Boss Là Nữ Phụ

Chương 917: Ma vương vạn tuế (9)

Thời Sênh tuyên bố muốn kiện Lệ Thừa Vân, tập thể đoàn luật sư của Lệ Thừa Vân liền xuất động, vất vả lắm mới tẩy trắng được cho hắn.

Dù sao, theo cách nói của Thời Sênh thì từ xông bừa vào nhà đã tăng lên đến có ý đồ quấy rối, vân vân.

Sức chiến đấu của người thường sao có thể bì được với Thời Sênh chứ.

Lệ Thừa Vân bị oan mà chỉ có thể nuốt nhục vào bụng.

Nhưng Lệ Thừa Vân chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế, từ hành vi bắt cóc nguyên chủ của hắn, có thể thấy nam chính này là một người đàn ông rất độc ác.

Thời Sênh quay về chỗ trọ, chủ nhà đang đứng bên ngoài, sắc mặt cực kỳ tối tăm.

“Cô Quý!” Chủ nhà tức giận hét lên, “Sao mới có một ngày mà cô đã biến nhà tôi thành cái dạng này?”

Thời Sênh thực oan uổng nhưng vẫn chịu nhận lỗi.

Dù sao cũng chính tay cô làm hỏng đồ nhà người ta, tuy rằng nam chính cũng có phần nhưng cô vẫn phải là người phụ trách chủ yếu.

Đã làm người thì không thể đến lúc cần đứng ra chịu trách nhiệm lại trốn tránh được.

Chủ cho thuê nhà thấy thái độ của cô rất thành khẩn nên cũng bớt giận một chút.

“Đây là tiền mà Lệ Thừa Vân bồi thường.” Thời Sênh đưa chi phiếu cho chủ nhà.

Chủ nhà khoát tay, “Bỏ đi, mấy thứ này tôi cũng không cần, cô cứ giữ lại đi. Nhưng căn nhà này tôi không thể cho cô thuê nữa, chúng tôi chuẩn bị định cư hẳn ở nước ngoài, quyết định sẽ bán nhà.”

Ôi mẹ kiếp!

Lại vô gia cư nữa à?

Chủ cho thuê nhà tới đây để nói chuyện này, ai ngờ vừa đến đã thấy ngay cảnh tan hoang của nhà mình.

Lúc đầu, chị ta cũng rất tức giận, nhưng thái độ của Thời Sênh rất ngoan ngoãn, lại có người ngoài làm chứng là không liên quan gì tới cô gái này.

Chị ta cũng biết hiện tại con gái ở ngoài xã hội sống không dễ dàng, mà chị ta cũng chẳng thiếu chút tiền này.

“Cô Quý, cũng không phải tôi làm khó dễ gì cô, là chồng tôi vừa mới quyết định như thế, cho nên tôi không có cách nào cả.”

Thời Sênh lại lưu lạc đầu đường xó chợ, cô để chi phiếu lại, không công không hưởng thụ.

Nghèo quá đi!

Nghèo muốn cạp đất mà ăn rồi!

Cướp bóc là nhanh nhất, vẫn là đi cướp là nhanh nhất đúng không?

Nghĩ tới cảnh mình bị một đám cảnh sát chĩa súng vào, cô vẫn nên kiếm tiền kiểu đứng đắn thì hơn.

“Cô làm sao thế?”

Một cái đầu đột nhiên ló ra từ phía sau Thời Sênh.

Cô chụp tay về phía đó theo bản năng nhưng chỉ xuyên qua đầu đối phương, toàn bộ bàn tay như thò vào trong thùng đá, nháy mắt bị đông lạnh tới cứng ngắc.

Cô vội vàng rụt tay lại.

Mẹ nó, nữ chính có độc!

Khúc Diệu bay từ sau ra trước, “Cô ở đây làm gì?”

“Liên quan rắm gì tới cô.”

“Sao cô lại hung dữ thế?”

Thời Sênh làm mặt lạnh, “Tôi vốn là kẻ hung dữ.”

Khúc Diệu quệt miệng, “Nhưng tôi lại cảm thấy cô rất cô đơn.”

Thời Sênh nhìn Khúc Diệu với vẻ thờ ơ. Khúc Diệu mặt mũi tươi tỉnh, “Tôi có thể cảm nhận được, cô rất cô đơn.”

Sau đó giọng cô hạ thấp xuống, “Chúng ta giống nhau.”

Ngoại trừ Lệ Thừa Vân, cô cũng không thể nói chuyện được với người nào khác.

“Không phải cô có Lệ Thừa Vân sao?” Thời Sênh đổi một tư thế thoải mái hơn.

“Sao cô biết anh ta?” Khúc Diệu kinh ngạc hô lên.

Thái độ cả kinh của Khúc Diệu làm cho huyệt thái dương của Thời Sênh cũng giật giật, “Đoán.”

“Thế cô là đạo sĩ à? Thảo nào cô có thể nhìn thấy tôi, cô sẽ thu thập tôi à?” Khúc Diệu bay vòng quanh Thời Sênh, hết vấn đề nọ đến vấn đề kia bay ra khỏi miệng cô ta.

Nữ chính lải nhải kiểu này, quả thực chỉ có nam chính mới chịu được.

Khúc Diệu hỏi liên tiếp mấy chuyện, Thời Sênh không thèm trả lời lấy một câu, Khúc Diệu cũng không nổi giận, “Lệ Thừa Vân muốn lợi dụng tôi, nhưng tôi biết anh ta muốn lợi dụng tôi để làm gì, cho nên tôi mới chạy.”

Mẹ kiếp, nữ chính nhận ra nam chính có âm mưu sớm thế này à?

