Boss Là Nữ Phụ

Chương 820: Quốc sư minh giám (33)

Những lời này của Đế hậu như kích thích Đế quân, ánh mắt hắn lạnh như băng, độ ấm xung quanh cũng giảm xuống, sắc mặt Đế hậu không khỏi nhăn nhúm hơi lùi về sau.

Cánh môi bà ta giật giật, ánh mắt tràn đầy phẫn uất: “Thần thiếp cáo lui.”

Lúc Đế hậu đi ra ngoài, Phượng gia chủ mang một đám người từ ngoài đi vào. Đế hậu vì giận chó nên đánh mèo, hung hăng trừng mắt nhìn Phượng gia chủ một cái.

Phượng gia chủ hơi khó hiểu, nhưng lúc này cũng không thể nghĩ nhiều, nhanh chóng tiến vào trong đại điện.

“Đế quân.”

Đế quân thu lại cảm xúc trên mặt, trầm giọng hỏi, “Sao rồi?”

“Đại quân huyền thú đứng bên ngoài hoàng cung, không thấy Quốc sư và đội Thần Vệ.” Phượng gia chủ dừng một chút, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt lời vào trong.

Phượng Khuynh Khuynh và Hách Liên Dục cũng ở trong đám người, Đế quân nhìn Hách Liên Dục hỏi, “Hách Liên Dục Đế quân, ngài có phương pháp gì phá giải không?”

Hiện tại mọi người đều đã bị bức tới mức này, làm sao còn chú ý được ân oán đế quốc gì nữa chứ.

Lực chú ý của mọi người đều tập trung lên người Hách Liên Dục.

“Đại quân huyền thú đã chiếm được 9/10 số thành trì trên đại lục, biện pháp duy nhất hiện tại là…”

Hác Liên Dục ngừng một chút, trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, hắn phun ra hai chữ, “Nhận thua.”

Lúc đại quân huyền thú công chiếm đại lục thì hắn đang ở bên Phượng Khuynh Khuynh, muốn trở về cũng đã không kịp nữa. Đại quân huyền thú cứ thế tràn qua, một người dù lợi hại tới đâu cũng không ngăn được đội ngũ khổng lồ như thế.

“Cái gì? Nhận thua?” Hách Liên Dục vừa nói xong, mọi người đều la lên, “Sao có thể nhận thua? Hách Liên Dục Đế quân, người bên ngoài đều nói ngài anh dũng vô địch, là người có khả năng thống nhất đại lục nhất, sao giờ ngài lại nói là nhận thua?”

“Còn chưa tới lúc cùng đường, Hách Liên Dục Đế quân nói lời này có phải quá sớm hay không?”

“Ta cũng đồng ý với Hách Liên Dục Đế quân.” Phượng Khuynh Khuynh lên tiếng, “Hiện tại thế cục cực kỳ bất lợi với chúng ta, chỉ có nhận thua mới có thể bảo trì được lực lượng một cách toàn vẹn nhất.”

“Cường giả các gia tộc còn chưa ra tay, sao ngài đã khẳng định là chúng ta sẽ thất bại! Ta sẽ không nhận thua.”

“Ta cũng sẽ không nhận thua!”

Người trên đại điện cãi nhau, Đế quân đau đầu quát lên, “Đi mời lão tổ tông và chư vị lão tiền bối.”

Lúc đó mọi người mới an tĩnh lại. Từng đại gia tộc đều có một hoặc hai lão tổ tông sống đặc biệt lâu, thế lực hơn xa những người khác.

Bọn họ sẽ chỉ xuất quan hỗ trợ vào lúc gia tộc nguy cấp.

Hiện tại, tình hình này rõ ràng là lúc họ cần phải xuất đầu lộ diện.

Nhưng mà người chuẩn bị ra ngoài mời người, vừa mới bước ra đã bị người đá bật trở vào, cả người nện lên cây cột ở đại điện.

Từng bóng trắng yên lặng nối đuôi nhau tiến vào, người trong đại điện lập tức lui về sau.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cửa lớn.

Ánh sáng chớp lên, có góc áo xuất hiện nơi góc rẽ, tiếp theo đó, thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Ngân Vi đứng ở cửa, không tiến vào, ánh mắt nhìn mọi người như có thể nhìn thấu tâm tan khiến cho cả đám người không ai dám đối diện với hắn. Trong không khí có một cỗ áp lực vô hình làm họ phải cúi đầu xuống.

Người duy nhất có thể nhìn thẳng vào Ngân Vi cũng chỉ có Đế quân, Phượng Khuynh Khuynh và Hách Liên Dục.

“Quốc sư!” Sắc mặt Đế quân cực kỳ kém, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai tiếng.

Người đàn ông này trước đây cũng thế, xuất hiện một cách bất ngờ nhưng làm cho người ta đột nhiên nảy sinh tâm tư muốn thần phục.

“Ngân Vi, người làm cho đại quân huyền thú càn quét đại lục, bao nhiêu người dân vô tội phải chết thảm? Cho dù ngươi ngồi lên Đế vị cũng sẽ để tiếng xấu muôn đời.” Phượng Khuynh Khuynh lạnh giọng quát lớn.

