Boss Trở Thành Chồng

Chương 574

“Ừ, em nói!”

“Chuyện em nói có thể hơi kinh dị, nhưng anh nhất định phải tin em.”

Tiêu Lăng ôm vai cô, “Dù em có nói gì, anh cũng tin!”

Tô Tố trầm mặc dừng lại 1 chút, sắp xếp lại ngôn từ, cô ngồi trên cục đá lớn, hướng về mặt trời và biển, âm thanh nhẹ nhàng, dường như bị sóng biển cuồn cuộn đập tan, nhưng mà vẫn bay đến tai của Tiêu Lăng.

“Em… nhớ là em có nói với anh, nguyện vọng hồi nhỏ của em là ăn no mặc ấm không? Thực ra… Tiêu Lăng, em không phải Tô Tố, nhưng cũng là Tô Tố! Có lẽ anh đã nghe qua em rồi, 4 năm trước khi chúng ta vừa mới gặp nhau, tại khách sạn Tân Hải, sau tình 1 đêm ngày hôm sau tỉnh dậy, trên tivi phát lên tin ngôi sao hạng B Tô Tố được phát hiện chết ở căn hộ riêng… người đó là em!”

Tô Tố không dám nhìn biểu cảm của Tiêu Lăng tiếp tục nói, “Chuyện lúc đó trên tivi cũng nói rồi, nên em không nói lại nữa, nói chung em là bị người khác hại chết, sau khi chết, không biết tại sao hồn phách lạc vào cơ thể này, sau đó gặp được anh. Em nói với anh hồi nhỏ em không được ăn no mặc ấm, không phải là Tô Đại Khuê ngược đãi em, mà kiếp trước em là từ cô nhi viện ra.”

Tô Tố nói tiếp, “Còn có biển này, là nơi hồi nhỏ em hay ra chơi, có lúc bị viện trưởng đánh mắng, sẽ len lén chạy đến đây, lúc mới đầu là tính tự tử, nhưng lại không có dũng khí. Từ nhỏ em không sống ở thành phố a, mà bị bỏ rơi ở cô nhi viện của thành phố s. Khu vui chơi lúc nãy là nơi em và Trương Hân ở lúc nhỏ, chỗ đó vốn dĩ là cô nhi viện, phía trước còn có 1 cái hồ nhỏ, không biết bị khai phá đổi mới lúc nào. Đúng rồi còn có… tại sao quan hệ của em và Trương Hân lại tốt như vậy, là vì kiếp trước tụi em biết nhau, là cô ấy chăm sóc em cho đến lớn…”

“... Em biết chuyện này rất kỳ lạ, nói ra không ai tin, cho nên mấy năm nay em đều để bí mật này ở trong lòng, trước giờ chưa từng nói với ai, chuyện này vượt qua tự nhiên, vượt qua khoa học, em không có cách nào giải thích, nếu không phải phát sinh trên người em, đến em cũng không tin…”

“Anh tin em!”

Cái gì?

Tô Tố đột nhiên ngẩng đầu, mới ngẩng lên đã thấy ánh mắt chăm chú dịu dàng của anh, Tô Tố nghi ngờ bản thân nghe sai, “Lúc nãy anh… nói gì?”

“Anh nói anh tin em!”

“Tại, tại sao!”

Nếu không phải cô từng trải qua, có người nói với cô chuyện này, Tô Tố nhất định xem đây là chuyện cười!

“Bởi vì anh tin em!”

Bởi vì anh tin em…

Tim Tô Tố lập tức được lấp đầy, cô ôm chặt Tiêu Lăng, mắt ướt át, “Anh cái người này… quả thật quá phong tình rồi!”

Tiêu Lăng ôm vai cô, ghé sát tai cô nói, “Không phải phong tình, mà là chân thành!”

Tô Tố cảm động đến muốn khóc!

Cô khịt mũi, nhẹ giọng nói, “Em nói anh nghe chuyện này… không phải để anh thương em, mà muốn nói với anh, có vài thứ đã âm thầm được quyết định rồi, cũng giống như cái chết kiếp trước, cũng giống như em sống lại trong cơ thể này. Em tin mỗi người đều có vận mệnh của mình, ông nội cũng vậy. Nói không chừng, bây giờ ông nội sống lại trên cơ thể của ai đó tiếp tục sống rồi, hoặc nói không chừng ông nội đã đoàn tụ với bà nội rồi… cái chết, không phải là kết thúc, có lúc là 1 cuộc sống mới!”

Tiêu Lăng ngây người!

