Bức Nam Vi Thê

Chương 6

“Thiết, vừa ngốc vừa xuẩn, vừa thấy là biết bức tranh do ngươi vẽ.” Dì Uyển Bình không chút khách khí, dùng ngôn từ sắc bén mà phê bình, nhất thời làm Lâu Tam Phượng cười ra tiếng.

“Sao vậy......  Sao lại như vậy a, bức tranh gà trống của hắn thì là thần kê, con rết của yêm lại là vừa ngốc vừa xuẩn.” Quan Sơn Thủy căm giận lẩm bẩm. Ngay sau đó, con rết trong tay bị Phượng Cửu Thiên đoạt.

Phượng Cửu Thiên nhìn hai con mắt to tròn cùng với cái miệng nhỏ nhắn như muốn dính sát vào nhau của con rết, bỗng nhiên lẩm bẩm: “Tuy con rết này không uy vũ như gà trống, nhưng thật đáng yêu, nhất là ánh mắt của nó, làm cho người ta xúc động muốn thu làm sủng vật mà dưỡng.”

Hắn mỉm cười nhìn Quan Sơn Thủy, cuối cùng làm y sợ đến mức nhớ lại bản chất người trước mặt mình là độc xà. Thế là không quan tâm đến đại ngô công nữa, liền chạy đến ngồi vào ghế cách xa nhất trong phòng.

“Ân, ta trở về thay quần áo, chờ một chút chúng ta cùng đi thả diều, Nhị thẩm dì Uyển Bình hai người lại đây một chút.” Lâu Tam Phượng xấu hổ rời đi, túm hai nữ nhân kia để giúp nàng chọn một bộ quần áo xinh đẹp.

Phòng khách nhất thời chỉ còn Phượng Cửu Thiên cùng Quan Sơn Thủy. Độc xà liền lộ rõ bản chất, đê tiện dùng khinh công tuyệt đỉnh nháy mắt đến bên người Quan Sơn Thủy, đem gà trống trên tay mình áp lên con rết kia kia, ha hả cười nói: “Ngươi xem, chúng nó ở một chỗ thực xứng đôi phải không? Nếu bay lên bầu trời, khẳng định đùa thật vui vẻ.”

“Vui vẻ cái rắm, cuối cùng cũng đâu thoát được vận mệnh bị ăn đâu?” Quan Sơn Thủy buồn rầu ảm đạm nói, liều mạng cứu con rết nhà mình khỏi móng vuốt của gà trống.

“Ăn” từ này làm cho tâm của Phượng Cửu Thiên nhộn nhạo, ánh mắt không chuyển nhìn gương mặt bình thường của Quan Sơn Thủy: “Nga, cũng không nhất định, có lẽ..... Có lẽ trời sinh gà trống kia thích con rết, cho nên nhịn không được muốn trêu chọc nó mà thôi, đến nỗi ăn luôn, dù sao đó cũng là quy luật của tự nhiên.”

Nói như vậy, trong đầu lại hiện ra hình ảnh hắn áp Quan Sơn Thủy trên giường ăn đến mạt tịnh, bất tri bất giác nước miếng chảy ra.

Quan Sơn Thủy sợ tới mức run như cầy sấy, chợt nghe thanh âm biểu muội ở cửa sau vang lên, y tựa như gặp được cứu tinh muốn chạy tới, lại bị Phượng Cửu Thiên đột ngột giữ lại.

Hắn âm ngoan nói: “Chờ một chút đi ra ngoài chới với ta cùng Tam Phượng, không cho nói không đi.” Hắn một lần nữa đem gà trống đặt lên thân con rết, làm cho Quan Sơn Thủy không rét mà run: “Nếu ngươi dám giả bệnh hoặc là nói có việc bận gì đó, tìm cớ không đi, hừ hừ, ta lập tức đem con rết này một cái xé nát, yên tâm, ta tuyệt đối nói được làm được, hiểu chưa?”

Trời ngươi muốn diệt ta sao? Quan Sơn Thủy hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt hớn hở của của Phượng Cửu Thiên lướt qua mình: Ô ô ô, thật không còn cách nào khác, trong lòng mình nghĩ gì độc xà kia đều biết hết tất cả, ô ô ô, lão thiên gia a, người không muốn chừa cho con con đường sống đúng không?

“Rất được a.” Phượng Cửu Thiên đối với Lâu Tam Phượng ca ngợi, ánh mắt lại nhìn Quan Sơn Thủy: “Chúng ta cùng nhau đi thả diều, còn biểu ca, rất khó có dịp ba người chúng ta cùng một chỗ, Tam Phượng nàng nói đúng không?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Dì Uyển Bình so với Phượng Cửu Thiên còn vội vàng hơn: “Các người mang y đi đi, Cửu Thiên a, đứa nhỏ này từ nhỏ chỉ biết tính toán sổ sách, còn những phương diện khác thì ngốc muốn chết, coi như ngươi nể mặt người dì này đi, tốt xấu gì cũng nên dẫn đi học hỏi.” Dì Uyển Bình vừa nói, vừa không ngừng đẩy đứa con đang lui về sau của mình.

Nương, người có biết mình đang đem hài tử đưa vào hố lửa a. Quan Sơn Thủy khóc không ra nước mắt, vừa muốn quay đầu lại, đã thấy mẫu thân “phanh” một tiếng đóng cửa sau lại. Bên kia Lâu Tam Phượng cùng Phượng Cửu Thiên mỗi người nắm chặt một cánh tay của y, không nhiều lời lôi y đi.

