Nina quyết định không đi đến sân bay Naples và thay vào đó cô gọi taxi đưa cô đến Rome. Cô đáp chuyến bay có sẵn đầu tiên, trở về Sydney với đôi mắt mờ đi và trái tim tan nát. Cô đã ở cùng với Elizabeth trong một tuần, khó có thể trở về căn hộ của mình, hai mắt đỏ lên vì khóc quá nhiều, thu mình lại khi từng ngày trôi qua.
Vào ngày thứ bảy, Elizabeth ngồi ở cuối giường và cau mày nhìn cô đầy quan tâm. “Coi nào, Nina. Cậu đừng cứ mãi nằm như thế nữa. Đi gặp anh ta và nói cho anh ta biết cậu cảm thấy như thế nào. Bài báo ngày hôm qua nói rằng anh ta đã trở lại đây”.
“Mình không thể”, Nina khóc nức nở.
“Có, cậu có thể”, bạn cô khẳng định. “Cậu yêu anh ta và cậu cũng yêu Georgia. Anh ta cần phải biết điều đó
“Anh ấy căm ghét mình”.
“Làm sao cậu biết điều đó? Bây giờ có thể có những thứ đã thay đổi. Ai biết được chứ? Việc ở gần Nadia có thể khiến anh ta suy nghĩ thông suốt”.
Nina quay lưng lại và lau nước mắt. “Đó là lỗi của mình, ngay từ đầu mình đã không nói sự thật với anh ấy. Anh ấy có quyền giận mình. Anh ấy đã kết hôn không đúng người”.
“Thật nhảm nhí!” Elizabeth nói. “Anh ta đã kết hôn với đúng đối tượng, nếu như cậu hỏi mình. Cậu là tất cả mọi thứ anh ta cần. Cậu thật thà và chung thủy, để bản thân chịu khổ hơn làm tổn thương người khác. Một người đàn ông còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa chứ?”
Cằm của Nina run run. “Mình chỉ ước mình có thể nói cho anh ấy biết mình cảm thấy như thế nào”.
Elizabeth đứng dậy. “Làm nó đi”. Cô lấy điện thoại từ bàn bên cạnh giường đưa cho Nina. “Ngay bây giờ gọi điện và hẹn gặp anh ta đi”.
Nina nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu.
“Nhanh nào”, cô thúc giục. “Nói số điện thoại của anh ta đi, mình sẽ giúp cậu gọi”.
Nina cầm điện thoại với bàn tay run rẩy. “Không... không, mình sẽ gọi cho anh ấy”.
“Vậy mới được chứ”. Elizabeth trao cho cô một nụ cười động viên. “Mình sẽ ra ngoài”. Cô đi tới cửa và quay lưng lại nói thêm. “Chúc may mắn!”
Nina nhìn bạn cô mỉm cười bẽn lẽn, mặc dù cô đã nói cô sẽ gọi cho Marc, cô nhìn xuống điện thoại trong tay, ngạc nhiên khi thấy cô đã ấn được một nửa dãy số điện thoại. Cô hít một hơi run rẩy và ấn ba số cuối cùng.
“Nina?” Lucia trả lời ngay khi hồi chuông thứ hai vang lên “Chúa ơi! Cô đang ở đâu vậy? Chúng tôi đã rất lo lắng cho cô! Georgia không chịu ngủ, còn Marc thì -”
“Con bé ổn cả chứ?” cô hỏi gấp.
“Con bé nhớ mẹ của nó”, Lucia nói.
“Nadia đâu rồi ạ?”
Lucia tạo ra âm thanh chán ghét bên trong cổ họng. “Cô ta chẳng xứng là một người mẹ. Em gái của cô đã nhận tiền và bỏ đi rồi”.
“Tiền gì ạ?”
“Đó là số tiền cô ta dùng Georgia để trao đổi”, Lucia thông báo cho cô.
Nina nhắm mắt lại. “Còn... Marc? Anh... anh ấy thế nào ạ?”
“Cậu ấy rất tức giận”.
“Tôi biết”. Nina cắn môi. “Tôi không oán giận anh ấy”
“Cô đang ở đâu?” Lucia hỏi. “Anh ấy muốn gặp cô”.
“Anh ấy đã nói với tôi anh ấy không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa”.
“Lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ. Tối nay cô hãy đến đây đi. Tôi sẽ chăm sóc Georgia để hai người có buổi tối ở cùng nhau giải quyết mọi chuyện”.
“Tôi không biết nó có thể được giải quyết hay không”
“Chỉ cần về nhà thôi, Nina. Cô thuộc về nơi này mà”.
