"Ha ha ha, ha ha ha ha, tôi đúng là hạnh phúc. Ký hợp đồng rồi, ký rồi! Người dẫn chương trình chính của đài Mango, ha ha ha, giấc mơ trở thành sự thật, Tô Tố, cậu nhanh đánh đánh tôi, xem tôi có phải đang mở không. "
Đài Mango đó!
Kênh được xếp hạng có số lượt xem hàng đầu của đất nước!
Cô ấy không chút nổi tiếng, cũng không chuyên nghiệp, vậy mà có thể trực tiếp ký hợp đồng làm người dẫn chương trình chính! Chỉ cần cô cố gắng chút, một tương lai tốt đẹp đang chờ cô.
Tô Tố ngồi chéo chân trên giường, vô ngôn nhìn An Tiểu Hy đang mơ mộng
Đây là ngày thứ ba nằm viện.
Sáng nay Tiêu Lăng bất ngờ nhận được điện thoại từ công ty, có một tài liệu rất quan trọng mà anh phải xem xét, anh phải rời đi, vậy là anh không khách khí, gọi trực tiếp gọi điện cho An Tiểu Hy đến bệnh viện chăm cô.
Có quỷ mới biết tại sao anh biết số điện thoại của Tiểu Hy.
"Tô Tố! Tô Tố, cậu nghĩ gì thế?"
An Tiểu Hy xua xua tay. "Nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"
"Uh...... không phải mơ đâu, cậu không phải đã ký hợp đồng rồi sao. Tiểu Hy à, tôi năm ngày không gặp Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất rồi......" Tô Tố cắn chăn, một mặt phẫn nộ: "Hai đứa không có lương tâm này, thậm chí một cuộc cũng không gọi cho tôi! "
Đáng ghét, đáng ghét!
Khi cô đang ngủ vào ban đêm nhớ đến hai đứa nhỏ,vậy mà hai đứa nó rất thảnh nhiên, đến hỏi cũng không hỏi một tiếng.
Tiểu Hy không hơi đâu mà liếc mắt, cô lấy táo từ trên kệ ngồi trên giường gọt, "Chị ah, tốt xấu gì cậu cũng hơn hai mươi tuổi, còn không xấu hổ mà tính toán với hai đứa nhỏ. Tụi nó không gọi cho cậu, cậu không biết gọi cho tụi nó. "
Lần đầu tiên, tôi thấy làm mẹ mà tính toán với con cái như vậy.
Tiểu Hy đưa miếng táo đã cắt cho Tô Tố, chìm trong suy nghĩ "Nhưng hai đứa trẻ này dạo gần đây có chút bất thường."
Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất nhớ mẹ tới đâu không ai biết rõ hơn cô, nhưng mấy ngày nay Tô Tố không về nhà, hai đứa cũng biết Tô Tố trong bệnh viện, vậy mà cũng không lo lắng.
Ồ, thật kỳ lạ.
......
Tại thời điểm này, trong căn hộ của An Tiểu Hy.
Tiểu Thất buồn bã nằm bò trên bàn học, thậm chí môn ăn yêu thích của mình là kem bị chảy khắp tay cũng không phát hiện.
Một bên khác, Tô Cảnh Thuỵ đang nhàn nhã đọc một cuốn sách.
Tất nhiên, cậu không phải đang đọc một câu chuyện cổ tích, mà là đề Olympic của trung học cơ sở. Anh vô tình từ sách nhìn lên thấy cây kem chảy đầy tay Tiểu Thất.
Anh nhíu mày, đặt quyển sách xuống,lấy một chiếc khăn ướt đắp lên trên tay em.
"Lau đi."
"Oh!" Tiểu Thất vừa tỉnh táo lại, bất lực nhìn Tô Cảnh Thuỵ, "Ca ca, em nhớ mẹ, mẹ vẫn còn trong bệnh viện, không biết bệnh tình thế nào, em muốn thăm mẹ. ”
Cô vẫn là lần đầu tiên xa mẹ lâu như vậy.
Nhưng ca ca một mực không để cô đi.
Tiểu Thất uỷ khuất bĩu môi, "Ca ca, tại sao không thể đi thăm mẹ?"
"Tiểu Thất, em có muốn daddy không?"
Tiểu Thất mắt sáng lên, nhấc hai chân nhỏ mập mạp chạy đến bên Tô Cảnh Thuỵ, ôm lấy cánh tay của anh, "Ca ca ca ca, chúng ta có thể gặp Daddy rồi sao?"
"Chưa được."
Tiếu Thất lập tức mất hết tinh thần, bĩu môi liếc nhìn anh, lần nữa nằm bò lại trên bàn.
Tô Cảnh Thuỵ thấy vậy buồn cười.
Đưa tay kéo Tiểu Thất " Chỉ cần em ngoan ngoãn, chúng ta rất nhanh có thể gặp được ba."
"Em nhớ mẹ..."
