Boss Là Nữ Phụ

Chương 852: Cô nàng xui xẻo (20)

Sau đó, nhóm nhạc cầm cự được một thời gian, thực sự không thể duy trì được nữa, Thôi Lương Dã cũng đi. Hắn đi đâu thì Hạ Linh không biết, sau này chỉ gặp mặt vài lần dường như sống rất bình thường.

Hạ Linh giật giật khóe môi: “An Thần vẫn luôn cho rằng anh phản bội nhóm.”

Khi nhóm xảy ra chuyện, An Thần đã mau chóng tìm được đường lui, mấy năm nay hắn vô tình mà hữu ý chèn ép Hạ Linh.

Trước đây, khi còn ở trong nhóm nhạc, quan hệ của Hạ Linh và An Thần rất tốt, giống như là anh em. Nhưng sau khi xảy ra chuyện đó, An Thần không nói năng gì một mình rời nhóm, cũng không muốn tìm hiểu chân tướng của sự việc.

Thời Sênh trầm lặng, hình mẫu anh em trở mặt thành thù!

“Đàn ông có ích gì? Có em là đủ rồi.” Thời Sênh bá đạo vỗ ngực.

Hạ Linh bật cười: “Ừ, có em là đủ rồi.”

Có em là đủ rồi.

...

Buổi phỏng vấn không phát sóng trực tiếp, nhưng khán giả có mặt tại trường quay và nhân viên tổ chức nhiều như vậy, lúc ở trong trường quay có thể khống chế bọn họ không đăng weibo.

Nhưng sau khi ra ngoài, những người này đâu thể nhịn được nữa.

# Hạ Linh đánh người # Lại trở thành tin hot.

Đồng thời tin hot còn có…

# Sự thật việc nhóm nhạc Thiểm Diệu tan rã #

Và # Hạ Linh Trầm Yên chia tay #, Thời Sênh cạn lời, vì sao việc phá CP cũng bị đưa lên tin hot.

Trong thời gian ngắn, Thời Sênh đã phát hiện ra nhiều tài khoản Vip cũng đăng changweibo*, phân tích hoàn hảo nguyên nhân nhóm Thiểm Diệu tan rã.

*Changweibo: là hình thức đăng tin dưới dạng hình ảnh, do weibo giới hạn bài đăng không được quá 140 chữ nên khi muốn đăng bài viết dài thường dùng changweibo.

Tổng kết một câu_

Nhóm Thiểm Diệu tan rã là do lỗi của Hạ Linh.

Lúc đầu, chuyện này không có mấy người đưa tin, các trang tin tức biết tin đều bị dẹp xuống, cho nên mới không có người đưa tin về nguyên nhân tan rã của nhóm Thiểm Diệu.

Bây giờ trên mạng đã rộ lên tin tức, những trang truyền thông ban đầu biết tin đâu còn nhịn được nữa, lần lượt nhảy ra tung tin.

“Chúc mừng, antifan lại tăng lên rồi.” Thời Sênh nhìn số lượng fan từ từ tăng lên, không nói năng gì.

Đây chắc chắn là tốc độ tăng lượng fan nhanh nhất trong giới.

Mặc dù là antifan.

Hạ Linh ở bên cạnh luyện tập bài hát mới, nghe thấy lời của Thời Sênh, anh từ trong đống nhạc cụ ngẩng đầu lên nói: “Những người này ăn no rửng mỡ, đừng quan tâm bọn họ.”

Thời Sênh cất điện thoại đi: “Nói ra thì anh không cảm thấy chuyện này có chút bất thường sao?”

Cô MC đó đã hỏi vô cùng thẳng thắn, sao cô ta lại biết chuyện khi đó?

Lại còn tung tin vào lúc này?

Còn có những số tiếp thị kia có thể viết ra changweibo trong thời gian ngắn như vậy, chuyện này chắc chắn có âm mưu.

