Boss Là Nữ Phụ

Chương 947: Theo đuổi thừa tướng đại nhân (1)

Tất cả mọi người đều biết Trưởng công chúa có mưu đồ bất chính với Thừa tướng.

*

Keng...

Tiếng binh khí giao nhau như khúc giao hưởng, trong không gian ngập tràn sát khí.

Thời Sênh bị lắc lư đến tỉnh lại, cô đang ở một khoang chứa rất nhỏ hẹp. Thời Sênh nhanh chóng quét mắt nhìn lên người và xung quanh.

Trang phục cổ đại, xe ngựa…

Đây là không gian cổ đại.

Xe ngựa đang phi như điên, dường như mặt đất rất gồ ghề, cô gần như không thể giữ yên cơ thể được.

“Crack...”

Đáy xe ngựa phát ra một tiếng vang giòn, Thời Sênh lập tức cảm thấy mình đang lao xuống dưới, rèm xe bị hút ra ngoài cửa sổ, lộ ra cảnh sắc bên ngoài, đá vụn trong không trung không ngừng bay lên trên.

Gió lạnh từ bên ngoài thổi ập vào, như dao cắt vào mặt.

Thời Sênh: “...”

Chọn thời gian kiểu này là quá lắm rồi đấy, vừa tới đã rơi xuống vực.

Có phải còn có thể gặp lão gia gia không? Nhận được kế thừa thần bí? Trở về tập kích đánh mặt?

Xì, đây là đãi ngộ của nữ chính, bia đỡ đạn như cô đâu thể có loại đãi ngộ này.

Thời Sênh đá cửa xe ngựa ra, nhảy thẳng xuống, thiết kiếm đón cô từ phía dưới. Xe ngựa rơi trên đống mỏm đá phía dưới, tan nát từng mảnh.

Nếu vừa nãy cô ngã xuống như vậy, không chết cũng phải nát mặt, nghĩ tới đã thấy đáng sợ.

Thời Sênh rơi xuống đất, sau lưng đau như bị đâm. Cô đưa tay sờ sờ lưng, toàn là máu. Có lẽ là trước khi cô tới đây đã bị thương.

Thời Sênh sợ mình mất máu quá nhiều thì toi, nhanh chóng tìm chỗ cầm máu cho mình. Vết thương ở phía sau lưng rất khó băng bó, cô làm cả nửa ngày mới xong.

Thời Sênh lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, “Tiếp nhận kịch bản.”

Đây là một quyển truyện tổng tài phiên bản cổ đại: Vương Gia bá đạo yêu tôi.

Nguyên chủ là Đoan Mộc Ninh, Trưởng công chúa nước Tấn, nhận được muôn vạn sủng ái trên người.

Mẫu hậu của nàng là Hoàng hậu đã qua đời. Khi còn trẻ, Hoàng hậu là người được Hoàng thượng sủng ái nhất. Hoàng hậu qua đời sớm nên trong lòng Hoàng thượng, Hoàng hậu vẫn là người được yêu thương nhất. Đương nhiên Hoàng thượng cũng vì lẽ ấy mà cưng chiều đứa con duy nhất của Hoàng hậu hết mực.

Nguyên chủ có xuất thân tốt, thân phận cao quý, lại được sủng ái, tính cách hơi bướng bỉnh, người trong Hoàng thành đều biết không thể đắc tội với nàng, cho nên đều tôn nàng lên cao vời vợi.

Tới tuổi gả chồng, nguyên chủ hoàn toàn không để ý tới những thanh niên anh tuấn vây bên cạnh, tung hô nàng ta, Hoàng thượng cũng để mặc nàng.

Cho đến khi Lâm Quận Vương Đoan Mộc Khởi hồi kinh, nguyên chủ vừa nhìn đã thích vị Lâm Quận Vương này.

Đoan Mộc Khởi là con riêng của muội muội đương kim Hoàng thượng. Phụ thân hắn ở rể Phủ Công chúa, cho nên Đoan Mộc Khởi đổi họ Đoan Mộc. Chuyện này đặt ở thời điểm đó có thể coi là một loại vinh dự.

Đoan Mộc là quốc tính, ngoài Hoàng thân quốc thích, người thường đều không thể dùng.

Nguyên chủ thích Đoan Mộc Khởi cũng không có gì, suy cho cùng không có quan hệ huyết thống.

Bất hạnh là vị này là nam chính đại nhân.

Nam chính đại nhân đương nhiên là để dành cho nữ chính đại nhân, bia đỡ đạn ngươi lại dám nhòm ngó nam chính, đây không phải tìm ngược đãi sao?

Nữ chính Nhan Cẩm Tú có hôn ước đã định từ nhỏ với Đoan Mộc Khởi. Đoan Mộc Khởi hồi kinh chính là để giải trừ cuộc hôn nhân này.

Nhưng Đoan Mộc Khởi gặp nữ chính, phát hiện vị hôn thê này khác với những gì mình nghĩ. Đoan Mộc Khởi dần dần thích nữ chính.

Khi tình cảm của nam chính nữ chính dần nồng đượm, bia đỡ đạn nguyên chủ này đương nhiên phải nhảy ra để thêm mắm thêm muối cho họ, vốn muốn để nam chính lau mắt đứng nhìn mình, kết quả mỗi lần đều khiến nữ chính được lợi.

Cuối cùng Hoàng thượng yêu thương nàng ta cũng đều thất vọng với nàng ta, gả nàng ta tới đất nước xa xôi.

Sau khi nguyên chủ gả đi không bao lâu thì u buồn mà chết.