Nina ngồi trên ghế sô-pha tại nhà của Marc khi cô nghe thấy tiếng xe của anh. Cô đã ở bên Georgia trong một tiếng trước khi Lucia đem con bé đi cùng với bà ấy, con bé ngủ thiếp đi như thể có phép màu xảy ra ngay khi Nina đưa con bé vào ghế dành cho trẻ đặt phía sau xe của bà quản gia.
Cô nghe thấy tiếng chửi rủa của Marc khi anh bước vào nhà, những từ chêm vào thô lỗ xuyên qua bầu không khí. Cô đứng dậy khi cánh cửa phòng khách mở ra, h nắm chặt lại đặt phía trước, ánh mắt chần chờ tìm kiếm anh.
Anh đi nửa đường khi anh nhìn thấy cô, sắc hồng hào trên mặt bị rút cạn như thể anh bị choáng váng cực độ.
“Nina?” Anh bước về phía cô và sau đó dừng lại. “Là em phải không?”
“Vâng, là em”.
“Anh không chắc...” Anh luồn tay vào tóc, làm nó trở nên rối hơn. “Anh đang chờ em gái của em. Hôm nay cô ta đã gọi cho anh, để đòi thêm tiền”.
“Anh đã nói gì với nó?”
Anh liếc nhìn cô một cách nhanh chóng trước khi nhìn đi nơi khác. “Anh không có gì nhiều để nói cho đến khi những giấy tờ nhận nuôi được tiến hành”.
“Nó để cho anh nhận nuôi Georgia sao?”
“Đúng thế, dĩ nhiên là với một cái giá hợp lý”.
“Dĩ nhiên là thế rồi”.
Anh bắt gặp ánh mắt cô một lần nữa, biểu hiện thận trọng. “Tại sao em lại ở đây?”
“Em muốn gặp Georgia”.
Anh giữ lấy cái nhìn của cô trong vài giây dài bất tận. “Đó là tất cả sao?”
“Không”. Cô hít sâu vào và nhẹ nhàng nói thêm. “Em muốn gặp anh”.
“Tại sao?” Một từ của anh mang dấu hiệu buộc tội như thể anh nghĩ cô cũng theo đuổi tiền bạc của anh.
“Em muốn nói với anh là em xin lỗi về những gì em đã làm. Em đã nghĩ em làm điều tốt nhất cho Georgia nhưng... bây giờ em có thể thấy nó đã sai lầm như thế nào. Em đã nghĩ anh sẽ đem con bé rời khỏi em nhưng em biết anh không phải là người đàn ông không có lòng thương xót như anh giả vờ. Anh là...” Cô nấc nhẹ lên một tiếng. “Anh là người đàn ông tuyệt vời nhất em từng gặp”.
“Em là mẹ của con bé theo những cách mà em gái em không bao giờ có thể”, anh nói, giọng đột nhiên tràn ngập cảm xúc. “Anh đã sai lầm khi nói về em như thế. Lúc đó anh đã quá tức giận khi biết em đã lừa gạt anh như thế nào. Anh chưa bao giờ một lần ngừng lại để suy nghĩ về những gì em đã hy sinh để bảo vệ Georgia khỏi Nadia”.
“Ý - ý anh là gì?” Bóng dáng nụ cười hiện diện trên môi anh. “Em đã trao chính bản thân mình cho anh. Anh đã không ý thức được lúc đó tại sao em bị gì. Anh đơn giản cho rằng em gặp khó khăn khi sinh Georgia, chưa bao giờ từng nghi ngờ rằng em không những không phải là mẹ của con bé mà em vẫn còn là một trinh nữ”.
Hai gò má cô đỏ ửng lên và cô ngó đi nơi khác.
“Đừng”. Anh bước về phía cô, nhẹ nhàng giữ lấy vai cô để cô không còn lựa chọn nào là nhìn vào mắt anh. “Đừng che giấu sự thật khỏi anh lâu hơn nữa. Em đã trao bản thân mình cho anh và anh muốn biết tại sao em lại làm thế”.
“Em...” cô hạ tầm mắt xuống. “Em không thể ngăn nó lại được. Trước đây em chưa bao giờ em cảm thấy giống như thế”. Cô hướng mắt trở lại phía anh. “Em nghĩ em đã yêu anh từ buổi đầu tiên anh đến căn hộ của em. Anh đã bồng Georgia lên và em nhìn thấy nước mắt hiện diện trong mắt anh. Em biết rằng anh đã đau đớn vì cái chết của em trai anh nhưng anh vẫn dành một nơi trong trái tim mình cho con bé và chuẩn bị làm bất cứ điều gì để bảo vệ con bé. Em cũng có cùng cảm giác giống như anh. Nó khiến em nhận ra rằng em và anh có nhiều điểm chung. Em không thể ngăn cản bản thân không yêu anh”.
Anh nuốt mạnh xuống khi anh với tay chạm vào cô, chôn vùi đầu vào cổ của cô. “Anh đã nhận xét về em một cách cực kỳ sai lầm. Làm sao em có thể yêu anh được chứ?”