Đi vào hậu viện, nơi đó là một hoa viên lớn, bồn hoa nở đủ các loại hoa xinh tươi, xuân phong phơ phất đưa tới mùi hoa thoang thoảng, làm cho người khác bất tri bất giác trầm mê vào nó.

Phượng Cửu Thiên nhìn cuộn chỉ trên cánh diều, trong lòng cân nhắc cái này phải chơi làm sao.


Hắn từ nhỏ đã luyện võ học văn, đối với đồ chơi của những hài tử bình thường đều không thèm để ý, tuy rằng vào ba tháng xuân luôn thấy hình dáng những hài tử thả diều trên đồng ruộng, nhưng căn bản không biết phải làm thế nào để vật này bay lên.

Dưới sự giúp đỡ của Quan Sơn Thủy Lâu, Tam Phượng đã đem cánh diều bay lên giữa không trung, nhìn lại, Phượng Cửu Thiên vẫn đứng yên, nàng liền khanh khách nói: “Cửu Thiên, khẳng định là huynh không biết thả diều đi? Để biểu ca giúp huynh, y chính là cao thủ đó.”

“Biểu ca, làm phiền ngươi.” Phượng Cửu Thiên hướng Quan Sơn Thủy mỉm cười.

Quan Sơn Thủy không muốn đến giúp hắn, nhưng lại thấy hắn tươi cười, suy nghĩ, cho rằng không muốn vì cái không đáng như thế này mà bị mất mạng, bởi vậy liền không cam lòng mà đi lại, một bên lẩm bẩm nói: “Thật là, ngươi không phải cái gì cũng biết sao? Cũng chỉ là thả diều.” Y thả một đoạn dây: “Được rồi, bắt đầu chạy, yêm ở phía sau giúp con diều của ngươi bay lên.”

Phượng Cửu Thiên thực thông minh, rất nhanh liền nắm bắt được bí quyết thả diều, gà trống đỏ thẫm nháy mắt bay lên bầu trời. Tiếp theo con rết của Quan Sơn Thủy cũng bay lên cao.

Phượng Cửu Thiên đứng bên người Quan Sơn Thủy, nhìn y vui vẻ tươi cười, trong lòng không hiểu vì sao cũng cảm thấy khoái hoạt, hắn có chút cảm khái nói: “Ngươi biết không biểu ca, ta chưa từng thả diều trước đây, trước đây ta chỉ biết đọc sách tập võ, căn bản không nghĩ tới vui chơi, cũng không có thời gian vui đùa, bởi vì một khi ngươi nhàn hạ, sẽ bị người khác qua mặt, ta là người không muốn chịu thua bất kì người nào, ha hả, hiện tại ngẫm lại, thời thơ ấu chỉ trừ mấy việc đó, cũng không có gì để đáng nhớ lại.”

“A? Như thế thực thảm a.” Quan Sơn Thủy vừa kéo dài đoạn dây vừa có chút đồng tình: “Yêm cùng Tam Phượng so ra hạnh phúc hơn nhiều, khi nhỏ chúng ta thường xuyên ở trong hậu viện thả diều, còn đi bắt cá, hè tới còn đi bắt nòng nọc về nuôi, mùa thu thì lên núi hái đậu tương, còn cùng nhau nấu ăn......”

Quan Sơn Thủy thả lỏng cảnh giác, cùng Phượng Cửu Thiên nói về thời thơ ấu của mình, thẳng đến khi đại công kê bay đến bên người con rết, y mới dừng chủ đề thời thơ ấu của mình: “Phượng Cửu Thiên, ngươi qua bên kia một chút đi, nếu cứ như vậy, thì gà trống cùng con rết rất dễ quấn lại với nhau.”

“Đúng vậy, chính là muốn chúng quấn với nhau một chỗ.” Phượng Cửu Thiên thấp giọng cười nói, dùng thanh âm chỉ có hắn và Quan Sơn Thủy nghe được, nhất thời đem thần trí đối phương kéo tỉnh lại.

Quan Sơn Thủy bắt đầu liều mạng chạy, cho dù y cho con rết chạy như thế nào, đại công kê kia vẫn thủy chung bên cạnh con rết, cũng không hiểu Phượng Cửu Thiên làm sao có thể làm như vậy. Y gấp đến nỗi một đầu đổ mồ hôi, quay lại nhìn, liền thấy người gây chuyện chỉ thủy chung đứng một chỗ mà tươi cười.

“Rầm” một tiếng, Quan Sơn Thủy ngã xuống. Y thấy rõ, vị trí của độc xà Phượng Cửu Thiên đang cách xa mình, thế nhưng thời điểm mình chuẩn bị té xuống, liền thấy độc xà mỉm cười vươn tay muốn đỡ, liền làm cho Quan Sơn Thủy hận đến ngứa cả hàm răng.

Móng vuốt sói kia rõ ràng là mèo khóc chuột, Quan Sơn Thủy dựa vào sức của mình mà đứng lên. Nhưng vừa mới đứng lên một nữa, lưng liền giồng như bị trúng một chưởng, chốc lát lại ngã xuống.

“Ai nha biểu ca, ngươi sao có thể không cẩn thận như vậy, đến, ta giúp ngươi.” Phượng Cửu Thiên giả mù sa mưa vươn tay, lại tươi cười: hừ hừ, ngươi còn muốn trốn, ta sẽ có cách cho ngươi không thể đứng dậy.

Quan Sơn Thủy không tin lời này. Không quan tâm đến bàn tay thon dài trước mặt, không ngừng cố gắng muốn đứng lên, kết quả lại “rầm” một tiếng té xuống đất.

