Boss Là Nữ Phụ

Chương 939: Ma vương vạn tuế (31)

Thời Sênh không nói, hơn nữa Lý Hạ cũng rất sợ cô nên không dám mạnh mẽ ép hỏi, thu thập thi thể hai người kia lại rồi tự hỏi mình xem nên làm gì tiếp theo.

Lúc tới đây, bọn họ không ngờ sẽ gặp phải chuyện thế này, chỉ nghĩ là một nhiệm vụ đón người bình thường nên chỉ có ba người đi.

Hơn nữa họ Khúc cũng là gia tộc lâu đời, phát sinh biến hóa như thế này thật sự nằm ngoài dự kiến của cả nhóm.

Ánh mắt Lý Hạ hơi lướt qua Thời Sênh nhàn nhã đứng bên cạnh, rốt cuộc gan cô gái này to tới mức nào? Đến lúc này rồi mà vẫn chẳng hề tỏ ra lo lắng…

Lý Hạ hít sâu một hơi, ông ta không muốn ở cùng với kẻ thần kinh này, cho nên nhân lúc Thời Sênh không để ý, ông ta một mình rời đi. Còn về phần hai thi thể kia, chỉ có thể chờ ông ta ra ngoài rồi dẫn người quay lại mang xác về.

Lý Hạ trở về theo đường cũ, nhưng dù có đi thế nào thì ông ta cũng sẽ vòng về chỗ ban đầu.

“Phù phù…” Lý Hạ chống đầu gối thở, gặp phải quỷ dựng tường rồi sao? Nhưng dụng cụ đo lường của ông ta không kiểm tra ra sự bất thường nào, thứ này thực là cmn cổ quái.

Lý Hạ không tin tà ma, lại đi thêm hai vòng, kết quả vẫn vòng về như cũ.



Thời Sênh tới tìm con mèo kia, cho nên cô cũng chẳng quan tâm tới việc không thấy dân thôn đâu cả, chầm chậm đi về phía từ đường.

Từ đường vẫn không có biến hóa gì, bảng hiệu vẫn nằm phơi sương phơi nắng, vừa cũ kỹ lại có vài đường rạn nứt, hình như có hơi biến dạng một chút.

Cửa từ đường bị khóa, cánh cửa gỗ để lộ ra một khe hở, từ ngoài có thể mơ hồ thấy được cảnh ở bên trong.

Thời Sênh rút kiếm chặt đứt khóa, chiếc khóa rơi xuống mặt đất, cửa bị cô đá bay, rơi vào trong sân, bị chia năm xẻ bảy.

Trên mặt sân mọc đầy rêu xanh, trong không khí đầy mùi ẩm mốc như là rất nhiều năm chưa từng có người đặt chân tới đây.

Dựng từ đường thì ít nhất vài ngày sẽ phải có người quét tước, thay mới đồ thờ cúng, lấy hành động này để chứng minh cho lòng tôn kính trưởng bối đã phù hộ cho đời sau.

Nhưng từ đường ở đây lại bỏ hoang thành cái dạng này, vừa nhìn đã biết là có điểm quỷ dị.

“Cô Quý.”

Một thanh âm đột ngột vang lên đánh gãy bước chân chuẩn bị tiến lên phía trước của Thời Sênh.

Không biết Lý Hạ từ đâu chạy tới, cả người toàn bùn là bùn, bẩn tới mức Thời Sênh suýt không nhận ra.

“Cô Quý, cô biết chỗ này không ra được đúng không?” Lý Hạ lảo đảo tới gần, nghiến răng nghiến lợi hỏi Thời Sênh.

Thời Sênh khoanh tay trước ngực, “Tôi có thể ra ngoài, ông không ra được thì làm sao mà tôi biết được.”

Lý Hạ: “…” Cô đang khoe là cô có thể ra ngoài đấy à?

Chắc chắn là cô ta đang khoe mẽ.

Lý Hạ không nói gì, giờ thì có thể nói với kẻ tâm thần này cái gì chứ? Đánh cũng không đánh được, mắng cũng mắng không xong, tốt nhất cứ im lặng đi theo cô ta… Nói không chừng còn có thể ra ngoài.

Tuy rằng Lý Hạ cảm thấy suy nghĩ này có hơi hoang đường, nhưng ông ta đã thử hét tất cả các biện pháp mình biết, còn biến mình thành cái bộ dáng này mà cũng chưa thể rời khỏi cái thôn chết tiệt này.

Điện thoại không gọi được, không có người, hai đồng đội chết không rõ nguyên nhân, lúc này ông ta chỉ có thể đem hy vọng đặt hết lên người kẻ thần kinh không vội vàng, không hoảng hốt này thôi.

Lúc này sắc trời đã tối dần, Hoàng hôn bao phủ thôn trang, vẻ âm trầm từ bốn phương tám phương bắt đầu đổ về đây.

Thời Sênh mặt không đổi sắc tiến vào từ đường. Chính giữa từ đường có mấy cái bài vị, bụi bám đầy, đã không nhìn rõ tên ở bên trên, những bài vị này hẳn là của liệt tổ liệt tông họ Khúc.

“Người của họ Khúc ít thế này thôi sao.” Thời Sênh xoa xoa cằm nói đầy vẻ cảm thán.

