãy ôm em đi. Ôm em thật chặt đi. Bear. Ôm em nào.’
‘Anh rất vui.’
Anh bước về phía trước và vòng tay ôm cô, kéo cô về sát mình. Cô không nói gì, hoàn toàn thả lỏng người trong vòng tay anh và cố gắng tìm lại cái cảm giác được anh ôm sẽ như thế nào. Anh kề sát mặt vào cô, còn cô nhắm mắt, chờ đợi, nghe rõ mùi đàn ông trong mùi mồ hôi của anh, cảm nhận rõ bộ ngực đang áp sát vào cô. Cô sẵn sàng bùng nổ. Ôi, em đã đợi chờ anh biết bao lâu, cô nói với anh trong im lắng, và đưa mặt cô lại gần anh hơn nữa.
Môi anh chạm vào môi cô, và trong một khoảnh khắc cô bị kích thích vì sự đụng chạm đó. Nhưng nụ hôn của anh vụng về và độc chiếm. Hàm răng của anh ngấu nghiến trong miệng cô và lưỡi anh thô bạo tìm đường thọc sâu vào trong đó khiến cô chợt ngãng ra.
Anh dường như không hề bận tâm. Tay anh tìm cúc áo của cô, kéo cô áp sát vào người. Anh nhìn cô đắm đuối, đôi mắt thèm khát. ‘Em muốn tìm phòng khách sạn? Hay là… ở đây?’
Cô nhìn anh không chớp mắt. Chắc chắn đó là anh, cô tự nhủ. Mọi thứ diễn ra trong tối nay đã nói lên điều đó. Nhưng sao B của cô – dường như không giống người đàn ông đã viết thư cho cô.
‘Có chuyện gì vậy?’ Anh hỏi khi thấy một đám mây u ám chợt vụt qua trên gương mặt cô. ‘Em thấy lạnh hả? Hay em không muốn tới khách sạn – quá mạo hiểm?’
‘Em -’
Có gì đó nhầm lẫn ở đây. Cô lùi lại một bước khỏi vòng tay anh. ‘Em xin lỗi. Em không nghĩ là…’ Cô đưa tay lên ôm đầu.
‘Em không muốn làm ở đây?’
Cô cau mày và nhìn lên anh. ‘Reggie, anh có biết “tan chảy” nghĩa là gì không?’
‘Tan – gì cơ?’
Cô nhắm mắt rồi từ từ mở mắt. ‘Em phải đi,’ cô thì thầm. Bỗng nhiên cô thấy mọi việc cực nghiêm trọng.
‘Chẳng phải em thích phiêu lưu ư? Em thích hành động mà.’
‘Em thích gì cơ?’
‘Ồ, chắc chắn anh không phải là người đầu tiên, đúng không?’
Cô chớp mắt. ‘Em không hiểu?’
‘Ồ, đừng giả vờ ngây thơ, Jennifer. Tôi đã thấy cô, nhớ chứ? Với một thằng trai kháu khỉnh. Tại quán rượu Alberto. Cô say đắm anh ta. Lúc tối khi cô nhắc tới quán rượu này trước mặt mọi người tôi đã hiểu ý cô muốn gì.’
‘Chàng trai tôi say đắm?’
Anh hít một điếu thuốc, tàn thuốc rớt ngay dưới chân anh.
‘Thì ra đó là cách tiêu khiển của cô hả? Đó là gì vậy? Tôi không được chọn chỉ vì tôi không hiểu một từ ngu ngốc nào đó chăng?’
‘Chàng trai nào?’ Cô bám chặt vào tay áo anh, không thể kiềm chế. ‘Anh đang nói về ai vậy?’
Anh lắc cô giận dữ. ‘Cô đang coi tôi như một trò chơi đúng không?’
‘Không,’ cô thảng thốt. ‘Tôi chỉ muốn biết anh đã nhìn thấy tôi đi với ai.’
‘Lạy Chúa! Lẽ ra tôi nên đi cùng Mo khi cô ấy cho tôi một cơ hội. Ít nhất cô ấy cũng biết trân trọng đàn ông. Cô ấy không phải là một kẻ chơi bời,’ anh tức giận.
Đột nhiên khuôn mặt anh, lúc này đang rất giận dữ, ngập trong ánh sáng. Jennifer quay lại và thấy Laurence một tay giữ cửa lối cầu thang thoát hiểm. Ông sững người trước cảnh tượng vợ ông và một người đàn ông khác đang quay lưng đi ra. Reggie cúi đầu, đi ngang qua Laurence không nói một lời, một tay quệt miệng.
Cô đứng đó, đông cứng. ‘Laurence, không phải như anh nghĩ-’
‘Đi vào ngay,’ ông nói.
‘Em chỉ -’
‘Đi vào ngay. Ngay bây giờ.’ Ông gằn giọng một cách lạnh lùng.
Sau một chút lưỡng lự, cô bước về phía trước và đi xuống cầu thang. Cô chuẩn bị sẵn tinh thần hòa nhập tiếp vào buổi tiệc, dù cô vẫn chưa hết run và bàng hoàng. Nhưng khi cô vừa bước qua cửa, ông nắm vội cổ tay cô, siết chặt và đưa lên trước mặt ông.
‘Đừng nghĩ cô có thể cắm sừng tôi, Jennifer,’ ông nói lạnh lùng.
‘Hãy buông em ra!’
‘Tôi không đùa đâu. Tôi không phải là một thằng khờ mà cô có thể -’
‘Thả em ra! Anh đang làm em đau!’ Cô bước lùi về phía sau.
‘Nghe này.’ Cơ hàm ông bạnh ra. ‘Tôi sẽ không để cô dắt mũi tôi. Cô hiểu chứ? Tôi sẽ không để cô làm thế.’ Hàm răng ông nghiến chặt. Giọng ông đầy giận dữ.
‘Laurence!’
‘Larry! Gọi tôi là Larry!’ Ông thét lên, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Cửa bỗng bật mở, anh chàng nhân viên phòng Kế toán bước vội ra ngoài. Anh ta đang cười hết cỡ, tay ôm eo cô nàng lúc trước. Thấy cảnh tượng trước mặt, nụ cười vụt tắt. ‘Ôi… Chúng tôi chỉ định ra ngoài hít thở một ít không khí trong lành,’ anh nói ngượng ngịu.
Chỉ tới lúc đó Laurence mới thả tay cô ra và Jennifer vội tận dụng cơ hội lách nhanh qua cặp đôi trẻ và chạy xuống cầu thang.
Có những điều anh đặc biệt thích ở em, nhưng có những điều anh lại rất ghét. Anh đoán em chắc đã biết càng ngày anh càng nghĩ nhiều về những điều ở em khiến anh phải bận tâm suy nghĩ.
Về khoảnh khắc em lột vỏ con tôm hùm đó. Về những lúc em hét lên và vỗ tay để bọn bò tránh đường cho xe chạy. Vì sao em không đơn giản đợi cho chúng đi qua? Chúng ta suýt nữa đã lỡ buổi xem phim…
Rồi cả cái cách em nhặt rau rất bừa bãi.
Em luôn suy nghĩ tiêu cực.
Anh phải mất tới ba lần quét lại lớp sơn trên tường mới xóa được mấy con số điện thoại em ghi lại trên tường bằng bút đỏ. Anh biết đằng nào cũng phải trang trí lại nhà cửa nhưng thật là tốn sơn.
Thư một người đàn ông gửi người đàn bà.