Boss Là Nữ Phụ

Chương 885: Vô hạn trốn giết (18)

"Sao cô ấy lại đút hạt châu kia cho thẻ đen?" Người của Ngải Mễ đứng ở chỗ xa, không hiểu lắm hành vi của Thời Sênh.

Ngải Mễ cũng không rõ ràng lắm, cô ta nhìn hoa ăn thịt cách đó không xa, "Chúng ta đi thử xem."

Cô ta muốn nhìn xem người phụ nữ này đang giở trò quỷ gì.

Vài người đối phó một gốc cây hoa ăn thịt vẫn tương đối dễ dàng, Ngải Mễ tìm trong hoa ăn thịt người, không tìm được cái gì như loại hạt châu Thời Sênh cầm trong tay.

Ngải Mễ không chịu thua, lại tìm đến mấy gốc cây hoa ăn thịt ở chút sát đường biên, hợp lực hạ gục nó.

Đốn gục khoảng năm sáu cây hoa ăn thịt, Ngải Mễ mới tìm được một viên.

Cô ta đặt hạt châu trên thẻ đen của mình, màu đỏ hạt châu trong nháy mắt liền trở nên trong suốt, mà cấp bậc của cô cũng có thay đổi.

[Chúc mừng người chơi Ngải Mễ thăng cấp LV3]

Ngải Mễ vô cùng kinh ngạc, trước kia cô ta cũng chỉ mới cấp một, một hạt châu mà tăng luôn hai cấp?

Ngải Mễ đè sự ngạc nhiên trong đáy lòng xuống, nhìn về phía bóng người xa xa, thảo nào cô ta không sợ hãi như vậy.

...

"Răng rắc..."

Tiếng động đột ngột truyền từ trong biển hoa ăn thịt người tới, biển hoa yên tĩnh chấn động, rễ cây điên cuồng uốn éo trên mặt đất, lan ra bốn.

"Chạy mau!" Không biết là ai phản ứng trước, kinh hãi kêu lên, nhấc chân chạy về phía sau.

Bùi Tiến thấy Thời Sênh vẫn đứng tại chỗ, không khỏi căng thẳng giục một tiếng, "Cô Dư, đi mau!"

Gần như ngay khoảnh khắc tiếng Bùi Tiến cất lên, mấy bóng người lao từ trong biển hoa ăn thịt người ra, phía sau bọn họ là vô số rễ cây hoa ăn thịt người xoắn lại, lấy tốc độ hủy diệt đuổi theo mấy bóng người kia.

Thời Sênh chợt nheo mắt, "Phương Thần!"

Mấy kẻ đi đầu kia, chẳng phải là tên biến thái Phương Thần đó sao.

Điều khiến Thời Sênh càng không còn gì để nói là phía sau Phương Thần còn có Hứa An Viễn!

Lật bàn!

Biết ngay nam chính không dễ chết như vậy mà.

Phương Thần thấy Thời Sênh, hai mắt sáng lên, nhanh chóng lao về phía Thời Sênh. Thời Sênh chửi thầm một tiếng, xoay người lui về phía sau.

Phương Thần: "..." Chạy nhanh như vậy, hắn còn tưởng rằng cô ấy sẽ xông lên cho mình một kiếm chứ!

"Mẹ kiếp, các người còn đứng đấy làm gì!" Thời Sênh tuyệt đối không nghĩ tới Bùi Tiến và Miêu Miêu lại đứng tại chỗ chờ cô, tức giận đến mắng to một tiếng, "Chạy đi! Thiểu năng à!"

Bùi Tiến nhanh chóng kéo Miêu Miêu chạy, trái tim nhanh như muốn nhảy ra ngoài, thế giới này còn quỷ dị hơn mấy cái thế giới trước của hắn cộng lại.

Phương Thần có thuấn di, tốc độ vốn rất nhanh, chớp mắt liền đuổi theo Thời Sênh, "Cô Dư, lại gặp mặt."

"Phì!" Ông đây không hề muốn gặp cái tên biến thái nhà anh.

Vẻ mặt Phương Thần trấn định đi theo bên cạnh Thời Sênh, "Cô chạy cái gì?"

Thời Sênh cười nhạt, "Anh không chạy tôi sẽ không chạy." Mẹ nó, biết rõ còn hỏi, thằng thiểu năng!

Phương Thần nhếch mày, "Thật sao?"

Thời Sênh liếc nhìn hắn, "Anh dám không?"

"Có gì không dám." Khóe miệng Phương Thần cong lên cười, trong ánh mắt thoáng lộ ra vẻ tính toán, "Nếu tôi dám dừng lại, cô cho tôi thanh kiếm kia nhé?"

Thời Sênh: "..." Tên thiểu năng này luôn mơ ước thanh kiếm vênh váo của ông.

Khóe miệng Thời Sênh kéo ra một độ cong, "Tôi đếm ba hai một, cùng nhau dừng."

Phương Thần không ý kiến gật đầu.

"Ba..."

"Hai..."

"Một..."

Phương Thần chợt dừng lại. Hắn nhìn về phía bên cạnh, nhưng bên cạnh làm gì có người nữa.

Thời Sênh đã chạy đến trước mặt, đang dựng thẳng ngón giữa với hắn, anh bảo ông dừng thì ông phải dừng chắc, anh tưởng mặt mình làm bằng kim cương sao?

Mẹ nó thằng thiểu năng!