“Nói chuyện cười à, Đế vương nào nhất thống thiên hạ mà không máu chảy thành sông, xác chết trôi trăm vạn dặm?” Giọng nói trong trẻo truyền tới từ sau lưng Ngân Vi.

Thời Sênh từ chỗ tối đi ra, mặt mày tươi tỉnh bổ thêm một câu, “Còn nữa, sai khiến đội quân huyền thú quét ngang đại lục này, là ta.”

“Phượng Chi Âm!” Ánh mắt Phượng Khuynh Khuynh lập tức thay đổi, tràn đầy tức giận, oán hận… đủ loại cảm xúc đan xen.

Vì sao mỗi lần nàng ta nghĩ mình có thể sống tốt hơn một chút thì Phượng Chi Âm lại nhảy ra phá hư hết thảy? Chẳng lẽ đây là vận mệnh? Thật sự không thể thay đổi?

Không!

Nàng ta không tin!

Nếu ông trời đã cho nàng ta cơ hội sống lại một lần, nàng ta nhất định có thể thay đổi hết thảy.

“Aizz!” Gọi bản cô nương làm gì chứ?

Mọi người: “…”

“Được rồi, đừng nói lời thừa nữa.” Thời Sênh khoát tay, “Động thủ đi.”

Thời Sênh không muốn kéo dài thời gian nữa, tranh đoạt thời gian với tác giả là chuyện mệt nhất trần đời.

“Tiểu Âm…” Phượng gia chủ đứng bên cạnh Đế quân, vẻ mặt phức tạp nhìn cô.

Lúc cô đi, ông nghĩ khi đó loạn như vậy, cô đi cũng tốt, tránh cho bị người tranh cướp.

Ai biết lúc về lại là quang cảnh này.

Thời Sênh liếc nhìn ông ấy một cái, cũng không nói gì, ra hiệu cho đội Thần Vệ, huyền khí vô số màu sắc lập tức tràn ngập đại điện.

Người của đội Thần Vệ không tấn công Phượng gia chủ, có người nhìn thấy điều này, lập tức thừa dịp lúc Phượng gia chủ không chú ý liền lẻn tới phía sau chế trụ ông.

“Dừng tay! Tất cả đều dừng tay!” Người nọ rống lên với đám người đang đánh loạn xị ngậu.

Người của đội Thần Vệ đã nhận được lệnh không được làm Phượng gia chủ bị thương. Phượng gia chủ bị khống chế, bọn họ lập tức dừng tay, nhanh chóng lui về sau.

“Phượng gia chủ, rất xin lỗi.” Người kẹp hai bên Phượng gia chủ độc ác nói.

“Uy hiếp ta cũng không được đâu!” Thời Sênh nhìn người kia, biểu tình bình tĩnh, giống như người đang bị không chế không phải cha mình mà chỉ là một kẻ qua đường râu ria nào đó.

“Hừ, nếu vô dụng thì sao ngươi phải cho người dừng tay?” Người nọ cười lạnh, “Tránh đường, để chúng ta ra ngoài, đừng hòng giở trò, nếu không ta sẽ giết chết cha của ngươi.”

“Sao ngươi lại không tin nhỉ?” Thời Sênh lắc đầu với vẻ mặt như nhìn một kẻ bại não. Người nọ còn chưa kịp hiểu ra thì trong nháy mắt đã cảm nhận được thân thể cứng đờ, không khí bốn phía đều trở nên ngưng trệ, không thể lưu thông.

Chờ hắn lấy lại tinh thần thì Phượng gia chủ ở trong tay đã không thấy đâu nữa.

Hắn nhìn về phía đối diện với ánh mắt không thể tin được, Phượng gia chủ đã hoàn hảo đứng bên cạnh Thời Sênh tự lúc nào.

“Ngươi…” Làm sao có thể?

Phượng gia chủ cũng sững sờ, vừa rồi ông còn đứng ở bên kia, sao trong nháy mắt đã ở đây rồi?

“Tiểu Âm…” Phượng gia chủ thì thào một tiếng.

Thời Sênh quay đầu, mỉm cười, “Ở Phượng gia rất tốt.”

“Phượng gia chủ, không phải ngươi đã sớm cấu kết với ả ta rồi đấy chứ?” Có người lập tức phản ứng, quát lên với Phượng gia chủ.

“Phượng gia các người đã sớm có ý định tạo phản đúng không?”

“Phượng gia chủ…”

Thanh âm chỉ trích càng ngày càng nhiều, đế cuối cùng, tất cả đều nhất trí đây là do Phượng gia chủ bày ra.

Phượng gia chủ thấy mệt, ông thật sự không muốn tạo phản, càng hoàn toàn không biết chuyện con gái mình sẽ tạo phản.

Huống hồ, ông có bản sự lớn tới mức có thể huy động cả tôn đại Phật Quốc sư đại nhân kia sao?

“Phượng Chi Âm.” Đế quân đột nhiên tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm vào cô, “Ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Thời Sênh rời mắt khỏi Phượng gia chủ, đánh giá Đế quân vài lần, thâm ý đáp: “Tạo phản đấy!”

Bằng không, bản cô nương tới tìm các người để so tài chắc? Não tàn!

“Tiểu Âm, con không thể làm như vậy.” Phượng gia chủ lo lắng nói.