Boss Là Nữ Phụ

Chương 930: Ma vương vạn tuế (22)

Quy Nguyệt đỡ Thời Sênh lui lại mấy bước, hắn che mắt Thời Sênh, dùng thân thể ngăn trở thi thể trên mặt đất.

Thời Sênh ghê tởm không phải là thi thể mà là máu trên tay mình.

Quy Nguyệt nhanh chóng đưa Thời Sênh rời khỏi hiện trường, đi tới vườn hoa sau bệnh viện.

Quy Nguyệt đặt Thời Sênh lên ghế, quỳ một gối, bướng bỉnh lau tay cho Thời Sênh, dùng khăn sạch lau hết vết máu trên tay cô.

Sau đó lại dùng nước rửa tới mấy lần, sau đó hắn nắm tay Thời Sênh, ngửa đầu, nói một cách nịnh nọt: “Sạch rồi.”

“Ừ…” Thời Sênh cọ cọ mũi, “Hắt xì…”

Thời Sênh hắt hơi vài cái liên tục, chóp mũi ửng đỏ, vừa ngứa vừa khó chịu.

Quy Nguyệt bừng tỉnh, buông tay Thời Sênh ra, “Tôi… Không phải tôi lại làm em khó chịu đấy chứ?”

Vừa rồi hắn quá vui nên quên mất bản thân mình sẽ tạo thành hậu quả gì cho cô.

Thời Sênh xoa xoa mũi: “Không sao.”

“Thật không?”

Thời Sênh tức giận trừng mắt lại: “Giả đấy.”

Còn không bằng bóp chết hắn rồi gặp lại ở thế giới sau cho xong.

Quy Nguyệt không dám nói lời nào, sợ Thời Sênh lại đuổi hắn đi.



Người nhảy lầu là một cô gái, khoảng chừng 18 tuổi, nghe nói là tới bệnh viện phá thai, trước khi phá thai 10 phút thì chạy đi đâu không rõ.

Chờ phát hiện ra cô ấy thì đã nằm trên nền tuyết lạnh như băng rồi.

Cha mẹ của cô gái ấy cũng không biết con mình tới bệnh viện, nhận được điện thoại của cảnh sát mới biết con mình tuổi còn nhỏ mà đã mang thai.

Nhưng lúc này người đã chết, có truy cứu chuyện đó cũng chẳng được gì.

Mọi người bên cạnh cô gái đều không biết cô ấy mang thai, bệnh viện thì nói cô ấy tới đây một mình, tuy rằng tinh thần không tốt lắm nhưng cũng không tiêu cực tới mức muốn nhảy lầu tự tử.

Ai biết chỉ mới hơn mười phút mà một người đang sống sờ sờ đã chết đi rồi.

Người nhà của cô gái làm ầm lên ở bệnh viện, bắt bệnh viện phải cho một lời giải thích thỏa đáng. Lần trước bệnh viện đã truyền ra chuyện tương tự như thế nên truyền thông rất chú ý, cảm thấy bệnh viện này có gì đó mờ ám nên cả ngày bao vây ở ngoài cổng.

Nếu không tại sao một người đang sống rất tốt lại đi nhảy lầu?

Bệnh viện khổ mà không thể giải thích, bọn họ chẳng làm gì cả, có quỷ mới biết vì sao những người này lại tới bệnh viện nhảy lầu.

Mà Thời Sênh đã sớm rời khỏi cái bệnh viện đầy thị phi đó, Quy Nguyệt đưa cô tới một căn biệt thự.

Biệt thự hơi cũ, rất nhiều đồ đạc, toàn là những đồ lâu năm, nhưng tất cả đều sạch sẽ, như thường xuyên có người tới quét tước vậy.

Quy Nguyệt đẩy cửa biệt thự ra, tuyên bố hào hùng, “Sau này đây sẽ là nhà của chúng ta, chỉ có tôi và em.”

Thời Sênh cứ cảm thấy câu nói này có có ý tứ nào khác nữa, nhưng dù thế nào cũng không có vấn đề gì hết.

“Tôi mang em đi xem phòng.” Quy Nguyệt hạ mũ xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, “Em sẽ thích.”

Thời Sênh nghi ngờ nhìn Quy Nguyệt mấy lần.

Quy Nguyệt đưa Thời Sênh lên lầu. Trên lầu hai có mấy phòng, Quy Nguyệt đưa Thời Sênh tới căn phòng cuối cùng.

Phòng rất lớn, nội thất cực kỳ hiện đại.

Nhưng mà…

Sao nhìn đám nội thất này quen mắt thế?

Thời Sênh nhớ tới những nội thất đột nhiên biến mất ở căn hộ cách vách căn hộ mà mình từng mua.

Thấy hình như cũng không khác lắm.

“Thích không?”

“Ha ha!” Thích ông nội anh đấy! Những thứ này đều là chuyển tới từ nhà người ta.

Quy Nguyệt gãi gãi đầu: “Không vui à?”

“Chúng ta đổi sang phòng khác.” Quy Nguyệt rời khỏi phòng đó, đi tới một căn phòng khác, phong cách bên trong hoàn toàn khác biệt.

“Không thích? Còn có…”

Xem hết các phòng xong, Thời Sênh im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Anh ăn trộm của bao nhiêu nhà?”

“Tôi không trộm.” Quy Nguyệt lắc đầu, “Tôi mua.”