“Anh Vu dạo này khó mà sống yên ổn.” Hạ Linh không trả lời Thời Sênh, ngược lại chuyển chủ đề qua người Vu Thanh: “Nghệ sĩ trong tay anh ấy liên tiếp xảy ra chuyện.”

Lần trước là ảnh giường chiếu, sau đó lại nổ ra tin xấu của mấy nghệ sĩ.

Vu Thanh bận tối mắt tối mũi cả ngày nên đã giao Hạ Linh cho Thời Sênh toàn quyền phụ trách, kết quả bây giờ lại lộ ra chuyện nhóm Thiểm Diệu khiến Vu Thanh càng đau đầu.

Cho dù không tính đến fan của An Thần, thì mẹ nó chứ vẫn còn đám antifan của Hạ Linh tham gia vào, đúng là làm cho chuyện này càng ầm ĩ mà.

Hiếm khi Hạ Linh không có đáp trả gì, điều này khiến trong lòng Vu Thanh yên tâm đôi chút.

Nếu như Hạ Linh chạy ra cãi nhau với fan thì hắn tự sát luôn cho rồi.



Vu Thanh bị kẻ khác tính kế, Thời Sênh đoán ngay ra là con thiểu năng Doãn Bảo Bảo.

Cô ta trốn rất kỹ, không dám xuất đầu lộ diện, nấp trong bóng tối sai người làm việc cho cô ta.

Nhưng đâu có người nào mà Thời Sênh không tìm được.

Cô lái xe đến thẳng vùng ngoại ô. Ở đó có một khu biệt thự khá riêng tư, Doãn Bảo Bảo trốn ở đó.

Thời Sênh tránh được camera giám sát, trèo tường vào trong, tìm được biệt thự của Doãn Bảo Bảo.

Cô nghênh ngang đi đến trước cửa ấn chuông.

Người ra mở cửa có lẽ là vệ sĩ. Hắn nhìn thấy người đứng ngoài cửa có chút kinh ngạc, vội vàng dùng tai nghe bộ đàm nói một câu, rất nhanh sau đó một đám vệ sĩ lũ lượt từ biệt thự đi ra.

Doãn Bảo Bảo đứng đằng sau đám vệ sĩ.

“Bộ Manh!” Doãn Bảo Bảo nhìn ra đấy là Thời Sênh vẻ mặt có chút kỳ quái: “Sao mày vào được đây?”

Thời Sênh đưa tay đẩy cửa sắt đang bị đóng chặt ra. Trong lúc mọi người đang trố mắt nhìn thì Thời Sênh chậm rãi đi vào trong sân, ánh mắt tĩnh lặng nhìn Doãn Bảo Bảo: “Cứ như vậy đi vào thôi.”

Đó là khóa mật mã…

Đám vệ sĩ có chút ngơ ngác, nhốn nháo đưa mắt hỏi nhau, lúc đi vào không đóng cửa à?

Đóng rồi mà!

Ai biết cô ta mở thế nào.

Mẹ nó! Mở thì cũng đã mở rồi, vừa nãy còn ấn chuông làm cái gì? Bệnh à?

“Tự mình tìm đến cửa thì đừng trách tao không khách khí, bắt nó lại.” Doãn Bảo Bảo quát lên.

Lúc trước Doãn Bảo Bảo dám bắt cóc người thì bây giờ chắc đến giết người cô ta cũng dám.

Đám vệ sĩ rất có đạo đức nghề nghiệp, nhanh chóng vây lấy Thời Sênh.

Thời Sênh vẫn rất điềm tĩnh, cao giọng hơn chút nói: “Muốn bắt tao thì phải xếp hàng.”

Người muốn giết bản cô nương tính ra có thể vòng mấy vòng quanh trái đất, càng đừng nói đến đám người muốn bắt bản cô nương này.

Đám vệ sĩ: “…” Cô bé này có phải bị đần không?

Nhìn thân hình bé nhỏ của Thời Sênh, bọn chúng chỉ cần dùng một tay cũng có thể bắt được. Cô lại bắt chúng xếp hàng? Nói khoác cũng không phải như vậy đâu.