“Phượng Cửu Thiên.” Y nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, thấy đối phương lại tiến lên, vẻ mặt lo lắng nói: “Ôi biểu ca, ngươi làm gì thế, khẳng định là bị thương chỗ nào mới không đứng dậy được, mau, mau đưa tay, ta dìu ngươi đứng lên.”

Hắn vừa nói xong, Lâu Tam Phượng cũng la lên: “Đúng vậy, để cho Cửu Thiên dìu ngươi lên, nhìn xem có chỗ nào bị thương không.”

Quan Sơn Thủy khóc không ra nước mắt, y biết rõ, nếu mình không dựa vào móng vuốt của độc xà kia, chỉ sợ thật sự không đứng dậy nổi, nhất thời xúc động đến phẫn nộ, y hoàn toàn quên độc xà vốn không có móng vuốt. Tức giận bất bình cầm ma trảo của độc xà, cũng không nghĩ đến khí lực của Phượng Cửu Thiên lại lớn như vậy, lập tức đem y tiến vào lòng ngực.

“Biểu ca, ngươi không sao chứ, đứng vững nào, ai nha, ngươi thiếu chút nữa đem ta áp đảo.” Phượng Cửu Thiên ra vẻ kinh hoàng, trong lòng lại cười trộm muốn nội thương.

Chợt nghe thanh âm nghẹn ngào của Quan Sơn Thủy bên tai, mang theo vài phần kích động đến nghiến lợi: “Phượng Cửu Thiên, ngươi là độc xà, không nghĩ xem. Yêm cũng vừa giúp ngươi thả diều, không cần trên cợt yêm như vậy? Tam Phượng đang nhìn.”

Chỉ nghĩ đến gương mặt như bánh bao của biểu ca thổ bao tử. Trong lòng Phượng Cửu Thiên liền ngứa ngáy, như bị bảy tám con mèo lấy móng vuốt gãi, ôm chặt thắt lưng y, nói vói Lâu Tam Phượng: “Tam Phượng, có thể biểu ca bị thương ở xương cốt hay thắt lưng, ta phải nhanh đưa y lên lầu xem.”

Hắn nói xong, liền ném dây diều đi, đại công kê cùng con rết lớn liền bay lên trời.

Lâu Tam Phượng cũng hoảng sợ, không nghĩ tới chỉ ngã một chút, thế nhưng lại có thể nghiêm trọng như vậy, nàng vội vàng chạy đến. Phượng Cửu Thiên nói với nàng: “Ta mang biểu ca về phòng trị thương, nàng dù sao cũng là một nữ nhi, không nên đi sẽ tốt hơn, phải cởi quần áo.”


Vừa nghe nói như vậy,  Lâu Tam Phượng liền đánh mất ý niệm trong đầu, tuy rằng Lạc Phượng thành cởi mở, nhưng nhìn một nam nhân cởi hết quần ào, một nữ nhi cũng không nên làm thế.

“Cửu Thiên huynh cố gắng giúp cho biểu ca, ông trời phù hộ, ngàn lần đừng để chuyện gì xảy ra.” Lâu Tam Phượng không khỏi lo lắng đưa họ vào phòng khách, căn bản không phát hiện biểu ca của mình bị Phượng Cửu Thiên áp chế yết hầu, nghẹn đến mặt mũi tía tái, Phượng Cửu Thiên dù sao cũng không muốn giết người, ngay lúc Quan Sơn Thủy nghẹn sắp chết hắn đã buông tay ra.

Lúc này cũng đã vào phòng khách, Quan Sơn Thủy vừa thấy lão nương cùng Nhị thẩm ngồi trong phòng khách uống trà, thế là vội vàng kêu cứu, lớn tiếng nói: “Nương, người mau cứu yêm, yêm không có việc gì, tên gia khảo này muốn đem yêm vào trong phòng hại yêm a, nương, cứu yêm a.”

Dì Uyển Bình hoảng sợ, vội vàng đứng lên, lại nghe Phượng Cửu Thiên lo lắng nói: “A di, vừa rồi biểu ca bị té, chẳng những thắt lưng bị thương đầu óc cũng không còn rõ ràng, ngươi nghe đi, y như thế nào lại nói ta muốn hại mình, vừa rồi còn nói ta là độc xà, cho nên phải nhanh dìu y về phòng, mau cứu trị.”

Dì Uyển Bình lập tức luống cuống: “Cái gì? Đứa nhỏ này sao có thể xem ngươi là độc xà, chắc là đầu óc có vấn đề rồi. Kia..... Kia phải làm sao đây Cửu Thiên, muốn hay không ta thỉnh đại phu tới, ngươi..... Dù sao cũng không phải là lang trung a.”

“Không có việc gì a di, tuy rằng ta không phải lang trung, bất quá ta vào nam ra bắc mấy năm nay, trên người cũng mang không ít linh dược, ta dìu y vào phòng kiểm tra một chút, chuẩn bệnh cho y liền cho dùng dược là tốt rồi. Bất quá lúc nối xương có chút đau, hơn nữa lúc chữa bệnh tối kị người khác quấy rầy, cho nên a di dù người thấy biểu ca la hét thảm thiết, ngàn lần cũng đừng tiến vào, miễn cho chỉ trong gang tấc liền thất bại.”

Quan Sơn Thủy sợ tới mức đầu đổ mồ hôi lạnh, kêu thảm thiết? Đây là ý gì? Độc xà này chẳng lẽ thật sự muốn hại mình? Nếu không hắn vì cái gì nói mình sẽ kêu thảm thiết, y sợ tới mức liều mạng giãy dụa, y nào biết hiện tại Phượng Cửu Thiên dục hỏa đốt người, chuẩn bị mọi chuyện chu toàn, tính toán tất cả ngay từ đầu.

