Boss Trở Thành Chồng

Chương 367

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã đến trước đêm giao thừa âm lịch.

Cuối năm Tiêu Lăng trở lên càng lúc càng bận, ngày hôm bay, Tô Tố nhận được điện thoại của thiết kế sư, nói một trong những lễ phục của cô, còn có lễ phục của hai đứa nhỏ, bao gồm đồ cô dâu đã làm xong, kêu họ nếu có thời gian đến phòng làm việc thử đồ, nếu chỗ nào không vừa cũng có thể sửa lại.

Tô Tố nhìn Trương Hân một lượt, có chút do dự, “Hay các người đem đồ đến đây đi.”

“Là vậy cô Tô... cuối năm chúng tôi cũng hơi bận, vì trước khi Tiêu Thiếu gia xuống đơn, thiết kế sư của chúng tôi cũng đã nhận được không ít đơn, nhận đơn Tiêu Thiết Gia xong chúng tôi phải ngừng tất cả các đơn khác lại, chuyên tâm làm đơn hàng của ngài ấy, bây giờ mới có thời gian làm các lễ phục khác, các thiết kế sư của chúng ra đã liên tục thức mấy đêm không ngủ, nên...nếu cô Tô có thời gian, phiền cô đến đây một chuyển, với lại văn phòng công cụ gì cũng có, quần áo chỗ nào không thích hợp có thể lập tức ghi chú lại.”

“Vậy, được thôi”. Tô Tố cúp máy, ánh mắt áy náy nhìn Trương Hân, “Hay tôi và mấy đứa nhỏ cùng với Tiểu Hy đi thử lễ phục, sau đó đem đồ cưới về nhà để cô thử.?”

“Không cần phiền như vây.” Trương Hân đã mặc áo khoác vào, “Mình đâu phải không thể ra ngoài gặp người khác, đi thử đồ thôi mà, không sao.”

Tô Tố lo lắng cho cô sợ bị người của Lãnh Mạc phát hiện.

Nghe Tiêu Lăng nói, Lãnh Mạc vẫn luôn tìm Trương Hân không chịu từ bỏ.

Trương Hân đến bên Tô Tố vỗ vai cô, “ Yên tâm đi, yên râm đi, với lại lâu rồi mình không ra ngoài, người sắp mốc hết rồi, vừa may nay trời không có tuyết, ra ngoài đi dạo thật là không gì tuyệt bằng. Bạn mau kêu Cảnh Thủy và Tiểu Thất thay đồ, chút nữa nắng to, buổi tối chắc trời lại chuyển lạnh.”

Tô Tố bỗng nhớ ra, dù sao họ cũng ngồi trên xe, trực tiếp đến cửa văn phòng, sẽ không xảy ra chuyện, sau đó thay đồ xong lập tức về lại, chắc không bị ai phát hiện đâu. Nghĩ như vậy, cô gật đầu, “Vậy được rồi, chúng ta thử đồ xong thì về ngay.”

“Được”

Hai đứa trẻ cũng được nghỉ, Tô Tố cho hai đứa nhóc mặc áo lông ngỗng màu đỏ, hai đứa nhóc bỗng biến thành mấy búp bê mà hay bắt gặp trong mấy tấm hình treo tết, vô cùng đáng yêu, Tô Tố không nhịn được chụp cho hai đứa một tấm hình, khi này mới gọi cho Tiểu Hy, sau khi biết Tiểu Hy cũng có thời gian rãnh, Tô Tố để Tiểu Trần đưa cô, hai đứa nhóc và Trương Hân đi đón Tiểu Hy, sau đó ba người sẽ xuống xe ở văn phòng làm việc.

Văn phòng làm việc là do một thiết kế sư trong nước mở.

Do đây là kiến trúc sư tầm cỡ quốc tế, nên phòng làm việc của cô cũng sang chảnh không kém, ở vị trí phồn hoa nhất của thành phố A, mà còn sang trọng đến nổi chiếm nguyên không gian của một tầng lầu. Phòng làm việc chia làm nhiều phòng nhỏ, nhân viên văn phòng thấy Tô Tố và Trương Hân còn có Tiểu Hy đều mở to mắt nhìn, xúc động đến không nói nên lời, “Trương, cô Trương...cô Tô, cô An..các vị các vị theo tôi.”

Tô Tố và những người khác theo chân nhân viên đến một căn phòng sang trọng nhất, trong phòng treo đầy các loại y phục với phong cách khác nahu, trong góc phòng cũng để hình mấy con Manocanh, mặt những bộ đồ với tính cách tương xứng, Tô Tố và Trương Hân còn có Tiểu Hy đều là những người chưa tiếp xúc với đời nhiều, nhìn thấy mấy bộ đồ đó không kiềm nổi lời khen ngợi, mỗi bộ đồ đếu có một phong cách độc đáo riêng, khiến người xem không ngăn nổi cảm giác thích thú.

Thiết kế sư đúng là bận thật, lễ phục đều do thư ký đem đến, thư ký nhìn bọn họ có chút ngại ngùng, “cô Tô, sếp chúng tôi khá bận, có chỗ nào chậm trễ xin tha thứ.”