Khóe miệng Phương Thần giật một cái, sao cô nàng này có thể vô sỉ như vậy?

Được rồi, cô gái này vô sỉ đến mức có thể lên trời rồi.

"Bốp!" Rễ cây cứng quất vào bên cạnh Phương Thần, mang theo gió lạnh, khiến Phương Thần giật mình một cái.

Đám người Hứa An Viễn đã đến phía trước, Phương Thần nhanh chóng chạy theo.

Một đám người bị một đống rễ cây đuổi theo, cảnh này thấy thế nào đều có vẻ rất kỳ quái.

Chạy đến phía trước, mọi người đột nhiên liền dừng lại, mấy người Ngải Mễ vốn đang chạy ở phía trước, nhưng lúc này cũng đứng trong đám người.

"Không phải các người có thứ xua được nấm ăn thịt người gì đó sao? Lấy ra đi!!"

"Nhanh lên một chút, mấy thứ kia đuổi đến nơi rồi."

"Nhanh lên một chút..."

Mọi người ba mồm bảy miệng thúc giục Ngải Mễ, sắc mặt Ngải Mễ trầm xuống, nhưng vẫn là giải thích: "Lúc vừa chạy chưa kịp mang theo túi, mọi thứ đều ở trong túi."

"Không thể nào, thứ quan trọng như vậy làm sao cô có thể không mang theo, nhất định là cô không muốn để cho chúng tôi đi qua. Cô giao đồ ra đây, mau giao ra đây, tôi không muốn chết!!"

"Giao ra đây!"

"Các người làm gì... Đã nói chúng tôi không có rồi, a..."

Có người động thủ với người bên cạnh Ngải Mễ, Ngải Mễ cũng không khách khí, vừa ra tay đã lấy mạng người động thủ trước kia, tức giận quát lớn một tiếng, "Tôi nói không có là không có!"

"Ầm!"

Vô số đá vụn bắn từ phía trước lại, kèm theo rễ cây cứng cáp, chui vào đoàn người, quấn lấy mắt cá chân một người, trực tiếp kéo giật về phía sau, mấy cái rễ cây bên cạnh bay múa quấn lấy tứ chi người kia, phanh thây hắn trong nháy mắt.

Vừa lúc Thời Sênh từ phía dưới chạy tới, một ít vết máu nhỏ xuống người cô, mùi máu tươi xộc vào mũi, Thời Sênh khó chịu cau mày, cầm kiếm chém về phía mấy cái rễ cây.

Rễ cây cứng cáp lớn như vậy, cô chém lại ngọt như cắt củ cải, tua gãy, rơi xuống đất, nhúc nhích vài cái rồi nằm im.

Không biết có phải rễ cây bị đau không, đột nhiên bắt đầu lui về phía sau, thế nhưng một giây kế tiếp, lại một rễ cây hoàn chỉnh tập kích về phía Thời Sênh, tua rậm rạp chằng chịt vặn vẹo đầy trời, nhìn mà khó chịu.

"Dư Hạ, Dư Hạ cô nhanh lên một chút!"

"Dư Hạ mau mở đường."

Người phía trước thấy Thời Sênh, kích động kêu to lên. Lúc trước bọn họ rời đi chính là Thời Sênh mở đường, những người này đặt kỳ vọng lên người cô cũng dễ hiểu thôi.

Thời Sênh nhìn người trước mặt một cái, đột nhiên buông thiết kiếm ra, thiết kiếm biến to ra, cô nhảy lên, thiết kiếm lập tức vọt ra. Khi đi ngang qua Bùi Tiến và Miêu Miêu, Thời Sênh túm cả bọn họ lên.

Thiết kiếm bay sát đám người đối diện rồi vọt thẳng đến giữa không trung.

"... Dư Hạ!"

"Dư Hạ sao cô thấy chết mà không cứu!"

Phía dưới vang lên tiếng chửi rủa.

"Tôi có liên quan gì đến các người? Dựa vào cái gì mà phải cứu các người?" Thời Sênh vui vẻ đáp.

"Dư Hạ, tiện nhân như cô không chết tử tế được đâu..."

Thời Sênh cố ý hạ thấp thiết kiếm xuống, khiến người phía dưới nghe được tiếng mình, "Có chết tử tế hay không tôi không biết, thế nhưng tôi biết các người sắp chết ngay rồi."

"Dư Hạ... A... cứu mạng! Cứu mạng! Dư Hạ mau cứu tôi... cứu mạng... A..."

Tiếng kêu thảm thiết ngừng lại.

Sắc mặt những người khác nhất thời trắng bệch, bọn họ đặt tất cả hy vọng lên Thời Sênh.

"Dư Hạ mau cứu tôi, chỉ cần cô cứu tôi, bắt tôi làm cái gì cũng được, Dư Hạ..."

"Cô Dư, cứu mạng..."

Tim Bùi Tiến không thể nào đập bình thường lại được. Hắn ôm Miêu Miêu, không biết có phải nên cảm thấy may mắn vì mình và vị này có một chút giao tình không?

Thời Sênh bình tĩnh điều khiển thiết kiếm lên cao.

Rễ cây sau lưng không thể nào lên cao như vậy, chỉ có thể khua loạn giữa không trung.

Từ trên cao quan sát, đống rễ cây giống như một con quái vật, đám hoa ăn thịt người phía sau đã bị nghiền ép nhìn không ra nguyên hình.