Theo cốt truyện bình thường, hẳn là tới cuối truyện nữ chính mới biết chứ, sau đó nảy sinh đủ các loại hành hạ nhau chết đi sống lại, sau đó nam chính hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra người mình yêu là nữ chính.

Cuối cùng là kết thúc hạnh phúc mỹ mãn.

Khúc Diệu không ngốc, ngược lại, cô rất sớm nhìn ra các vấn đề, ra quyết định cũng rất quyết đoán, vừa biết Lệ Thừa Vân muốn lợi dụng mình liền lập tức bứt ra khỏi hắn.

“Cô muốn ngủ ở đây à?” Khúc Diệu lại tiếp tục lải nhải, “Nơi này thường xuyên có mấy chuyện kỳ quái xuất hiện, tốt nhất cô nên đổi chỗ khác đi.”

“Còn có cái gì kỳ quái hơn cô sao?” Thời Sênh bĩu môi, hung hăng trừng mắt, “Nếu cô không đi, tôi sẽ thu thập cô.”

Khúc Diệu co rúm người lại, cô nhìn một đống nhà lớn đứng sừng sững phía sau, hơi chần chừ, “Thế được rồi, tự cô hãy cẩn thận nhé, ngày mai tôi lại tới tìm cô. Cảm ơn cô đã nói chuyện với tôi. Chuyện đó… thật sự là cô nên đổi một chỗ tốt hơn đi.”

Lật bàn, từ đầu tới cuối chỉ có một mình cô là người nói, bản cô nương đây còn chưa nói câu nào nhé!

Không đúng, một con ma!

Khúc Diệu vẫy tay rồi bay về phía xa.

Thời Sênh ngồi xuống ghế, nhìn ra sau lưng, hình như ở đây là một bệnh viện.

Ở bệnh viện, nhiều nhất là oan hồn.

Nhưng cô cũng không thấy gì kỳ quái cả, hơn nữa hình như cô chỉ nhìn thấy một mình Khúc Diệu, không thấy hồn ma nào khác.

Bản cô nương sao lại có cảm giác mình nghịch tập thành nam chính vậy?

Ảo giác, khẳng định là ảo giác rồi.

Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, thiết kiếm ở đây, cho dù ma quỷ cũng không dám lại gần.

Ngày mai nên nghĩ cách tìm người tài trợ kiếm tiền thì hơn.

Không muốn cạp đất mà ăn.

Không muốn ngủ ngoài đường.

Khoan đã…

Trong không gian của ông đây nhiều thứ linh tinh như thế, mang đi bán là được rồi nhỉ?

Cho nên, não của cô gần đây bị tàn rồi à?

Chắc chắn là do bị dọa ở thôn Khúc gia kia rồi.

Ngày mai đi bán đồ vậy.



Để tránh phiền toái thì vẫn nên rời đi, cái chỗ như bệnh viện thế này cứ cách xa một chút là tốt nhất.

Không cần tiết kiệm tiền nữa, Thời Sênh lập tức đi thuê phòng.

Đứng ở cửa sổ, có thể trông sang dãy nhà tầng của bệnh viện ở đối diện. Không biết có phải vì do ánh sáng hay không mà Thời Sênh thấy bên đó tối tăm mù mịt hơn bên này rất nhiều.

Đến nửa đêm, Thời Sênh nghe thấy xa xa có tiếng quỷ khóc sói tru, cô rời giường, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra nhìn.

Bên ngoài không có gì kỳ quái, cô đứng một hồi rồi lại buông rèm ra, xoay người đi.

Đúng lúc rèm cửa buông xuống, hình như bên ngoài có sương mù bắt đầu chuyển động, xẹt qua cửa sổ cực nhanh, biến mất trong bóng đêm.

Thời Sênh đứng ở bên giường, qua khe hở của rèm cửa thấy đám sương đó dần dần biết mất.

Đó là cái gì?

Đi theo cô hay chỉ là đi ngang qua?

Thời Sênh trầm tư một lát, quyết định chờ đợi, nếu là đi theo cô, vậy chắc chắn nó sẽ còn xuất hiện, lúc này đuổi theo nó tuyệt đối không phải hành động sáng suốt gì.

Ừm, ngủ!

Thời Sênh dán trong phòng mấy tấm phù, sau đó leo lên giường đi ngủ.

Hôm sau, Thời Sênh xem ti vi, tin tức trên ti vi nói có người nhảy lầu ở bệnh viện đêm qua.

Đây đã là vụ nhảy lầu thứ ba xảy ra ở bệnh viện này.

Ở bệnh viện, có vài người không chịu nổi đả kích, đi tìm chết thì cũng có thể hiểu được, nhưng nếu liên tục phát sinh ba vụ thì sẽ làm cho người ta thấy kỳ quặc.

Thời Sênh xem thời gian nhảy lầu, chỉ trước khi cô nhìn thấy đám sương mù kia không lâu.

Có âm mưu.

“Cô đã biết tin này rồi à?” Khúc Diệu đột nhiên chui qua bức tường vào phòng.

Thời Sênh: “…” Ma hù chết người!

Cô xem xét mấy cái phù, “Cô vào bằng cách nào?”

“A?” Khúc Diệu mê mang nhìn Thời Sênh, chỉ chỉ lên tường, “Thì cứ thế… vào thôi.”

Thời Sênh lấy ra mấy tấm phù, muốn dán lên người Khúc Diệu.

Khúc Diệu kinh hãi, nhanh chóng xuyên qua tường biến mất, hồi lâu sau mới ló đầu ra, lắp bắp hỏi: “Cô cô… Cô muốn thu tôi ư?”