“Anh là một con ma, lấy đâu ra tiền?” Dùng tiền âm phủ mua chắc?

“Tôi dùng tiền của em mà.”

“Anh nói cái gì?” Hình như cô đã nghe thấy cái gì không đúng lắm, nghe thấy Quy Nguyệt nói hắn dùng tiền của cô mua.

Quy Nguyệt trả lời rất đương nhiên, “Tôi dùng tiền của em để mua.”

“Anh lấy tiền trong thẻ của tôi?” Câu này được Thời Sênh rít qua kẽ răng.

Quy Nguyệt gãi đầu, hỏi lại một cách vô tội, “Đồ của em không phải là của tôi sao?”

Mẹ!

Ai cho anh giả ngây thơ?

Thời Sênh dùng cái thân xác bệnh tật này của mình đánh Quy Nguyệt một trận.

Loại người này quả nhiên đáng đánh!

Dám lấy trộm tiền gửi ngân hàng của cô, còn không nói cho cô biết! Làm hại cô suýt chút nữa bị giữ lại ở bệnh viện.

Cô vẫn tưởng là cái tên não tàn Mộ Bạch kia làm. Ai ngờ hóa ra là hành động của con hàng ngu xuẩn này.

Cái này gọi là ngàn phòng vạn phòng nhưng lại không thể phòng cướp từ trong nhà.

“Trước đó tôi gặp khó khăn trong việc thuê phòng có phải do anh giở trò quỷ không?” Thời Sênh túm lấy áo Quy Nguyệt, âm trầm hỏi hắn.

“Tôi muốn em ở với tôi thì có gì sai ư?” Quy Nguyệt ngửa đầu, biểu tình còn rất kiêu căng.

Có gì sai ư? Muốn cùng ở với ông đây nên anh làm cho ông không có nhà để về? Ai dạy cho anh cái trò công lược này hả?

Thời Sênh hận không thể bóp chết hắn, tức quá nên lại đánh Quy Nguyệt thêm một trận nữa.

Quy Nguyệt không đánh trả, để mặc cô đánh, còn hỏi một cách quan tâm: “Tay có bị đau không?”

Cơn tức của Thời Sênh lập tức lui xuống, ném hắn ra, ngồi bệt xuống nền nhà, tức chết cô mất.

Quy Nguyệt như không có việc gì, đứng lên, lo lắng nói: “Nền đất lạnh lắm, đừng ngồi dưới đất.”

Thời Sênh oán hận trừng mắt với hắn, Quy Nguyệt rụt lui về sau, có một chút ấm ức.

“Tiền của em nhiều như thế mà anh dùng hết rồi hả?” Mấy cái thẻ của cô cộng lại ít nhất cũng một trăm ngàn. Hắn mua mấy thứ này sao có thể hết tiền được.

Ai ngờ Quy Nguyệt lại thật sự gật đầu: “Ừ.”

Thời Sênh: “…” Rốt cuộc ai cho anh mặt mũi, đã vậy mà còn không biết xấu hổ thừa nhận nữa.

“Tiền của tôi không dùng được.” Quy Nguyệt lấy ra một cái thẻ đưa cho Thời Sênh, lấy lòng dâng lên trước mặt cô, “Tôi có rất nhiều tiền, em đừng tức giận, tôi cho em hết.”

Cái thẻ kia có dạng Thời Sênh chưa nhìn thấy bao giờ, nền có màu xám, ở giữa in mấy chữ to Ngân Hàng Vãng Sinh. Phía dưới là một chuỗi con số, phỏng chừng là ID của thẻ.

Đây là thẻ ngân hàng của Âm phủ?

Hiện tại Âm phủ cũng tiên tiến như thế, đã học được quẹt thẻ rồi à?

Không! Đây không phải trọng điểm.

Tiền của nhân gian với âm phủ không thể trao đổi, đưa cho ông thì cũng dùng được cái lông gì! Ông đâu phải ma! Lật bàn!

Đại khái là Quy Nguyệt biết việc mình lấy tiền của Thời Sênh làm cho cô cực kỳ tức giận, vì thế hắn không dám trêu chọc cô nữa, Thời Sênh nói gì hắn liền làm cái đó.

“Em có đói không?” Quy Nguyệt đứng ở bên cạnh Thời Sênh, nhìn cô chơi game, “Cơ thể em còn chưa khỏe, chơi ít thôi…”

Quy Nguyệt thấy ánh mắt cảnh cáo của Thời Sênh nên lại nuốt mấy lời vào bụng, lảng sang chuyện khác, “Tôi đi làm chút đồ ăn cho em.”

Hắn xoay người ra khỏi phòng, vài giây sau lại quay trở vào, “Em thích ăn cái gì.”

“Gì cũng được.”

“Không có món nào tên là Gì cũng được mà.” Hắn đã xem thực đơn, chưa từng thấy món nào có tên như thế.

Thời Sênh xử lý con boss cuối cùng xong, nhận được phần thưởng vượt ải rồi mới nhìn Quy Nguyệt, khóe miệng cong lên, “Anh làm gì em cũng thích ăn.”

Mắt Quy Nguyệt sáng lên, “Thật ư? Vậy là em thích tôi, nguyện ý ở bên tôi sao?”

Thời Sênh: “…” Đột nhiên không muốn tán tỉnh hắn chút nào.