Boss Là Nữ Phụ

Chương 989: Chuyên gia phá án (3)

Lần này đúng là Lê Lan sợ mất hồn mất vía, không đồng ý cũng dễ hiểu thôi.

“Con biết mà, lần này là ngoài ý muốn, sau này con sẽ tự bảo vệ mình cẩn thận, tuyệt đối không xảy ra chuyện thế này nữa.”

“Làm ở đó có ai không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu?” Trong nhà đã có một người rồi, còn bắt bà đưa cả con gái mình vào nữa sao. Lần này nói thế nào Lê Lan cũng không muốn.

Lúc trước nếu bà không mềm lòng thì đã không xảy ra chuyện hôm nay, để cho bảo bối nhà bà phải chịu khổ như vậy.

Bất luận Thời Sênh có nói gì, Lê Lan cũng không đồng ý.

Tần Dật là cục trưởng, nếu ông không đồng ý, thì cô thực sự không có cách nào tiếp tục ở lại đội nữa.

Thời Sênh nhìn hai người không có ý định buông lỏng, lại nói tiếp: “Bố, bố đã từng bảo con, làm việc gì cũng không được bỏ dở giữa chừng mà? Nếu bây giờ con rời khỏi đội, người của đội hình sự trinh sát sẽ nghĩ con thế nào?”

“Tiểu Vũ à, lần này con nghe lời mẹ con đi.” Tần Dật cũng sợ mất vía, cả tháng nay ông cũng không có lấy một giấc ngủ ngon.

Thời Sênh lườm Tần Dật: “...” Bố là đồ sợ vợ!

Tần Dật bó tay: “...” Biết làm sao được, ai bảo ở nhà mình mẹ con là to nhất!

Chuyện này vẫn không ra được kết luận gì, Thời Sênh kiên quyết đòi đi, Lê Lan kiên quyết không đồng ý, Tần Dật bị kẹp ở giữa không biết làm sao đành vội vàng chuồn khỏi nhà.

Thời Sênh ở nhà ra sức làm công tác tư tưởng cho Lê Lan. Cuối cùng Lê Lan bị cô quấn lấy không còn cách nào khác, lại mềm lòng. Nhưng bà yêu cầu Thời Sênh không được chạy ra ngoài làm việc nữa.

Thời Sênh luôn miệng hứa hẹn, đến đội hình sự trinh sát rồi, cô có ra ngoài làm việc hay không, Lê Lan cũng đâu có quản được.

Lê Lan đồng ý, thì bên Tần Dật cũng dễ xử hơn rất nhiều.

Tuy bà chấp nhận, nhưng vẫn yêu cầu Thời Sênh ở nhà dưỡng bệnh thêm một thời gian nữa mới thả cô về đơn vị.



Trước giờ Thời Sênh đều tự lái xe đi làm, xe của cô chắc chắn là cái xe tốt nhất của cục cảnh sát, đến cục trưởng còn không đi xe đắt tiền như thế.

Vì vậy, ngay khi xe vừa vào cổng, người của cục cảnh sát đã biết hôm nay Tần Vũ quay lại rồi.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người trong cục cảnh sát đều cho rằng cô sẽ không quay lại làm nữa. Thế nên bây giờ nhìn thấy xe của cô, mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Thời Sênh đỗ xe xong, vừa định xuống xe thì bên cạnh lại có một chiếc xe khác lướt qua, tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt đã dừng lại, mà thân xe vừa vặn chặn ngay cửa xe của cô.

Lúc trước khi thiết kế chỗ đỗ xe của cục cảnh sát cũng có chút vấn đề, nếu hơi chèn một chút là người cũng lên xe không được, xuống xe không xong, chỉ có thể chờ xe bên cạnh dời đi mới được.

Một người bước từ trong chiếc xe kia xuống, mặc đồ đen, trong tay cầm một túi hồ sơ, đóng cửa xe là lập tức đi luôn.

Thời Sênh quay cửa kính xuống, gọi với theo bóng người kia: “Hoắc Tiêu!”

Hoắc Tiêu quay đầu, mặt không chút cảm xúc nhìn Thời Sênh, tia sáng lạnh trong mắt như có thể đóng băng người đối diện, toàn thân đều tỏa ra cảm giác ‘sinh vật sống đừng lại gần’.

Đối với nhân sự mất tích Thời Sênh này, anh ta không hề muốn quan tâm một chút nào hết.

Anh ta im lặng như hỏi ---- Có chuyện gì?

“Đánh xe dịch ra!” Thời Sênh chỉ vào xe anh ta.

Hoắc Tiêu nhìn chiếc xe theo hướng cô chỉ, sau đó…

Thoải mái quay người đi mất.

Thời Sênh: “…”

Ha! Tên nam chính này trâu nhỉ! Chặn đường người khác cũng có lý à?! Đừng tưởng anh là nam chính thì ngon nhé!

Kiếm của ông đây rồi!!!

Hoắc Tiêu vừa vào đến cửa cục cảnh sát đã nghe thấy loáng thoáng tiếng loang choang ở sau lưng, tiếng kêu vang lên khắp cục.

Anh ta quay đầu nhìn, cô gái vừa yêu cầu anh ta đánh xe ra đang cầm một thanh kiếm sắt, chém loạn lên xe anh ta, kính trước mặt đã bị chém gần nát hết rồi, mảnh thủy tinh vỡ rơi đầy đất.

Sắc mặt Hoắc Tiêu sa sầm xuống, đưa túi tài liệu trong tay cho người bên cạnh, sải bước nhanh về phía đó.