“Không sao”

Trợ lý thấy họ là người dễ nói chuyện, liền thở một hơi nhẹ nhõm, đưa tay ra làm tư thế “mời”, “Mấy vị cùng tôi đến chỗ thử đồ nhé, chỗ nào không thích hợp chúng tôi sửa liền.”

Mọi người và cô cùng vào phòng thử đồ.

Trang phục của Tô Tố là một bộ trang phục thuần trung hoa, là trang phục bắt buộc phải mặc khi kính trà cho trưởng bối sau lễ, trang phục thuần trung hoa, chiếc vương miện hình phượng hoàng long trọng sắc nét tinh tế, từ trong ra ngoài đều tầng lớp tầng lớp một, rất may Tô Tố đã từng đóng phim cổ trang, mặc trang phục này không làm khó cô được. Cô ở phòng thử đồ thay xong đồ cưới, đồ cưới này cô vừa nhìn đã thích, màu hồng đậm lại dùng chỉ vàng thêu hình chim Phượng Hoàng đang dang cánh, cổ áo, tay áo đều dùng loại chỉ màu vàng thêu hình đám mây tầng tầng lớp lớp, tay nghề thêu thật xuất chúng, đường may thật sự quá tinh tế hầu như không tìm thấy bất cứ lỗi may nào, phượng hoàng thì thêu càng sống động như thật, giống như từ trên quần áo bay xuống.

Càng khoa trương hơn là cái vương miện, vương miệng được tạo từ vàng nguyên chất, trông như hình tượng một con phượng hoàng, phượng hoàng cất cánh, đôi cánh mở rộng ra ở vị trí đỉnh đầu, trên đó còn đính vô số ngọc ngà trâu báu, hai bên cánh là hai sợi dây bằng vàng treo thẳng xuống, lắc lư nhìn vô cùng đẹp.

Nhưng…

Quá nặng.

Tô Tố đội vương miện lên, vương miện nặng đến nổi đè méo cả cổ của cô.

Trời ơi nổi cái vương miệng này không thì cần bao nhiêu tiền.

Nhưng hiệu quả tương xứng thì quá là kinh ngạc.

Lúc Tô Tố từ trong phòng thay đồ bước ra, Trương Hân và Tiểu Hy bao gồm hai đứa nhóc đều thay xong trang phục đi ra, họ thấy Tô Tố trang điểm như thế, mắt đều sáng lên.

“Woa..mami giống tiên nữ quá à”

Tô Tố thấy mấy người họ thay đồ xong, ai nấy đều cải trang y như cổ trang, Trương Hân và Tiểu Hy đều là một bộ đồ Hán màu hoa đào đỏ, y phục xếp tầng tầng lớp lớp vô cùng đẹp, hai đứa nhóc cũng là một bộ đồ Hán, Tiếu Thất mặc váy hồng cổ trang, trên đầu cột tóc hai trùm, còn Cảnh Thụy cũng mặc một bộ đồ cổ trang kiểu Nho giáo màu hồng, đầu đội một mũ vuông, tay áo to đùng, cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nó, giống y như một công tử nho nhã.

Đôi mắt tròn như trân châu của Tô Tố gần như không dời mắt ra được,

“Đẹp”

“Mami cũng đẹp.” Cảnh Thụy lên tiếng khen, “Rất đẹp tiếc là daddy không đến, không nhìn thấy.”

Tô Tố nhìn vào chính mình trong gương, vô cùng hài lòng bộ đồ này.

Trợ lý gần như đơ cả người ra, một lúc sau mới phản ứng lại, “Cái đó… có chỗ nào không thoải mái không ạ, chúng tôi có thể sửa.”

“Không, như vậy là quá tốt rồi.” Không hổ danh là cực phẩm thiết kế sư, do đã đo đạc trước đó, nên đương nhiên không có sơ xuất nào, Tô Tố đối với bộ trang phục này thực sự là thích không còn gì để chê, quay sang hỏi mọi người, “mọi người thấy cần phải sửa chỗ nào không.”

Trương Hân và Tiểu Hy tỏ ý hài lòng, Cảnh Thụy cũng không phát biểu gì, Tiểu Thất kéo lấy cái đầm, có chút ngại ngùng nói, “Mami, hình như Tiểu Thất dạo này ăn đến mập rồi….”

Bộ đồ này có chút chật.

Cuối cùng cuối cùng, chỉ có đồ Nho giáo của Tiểu Thất sửa một chút.

Mọi người thay lại đồ, trợ lý thấy họ đã đi khỏi chỉ còn bóng dáng đằng sau, cô lén lén chụp một tấm hình sau đó gửi chia sẻ cho bạn bè trong mạng xã hội của mình,

Tô Tố đợi người tiễn Tiểu Hy về trước.

Khi vừa về tới cổng của Biệt Thự, Tô Tố đã thấy một chiếc xe sang trọng đậu trước cửa biệt thự, lúc Tô Tố xuống xe thì kinh ngạc kêu “Í” một tiếng, “Đây là xe của ai, nhà có khách đến sao?”

Sau khi bảo vệ nghe tiếng, nhìn thấy ánh mắt có chút khác lạ của Tô Tố, “Cô Tô, là lão gia và phu nhân về rồi ạ”