Boss Là Nữ Phụ

Chương 914: Ma vương vạn tuế (6)

Chuyện Đại Tráng vẫn còn sống khiến cho dân thôn cực kỳ vui vẻ, tiếp tục đi tìm Đại Tráng quanh trong thôn. Nhưng dù có lật tung cả thôn lên cũng không tìm thấy nó.

Thời Sênh không có thời gian tìm người cùng bọn họ, cô còn phải quay về tìm tên đàn ông khốn kiếp kia tính sổ.

Nhưng Thời Sênh đi theo con đường mà dân thôn chỉ, không bao lâu sau lại quay trở về.

Dân thôn tự mình đưa cô đi, nhưng họ có thể ra ngoài, còn cô lại vòng trở về.

Đi đi về về mấy lần như thế, tất cả dân thôn đều có thể đi ra, chỉ có Thời Sênh không ra được.

Thêm mấy lần nữa, Thời Sênh muốn nổ tung rồi.

Kiếm của ông đâu?

Chỗ này chắc là có kết giới. Cùng là con người nhưng chỉ có những người có đặc điểm riêng mới có thể đi ra, ví dụ như… đời sau của họ Khúc.

Chắc chắn Khúc Diệu có liên quan tới nơi này, quan hệ như thế nào cũng không khó đoán, không phải ba cô ta thì cũng là mẹ cô ta tha hương, dù sao cũng là người nhà họ Khúc.

Nhưng mặc kệ ba hay mẹ cái đám họ Khúc kia, giờ Thời Sênh chỉ muốn ra ngoài.

Mẹ kiếp, nhưng mà không ra được.

Kiếm của ông đâu?

Thời Sênh muốn đi chém rách kết giới này, về phần có mang tới hậu quả gì cho cái thôn họ Khúc này hay không thì cô chẳng thèm quan tâm.

Mẹ kiếp, cô sắp “treo” tới nơi rồi, có não tàn mới đi lo lắng cho người khác.

Thời Sênh đi xung quanh sờ soạng vài vòng, tìm được một điểm kết giới yếu ớt. Kết giới bị bổ ra một vết rách chỉ đủ cho cô đi qua.

Cô vừa đi ra, vết rách đó tự động khép chặt lại.

Thời Sênh nhìn thiết kiếm của mình, là kiếm yếu đi hay là do kết giới này quá mạnh nhỉ?

Thời Sênh cầm kiếm bằng cả hai tay, chém về phía đối diện, kiếm khí mãnh liệt ào ra, trên mặt đất xuất hiện một rãnh nứt chạy thẳng vào sơn mạch ở đối diện, sóng khí làm cho lá cây bay đầy trời.

“Không phải bị yếu đi.” Thời Sênh nói thầm một câu. “Vậy là tốt rồi.”

[…] Cho nên điểm chú ý của cô chính là thiết kiếm không yếu đi ư? Kết giới này có điểm cổ quái mà cô cũng không để ý à?

“Đây là việc của nữ chính, liên quan gì tới ta.” Thời Sênh tức giận đáp.

[…] Không biết nói gì để đỡ đòn này.



“Rắc rắc!”

Trong một căn phòng bí ẩn, mộc bài* trên bàn thờ đột nhiên vỡ nứt ra.

*Mộc bài: bia bằng gỗ thường được dùng để viết tên người đã chết để thờ cúng trên bàn thờ.

Nữ nhân tóc bạc ngồi xếp bằng bên dưới hơi mở mắt. Bà ta nhìn về phía mộc bài, trợn tròn mắt, “Kết giới…”

Người phụ nữ này cũng không già, ngược lại còn rất trẻ, nhưng đầu tóc bà ta đã bạc trắng.

Bà ta đứng dậy, trường bào trên người màu trắng, chậm rãi đi về phía bàn thờ, đưa tay cầm lấy mộc bài.

Vết rách trên mộc bài dần biến mất, lại nguyên vẹn như lúc ban đầu.

Người phụ nữ buông tay ra, lùi về sau từng bước, sau đó đột nhiên phun ra một búng máu. Máu tươi bắn lên mộc bài, vết máu đỏ sẫm chậm rãi thấm vào bên trong rồi biến mất không thấy.

Người phụ nữ nhìn mộc bài, móng tay bấu chặt bàn thờ bên cạnh, trong đáy lòng như đang đấu tranh ra một quyết định.

Cuối cùng, bà ta thở một hơi thật dài.

Người phụ nữ cúi đầu bái lạy mộc bài, bước chân phiêu phù rời khỏi mật thất.



Thời Sênh qua nhiều lần trắc trở mới quay về thế giới con người được, nhưng trên người cô chẳng có một xu nào, cuối cùng chỉ có thể tự dựa vào sức mình trở về thành phố Z.

Cô đã mất tích gần một tháng, thành phố Z không hề có tin tức gì truyền ra, nói cách khác, Quý Phong vẫn rất tốt.

Xem ra, không có cái chết của nguyên chủ làm chứng cớ, nam chính cũng không dám tùy tiện ra tay.

Quý Phong có thể yên ổn sống tới hôm nay, có thể thấy lão cũng là người rất có đầu óc, rất cẩn thận, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay đều có thể đánh động lũ rắn.