Hoắc Tiêu từ đằng sau túm lại cánh tay đang vung kiếm của Thời Sênh, lạnh lùng nhìn cô, “Cô đang làm trò gì đây?!”

Thời Sênh dùng sức rụt tay lại, giải cứu tay thoát khỏi bàn tay của anh ta, nhưng vì dùng lực mạnh quá, kiếm sắt lại chém vào đầu xe, lưỡi kiếm sắc bén tạo thành một vết cắt lớn.

Một cái xe đang chạy ngon lành, lúc này đã biến thành phế phẩm.

Thời Sênh lau cổ tay đầy vẻ ghét bỏ, mặt huênh hoang nói, “Tôi đang làm gì, lẽ nào cố vấn Hoắc không nhìn thấy sao? Đập xe ấy mà!”

Đập xe mà cũng có thể đập một cách quái gở thế này, ngang nhiên thế này thì đúng là lần đầu tiên Hoắc Tiêu nhìn thấy.

“Cô có biết xe của tôi bao nhiêu tiền không?” Hoắc Tiêu hơi nheo mắt.

Thời Sênh trề môi xuống: “Bao nhiêu tiền?”

“Với tiền lương của một cảnh sát nhỏ như cô, thì cả đời cũng không mua được.”

Xe của Hoắc Tiêu thoạt nhìn không bắt mắt, trên thực tế là một chiếc xe khá đắt tiền, giá trị khoảng ba trăm vạn.

Anh ta là cố vấn đội hình sự trinh sát, cũng không phải viên chức chính thức, đi xe này cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Với tiền lương của một cảnh sát, thực sự là cả đời cũng không mua được.

Thời Sênh cười xấu xa, “Tôi cũng có định đền anh đâu, cố vấn Hoắc nghĩ nhiều quá.”

Hoắc Tiêu: “…” Giở trò lưu manh cả trong cục cảnh sát à, ai cho cô lá gan to thế?!

Thời Sênh lại tiếp tục cầm kiếm sắt chém xuống ngay trước mặt Hoắc Tiêu, ngông nghênh nói, “Xe của tôi kia kìa. Tôi không đền tiền đâu, anh thích phá cứ phá!”

Thời Sênh ngang nhiên đi vào trong cục cảnh sát. Đám người đang túm tụm ở cửa xem đều dạt ra nhường đường cho cô, nhìn theo cho đến khi bóng cô biến mất khỏi đại sảnh.

Hoắc Tiêu nhìn cái xe đã không còn rõ hình dạng của mình, lại nhìn chiếc xe bên cạnh. Giá trị của chiếc xe kia… còn cao hơn xe của anh ta rất nhiều…

Hoắc Tiêu luôn không mấy quan tâm đến nữ giới trong cục cảnh sát. Anh ta chỉ quan tâm đến duy nhất nữ chính Vưu Ái.

“Cô gái đó là ai?” Hoắc Tiêu lạnh giọng hỏi người đứng xem bên cạnh.

“Hả?! À, đó là Tần Vũ… anh Hoắc này, đó là người của đội hình sự trinh sát nhà anh mà…” Sao mặt anh lại đầy vẻ ‘tôi không quen người này’ thế?

Anh thật sự đang làm ở đội hình sự trinh sát sao?

Hình như tôi gặp phải anh Hoắc giả rồi.

“Anh Hoắc.” Một cô gái đột nhiên ló ra từ bên cạnh, mặc cảnh phục, mặt mũi xinh xắn, nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm, chỉ giống học sinh mười chín đôi mươi, nhưng nét mặt cô ta rất nghiêm túc, “Tối qua tôi đã xem video giám sát, phát hiện thấy vài điểm khả nghi, anh có thời gian không? Tôi muốn nói với anh.”

Nói xong, cô gái kia mới chú ý đến chiếc xe bị đập nát bên cạnh Hoắc Tiêu, vẻ mặt nghiêm túc của cô ta chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, “Anh Hoắc, xe của anh?”

Ai lợi hại thế, lại dám phá xe của sát thần mặt lạnh ngay trong cục cảnh sát thế này.

Hoắc Tiêu vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, vừa nhấc chân đi vào bên trong, “Vào phòng làm việc nói.”



Đội hình sự trinh sát chiếm một khu rất lớn trong cục, đã hơn một tháng Thời Sênh không đi làm, nên vị trí của cô đã biến thành nơi chất đống tài liệu lên rồi.

Dưới các ánh mắt khác nhau của mọi người, Thời Sênh thản nhiên đi về phía vị trí của mình, đưa tay gạt hết đống tài liệu kia xuống đất.

Một loạt những tiếng loạt xoạt rào rào vang lên. Khoảnh khắc đó, mọi âm thanh trong đội hình sự trinh sát dường như đều chết lặng cả.

Cô chỉ xin nghỉ chứ đâu phải từ chức mà những người này đã biến vị trí của cô thành chỗ để tài liệu rồi, phòng chuyên lưu trữ tài liệu chỉ để bày thôi sao?!

Mọi người: “…” Sao tính tình của Tần Vũ lại khó chịu hơn nữa rồi?

“Tần Vũ, cô làm gì thế!” Có người từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy hành vi của Thời Sênh, lập tức quát to một tiếng, phá vỡ bầu không khí kỳ quái ở đây.

Thời Sênh kéo ghế ra, đặt mông ngồi phịch xuống, thản nhiên nói: “Dọn dẹp khu vực làm việc, có vấn đề gì không?!”