Lúc này muốn bao nhiêu nhếch nhác thì Mạc Tầm có bấy nhiêu.
Không nói đến mặt mày sưng húp, nửa thân trên trần như nhộng của anh cũng bị đánh đến xuất hiện như vết thương xanh tím, quần nửa mở, rộng thùng thình ở eo, lúc nào cũng có thể bị tuột xuống. Anh bò trên mặt đất, đầu óc trống rỗng, miệng đầy vị máu tanh.
Tiêu Lăng vẫn chưa hết hận, đỏ mặt xông đến.
Hôm nay anh không dạy dỗ tên súc sinh này anh không tên là Tiêu Lăng.
“Đủ rồi, hắn sẽ chết mất.” Tô Tố đã chỉnh xong quần áo của mình, dùng sức ngăn chặn Tiêu Lăng.
“Nó đối với em như vậy em còn cầu xin cho nó?”
Tiêu Lăng không dám tin.
“Em không phải cầu xin cho hắn, mà là nếu vì loại người cặn bã này mà phải mang danh giết người, thật không đáng”.
Nghe cô nói vậy, lửa giận của Tiêu Lăng biến mất. Anh lạnh lùng cảnh cáo Mạc Tầm “Có vẻ mày không hề để tâm đến lời cảnh cáo trước đây của tao, Mạc Tầm, từ hôm nay trở đi, đừng trách tao không nể tình xưa của trưởng bối”.
Mạc Tầm mím môi, máu tươi lập tức chảy ra, anh “pi” một tiếng nhổ máu ra, ngũ quan càng thêm âm trầm.
“Không cần mày nói, từ hôm nay trở đi, tao,Mạc Tầm sẽ không đội trời chung với mày”
Tiêu Lăng vốn dĩ không quan tâm loại uy hiếp này, ông của anh và ông của Mạc Tầm là chiến hữu, trước đây hai nhà luôn qua lại với nhau, quan hệ cũng không tệ, đặc biệt là ông của anh và ông của Mạc Tầm còn thương lượng đến việc kêu anh đính hôn với em gái Mạc Oanh Oanh của Mạc Tầm, lúc đó anh cảm thấy kết hôn với người phụ nữ nào không quan trọng, nếu ông thích quý nữ nhà họ Mạc, thì anh cũng chấp nhận.
Sau khi gặp Tô Tố anh nghĩ đến việc huỷ hôn, nhưng lúc đó hai trưởng bối chỉ nói miệng với nhau, cũng không hề tổ chức lễ đính hôn hay công bố ra ngoài, nên anh cũng không để chuyện này trong lòng. Nhưng Mạc Oanh Oanh âm thầm tự nhận mình là bạn gái anh, chuyện này anh cũng biết, vốn dĩ anh muốn nói với ông, đem hứa hẹn này huỷ đi. Nhưng bây giờ… chắc là không cần nữa.
Tiêu gia và Mạc gia của hai người họ, lần này thù hận lẫn nhau.
…
Đi ra khỏi phòng, William lập tức hoan nghênh.
“Cái đó, không sao chứ?”
Tiêu Lăng ánh mắt như phi đao nhìn anh, William da đầu tê tê, không nhịn được muốn giải thích cho chính mình, “Tôi hoàn toàn không biết Mạc tiên sinh và Tô tiểu thư quen nhau…”
Với lại lúc nãy là do anh thấy chuyện này không đúng, nên lập tức gọi điện cho Tiêu Lăng, để anh có thể anh hùng cứu mỹ nhân, cũng có thể coi là lấy công chuộc tội rồi.
“Ngày mai anh có thể về nước Anh”
William ngây người, “Vậy Tô tiểu thư…”
“Tôi sẽ kiếm một bác sĩ đáng tin cậy cho cô ấy”
William buồn bã cúi đầu, ngày hội y học bên nước Anh sắp bắt đầu, nếu không có chuyện ngày hôm nay anh cũng sẽ sớm về nước Anh, nhưng tự mình đi về nước và bị đuổi về nước… cách biệt có vẻ lớn.
Nhưng anh cảm nhận được, lần này Tiêu tiên sinh thực sự tức giận, giống như nếu anh không phải học trò của ông, Tiêu tiên sinh sẽ khiến anh biết thế nào là tự làm tự chịu.
“Mami...có sao không?”
Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ thấy Tô Tố lập tức chạy qua.
“Không sao” Tô Tố đã chỉnh lại quần áo rồi, nhìn có chút nhếch nhác nhưng không quá doạ người, cô sờ mặt hai con “Chúng ta về nhà chịu không?”
Tiểu Thất nhìn Tiêu Lăng, cúi đầu không vui.
“Anh đưa mọi người về.” Tiêu Lăng mím môi nhìn khoảng cách lần nữa bị Tô Tố kéo xa, trong tim cười khổ “Anh lái xe qua đây, em bây giờ rất dễ bị người đi đường phát hiện.”
“Được đó được đó, mami để daddy chở chúng ta về đi, xe của daddy rất thoải mái.”