Thời Sênh trèo cửa sổ quay về phòng của nguyên chủ, trong phòng không có gì biến hóa ngoài việc có thêm một tầng bụi.

Thời Sênh mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài cũng bám một tầng bụi dầy, đại khái là lâu lắm rồi Quý Phong cũng không về đây.

Trước đây, Quý Phong về nhà là vì ở nhà có đối tượng cho lão phát tiết. Nhưng giờ không còn đối tượng để trút giận nữa, tất nhiên lão chẳng thèm về làm gì.

Thời Sênh kiểm kê tài sản của nguyên chủ, cũng không có gì nhiều. Quý Phong không cho nguyên chủ quá nhiều tiền, số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng này cũng là nhờ nguyên chủ vụng trộm tích cóp được.

Nhưng tốt xấu cũng có thể giúp cô có cái để ăn, không cần phải cạp đất mà sống rồi.

Thời Sênh ra ngoài tiệm ăn, tự khao khi tìm lại được vị giác của chính mình, sau đó lại đi mua một ít quần áo. Quần áo trong tủ của nguyên chủ toàn là kiểu bụi bặm, không phải phong cách mà cô thích.

Cô thích màu tối, màu cô thích là màu đen, màu lam đậm chứ không phải màu xám như thế này.

Thời Sênh mang theo túi lớn túi nhỏ trèo qua cửa sổ vào phòng. Vừa mới vào phòng, trong phòng khách đã có tiếng động vang lên.

Thời Sênh bỏ đồ xuống, đứng ở cửa nghe một chút, thấy có tiếng của Quý Phong.

“Chuyện này cậu đi làm ngay, phải nắm chắc thời gian, không thể để đối phương giành trước được. Hiện tại chúng ta đang ở vị trí không có lợi, nếu để bọn họ giành trước thời cơ thì chắc chắn chúng ta sẽ thua.”

“Đó là tổng giám đốc của tập đoàn Thừa Phong, chúng ta… không nên đắc tội mới đúng chứ?” Có người đáp lại với giọng chần chừ.

“Bộp!” Có tiếng vật đập lên bàn, sau đó là giọng nói tức giận của Quý Phong, “Giờ đã tới nước này rồi, chỉ cần chúng ta chậm một bước thôi, ai biết Lệ Thừa Vân sẽ gây ra chuyện gì nữa chứ? Cậu muốn chết nhưng tôi thì chưa, chuyện này nếu cậu mà không làm được thì tự hiểu hậu quả đấy.”

“Vâng vâng… Tôi sẽ đi ngay.”

Người kia vội vàng rời đi, sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Thời Sênh mới mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Quý Phong ngồi ở trên sofa, đối diện cửa phòng của Thời Sênh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cô mặc một thân quần áo thoải mái đi ra.

Trên mặt Quý Phong xảy ra biến hóa cực nhanh, đánh giá Thời Sênh từ trên xuống dưới một lần, có chút không chắc chắn, “Quý Lưu Huỳnh?”

“Một tháng không gặp, ngay cả con gái của mình mà cũng không nhận ra à?” Thời Sênh đi về phía sofa, “Hay là đã quên luôn con gái của mình rồi?”

Quý Phong nhíu mày, con ranh chết tiệt này lại dám nói chuyện với lão như thế?

Không đúng, sao nó vẫn còn sống?

“Mày về bằng cách nào?” Giọng của Quý Phong như hỏi một đứa con gái ra ngoài du lịch chứ không phải người bị bắt cóc.

“Ông đoán đi.”

“Quý Lưu Huỳnh!” Quý Phong ném thứ đang cầm trên tay lên chiếc ly thủy tinh ở trên bàn, “Ra ngoài có một tháng mà lá gan cũng to lên nhỉ? Dám nói chuyện với ông mày thế à?”

“Tôi nói rồi đấy, ông muốn như nào?” Thời Sênh dương dương tự đắc hất cằm lên.

Lúc này Quý Phong đang nổi nóng, bị Thời Sênh trêu tức như vậy, lão lập tức chộp lấy gạt tàn ném qua.

Thời Sênh nghiêng đầu, gạt tàn đập lên cánh cửa phía sau làm nó lõm vào một chút.

“Có người cha thế này, cũng khó trách được.” Thời Sênh nói một cách thâm ý.

Loại cha cặn bã cô đã gặp không ít, cho nên loại hành vi này của Quý Phong cũng không làm Thời Sênh cảm thấy kỳ quái.

Dục vọng của con người vô cùng lớn, có người có thể khống chế được nó, nhưng có người lại không thể.

Người không khống chế được sẽ hy sinh người bên cạnh vì mục đích của bản thân, làm con gái của một người thế này cũng rất đáng thương.

Cho dù nguyên chủ không chết, sợ là lớn thêm chút nữa cũng sẽ bị Quý Phong bán cho người khác để đổi lấy lợi ích lớn hơn cho bản thân lão mà thôi.

Quý Phong bị một câu của Thời Sênh làm cho nổi điên, hơn nữa hành vi né tránh của Thời Sênh càng làm lão nổi trận lôi đình.

Lão lấy từ trong ngăn kéo bàn trà ra một cây côn, đánh thẳng về phía đầu Thời Sênh, tư thế rõ ràng là muốn đánh chết cô ngay lập tức.