Dì Uyển Bình cùng Nhị thẩm sớm nhận định Phượng Cửu Thiên là một thanh niên tốt có một không hai trên đời này, hơn nữa cho dù hai người có liên tưởng, cũng không thể nào tưởng tượng được Phượng Cửu Thiên luôn hữu tình với Lâu Tam Phượng lại có thể ở trong đây mà cường bạo Quan Sơn Thủy a, bởi vậy đều vội vàng gật đầu, Lâu Tam Phượng lại bồi bọn họ. Trơ mắt nhìn Quan Sơn Thủy bị Phượng Cửu Thiên kéo vào hậu viện.

Tiến vào trong phòng Quan Sơn Thủy liều mạng kêu cứu mạng, ngay sau đó, y liền bị Phượng Cửu Thiên điểm vào á huyệt. Đem then cửa chốt kỹ, xác định không ai có thể xông vào. Phượng Cửu Thiên mới đặt Quan Sơn Thủy lên giường, lập tức lấy thân mình chặn lại, một bên tà mị nói: “Biểu ca, ngươi biết hay không, ngươi vừa rồi thực sự đáng yêu, tựa như bức tranh con rết kia, làm cho đại công kê như ta nhịn không được, cho nên đừng trách ta.”

Hắn vừa nói vừa túm lấy quần áo của Quan Sơn Thủy, Quan Sơn Thủy liều mạng tránh ma trảo muốn đặt lên lưng quần của y, chợt nghe “tê” một tiếng, chỗ lưng quần liền bị rách đôi, lộ ra quần bên trong.

Cũng may hiện giờ là mùa đông, còn có một quần lông. Quan Sơn Thủy vui mừng nghĩ, nghĩ thầm, vẫn còn quần lông a, rắn chắc như vậy, độc xà hẳn không thể kéo xuống.

Ai ngờ ngay sau đó, y liền hoảng sợ nhìn quần của mình bị Phượng Cửu Thiên nhẹ nhàng cởi xuống, mà lúc này y cũng cảm giác được, hai tay của mình không biết vì cái gì ê ẩm không có chút sức lực.

“Đừng sợ, lần đầu có thể sẽ đau, nhưng nhiều lần sẽ quen.” Phượng Cửu Thiên đè Sơn Thủy dưới thân hình của mình, không lưu tình cởi tiết khố cuối cùng, rồi vươn ngón tay rắn tiến vào mật huyệt của y, điều này, lám cho Quan Sơn Thủy đau đến lợi hại, cho dù bị điểm á huyệt, cổ họng vẫn phát ra tiếng rên rỉ, y liều mạng đá chân, nghĩ muốn đá Phượng Cửu Thiên xuống giường.

Đương nhiên là không có tác dụng, Phượng Cửu Thiên lại tiến vào một ngón tay, dũng đạo đột nhiên xiết chặt lại khi cảm thấy được ngoại vật xâm nhập, hắn dục hỏa đốt người, cự vật dưới quần đã không còn chịu nổi, hắn do dự một chút, thầm nghĩ hôm nay không có chuẩn bị bôi trơn, không biết có hay không lộng y bị thương, bất quá lương tâm của hắn trong nháy mắt đã bị cảnh hương diễm kia thu hút mà quăng ra sau đầu

Lúc tức khóa ngồi trên bụng Quan Sơn Thủy, đang muốn đại khai sát giới, chợt nghe tiếng ho khan ở phía trên phòng, tiếp theo liền nghe thấy tiếng A Xá truyền đến: “Gia, cái kia....  Sơn trang chúng ta đột nhiên bị mấy cao thủ của mật tông xông vào, thấy người liền chém, hiện tại đã có vài người bị thương, A Đắc kêu thuộc hạ đi báo tin, còn tên đó đang cố ngăn cản tình hình.”

“Đáng chết.” Phượng Cửu Thiên hung tợn mắng một tiếng, tuy rằng thời điểm này vạn lần không muốn đứng kên, nhưng thuộc hạ ở sơn trang đều đang gặp nguy hiểm, cho dù hắn lãnh khốc nhẫn tâm như thế nào cũng không thể không để ý, huống chi còn liên quan đến uy nghiêm của toàn sư môn.

“Ngoan ngoãn chờ ta trở về.” Phượng Cửu Thiên vỗ vỗ mặt Quan Sơn Thủy, lại tà mị cười: “Hôm nay tha cho ngươi.”

Hắn nói xong liền đứng lên, lấy xiêm y trên bàn mặc vào như tia chớp, tung bay vọt ra ngoài, đợi cho Quan Sơn Thủy mặc lại quần chạy đuổi đến cửa sổ, đã không còn thấy bóng dáng của hắn.

Xác định độc xà tuyệt đối biến mất, Quan Sơn Thủy mới thả lỏng biểu tình, rồi mới nghiến răng nghiến lợi rủa hắn, chưa kịp mắng xong, lại cảnh giác nhìn bốn phía, phát hiện Phượng Cửu Thiên không có đứng phía sau, y mới hoàn toàn yên lòng.

Phượng Cửu Thiên vừa đi là liền đi vài tháng, Phượng Cửu Thiên cũng đã cho người nhắn cho Lâu Tam Phượng, nói rằng hắn đang có chuyện quan trọng, cho nên trong thời gian ngắn không thể trở lại Lạc Phượng thành, mà ở Lạc Phượng thành, nam tử muốn chia tay với nữ nhi, thường rất hay dùng cớ này.