Di nguyện của nguyên chủ có chút kỳ dị, nàng ta lại muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên thế giới này...

Đây là muốn chinh phục thế giới sao?

Nguyện vọng này được đấy, rất vĩ đại!

Còn có một nguyện vọng là diệt quốc gia nàng ta bị gả tới đó.

Nguyên chủ sống ở đó rất khổ sở, có thể nói là bị ngược đãi, có nguyện vọng như vậy cũng bình thường.

Đối với nguyên chủ mà nói, thời điểm này cô tới, là bước ngoặt đối với nữ chính.

Tết cầu phúc là truyền thống của nước Tấn. Mỗi năm vào thời điểm này, Hoàng thượng sẽ để các Hoàng tử công chúa tới Thượng Thanh Tự cầu phúc cho đất nước.

Ban đầu chỉ có người trong Hoàng thất có thể tới. Sau này con cái của một vài đại thần sau khi được điểm danh, cũng có thể đi theo tới.

Con cái của vị đại thần nào có may mắn được đặt chân vào Thượng Thanh Tự là một việc rất vinh dự ở trong triều. Cho nên mỗi năm vì một danh hiệu như vậy rất nhiều người đều giành giật nhau.

Nguyên chủ chưa gả đi, lại làm Trưởng công chúa, phía nữ tử, mỗi năm đều là nàng dẫn đầu.

Ai ngờ năm nay Nhan Cẩm Tú cũng đi theo. Việc này là do Hoàng thượng đích thân hạ chỉ, nguyên chủ phản đối cũng không làm gì được.

Khi đi không xảy ra chuyện gì, nhưng khi về gặp phải thích khách.

Nhìn bề ngoài thì tưởng thích khách vì nhắm vào nguyên chủ Trưởng công chúa mà tới, kỳ thực là nhắm vào nữ chính. Đúng thời khắc quan trọng, nữ chính nói đổi y phục với nguyên chủ, bảo nguyên chủ đi trước.

Nguyên chủ cho rằng nữ chính là vì bảo vệ mình, còn nhất thời cảm động, cảm thấy con người nàng ta cũng không xấu như nàng tưởng.

Nhưng hai người đổi y phục xong, thích khách vẫn đuổi theo nàng không buông, ép xe ngựa nàng đang ngồi tới dưới vách núi.

Khi nguyên chủ được người ta tìm thấy đã là ba ngày sau, dung mạo bị huỷ. Dù cuối cùng không có trở ngại gì lớn, nhưng nguyên chủ cũng vì vậy mà mắc bệnh trong người, thân thể suy yếu, luôn phải uống thuốc trường kỳ.

Nữ chính lại nhờ việc lần này, mang danh không màng nguy hiểm tìm được Trưởng công chúa, nhận được ban thưởng của Hoàng thượng.

Nhưng lúc cuối cùng nguyên chủ nghe thấy thích khách truy sát mình nói, chúng căn bản không phải nhắm vào mình.

Nhan Cẩm Tú lại đột nhiên đổi y phục với mình, lúc này theo nguyên chủ thấy, cô ta là cố ý làm vậy.

Vì việc này nguyên chủ bắt đầu cãi lại Hoàng thượng, tạo nền móng cho việc sau này nguyên chủ bị gả đi xa.

Thời Sênh hiểu rõ kịch bản, lại ngẩng đầu nhìn vách núi.

Nàng là đợi người tới cứu? Hay là tự lực cánh sinh trở về đây?

Thời Sênh chống eo nghĩ ngợi, hay là đợi người tới cứu đi, thân làm công chúa, phải có giá của công chúa, sao có thể tự mình leo về chứ.

Thời Sênh lấy ra mấy thứ đồ hữu dụng từ trong xe ngựa vỡ nát, tìm được một nơi có thể nghỉ ngơi.

Ngày mai cô phải đổi chỗ, tránh để nữ chính tìm được, để nàng ta hoàn thành thành tựu.

Nhiệt độ buổi tối dưới đáy núi rõ ràng thấp hơn rất nhiều, may mà cô kéo chăn gấm của xe ngựa ra, bỏ ở phía trước.

Ngày hôm sau Thời Sênh đi theo hướng một con suối nhỏ dưới vách núi.

Đều là đường hoang không ai đi qua, Thời Sênh đi đi dừng dừng, sau lưng cứ đau rát, có lẽ vết thương nứt ra rồi.

Thời Sênh chống vào vách đá bên cạnh nghỉ ngơi giây lát, phía trước đột nhiên có âm thanh truyền tới.

“Tiểu thư, vì sao chúng ta phải đi tìm Trưởng công chúa? Không phải có Ngự Lâm Quân sao?”

“Ai nói ta tới tìm nàng ta.” Giọng nói này lạnh tanh, mang theo hàm ý khác, không giống Nhan Cẩm Tú trong ký ức của nguyên chủ.

Tình cờ gặp nữ chính đại nhân?

Ta và nữ chính có hẹn!

Thời Sênh cẩn thận di chuyển vào giữa hai vách núi, để vách núi chắn người của mình.

“A? Không phải tới tìm Trưởng công chúa, vậy tiếp theo chúng ta làm gì? Ở đây hoang vu hẻo lánh, lỡ gặp phải dã thú thì làm sao?”

“Có ta ở đây, ngươi sợ gì.”

“Nhưng tiểu thư...”

“Được rồi, ngươi lôi thôi như vậy, lần sau ta không đưa ngươi tới nữa.” Nhan Cẩm Tú cắt ngang nàng ta.

Giọng nói kia không dám phản bác, tiếng bước chân đi qua phía trước vách núi, dần dần đi xa.