"Tiểu Thất ngoan, em nhịn một chút, mẹ nuôi không phải nói rồi sao, mẹ khoẻ hơn nhiều rồi, hai ngày nữa sẽ có thể rời khỏi bệnh viện. Những ngày này mẹ đều ở chung với ba, miễn là chúng ta ngoan ngoãn, tình cảm họ tốt rồi, sau này chúng ta sẽ thường xuyên được gặp ba "
"Thật sao?"
"Tất nhiên, anh có bao giờ lừa em chưa?"
"Nhưng...... nhưng em vẫn nhớ mẹ." Tiểu Thất đưa ngón tay ra tình, "Em đã 1 2 3 4 5, 5 ngày không gặp Mami rồi, em nhớ mẹ ah, huhu, anh không nhớ mẹ sao. "
Nhớ, tất nhiên nhớ!
Cậu cũng là lần đầu tiên xa mẹ lâu như vậy.
"Ca ca, em muốn gặp mẹ."
Tô Cảnh Thuỵ do dự, " Thực sự muốn đi?"
Tiểu Thất nghe là biết có hi vọng, lắc lắc cánh tay của anh, "Ca ca chúng ta lén đến bệnh viện được không, chỉ nhìn một chút! Dù sao mẹ nuôi gần đây về nhà muộn, chúng ta về sớm chút chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Tiểu Thất vẫn chưa gặp Daddy phiên bản thực, ca ca không muốn gặp daddy sao?"
Anh tất nhiên là muốn.
Thấy trên báo và trên TV với thấy người thật cách biệt rất lớn.
Tô Cảnh Thuỵ chỉ do dự một chút rồi gật đầu: "Muốn đi cũng được, em phải ngoan ngoãn vâng lời."
"Tiểu Thất nhất định sẽ ngoan ngoãn!"
......
Tô Tố và An Tiểu Hy không biết kế hoạch của hai đứa nhỏ, hai người mở TV trong phòng bệnh trò chuyện.
"Căn phòng này thực sự sang trọng. Mọi thứ đều có sẵn. Không biết còn tưởng là căn hộ ấm áp nào đó, người giàu đúng là mục nát mà!"
Tô Tố cắn quả táo và gật đầu.
Không phải sao, phòng bệnh cần phải trang bị thành vậy không, hại cô khi tỉnh dậy không biết mình đang ở đâu.
"Nhưng mà Tố Tố, cô với ông chủ của bệnh viện của họ có phải quen biết hay không, nếu không sao người ta trực tiếp sắp xếp phòng khám này cho bạn."
Tô Tố ngây người, "Không phải Tiêu Lăng sắp xếp sao?"
Tiểu Hy cũng ngây người, "Tiêu Lăng không nói với cậu sao?"
"Nói gì vậy?"
Tiểu Hy nhất thời hưng phấn lên, khuôn mặt tám chuyện nghĩ lại tình cảnh ngày nhập viện hôm ấy một lần. "Cậu thực sự không biết? Anh ta không chỉ đẹp trai, chủ tịch bệnh viện còn rất tôn kính anh ta, trông chắc chưa đầy ba mươi tuổi, thư thư sinh sinh. ”
Tô Tố nắm lấy chăn.
Cô đã đoán ai rồi!
"Tô Tố, cậu thực sự không biết..."
"Tôi không biết!" Tô Tố ngắt lời cô.
Tiểu Hy bối rối nhìn Tô Tố, khuôn mặt đầy hận thù của Tố Tố, có vẻ không giống cô không biết.
Tô Tố nhận ra mình thất thố, cứng đờ mím môi, khẽ mềm giọng nói.
"Chúng tôi đã quen biết nhau lâu như vậy. Tôi biết ai cậu không biết sao, tôi không biết anh ta, anh ấy vẫn ôm tôi giúp tôi làm thủ tục nhập viện, nhất định không có lòng tốt gì!"
Oh...
Có lí!
Tiểu Hy lại lo lắng "Nhưng đây là bệnh viện. Đây là lãnh thổ của người đàn ông đó. Tôi nghĩ anh rất có quyền lực, nếu thích cậu ra bắt buộc cậu phải làm sao?"
"Yên tâm, Tiêu Lăng cũng ở đây sống vài ngày rồi, hắn ta chắc cũng biết tôi có bạn trai, với lại 2 ngày nay không có động tĩnh gì, chắc sẽ không làm khó dễ đâu."
"Vậy thì tốt."
Tiểu Hy vỗ nhẹ vào ngực mình khuôn mặt sợ hãi. Xã hội này trở nên biến thái quá, nhìn ăn mặc đàng hoàng, ai mà biết được lại là cầm thú!
"Ầm ầm ầm -"
"Tôi đi mở cửa!"
Tiểu Hy nhảy từ mép giường và chạy đến mở cửa.
Ai vậy?
Đạo diễn Phạm Lãi và mấy người trong đoàn phim đã đến thăm cô rồi, Tiêu Lăng thì không bao giờ gõ cửa, lúc này ai có thể đến thăm cô?
Tô Tố vươn cổ nhìn ra ngoài. Khi cô nhìn thấy Mạc Tầm bên ngoài cửa, khuôn mặt cô "loát" một cái lạnh lẽo xuống.