“Họ Khúc là gia tộc khổng lồ, những bài vị này đều là của tiền bối có danh vọng của họ. Người họ Khúc bình thường căn bản không thể nhập từ đường.” Lý Hạ đứng bên ngoài từ đường, ỷ vào những tin tức mà mình biết nói một câu khinh thường.

Lý Hạ nói xong liền cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình. Ông ta quay sang nhìn theo bản năng nhưng chẳng thấy gì ngoài một cái bóng đen sì.

Vậy mà tầm mắt lạnh lẽo kia như là có thực, có thể đâm thẳng vào trái tim ông ta.

Ma Vương này…

“Quy Nguyệt…”

Quy Nguyệt thu lại tầm mắt, bay tới bên cạnh Thời Sênh.

“Em đói rồi.”

Phì…

Lý Hạ còn tưởng cô định nói gì, kết quả lại phun ra một câu này.

Lúc nào rồi mà còn nghĩ đến ăn, bệnh tâm thần cũng quá nặng rồi.

Nhìn một con ma nấu ăn, Lý Hạ ngẩn cả ra, giờ ngay cả ma cũng lành nghề thế này à?

Bởi vì không có nhiều nguyên liệu nấu ăn nên Quy Nguyệt chỉ làm mấy món đơn giản, đương nhiên là chỉ cho một người ăn, Lý Hạ hoàn toàn không có phần.

Lý Hạ ngửi thấy mùi thơm, cái bụng cũng sôi sùng sục. Lúc tới đây, bọn họ đều nghĩ sẽ nhanh chóng trở về nên cũng chỉ mang theo bánh quy mà thôi.

Cho nên, Lý Hạ đành cắn bánh quy nhìn Thời Sênh ăn cơm.



Thời Sênh ăn xong cũng không làm gì, ngồi nghỉ ở một chỗ sạch sẽ mà Quy Nguyệt đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Ban ngày tiêu hao nhiều thể lực nên Lý Hạ cũng ngủ gục từ lúc nào không biết. Đến khi bị một tiếng nổ đánh thức, mở mắt ra đã thấy mình ở trong biển lửa.

Ông ta nhảy dựng lên, lao ra ngoài, Thời Sênh đứng bên ngoài quảng trường, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ông ta.

Cô gái rắn rết này lại không gọi ông ta được một câu.

Lý Hạ nhìn về phía lửa lớn đang cháy bừng bừng. Cô gái này đã thừa dịp lúc ông ta ngủ mà làm gì vậy?

Thời Sênh rất oan uổng, cô chẳng làm gì cả, lửa này tự nhiên bùng lên, chẳng có một xu liên quan nào tới cô cả.

“Quý Lưu Huỳnh…”

Giọng đàn ông khàn khàn từ xa truyền tới. Nơi lửa cháy phía xa có một đoàn khí đen cuộn lên, không ngừng bay lên cao.

“Vì sao cô phải xen vào việc của người khác?” Giọng hắn tràn ngập tức giận.

Thời Sênh ngửa đầu nhìn trời, thản nhiên nói: “Làm nhiệm vụ.”

Nếu không phải làm nhiệm vụ, ai thèm để ý tới ngươi làm gì?

Bản cô nương đây bận rộn lắm biết không hả?

“Nhiệm vụ gì?”

“Giết ngươi.”

Khí đen mạnh mẽ tràn xuống dưới, hội tụ thành thân thể một con mèo, dừng trước mặt Thời Sênh, há miệng lộ ra răng nanh sắc bén, “Quý Lưu Huỳnh, đây là địa bàn của ta, cô nghĩ rằng ta có thể để yên cho cô xâm lược địa bàn của mình sao?”

“Vậy cũng chưa biết được, thắng bại chỉ 50% mà.”

“Cuồng vọng.”

“Không phục sao? Đến đi, giết chết ta đi!” Thời Sênh khiêu khích.

Cuồng vọng thì sao? Con người không cuồng vọng thì uổng phí tuổi trẻ.

“Hừ, phép khích tướng đối với ta vô dụng.” Con mèo đen hừ lạnh.

“A, chỉ số thông minh cũng tăng rồi à?”

Lông trên người con mèo dựng đứng lên, “Quý Lưu Huỳnh, cái chết của cô sẽ không xa nữa đâu, cứ chờ đấy cho ta.”

“Tại sao phải chờ?” Thời gian của ông quý giá như thế, ngươi bảo ông chờ là ông phải chờ à? Mặt mũi của ngươi có là kim cương cũng không được, “Sớm hay muộn đều phải tử chiến, chọn ngày không bằng đúng ngày, hiện tại luôn đi, lên!”

Đánh chết là kết thúc nhiệm vụ rồi.

Con mèo đen, “…” Hiện giờ ai muốn đánh với cô chứ, nó còn chưa bố trí xong.

Con mèo cảm thấy cô gái đối diện thật sự định xông lên nên nó lập tức lui.

Núi xanh còn không lo thiếu củi đốt, chờ nó bố trí thỏa đáng hết thảy, nhất định sẽ tra tấn người phụ nữ này, để cô ta biết sự lợi hại của mình.

Con mèo này vốn không có bản thể, rút lui rất tiện, làm người ta muốn bắt cũng không bắt được.

Đáng tiếc, nó quên mất thủ đoạn của Thời Sênh.

Thân hình vốn đã biến mất của con mèo ấy lại bị bắn ra.