Lâu Tam Phượng khóc lớn một hồi, Quan Sơn Thủy vì an ủi biểu muội của mình, ngốc nghếch đem bản mặt thật của Phượng Cửu Thiên nói cho nàng biết, kết quả lại bị biểu muội trách móc, nói y căn bản chỉ vì quan hệ của hắn với nàng, nên mới vu hãm Phượng Cửu Thiên, Quan Sơn Thủy đã có tình ý với biểu muội nhiều năm, lại không nghĩ rằng lại bị buổi muội đả kích như thế này, nhưng trong lòng liền hiểu được.

Ai ngờ trong nháy mắt Lâu Tam Phượng liền hất vào y thau nước lạnh, nói y với nàng vốn không có khả năng, làm cho y chết tâm, hết hi vọng thì chỉ còn có thể làm huynh muội, nếu không ngay cả huynh muội cũng không thể làm.


Quan Sơn Thủy đáng thương không chịu nổi đã kích thất tình, liền không còn sức sống, cuối cùng Lâu lão gia nhịn không được, đem Lâu Tam Phượng với y tách ra, lại đưa họ đến hai cửa hàng khác nhau mà làm việc.

Cứ như thế một tháng cũng đã trôi qua, tâm tình hai người cũng đã thả lỏng, mặc kệ như thế nào họ cũng là người trẻ tuổi, không thể nào vì tình yêu mà đòi sống chết, mà Quan Sơn Thủy với Lâu Tam Phượng ở mặc tình cảm đều rất thân thiết, hai người rất nhanh lại làm huynh muội, mà lúc này Phượng Cửu Thiên rời đi cũng đã được bốn tháng.

Quan Sơn Thủy ở cửa hàng giúp đỡ, dần dần cũng quen biết một ít bằng hữu, nhiều người còn là người có học thức, đều nhận thức bọn họ ở yến hội, tuy rằng Quan Sơn Thủy không có bác học uyên bác, nhưng y hàm hậu nên được nhiều người quan tâm, Lâu lão gia cũng điều tra mấy bằng hữu của y, phát hiện không có gì! Đều là người có học nên cũng an tâm.

Sau khi Phượng Cửu Thiên gây bao phong ba cho Lâu gia, nay lại trở lại.

Bất quá lúc này hắn không đến Lâu gia, những thương gia ở Lạc Phượng thành đều biết hiện tại hắn ở tại Tê Phượng Viên, Lâu Tam Phượng cũng qua lại thân mật với những con cháu nhà giàu, nghe được tin tức này, cũng chỉ ảm đạm một hồi, sau đó lại tức giận.

Nhưng Lâu lão gia cũng không cho Lâu Tam Phượng tìm Phượng Cửu Thiên để gặp phiền toái, kì thật khôn khéo như ông, cho dù ngay từ đầu ôm ý niệm lợi dụng nữ nhi để làm ăn, nhưng Phượng Cửu Thiên liên tiếp vài tháng không thấy bóng dáng, lão nhân gia như ông sao không thể không hiểu chuyện, nhưng bất luận thế nào, Phượng Cửu Thiên ngày trước hay hiện tại giúp đỡ Lâu gia ông rất nhiều, người như vậy không thể đắc tội được. Ông nghĩ không để Tam Phượng gặp Phượng Cửu Thiên cũng tốt, đỡ phải bị người khác nói ông bán con cầu vinh.

Bất quá tin tức này đối với Quan Sơn Thủy mà nói, đơn thuần là tai họa ngoài ý muốn mà thôi, nhớ tới việc làm trước kia của Phượng Cửu Thiên làm với mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nên trong lòng cũng run sợ vài ngày, bất quá vài ngày sau, phát hiện Phượng Cửu Thiên căn bản không đến cửa, cũng không đến cửa hàng tìm y, lúc này tâm tình mới thả lỏng.

Một ngày kia vừa muốn đóng cửa, liền có mấy bằng hữu muốn đến tìm y, cười nói đêm nay phú hào Chu Bách Vạn trong thành có tổ chức yến hội, mời các thương gia nổi danh. Chu Bách Vạn có một đứa con là Chu Đại Tiểu, thấy lão tử mời nhiều thương gia đến yến hội, gã không muốn giao tiếp với mấy lão nhân, thế là trong vườn cũng tổ chức một yến hội nhỏ, chỉ mời vài huynh đệ, mọi người cùng nhau thưởng nhạc.

Quan Sơn Thủy căn bản không muốn đi, nhưng lại không chịu nổi lời mời của bằng hữu, trong đó có một người gọi là Lôi Vũ còn thần bí hề hề nói với y: “Quan Thủy, không đi đừng hối hận a, tối hôm nay chính là có một đại nhân vật đại giá quan lâm, nhắc tới tên hắn, cả Lạc Phượng thành như sấm bên tai, không người không biết không người không hiểu a, hắn bình thường rất cao ngạo, người bình thường khó có thể cùng hắn nói một câu.”