Nhưng rất nhanh đám vệ sĩ đã biết, cô bé này không phải là đang nói khoác, lời cô nói là thật.

Bọn họ không thể ngờ một cô bé mà lại lợi hại như vậy.

Thời Sênh túm lấy tên vệ sĩ cầm đầu.

Người cô thấp hơn rất nhiều so với tên vệ sĩ cầm đầu, vì vậy cô lôi hắn đi về phía bậc thềm.

Tên vệ sĩ cầm đầu không muốn nhưng không biết từ lúc nào trên cổ hắn lại có một thanh kiếm nhìn có vẻ vô cùng sắc bén, hắn bị ép đi theo Thời Sênh.

Thời Sênh bước lên bậc thềm, lập tức cao hơn tên vệ sĩ cầm đầu một đoạn.

Vấn đề chiều cao đã được giải quyết, Thời Sênh từ trên cao nhìn xuống, nhếch mép, cười nham hiểm nói: “Bảo người của mày, bắt nó lại.”

Tên vệ sĩ cầm đầu: “...”

Nội dung vở kịch không phải như vậy.

Đó chính là người thuê hắn mà.

Sao hắn có thể bắt chủ thuê mình chứ?

Thời Sênh tiếp tục uy hiếp: “Mày không bắt nó… tao sẽ giết mày. Mạng của mày đáng giá hay mạng của nó đáng giá?”

Đương nhiên mạng của hắn đáng giá rồi.

Bọn hắn chỉ là vệ sĩ bình thường, không có bán mạng, tiền có nhiều hơn nữa cũng không quan trọng bằng tính mạng.

Nhưng tên vệ sĩ cầm đầu vẫn cố giãy giụa: “Giết người là phạm pháp.”

Bọn hắn là vệ sĩ có giấy phép hành nghề, không làm chuyện vi phạm pháp luật.

Thời Sênh cười giễu cợt, kiêu ngạo hất tóc nói: “Tao không để cho cảnh sát biết tao giết không phải là xong sao, mày có đần không vậy?”

Tên vệ sĩ cầm đầu: “…”

Hắn không đần.

Hắn cũng chưa từng thấy người nào, người phụ nữ nào vừa kiêu ngạo vừa tự tin như vậy. À không! Cô bé!

Đây rốt cuộc là con gái nhà ai vậy?

Mẹ nó! Quá không coi ai ra gì. Cảnh sát sẽ tìm cô nói chuyện.

“Đừng có dài dòng nữa, mau lên, nếu không tao sẽ ra tay. Kiếm này chém xuống là não mày phải nói tạm biệt với cổ mày đấy.” Thời Sênh hơi dùng sức. Thiết kiếm đè lên động mạch chủ của tên vệ sĩ cầm đầu. Tên vệ sĩ cầm đầu đã cảm nhận được đồ vật mát lạnh trên cổ mình, đang cắt mạch máu của mình.

Hắn không muốn chết.

Tên vị sĩ cầm đầu lập tức phất tay: “Làm theo… lời cô ta nói.”

“Mày dám! Tao trả mày tiền rồi mà!” Doãn Bảo Bảo có chút sợ hãi, kêu to: “Tao cho mày thêm tiền.”

Trong lòng tên vệ sĩ cầm đầu tan nát, có nhiều tiền hơn nữa, hắn cũng phải còn mạng để tiêu mới được.

“Xin lỗi cô Doãn.” Tên vệ sĩ cầm đầu áy náy xin lỗi. Sau đó hắn lại cảm thấy lực trên cổ mình mạnh hơn một chút. Hắn lập tức thúc giục những tên vệ sĩ khác: “Mau lên.”

Mặt Doãn Bảo Bảo khẽ biến sắc, xoay người chạy vào bên trong biệt thự, nhưng tốc độ chạy của cô ta đâu thể nhanh bằng những tên vệ sĩ kia được, chẳng mấy chốc cô ta đã bị bắt lại.