Cô cảm thấy những giọt nước mắt trên làn da của cô và ôm chặt lấy anh. “Em chỉ yêu anh. Chẳng vì lý do gì cả. Chỉ đơn giản là em yêu anh thôi”.
Anh kéo bản thân mình ra, nét mặt đau đớn. “Anh không thể tin những gì anh đang nghe. Ý em là em tha thứ cho anh về những gì anh đã nói với em sao?”
“Anh đã tức giận”.
“Không chỉ là tức giận thôi đâu”, anh thừa nhận một cách phiền muộn. “Anh đã bị tổn thương sâu sắc. Anh hình dung ra em cười nhạo sau lưng anh vì em đã lừa gạt được anh như thế nào”.
Cô trao cho anh cái nhìn đùa cợt. “Em nghĩ anh đã nói rằng anh không bao giờ cho phép bản thân bị tổn thương mà?”
Anh mỉm cười. “Em biết mà, em không phải là người duy nhất nói dối. Dĩ nhiên là anh bị tổn thương. Mặc cho những sự thật về em, anh đã yêu em từ lúc nào không biết. Anh muốn tin rằng em không hề có những hành vi đã đưa đến cái chết của em trai anh, nhưng hết lần này đến lần khác em lại nhắc nhở anh nhớ đến nó bằng việc cư xử giống như em gái của em. Anh không có lựa chọn nào khác là nghĩ hai người là một”.
“Vậy là anh yêu em sao?”
Anh kéo cô lại gần. “Làm sao anh có thể không yêu em được chứ? Em luôn hướng sự yêu mến về phía Georgia và đáp trả lại anh một cách đầy hấp dẫn. Anh đã nhức nhối vì em cả ngày lẫn đêm, và trong khi anh căm ghét sự yếu đuối của bản thân mình thì không có gì có thể ngăn anh không chạm vào em”.
Cô thở dài tựa vào vòm ngực rắn chắc của anh. “Em không thể tin anh yêu em”.
Anh vuốt tóc cô, ấn cô tựa vào nơi nhịp tim anh đập thổn thức. “Em tốt hơn nên tin như thế. Trong những ngày qua anh hoàn toàn mất trí điên cuồng tìm kiếm em. Anh không thể ăn được gì cũng không thể nào chợp mắt”.
Cô mỉm cười. “Em cũng thế. Em rất nhớ anh”.
Anh đột ngột trao cho cô ánh mắt nghiêm nghị. “Anh đã thức trắng cả đêm đau khổ vì những lời anh đã lăng mạ em. Em có biết anh đã cảm thấy đau đớn như thế nào không? Em là người phụ nữ xinh đẹp nhất, nét đẹp dịu dàng và sự e thẹn thật đáng yêu. Anh là một thằng ngốc khi từ đầu không nhận ra điều đó. Đáng lẽ anh nên suy nghĩ một cách rõ ràng, nhưng anh đã vứt nó qua một bên bởi cái chết của Andre và lời yêu cầu của cha anh. Anh biết ông không còn sống được bao lâu, thời gian thì cứ trôi qua và anh phải làm bất cứ điều gì để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông”.
Nina nhẹ nhàng vuốt ve cằm của anh, ánh mắt cô nhòe đi vì lệ. “Đừng cứng ngắc với chính bản thân như thế. Em mới là người sai. Đáng lẽ ngay từ đầu em nên nói rõ với anh nhưng em đã sợ anh sẽ đem Georgia rời khỏi em. Em đã không suy nghĩ. Em đã hành động một cách vội vàng và sau đó đã quá trễ để đem mọi thứ quay trở lại”.
“Chính anh là người đã ép em phải làm thế, cara”, anh nói kèm theo sự hối tiếc. “Bây giờ anh có thể nhìn thấy. Anh đã khẳng định em là một kẻ hám tiền. Anh đã không để cho em được giải thích lời nào”.
“Nhưng bây giờ nó đã kết thúc rồi”, cô nói. “Chúng ta bên nhau và chúng ta có Georgia”.
“Nhưng em bị mất quá nhiều thứ”. Nét anh của anh lại trở nên nghiêm túc. “Một lễ cưới và một tuần trăng mật thật sự. Anh không biết anh phải bắt đầu từ đâu để bù đắp cho em”.
Cô trao cho anh một nụ cười tinh nghịch và nép người vào gần anh hơn. “Em không phiền lòng về đám cưới cho lắm nhưng em bận tâm về tuần trăng mật của chúng ta. Khi nào chúng ta có thể tiến hành nó đây?”
Marc mỉm cười khi anh bồng cô lên và hướng ra cửa. “Bây giờ thì sao, em yêu?”