Quan Sơn Thủy thật sự tò mò, y từ đầu nghe Lôi Vũ nói, liền nghĩ tới Phượng Cửu Thiên, ai ngờ lại nghe đến câu sau, liền khẳng định người này không phải là Phượng Cửu Thiên, độc xà kia tuy là độc, nhưng một chút cao ngạo cũng không có, đừng nói ai khác, chính là thổ bao tử y đây cũng bị hắn dây dưa không dứt, cho nên khẳng định không phải là Phượng Cửu Thiên

Y không muốn nhắc tới danh của Phượng Cửu Thiên, một khi mấy gia khỏa này biết mình nhận thức Phượng Cửu Thiên, nhất định sẽ gây phiền toái. Nhưng hỏi Lôi Vũ, hắn ta chỉ mỉm cười, như thế nào cũng không chịu nói. Cuối cùng Quan Sơn Thủy nghe biểu muội Lâu Tam Phượng cũng đi, nghĩ thầm, chắc dượng cũng được Chu Bách Vạn mời, về nhà cũng không có gì làm, chi bằng mọi người cùng nhau đến buổi tiệc của Chu Đại Tiểu, tuy Chu Đại Tiểu là con cái gia đình giàu có, nhưng xưa nay thái độ luôn hảo sảng, cho nên mọi người đều có hảo cảm.

Thế là sau khi đóng cửa tiệm, Quan Sơn Thủy liền thay đổi một kiện quần áo, cùng các bằng hữu đến hoa viên của Chu Đại Tiểu.

Lúc đó đã có không ít người, tụ thành từng nhóm người, ai ai cũng nhanh chào hỏi nhau, mấy bằng hữu của y cũng đã sớm thất lạc, chỉ còn lại Quan Sơn Thủy một mình trong đám người.

Y trừ bỏ có thể nói chuyện với mấy bằng hữu của của mình, giao thiệp thực sự quá kém, nên cũng sẽ không chủ động cùng người khác nói chuyện, thật là không hợp.

Chung quanh tìm vài vòng, cũng không thấy thân ảnh biểu muội Lâu Tam Phượng đâu. Y thất vọng cực kỳ, nghĩ thầm, vẫn là sớm về nhà thôi, ở lại nơi hội họp này cũng không có ý tứ gì.

Chợt nghe Chu Đại Tiểu hưng phấn nói: “Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút, đại nhân vật mà ta nói đã tới đây.” Vừa dứt lòi, liền thấy trong đại sảnh lạnh ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung ra cửa.

Quan Sơn Thủy cũng vươn cổ nhìn, chỉ thấy một đạo thân ảnh cao ngất quen thuộc tao nhã thong dong bước vào, không phải Phượng Cửu Thiên thì còn ai vào đây.

Lần này Quan Sơn Thủy cảm thấy như bị sấm đánh ngang đầu, y trợn mắt há mồm nhìn Phượng Cửu Thiên, suy nghĩ duy nhất trong lòng là: Lôi Vũ ở nơi nào? Ta muốn đánh chết tên vương bát đản đó, phi, cái gì mà thập phần cao ngạo, cái gì mà người bình thường không thể nói với hắn một câu, kết quả lại đem ta lừa gạt đến đây.

Trong nháy mắt, y thậm chí nghĩ Lôi Vũ có phải hay không bị Phượng Cửu Thiên mua chuộc, cố ý đem mình gạt tới.

Suy nghĩ thứ hai hiện lên trong đầu là: Tam Phượng đâu? Nàng rốt cuộc ở nhà hay ở nơi nay, nếu ở chỗ này, nàng có bao nhiêu thương tâm a, thiên, nàng có thể hay không tức giận không để ý liền cho hắn một bài học, độc xà này không phải là đơn giản a, chính là do tùy tùng của hắn nói qua, hắn có thể tươi cười mà ra tay giết người a.

Lại tìm xung quanh một vòng, phát hiện trong đại sảnh không có Lâu Tam Phượng, y lúc này mới yên lòng, lúc nàu suy nghĩ thứ ba lại xuất hiện trong đầu: Hỏng bét....... không xong, ta có phải hay không cổ thân quá dài.

Y vừa nghĩ đến đây, liền vội vàng rụt cổ trở về, vừa rồi còn nén giận chính mình không đủ cao, nhưng lúc này lại hi vọng mình có thể biến thành người lùn chui vào động chuột. Cũng may sau khi Phượng Cửu Thiên bước vào, liền có mấy người quen ra tiếp đón, rồi lại bị Chu Bách Viện dẫn đi giới thiệu danh viện Thiên Kim, tựa hồ căn bản không chú ý bên này.


Quan Sơn Thủy cảm thấy may mắn trong lòng, nhẹ nhàng như mèo lặng lẽ mà trốn về, một bên lại cầu nguyện trong lòng, nghĩ thầm, chỉ cần mình có thể ra cửa, ngày mai chắc chắn sẽ đi miếu Bồ Tát thắp hương.

Có lẽ y chưa có đủ thành ý, cho nên thần tiên cũng mặc kệ y, Quan Sơn Thủy vừa thấy cửa lớn trước mắt, thời điểm gần bước đến cửa, Lôi Vũ đã lớn tiếng hỏi: “Di? Sơn Thủy đâu? Ta nghe nói y với Phượng Cửu Thiên từng nhận thức nhau, sao lúc này lại không thấy thân ảnh đâu, thực không có suy nghĩ, sao lại không dẫn huynh đệ đi gặp mặt.”

“Lôi Vũ, ngươi là tên hỗn đản.” Quan Sơn Thủy liều mạng nghiến răng, nhanh chóng bước ra cửa hơn. Ngay lúc sắp chạm tới cửa, y liền bị một người bắt được.

Vô lực đứng thẳng, y đầu tiên là nhìn bốn phía xung quanh, hoàn hảo, không biết Phượng Cửu Thiên dùng phương pháp nào, dù sao hắn không làm mình trở thành tiêu điểm của mọi người, cho nên cũng không bao người nhìn qua, tất cả mọi người đều lo đàm luận chuyện của mình, mà Lôi Vũ vừa rống lên, cũng không biêt đã chạy nơi nào.