“Tiểu Thất” Cảnh Thuỵ thấp giọng kêu một tiếng.
“Người ta đâu có nói sai, anh hung dữ như vậy làm gì” Tiểu Thất tròng mắt đỏ lên, đưa tay kéo góc áo của Tô Tố, đáng thương nhìn cô “Mami mami, để daddy chở chúng ta về được không?”
Trang điểm của Tô Tố bị lem, mượn nhà vệ sinh của William rửa sạch lớp trang điểm, lớp hoá trang trước khi ra cửa đều mất hết.
Cô cũng lo dẫn theo hai đứa con ra ngoài sẽ bị phát hiện, cũng không muốn mạo hiểm, cộng thêm lời cầu khẩn đáng thương của Tiểu Thất, cuối cùng Tô Tố cũng đồng ý để Tiêu Lăng đưa 3 mẹ con về nhà.
Tiêu Lăng ngồi ghế lái.
Tô Tố và 2 đứa con ngồi ghế sau.
Tiêu Lăng rất trân trọng thời gian ở chung với 3 mẹ con cô, cho nên lái xe cực kì chậm.
Anh bắt đầu kiếm chủ đề để nói “Công ty thông báo với em là 3 ngày sau mở cửa họp báo chưa?”
Nhắc đến công việc Tô Tố mới gật đầu đáp, “Rồi”.
Tiêu Lăng không biết nói gì, có chút mất mác nhìn biểu cảm lạnh lùng của Tô Tố và Cảnh Thuỵ. Anh vốn dĩ là người lạnh lùng, không khí ngưng đọng như vậy anh cũng không biết nói gì thêm, “muốn nghe nhạc không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Tiêu Lăng cười khổ, ngữ khí này … quả thật quá xa cách.
Cũng may trong xe còn có Tiểu Thất, khi thấy không khí bắt đầu ngại ngùng đã bắt đầu nói không ngừng, bây giờ còn tình nguyện quan tâm đến anh, ánh mắt của anh dịu dàng, nói chuyện với Tiểu Thất tự nhiên như trước “Tiểu Thất hai ngày nay có ngoan ngoãn nghe lời mẹ hay không?”
“Có nha có nha, mami không cho Tiểu Thất và anh ra khỏi nhà, Tiêu Thất liền không ra, hai ngày nay Tiểu Thất cũng không đi học, ở nhà đến sắp ngộp chết rồi.”
“Tiểu Thất nhịn thêm một chút, con sẽ lại được ra ngoài chơi nhanh thôi”
Mắt Tiểu Thất sáng lên, vươn lên trên hàng ghế trên, “Thật không thật không? Tiểu Thất sẽ rất nhanh được ra ngoài chơi? Daddy có gạt con không, rõ ràng mami nói mấy ngày nay không được ra khỏi nhà, nói sẽ gặp nguy hiểm”.
“Không gạt con, ở nhà thêm 3 ngày là được” Thực ra lời này anh nói cho Tô Tố nghe, nhưng anh thất vọng phát hiện, ánh mắt Tô Tố không hề ngước lên.
Xe dù chạy chậm đến đâu cũng phải tới nhà.
Tô Tố tiễn 3 mẹ con để trước hẻm “Hay là anh đưa mọi người tới nhà”
Tô Tố vừa muốn từ chối, Tiểu Thất đã vui vẻ đồng ý “Được được, daddy chưa bao giờ đến nhà của mẹ nuôi, ba lên lầu ngồi chơi được không, luôn tiện coi phòng của Tiểu Thất và anh đang ở, cả căn phòng đều do mami và mẹ nuôi trang trí, rất đẹp đó”
Tiêu Lăng không dám lập tức đáp ứng, mà nhìn Tô Tố.
Bây giờ anh cảm thấy trước mặt Tô Tố, anh không thể nào oai phong như trước đây, cảm thấy giống như anh là cháu của cô vậy, nhưng chỉ cần cô tha thứ cho anh, là cháu anh cũng tình nguyện.
Tô Tố né tránh ánh nhìn của Tiêu Lăng, trước mặt con, cô không muốn làm đến quá khó coi, đưa tay nắm tay Tiểu Thất, “Tiểu Thất, daddy còn có chuyện phải làm”
Mặt Tiểu Thất lập tức trùng xuống, đau lòng nhìn Tiêu Lăng.
“Daddy, ba có việc bận phải làm sao?”
“Không có, ba không bận” Tiêu Lăng mở miệng nói, lời vừa nói ra đã cảm thấy Tô Tố ở góc độ con không thấy trừng mắt giận dữ nhìn anh
Tiêu Lăng cười khổ.
Tiểu Thất vui mừng nhảy lên.
“Mami mami, mẹ nghe thấy không, daddy nói là không bận, vậy chúng ta cùng nhau lên lầu nha.”
Vừa nói, tiểu nha đầu không quan tâm Tô Tố đồng ý hay không, một tay nắm lấy Tô Tố, tay còn lại nắm tay Tiêu Lăng vui vẻ chạy về phía trước.