Boss Là Nữ Phụ

Chương 998: Chuyên gia phá án (12)

"Tần Vũ nộp các thứ lên đi.” Hà Tín nháy mắt với Thời Sênh. Dù cô có ô dù đi chăng nữa, thì một số thời điểm cũng nên nghe lời ông ta một chút đúng không?!

Bà cô à, cô đừng có gây chuyện nữa mà!

Thời Sênh do dự một lúc rồi đưa ipad cho Hà Tín, Hà Tín thu hết mọi thứ lại, “Hành động.”

Thời Sênh vốn không cần đi cùng, nhưng không biết Hà Tín nghĩ gì lại gọi cả cô đi theo.

Lúc đến nơi, Thời Sênh kiên quyết không xuống xe, Hà Tín chỉ đành để cô ở lại chờ trong xe.

Thời Sênh chờ mọi người đi hết mới xuống xe đi về một hướng khác, vòng qua góc đường, đến một chỗ hơi giống cửa sau.

Cửa sau của quán KTV này ở trong con hẻm rất tối, Thời Sênh kéo cửa ra nhưng không kéo được, chắc là bị người ta khóa từ bên trong rồi.

Thời gian chờ đợi thật nhàm chán, Thời Sênh cũng không biết đợi bao lâu, đột nhiên có người mở tung cửa sau ra, một bóng người vội vàng xuất hiện.

Gã còn không kịp xác định phương hướng thì một tia sáng lạnh đã lóe lên trước mặt, cảm giác đau đớn ở phần bụng ập tới quá đột ngột, gã bị đạp ngược vào bên trong.

Gã cố giữ vững cơ thể, khẩu trang màu đen che hơn nửa khuôn mặt gã, chỉ lộ ra đôi mắt.

“Tránh ra, nếu không tao giết mày.” Gã cố tình thay đổi giọng nói, nghe hơi kỳ quặc.

“Tao có cản mày đâu.” Thời Sênh vạch một đường kiếm, “Tao với mày cách nhau xa thế này cơ mà.”

Gã côn đồ: “…”

Gã liếc mắt ước lượng khoảng cách giữa mình và cửa, cùng với vị trí mà Thời Sênh đang đứng, trên tay cô không có súng, nếu gã nhanh chân một chút, hẳn là có thể chạy thoát.

“Cảnh sát đây, không được cử động!” Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng quát thánh thót, Vưu Ái từ phía sau đuổi kịp theo, chĩa súng vào gã côn đồ.

Tiếng quát này khiến gã côn đồ hoảng lên, gã chĩa súng bắn thẳng về phía Vưu Ái.

“Pằng pằng!”

Hai tiếng súng liên tiếp, gã côn đồ thừa cơ chạy thẳng về phía cửa, cũng tiện tay bắn một phát về phía Thời Sênh, muốn ép cô tránh ra.

Thời Sênh dùng thiết kiếm chặn viên đạn lại, viên đạn bị thiết kiếm hất văng ra, thậm chí còn không để lại vết tích gì.

Vẻ kinh hoàng trong mắt gã không khác gì vừa nhìn thấy quái vật.

Đây là xã hội khoa học, tự dưng nhìn thấy một cảnh tượng quái dị thế này, làm gì có ai không sợ chết khiếp chứ.

Ngay khi gã còn đang nghi hoặc, thanh kiếm đó lại đột ngột chém về phía gã. Gã côn đồ bị đẩy lùi vào bên trong, vài bước đã tới ngay trước mặt Vưu Ái.

Vưu Ái vừa bị gã côn đồ bắn một phát, lúc này không còn sức phản kháng, bị gã thô lỗ kéo từ dưới đất lên, chĩa thẳng súng vào đầu cô ta.

Lúc này cảnh sát phía sau cũng đuổi đến nơi, tất cả đều chĩa súng về phía gã côn đồ.

“Lùi lại!” Ánh mắt gã hung hãn, “Lùi hết lại! Bỏ súng xuống!”

Hà Tín quát to, “Anh không còn đường nào để chạy nữa đâu, bây giờ tự thú vẫn còn kịp, đừng làm hại người vô tội.”

“Còn không bỏ súng xuống, tao giết con này!” Hiển nhiên gã côn đồ cũng là kẻ lõi đời, hoàn toàn không thèm nghe Hà Tín.

Ngón trỏ của gã đã bắt đầu đè xuống rồi…

“Bỏ súng xuống!” Hà Tín quyết định rất nhanh, chậm rãi buông tay ra, chầm chậm đặt súng xuống đất.

Gã côn đồ lùi lại, liếc mắt nhìn ra phía sau, không thấy cô gái vừa rồi còn đứng bên ngoài đâu nữa.

Cứ như cô ấy căn bản chưa từng xuất hiện vậy.

Nếu giờ gã đi ra thế này, lỡ cô ấy phục kích bên ngoài thì làm sao?

“Người ở bên ngoài đều ra hết đi.”

“Bên ngoài không có người.” Hà Tín căng thẳng nhìn gã côn đồ, chỉ sợ lỡ gã mà run tay một cái lại bắn chết luôn Vưu Ái.

“Chó chết, bên ngoài có một đứa con gái, chúng mày bảo nó đi ra đi!” Không nhìn thấy cô ấy, gã không thể yên tâm được.

Hà Tín không bố trí người ở cửa sau, lúc này nghe gã nói vậy, ông ta cũng chẳng hiểu ra sao, làm gì có cô gái nào?!