“Ngươi túm yêm làm cái gì? Chúng ta đã sớm không còn quan hệ gì đi? Hay là ngươi còn muốn một lần nữa lừa Tam Phượng, hừ hừ, nói cho ngươi biết, nàng sẽ sớm kết thân với thanh niên tuấn tú tốt hơn ngươi nhiều, căn bản đem chuyện độc xà nhà ngươi quăng ra sau đầu, ngươi mau chết tâm đi.” Quan Sơn Thủy ngẩng đầu ưỡn ngực, cầu nguyện khí thế có thể áp đảo Phượng Cửu Thiên.

Phượng Cửu Thiên tà mị cười: “Tam Phượng là nữ nhi tốt, cho nên ta không muốn để nàng tiếp tiếp tục hãm sâu, nàng đem ta lãng quên sau đầu, ta quả thực cầu còn không được, bởi vì mấy ngày nay, lòng ta chỉ tâm niệm niệm vướng bận một người, chỉ có biểu ca ngươi a.”

Quan Sơn Thủy nhịn không được run run, y cảm thấy mình như một con ếch bị độc xà nhìn thẳng, ngay cả tóc gáy sau lưng đều dựng đứng, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay Phượng Cửu Thiên: “Ngươi....  ngươi điên rồi, yêm không muốn cùng một chỗ với kẻ điên như ngươi.” Y nói xong liền tông cửa chạy ra, ngoài ý muốn, Phượng Cửu Thiên cũng không giữ y lại.

Bất quá y rất nhanh biết vì cái gì, bởi vì vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy A Đắc vẻ mặt không có nửa biểu tình, gã một câu cũng không nói, chỉ đem chính mình ngăn lại, hơn nữa lại bức y vào chỗ tối, rồi độc xà kia lại đi tới, y chỉ thấy Phượng Cửu Thiên bắn vài ngòn tay, y không hiểu sao lại không động đậy được, lại lấy một tư thế hết sức thẹn thùng bị độc xà ôm vào lòng, liền bế y đến một nơi y không rõ.

Quan Sơn Thủy sợ đến mức hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, tất cả thanh âm đều chỉ có thể gào thét trong bụng, lại không thể phát ra yết hầu. Y nhìn độc xà, ngoài ý muốn phát hiện trong mắt độc xà như có ngọn lửa thiêu đốt ngày càng lớn, thoạt nhìn giống như hai ngọn lửa màu xanh nhảy múa, chẳng lẽ...... Chẳng lẽ lúc này mình không thể tránh khỏi độc thủ sao?

Phượng Cửu Thiên ôm y đến phòng ngủ thanh lịch tinh xảo, thoạt nhìn như Chu Đại Tiểu vì hắn mà chuẩn bị. Quan Sơn Thủy thật ngứa răng, thật muốn đem tám đời tổ tông của Chu Đại tiểu ra hỏi thăm, gã cấp phòng này cho độc xà này làm cái gì chứ? Chẳng lẽ chuẩn bị cho hắn gian dâm với nữ nhi nhà lành sao? Không, không đúng, chính mình đâu phải nữ nhi nhà lành, vì cái gì lại bị đưa đến nơi này....... A........

Ở trong lòng kêu lên tiếng sợ hãi, bởi vì chính mình theo đường cong rơi xuống giường, thân thể liền nằm trên giường mềm mại, không có đau đớn gì, nhưng cảm giác khủng hoảng cùng khuất nhục càng thêm mãnh liệt. Quan Sơn Thủy ngẩng đầu tức giận nhìn hành vi thô bạo của Phượng Cửu Thiên, lại vô cùng kinh hoàng phát hiện Phượng Cửu Thiên đã muốn trần truồng lõa thể.

Xong rồi xong rồi, lần này chết thật rồi, tự mình lấy thân uy xà. Quan Sơn Thủy tuyệt vọng nghĩ, rồi lại nhìn động tác ôn nhu buông màn ngân hoa màu tím xuống của Phượng Cửu Thiên, tầng sa trướng mỏng manh kì thật không thể ngăn cách cảnh vật bên ngoài, nhưng lại ngăn cách hy vọng của Quan Sơn Thủy.

“Biểu ca, không, không đúng, hẳn phải gọi là Quan Thủy.” Phượng Cửu Thiên cúi người đem cả thân người đè lên người Quan Sơn Thủy, ôn nhu nỉ non bên tai y: “Sau này ta gọi như thế được không? Ân, ngươi không đồng ý cũng không được, ta đã quyết định như vậy rồi.”

Quan Sơn Thủy nghĩ thầm, không phải đồng ý hay không đều vô nghĩa sao? Ngươi đã quyết định rồi, còn hỏi ta làm gì chứ? Y liều mạng muốn tránh, Phượng Cửu Thiên thở ra nhiệt khí là cho lỗ tai y ngứa đồng thời trong lòng liền hốt hoảng.

“Đêm nay không giống như ngày đó, ta đồ vật gì đều đã chuẩn bị tốt, cho nên sẽ không đau.” Phượng Cửu Thiên ôn nhu cởi quần áo của Quan Sơn Thủy: “Ngay từ đầu ta còn sợ ngươi không đến, ta nghĩ nếu ngươi không đến, chính trời quyết định chúng ta vô duyên, ta liền buông tha cho ngươi mà quay về Phượng Minh sơn, bất quá hoàn hảo, ngươi đã đến rồi, thì ra những ngày tăm tối đã qua, Nguyệt lão đã nối dây tơ hồng của chúng ta một chỗ.”