Thì ra… nói thật với anh chuyện này, làm hơn nửa ngày là muốn an ủi anh sao.

Tiêu Lăng không biết nên khóc hay nên cười.

Nhưng mà, không thể không nói, lời của cô thật sự an ủi được anh.

Đúng vậy!

Cái chết không phải là kết thúc, mà là 1 khởi đầu mới!

Ai cũng sẽ có ngày này, ông nội của anh cũng không phải mang đau khổ rời đi, cả đời ông đầy huy hoàng, thời còn trẻ ông lập được rất nhiều đại công, lúc về già thành công nghỉ hưu, trong đời gặp được người phụ nữ ông yêu nhất, đồng thời cũng hy sinh ở đời để cống hiến cho đất nước mà ông yêu.

Dù cho qua đời, thì tất cả nguyện vọng của ông cũng đã hoàn thành!

Ông của anh… mang theo nụ cười rời đi!

Tiêu Lăng ôm chặt Tô Tố, “Đây là nguyên nhân em mang anh đến đây? Vì muốn anh vui vẻ 1 chút, trạng thái của anh mấy ngày nay có phải đều không tốt, doạ đến em rồi?”

“Không chỉ không tốt!” Tô Tố thở dài, “Không chỉ em, hai đứa nhỏ cũng nhìn thấy sự khác thường của anh, bọn họ lo lắng nhưng không biết nói sao, đến em còn không biết khuyên anh như thế nào, chứ đừng nói đến 2 đứa nhỏ. Em biết trong lòng anh tổn thương đau khổ, nhưng … sống thì phải hướng về phía trước, người ông thương nhất là anh, nếu ông nhìn thấy, nhất định hy vọng anh có thể sống vui vẻ hạnh phúc.”

“Ừ!” Tiêu Lăng buồn bã gật đầu.

Anh nhìn biển lớn, sắc biển ở đây không phải màu xanh da trời, mà có chút đục ngầu, sóng đánh rất mạnh, nhưng cũng giống như Tô Tố nói vậy, nhìn không thấy tận cùng, chỉ có ở trước thiên nhiên, nhân loại mới cảm thấy mình nhỏ bé như thế nào!

Ánh mặt trời rọi lên mặt biển, mặt biển phản chiếu lại ánh sáng nhạt màu, Tiêu Lăng mỉm cười, cả người thả lỏng.

“Tô Tố.”

“Ừ?”

“Đây quả là 1 nơi tốt!”

“Đúng không, lúc nhỏ em rất thích ở đây, thực ra lúc nhỏ em bị té nước ở đây, cho nên vẫn luôn không dám học bơi, nhưng em vẫn thích chỗ này, hoàn cảnh ở đây không tốt, nhưng rất chân thật!”

Trong lòng Tô Tố vui vẻ!

Cô cảm nhận được sự thay đổi của Tiêu Lăng, trong lòng cảm thấy cực kỳ may.

May là cô đã dẫn anh ra đây!

Nếu để anh tự đi, không biết tốn bao nhiêu thời gian!

Nhưng…

Hai người rất nhanh không ngồi được nữa!

Đến giữa trưa, mông ngồi trên đá bị mặt trời rọi đến nóng, căn bản không thể tiếp tục ở lại.

Tiêu Lăng nhảy từ đá lên, đưa tay cho Tô Tố, “Đi, chúng ta tìm nơi mát mẻ ngồi 1 chút.”

Tô Tố đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Tay của Tiêu Lăng rất lớn, khô ráp và ấm áp, cô đặt tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay anh, bị tay anh bao bọc, Tô Tố nhướng miệng cười, có cảm giác rất an toàn!

Hôm nay 2 người họ, 1 người lái 4 tiếng xe, 1 người ngồi 4 tiếng xe, rồi lại trèo lên núi cao, rất không dễ dàng tìm được 1 cái cây có bóng mát, Tiêu Lăng nghe tiếng kêu “rột rột” từ bụng của Tô Tố.

Tiêu Lăng mắc cười nhìn qua.

Tô Tố đỏ mặt, ngại ngùng che bụng lại, “Sáng nay ăn ít, lúc này cũng qua thời gian ăn trưa rồi, nhất định sẽ đói!”

“Em ở đây đợi anh 1 chút!”

“A!” Tô Tố lập tức kéo anh lại, “Anh đi đâu, núi ở đây tuy chỉ lớn chừng đó, nhưng chưa được khai phá, không nghe nói trên núi có thú dữ, nhưng rắn độc thì nhất định không ít, anh đừng đi, quá nguy hiểm!”