“Anh chạy không thoát đâu, dù anh chạy đi rồi, bên ngoài cũng có thiên la địa võng chờ anh.” Vì đau đớn, khuôn mặt Vưu Ái hơi trắng bệch ra, nhưng vẫn rất bình tĩnh, “Nghĩ đến người nhà anh đi, lẽ nào anh thật sự muốn chôn vùi cả đời trong tù sao?”

“Câm miệng!” Gã côn đồ quát to, đe dọa Vưu Ái, “Mày còn dám nói một từ nào nữa, tao đập chết mày.”

“Anh sẽ không làm thế, anh vẫn còn cần tôi làm con tin.”

Gã côn đồ bóp vào vết thương của Vưu Ái, ánh mắt hung hãn như một con rắn độc nhìn cô ta chằm chằm, “Câm miệng! Bảo nó ra đi!”

Hà Tín: “…” Bảo ai đi ra mới được cơ chứ?!

Trong đầu Hà Tín nhanh chóng suy nghĩ, nhớ tới gì đó, ông ta thử hỏi một một câu: “Tần Vũ?”

“Cái gì.”

Thời Sênh bước từ trong bóng tối ra, thiết kiếm quét trên mặt đất phát ra những tiếng lanh lảnh.

Hà Tín: “…” Hóa ra là cô ấy thật à!

Đã bảo không vào cơ mà?!

Sao lại xuất hiện ở đấy chứ?!

“Mày đi qua bên kia, mau lên!” Gã côn đồ chỉ Thời Sênh, bắt cô đi sang bên Hà Tín.

“Mày bảo tao đi thì tao phải đi à? Mày cũng gớm mặt nhỉ?!” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng.

“Mày không đi, tao giết con này!”

“Thế mày giết đi, dù sao người ngồi tù cũng có phải tao đâu.” Thái độ Thời Sênh rất tùy ý.

Cô mong nữ chính chết còn chẳng được.

Một tên diễn viên quần chúng như mày mà giết được nữ chính, bản cô nương nhất định sẽ chuẩn bị cho mày một gian nhà tù xa hoa nhất.

Gã côn đồ: “…” Chắc chắn con bé này không phải cảnh sát.

Đám cảnh sát: “…” Tình yêu thương đồng đội đâu hả?!!!

“A!!!”

Đột nhiên gã côn đồ hét một tiếng thảm thiết, buông lỏng Vưu Ái ra nhưng lại túm chặt cô ta lại chỉ trong một giây.

Trong tình huống khẩn cấp, Vưu Ái thúc khuỷu tay vào mắt gã côn đồ, gã bị đau, đành phải thả Vưu Ái ra.

Vưu Ái lập tức tránh xa gã, chạy về phía mọi người.

Cảnh sát vội lao lên khống chế gã côn đồ. Gã bị ấn xuống đất, quay đầu trừng mắt nhìn Thời Sênh đầy vẻ hung ác, ánh mắt đó như muốn đâm chết Thời Sênh vậy.

Gã bị Thời Sênh làm cho phân tâm nên Vưu Ái mới lợi dụng thời cơ.

Thời Sênh toét miệng cười tươi với gã, bản cô nương thực sự hy vọng mày giết chết được nữ chính đại nhân mà.

Gã côn đồ bị đưa đi, Vưu Ái cũng được đưa tới bệnh viện.

Gã đàn ông vừa bị bắt này không phải tay phó tổng kia. Khi họ đến, tay phó tổng đã chết rồi. Gã này nhìn thấy bọn họ liền bỏ chạy, chẳng phải là có vấn đề hay sao?!

Hà Tín đi tới trước mặt Thời Sênh, “Sao cô lại đứng ở đây?” Rõ ràng cô nói sẽ không xuống xe mà?!

“Tôi mà không ở đây thì gã chạy rồi.” Mô típ kịch bản quen thuộc chẳng phải luôn là thế sao, nếu không chặn cửa sau, chắc chắn uổng công bận rộn suốt một thời gian.

Là một người chơi gạo cội hiểu rõ mô típ kịch bản, nếu chỉ một chi tiết cỏn con này cũng không biết, thì cô còn chơi cái quái gì nữa.

“…” Tuy cô ấy nói rất có lý, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó quái quái. Hà Tín dời mắt xuống, “Cái này của cô là kiếm đồ chơi à?”

Thời Sênh nhấc kiếm lên, chém thẳng vào cánh cửa sau ở trước mặt, cả tấm cửa bị chém làm đôi, một nửa đổ xuống đất, một nửa vẫn gắn nguyên vẹn trên tường.

Hà Tín: “…” Tức là không phải đồ chơi à!

Cô lại dám cầm kiếm thật đi lung tung!!! Đừng tưởng cô là cảnh sát thì cô được tùy tiện mang hung khí!!!

Quan trọng nhất là ông ta hoàn toàn không biết cô ấy cất thanh kiếm này ở đâu.

Dài như thế… nhìn cũng không giống kiếm mềm, làm sao quấn quanh eo được đúng không?

“Đội trưởng Hà…” Ở phía xa có người gọi Hà Tín, ông ta nhìn Thời Sênh một cái, “Về rồi tôi tính sổ với cô, thu quân.”

Thời Sênh xách kiếm đi theo Hà Tín, cô vừa đi được hai bước liền khựng lại.

Cô khẽ nhíu mày, đưa tay sờ lên lồng ngực, lúc này ở đó có chút sợ hãi, có chút khó chịu…

Phượng Từ…

Thời Sênh nhìn về phía con hẻm ở đằng sau, tối đen như mực không biết dẫn đến đâu.

Nhưng phía sau rất yên ắng, hoàn toàn không có động tĩnh gì.