Quan Sơn Thủy muốn khóc, y oán hận trong lòng đem Lôi Vũ ra mắng, tên hỗn đản, nếu không phải tại tên đó, độc xà này đã ngoan ngoãn quay về núi gì đó, kết quả.....  Nước mắt tràn đầy hốc mắt, rất muốn hỏi Phượng Cửu Thiên, nếu chính mình hiện tại muốn về hắn có thể hay không buông tha.

Bất quá điều này đương nhiên không có khả năng, y ngay cả á huyệt cũng bị điểm, nói không nên lời. Chỉ có thể trơ mắt nhìn quần áo xủa mình bị độc xà linh hoạt lột xuống, y nghĩ đem Phượng Cửu Thiên hình dung thành độc xà là sai lầm rồi, y nghĩ Phượng Cửu Thiên phải là rắn chín đầu mới đúng, mỗi ngón tay của hắn đều là độc xà.

Phượng Cửu Thiên đâu biết thổ bao tử ra vẻ thành thật này đang thầm oán mình? Hắn vẫn cởi quần áo đối phương, một bên lại nói nhỏ bên lỗ tai: “Ta nghe nói mấy tháng qua, Lâu bá phụ cũng không còn cấm quản ngươi như trước kia, chỉ cần ngươi cùng với những người đàng hoàng ở cùng nhau, cho dù một đêm ở ngoài đàm sinh ý, ông cũng ngầm đồng, ta nghĩ tới bây giờ, ngươi cũng không kết bạn với những người không tốt đi?”

Hắn nói tới đây, động tác cởi quần áo cũng bỗng nhiên dừng lại, vói tay vào quần trong của Quan Sơn Thủy, liền ngắt một cái lên hạ bộ của y, thấy biểu tình đau đớn của đối phương, liền dùng ngữ khí mười phần uy hiếp hỏi: “Ngươi có hay không kết bạn với mấy tên gia khỏa hạ lưu, có bước vào kĩ viện hay chưa?”

Quan Sơn Thủy vội vàng lắc đầu, ô ô ô, tên hỗn đản thật ngắt mình sao a? Y còn muốn dựa vào cái này thú lão bà cùng tạo đứa nhỏ a. Quan Sơn Thủy khóc không ra nước mắt, hắn rõ ràng đang làm càn trên người mình, vậy còn mặt mũi hỏi y có kết bằng hữu với lưu manh không, phi, hắn rõ ràng mới là tên hỗn đản lưu manh.

“Ân, nói miệng không bằng chứng, chờ một chút ta phải kiểm tra.” Biểu tình Phượng Cửu Thiên ngày càng dữ tợn: “Nếu bị ta kiểm tra được ngươi có làm việc xấu, Sơn Thủy ngươi nhất định phải chết.” Hắn cười lạnh một tiếng: “Ngươi hỏi ta như thế nào trừng phạt ngươi? Ân, như vậy đi, nếu kiểm tra được ngươi bị phá thân đồng tử, liền tiễn vận căn của ngươi, làm cho cho sau này không bao giờ...... gây rắc rối nữa, được không?”

Ô ô ô, không cần a..... Trong lòng Quan Sơn Thủy kêu to, độc xà này dạo một vòng trở về, sao lại có thể thành hung ác biến thái như vậy? Y không cần cùng hắn một chỗ, ai tới cứu y a?


Nhưng tiếng kêu cứu trong lòng y không ai nghe được, quần áo trong nháy mắt bị lột xuống, hiện tại hai người trần truồng cùng một chỗ, không mảnh vải che thân. Khoảnh khắc da thịt chạm nhau,  y cảm thấy được cơ thể Phượng Cửu Thiên mềm dẻo nhưng lại khỏe mạnh.

Kì thât chính mình thực xấu, nhất là thân hình, gầy đến căn bản không có tí thịt, Phượng Cửu Thiên thì da thịt đầy đặn, cơ bụng sáu múi ẩn ẩn hiện hiện trên thân thể tuyệt mỹ, quả thật cách một trời một vật a. Quan Sơn Thủy hy vọng Phượng Cửu Thiên thấy mình xấy xí, buông tha dục niệm bất khả tư nghị này.

Phượng Cửu Thiên bắt đầu gặm cổ y, tiếp theo lại ngực, rồi đến hai nụ hoa màu tím trên ngực, hắn gặm như đó là mỹ vị, Quan Sơn Thủy liều mạng xoay xương sườn của mình, làm cho hắn thấy thân hình gầy đến đáng thương của y, phát ra từ bi mà buông tha, đáng tiếc một chút tác dụng cũng không có.

Phượng Cửu Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười nói: “Sơn Thủy, tư thế xoay người của ngươi thật lợi hại, là bởi đối với ta động tình.... sao?” Nhìn gương mặt mặt không xuất chúng của y, rồi lại lẩm bẩm: “Kì thật ngươi thật sự không hấp dẫn a, ánh mắt không đủ lớn, mũi không đủ thẳng, môi không đủ mỏng, nhan sắc cũng không mê người......” Hắn vừa nói vừa lấy tay vẽ lên ngũ quan của Quan Sơn Thủy.

Quan Sơn Thủy trong lòng liều mạng gật đầu phụ họa: đúng vậy đúng vậy, ta đâu chỉ không hấp dẫn, quả thật chính là khó coi tới cực điểm ngươi.... Ngươi nhìn kĩ nữa đi, ánh mắt không những to, mà mắt ta còn có chút như tam giác, mũi không ngững không thẳng mà còn tẹt, môi chẳng những không đủ mỏng mà còn rất dày, da của ta không những không hồng mà còn khô ráp.... Y hận không thể lớn tiếng nói ra, để cho Phượng Cửu Thiên biết.